Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hằng Ngày Của Địch Phu Nhân
Chương 1: Tóm lại muốn làm người, đầu tiên phải biết chịu thiệt
Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu
26/10/2022
Tiêu phủ từ sau khi Nhị gia Tiêu Vận Đạt bị giáng chức thành tri huyện thì không xảy ra sóng gió gì lớn.
Đích tôn Đại cô nương Tiêu Ngọc Châu nghe thấy tiếng bước chân của người chạy trước phòng mình, tiếng bước chân vang lên dồn dập. Nàng khẽ nhíu đôi lông mày lá liễu, nhưng ánh mắt không đổi, vẫn từ từ kéo kim qua thêu đoá hoa sen trong khung.
“Đại cô nương…” Phía sau nàng, nha hoàn Xuân Quyên ngồi không yên, rướn cổ thăm dò.
Tiêu Ngọc Châu thấy cổ nàng ấy dài hơn chút, dáng vẻ như thể muốn vươn ra khỏi tường.
Chỉ trong thời gian một câu nói, ngoài cửa lại vang lên tiếng vù vù, một loạt tiếng động vang lên, truyền thẳng đến sân của Tiêu phủ lão thái quân.
Ánh mắt Xuân Quyên sáng lên, lòng nóng như lửa đốt. Rốt cuộc không đợi được nữa, hạ nhân Tiêu phủ nổi tiếng trong việc dò la tin tức vội vã nhún người trước mặt Tiêu Ngọc Châu: “Đại cô nương…”
“Chuyện trong viện lão thái quân mà em cũng dám nghe ngóng?” Tiêu Ngọc Châu đặt kim xuống, kéo khung ra xa một chút rồi ngắm nghía kỹ càng, càng ngắm càng cảm thấy đoá hoa này giống Tam muội muội nhà mình.
À, cũng giống Tứ muội muội nữa.
Đều là cùng một loại người. Vừa chớp mắt một cái mà nước mắt đã rơi lã chã, lấy hết những đồ tốt, để lại mấy thứ vớ vẩn lại cho nàng, mà nàng còn phải giả vờ rộng lượng nói: “Các muội muội vui vẻ là tốt rồi.”
“Đại cô nương.” Thấy cô nương nhà mình còn ung dung, Xuân Quyên hờn dỗi gọi.
Nếu như nàng nghe ngóng chậm thêm chút nữa thôi, để nhị phòng tam phòng biết trước thì cô nương nhà mình lại chẳng còn gì mất.
“Đi đi.” Tiêu Ngọc Châu duỗi tay khẽ giương lên, mất tập trung: “Bị đánh thì đừng trách cô nương nhà em không đến, không cứu được em.”
Xuân Quyên cười hì hì, nhún người rồi xách váy chạy ra ngoài, lộ rõ dáng vẻ của một nha đầu.
Tiêu Ngọc Châu chờ nàng ấy chạy đến cạnh cửa mới ung dung bỏ khung thêu xuống, nhìn ra cạnh cửa. Nha đầu xúc động kia chạy một mạch ra ngoài, còn quên cả đóng cửa nhỏ.
Cả ngày kêu gào, nha đầu không lên được mặt bàn…
Tiêu Ngọc Châu khẽ thở dài trong lòng, nhưng khoé miệng cong lên.
Nhũ mẫu của nàng là cô nương như vậy đấy, chẳng lẽ còn không gả được nàng ấy ra ngoài.
Không tiện mai mối trước, vẫn nên dẫn theo bên người.
Nha hoàn hầu cận của Tiêu phủ Đại tiểu thư, trong phủ không lên được mặt bàn, nhưng nói ra cũng dễ nghe, có thể tìm cho nàng ấy một mối hôn sự tốt.
Cuối cùng, Xuân Quyên trở về, không líu ríu như bình thường. Lần này, nàng ấy vừa vào cửa, còn nhớ cả việc đóng cửa, đầu cúi rất thấp, bước đi cũng ra dáng nha đầu.
Tiêu Ngọc Châu đã đổi chỗ từ bên cửa sổ ngồi lại chính đường, đang cầm đọc bản thi thư. Nàng nghe tiếng mở cửa phòng nhưng không động đậy, sự yên tĩnh đến bất thường này làm nàng ngẩng đầu lên nhìn người.
Thấy Xuân Quyên cúi thấp đầu, quay đầu lại phía mình, uốn éo nhăn nhó không đi vào chính đường nhỏ. Nàng cảm thấy kỳ lạ, vẫy tay về phía nha hoàn: “Sao thế?”
Xuân Quyên vừa nghe cô nương nhà mình lên tiếng thì trong lòng ngập tràn bất bình, còn chưa chạy tới trước mặt Tiêu Ngọc Châu mà nước mắt đã rơi xuống. Nàng ấy chạy quỳ gồi trước mặt Tiêu Ngọc Châu, than trời trách đất: “Cô nương ơi, cô nương của nô tỳ ơi, nô tỳ không muốn sống nữa, chẳng thể sống những ngày tháng như thế này nữa…”
Giọng điệu kia, dáng vẻ khóc nức nở kia, giống hệt dáng vẻ mẫu thân ruột của nàng ấy – nhũ mẫu Thích thị của Tiêu Ngọc Châu.
Tiêu Ngọc Châu ngạc nhiên vì dáng vẻ của tiểu nha hoàn giống hệt mẫu thân ruột của nàng ấy, chưa kịp hỏi lý do.
Xuân Quyên thấy nàng không nói, cho rằng cô nương nhà mình đã biết hết chuyện, lại càng nức nở, tiếng khóc càng ngày càng to, khóc đến mức lỗ tai Tiêu Ngọc Châu ù đi.
“Sao thế?” Tiêu Ngọc Châu không chịu nổi, thân thể tiểu thư khuê các đoan trang đang ngồi trên ghế mềm nhũn, lấy bàn tay chống trên bàn đỡ đầu.
Tiêu gia Đại cô nương vừa mới cập kê tuổi mười sáu được hơn một năm, nghe nha hoàn nhỏ hơn mình nửa tuổi gào khóc, dáng vẻ thở dài bất lực như thể tuổi chưa già nhưng tâm đã suy.
Khuôn mặt giống như cành non còn đọng sương sớm, mang theo tiếng thở dài trưởng thành, dáng vẻ hơi giống đứa trẻ ba tuổi học lễ nghi, lại giống như lão trưởng bối bình thường bình chân như vại chắp tay vái chào đến cùng, buồn cười không tả.
“Cô nương ơi, dựa vào đâu mà người chưa gả mà nhị cô nương đã gả trước, người là đại cô nương, đại cô nương của nô tỳ ơi, người nên gả cho nhà tốt như vậy, dựa vào đâu mà để Nhị cô nương gả cơ chứ.” Xuân Quyên đã học thành thạo tác phong của nương nàng Thích thị gặp chuyện liền kêu trời trách đất. Tiểu cô nương vừa đưa tay lên lại hạ tay xuống, dáng vẻ cúi đầu đã có dáng dấp của một người đàn bà chanh chua điển hình.
Chẳng trách mấy muội muội trong nhà đều không thích đến phòng nhỏ này của nàng.
Tiêu Ngọc Châu xoa trán, đã thấu hiểu vì sao phụ thân nàng vừa gặp chuyện liền xoa trán.
“Ôi.” Tiêu Ngọc Châu thở dài theo thói quen. Nàng không thèm để ý nha đầu này, nhưng không để ý không được, liền miễn cưỡng lên tiếng: “Đừng khóc, khóc nữa phạt em đi phòng giặt giũ làm mười ngày công đấy.”
Đó là công việc giặt giũ quần áo của đám hán tử của cả phủ, Xuân Quyên thích nhàn lười làm vừa nghe thấy liền lập tức nín khóc.
Cô nương nhà nàng ấy, nói được làm được. Làn trước phạt nàng đổ bô nửa tháng, ngay cả nương nàng đến khóc thay thì cũng không làm cho cô nương buông tha.
Nàng biết sợ rồi.
“Nói đi, nghe ngóng được gì rồi?” Tiêu Ngọc Châu cầm khăn đỡ lỗ tai, nghĩ thầm có phải tiếng khóc của nha hoàn nhà mình giờ đã truyền đến lỗ tai của các viện khác rồi không nhỉ?
Lát nữa cũng không biết sẽ nghe thêm bao nhiêu lời chê cười lén lút nữa.
Nghĩ đến đây, Tiêu Ngọc Châu ho khụ, tư thế đang mềm mại bỗng ngồi thẳng lại, dáng vẻ đoan trang hào phóng, sừng sững bất động.
“Cô nương chưa biết ạ?” Xuân Quyên sửng sốt.
“Ta phải biết gì?” Tiêu Ngọc Châu lại muốn xoa trán, siết chặt chiếc khăn trong tay để kìm cơn nóng nảy, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh thong dong.
“Người còn chưa biết Nhị lão gia đã nói việc hôn sự cho Nhị cô nương biết ạ? Xuân Quyên còn tưởng rằng người đã biết rồi.” Xuân Quyên ngây người, từ trước đến nay nàng còn tưởng tiểu thư nhà mình chuyện gì cũng biết.
Lỗ tai và đầu óc Tiêu Ngọc Châu không thể yên tĩnh vì nha hoàn nhà mình như bà đồng. Nàng kìm nén tâm trạng phạt nàng ấy đi lao động, nói: “Gả cho nhà nào?”
“Là trưởng tử của tân tri châu đại nhân, là đích trưởng tử do tri châu phu nhân sinh ra!” Xuân Quyên nói đến ba chữ “đích trưởng tử” này thì trong mắt lại lấp lánh nước mắt.
Tiêu Ngọc Châu nhìn nàng ấy sắp than trời trách đất, chưa kịp cân nhắc, chỉ sợ Xuân Quyên làm ầm ĩ đến mức nàng đau trán đến mức buổi tối ngủ không yên, lập tức mở miệng nhỏ giọng quát: “Còn khóc nữa xé nát miệng em!”
Nàng không hay tức giận, một khi tức giận thì doạ Xuân Quyên sợ đến mức vội lấy tay che miệng, lập tức nghe lời.
Tiêu Ngọc Châu hài lòng, lại quét mắt lạnh lùng nhìn Xuân Quyên một lát, thấy nàng ấy hơi co vai lại thì mới cân nhắc tâm ý trong lời nói.
“Đích trưởng tử của tri châu đại nhân?” Nàng cau mày khẽ lẩm bẩm, chỉ một lát sau, nàng thở dài, tự hỏi: “Vậy ta làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, thế tiểu thư phải làm sao… làm…” Xuân Quyên thấy vậy liền muốn đáp, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt tiểu thư nhà mình quét tới, liền che miệng lại, tủi thân đến rơi nước mắt.
Nàng cũng chỉ nghĩ cho chủ tử, nhưng chủ tử lại muốn phạt nàng.
Tiêu Ngọc Châu biết làm sao bây giờ trong miệng mình khác với làm sao trong miệng nha hoàn.
Nhị thúc nhà nàng bị giáng chức từ tri châu thành tri huyện, vậy chỉ còn là quan thất phẩm, còn cha nàng coi như không bị biếm chức thì cũng chỉ là một huyện chủ quèn, quan cửu phẩm tép riu, còn phải nghe lệnh tri huyện, chịu sự quản chế của tri huyện.
Nhị thúc có tài trí khéo léo hơn cha nàng, kế thừa vinh quang của Tiêu gia, làm quan được vài năm thì trở thành châu trưởng, lão thái quân mới trở thành lão thái quân. Bắt đầu từ vị trí tri châu trở xuống, chức quan kia vẫn cao hơn cha nàng một bậc, càng đừng bàn, cha nàng mà thấy người thì chẳng hé miệng được một chữ, e là cả đời cũng chỉ là một huyện chủ quèn. Nhị thúc nhà nàng chỉ cần mưu tính thoả đáng thì phục chức cũng không phải chuyện không thể.
Vì thế chuyện Nhị muội muội phải gả cho trưởng tử của tân tri châu, Tiêu Ngọc Châu cảm thấy không ngăn được.
Mà Đại cô nương như nàng chưa xuất giá, không tiện nhắc đến việc hôn sự. Nếu như cản đường Tiêu gia leo lên đỉnh cao, Tiêu Ngọc Châu cảm thấy lão thái quân không chỉ đơn giản xé nát miệng nàng.
Trước đó, Vi di nương chỉ sờ vào tượng Phật bạch ngọc Quan Âm Bồ Tát mà lão thái quân đã cảm thấy nàng ấy làm bẩn Bồ Tát của mình, tìm cớ đánh cho Vi di nương – người đã sinh con trai cho Tam thúc đến mức nôn oẹ ra ngoài.
Nếu như nàng ngáng đường Tiêu gia, dù cho là đích tôn nữ thì cũng chẳng khá hơn là bao.
Có điều, nếu nàng thức thời thì cũng không tệ lắm, với thân phận Tiêu gia Đại tiểu thư thì nàng vẫn có thể ngang ngược trước mặt các muội muội.
Tiêu Ngọc Châu cũng không muốn mọi chuyện xấu đi.
Tuy cha nàng chỉ là huyện chủ quèn, nhưng đối xử với nàng và nương nàng cũng tốt, là một người cha tốt, một tướng công tốt. Hiện giờ, nương nàng đã qua đời được bốn năm, nhưng ông cũng không có ý định tái giá.
Mẫu thân Khang thị của Tiêu Ngọc Châu sinh được một trưởng tử Tiêu Tri Viễn. Năm mười lăm tuổi, huynh ấy gạt người trong nhà đi theo sư huynh đệ chơi cùng tòng quân xa vạn dặm, không tìm được người cũng không tìm thấy xác. Khang thị khóc mù mắt cũng không biết rõ con còn sống hay đã chết. Năm ấy, người bệnh đến giai đoạn cuối, biết tướng công nhà mình là người không tranh giành, không có con trai dưỡng lão, chỉ sợ tuổi già đau lòng, bởi thế kéo tay Tiêu Ngọc Châu, nhẫn tâm để Tiêu Ngọc Châu mười một tuổi đồng ý với mình sẽ lo cho tương lai của lão cha già.
Lúc ấy, Tiêu Ngọc Châu đồng ý, nhưng sau mấy năm, huynh trưởng bặt vô âm tín, phụ thân thà trái lời tổ mẫu cũng không tái giá thì mới dần dần nghe lời dặn dò của mẫu thân.
Nhách đích tôn này của bọn họ sau này e rằng sẽ khiến nàng phải lao tâm khổ tứ một bận.
Những năm gần đây, dù cho cuộc sống chẳng tốt hơn là mấy, nhưng Tiêu Ngọc Châu cũng cung kính với lão thái quân như Bồ Tát, đối xử rộng lượng và hoà thuận với các đệ đệ muội muội. Ngay cả hạ nhân cũng có thể nhận được khuôn mặt tươi cười của nàng, bởi thế không tốt hơn là bao nhưng cũng chẳng tệ đi đâu. Phần của đích tôn một phần cũng không thiếu. Cha nàng làm trái lời lão thái quân, nhưng năm mươi lượng bạc hàng tháng của đích tôn chẳng thiếu một xu.
Tóm lại muốn làm người, đầu tiên phải biết chịu thiệt.
Nhưng Tiêu Ngọc Châu không biết liệu mình có chịu đựng được phần thiệt thòi này hay không. Dù sao cũng là chuyện lớn của đời người, không thể xem thường.
Đích tôn Đại cô nương Tiêu Ngọc Châu nghe thấy tiếng bước chân của người chạy trước phòng mình, tiếng bước chân vang lên dồn dập. Nàng khẽ nhíu đôi lông mày lá liễu, nhưng ánh mắt không đổi, vẫn từ từ kéo kim qua thêu đoá hoa sen trong khung.
“Đại cô nương…” Phía sau nàng, nha hoàn Xuân Quyên ngồi không yên, rướn cổ thăm dò.
Tiêu Ngọc Châu thấy cổ nàng ấy dài hơn chút, dáng vẻ như thể muốn vươn ra khỏi tường.
Chỉ trong thời gian một câu nói, ngoài cửa lại vang lên tiếng vù vù, một loạt tiếng động vang lên, truyền thẳng đến sân của Tiêu phủ lão thái quân.
Ánh mắt Xuân Quyên sáng lên, lòng nóng như lửa đốt. Rốt cuộc không đợi được nữa, hạ nhân Tiêu phủ nổi tiếng trong việc dò la tin tức vội vã nhún người trước mặt Tiêu Ngọc Châu: “Đại cô nương…”
“Chuyện trong viện lão thái quân mà em cũng dám nghe ngóng?” Tiêu Ngọc Châu đặt kim xuống, kéo khung ra xa một chút rồi ngắm nghía kỹ càng, càng ngắm càng cảm thấy đoá hoa này giống Tam muội muội nhà mình.
À, cũng giống Tứ muội muội nữa.
Đều là cùng một loại người. Vừa chớp mắt một cái mà nước mắt đã rơi lã chã, lấy hết những đồ tốt, để lại mấy thứ vớ vẩn lại cho nàng, mà nàng còn phải giả vờ rộng lượng nói: “Các muội muội vui vẻ là tốt rồi.”
“Đại cô nương.” Thấy cô nương nhà mình còn ung dung, Xuân Quyên hờn dỗi gọi.
Nếu như nàng nghe ngóng chậm thêm chút nữa thôi, để nhị phòng tam phòng biết trước thì cô nương nhà mình lại chẳng còn gì mất.
“Đi đi.” Tiêu Ngọc Châu duỗi tay khẽ giương lên, mất tập trung: “Bị đánh thì đừng trách cô nương nhà em không đến, không cứu được em.”
Xuân Quyên cười hì hì, nhún người rồi xách váy chạy ra ngoài, lộ rõ dáng vẻ của một nha đầu.
Tiêu Ngọc Châu chờ nàng ấy chạy đến cạnh cửa mới ung dung bỏ khung thêu xuống, nhìn ra cạnh cửa. Nha đầu xúc động kia chạy một mạch ra ngoài, còn quên cả đóng cửa nhỏ.
Cả ngày kêu gào, nha đầu không lên được mặt bàn…
Tiêu Ngọc Châu khẽ thở dài trong lòng, nhưng khoé miệng cong lên.
Nhũ mẫu của nàng là cô nương như vậy đấy, chẳng lẽ còn không gả được nàng ấy ra ngoài.
Không tiện mai mối trước, vẫn nên dẫn theo bên người.
Nha hoàn hầu cận của Tiêu phủ Đại tiểu thư, trong phủ không lên được mặt bàn, nhưng nói ra cũng dễ nghe, có thể tìm cho nàng ấy một mối hôn sự tốt.
Cuối cùng, Xuân Quyên trở về, không líu ríu như bình thường. Lần này, nàng ấy vừa vào cửa, còn nhớ cả việc đóng cửa, đầu cúi rất thấp, bước đi cũng ra dáng nha đầu.
Tiêu Ngọc Châu đã đổi chỗ từ bên cửa sổ ngồi lại chính đường, đang cầm đọc bản thi thư. Nàng nghe tiếng mở cửa phòng nhưng không động đậy, sự yên tĩnh đến bất thường này làm nàng ngẩng đầu lên nhìn người.
Thấy Xuân Quyên cúi thấp đầu, quay đầu lại phía mình, uốn éo nhăn nhó không đi vào chính đường nhỏ. Nàng cảm thấy kỳ lạ, vẫy tay về phía nha hoàn: “Sao thế?”
Xuân Quyên vừa nghe cô nương nhà mình lên tiếng thì trong lòng ngập tràn bất bình, còn chưa chạy tới trước mặt Tiêu Ngọc Châu mà nước mắt đã rơi xuống. Nàng ấy chạy quỳ gồi trước mặt Tiêu Ngọc Châu, than trời trách đất: “Cô nương ơi, cô nương của nô tỳ ơi, nô tỳ không muốn sống nữa, chẳng thể sống những ngày tháng như thế này nữa…”
Giọng điệu kia, dáng vẻ khóc nức nở kia, giống hệt dáng vẻ mẫu thân ruột của nàng ấy – nhũ mẫu Thích thị của Tiêu Ngọc Châu.
Tiêu Ngọc Châu ngạc nhiên vì dáng vẻ của tiểu nha hoàn giống hệt mẫu thân ruột của nàng ấy, chưa kịp hỏi lý do.
Xuân Quyên thấy nàng không nói, cho rằng cô nương nhà mình đã biết hết chuyện, lại càng nức nở, tiếng khóc càng ngày càng to, khóc đến mức lỗ tai Tiêu Ngọc Châu ù đi.
“Sao thế?” Tiêu Ngọc Châu không chịu nổi, thân thể tiểu thư khuê các đoan trang đang ngồi trên ghế mềm nhũn, lấy bàn tay chống trên bàn đỡ đầu.
Tiêu gia Đại cô nương vừa mới cập kê tuổi mười sáu được hơn một năm, nghe nha hoàn nhỏ hơn mình nửa tuổi gào khóc, dáng vẻ thở dài bất lực như thể tuổi chưa già nhưng tâm đã suy.
Khuôn mặt giống như cành non còn đọng sương sớm, mang theo tiếng thở dài trưởng thành, dáng vẻ hơi giống đứa trẻ ba tuổi học lễ nghi, lại giống như lão trưởng bối bình thường bình chân như vại chắp tay vái chào đến cùng, buồn cười không tả.
“Cô nương ơi, dựa vào đâu mà người chưa gả mà nhị cô nương đã gả trước, người là đại cô nương, đại cô nương của nô tỳ ơi, người nên gả cho nhà tốt như vậy, dựa vào đâu mà để Nhị cô nương gả cơ chứ.” Xuân Quyên đã học thành thạo tác phong của nương nàng Thích thị gặp chuyện liền kêu trời trách đất. Tiểu cô nương vừa đưa tay lên lại hạ tay xuống, dáng vẻ cúi đầu đã có dáng dấp của một người đàn bà chanh chua điển hình.
Chẳng trách mấy muội muội trong nhà đều không thích đến phòng nhỏ này của nàng.
Tiêu Ngọc Châu xoa trán, đã thấu hiểu vì sao phụ thân nàng vừa gặp chuyện liền xoa trán.
“Ôi.” Tiêu Ngọc Châu thở dài theo thói quen. Nàng không thèm để ý nha đầu này, nhưng không để ý không được, liền miễn cưỡng lên tiếng: “Đừng khóc, khóc nữa phạt em đi phòng giặt giũ làm mười ngày công đấy.”
Đó là công việc giặt giũ quần áo của đám hán tử của cả phủ, Xuân Quyên thích nhàn lười làm vừa nghe thấy liền lập tức nín khóc.
Cô nương nhà nàng ấy, nói được làm được. Làn trước phạt nàng đổ bô nửa tháng, ngay cả nương nàng đến khóc thay thì cũng không làm cho cô nương buông tha.
Nàng biết sợ rồi.
“Nói đi, nghe ngóng được gì rồi?” Tiêu Ngọc Châu cầm khăn đỡ lỗ tai, nghĩ thầm có phải tiếng khóc của nha hoàn nhà mình giờ đã truyền đến lỗ tai của các viện khác rồi không nhỉ?
Lát nữa cũng không biết sẽ nghe thêm bao nhiêu lời chê cười lén lút nữa.
Nghĩ đến đây, Tiêu Ngọc Châu ho khụ, tư thế đang mềm mại bỗng ngồi thẳng lại, dáng vẻ đoan trang hào phóng, sừng sững bất động.
“Cô nương chưa biết ạ?” Xuân Quyên sửng sốt.
“Ta phải biết gì?” Tiêu Ngọc Châu lại muốn xoa trán, siết chặt chiếc khăn trong tay để kìm cơn nóng nảy, trên mặt vẫn là vẻ bình tĩnh thong dong.
“Người còn chưa biết Nhị lão gia đã nói việc hôn sự cho Nhị cô nương biết ạ? Xuân Quyên còn tưởng rằng người đã biết rồi.” Xuân Quyên ngây người, từ trước đến nay nàng còn tưởng tiểu thư nhà mình chuyện gì cũng biết.
Lỗ tai và đầu óc Tiêu Ngọc Châu không thể yên tĩnh vì nha hoàn nhà mình như bà đồng. Nàng kìm nén tâm trạng phạt nàng ấy đi lao động, nói: “Gả cho nhà nào?”
“Là trưởng tử của tân tri châu đại nhân, là đích trưởng tử do tri châu phu nhân sinh ra!” Xuân Quyên nói đến ba chữ “đích trưởng tử” này thì trong mắt lại lấp lánh nước mắt.
Tiêu Ngọc Châu nhìn nàng ấy sắp than trời trách đất, chưa kịp cân nhắc, chỉ sợ Xuân Quyên làm ầm ĩ đến mức nàng đau trán đến mức buổi tối ngủ không yên, lập tức mở miệng nhỏ giọng quát: “Còn khóc nữa xé nát miệng em!”
Nàng không hay tức giận, một khi tức giận thì doạ Xuân Quyên sợ đến mức vội lấy tay che miệng, lập tức nghe lời.
Tiêu Ngọc Châu hài lòng, lại quét mắt lạnh lùng nhìn Xuân Quyên một lát, thấy nàng ấy hơi co vai lại thì mới cân nhắc tâm ý trong lời nói.
“Đích trưởng tử của tri châu đại nhân?” Nàng cau mày khẽ lẩm bẩm, chỉ một lát sau, nàng thở dài, tự hỏi: “Vậy ta làm sao bây giờ?”
“Đúng vậy, thế tiểu thư phải làm sao… làm…” Xuân Quyên thấy vậy liền muốn đáp, nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt tiểu thư nhà mình quét tới, liền che miệng lại, tủi thân đến rơi nước mắt.
Nàng cũng chỉ nghĩ cho chủ tử, nhưng chủ tử lại muốn phạt nàng.
Tiêu Ngọc Châu biết làm sao bây giờ trong miệng mình khác với làm sao trong miệng nha hoàn.
Nhị thúc nhà nàng bị giáng chức từ tri châu thành tri huyện, vậy chỉ còn là quan thất phẩm, còn cha nàng coi như không bị biếm chức thì cũng chỉ là một huyện chủ quèn, quan cửu phẩm tép riu, còn phải nghe lệnh tri huyện, chịu sự quản chế của tri huyện.
Nhị thúc có tài trí khéo léo hơn cha nàng, kế thừa vinh quang của Tiêu gia, làm quan được vài năm thì trở thành châu trưởng, lão thái quân mới trở thành lão thái quân. Bắt đầu từ vị trí tri châu trở xuống, chức quan kia vẫn cao hơn cha nàng một bậc, càng đừng bàn, cha nàng mà thấy người thì chẳng hé miệng được một chữ, e là cả đời cũng chỉ là một huyện chủ quèn. Nhị thúc nhà nàng chỉ cần mưu tính thoả đáng thì phục chức cũng không phải chuyện không thể.
Vì thế chuyện Nhị muội muội phải gả cho trưởng tử của tân tri châu, Tiêu Ngọc Châu cảm thấy không ngăn được.
Mà Đại cô nương như nàng chưa xuất giá, không tiện nhắc đến việc hôn sự. Nếu như cản đường Tiêu gia leo lên đỉnh cao, Tiêu Ngọc Châu cảm thấy lão thái quân không chỉ đơn giản xé nát miệng nàng.
Trước đó, Vi di nương chỉ sờ vào tượng Phật bạch ngọc Quan Âm Bồ Tát mà lão thái quân đã cảm thấy nàng ấy làm bẩn Bồ Tát của mình, tìm cớ đánh cho Vi di nương – người đã sinh con trai cho Tam thúc đến mức nôn oẹ ra ngoài.
Nếu như nàng ngáng đường Tiêu gia, dù cho là đích tôn nữ thì cũng chẳng khá hơn là bao.
Có điều, nếu nàng thức thời thì cũng không tệ lắm, với thân phận Tiêu gia Đại tiểu thư thì nàng vẫn có thể ngang ngược trước mặt các muội muội.
Tiêu Ngọc Châu cũng không muốn mọi chuyện xấu đi.
Tuy cha nàng chỉ là huyện chủ quèn, nhưng đối xử với nàng và nương nàng cũng tốt, là một người cha tốt, một tướng công tốt. Hiện giờ, nương nàng đã qua đời được bốn năm, nhưng ông cũng không có ý định tái giá.
Mẫu thân Khang thị của Tiêu Ngọc Châu sinh được một trưởng tử Tiêu Tri Viễn. Năm mười lăm tuổi, huynh ấy gạt người trong nhà đi theo sư huynh đệ chơi cùng tòng quân xa vạn dặm, không tìm được người cũng không tìm thấy xác. Khang thị khóc mù mắt cũng không biết rõ con còn sống hay đã chết. Năm ấy, người bệnh đến giai đoạn cuối, biết tướng công nhà mình là người không tranh giành, không có con trai dưỡng lão, chỉ sợ tuổi già đau lòng, bởi thế kéo tay Tiêu Ngọc Châu, nhẫn tâm để Tiêu Ngọc Châu mười một tuổi đồng ý với mình sẽ lo cho tương lai của lão cha già.
Lúc ấy, Tiêu Ngọc Châu đồng ý, nhưng sau mấy năm, huynh trưởng bặt vô âm tín, phụ thân thà trái lời tổ mẫu cũng không tái giá thì mới dần dần nghe lời dặn dò của mẫu thân.
Nhách đích tôn này của bọn họ sau này e rằng sẽ khiến nàng phải lao tâm khổ tứ một bận.
Những năm gần đây, dù cho cuộc sống chẳng tốt hơn là mấy, nhưng Tiêu Ngọc Châu cũng cung kính với lão thái quân như Bồ Tát, đối xử rộng lượng và hoà thuận với các đệ đệ muội muội. Ngay cả hạ nhân cũng có thể nhận được khuôn mặt tươi cười của nàng, bởi thế không tốt hơn là bao nhưng cũng chẳng tệ đi đâu. Phần của đích tôn một phần cũng không thiếu. Cha nàng làm trái lời lão thái quân, nhưng năm mươi lượng bạc hàng tháng của đích tôn chẳng thiếu một xu.
Tóm lại muốn làm người, đầu tiên phải biết chịu thiệt.
Nhưng Tiêu Ngọc Châu không biết liệu mình có chịu đựng được phần thiệt thòi này hay không. Dù sao cũng là chuyện lớn của đời người, không thể xem thường.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.