Bạn Gái Trùm Trường Thật Lợi Hại
Chương 5: VỪA GẶP ĐÃ THÙ
Tttlinh
23/07/2023
Viên Tịch, tôi nghĩ cô không nên...
- Anh hút thuốc phải không ? Vừa hay tôi cũng rất ghét mùi thuốc. Chúng ta không hợp nhau, có gì đáng để nói chứ. Cáo từ.
Lời nói ngạo mạn còn hơn cả Yến Huân, ngữ khí rất tốt, từ khi tiếp xúc với quán bar, nữ giới không còn quá xa lạ, có điều cô gái có tính tình ngạo mạn như vậy anh ta chưa gặp bao giờ, cho dù là những người giàu có cũng không nói với anh kiểu như vậy.
Trong ngôi trường quý tộc này không một ai dám cắt ngang lời Yến Huân dù chỉ một lần, vậy mà Viên Tịch là học sinh vừa chuyển cấp đã không nể nang ai, thích nói gì nói, không quan tâm người đối diện là ai.
Quay lưng bỏ đi, Lục Hữu Diên cười không khép được miệng.
- Ôi trời ơi, lão đại à, cô nhóc này ghê gớm thật đó, không sợ anh luôn, thật là.
- Cậu còn dám cười ?
- Tôi không nhịn được.
Người từ trước tới giờ chưa nói chữ nào liền lên tiếng bênh vực Viên Tịch trước mặt hội bạn thân. Anh ta là người vô cùng dịu dàng với nữ giới, nhưng chỉ là vẻ lịch sự thôi.
- Bỏ qua cho cô ấy đi, chắc cô ta chưa biết cậu là ai đâu.
Lục Hữu Diên nhân cơ hội được phen châm chọc.
- Này Vương Nhậm, Hàn Diệp cậu để đi đâu rồi.
- Sao có thể so sánh khập khiễng như vậy ? Tất nhiên Viên Tịch sao có thể bằng Hàn Diệp được.
- Phải rồi, Hàn Diệp được Vương Nhậm ví như sao trên trời mà, không ai với tới đâu. Người ta có đôi có cặp, còn mình... vẫn có đôi có cặp.
Nói xong, Lục Hữu Diên khoác vai Yến Huân rời khỏi hành lang, bước đến căn tin ngay bên cạnh. Sáng dậy muộn nên chưa kịp nạp bữa sáng.
...
Ngồi trong quán nước, cô không nhiều tiền để ăn uống sang chảnh như bọn họ, chỉ có thể uống trà đá rồi ăn hộp cơm mà mình vừa mới mang đi. Không khí vốn dĩ bình lặng, một đám trẻ ranh tự xưng là đại ca ở địa bàn này đi đến, giọng điệu chẳng dạ chẳng thưa.
- Bà chủ, 5 ly trà đá, 5 suất cơm.
Thấy bọn họ không cầm gì theo người, bà chủ nhắc khéo giá tiền với đám bọn trẻ.
- Cả 5 suất cơm là 150 ngàn nhé.
Tên nhóc mập trông chỉ mới 17,18 tuổi đập mạnh tay lên bàn, hàm răng nghiến lại trông có vẻ vô cùng tức giận.
Viên Tịch chỉ đang để ý đến bà chủ và tên nhóc cầm đầu kia, lại không chú ý đến có một tên khác trong 5 tên đang nhòm ngó mình. Cơ thể gầy gò, người đầy xăm trổ, tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ đang nhìn cô vô cùng thèm thuồng.
- Bà mẹ nó, bà biết tao là ai không mà dám đòi tiền.
- Đây là đại ca vùng này, địa bàn ở đây là của đại ca tao đó. Chưa bắt bà đóng tiền là may lắm rồi.
Viên Tịch không chịu nổi nữa, cô uống cạn một ly trà đá, dây chun buộc tóc sẵn ở cổ tay buộc lên mái tóc gọn gàng. Đi đến trước mặt đám thanh niên ngang tàng kia, ánh mắt vô cùng khinh bỉ và ghê tởm bọn chúng.
Vốn dĩ muốn nhịn cho qua chuyện, nhưng cô được biết đám ranh này từng dọa biết bao nhiêu nữ sinh, đành làm người tốt ngày hôm nay vậy.
- Này, tốt nhất là nên biết thân biết phận, đây là người lớn, không phải nhỏ dại như tụi mày.
Tên nhuộm tóc từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm vào cô bây giờ mới bắt đầu lên tiếng. Có vẻ như hắn ta đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.
- Đại ca, con nhỏ này để em.
Đám trẻ ranh kia dường như không biết Viên Tịch là người có máu chiến đấu như thế nào, một tên đối với cô như nhét kẻ răng vậy, đánh giá cô quá là thấp rồi.
Kẻ nhuộm tóc đi đến trước mặt cô, bàn tay đưa đến làn da trắng mịn trên gò má, chưa kịp chạm vào, Viên Tịch đã dùng vài chiêu cơ bản làm gãy ngón trỏ của anh ta.
Hắn hét lên điên cuồng, cả người ngã ra sau, đồng đội phải trợ giúp.
Viên Tịch vô cùng bình tĩnh, cô chỉ cần nạp năng lượng bằng cách uống một ngụm trà đá đang để trên bàn.
- Bắt buộc hôm nay phải lấy ngón tay con nhỏ này cho tao.
Bác chủ quán bên cạnh trước nay luôn sợ đám côn đồ này, bác biết bọn chúng chỉ tỏ vẻ vỗ ngực trước mặt những người kém cỏi hơn mình thôi, chứ những người trị được bọn chúng còn rất nhiều.
Tuy vậy, Viên Tịch là con gái, bác ấy không sợ ảnh hưởng đến quán ăn, chỉ sợ cô có mệnh hệ gì thì phải ăn nói làm sao chứ.
- Ấy ấy.... đừng đừng... con bé còn lỡ dại mà, các cậu bỏ qua cho con bé đi. Nó còn đang đi học đó.
- Bác gái, bác cứ yên tâm, đảm bảo hôm sau bọn ranh này sẽ không đến đây nữa đâu.
Tên đại ca đứng đầu tiến lên một bước, giọng điệu giễu cợt.
- Đừng bố láo trước mặt tao chứ ? Nói phét ít thôi, tốt nhất là mày nên làm gì đó để đền bù cho đàn em của tao đã. Tao sẽ bỏ qua, còn không thì...
- Còn không thì sao ?
Hắn ta nhìn chằm chằm vào cổ áo cô, muốn tìm khe hở để xem cơ thể của cô bên trong. Không ngờ, Viên Tịch đấm cho hắn một cú vào mắt đau điếng, chỉ là một bên bị thâm đen thôi, đồng bọn chưa kịp phản ứng, bên còn lại cũng đã thâm tím.
- A...
- Lần sau, có muốn ăn hiếp thì tìm người cùng đẳng cấp với mình, mà e là người cùng đẳng cấp với bọn mày ít lắm. Nếu tao gặp chúng mày một lần nào nữa, tao sẽ không để yên như ngày hôm nay đâu, cỡ bọn mày tao không cần tốn sức cũng có thể xử lý hết. Khôn hồn thì biến khỏi đây.
Ngữ điệu trầm, lạnh, kèm theo sự giận dữ khiến bọn chúng toát mồ hôi.
Ngay trước cổng trường, một cô gái dáng vẻ nhỏ nhắn đã chứng kiến tất cả. Cô ta biết Viên Tịch qua video kia, không những không ghét cô mà còn say mê sự ngầu lòi của cô lúc ấy.
- Anh hút thuốc phải không ? Vừa hay tôi cũng rất ghét mùi thuốc. Chúng ta không hợp nhau, có gì đáng để nói chứ. Cáo từ.
Lời nói ngạo mạn còn hơn cả Yến Huân, ngữ khí rất tốt, từ khi tiếp xúc với quán bar, nữ giới không còn quá xa lạ, có điều cô gái có tính tình ngạo mạn như vậy anh ta chưa gặp bao giờ, cho dù là những người giàu có cũng không nói với anh kiểu như vậy.
Trong ngôi trường quý tộc này không một ai dám cắt ngang lời Yến Huân dù chỉ một lần, vậy mà Viên Tịch là học sinh vừa chuyển cấp đã không nể nang ai, thích nói gì nói, không quan tâm người đối diện là ai.
Quay lưng bỏ đi, Lục Hữu Diên cười không khép được miệng.
- Ôi trời ơi, lão đại à, cô nhóc này ghê gớm thật đó, không sợ anh luôn, thật là.
- Cậu còn dám cười ?
- Tôi không nhịn được.
Người từ trước tới giờ chưa nói chữ nào liền lên tiếng bênh vực Viên Tịch trước mặt hội bạn thân. Anh ta là người vô cùng dịu dàng với nữ giới, nhưng chỉ là vẻ lịch sự thôi.
- Bỏ qua cho cô ấy đi, chắc cô ta chưa biết cậu là ai đâu.
Lục Hữu Diên nhân cơ hội được phen châm chọc.
- Này Vương Nhậm, Hàn Diệp cậu để đi đâu rồi.
- Sao có thể so sánh khập khiễng như vậy ? Tất nhiên Viên Tịch sao có thể bằng Hàn Diệp được.
- Phải rồi, Hàn Diệp được Vương Nhậm ví như sao trên trời mà, không ai với tới đâu. Người ta có đôi có cặp, còn mình... vẫn có đôi có cặp.
Nói xong, Lục Hữu Diên khoác vai Yến Huân rời khỏi hành lang, bước đến căn tin ngay bên cạnh. Sáng dậy muộn nên chưa kịp nạp bữa sáng.
...
Ngồi trong quán nước, cô không nhiều tiền để ăn uống sang chảnh như bọn họ, chỉ có thể uống trà đá rồi ăn hộp cơm mà mình vừa mới mang đi. Không khí vốn dĩ bình lặng, một đám trẻ ranh tự xưng là đại ca ở địa bàn này đi đến, giọng điệu chẳng dạ chẳng thưa.
- Bà chủ, 5 ly trà đá, 5 suất cơm.
Thấy bọn họ không cầm gì theo người, bà chủ nhắc khéo giá tiền với đám bọn trẻ.
- Cả 5 suất cơm là 150 ngàn nhé.
Tên nhóc mập trông chỉ mới 17,18 tuổi đập mạnh tay lên bàn, hàm răng nghiến lại trông có vẻ vô cùng tức giận.
Viên Tịch chỉ đang để ý đến bà chủ và tên nhóc cầm đầu kia, lại không chú ý đến có một tên khác trong 5 tên đang nhòm ngó mình. Cơ thể gầy gò, người đầy xăm trổ, tóc nhuộm xanh nhuộm đỏ đang nhìn cô vô cùng thèm thuồng.
- Bà mẹ nó, bà biết tao là ai không mà dám đòi tiền.
- Đây là đại ca vùng này, địa bàn ở đây là của đại ca tao đó. Chưa bắt bà đóng tiền là may lắm rồi.
Viên Tịch không chịu nổi nữa, cô uống cạn một ly trà đá, dây chun buộc tóc sẵn ở cổ tay buộc lên mái tóc gọn gàng. Đi đến trước mặt đám thanh niên ngang tàng kia, ánh mắt vô cùng khinh bỉ và ghê tởm bọn chúng.
Vốn dĩ muốn nhịn cho qua chuyện, nhưng cô được biết đám ranh này từng dọa biết bao nhiêu nữ sinh, đành làm người tốt ngày hôm nay vậy.
- Này, tốt nhất là nên biết thân biết phận, đây là người lớn, không phải nhỏ dại như tụi mày.
Tên nhuộm tóc từ nãy đến giờ cứ nhìn chằm chằm vào cô bây giờ mới bắt đầu lên tiếng. Có vẻ như hắn ta đã chờ đợi khoảnh khắc này từ lâu.
- Đại ca, con nhỏ này để em.
Đám trẻ ranh kia dường như không biết Viên Tịch là người có máu chiến đấu như thế nào, một tên đối với cô như nhét kẻ răng vậy, đánh giá cô quá là thấp rồi.
Kẻ nhuộm tóc đi đến trước mặt cô, bàn tay đưa đến làn da trắng mịn trên gò má, chưa kịp chạm vào, Viên Tịch đã dùng vài chiêu cơ bản làm gãy ngón trỏ của anh ta.
Hắn hét lên điên cuồng, cả người ngã ra sau, đồng đội phải trợ giúp.
Viên Tịch vô cùng bình tĩnh, cô chỉ cần nạp năng lượng bằng cách uống một ngụm trà đá đang để trên bàn.
- Bắt buộc hôm nay phải lấy ngón tay con nhỏ này cho tao.
Bác chủ quán bên cạnh trước nay luôn sợ đám côn đồ này, bác biết bọn chúng chỉ tỏ vẻ vỗ ngực trước mặt những người kém cỏi hơn mình thôi, chứ những người trị được bọn chúng còn rất nhiều.
Tuy vậy, Viên Tịch là con gái, bác ấy không sợ ảnh hưởng đến quán ăn, chỉ sợ cô có mệnh hệ gì thì phải ăn nói làm sao chứ.
- Ấy ấy.... đừng đừng... con bé còn lỡ dại mà, các cậu bỏ qua cho con bé đi. Nó còn đang đi học đó.
- Bác gái, bác cứ yên tâm, đảm bảo hôm sau bọn ranh này sẽ không đến đây nữa đâu.
Tên đại ca đứng đầu tiến lên một bước, giọng điệu giễu cợt.
- Đừng bố láo trước mặt tao chứ ? Nói phét ít thôi, tốt nhất là mày nên làm gì đó để đền bù cho đàn em của tao đã. Tao sẽ bỏ qua, còn không thì...
- Còn không thì sao ?
Hắn ta nhìn chằm chằm vào cổ áo cô, muốn tìm khe hở để xem cơ thể của cô bên trong. Không ngờ, Viên Tịch đấm cho hắn một cú vào mắt đau điếng, chỉ là một bên bị thâm đen thôi, đồng bọn chưa kịp phản ứng, bên còn lại cũng đã thâm tím.
- A...
- Lần sau, có muốn ăn hiếp thì tìm người cùng đẳng cấp với mình, mà e là người cùng đẳng cấp với bọn mày ít lắm. Nếu tao gặp chúng mày một lần nào nữa, tao sẽ không để yên như ngày hôm nay đâu, cỡ bọn mày tao không cần tốn sức cũng có thể xử lý hết. Khôn hồn thì biến khỏi đây.
Ngữ điệu trầm, lạnh, kèm theo sự giận dữ khiến bọn chúng toát mồ hôi.
Ngay trước cổng trường, một cô gái dáng vẻ nhỏ nhắn đã chứng kiến tất cả. Cô ta biết Viên Tịch qua video kia, không những không ghét cô mà còn say mê sự ngầu lòi của cô lúc ấy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.