Bạn Gái Trùm Trường Thật Lợi Hại
Chương 14: ĐƯA ÂN NHÂN CỨU MẠNG VỀ ĐÂY
Tttlinh
23/07/2023
Mặc dù Yến Hoa nhìn rõ dáng vẻ khó chịu của anh đối với mình, anh nhìn cô như muốn ăn tươi nuốt sống nhưng dù sao có ông nội bảo vệ, Yến Hoa một mạch khai ra hết.
- Ông nội, khi ông cấp cứu, anh Huân lo cho ông quá nên hiểu lầm ông bị đột quỵ là do cô gái đó gây ra, còn nói lời hung ác, dọa người ta chạy mất rồi.
Ông nội nhìn Yến Huân chẳng vừa mắt, sức lực chẳng còn để lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ nhẹ để bảo tồn cơ thể.
- Có thật không ?
Yến Huân lườm em gái một cái rồi nhìn ông nội với ánh mắt thảm thương, giọng điệu nũng nịu như đứa trẻ. Anh đi đến nắm lấy bàn tay nhăn nheo già đi của ông...
- Ông nội, chẳng phải lúc đó là cháu quá lo cho ông sao ? Hơn nữa cháu cũng đâu lớn tiếng lắm.
- Lo, cháu lo cho ta và nóng giận vì ta, vậy nên đi trách người khác sao ? Điểm này không được.
- Lão sư à, cháu sai rồi.
Ông thở dài rồi suy nghĩ một lúc, trước nay ông ấy chưa từng nợ nần ai bất cứ việc gì, cũng không giúp ai không công cả. Cho dù người ta có chạy mất thì cũng phải tìm cho bằng được.
- Người do cháu đuổi đi thì phải tìm về cho ta, cho cháu 2 ngày.
Yến Huân nghe vậy khuôn mặt liền rạng rỡ.
- Không cần 2 ngày đâu ông, 2 tiếng là dư với cháu rồi.
Dù sao ngày nào cũng gặp Viên Tịch ở trường, khó gì để đưa cô về đây chứ. Ông nội nghe cháu trai nói vậy, khuôn mặt liền hớn hở.
- Nhớ đó, 2 tiếng, bắt đầu đi.
Yến Huân đưa mắt nhìn Yến Hoa, mạng xã hội không phải là vấn đề quá khó đối với con gái. Cho dù bạn là ai, bạn làm gì, ở đâu, chỉ cần chút thông tin là sẽ tìm ra Instagram và địa chỉ của đối phương.
Ngay từ đầu cô cũng tính giúp, nhưng mà không hiểu sao cảm xúc thất thường, bây giờ thì lại không thích nữa.
- Không.
- Mày...
- Anh tự tìm đi, em không rảnh.
Tức giận được mấy giây liền hạ xuống. Không sao, anh ta có tiền, tìm một người điều tra về tung tích của Viên Tịch chẳng phải rất dễ dàng sao.
- Được lắm, không có mày, anh vẫn sống tốt.
Nói xong Yến Huân đi ra ngoài phòng bệnh, ngồi vào trong xe, anh nhấn điện thoại gọi cho một cô gái. Trong tích tắc, đầu dây bên kia nghe máy, giọng nói vô cùng điệu đà và cuốn hút, chẳng giống với đứa em gái trời đánh chút nào.
- Alo, Hàn Diệp anh cần em tìm giúp anh một người, tiền bạc không thành vấn đề.
- Tìm ai chứ ? Mà tiền bạc gì ở đây, anh là bạn thân của bạn trai em, em giúp được em sẽ giúp, không cần tiền nong gì đâu.
- Em tìm giúp anh địa chỉ nhà của cô gái tên Viên Tịch, học chung trường với anh, khối 10. Chậm nhất là một tiếng đó.
- ok anh, không thành vấn đề.
Đầu dây bên kia cúp máy, cô gái đó xinh đẹp trẻ trung, học sinh trường quý tộc lớp 11, cô vốn không nổi tiếng như bạn trai Vương Nhậm, tuy nhiên cô vẫn được nhiều người để ý.
Sau khi đồng ý, cô trở về phòng ngủ, từ nhà bếp đến phòng ngủ đã mất 5 phút đi bộ rồi. Dù sao thì đây vốn không phải việc gì khó, hơn nữa Hàn Diệp cũng muốn biết cô gái mà Yến Huân phải truy lùng tìm tòi, rốt cuộc là ai.
Khoảng 30 phút, địa chỉ của Viên Tịch được Hàn Diệp gửi đến, Yến Huân ngồi trong xe bất giác cười nhẹ.
Khi đặt chân đến địa chỉ của Viên Tịch, anh lắc đầu, Yến Huân thừa biết nơi cô sống không khá giả nhưng tồi tàn đến mức này sao ? Anh nhìn thấy một người phụ nữ thân hình mập ú đang lởn vởn trong nhà, Yến Huân bước đến hỏi.
Chưa kịp mở miệng, bà ta liền nở nụ cười hớn hở, nhìn anh bà Ái thừa biết anh là người giàu, không ngần ngại mà tiếp đón.
- Ôi cậu trai trẻ, đến đây làm gì vậy ? Nào mời ngồi. Cậu muốn thuê nhà hay mua nhà, hay muốn hỏi đường ?
- Tôi muốn tìm người.
Yến Huân thẳng thắn, anh không muốn vòng vo, thời gian trôi qua đã là 40 phút rồi, ngồi nói chuyện phiếm sao ? Anh không rảnh đến mức đó.
Ngồi trong phòng khách, nhìn qua thì nơi này vừa mới dọn dẹp, đồ đạc không nhiều, một bóng dáng phụ nữ cũng chẳng có, lẽ nào là anh đi nhầm nhà ?
Bà Ái ngẩn người một lúc, khuôn miệng vẫn tươi cười nhìn anh.
- Cậu muốn tìm ai ?
- Viên Tịch.
- Nó vừa mới thiếu tiền nhà nên tôi đuổi đi rồi.
Yến Huân nhăn mày, anh cất giọng nghiêm túc.
- Cô ấy đi đâu rồi ?
- Tôi làm sao biết được.
- Chẳng lẽ bà mặc kệ cho một cô gái đang tuổi ăn tuổi học lang thang bên ngoài sao ?
Khuôn mặt Yến Huân hiện rõ vẻ tức giận, như vậy thì thời gian đâu nhiều để tìm ra chứ.
- Con nhỏ đó có dì dượng mà, nhà ngay bên cạnh đó.
Anh không chào không hỏi, lập tức rời khỏi căn nhà đó sang ngay nhà bên cạnh, chưa kịp mở cổng, một giọng nói đầm ấm vang lên bên cạnh.
- Này cậu, cậu tìm ai ?
Yến Huân quay ra sau lưng, đưa mắt nhìn người phụ nữ vừa mới đi làm về, quần áo nhếch nhác, mồ hôi đầm đìa.
Anh nghi hoặc nhưng vẫn trả lời.
- Tôi tìm Viên Tịch.
- Cậu là bạn học của nó sao ? Con bé bị đuổi ra khỏi nhà vì không có tiền, chắc ngày mai tôi phải vay mượn để đóng tiền thay cho nó. Mỗi khi bị đuổi ra khỏi nhà nó thường hay ra công viên đó, cháu ra ngoài tìm thử đi.
- Cảm ơn.
- Không có gì đâu.
Nghe bà ấy nói chuyện trong đầu anh không khỏi thắc mắc, Viên Tịch tại sao lại không sống chung với dì của cô ấy, tại sao lại tách riêng ra, thà sống ở bên ngoài còn hơn sống chung với dì ruột sao ?
Yến Huân lái xe lao thẳng một mạch đến công viên, không biết nên tìm ở công viên nào nhưng có khả năng là ở công viên gần đây nhất.
- Ông nội, khi ông cấp cứu, anh Huân lo cho ông quá nên hiểu lầm ông bị đột quỵ là do cô gái đó gây ra, còn nói lời hung ác, dọa người ta chạy mất rồi.
Ông nội nhìn Yến Huân chẳng vừa mắt, sức lực chẳng còn để lớn tiếng, chỉ có thể nhỏ nhẹ để bảo tồn cơ thể.
- Có thật không ?
Yến Huân lườm em gái một cái rồi nhìn ông nội với ánh mắt thảm thương, giọng điệu nũng nịu như đứa trẻ. Anh đi đến nắm lấy bàn tay nhăn nheo già đi của ông...
- Ông nội, chẳng phải lúc đó là cháu quá lo cho ông sao ? Hơn nữa cháu cũng đâu lớn tiếng lắm.
- Lo, cháu lo cho ta và nóng giận vì ta, vậy nên đi trách người khác sao ? Điểm này không được.
- Lão sư à, cháu sai rồi.
Ông thở dài rồi suy nghĩ một lúc, trước nay ông ấy chưa từng nợ nần ai bất cứ việc gì, cũng không giúp ai không công cả. Cho dù người ta có chạy mất thì cũng phải tìm cho bằng được.
- Người do cháu đuổi đi thì phải tìm về cho ta, cho cháu 2 ngày.
Yến Huân nghe vậy khuôn mặt liền rạng rỡ.
- Không cần 2 ngày đâu ông, 2 tiếng là dư với cháu rồi.
Dù sao ngày nào cũng gặp Viên Tịch ở trường, khó gì để đưa cô về đây chứ. Ông nội nghe cháu trai nói vậy, khuôn mặt liền hớn hở.
- Nhớ đó, 2 tiếng, bắt đầu đi.
Yến Huân đưa mắt nhìn Yến Hoa, mạng xã hội không phải là vấn đề quá khó đối với con gái. Cho dù bạn là ai, bạn làm gì, ở đâu, chỉ cần chút thông tin là sẽ tìm ra Instagram và địa chỉ của đối phương.
Ngay từ đầu cô cũng tính giúp, nhưng mà không hiểu sao cảm xúc thất thường, bây giờ thì lại không thích nữa.
- Không.
- Mày...
- Anh tự tìm đi, em không rảnh.
Tức giận được mấy giây liền hạ xuống. Không sao, anh ta có tiền, tìm một người điều tra về tung tích của Viên Tịch chẳng phải rất dễ dàng sao.
- Được lắm, không có mày, anh vẫn sống tốt.
Nói xong Yến Huân đi ra ngoài phòng bệnh, ngồi vào trong xe, anh nhấn điện thoại gọi cho một cô gái. Trong tích tắc, đầu dây bên kia nghe máy, giọng nói vô cùng điệu đà và cuốn hút, chẳng giống với đứa em gái trời đánh chút nào.
- Alo, Hàn Diệp anh cần em tìm giúp anh một người, tiền bạc không thành vấn đề.
- Tìm ai chứ ? Mà tiền bạc gì ở đây, anh là bạn thân của bạn trai em, em giúp được em sẽ giúp, không cần tiền nong gì đâu.
- Em tìm giúp anh địa chỉ nhà của cô gái tên Viên Tịch, học chung trường với anh, khối 10. Chậm nhất là một tiếng đó.
- ok anh, không thành vấn đề.
Đầu dây bên kia cúp máy, cô gái đó xinh đẹp trẻ trung, học sinh trường quý tộc lớp 11, cô vốn không nổi tiếng như bạn trai Vương Nhậm, tuy nhiên cô vẫn được nhiều người để ý.
Sau khi đồng ý, cô trở về phòng ngủ, từ nhà bếp đến phòng ngủ đã mất 5 phút đi bộ rồi. Dù sao thì đây vốn không phải việc gì khó, hơn nữa Hàn Diệp cũng muốn biết cô gái mà Yến Huân phải truy lùng tìm tòi, rốt cuộc là ai.
Khoảng 30 phút, địa chỉ của Viên Tịch được Hàn Diệp gửi đến, Yến Huân ngồi trong xe bất giác cười nhẹ.
Khi đặt chân đến địa chỉ của Viên Tịch, anh lắc đầu, Yến Huân thừa biết nơi cô sống không khá giả nhưng tồi tàn đến mức này sao ? Anh nhìn thấy một người phụ nữ thân hình mập ú đang lởn vởn trong nhà, Yến Huân bước đến hỏi.
Chưa kịp mở miệng, bà ta liền nở nụ cười hớn hở, nhìn anh bà Ái thừa biết anh là người giàu, không ngần ngại mà tiếp đón.
- Ôi cậu trai trẻ, đến đây làm gì vậy ? Nào mời ngồi. Cậu muốn thuê nhà hay mua nhà, hay muốn hỏi đường ?
- Tôi muốn tìm người.
Yến Huân thẳng thắn, anh không muốn vòng vo, thời gian trôi qua đã là 40 phút rồi, ngồi nói chuyện phiếm sao ? Anh không rảnh đến mức đó.
Ngồi trong phòng khách, nhìn qua thì nơi này vừa mới dọn dẹp, đồ đạc không nhiều, một bóng dáng phụ nữ cũng chẳng có, lẽ nào là anh đi nhầm nhà ?
Bà Ái ngẩn người một lúc, khuôn miệng vẫn tươi cười nhìn anh.
- Cậu muốn tìm ai ?
- Viên Tịch.
- Nó vừa mới thiếu tiền nhà nên tôi đuổi đi rồi.
Yến Huân nhăn mày, anh cất giọng nghiêm túc.
- Cô ấy đi đâu rồi ?
- Tôi làm sao biết được.
- Chẳng lẽ bà mặc kệ cho một cô gái đang tuổi ăn tuổi học lang thang bên ngoài sao ?
Khuôn mặt Yến Huân hiện rõ vẻ tức giận, như vậy thì thời gian đâu nhiều để tìm ra chứ.
- Con nhỏ đó có dì dượng mà, nhà ngay bên cạnh đó.
Anh không chào không hỏi, lập tức rời khỏi căn nhà đó sang ngay nhà bên cạnh, chưa kịp mở cổng, một giọng nói đầm ấm vang lên bên cạnh.
- Này cậu, cậu tìm ai ?
Yến Huân quay ra sau lưng, đưa mắt nhìn người phụ nữ vừa mới đi làm về, quần áo nhếch nhác, mồ hôi đầm đìa.
Anh nghi hoặc nhưng vẫn trả lời.
- Tôi tìm Viên Tịch.
- Cậu là bạn học của nó sao ? Con bé bị đuổi ra khỏi nhà vì không có tiền, chắc ngày mai tôi phải vay mượn để đóng tiền thay cho nó. Mỗi khi bị đuổi ra khỏi nhà nó thường hay ra công viên đó, cháu ra ngoài tìm thử đi.
- Cảm ơn.
- Không có gì đâu.
Nghe bà ấy nói chuyện trong đầu anh không khỏi thắc mắc, Viên Tịch tại sao lại không sống chung với dì của cô ấy, tại sao lại tách riêng ra, thà sống ở bên ngoài còn hơn sống chung với dì ruột sao ?
Yến Huân lái xe lao thẳng một mạch đến công viên, không biết nên tìm ở công viên nào nhưng có khả năng là ở công viên gần đây nhất.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.