Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)
Chương 64: Tận sâu trong giấc mộng (1)
hacgiay181
04/01/2021
Cuộc đời không phải một vở diễn để sống cho tròn vai mà đó chính là một giấc mộng mà con người tham luyến chìm đắm vào. Trong giấc mộng sâu hun hút của mình, Ưng Túc nhìn thấy nụ cười của Bảo Vy. Anh nhìn thấy “lúm đồng tiền vạn năng” của cô. Anh nghe cô nói rằng cô sẽ không để anh chết. Dù thế nào anh cũng phải sống bởi vì anh nợ cô rất nhiều thứ cho nên anh phải sống để trả cho cô. Anh không thể cứ mải chìm đắm trong giấc mộng của mình được.
Trong cơn hôn mê sâu, Ưng Túc còn nhìn thấy bầu trời rất xanh, những đám mây trăng trắng. Anh nghe thấy bên tai mình là tiếng gió và có cả tiếng cười nói vui tươi của Bảo Vy.
“Sau này chúng ta lớn sẽ thành người như thế nào?”
“Em sẽ là bác sĩ. Em sẽ là người tốt.”
“Anh cũng vậy, anh cũng nhất định làm người tốt.”
“Phải, chỉ có người tốt mới đi cùng người tốt. Anh là người bạn tốt nhất của em cho nên nhất định em cũng phải là người tốt như anh.”
“Rầm!” - Giấc mơ tươi đẹp tan đi, một ngày mưa bão giăng đến, tiếng sấm sét bên ngoài đì đùng đáng sợ. Ưng Túc thắng xe cái két trước cửa chính rồi bỏ mặc trời mưa anh lao vào nhà tìm ba mình.
“Ba, vì sao con tốt nghiệp xong đại học ba cũng không cho con về Phan Lục.” - Ưng Túc ấm ức hậm hực hỏi.
Mẹ anh ngồi kế bên cũng chỉ thở dài. Bà cũng đang chất vấ´n với chồng mình chuyện này. Còn ba anh vẫn điềm nhiên nói: “Chuyện công ty đã có anh trai con quản lý. Con nhúng mũi vào làm gì cho cực thân. Chi bằng ba cho con một số vốn, con tự mở công ty làm ăn riêng. Như vậy có hơn không?”
“Ba! Như vậy khác nào chia của. Ba là đang chơi trò “ăn khế trả vàng” sao? Cho anh ta những cái tốt nhất rồi không màng đến con. Rốt cục ba có coi con là con của ba hay không?” - Ưng Túc tức giận hét lên, huơ tay ném đồ đạc lung tung. Những chiếc bình cổ vô tội cũng từ trên kệ rơi xuống.
Đi kèm theo tiếng loảng xoảng vụn vỡ là giọng ba anh lớn tiếng gắt: “Thằng phá gia, mấy cái bình này có từ thời Minh Mạng, còn có mấy cái từ thời Gia Long. Toàn là hàng cống phẩm của Việt Nam sang bên Tàu. Tao phải khó lắm mới thu gôm chúng về được. Ôi trời ơi! Mày giết tao luôn đi.”
“Ba, ba xem mấy cái bình này hơn con. Con chết cho ba coi.” - Ưng Túc vẫn cứng miệng gân giọng với ông.
Ông Nhậm nghe thấy vậy thì liền xí xóa tất cả. Bà Hồng cũng đến vuốt ve dỗ ngọt con trai: “Con cưng, có gì từ từ nói. Con chế´t rồi ba mẹ phải làm sao?”
“Phải đó con, ngồi xuống, ngồi xuống từ từ nói.” - Vừa nói ông Nhậm vừa kéo tay con trai ngồi xuống ghế sofa. Mấy cái bình cổ có đắc giá đến mấy cũng là vật vô tri làm sao sánh bằng máu thịt con trai ông cho nên tuy ông tiếc của nhưng cũng thôi.
“Ba, con không có gì để nói. Con muốn về công ty làm việc. Con đã tốt nghiệp đại học Yale, con đủ năng lực làm tổng tài.” - Ưng Tú´c cao giọng nói.
Ông Nhậm thở dài can ngăn: “Con ơi là con, đứa nào tốt nghiệp đại học Yale cũng đòi đi làm Tổng Tài hết hay sao? Cái chuyện thương trường không phải giỡn chơi. Đấu nhau đến thừa số´ng thiếu chết. Con lao ra làm gì?”
“Ba, con phải công bằng mà cạnh tranh với anh ta. Con không chịu thua. Tuyệt đối con sẽ không chịu thua anh ta.” - Ưng Túc giọng đầy kiên quyết và cũng đầy tính chiến đấu. Ông Nhậm cũng lắc đầu vì tính tình “ngựa non háu đá” của con mình nhưng ông cũng không thể khiến nó suốt ngày ở nhà ăn chơi quậy phá và đập đồ cổ của ông được. Cuối cùng anh đành ra điều kiện mà ông biết Ưng Túc không thể nào chấp nhận. Đó là bắt anh lấy Bảo Vy. Với tư tưởng rộng thoáng và tự do ở Mĩ, Ưng Túc làm sao có thể chịu được một cuộc hôn nhân sắp đặt. Nếu anh yêu cầu con trai lớ´n Phan Lục Kha thì có khi anh sẽ đồng ý´ chứ với cậu hai nhà này thì chắc chắn sẽ phản đối.
Đúng như ông Nhậm dự đoán, Ưng Túc liền tru tréo lên: “Ba, thời đại tên lửa rồi ba còn đem chuyện này ra ép con sao? Con không chịu.”
Bà Hồng nghe qua điều kiện của ông thì liền mừng rỡ bởi trong thâm tâm bà yêu mến Bảo Vy vô cùng. Cho nên liền nói vung vào: “Nghe hay quá! Bảo Vy vừa thông minh học giỏi lại nết na thùy mị. Lúc trẻ em cứ muốn có đứa con gái như vậy mà không được. Bây giờ mà cưới Bảo Vy về nhà mình thì có phải con bé sẽ gọi em bằng mẹ hay không. Em ngủ cũng sẽ cười đó.”
Đoạn, bà quay sang Ưng Túc: “Lúc nhỏ con rất thích chơi chung với Bảo Vy. Bây giờ cưới nó là đúng quá rồi còn gì?”
Ưng Túc nghe ba mẹ mình “phu xướng phụ tùy” thì long hết óc ra. Anh giống như người trên trời rơi xuống không hiểu ba mẹ mình đang nói cái gì. Sau một lúc ngán ngẩm anh cũng phát ra được vài tiếng phản đối: “Mẹ à, con bé ấy rất dữ, nó hay đánh con lại hay cãi. Con trốn còn không kịp sao lại có thể ở cùng. Con tuyệt đối không lấy nó đâu.”
Bà Hồng nghe xong liền vỗ dành đứa con quý tử: “Không có đâu con à, bây giờ Bảo Vy đã lớn rồi, đâu còn là con bé tám tuổi hồi xưa nữa. Con bé ấy phải nói là vừa thông minh lại ngoan ngoãn, học hành tử tế lắm. Mẹ nghe nói nó´ đã ra đi làm, là bác sĩ hẳn hoi. Không còn tính đành hanh đâu. Mẹ và bà ngoại con đều yêu quý nó. Chúng ta sống cùng nhau thì hạnh phúc biết bao. Làm gì có chuyện nó ăn hiếp con. Ai đời có chuyện vợ lại đánh chồng. Con yên tâm đi.”
Ưng Túc một mực cự tuyệt: “Con ghét nhất chính là hôn nhân sắp đặt. Con cũng không tin người có tính cách giống Bảo Vy lại đồng ý bị ép gả. Với lại bao nhiêu năm nay có qua lại thân thiết gì với cô ấy đâu, làm sao mà cưới được hả trời? Ba mẹ bớt vô lý đi.”
Lúc này ông Nhậm liền biết kế hoãn binh không cho Ưng Túc nhúng tay vào chuyện của công ty đã có tác dụng, cho nên chỉ cười nói: “Ba mẹ trước giờ vẫn thăm hỏi gia đình Bảo Vy để cám ơn ngày xưa họ chăm sóc hai mẹ con và bà ngoại trong lúc ba ở bên này. Chỉ có con là ham chơi không quan tâm đền ơn đáp nghĩa của người ta. Con người sống như vậy sao được? Cho nên cưới Bảo Vy vào nhà cũng là để chúng ta có dịp chăm sóc cho nó. Nếu con không đồng ý thì đừng hòng bước chân vào Phan Lục.”
“Ba, sao ba lại đem chuyện này ra ép con? Thật là vô lý.” - Ưng Túc nghe xong chưa nghĩ xem ba anh nói đúng hay không liền cãi lại.
Ông Nhậm cười nói: “Nếu con thấy chuyện này vô lý thì chuyện một sinh viên vừa tốt nghiệp như con chưa có chút kinh nghiệm lại có thể làm Tổng tài của một tập đoàn lớn như Phan Lục thì nó còn vô lý hơn đó.”
“Ba...” - Ưng Túc biết mình đuối lý liền thở dài nhắm mắt gật đầu. Cuộc đời này của anh quyết không thua Phan Lục Kha, càng không để mẹ anh chịu thiệt thòi. Những gì của anh, anh nhất định lấy về. Gom hết và tính sổ một lần với Phan Lục Kha. Ưng Túc nắm chặt nắm tay, nghĩ: “Lấy Bảo Vy cũng chỉ là kế hoãn binh. Sau một thời gian ba anh sẽ thấy được năng lực của anh. Lúc đó ly hôn với cô ta cũng chưa muộn.”
Vừa nghĩ xong, anh lại buộc miệng nói: “Nhưng nếu cô ta không đồng ý lấy con thì sao?”
Trong cơn hôn mê sâu, Ưng Túc còn nhìn thấy bầu trời rất xanh, những đám mây trăng trắng. Anh nghe thấy bên tai mình là tiếng gió và có cả tiếng cười nói vui tươi của Bảo Vy.
“Sau này chúng ta lớn sẽ thành người như thế nào?”
“Em sẽ là bác sĩ. Em sẽ là người tốt.”
“Anh cũng vậy, anh cũng nhất định làm người tốt.”
“Phải, chỉ có người tốt mới đi cùng người tốt. Anh là người bạn tốt nhất của em cho nên nhất định em cũng phải là người tốt như anh.”
“Rầm!” - Giấc mơ tươi đẹp tan đi, một ngày mưa bão giăng đến, tiếng sấm sét bên ngoài đì đùng đáng sợ. Ưng Túc thắng xe cái két trước cửa chính rồi bỏ mặc trời mưa anh lao vào nhà tìm ba mình.
“Ba, vì sao con tốt nghiệp xong đại học ba cũng không cho con về Phan Lục.” - Ưng Túc ấm ức hậm hực hỏi.
Mẹ anh ngồi kế bên cũng chỉ thở dài. Bà cũng đang chất vấ´n với chồng mình chuyện này. Còn ba anh vẫn điềm nhiên nói: “Chuyện công ty đã có anh trai con quản lý. Con nhúng mũi vào làm gì cho cực thân. Chi bằng ba cho con một số vốn, con tự mở công ty làm ăn riêng. Như vậy có hơn không?”
“Ba! Như vậy khác nào chia của. Ba là đang chơi trò “ăn khế trả vàng” sao? Cho anh ta những cái tốt nhất rồi không màng đến con. Rốt cục ba có coi con là con của ba hay không?” - Ưng Túc tức giận hét lên, huơ tay ném đồ đạc lung tung. Những chiếc bình cổ vô tội cũng từ trên kệ rơi xuống.
Đi kèm theo tiếng loảng xoảng vụn vỡ là giọng ba anh lớn tiếng gắt: “Thằng phá gia, mấy cái bình này có từ thời Minh Mạng, còn có mấy cái từ thời Gia Long. Toàn là hàng cống phẩm của Việt Nam sang bên Tàu. Tao phải khó lắm mới thu gôm chúng về được. Ôi trời ơi! Mày giết tao luôn đi.”
“Ba, ba xem mấy cái bình này hơn con. Con chết cho ba coi.” - Ưng Túc vẫn cứng miệng gân giọng với ông.
Ông Nhậm nghe thấy vậy thì liền xí xóa tất cả. Bà Hồng cũng đến vuốt ve dỗ ngọt con trai: “Con cưng, có gì từ từ nói. Con chế´t rồi ba mẹ phải làm sao?”
“Phải đó con, ngồi xuống, ngồi xuống từ từ nói.” - Vừa nói ông Nhậm vừa kéo tay con trai ngồi xuống ghế sofa. Mấy cái bình cổ có đắc giá đến mấy cũng là vật vô tri làm sao sánh bằng máu thịt con trai ông cho nên tuy ông tiếc của nhưng cũng thôi.
“Ba, con không có gì để nói. Con muốn về công ty làm việc. Con đã tốt nghiệp đại học Yale, con đủ năng lực làm tổng tài.” - Ưng Tú´c cao giọng nói.
Ông Nhậm thở dài can ngăn: “Con ơi là con, đứa nào tốt nghiệp đại học Yale cũng đòi đi làm Tổng Tài hết hay sao? Cái chuyện thương trường không phải giỡn chơi. Đấu nhau đến thừa số´ng thiếu chết. Con lao ra làm gì?”
“Ba, con phải công bằng mà cạnh tranh với anh ta. Con không chịu thua. Tuyệt đối con sẽ không chịu thua anh ta.” - Ưng Túc giọng đầy kiên quyết và cũng đầy tính chiến đấu. Ông Nhậm cũng lắc đầu vì tính tình “ngựa non háu đá” của con mình nhưng ông cũng không thể khiến nó suốt ngày ở nhà ăn chơi quậy phá và đập đồ cổ của ông được. Cuối cùng anh đành ra điều kiện mà ông biết Ưng Túc không thể nào chấp nhận. Đó là bắt anh lấy Bảo Vy. Với tư tưởng rộng thoáng và tự do ở Mĩ, Ưng Túc làm sao có thể chịu được một cuộc hôn nhân sắp đặt. Nếu anh yêu cầu con trai lớ´n Phan Lục Kha thì có khi anh sẽ đồng ý´ chứ với cậu hai nhà này thì chắc chắn sẽ phản đối.
Đúng như ông Nhậm dự đoán, Ưng Túc liền tru tréo lên: “Ba, thời đại tên lửa rồi ba còn đem chuyện này ra ép con sao? Con không chịu.”
Bà Hồng nghe qua điều kiện của ông thì liền mừng rỡ bởi trong thâm tâm bà yêu mến Bảo Vy vô cùng. Cho nên liền nói vung vào: “Nghe hay quá! Bảo Vy vừa thông minh học giỏi lại nết na thùy mị. Lúc trẻ em cứ muốn có đứa con gái như vậy mà không được. Bây giờ mà cưới Bảo Vy về nhà mình thì có phải con bé sẽ gọi em bằng mẹ hay không. Em ngủ cũng sẽ cười đó.”
Đoạn, bà quay sang Ưng Túc: “Lúc nhỏ con rất thích chơi chung với Bảo Vy. Bây giờ cưới nó là đúng quá rồi còn gì?”
Ưng Túc nghe ba mẹ mình “phu xướng phụ tùy” thì long hết óc ra. Anh giống như người trên trời rơi xuống không hiểu ba mẹ mình đang nói cái gì. Sau một lúc ngán ngẩm anh cũng phát ra được vài tiếng phản đối: “Mẹ à, con bé ấy rất dữ, nó hay đánh con lại hay cãi. Con trốn còn không kịp sao lại có thể ở cùng. Con tuyệt đối không lấy nó đâu.”
Bà Hồng nghe xong liền vỗ dành đứa con quý tử: “Không có đâu con à, bây giờ Bảo Vy đã lớn rồi, đâu còn là con bé tám tuổi hồi xưa nữa. Con bé ấy phải nói là vừa thông minh lại ngoan ngoãn, học hành tử tế lắm. Mẹ nghe nói nó´ đã ra đi làm, là bác sĩ hẳn hoi. Không còn tính đành hanh đâu. Mẹ và bà ngoại con đều yêu quý nó. Chúng ta sống cùng nhau thì hạnh phúc biết bao. Làm gì có chuyện nó ăn hiếp con. Ai đời có chuyện vợ lại đánh chồng. Con yên tâm đi.”
Ưng Túc một mực cự tuyệt: “Con ghét nhất chính là hôn nhân sắp đặt. Con cũng không tin người có tính cách giống Bảo Vy lại đồng ý bị ép gả. Với lại bao nhiêu năm nay có qua lại thân thiết gì với cô ấy đâu, làm sao mà cưới được hả trời? Ba mẹ bớt vô lý đi.”
Lúc này ông Nhậm liền biết kế hoãn binh không cho Ưng Túc nhúng tay vào chuyện của công ty đã có tác dụng, cho nên chỉ cười nói: “Ba mẹ trước giờ vẫn thăm hỏi gia đình Bảo Vy để cám ơn ngày xưa họ chăm sóc hai mẹ con và bà ngoại trong lúc ba ở bên này. Chỉ có con là ham chơi không quan tâm đền ơn đáp nghĩa của người ta. Con người sống như vậy sao được? Cho nên cưới Bảo Vy vào nhà cũng là để chúng ta có dịp chăm sóc cho nó. Nếu con không đồng ý thì đừng hòng bước chân vào Phan Lục.”
“Ba, sao ba lại đem chuyện này ra ép con? Thật là vô lý.” - Ưng Túc nghe xong chưa nghĩ xem ba anh nói đúng hay không liền cãi lại.
Ông Nhậm cười nói: “Nếu con thấy chuyện này vô lý thì chuyện một sinh viên vừa tốt nghiệp như con chưa có chút kinh nghiệm lại có thể làm Tổng tài của một tập đoàn lớn như Phan Lục thì nó còn vô lý hơn đó.”
“Ba...” - Ưng Túc biết mình đuối lý liền thở dài nhắm mắt gật đầu. Cuộc đời này của anh quyết không thua Phan Lục Kha, càng không để mẹ anh chịu thiệt thòi. Những gì của anh, anh nhất định lấy về. Gom hết và tính sổ một lần với Phan Lục Kha. Ưng Túc nắm chặt nắm tay, nghĩ: “Lấy Bảo Vy cũng chỉ là kế hoãn binh. Sau một thời gian ba anh sẽ thấy được năng lực của anh. Lúc đó ly hôn với cô ta cũng chưa muộn.”
Vừa nghĩ xong, anh lại buộc miệng nói: “Nhưng nếu cô ta không đồng ý lấy con thì sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.