Bạn Gái Trùm Trường Thật Lợi Hại
Chương 32: MẤT NGỦ
Tttlinh
15/08/2023
Kết thúc buổi học, Viên Tịch tự mình đi đến một con phố nhỏ trong góc thành phố, nơi đây náo nhiệt, ồn ào nhưng lại khá chật chội, mọi người sống
trong này không khác gì nông thôn, quy tắc chẳng có, luật lệ không, ai
muốn làm gì thì làm.
Mặc kệ cho những người ở đây kì quái thế nào, người cô cần tìm là một người đàn ông lai Á - Âu, tóc màu bạch kim dáng người cao ráo, làn da trắng và gần 40 tuổi. Chính ông ta đã lừa tiền cô.
Đi qua một đám người đang chơi cờ, Viên Tịch không để ý lắm, bởi những người đàn ông kia toàn là tóc đen, vài cọng bạch kim cũng không có. Nhưng rồi một giọng nói trầm lơ lớ vang lên ngay bên cạnh, Viên Tịch quay người, cười nhạt.
Không ngờ ông ta đã nhuộm tóc, làn da trắng cũng được tăng thêm vài phần đẹp đẽ.
- No... no sao có thể như vậy được, trời ơi... Năm nay là năm tam tai của tôi sao ?
- Không phải đâu, tam tai là cái gì ? Tứ tai, ngũ tai, lục tai mới đáng sợ đó. Ông gặp tôi thì chết chắc rồi.
Ánh mắt Viên Tịch nhìn ông ta như muốn ăn tươi nuốt sống ông ấy, hàm răng nghiến lại ken két, giọng nói lạnh đến mức ông ta đứng cách đó khá xa cũng cảm nhận được.
Vincent nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn của cô qua đám đông, ánh mắt màu xanh dương chợt trợn tròn, cả người như bị trái đất hút chặt, đôi chân dính vào nền đất không thể nhấc lên. Nộ khí của Viên Tịch quá lớn, lớn đến mức Vincent cảm nhận rõ.
- Để xem gan ông lớn đến đâu.
Viên Tịch lao thẳng đến Vincent nhanh như một cơn gió, nhanh đến mức ông ta không kịp trở tay, nhưng dù sao ông ta cũng là đàn ông, đối phó với cô gái Trung Học như Viên Tịch cũng không phải chuyện khó.
Cô nắm lấy cổ áo Vincent chất vấn, chưa kịp mở miệng, ông ta đã đẩy mạnh cô ra rồi nhanh chân chạy mất. Viên Tịch đuổi theo phía sau, thoáng chốc cả khu phố đã không ra gì nay còn chẳng ra gì hơn. Sạp quần áo, hoa quả, quán ăn, xe bò chạy ngang qua hay tiệm sửa xe bên vệ đường, tất cả mọi thứ mà hai người họ đi qua đều bị làm cho xáo trộn.
- Đứng lại, trả lại tiền cho tôi có nghe rõ không ?
Ông ta đứng bên ngoài một chiếc xe máy, Viên Tịch đứng bên trong, chạy cả buổi đã mệt, còn phải tốn nước bọt để đàm phán với ông ta.
Vincent tuy lớn tuổi nhưng ông không phải kẻ cậy lớn hiếp nhỏ, ông ta gật đầu, vừa mở miệng chỉ khiến Viên Tịch muốn đấm cho một phát.
- Được, tôi trả cháu 5 ngàn trước.
- Nợ tôi 5 triệu cuối cùng trả góp có 5 ngàn, ông có bị thần kinh không ?
- Là do ai ? Ban đầu cháu tìm đến tôi còn gì, tôi cũng đâu muốn lừa cháu.
- Cả tài sản của tôi đó.
Viên Tịch không nhịn được hét vào mặt Vincent, ông ta hơi ngả người né tránh, vẫn là giọng nói lơ lớ đặc trưng.
- Nhưng tôi hết tiền rồi.
Không kịp mở miệng cãi lại, một bó rau từ đâu đến đập mạnh vào người cô, Viên Tịch lùi ra vào bước, đưa ánh mắt tức giận lẫn ngơ ngác nhìn người phụ nữ dữ tợn kia.
- Bà làm cái gì vậy ?
- Tao nên là người hỏi mày câu đó đó, rau của tao đâu ?
Lúc nãy chơi trò đuổi bắt, không hiểu thế nào mà Vincent chạy vào sạp hoa quả, ở đây bán rau chủ yếu, làm tất cả đồ đạc như gà bay chó sủa, bàn chân vấp phải cây cột, cả sạp hoa quả sập hết, rau bay khắp bốn phương tám hướng, có một số người ở nhà bên cạnh lợi dụng mỗi người một tay lụm luôn mấy bó rau không yên phận kia.
Viên Tịch ngơ ngác không hiểu gì, Vincent thấy vậy liền đi đến đẩy mạnh bà cô hung dữ kia.
- Oh My God. Cái này đâu phải lỗi của cháu nó.
- Tao hỏi lại một lần nữa, rau của tao đâu hết rồi. Sao còn có mấy mống thế kia ? Cái bọn chết tiệt này.
Bà ta cầm ngay cây gậy gần đó, chưa kịp đánh, Vincent đã vội nắm lấy tay Viên Tịch chạy ra khỏi khu phố kì quái kia. Đám người ở đây không thể gọi là người, bọn họ chỉ sống riêng cho bản thân họ thôi, dường như là không có tình thương, không có trái tim.
...
Màn đêm che phủ xuống không gian yên tĩnh, Frederick sáng bừng lên giữa những ngồi biệt thự lấp ló, đã 2 giờ sáng, một chàng thanh niên đang không ngủ được.
Suốt cả buổi Yến Huân suy đi nghĩ lại câu nói của Viên Tịch, anh bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ giữa anh và cô phải có gì đó mới có thể đến gần nhau ? Yến Huân đang rất muốn biết suy nghĩ của cô là gì, cô thực sự chỉ xem anh là người lạ thoáng qua thôi sao ?
Ngồi trước cửa sổ, căn phòng đã tắt đèn, không gian tắm tối trước mặt như cảm giác của Yến Huân ngay lúc này, anh đang mất phương hướng, không biết bản thân phải làm gì mới đúng.
Nhớ lại khoảng thời gian giằng co trước kia, khi còn có ông nội là sợi dây gắn kết, cả hai đã thân thiết cỡ nào, Viên Tịch còn chủ động hôn anh, vậy mà giờ đây, nói rời là rời sao ?
Trong ánh mắt, Yến Huân lóe lên một tia hy vọng, trong đầu đang suy nghĩ vài điều, anh ta bất chấp thật rồi.
Mặc kệ cho những người ở đây kì quái thế nào, người cô cần tìm là một người đàn ông lai Á - Âu, tóc màu bạch kim dáng người cao ráo, làn da trắng và gần 40 tuổi. Chính ông ta đã lừa tiền cô.
Đi qua một đám người đang chơi cờ, Viên Tịch không để ý lắm, bởi những người đàn ông kia toàn là tóc đen, vài cọng bạch kim cũng không có. Nhưng rồi một giọng nói trầm lơ lớ vang lên ngay bên cạnh, Viên Tịch quay người, cười nhạt.
Không ngờ ông ta đã nhuộm tóc, làn da trắng cũng được tăng thêm vài phần đẹp đẽ.
- No... no sao có thể như vậy được, trời ơi... Năm nay là năm tam tai của tôi sao ?
- Không phải đâu, tam tai là cái gì ? Tứ tai, ngũ tai, lục tai mới đáng sợ đó. Ông gặp tôi thì chết chắc rồi.
Ánh mắt Viên Tịch nhìn ông ta như muốn ăn tươi nuốt sống ông ấy, hàm răng nghiến lại ken két, giọng nói lạnh đến mức ông ta đứng cách đó khá xa cũng cảm nhận được.
Vincent nhìn thấy dáng người nhỏ nhắn của cô qua đám đông, ánh mắt màu xanh dương chợt trợn tròn, cả người như bị trái đất hút chặt, đôi chân dính vào nền đất không thể nhấc lên. Nộ khí của Viên Tịch quá lớn, lớn đến mức Vincent cảm nhận rõ.
- Để xem gan ông lớn đến đâu.
Viên Tịch lao thẳng đến Vincent nhanh như một cơn gió, nhanh đến mức ông ta không kịp trở tay, nhưng dù sao ông ta cũng là đàn ông, đối phó với cô gái Trung Học như Viên Tịch cũng không phải chuyện khó.
Cô nắm lấy cổ áo Vincent chất vấn, chưa kịp mở miệng, ông ta đã đẩy mạnh cô ra rồi nhanh chân chạy mất. Viên Tịch đuổi theo phía sau, thoáng chốc cả khu phố đã không ra gì nay còn chẳng ra gì hơn. Sạp quần áo, hoa quả, quán ăn, xe bò chạy ngang qua hay tiệm sửa xe bên vệ đường, tất cả mọi thứ mà hai người họ đi qua đều bị làm cho xáo trộn.
- Đứng lại, trả lại tiền cho tôi có nghe rõ không ?
Ông ta đứng bên ngoài một chiếc xe máy, Viên Tịch đứng bên trong, chạy cả buổi đã mệt, còn phải tốn nước bọt để đàm phán với ông ta.
Vincent tuy lớn tuổi nhưng ông không phải kẻ cậy lớn hiếp nhỏ, ông ta gật đầu, vừa mở miệng chỉ khiến Viên Tịch muốn đấm cho một phát.
- Được, tôi trả cháu 5 ngàn trước.
- Nợ tôi 5 triệu cuối cùng trả góp có 5 ngàn, ông có bị thần kinh không ?
- Là do ai ? Ban đầu cháu tìm đến tôi còn gì, tôi cũng đâu muốn lừa cháu.
- Cả tài sản của tôi đó.
Viên Tịch không nhịn được hét vào mặt Vincent, ông ta hơi ngả người né tránh, vẫn là giọng nói lơ lớ đặc trưng.
- Nhưng tôi hết tiền rồi.
Không kịp mở miệng cãi lại, một bó rau từ đâu đến đập mạnh vào người cô, Viên Tịch lùi ra vào bước, đưa ánh mắt tức giận lẫn ngơ ngác nhìn người phụ nữ dữ tợn kia.
- Bà làm cái gì vậy ?
- Tao nên là người hỏi mày câu đó đó, rau của tao đâu ?
Lúc nãy chơi trò đuổi bắt, không hiểu thế nào mà Vincent chạy vào sạp hoa quả, ở đây bán rau chủ yếu, làm tất cả đồ đạc như gà bay chó sủa, bàn chân vấp phải cây cột, cả sạp hoa quả sập hết, rau bay khắp bốn phương tám hướng, có một số người ở nhà bên cạnh lợi dụng mỗi người một tay lụm luôn mấy bó rau không yên phận kia.
Viên Tịch ngơ ngác không hiểu gì, Vincent thấy vậy liền đi đến đẩy mạnh bà cô hung dữ kia.
- Oh My God. Cái này đâu phải lỗi của cháu nó.
- Tao hỏi lại một lần nữa, rau của tao đâu hết rồi. Sao còn có mấy mống thế kia ? Cái bọn chết tiệt này.
Bà ta cầm ngay cây gậy gần đó, chưa kịp đánh, Vincent đã vội nắm lấy tay Viên Tịch chạy ra khỏi khu phố kì quái kia. Đám người ở đây không thể gọi là người, bọn họ chỉ sống riêng cho bản thân họ thôi, dường như là không có tình thương, không có trái tim.
...
Màn đêm che phủ xuống không gian yên tĩnh, Frederick sáng bừng lên giữa những ngồi biệt thự lấp ló, đã 2 giờ sáng, một chàng thanh niên đang không ngủ được.
Suốt cả buổi Yến Huân suy đi nghĩ lại câu nói của Viên Tịch, anh bắt đầu nghi ngờ, chẳng lẽ giữa anh và cô phải có gì đó mới có thể đến gần nhau ? Yến Huân đang rất muốn biết suy nghĩ của cô là gì, cô thực sự chỉ xem anh là người lạ thoáng qua thôi sao ?
Ngồi trước cửa sổ, căn phòng đã tắt đèn, không gian tắm tối trước mặt như cảm giác của Yến Huân ngay lúc này, anh đang mất phương hướng, không biết bản thân phải làm gì mới đúng.
Nhớ lại khoảng thời gian giằng co trước kia, khi còn có ông nội là sợi dây gắn kết, cả hai đã thân thiết cỡ nào, Viên Tịch còn chủ động hôn anh, vậy mà giờ đây, nói rời là rời sao ?
Trong ánh mắt, Yến Huân lóe lên một tia hy vọng, trong đầu đang suy nghĩ vài điều, anh ta bất chấp thật rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.