Bản Ghi Chép Cuộc Sống Hằng Ngày Của Địch Phu Nhân
Chương 4: Trước ngày Tiêu Ngọc Châu xuất giá, thẩm nương của nhị phòng sai người mang hai hòm tơ lụa từ huyện Ích lên để th�
Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu
26/10/2022
Trước ngày Tiêu Ngọc Châu xuất giá, thẩm nương của nhị phòng sai người mang hai hòm tơ lụa từ huyện Ích lên để thêm trang cho nàng. Lễ vật gồm một hộp năm lượng, thêm hai mươi thỏi ngân lượng.
Đây là phần lễ quý giá nhất mà Tiêu Ngọc Châu nhận được từ Tiêu phủ, nhưng cũng chỉ có đồ thêm trang là của nàng. Một trăm lượng là lễ vật của Nhị thúc, tiền rượu mừng, trong thư Nhị thúc nói rằng công vụ bận rộn nên không thể trở về uống rượu mừng.
Bên phía lão thái quân, ngoại trừ mấy ngày trước đưa sang hai nha hoàn cũng chẳng nói thêm gì khác. Tiêu Ngọc Châu tự chuẩn bị đồ cưới cho mình nên bận bịu gần mười ngày. Ngày hôm ấy, Thích thị ngăn không cho nàng làm để đi nghỉ ngơi, nhưng nàng cũng không rảnh rỗi mà đi sang các phòng khác để cảm ơn bốn thẩm nương và di nương đã thêm trang cho nàng.
Tiêu Ngọc Châu là cô nương đầu tiên trong thế hệ này xuất giá, đương nhiên các muội muội của nhị phòng và tam phòng tặng nàng trâm cài và các đồ trang sức bằng bạc khác. Ngay cả Tứ muội muội của tam phòng còn tặng cái trâm cài tóc bạc mà muội ấy không thích cho nàng.
Tiêu Ngọc Châu đi hết các phòng để cảm ơn, kể cả thứ muội muội tặng khăn tay, nàng cũng tận tình nói cảm ơn.
Tiêu Ngọc Châu không được lão thái quân cho thêm của hồi môn, nhưng lão thái quân nói rằng để nàng nở mày nở mặt gả đi, nói là làm. Ngày nàng thành thân, Tiêu phủ phái người hầu ra ngoài khua chiêng gõ trống, xung quanh đều nhắc đến ngày vui của nàng, còn rải nhiều tiền mừng.
Như vậy, Tiêu lão thái quân cũng được cái danh yêu thương cháu gái. Xuân Quyên không rõ nội tình, mừng đến mức lúc đến che lại khăn hỉ bỗng khóc ròng nói với Tiêu Ngọc Châu: “Đại cô nương, lão thái quân vẫn thích người. Người nhìn xem, hiện giờ thành Hoài An đều tràn ngập hỉ khí của người.”
Xuân Quyên mừng đến mức nắm tay đại cô nương nhảy về phía trước. Tiêu Ngọc Châu rũ mắt, loáng thoáng nhìn thấy tay Xuân Quyên trước mắt, chẳng biết nên khóc hay cười.
Đúng là nha đầu không có đầu óc, không biết đây là lão thái quân đang ra vẻ cho việc thành hôn của nhị cô nương.
Nếu nàng xuất giá đã là cảnh tượng này thì đến ngày nhị cô nương xuất giá sẽ làm lớn hơn. Người ngoài chỉ cảm thấy lão thái quân yêu thương cô nương trong phủ chứ đâu nghĩ đến thiên vị.
Tiêu Ngọc Châu nghĩ hơi đáng tiếc, nếu lão thái quân dùng tiền mừng rải ra ngoài thêm trang cho nàng tới Địch gia sinh hoạt, có lẽ nàng sẽ kính trọng bà hơn.
Nhưng lão thái quân cảm thấy nàng kính trọng đủ rồi nên không cần nhiều hơn.
Lão thái quân không thêm trang, trong nhà không có mẫu thân làm chủ, phụ thân cũng không có bạc nên của hồi môn của Tiêu Ngọc Châu vẫn hơi nghèo nàn.
Nhưng đồ đặt trong rương đồ cưới, đa số đều là của hồi môn trước đây của nương nàng. Mấy chục tấm vải và mấy đồ nhỏ làm cảnh, hơn nửa đều là nàng tự bỏ bạc riêng bảo nhũ mẫu mua cho đủ số lượng, cứ như vậy bổ sung gần nửa tờ danh sách liệt kê của hồi môn, không để trông có vẻ quá mất mặt.
Đêm trước còn giải quyết danh sách của hồi môn nên hai mắt Tiêu Ngọc Châu còn hơi phiếm hồng. Tiêu Ngọc Châu đọc đếm hàng chữ cuối cùng thì Tiêu Viễn Thông vội vã đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài cửa.
Tiêu Ngọc Châu biết ông đau lòng nên không đi theo sau.
Nàng thu dọn bút mực trên bàn, ngược lại nhũ mẫu Thích thị quỳ trên mặt đất khóc thay nàng một trận.
Tiêu Ngọc Châu thu dọn xong bút mực cho vào hòm, sau khi nàng đi ra bếp nhỏ đun nước nóng thì phát hiện Xuân Quyên đang ngủ gật bên ngoài phòng ngủ. Nàng chợt cong môi, xách cái bồn gỗ đựng đầy nước vào nhà, rửa mặt thay nhũ mẫu trước rồi tìm phụ thân trở về, rửa chân lần cuối cùng cho ông trước khi xuất giá.
Tiếng ổ khóa dồn dập suốt con đường, bên ngoài ồn ào náo nhiệt. Đây là ngày đại hỉ, dân chúng nước Dị đã tỏ lòng thành kính. Người qua đường nhìn thấy kiệu hoa, dù không ai đáp lại cũng chắp tay về phía kiệu hoa, trên mặt là nụ cười tươi kèm theo một câu nói: “Chúc mừng chúc mừng, nhân duyên thiên thành, đoàn tụ sum vầy.”
Có kiến thức thì có thể nói thêm vài câu điềm lành. Dọc đường có mấy đứa trẻ tham gia vui vẻ, cười nói vui vẻ với kiệu hoa, học lời người lớn, chạy đến chiếc hỉ kiệu của tân nương tử nói như vẹt, lại thành một loại niềm vui khác.
Tiêu Ngọc Châu là cô nương mới gả, vẫn còn chưa vào nhà chồng, khuôn mặt đã đỏ bừng từ tờ mờ sáng.
“Kiệu hoa của tân nương tử đến.”
“Tân nương tử đến.”
“Đến rồi đến rồi, ôi chao, ta thấy phúc khí của Địch phu nhân, nhìn kìa, nhìn của hồi môn mang theo sau lưng kìa. Trời ơi, nhiều như vậy, theo kịp sự phô trương của Tống viên ngoại gả khuê nữ ở thành nam đó.”
Đám đông đang bàn tán xôn xao, tiếng nói chuyện khá ồn ào. Thân thích Địch gia đã biết tin từ lâu nên đã đến rồi ở lại, lần này cuối cùng cũng đã đợi được tân nương tử. Vừa nhìn cái rương được nhấc sau kiệu hoa, khuôn mặt cười càng đỏ hơn, giọng nói cũng lớn hơn.
Người một nhà Địch huyện lệnh ở phía sau huyện nha. Kiệu hoa đi qua cửa chính, được khiêng vào động phòng ở phía sau. Cái rương đồ cưới được hạ xuống ở sảnh chính bị người người sờ mó. Nếu như không phải có tấm lụa lớn và giấy đỏ niêm phong hòm thì chắc sẽ có người tò mò đến mở rương ra mất.
Địch gia mấy đời đều là hàn sĩ, toàn bộ Địch gia thôn chỉ có một Địch Tăng làm quan. Lần này, trưởng tử ông thành hôn, gần một nửa già trẻ lớn bé trong làng đều tới. Địch phu nhân đã đau đầu vì cơm ăn nước uống của đám người này, lại vừa nghĩ đáp lễ, bà đã mệt đến mức sắp ngất đi. Nhưng con trai đón dâu là chuyện vui, bà cũng đành cố gắng mỉm cười, đón nhận lời chúc mừng của các phụ nhân, còn phải đáp đâu có đâu có, cùng vui cùng vui.
Huyện nha không lớn. Bái đường xong, hỉ nương đỡ tân nương tử và tân lang tiến vào động phòng.
Từ đó lại là một trận náo nhiệt, hỉ nương rắc một giường đậu phộng, táo sống, lại cao giọng nói tân lang và tân nương cùng ngồi xuống, uống rượu giao bôi rồi bóc một hạt đậu phộng bỏ vào miệng.
“Sinh hay không?” Hỉ nương mừng đến mức không ngậm được miệng, cao giọng hỏi.
“Sinh.” Giọng Tiêu Ngọc Châu mỏng như muỗi kêu, nhưng nàng cảm thấy điệu cười vui vẻ của hỉ nương rất quen thuộc, chẳng khác gì âm thanh giống lúc nhũ mẫu nàng nhìn người ta ngã, mừng rỡ vỗ vào bắp đùi cười ha ha.
Có lẽ hỉ nương thích nhất như vậy, lại bóc quả táo sống đưa lên khoé môi nàng, cười to hỏi lại: “Sinh hay không?”
“Sinh.” Tiêu Ngọc Châu lại nhỏ giọng đáp một câu.
Lúc này, phụ nhân và tiểu cô nương theo tới Địch gia bắt đầu cười lớn. Phụ nhân đã gả cho người ta, rất lạc quan trước mặt người trong nhà, tự tin là trưởng bối nên mồm năm miệng mười nói: “Ta thấy là người dễ sinh.”
“Ôi chao, Ngũ tẩu, tẩu không thấy à, vừa đưa vào thì muội đã thấy mông rất lớn rồi!”
“Có thể sinh được mấy đứa?”
“Muội thấy bốn đứa cũng được.”
“Bốn đứa sao được? Ta thấy tám đứa đấy.”
“Tám đứa thì hơi nhiều, muốn sinh đến lúc nào thì sinh đi…”
“Thổ Bảo tẩu, Thổ Bảo tẩu, tẩu nhìn Thổ Bảo tẩu đi, nàng ấy sinh tám đứa, đại quan gia trong nhà có điều kiện, ta thấy sinh mười đứa cũng được, nuôi được, không thiếu tiền!”
“Đúng đấy đúng đấy, tẩu nhìn đồ cười đi, trời ơi, khuê nữ trong nhà chúng ta gả đi cũng chỉ có năm người khiêng.”
“Sao muội lại so với đại quan gia được, xem ta bóp chết muội, cái đứa ngu dốt này…”
“Phi phi phi, ngày tốt lành này sao lại nói mấy lời đó?”
Giữa bao nhiêu cuộc trò chuyện không nói nên lời, Tiêu Ngọc Châu vẫn cứ từ từ tìm ra một góc nhỏ nói giọng quê hương, vừa lắng nghe cuộc trò chuyện của vài người thân thiết nhất với nàng. Lúc nghe đến đây thì cả nhà náo loạn, tranh cãi xem rốt cuộc sẽ sinh bao nhiêu đứa, không còn nói mông to thế nào nữa mà quyết định xem bọn họ phải sinh bao nhiêu đứa.
Tiêu Ngọc Châu cúi đầu, nhìn nam tử ngồi cạnh mình, bàn tay đặt trên đùi đã nắm chặt đến mức nổi lên gân xanh.
“Cũng là người đáng thương.” Nàng nghĩ thấy thương hại. Ở giữa một đám người xì xào sắp lật tung nóc nhà, thân là nam tử hán mà hắn còn bị người ta quyết định sẽ sinh mấy đứa con. Bây giờ chưa ngất xỉu, chưa lao ra cửa, chưa khóc lóc, không biết cần bao nhiêu định lực.
Mãi đến tối mới hết người, Tiêu Ngọc Châu không nói thêm gì ngoại trừ nhỏ giọng nói hai từ “sinh”, ngồi len lút nhìn chúng nữ quyến qua lớp khăn hỉ, cuối cùng đã được vén khăn hỉ lên.
Tiêu Ngọc Châu ngẩng đầu. Lúc này, khuôn mặt nàng cứng đờ đến mức chẳng thể nở một nụ cười hoàn chỉnh. Nàng chớp mắt tỏ ra đáng thương với thiếu niên đang nhìn mình từ trên cao, thử mở miệng mỉm cười: “Phu… phu quân…”
Có lẽ thiếu niên kia không ngờ nàng còn cười được nên ngẩn người một chút, một lát sau mới đáp: “Đói bụng chưa?”
Tiêu Ngọc Châu gật đầu.
Thiếu niên kia, cũng là phu quân Địch Vũ Tường của Tiêu Ngọc Châu, quay đầu nhìn về chữ hỉ dán trên bàn, thấy điểm tâm đậu rang trong mâm không còn nguyên vẹn, chỉ có một chút lộn xộn vương vãi trên mặt bàn. Trông có vẻ là bị mấy đứa nhỏ được thân thích mang đến lấy đi.
Không ai trông chính là như vậy.
Địch Vũ Tường cười giễu, quay đầu lại nhìn tân nương tử, thấy nàng háo hức thu hồi tầm mắt từ bàn lại nhìn hắn, vẻ mặt tràn đầy ỷ lại.
Ngoại trừ như vậy, chẳng còn gì khác.
Không hề coi thường, cũng chẳng hề tủi thân.
Hắn chợt mỉm cười dịu dàng, nói: “Nàng ngồi một lúc, ta ra ngoài tìm đồ ăn cho nàng.”
Thấy hắn chuẩn bị rời đi, Tiêu Ngọc Châu vội vàng kéo ống tay áo hắn, khẽ lắc đầu rồi nhỏ giọng nói: “Không cần phiền phức thế, ta có đồ ăn.”
“Có đồ ăn?” Địch Vũ Tường ngạc nhiên.
“Ta làm, chàng nếm thử đi.” Tiêu Ngọc Châu đỏ mặt, lấy ra một túi dầu nhỏ từ trong tay áo, hơi xấu hổ nói với Địch Vũ Tường: “Vốn định giữ lại làm chắc bụng vào sáng sớm nhưng chưa kịp dùng, sợ trang điểm trông không đẹp. Phu quân, chàng thấy bây giờ ta có thể ăn được không?”
Địch Vũ Tường khựng lại, thấy giọng nói của tiểu tân nương nhỏ thì hắn cũng nhỏ giọng: “Nàng làm à?”
“Ta làm, đều do ta làm đó.”
“Nàng còn biết làm gì nữa?”
“Xiêm y, giày, thêu thùa, cũng biết làm bánh nướng, mấy món ăn sáng. Lúc vẫn ở nhà thì cha ta thường ăn đồ ăn do ta làm…” Hắn đề nghị ra ngoài tìm đồ ăn cho nàng, Tiêu Ngọc Châu liền đáp lại thiện ý của hắn.
“Sao mà biết nhiều thế?” Địch Vũ Tường cúi đầu, nhìn đôi bàn tay xanh như ngọc trắng của nàng. Trong đôi mắt bình tĩnh không giống thiếu niên kia rốt cuộc vương ý cười: “Ta nghe nhạc phụ đại nhân nói, nàng còn biết viết chữ làm thơ.”
“Cái đó,” Tiêu Ngọc Châu cảm thấy giọng nói của phu quân trước mắt mình êm tai một cách khó hiểu. Nàng nhăn nhó nắm chặt tay áo cưới, giọng nói càng nhỏ đến gần như không thể nghe thấy: “Cũng biết đôi chút.”
Đây là phần lễ quý giá nhất mà Tiêu Ngọc Châu nhận được từ Tiêu phủ, nhưng cũng chỉ có đồ thêm trang là của nàng. Một trăm lượng là lễ vật của Nhị thúc, tiền rượu mừng, trong thư Nhị thúc nói rằng công vụ bận rộn nên không thể trở về uống rượu mừng.
Bên phía lão thái quân, ngoại trừ mấy ngày trước đưa sang hai nha hoàn cũng chẳng nói thêm gì khác. Tiêu Ngọc Châu tự chuẩn bị đồ cưới cho mình nên bận bịu gần mười ngày. Ngày hôm ấy, Thích thị ngăn không cho nàng làm để đi nghỉ ngơi, nhưng nàng cũng không rảnh rỗi mà đi sang các phòng khác để cảm ơn bốn thẩm nương và di nương đã thêm trang cho nàng.
Tiêu Ngọc Châu là cô nương đầu tiên trong thế hệ này xuất giá, đương nhiên các muội muội của nhị phòng và tam phòng tặng nàng trâm cài và các đồ trang sức bằng bạc khác. Ngay cả Tứ muội muội của tam phòng còn tặng cái trâm cài tóc bạc mà muội ấy không thích cho nàng.
Tiêu Ngọc Châu đi hết các phòng để cảm ơn, kể cả thứ muội muội tặng khăn tay, nàng cũng tận tình nói cảm ơn.
Tiêu Ngọc Châu không được lão thái quân cho thêm của hồi môn, nhưng lão thái quân nói rằng để nàng nở mày nở mặt gả đi, nói là làm. Ngày nàng thành thân, Tiêu phủ phái người hầu ra ngoài khua chiêng gõ trống, xung quanh đều nhắc đến ngày vui của nàng, còn rải nhiều tiền mừng.
Như vậy, Tiêu lão thái quân cũng được cái danh yêu thương cháu gái. Xuân Quyên không rõ nội tình, mừng đến mức lúc đến che lại khăn hỉ bỗng khóc ròng nói với Tiêu Ngọc Châu: “Đại cô nương, lão thái quân vẫn thích người. Người nhìn xem, hiện giờ thành Hoài An đều tràn ngập hỉ khí của người.”
Xuân Quyên mừng đến mức nắm tay đại cô nương nhảy về phía trước. Tiêu Ngọc Châu rũ mắt, loáng thoáng nhìn thấy tay Xuân Quyên trước mắt, chẳng biết nên khóc hay cười.
Đúng là nha đầu không có đầu óc, không biết đây là lão thái quân đang ra vẻ cho việc thành hôn của nhị cô nương.
Nếu nàng xuất giá đã là cảnh tượng này thì đến ngày nhị cô nương xuất giá sẽ làm lớn hơn. Người ngoài chỉ cảm thấy lão thái quân yêu thương cô nương trong phủ chứ đâu nghĩ đến thiên vị.
Tiêu Ngọc Châu nghĩ hơi đáng tiếc, nếu lão thái quân dùng tiền mừng rải ra ngoài thêm trang cho nàng tới Địch gia sinh hoạt, có lẽ nàng sẽ kính trọng bà hơn.
Nhưng lão thái quân cảm thấy nàng kính trọng đủ rồi nên không cần nhiều hơn.
Lão thái quân không thêm trang, trong nhà không có mẫu thân làm chủ, phụ thân cũng không có bạc nên của hồi môn của Tiêu Ngọc Châu vẫn hơi nghèo nàn.
Nhưng đồ đặt trong rương đồ cưới, đa số đều là của hồi môn trước đây của nương nàng. Mấy chục tấm vải và mấy đồ nhỏ làm cảnh, hơn nửa đều là nàng tự bỏ bạc riêng bảo nhũ mẫu mua cho đủ số lượng, cứ như vậy bổ sung gần nửa tờ danh sách liệt kê của hồi môn, không để trông có vẻ quá mất mặt.
Đêm trước còn giải quyết danh sách của hồi môn nên hai mắt Tiêu Ngọc Châu còn hơi phiếm hồng. Tiêu Ngọc Châu đọc đếm hàng chữ cuối cùng thì Tiêu Viễn Thông vội vã đứng dậy, lảo đảo đi ra ngoài cửa.
Tiêu Ngọc Châu biết ông đau lòng nên không đi theo sau.
Nàng thu dọn bút mực trên bàn, ngược lại nhũ mẫu Thích thị quỳ trên mặt đất khóc thay nàng một trận.
Tiêu Ngọc Châu thu dọn xong bút mực cho vào hòm, sau khi nàng đi ra bếp nhỏ đun nước nóng thì phát hiện Xuân Quyên đang ngủ gật bên ngoài phòng ngủ. Nàng chợt cong môi, xách cái bồn gỗ đựng đầy nước vào nhà, rửa mặt thay nhũ mẫu trước rồi tìm phụ thân trở về, rửa chân lần cuối cùng cho ông trước khi xuất giá.
Tiếng ổ khóa dồn dập suốt con đường, bên ngoài ồn ào náo nhiệt. Đây là ngày đại hỉ, dân chúng nước Dị đã tỏ lòng thành kính. Người qua đường nhìn thấy kiệu hoa, dù không ai đáp lại cũng chắp tay về phía kiệu hoa, trên mặt là nụ cười tươi kèm theo một câu nói: “Chúc mừng chúc mừng, nhân duyên thiên thành, đoàn tụ sum vầy.”
Có kiến thức thì có thể nói thêm vài câu điềm lành. Dọc đường có mấy đứa trẻ tham gia vui vẻ, cười nói vui vẻ với kiệu hoa, học lời người lớn, chạy đến chiếc hỉ kiệu của tân nương tử nói như vẹt, lại thành một loại niềm vui khác.
Tiêu Ngọc Châu là cô nương mới gả, vẫn còn chưa vào nhà chồng, khuôn mặt đã đỏ bừng từ tờ mờ sáng.
“Kiệu hoa của tân nương tử đến.”
“Tân nương tử đến.”
“Đến rồi đến rồi, ôi chao, ta thấy phúc khí của Địch phu nhân, nhìn kìa, nhìn của hồi môn mang theo sau lưng kìa. Trời ơi, nhiều như vậy, theo kịp sự phô trương của Tống viên ngoại gả khuê nữ ở thành nam đó.”
Đám đông đang bàn tán xôn xao, tiếng nói chuyện khá ồn ào. Thân thích Địch gia đã biết tin từ lâu nên đã đến rồi ở lại, lần này cuối cùng cũng đã đợi được tân nương tử. Vừa nhìn cái rương được nhấc sau kiệu hoa, khuôn mặt cười càng đỏ hơn, giọng nói cũng lớn hơn.
Người một nhà Địch huyện lệnh ở phía sau huyện nha. Kiệu hoa đi qua cửa chính, được khiêng vào động phòng ở phía sau. Cái rương đồ cưới được hạ xuống ở sảnh chính bị người người sờ mó. Nếu như không phải có tấm lụa lớn và giấy đỏ niêm phong hòm thì chắc sẽ có người tò mò đến mở rương ra mất.
Địch gia mấy đời đều là hàn sĩ, toàn bộ Địch gia thôn chỉ có một Địch Tăng làm quan. Lần này, trưởng tử ông thành hôn, gần một nửa già trẻ lớn bé trong làng đều tới. Địch phu nhân đã đau đầu vì cơm ăn nước uống của đám người này, lại vừa nghĩ đáp lễ, bà đã mệt đến mức sắp ngất đi. Nhưng con trai đón dâu là chuyện vui, bà cũng đành cố gắng mỉm cười, đón nhận lời chúc mừng của các phụ nhân, còn phải đáp đâu có đâu có, cùng vui cùng vui.
Huyện nha không lớn. Bái đường xong, hỉ nương đỡ tân nương tử và tân lang tiến vào động phòng.
Từ đó lại là một trận náo nhiệt, hỉ nương rắc một giường đậu phộng, táo sống, lại cao giọng nói tân lang và tân nương cùng ngồi xuống, uống rượu giao bôi rồi bóc một hạt đậu phộng bỏ vào miệng.
“Sinh hay không?” Hỉ nương mừng đến mức không ngậm được miệng, cao giọng hỏi.
“Sinh.” Giọng Tiêu Ngọc Châu mỏng như muỗi kêu, nhưng nàng cảm thấy điệu cười vui vẻ của hỉ nương rất quen thuộc, chẳng khác gì âm thanh giống lúc nhũ mẫu nàng nhìn người ta ngã, mừng rỡ vỗ vào bắp đùi cười ha ha.
Có lẽ hỉ nương thích nhất như vậy, lại bóc quả táo sống đưa lên khoé môi nàng, cười to hỏi lại: “Sinh hay không?”
“Sinh.” Tiêu Ngọc Châu lại nhỏ giọng đáp một câu.
Lúc này, phụ nhân và tiểu cô nương theo tới Địch gia bắt đầu cười lớn. Phụ nhân đã gả cho người ta, rất lạc quan trước mặt người trong nhà, tự tin là trưởng bối nên mồm năm miệng mười nói: “Ta thấy là người dễ sinh.”
“Ôi chao, Ngũ tẩu, tẩu không thấy à, vừa đưa vào thì muội đã thấy mông rất lớn rồi!”
“Có thể sinh được mấy đứa?”
“Muội thấy bốn đứa cũng được.”
“Bốn đứa sao được? Ta thấy tám đứa đấy.”
“Tám đứa thì hơi nhiều, muốn sinh đến lúc nào thì sinh đi…”
“Thổ Bảo tẩu, Thổ Bảo tẩu, tẩu nhìn Thổ Bảo tẩu đi, nàng ấy sinh tám đứa, đại quan gia trong nhà có điều kiện, ta thấy sinh mười đứa cũng được, nuôi được, không thiếu tiền!”
“Đúng đấy đúng đấy, tẩu nhìn đồ cười đi, trời ơi, khuê nữ trong nhà chúng ta gả đi cũng chỉ có năm người khiêng.”
“Sao muội lại so với đại quan gia được, xem ta bóp chết muội, cái đứa ngu dốt này…”
“Phi phi phi, ngày tốt lành này sao lại nói mấy lời đó?”
Giữa bao nhiêu cuộc trò chuyện không nói nên lời, Tiêu Ngọc Châu vẫn cứ từ từ tìm ra một góc nhỏ nói giọng quê hương, vừa lắng nghe cuộc trò chuyện của vài người thân thiết nhất với nàng. Lúc nghe đến đây thì cả nhà náo loạn, tranh cãi xem rốt cuộc sẽ sinh bao nhiêu đứa, không còn nói mông to thế nào nữa mà quyết định xem bọn họ phải sinh bao nhiêu đứa.
Tiêu Ngọc Châu cúi đầu, nhìn nam tử ngồi cạnh mình, bàn tay đặt trên đùi đã nắm chặt đến mức nổi lên gân xanh.
“Cũng là người đáng thương.” Nàng nghĩ thấy thương hại. Ở giữa một đám người xì xào sắp lật tung nóc nhà, thân là nam tử hán mà hắn còn bị người ta quyết định sẽ sinh mấy đứa con. Bây giờ chưa ngất xỉu, chưa lao ra cửa, chưa khóc lóc, không biết cần bao nhiêu định lực.
Mãi đến tối mới hết người, Tiêu Ngọc Châu không nói thêm gì ngoại trừ nhỏ giọng nói hai từ “sinh”, ngồi len lút nhìn chúng nữ quyến qua lớp khăn hỉ, cuối cùng đã được vén khăn hỉ lên.
Tiêu Ngọc Châu ngẩng đầu. Lúc này, khuôn mặt nàng cứng đờ đến mức chẳng thể nở một nụ cười hoàn chỉnh. Nàng chớp mắt tỏ ra đáng thương với thiếu niên đang nhìn mình từ trên cao, thử mở miệng mỉm cười: “Phu… phu quân…”
Có lẽ thiếu niên kia không ngờ nàng còn cười được nên ngẩn người một chút, một lát sau mới đáp: “Đói bụng chưa?”
Tiêu Ngọc Châu gật đầu.
Thiếu niên kia, cũng là phu quân Địch Vũ Tường của Tiêu Ngọc Châu, quay đầu nhìn về chữ hỉ dán trên bàn, thấy điểm tâm đậu rang trong mâm không còn nguyên vẹn, chỉ có một chút lộn xộn vương vãi trên mặt bàn. Trông có vẻ là bị mấy đứa nhỏ được thân thích mang đến lấy đi.
Không ai trông chính là như vậy.
Địch Vũ Tường cười giễu, quay đầu lại nhìn tân nương tử, thấy nàng háo hức thu hồi tầm mắt từ bàn lại nhìn hắn, vẻ mặt tràn đầy ỷ lại.
Ngoại trừ như vậy, chẳng còn gì khác.
Không hề coi thường, cũng chẳng hề tủi thân.
Hắn chợt mỉm cười dịu dàng, nói: “Nàng ngồi một lúc, ta ra ngoài tìm đồ ăn cho nàng.”
Thấy hắn chuẩn bị rời đi, Tiêu Ngọc Châu vội vàng kéo ống tay áo hắn, khẽ lắc đầu rồi nhỏ giọng nói: “Không cần phiền phức thế, ta có đồ ăn.”
“Có đồ ăn?” Địch Vũ Tường ngạc nhiên.
“Ta làm, chàng nếm thử đi.” Tiêu Ngọc Châu đỏ mặt, lấy ra một túi dầu nhỏ từ trong tay áo, hơi xấu hổ nói với Địch Vũ Tường: “Vốn định giữ lại làm chắc bụng vào sáng sớm nhưng chưa kịp dùng, sợ trang điểm trông không đẹp. Phu quân, chàng thấy bây giờ ta có thể ăn được không?”
Địch Vũ Tường khựng lại, thấy giọng nói của tiểu tân nương nhỏ thì hắn cũng nhỏ giọng: “Nàng làm à?”
“Ta làm, đều do ta làm đó.”
“Nàng còn biết làm gì nữa?”
“Xiêm y, giày, thêu thùa, cũng biết làm bánh nướng, mấy món ăn sáng. Lúc vẫn ở nhà thì cha ta thường ăn đồ ăn do ta làm…” Hắn đề nghị ra ngoài tìm đồ ăn cho nàng, Tiêu Ngọc Châu liền đáp lại thiện ý của hắn.
“Sao mà biết nhiều thế?” Địch Vũ Tường cúi đầu, nhìn đôi bàn tay xanh như ngọc trắng của nàng. Trong đôi mắt bình tĩnh không giống thiếu niên kia rốt cuộc vương ý cười: “Ta nghe nhạc phụ đại nhân nói, nàng còn biết viết chữ làm thơ.”
“Cái đó,” Tiêu Ngọc Châu cảm thấy giọng nói của phu quân trước mắt mình êm tai một cách khó hiểu. Nàng nhăn nhó nắm chặt tay áo cưới, giọng nói càng nhỏ đến gần như không thể nghe thấy: “Cũng biết đôi chút.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.