Chương 58: Tâm sự riêng
Trần Minh Thơ
01/06/2024
“Chúng mình chỉ là sẽ tạm xa nhau một thời gian thôi, ba tháng sau lại gặp nhau rồi. Những lúc buồn, em hãy lắng nghe tiếng gió, em sẽ có thể nghe thấy anh thì thầm tình yêu của anh dành cho em.”
Lam miệng cười chúm chím, chỉ tay vào môi Quang.
“Cái miệng này càng ngày càng ngọt, nói toàn những lời chạm vào lòng người ta. Anh theo nghề Luật sư không phí.”
Quang nắm tay cô, cúi đầu xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên tay cô.
“Thật đấy.”
“Quang à, anh nhớ phải gọi cho em khi rảnh rỗi đấy, không được quên em nhé!”
“Làm sao quên được.”
____________________________
Dương Nghị đang ngồi cùng bà Lam Yên nhổ cỏ trong mấy chậu hoa kiểng của ông Quốc. Còn ông thì ngồi ngay chiếc ghế bập bênh gỗ trước hiên nhà dạy Nghi Xuân và Nghi Uyên học.
Những đứa trẻ đang chăm chú học, bỗng vì một âm thanh động cơ xe mà buông viết, mắt sáng rỡ nhìn nhau. Chiếc ô tô chạy vào cổng dừng tại sân, chúng đứng lên nhúng nhảy reo hò khi thấy Quang đến.
Anh bước xuống chạy đến ngồi xổm xuống ôm chúng vào lòng, chú Dĩ mở cửa xuống xe, tay mang theo bánh kẹo nước ngọt cho chúng. Thấy ông Quốc đang nhìn về hướng này, chú Dĩ gật đầu chào.
Mỗi khi anh đến nhà đều thực hiện luật bất thành văn này, nên khi anh đến chúng phấn khích cũng là lẽ đương nhiên.
“Ah, anh hai, anh hai!”
Bà Lam Yên đứng dậy nhìn hai đứa trẻ, nhìn Quang rồi lại nhìn sang chú Dĩ cười bảo với chú rằng:
“Xem kìa, không biết gọi thân mật như vậy từ khi nào, mỗi khi thằng Quang đến là chúng lại thế đấy. Chúng thích thằng Quang lắm, nhà chỉ có ba đứa thôi, tự chơi với nhau, có thằng Quang đến chơi cùng nên nó vui, lúc nào cũng trông. Em cả ngày loay hoay việc nhà, chợ búa, con Lam với anh Quốc bận việc bên ngoài nên hiếm khi ngồi xuống trò chuyện bày trò với chúng.”
“Tôi nhìn ra mà.”
“Hai đứa đang học bài với bố à? Ngoan thế.”- Vừa nói Quang vừa xoa đầu chúng, ánh mắt thêm phần ôn nhu, dịu dàng.
“Vâng, anh hai đi đâu mà trông đẹp thế ạ?”
“Anh đi công việc, sẵn ghé thăm các em. Chị hai đang làm gì vậy?”
“Chị hai đang làm việc trong nhà. Dương Nghị, vào gọi chị hai đi em!”
Dương Nghị lật đật đứng dậy chạy vào nhà gọi Lam, ông Quốc định nắm tay giữ lại, nó đã lau nhanh như cơn gió lướt qua.
“Anh hai tới kìa chị hai ơi!”
Ông không thích Quang qua lại với con gái mình, nên ngay khi thấy anh xuất hiện ông nghiêm mặt, còn nghe chúng gọi tùy tiện như thế lòng càng không vui. Ông bực tức nhìn hai con nói:
“Anh hai cái gì? Anh hai nào ở đây? Ai dạy hai đứa gọi như vậy hả? Sao có thể tùy tiện gọi người lạ một cách thân mật như vậy?”
Bị bố mắng, gương mặt vui tươi ban đầu đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng sợ hãi khi đã vô tình chọc bố giận. Nghi Xuân ấm ức, mắt ngây thơ nhìn ông Quốc trả lời:
“Anh hai đâu phải người lạ đâu ạ? Anh ấy thường xuyên đến nhà mình chơi, hơn nữa còn đang quen với chị hai cơ mà, sau này không phải sẽ trở thành anh rể của chúng con sao ạ?”
Đang căng thẳng, nghe Nghi Xuân nói thế Quang với bà Lam Yên bật cười. Ông Quốc càng thêm giận, ông đứng lên đi về hướng chúng.
“Đó là chuyện của người lớn, bố cấm con từ nay không được gọi anh này bằng “anh hai” nữa, nếu để bố nghe thêm lần nào nữa đừng trách bố!”
Chúng nhìn nhau cúi mặt sầu, chú Dĩ bước đến xoa đầu an ủi, đưa bánh trái trên tay cho chúng.
“Hai đứa mang bánh kẹo vào trong ăn đi, để bố với anh Quang nói chuyện.”
“Vâng ạ.”
Chúng nhận lấy bánh kẹo từ tay chú Dĩ, trước khi đi ngẩng đầu nhìn ông Quốc một cái, thấy ông không nói gì chúng mới dám đi vào trong. Bà Yên quay lại với công việc dang dở, chú Dĩ mắt lo lắng nhìn Quang, xong vào xe ngồi đợi. Ông Quốc chắp tay sau lưng, Quay lưng về phía Quang nói:
“Cậu tới đây làm gì? Chẳng phải tôi đã nói rõ với cậu rồi sao? Đừng qua lại với con gái tôi nữa, nếu cậu cứ tiếp tục ve vãn bên con bé thì đừng trách tôi.”
“Bác lại giao thêm việc cho cháu ạ, hay đưa cháu ra miền Nam công tác?”
“Hừm, cậu nghĩ tôi sẽ dễ dãi như vậy ư? Như vậy chẳng có tác dụng gì với cậu cả. Uống nước thì phải biết nhớ nguồn, ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây. Cậu nên nhớ ai là người đưa cậu lên vị trí này! Đường công danh đang rộng mở thế mà đột nhiên lại thân bại danh liệt thì tiếc lắm.”
Ông hơi nghiêng người sang một bên, nhìn Quang qua khóe mắt, nhếch môi cười thâm độc. Ông có cách đưa anh lên vị trí mà nhiều người mong muốn, cũng có cách kéo anh xuống, khiến anh mất đi thân phận, địa vị và bị phá luôn cả danh dự chỉ sau một đêm.
Quang chẳng hề sợ hãi, vẫn giữ cho mình một phong thái điềm đạm, anh nhún vai cười trừ, đút hai tay vào túi quần.
“Cháu biết, cháu thừa biết bác có đủ khả năng để làm việc này, nhưng nếu vì chuyện riêng tư mà bác đối xử với cháu như vậy quả thật không công bằng với cháu. Hôm nay cháu đến đây chỉ để tạm biệt Lam… bác Quốc, cháu vẫn hy vọng bác có thể giữ cháu lại bên cạnh, để bác nhìn thấy sự thay đổi của cháu từng ngày và mong bác chấp nhận cháu.”
Ông Quốc chép miệng, mắt nhìn trời.
“Quang, bác không phải ghét bỏ cháu, bắt cháu với con Lam chia tay bác biết ngoài cháu còn có con bé, hai đứa đều rất buồn và đau khổ, nhưng đứng ở gốc độ của bác thì thấy hai con như đôi đũa lệch vậy, dù miễn cưỡng đến với nhau sau này cũng không hạnh phúc.”
“Vâng thưa bác…”
Ông quay lại nhìn Quang, đưa tay ra hiệu dừng lại.
“Để bác nói! Chuyện gia đình bác cháu biết rõ hơn ai hết. Bác có lỗi với mẹ nó, có lỗi với nó. 13 năm nó thiếu tình thương cả bố lẫn mẹ, giờ đây nó chịu chấp nhận và quay lại với bác, bác rất cảm kích, vì thế bác chỉ muốn mang đến cho nó những điều tốt nhất mà một người bố nên làm. Bác không muốn nó chịu tổn thương tình cảm, cháu hãy buông tay nó đi mà tìm người phù hợp hơn với mình!”
“Nếu cháu thay đổi bác vẫn sẽ để chúng cháu qua lại chứ?”
Ông thất vọng nhìn Quang, thấy con gái đã ra đến ông kết thúc câu chuyện và rời đi.
“Chuyện đó nói sau, đợi cháu thay đổi đi rồi tính!”
Lam đi lướt qua bố mình, ông khó chịu nhìn Lam, cô bối rối nhìn ông, cô ấy đã làm gì sai để ông dùng ánh mắt đó nhìn mình.
Cô bước đến kéo tay Quang sang ghế đá trong sân ngồi xuống, cô anh và bố mình đã nói chuyện gì với nhau mà từ xa cô đã thấy sắc mặt hai người căn thẳng. Quang không giấu giếm mà nói thật với cô về việc bố cô ấy muốn Quang xa cô. Lam không mấy kinh ngạc bởi những ngày qua ông thường nhắc nhở mối quan hệ giữa cô và Quang.
Anh không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, bà Lam Yên phía sau nhổ cỏ, chú Dĩ đang ngồi đó, những đứa trẻ thì trong nhà nhìn ra mà anh vẫn có thể thoải mái làm nũng, nép mình vào lòng Lam, choàng tay ôm lấy eo cô thật chặt. Lam cưng chiều, yêu thương choàng tay qua ôm Quang vào lòng, mắt âu yếm trìu mến nhìn anh ấy.
“Sao đấy?”
“Em làm gì bên trong ra trễ thế, em có biết bố em đã bắt nạt anh thế nào không, sao em nỡ để anh đối mặt với ông ấy lâu như vậy?”
“Em đang viết cáo trạng, nên không thể ra ngay được. Đâu đứng lên em xem, anh có bị mất miếng thịt nào không?”
Quang lắc đầu, cô mặc áo choàng kimono nên anh luồn tay vào áo cô một cách dễ dàng, xoa nắn đôi gò hồng mềm mại của cô.
“Không có, nhưng nếu em ra trễ chút nữa anh sẽ thật sự mất thịt đấy.”
Lam nhoẻn miệng cười, dùng đầu ngón tay vuốt ve mặt trong đùi anh, làm anh ấy thấy nóng hừng hực, rạo rực trong lòng, như có cái gì thôi thúc, không yên. Quang ngăn tay cô lại, không biết cô ấy cố ý hay vô tình, nhưng sự động chạm này rất có thể khiến thằng nhóc đang ngủ tỉnh giấc.
“Anh ngồi dậy đàng hoàng đi, tỏ vẻ đáng yêu cho ai xem chứ? Nhõng nhẽo ẻo lả quá đi.”
Trước mặt người khác thì tỏ ra độc lập, chín chắn, nhưng khi ở cùng người mình yêu anh chẳng khác nào một đứa trẻ, thoải mái tự do là chính mình, chẳng cần gồng lên anh đây là người mạnh mẽ. Vì anh ấy cực kỳ tin tưởng nên mới thoải mái thể hiện mặt trẻ con trước mặt cô.
“Đã là hổ thì khi nó ngủ cũng vẫn là hổ. “Làm nũng, nhõng nhẽo” chẳng ảnh hưởng đến độ oai phong của anh đâu. Sắp xa nhau rồi, để anh ôm chút không được sao?”
Cô cúi đầu nhìn gương mặt lúc làm nũng của anh, xấu chết đi được. Lam đặt ngón tay vuốt dọc theo sống mũi Quang, dừng lại vì đôi môi mỏng của Quang, anh không hút thuốc nên lúc nào môi cũng ướt và có màu đỏ tự nhiên. Cô nhẹ nhàng nâng cằm Quang lên, đặt lên môi anh nụ hôn nhẹ thoáng qua, như bướm đậu trên hoa vậy nhưng anh vẫn cảm nhận được sự ngọt ngào mà cô mang lại.
“Anh vào ăn với em bữa cơm rồi đi!”
Quang ngạc nhiên, bỏ tay ra khỏi áo Lam, ngồi thẳng dậy đàng hoàng nắm tay cô.
“Em làm như anh đi luôn vậy, anh đi có ba tháng thôi, rồi anh quay về mà?” - Quang đưa tay lên vuốt mặt Lam. “Anh cũng buồn khi phải xa em, nhưng thấy em như vậy anh càng buồn hơn.”
“Đi xa, anh nhớ ăn uống đầy đủ, đừng thức khuya quá, em sẽ lo lắng lắm đấy.”
“Anh biết, chỉ có em lo cho anh nhất thôi. Cố gắng em nhé, ba tháng qua nhanh thôi! Không có anh nhắc nhở em phải tự giác đi điều trị tâm lý đấy, không được mãi lo công việc rồi quên. Anh có số bác sĩ Minh, nếu để anh biết được em trốn điều trị thì không thương em nữa đâu.”. Truyện Cổ Đại
“Em đâu phải trẻ con đâu chứ? Mỗi việc này anh nhắc em bao lần rồi, dù muốn quên cũng không quên được.”
Quang bĩu môi, xỉa tay vào trán cô ấy trách: “Người lớn kiểu gì mà không biết tự lo cho mình, mỗi việc bệnh cũng để người ta nhắc nhở uống thuốc.”
“Anh cũng đâu khá hơn em, mỗi việc ăn cơm ngày ba bữa cũng quên tới quên lui, cứ nhịn ăn sáng như vậy sau này đau dạ dày cho mà xem. Dù bận việc cách mấy cũng phải ăn uống đầy đủ để có sức chứ? Em sẽ không chấp nhận yêu ông lão bệnh tật suốt đời đâu.”
“Ha ha, vậy chúng ta đều là những đứa trẻ chưa trưởng thành.”
“Nói vậy mà nghe được sao?”
Màn đối đáp ngọt ngào của cặp đôi đắm chìm trong tình yêu bị cắt ngang:
“Nè, hai đứa nói chuyện xong chưa vậy? Quang à mình khởi hành sớm chút đi, còn nhiều chuyện phải làm lắm đấy!”
Chú Dĩ đợi lâu quá nên hối thúc, Quang cụt hứng quay ra sau nhìn về phía chú, thấy chú gát tay thò đầu ra xe nhìn về hướng này.
“Vâng, đợi con chút nhé! Chú Dĩ kỳ quá em ơi, thôi anh đi nhé.”
Quang đứng lên, nhìn ánh mắt vương buồn của cô anh chẳng nở chút nào.
“Anh đi cẩn thận nhé!”
Quang vòng tay qua eo cô, kéo cô sát lại, tay chỉ vào má mình cười lém lỉnh kêu:
“Hôn cái nào, ghé sát vào đây!”
Lam cười bẽn lẽn, nhìn về phía chú Dĩ sợ chú nhìn thấy, mà chú cũng đang nhìn về phía này, thấy Lam ngại chú biết ý mà chui ngược vào xe để hai người tự nhiên hơn. Lam thẹn thùng hôn nhẹ lên má Quang.
“Đến nơi nhớ gọi em nhé!”
“Anh biết rồi.”
Nhìn đôi môi nhỏ xinh đang mấp máy, Quang một tay đỡ gáy cô ấy, tay kia ôm eo, cúi đầu hôn cô thật sâu để nhớ kỹ hơi ấm của anh ấy, để cô biết anh khó chịu khi rời xa cô thế nào.
“Quang à, con định hôn hít bao lâu nữa đây?”
Quang không hài lòng khi bị chú liên tục phá hỏng cuộc vui, nụ hôn cuồng nhiệt đành phải kết thúc.
“Tạm biệt.”
Hai người vẫy tay chào nhau, anh đi vẫn luyến tiếc nhiều lần quay đầu nhìn lại.
“Đây, ra ngay, chú vô duyên quá rồi đấy, người độc thân như chú làm sao hiểu.”
Lam bị lời nói của anh làm cho thích thú. Trước khi vào nhà cô vẫn luôn dõi theo, nhìn anh lên xe cho đến khi ô tô chậm rãi lăn bánh. Quang bên trong không thể rời mắt khỏi cô ấy, liên tục quan sát cô qua gương chiếu hậu ô tô. Cả hai cứ thế nhìn nhau cho đến khi chiếc xe khuất dạng sau cánh cổng, mà không biết những hành động thân mật, động chạm của họ đều được ông Quốc thu vào tầm mắt. Bàn tay ông siết chặt đặt phía sau lưng, đứng khuất một góc trong phòng khách nhìn ra.
Lam miệng cười chúm chím, chỉ tay vào môi Quang.
“Cái miệng này càng ngày càng ngọt, nói toàn những lời chạm vào lòng người ta. Anh theo nghề Luật sư không phí.”
Quang nắm tay cô, cúi đầu xuống đặt một nụ hôn nhẹ lên tay cô.
“Thật đấy.”
“Quang à, anh nhớ phải gọi cho em khi rảnh rỗi đấy, không được quên em nhé!”
“Làm sao quên được.”
____________________________
Dương Nghị đang ngồi cùng bà Lam Yên nhổ cỏ trong mấy chậu hoa kiểng của ông Quốc. Còn ông thì ngồi ngay chiếc ghế bập bênh gỗ trước hiên nhà dạy Nghi Xuân và Nghi Uyên học.
Những đứa trẻ đang chăm chú học, bỗng vì một âm thanh động cơ xe mà buông viết, mắt sáng rỡ nhìn nhau. Chiếc ô tô chạy vào cổng dừng tại sân, chúng đứng lên nhúng nhảy reo hò khi thấy Quang đến.
Anh bước xuống chạy đến ngồi xổm xuống ôm chúng vào lòng, chú Dĩ mở cửa xuống xe, tay mang theo bánh kẹo nước ngọt cho chúng. Thấy ông Quốc đang nhìn về hướng này, chú Dĩ gật đầu chào.
Mỗi khi anh đến nhà đều thực hiện luật bất thành văn này, nên khi anh đến chúng phấn khích cũng là lẽ đương nhiên.
“Ah, anh hai, anh hai!”
Bà Lam Yên đứng dậy nhìn hai đứa trẻ, nhìn Quang rồi lại nhìn sang chú Dĩ cười bảo với chú rằng:
“Xem kìa, không biết gọi thân mật như vậy từ khi nào, mỗi khi thằng Quang đến là chúng lại thế đấy. Chúng thích thằng Quang lắm, nhà chỉ có ba đứa thôi, tự chơi với nhau, có thằng Quang đến chơi cùng nên nó vui, lúc nào cũng trông. Em cả ngày loay hoay việc nhà, chợ búa, con Lam với anh Quốc bận việc bên ngoài nên hiếm khi ngồi xuống trò chuyện bày trò với chúng.”
“Tôi nhìn ra mà.”
“Hai đứa đang học bài với bố à? Ngoan thế.”- Vừa nói Quang vừa xoa đầu chúng, ánh mắt thêm phần ôn nhu, dịu dàng.
“Vâng, anh hai đi đâu mà trông đẹp thế ạ?”
“Anh đi công việc, sẵn ghé thăm các em. Chị hai đang làm gì vậy?”
“Chị hai đang làm việc trong nhà. Dương Nghị, vào gọi chị hai đi em!”
Dương Nghị lật đật đứng dậy chạy vào nhà gọi Lam, ông Quốc định nắm tay giữ lại, nó đã lau nhanh như cơn gió lướt qua.
“Anh hai tới kìa chị hai ơi!”
Ông không thích Quang qua lại với con gái mình, nên ngay khi thấy anh xuất hiện ông nghiêm mặt, còn nghe chúng gọi tùy tiện như thế lòng càng không vui. Ông bực tức nhìn hai con nói:
“Anh hai cái gì? Anh hai nào ở đây? Ai dạy hai đứa gọi như vậy hả? Sao có thể tùy tiện gọi người lạ một cách thân mật như vậy?”
Bị bố mắng, gương mặt vui tươi ban đầu đã biến mất, thay vào đó là vẻ mặt lo lắng sợ hãi khi đã vô tình chọc bố giận. Nghi Xuân ấm ức, mắt ngây thơ nhìn ông Quốc trả lời:
“Anh hai đâu phải người lạ đâu ạ? Anh ấy thường xuyên đến nhà mình chơi, hơn nữa còn đang quen với chị hai cơ mà, sau này không phải sẽ trở thành anh rể của chúng con sao ạ?”
Đang căng thẳng, nghe Nghi Xuân nói thế Quang với bà Lam Yên bật cười. Ông Quốc càng thêm giận, ông đứng lên đi về hướng chúng.
“Đó là chuyện của người lớn, bố cấm con từ nay không được gọi anh này bằng “anh hai” nữa, nếu để bố nghe thêm lần nào nữa đừng trách bố!”
Chúng nhìn nhau cúi mặt sầu, chú Dĩ bước đến xoa đầu an ủi, đưa bánh trái trên tay cho chúng.
“Hai đứa mang bánh kẹo vào trong ăn đi, để bố với anh Quang nói chuyện.”
“Vâng ạ.”
Chúng nhận lấy bánh kẹo từ tay chú Dĩ, trước khi đi ngẩng đầu nhìn ông Quốc một cái, thấy ông không nói gì chúng mới dám đi vào trong. Bà Yên quay lại với công việc dang dở, chú Dĩ mắt lo lắng nhìn Quang, xong vào xe ngồi đợi. Ông Quốc chắp tay sau lưng, Quay lưng về phía Quang nói:
“Cậu tới đây làm gì? Chẳng phải tôi đã nói rõ với cậu rồi sao? Đừng qua lại với con gái tôi nữa, nếu cậu cứ tiếp tục ve vãn bên con bé thì đừng trách tôi.”
“Bác lại giao thêm việc cho cháu ạ, hay đưa cháu ra miền Nam công tác?”
“Hừm, cậu nghĩ tôi sẽ dễ dãi như vậy ư? Như vậy chẳng có tác dụng gì với cậu cả. Uống nước thì phải biết nhớ nguồn, ăn quả phải nhớ kẻ trồng cây. Cậu nên nhớ ai là người đưa cậu lên vị trí này! Đường công danh đang rộng mở thế mà đột nhiên lại thân bại danh liệt thì tiếc lắm.”
Ông hơi nghiêng người sang một bên, nhìn Quang qua khóe mắt, nhếch môi cười thâm độc. Ông có cách đưa anh lên vị trí mà nhiều người mong muốn, cũng có cách kéo anh xuống, khiến anh mất đi thân phận, địa vị và bị phá luôn cả danh dự chỉ sau một đêm.
Quang chẳng hề sợ hãi, vẫn giữ cho mình một phong thái điềm đạm, anh nhún vai cười trừ, đút hai tay vào túi quần.
“Cháu biết, cháu thừa biết bác có đủ khả năng để làm việc này, nhưng nếu vì chuyện riêng tư mà bác đối xử với cháu như vậy quả thật không công bằng với cháu. Hôm nay cháu đến đây chỉ để tạm biệt Lam… bác Quốc, cháu vẫn hy vọng bác có thể giữ cháu lại bên cạnh, để bác nhìn thấy sự thay đổi của cháu từng ngày và mong bác chấp nhận cháu.”
Ông Quốc chép miệng, mắt nhìn trời.
“Quang, bác không phải ghét bỏ cháu, bắt cháu với con Lam chia tay bác biết ngoài cháu còn có con bé, hai đứa đều rất buồn và đau khổ, nhưng đứng ở gốc độ của bác thì thấy hai con như đôi đũa lệch vậy, dù miễn cưỡng đến với nhau sau này cũng không hạnh phúc.”
“Vâng thưa bác…”
Ông quay lại nhìn Quang, đưa tay ra hiệu dừng lại.
“Để bác nói! Chuyện gia đình bác cháu biết rõ hơn ai hết. Bác có lỗi với mẹ nó, có lỗi với nó. 13 năm nó thiếu tình thương cả bố lẫn mẹ, giờ đây nó chịu chấp nhận và quay lại với bác, bác rất cảm kích, vì thế bác chỉ muốn mang đến cho nó những điều tốt nhất mà một người bố nên làm. Bác không muốn nó chịu tổn thương tình cảm, cháu hãy buông tay nó đi mà tìm người phù hợp hơn với mình!”
“Nếu cháu thay đổi bác vẫn sẽ để chúng cháu qua lại chứ?”
Ông thất vọng nhìn Quang, thấy con gái đã ra đến ông kết thúc câu chuyện và rời đi.
“Chuyện đó nói sau, đợi cháu thay đổi đi rồi tính!”
Lam đi lướt qua bố mình, ông khó chịu nhìn Lam, cô bối rối nhìn ông, cô ấy đã làm gì sai để ông dùng ánh mắt đó nhìn mình.
Cô bước đến kéo tay Quang sang ghế đá trong sân ngồi xuống, cô anh và bố mình đã nói chuyện gì với nhau mà từ xa cô đã thấy sắc mặt hai người căn thẳng. Quang không giấu giếm mà nói thật với cô về việc bố cô ấy muốn Quang xa cô. Lam không mấy kinh ngạc bởi những ngày qua ông thường nhắc nhở mối quan hệ giữa cô và Quang.
Anh không để ý đến ánh mắt của những người xung quanh, bà Lam Yên phía sau nhổ cỏ, chú Dĩ đang ngồi đó, những đứa trẻ thì trong nhà nhìn ra mà anh vẫn có thể thoải mái làm nũng, nép mình vào lòng Lam, choàng tay ôm lấy eo cô thật chặt. Lam cưng chiều, yêu thương choàng tay qua ôm Quang vào lòng, mắt âu yếm trìu mến nhìn anh ấy.
“Sao đấy?”
“Em làm gì bên trong ra trễ thế, em có biết bố em đã bắt nạt anh thế nào không, sao em nỡ để anh đối mặt với ông ấy lâu như vậy?”
“Em đang viết cáo trạng, nên không thể ra ngay được. Đâu đứng lên em xem, anh có bị mất miếng thịt nào không?”
Quang lắc đầu, cô mặc áo choàng kimono nên anh luồn tay vào áo cô một cách dễ dàng, xoa nắn đôi gò hồng mềm mại của cô.
“Không có, nhưng nếu em ra trễ chút nữa anh sẽ thật sự mất thịt đấy.”
Lam nhoẻn miệng cười, dùng đầu ngón tay vuốt ve mặt trong đùi anh, làm anh ấy thấy nóng hừng hực, rạo rực trong lòng, như có cái gì thôi thúc, không yên. Quang ngăn tay cô lại, không biết cô ấy cố ý hay vô tình, nhưng sự động chạm này rất có thể khiến thằng nhóc đang ngủ tỉnh giấc.
“Anh ngồi dậy đàng hoàng đi, tỏ vẻ đáng yêu cho ai xem chứ? Nhõng nhẽo ẻo lả quá đi.”
Trước mặt người khác thì tỏ ra độc lập, chín chắn, nhưng khi ở cùng người mình yêu anh chẳng khác nào một đứa trẻ, thoải mái tự do là chính mình, chẳng cần gồng lên anh đây là người mạnh mẽ. Vì anh ấy cực kỳ tin tưởng nên mới thoải mái thể hiện mặt trẻ con trước mặt cô.
“Đã là hổ thì khi nó ngủ cũng vẫn là hổ. “Làm nũng, nhõng nhẽo” chẳng ảnh hưởng đến độ oai phong của anh đâu. Sắp xa nhau rồi, để anh ôm chút không được sao?”
Cô cúi đầu nhìn gương mặt lúc làm nũng của anh, xấu chết đi được. Lam đặt ngón tay vuốt dọc theo sống mũi Quang, dừng lại vì đôi môi mỏng của Quang, anh không hút thuốc nên lúc nào môi cũng ướt và có màu đỏ tự nhiên. Cô nhẹ nhàng nâng cằm Quang lên, đặt lên môi anh nụ hôn nhẹ thoáng qua, như bướm đậu trên hoa vậy nhưng anh vẫn cảm nhận được sự ngọt ngào mà cô mang lại.
“Anh vào ăn với em bữa cơm rồi đi!”
Quang ngạc nhiên, bỏ tay ra khỏi áo Lam, ngồi thẳng dậy đàng hoàng nắm tay cô.
“Em làm như anh đi luôn vậy, anh đi có ba tháng thôi, rồi anh quay về mà?” - Quang đưa tay lên vuốt mặt Lam. “Anh cũng buồn khi phải xa em, nhưng thấy em như vậy anh càng buồn hơn.”
“Đi xa, anh nhớ ăn uống đầy đủ, đừng thức khuya quá, em sẽ lo lắng lắm đấy.”
“Anh biết, chỉ có em lo cho anh nhất thôi. Cố gắng em nhé, ba tháng qua nhanh thôi! Không có anh nhắc nhở em phải tự giác đi điều trị tâm lý đấy, không được mãi lo công việc rồi quên. Anh có số bác sĩ Minh, nếu để anh biết được em trốn điều trị thì không thương em nữa đâu.”. Truyện Cổ Đại
“Em đâu phải trẻ con đâu chứ? Mỗi việc này anh nhắc em bao lần rồi, dù muốn quên cũng không quên được.”
Quang bĩu môi, xỉa tay vào trán cô ấy trách: “Người lớn kiểu gì mà không biết tự lo cho mình, mỗi việc bệnh cũng để người ta nhắc nhở uống thuốc.”
“Anh cũng đâu khá hơn em, mỗi việc ăn cơm ngày ba bữa cũng quên tới quên lui, cứ nhịn ăn sáng như vậy sau này đau dạ dày cho mà xem. Dù bận việc cách mấy cũng phải ăn uống đầy đủ để có sức chứ? Em sẽ không chấp nhận yêu ông lão bệnh tật suốt đời đâu.”
“Ha ha, vậy chúng ta đều là những đứa trẻ chưa trưởng thành.”
“Nói vậy mà nghe được sao?”
Màn đối đáp ngọt ngào của cặp đôi đắm chìm trong tình yêu bị cắt ngang:
“Nè, hai đứa nói chuyện xong chưa vậy? Quang à mình khởi hành sớm chút đi, còn nhiều chuyện phải làm lắm đấy!”
Chú Dĩ đợi lâu quá nên hối thúc, Quang cụt hứng quay ra sau nhìn về phía chú, thấy chú gát tay thò đầu ra xe nhìn về hướng này.
“Vâng, đợi con chút nhé! Chú Dĩ kỳ quá em ơi, thôi anh đi nhé.”
Quang đứng lên, nhìn ánh mắt vương buồn của cô anh chẳng nở chút nào.
“Anh đi cẩn thận nhé!”
Quang vòng tay qua eo cô, kéo cô sát lại, tay chỉ vào má mình cười lém lỉnh kêu:
“Hôn cái nào, ghé sát vào đây!”
Lam cười bẽn lẽn, nhìn về phía chú Dĩ sợ chú nhìn thấy, mà chú cũng đang nhìn về phía này, thấy Lam ngại chú biết ý mà chui ngược vào xe để hai người tự nhiên hơn. Lam thẹn thùng hôn nhẹ lên má Quang.
“Đến nơi nhớ gọi em nhé!”
“Anh biết rồi.”
Nhìn đôi môi nhỏ xinh đang mấp máy, Quang một tay đỡ gáy cô ấy, tay kia ôm eo, cúi đầu hôn cô thật sâu để nhớ kỹ hơi ấm của anh ấy, để cô biết anh khó chịu khi rời xa cô thế nào.
“Quang à, con định hôn hít bao lâu nữa đây?”
Quang không hài lòng khi bị chú liên tục phá hỏng cuộc vui, nụ hôn cuồng nhiệt đành phải kết thúc.
“Tạm biệt.”
Hai người vẫy tay chào nhau, anh đi vẫn luyến tiếc nhiều lần quay đầu nhìn lại.
“Đây, ra ngay, chú vô duyên quá rồi đấy, người độc thân như chú làm sao hiểu.”
Lam bị lời nói của anh làm cho thích thú. Trước khi vào nhà cô vẫn luôn dõi theo, nhìn anh lên xe cho đến khi ô tô chậm rãi lăn bánh. Quang bên trong không thể rời mắt khỏi cô ấy, liên tục quan sát cô qua gương chiếu hậu ô tô. Cả hai cứ thế nhìn nhau cho đến khi chiếc xe khuất dạng sau cánh cổng, mà không biết những hành động thân mật, động chạm của họ đều được ông Quốc thu vào tầm mắt. Bàn tay ông siết chặt đặt phía sau lưng, đứng khuất một góc trong phòng khách nhìn ra.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.