Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)
Chương 27: Bệnh nhân trung thành(I)
hacgiay181
16/07/2019
Bảo Vy mệt mỏi bước ra từ phòng phẫu thuật. Ca mổ kéo dài hơn năm tiếng
khiến cô mệt rã rời. Cô rửa tay xong, thay lại quần áo, liền quay trở
lại văn phòng chuẩn bị cho ca khám định kỳ mỗi ba ngày một tuần vào buổi sáng của mình. Khám bệnh liên tục từ chín giờ rưỡi sáng đến hơn mười
một giờ khiến cô muốn nổ mắt. Không ngờ bệnh nhân cuối cùng xuất hiện
trước giờ nghỉ trưa thực sự khiến cô nổ mắt.
Cô nhìn hắn bước vào văn phòng của cô thì cô chỉ muốn xô hắn ra nói là hết giờ nhưng trên tay hắn lại cầm phiếu đăng ký khám bệnh mà cô hoàn toàn chắc chắn không phải giả. Cho nên, cuối cùng đành miễn cưỡng kéo ra một nụ cười giả tạo hết mức có thể.
“Ông Phan, chào ông! Xin hỏi tôi giúp gì được cho ông.”
Giọng nói thanh nhẹ, phong thái điềm tĩnh, Bảo Vy đưa tay ra mời hắn ngồi xuống ghế. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh lam, để mở hai nút lộ ra những vết xăm chằn chéo trên ngực. Hắn gác chân chữ ngũ, ngả lưng vào ghế tựatay chỉ vào ngực mình nói: “Gần đây tôi thường xuyên bị nhói tim, đau đến không ngủ được. Cô nói coi tôi có cần phải phẫu thuật lấy nó ra đem cho chó ăn hay không?”
Bảo Vy nghe vậy nghĩ thầm: “Anh chắc chó sẽ nhận ăn nó hay sao? Tự tin quá đáng!”
Dù bất mãn nhưng Bảo Vy vẫn giữ vẻ mặt bình thường, lạnh lùng nói: “Ông đừng quá lo lắm, để tôi khám cho ông trước đã.”
Bảo Vy bước sang chỗ của hắn, kéo tay nghe từ cổ lên tai và chuẩn bị đặt ống nghe lên ngực hắn.
Hắn liền nhanh miệng hỏi: “Có cần cởi áo ra không?”
Bảo Vy nghĩ thầm: “Cởi hai nút rồi còn muốn cởi gì nữa. Anh đến khám bệnh hay đến khoe hình xăm?”
Tuy bất mãn là thế nhưng cô vẫn nhẹ nhàng lịch sự nói: “Không cần, tôi có thể nghe được.”
Ưng Túc dùng ánh mắt hoài nghi hỏi: “Cô chắc sẽ nghe được sao?”
Bảo Vy gật đầu nhưng hắn vẫn không buông tha: “Khám như vậy không chính xác. Tôi muốn cô phải cẩn thận khám cho tôi. Cho nên, tốt nhất là phải đặt sát ngực tôi. Như vậy cô mới biết trái tim tôi rút cuộc muốn nói gì?”
Bảo Vy nghĩ thầm: “Hay anh làm bác sĩ luôn đi. Nói nhiều đến như vậy.”
Trong mắt cô lộ lên vẻ bất mãn nhưng vẫn vui vẻ cười xã giao: “Tùy ngài.”
Nét mặt Ưng Túc lộ ra tia thích ý, anh nhanh tay cởi áo của mình ném đi. Bảo Vy nhìn động tác này tự nhiên thấy hơi hoảng. Nhanh chóng giấu đi kinh ngạc, cô hít một hơi rồi quay sang khám cho hắn.
Trước mắt cô, bộ ngực săn chắc cuồn cuộn cơ đang phập phồng bên dưới những hình xăm xanh đỏ. Đúng là các chị em đồng nghiệp của cô tinh tường, không nhìn trực tiếp ngực hắn mà có thể đoán chắc ngực hắn đẹp, săn chắc và gây ra nhiều cảm xúc với phái nữ như vậy. Còn cô, bây giờ đây đang đối diện với bộ ngực này thì chẳng biết nên vui hay nên rầu. Mải suy nghĩ vẩn vơ Bảo Vy quên mất việc chính nên cô cứ đứng ì ra suốt hơn một phút.
Ưng Túc thấy Bảo Vy nhìn chầm chầm vào bộ ngực mình thì có phần thích chí cất giọng hỏi: “Cô không khám cho tôi sao?”
Bảo Vy hơi giật mình, liền tiến lại gần hắn, cúi người xuống khám cho hắn. Cô cầm chum nghe đặt lên ngực hắn mà ngón tay rung liên tục, tiến hoài không đến được bộ ngực. Ưng Túc thấy vậy, thuận thế cầm tay cô kéo sát lại ngay tim của hắn.
Bảo Vy giật mình nhìn hắn nghĩ thầm: “Nhịp tim này lúc nhanh, lúc chậm. Sao bây giờ lại đập nhanh hơn rồi? Rút cuộc là chuyện gì?”
Bảo Vy nghe một lúc, nghĩ nghĩ rồi kéo ống nghe xuống, đứng thẳng người rồi nói: “Ông Phan, nhịp tim của ông trên tám mươi, như vậy là hơi cao hơn bình thường. Để tôi tiến hành đo huyết áp cho ông.”
Nói rồi Bảo Vy định quay về bàn lấy máy đo huyết áp nhưng Ưng Túc đã vươn tay nắm chặt cổ tay cô. Anh đứng lên bước lại sát người cô. Hai mắt nhìn thẳng vào mắt cô nghiêm túc nói: “Cô có biết vì sao nhịp tim của tôi cao hay không? Tôi nói cho cô biết là bởi vì ngày cũng như đêm, tim tôi đều không yên ổn. Nó nhớ da diết một người không thèm quan tâm đến nó.”
Cô nhìn hắn bước vào văn phòng của cô thì cô chỉ muốn xô hắn ra nói là hết giờ nhưng trên tay hắn lại cầm phiếu đăng ký khám bệnh mà cô hoàn toàn chắc chắn không phải giả. Cho nên, cuối cùng đành miễn cưỡng kéo ra một nụ cười giả tạo hết mức có thể.
“Ông Phan, chào ông! Xin hỏi tôi giúp gì được cho ông.”
Giọng nói thanh nhẹ, phong thái điềm tĩnh, Bảo Vy đưa tay ra mời hắn ngồi xuống ghế. Hôm nay hắn mặc một chiếc áo sơ mi kẻ sọc màu xanh lam, để mở hai nút lộ ra những vết xăm chằn chéo trên ngực. Hắn gác chân chữ ngũ, ngả lưng vào ghế tựatay chỉ vào ngực mình nói: “Gần đây tôi thường xuyên bị nhói tim, đau đến không ngủ được. Cô nói coi tôi có cần phải phẫu thuật lấy nó ra đem cho chó ăn hay không?”
Bảo Vy nghe vậy nghĩ thầm: “Anh chắc chó sẽ nhận ăn nó hay sao? Tự tin quá đáng!”
Dù bất mãn nhưng Bảo Vy vẫn giữ vẻ mặt bình thường, lạnh lùng nói: “Ông đừng quá lo lắm, để tôi khám cho ông trước đã.”
Bảo Vy bước sang chỗ của hắn, kéo tay nghe từ cổ lên tai và chuẩn bị đặt ống nghe lên ngực hắn.
Hắn liền nhanh miệng hỏi: “Có cần cởi áo ra không?”
Bảo Vy nghĩ thầm: “Cởi hai nút rồi còn muốn cởi gì nữa. Anh đến khám bệnh hay đến khoe hình xăm?”
Tuy bất mãn là thế nhưng cô vẫn nhẹ nhàng lịch sự nói: “Không cần, tôi có thể nghe được.”
Ưng Túc dùng ánh mắt hoài nghi hỏi: “Cô chắc sẽ nghe được sao?”
Bảo Vy gật đầu nhưng hắn vẫn không buông tha: “Khám như vậy không chính xác. Tôi muốn cô phải cẩn thận khám cho tôi. Cho nên, tốt nhất là phải đặt sát ngực tôi. Như vậy cô mới biết trái tim tôi rút cuộc muốn nói gì?”
Bảo Vy nghĩ thầm: “Hay anh làm bác sĩ luôn đi. Nói nhiều đến như vậy.”
Trong mắt cô lộ lên vẻ bất mãn nhưng vẫn vui vẻ cười xã giao: “Tùy ngài.”
Nét mặt Ưng Túc lộ ra tia thích ý, anh nhanh tay cởi áo của mình ném đi. Bảo Vy nhìn động tác này tự nhiên thấy hơi hoảng. Nhanh chóng giấu đi kinh ngạc, cô hít một hơi rồi quay sang khám cho hắn.
Trước mắt cô, bộ ngực săn chắc cuồn cuộn cơ đang phập phồng bên dưới những hình xăm xanh đỏ. Đúng là các chị em đồng nghiệp của cô tinh tường, không nhìn trực tiếp ngực hắn mà có thể đoán chắc ngực hắn đẹp, săn chắc và gây ra nhiều cảm xúc với phái nữ như vậy. Còn cô, bây giờ đây đang đối diện với bộ ngực này thì chẳng biết nên vui hay nên rầu. Mải suy nghĩ vẩn vơ Bảo Vy quên mất việc chính nên cô cứ đứng ì ra suốt hơn một phút.
Ưng Túc thấy Bảo Vy nhìn chầm chầm vào bộ ngực mình thì có phần thích chí cất giọng hỏi: “Cô không khám cho tôi sao?”
Bảo Vy hơi giật mình, liền tiến lại gần hắn, cúi người xuống khám cho hắn. Cô cầm chum nghe đặt lên ngực hắn mà ngón tay rung liên tục, tiến hoài không đến được bộ ngực. Ưng Túc thấy vậy, thuận thế cầm tay cô kéo sát lại ngay tim của hắn.
Bảo Vy giật mình nhìn hắn nghĩ thầm: “Nhịp tim này lúc nhanh, lúc chậm. Sao bây giờ lại đập nhanh hơn rồi? Rút cuộc là chuyện gì?”
Bảo Vy nghe một lúc, nghĩ nghĩ rồi kéo ống nghe xuống, đứng thẳng người rồi nói: “Ông Phan, nhịp tim của ông trên tám mươi, như vậy là hơi cao hơn bình thường. Để tôi tiến hành đo huyết áp cho ông.”
Nói rồi Bảo Vy định quay về bàn lấy máy đo huyết áp nhưng Ưng Túc đã vươn tay nắm chặt cổ tay cô. Anh đứng lên bước lại sát người cô. Hai mắt nhìn thẳng vào mắt cô nghiêm túc nói: “Cô có biết vì sao nhịp tim của tôi cao hay không? Tôi nói cho cô biết là bởi vì ngày cũng như đêm, tim tôi đều không yên ổn. Nó nhớ da diết một người không thèm quan tâm đến nó.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.