Bạn Gái Trùm Trường Thật Lợi Hại
Chương 79: BƯỚC ĐI KHÔNG LƯỜNG TRƯỚC
Tttlinh
12/11/2023
Những ngày sau đó mối quan hệ của mỗi cặp đôi đều có tiến triển tốt, chỉ riêng Lục Hữu Diên và Yến Hoa vẫn có chút trục trặc.
Vừa trở về sau tiết học thêm buổi tối, Yến Huân mệt mỏi vứt luôn cặp sách lên sofa phòng khách, đúng lúc quán gia bước ra.
- Cậu chủ về rồi ạ.
- Pha cho tôi ly nước chanh.
- Vương phu nhân đã pha cho cậu rồi ạ.
Giọng điệu ôn tồn nhưng từ ngữ lại không mấy hòa hợp, Yến Huân mở trừng mắt nhìn quản gia, ông ta với dáng vẻ bình thản, người hơi cúi, mắt hơi cụp nhìn xuống.
- Biết con học về mệt mỏi, lại thích uống nước chanh nên dì pha sẵn rồi đây.
Vương Lệ từ trong bếp đi ra, trên tay thực sự có cầm một ly nước chanh ấm nóng. Yến Huân thấy vậy liền lập tức nhăn mày, rốt cuộc bà ra lại đang dở trò gì đây.
Là một người phụ nữ mưu mô, Vương Lệ nhìn sắc mặt rõ ràng đoán ra được Yến Huân đang nghĩ gì.
- Yên tâm, không có thuốc độc trong đây đâu.
- Coi kìa, hai mẹ con thân thiết quá.
Đã 9 giờ tối, Yến Chung từ tầng hai đi xuống, trên tay cầm theo tờ báo còn đọc dở, mở miệng toàn là những lời nịnh nọt, chủ yếu vẫn là muốn gắn kết hai mẹ con với nhau.
Ông có vẻ khá rạng rỡ, đây không phải là nét mặt mà anh thường thấy, đã lâu nếp nhăn vẫn bao trùm khuôn mặt ông.
- Dì cứ để ở đó, lát tôi uống sau.
Yến Huân thản nhiên ngả người ra ghế, anh nửa ngồi nửa nằm với tư thế thoải mái và phóng túng nhất có thể, hít một hơi thật sâu rồi điềm tĩnh nhắm mắt.
Anh biết Vương Lệ không dễ gì mà hạ mình xuống tay bưng nước rót như vậy, bà ta lại đang làm trò mèo gì nữa đây.
Rõ ràng trong cảm xúc của anh chất chứa hai chữ "không lành" nhưng anh vẫn không nghĩ bà ta sẽ làm ra chuyện hại người.
Một lúc sau anh mở mắt, kì lạ thay Vương Lệ và Yến Chung vẫn ngồi ở sofa, ông đọc báo, bà cắm hoa, người nào việc nấy.
- Có chuyện gì ?
Anh một mạch vào thẳng vấn đề không cần suy nghĩ, điều này khiến Vương Lệ và Yến Chung có chút ngỡ ngàng. Hiểu được ý đồ của nhau, cả hai ngưng công việc của mình, ngồi lại với dáng vẻ ngay ngắn.
Yến Chung mở lời đầu tiên, ôn tồn như một người cha thực sự, dặn dò kĩ lưỡng với con trai mình.
- Yến Huân, con cũng đã lớn rồi, sắp tốt nghiệp cấp ba đến nên, chuyện chuẩn đi du học chắc con cũng đã suy nghĩ. Ba không ép buộc chuyện này nhưng ba nghĩ đây là con đường duy nhất khiến tương lai con tốt đẹp hơn, gia đình không thể nâng đỡ con đi tiếp được.
...!
Yến Chung khụ vài tiếng rồi nói tiếp.
- Vốn dĩ gia đình ta bao đời gia giáo tốt đẹp, chuyện hôn sự sẽ được tính từ sớm, ba không có ý kiến gì nhiều nhưng mong con vẫn lựa chọn đúng đắn.
Vương Lệ ngồi bên cạnh cố gắng giữ khuôn mặt mình dễ nhìn hết mức có thể, bà ta mẫu mực như một người mẹ thực sự, ngay cả Yến Huân cũng hết sức ngạc nhiên.
Trước đó khi nói ra những điều này, Vương Lệ đã suy nghĩ ra hàng trăm kế sách để khiến Yến Huân chia tay Viên Tịch. Một người với kinh nghiệm tình trường khi còn trẻ, với ánh mắt tinh tường của mình, sự thiện cảm mà Yến Huân dành cho Viên Tịch hiện tại quá mức sâu đậm.
Nếu không ngăn cản từ bây giờ thì sau này sẽ rất hối tiếc.
Điều bà ta cảm thấy được lợi nhất vẫn là đối xử tốt với Yến Huân, dặn dò mọi người trong nhà từ lớn đến bé đều phải đối xử tốt với anh, có như vậy khi anh và Viên Tịch cãi nhau hay xích mích, anh vẫn sẽ chọn cách quay trở về ngôi nhà đầy tình thương của mình.
Sự lựa chọn giữa người yêu và người thân quá mức mong manh, nhân cơ hội Yến Huân còn non dại, trẻ tuổi, thuyết phục từ bây giờ chẳng phải tốt hơn sao.
- Khi bọn con đủ tuổi, con và Viên Tịch sẽ kết hôn.
Nói xong Yến Huân đứng dậy định đi lên lầu nhưng lại bị Vương Lệ chặn lại. Bà ta thay độ sắc mặt nhanh đến mức người khác không thể nhận ra.
- Kết hôn ?
- Huân, con đang nói cái gì vậy ? Đây không phải là chuyện đùa, hơn nữa tình cảm của con chưa chắc chắn...
Yến Chung lớn tiếng mở miệng, vốn dĩ hai vợ chồng muốn nhỏ nhẹ từ tốn bảo ban, không ngờ lại bị Yến Huân chọc tức thành ra như vậy.
Chưa nói hết câu, câu nói của Yến Chung đã bị Yến Huân cướp lời.
- Con chắc chắn, cho dù hiện tại hay tương lai thì con cũng chỉ có một mình cô ấy. Ba và dì đừng xía vào nữa.
Thấy không thể thuyết phục được gì, Vương Lệ thẹn quá hóa giận, mở miệng không biết suy nghĩ.
- Con nhỏ đó có gì tốt đẹp, nó cũng giống như những loại con gái khác ham mê tiền tài của gia đình mình thôi. Lấy người môn đăng hộ đối chẳng phải tốt hơn sao ? Con nhỏ đó rõ ràng không tầm thường, người lớn nói một cãi mười, nó chọc tức dì đến điên lên đây. Mày không thể nhìn ra dáng vẻ của nó khi nói chuyện với dì là như thế nào đâu. Nếu nó bước chân vào nhà mình, e là vài năm nữa Yến gia sẽ sụp đổ mất.
Giọng nói chói tai vang cả khắp căn phòng, Yến Chung tức giận mặt hậm hực ngồi xuống ghế, Vương Lệ cũng dở thói ranh ma không vừa, ánh mắt sắc lẹm nhìn Yến Huân như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Bà gặp cô ấy rồi ?
Yến Huân đưa hai tay vào túi quần, dáng vẻ ngạo nghễ không xem ai ra gì, đôi lông mày cũng dần nhăn lại.
Rõ ràng là thanh âm không cao không thấp nhưng vẫn mang một hơi lạnh run người.
Chợt nhận ra điều gì, Vương Lệ lúng túng ấp úng nói...
- Không... không phải, ý... ý của dì là chỉ vô tình gặp thôi. Rồi... rồi nói chuyện vài ba câu.
Tất nhiên Yến Huân nào có tin, trong ánh mắt anh là sự tức giận tột cùng, gân xanh gân đỏ nổi lên ở cổ, ánh mắt nhìn thẳng về một phía.
Yến Chung ngồi ở đó lặng lẽ cúi mặt xuống, ông biết vào tình hình rối rắm này, mối quan hệ của hai người họ không thể cứu vãn được nữa.
Ngay trong đêm, tài xế Ngô chở Yến Huân đến chỗ Viên Tịch đang sống.
Vừa trở về sau tiết học thêm buổi tối, Yến Huân mệt mỏi vứt luôn cặp sách lên sofa phòng khách, đúng lúc quán gia bước ra.
- Cậu chủ về rồi ạ.
- Pha cho tôi ly nước chanh.
- Vương phu nhân đã pha cho cậu rồi ạ.
Giọng điệu ôn tồn nhưng từ ngữ lại không mấy hòa hợp, Yến Huân mở trừng mắt nhìn quản gia, ông ta với dáng vẻ bình thản, người hơi cúi, mắt hơi cụp nhìn xuống.
- Biết con học về mệt mỏi, lại thích uống nước chanh nên dì pha sẵn rồi đây.
Vương Lệ từ trong bếp đi ra, trên tay thực sự có cầm một ly nước chanh ấm nóng. Yến Huân thấy vậy liền lập tức nhăn mày, rốt cuộc bà ra lại đang dở trò gì đây.
Là một người phụ nữ mưu mô, Vương Lệ nhìn sắc mặt rõ ràng đoán ra được Yến Huân đang nghĩ gì.
- Yên tâm, không có thuốc độc trong đây đâu.
- Coi kìa, hai mẹ con thân thiết quá.
Đã 9 giờ tối, Yến Chung từ tầng hai đi xuống, trên tay cầm theo tờ báo còn đọc dở, mở miệng toàn là những lời nịnh nọt, chủ yếu vẫn là muốn gắn kết hai mẹ con với nhau.
Ông có vẻ khá rạng rỡ, đây không phải là nét mặt mà anh thường thấy, đã lâu nếp nhăn vẫn bao trùm khuôn mặt ông.
- Dì cứ để ở đó, lát tôi uống sau.
Yến Huân thản nhiên ngả người ra ghế, anh nửa ngồi nửa nằm với tư thế thoải mái và phóng túng nhất có thể, hít một hơi thật sâu rồi điềm tĩnh nhắm mắt.
Anh biết Vương Lệ không dễ gì mà hạ mình xuống tay bưng nước rót như vậy, bà ta lại đang làm trò mèo gì nữa đây.
Rõ ràng trong cảm xúc của anh chất chứa hai chữ "không lành" nhưng anh vẫn không nghĩ bà ta sẽ làm ra chuyện hại người.
Một lúc sau anh mở mắt, kì lạ thay Vương Lệ và Yến Chung vẫn ngồi ở sofa, ông đọc báo, bà cắm hoa, người nào việc nấy.
- Có chuyện gì ?
Anh một mạch vào thẳng vấn đề không cần suy nghĩ, điều này khiến Vương Lệ và Yến Chung có chút ngỡ ngàng. Hiểu được ý đồ của nhau, cả hai ngưng công việc của mình, ngồi lại với dáng vẻ ngay ngắn.
Yến Chung mở lời đầu tiên, ôn tồn như một người cha thực sự, dặn dò kĩ lưỡng với con trai mình.
- Yến Huân, con cũng đã lớn rồi, sắp tốt nghiệp cấp ba đến nên, chuyện chuẩn đi du học chắc con cũng đã suy nghĩ. Ba không ép buộc chuyện này nhưng ba nghĩ đây là con đường duy nhất khiến tương lai con tốt đẹp hơn, gia đình không thể nâng đỡ con đi tiếp được.
...!
Yến Chung khụ vài tiếng rồi nói tiếp.
- Vốn dĩ gia đình ta bao đời gia giáo tốt đẹp, chuyện hôn sự sẽ được tính từ sớm, ba không có ý kiến gì nhiều nhưng mong con vẫn lựa chọn đúng đắn.
Vương Lệ ngồi bên cạnh cố gắng giữ khuôn mặt mình dễ nhìn hết mức có thể, bà ta mẫu mực như một người mẹ thực sự, ngay cả Yến Huân cũng hết sức ngạc nhiên.
Trước đó khi nói ra những điều này, Vương Lệ đã suy nghĩ ra hàng trăm kế sách để khiến Yến Huân chia tay Viên Tịch. Một người với kinh nghiệm tình trường khi còn trẻ, với ánh mắt tinh tường của mình, sự thiện cảm mà Yến Huân dành cho Viên Tịch hiện tại quá mức sâu đậm.
Nếu không ngăn cản từ bây giờ thì sau này sẽ rất hối tiếc.
Điều bà ta cảm thấy được lợi nhất vẫn là đối xử tốt với Yến Huân, dặn dò mọi người trong nhà từ lớn đến bé đều phải đối xử tốt với anh, có như vậy khi anh và Viên Tịch cãi nhau hay xích mích, anh vẫn sẽ chọn cách quay trở về ngôi nhà đầy tình thương của mình.
Sự lựa chọn giữa người yêu và người thân quá mức mong manh, nhân cơ hội Yến Huân còn non dại, trẻ tuổi, thuyết phục từ bây giờ chẳng phải tốt hơn sao.
- Khi bọn con đủ tuổi, con và Viên Tịch sẽ kết hôn.
Nói xong Yến Huân đứng dậy định đi lên lầu nhưng lại bị Vương Lệ chặn lại. Bà ta thay độ sắc mặt nhanh đến mức người khác không thể nhận ra.
- Kết hôn ?
- Huân, con đang nói cái gì vậy ? Đây không phải là chuyện đùa, hơn nữa tình cảm của con chưa chắc chắn...
Yến Chung lớn tiếng mở miệng, vốn dĩ hai vợ chồng muốn nhỏ nhẹ từ tốn bảo ban, không ngờ lại bị Yến Huân chọc tức thành ra như vậy.
Chưa nói hết câu, câu nói của Yến Chung đã bị Yến Huân cướp lời.
- Con chắc chắn, cho dù hiện tại hay tương lai thì con cũng chỉ có một mình cô ấy. Ba và dì đừng xía vào nữa.
Thấy không thể thuyết phục được gì, Vương Lệ thẹn quá hóa giận, mở miệng không biết suy nghĩ.
- Con nhỏ đó có gì tốt đẹp, nó cũng giống như những loại con gái khác ham mê tiền tài của gia đình mình thôi. Lấy người môn đăng hộ đối chẳng phải tốt hơn sao ? Con nhỏ đó rõ ràng không tầm thường, người lớn nói một cãi mười, nó chọc tức dì đến điên lên đây. Mày không thể nhìn ra dáng vẻ của nó khi nói chuyện với dì là như thế nào đâu. Nếu nó bước chân vào nhà mình, e là vài năm nữa Yến gia sẽ sụp đổ mất.
Giọng nói chói tai vang cả khắp căn phòng, Yến Chung tức giận mặt hậm hực ngồi xuống ghế, Vương Lệ cũng dở thói ranh ma không vừa, ánh mắt sắc lẹm nhìn Yến Huân như muốn ăn tươi nuốt sống.
- Bà gặp cô ấy rồi ?
Yến Huân đưa hai tay vào túi quần, dáng vẻ ngạo nghễ không xem ai ra gì, đôi lông mày cũng dần nhăn lại.
Rõ ràng là thanh âm không cao không thấp nhưng vẫn mang một hơi lạnh run người.
Chợt nhận ra điều gì, Vương Lệ lúng túng ấp úng nói...
- Không... không phải, ý... ý của dì là chỉ vô tình gặp thôi. Rồi... rồi nói chuyện vài ba câu.
Tất nhiên Yến Huân nào có tin, trong ánh mắt anh là sự tức giận tột cùng, gân xanh gân đỏ nổi lên ở cổ, ánh mắt nhìn thẳng về một phía.
Yến Chung ngồi ở đó lặng lẽ cúi mặt xuống, ông biết vào tình hình rối rắm này, mối quan hệ của hai người họ không thể cứu vãn được nữa.
Ngay trong đêm, tài xế Ngô chở Yến Huân đến chỗ Viên Tịch đang sống.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.