Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)
Chương 118: Phong hàm (1)
hacgiay181
04/01/2021
Người ta thường nói rằng: “Phượng hoàng hồi sinh từ trong đám lửa”. Có những khó khăn trên đời đẩy bạn vào con đường nghiệt ngã nhưng nếu bạn vượt qua được thì tương lai rực rỡ nhất chính là dành cho bạn.
Ngay sau trận không kích vẻ vang đêm đó, quân chi viện từ Al Zkuf cũng nhanh chóng đến được Al Tanf để giữ lại phòng tuyến nơi này. Ưng Túc không biết chiến tranh trên đất nước Syria này xảy ra là vì cái gì mà quân Nga một bên, quân Mĩ một bên, anh cũng không quan tâm. Vì đó là chuyện của chính phủ mà anh thì không phải nhà chính trị, cũng không phải nhà quân sự, cuộc đời này của anh chưa bao giờ ôm ấp ước vọng thành anh hùng cũng không có lý tưởng hay hoài bão lớn lao nhưng cuộc đời cứ như dòng chảy vô hình cuốn anh vào con đường đã được định sẵn. Tìm cho anh một người hoàn mĩ như Bảo Vy và cho anh những rực rỡ không ngờ.
Sau vụ nổ bom kinh hoàng đêm đó, những cán bộ trong đơn vị chữ thập đỏ mới đã được cử đến. Cuộc sống hàng ngày trên chiến trường vẫn tiếp tục nhưng có vẻ bình yên hơn. Phía bên kia lô-cốt doanh trại đã được tăng cường thêm nhân lực. Hệ thống phòng tuyến mới cũng được xây dựng lại và còn kỹ càng hơn trước đây. Ngày nào Bảo Vy cũng nghe thấy tiếng tập trận và tiếng thử vũ khí mới. Hai năm sống trên chiến trường, những âm thanh này dường như trở nên quen thuộc với cô. Nhiều lúc yên ắng quá không nghe được tiến duyệt binh và tập trận của họ thì giống như là thiếu đi một phần gia vị của cuộc sống.
Từ ngày thiếu tá John hy sinh, Ưng Túc thay anh coi sóc đơn vị trong khi chờ phía Mĩ điều người đến. Nói thẳng ra Ưng Túc trở thành người chỉ huy cao nhất nơi đây. Nhiều lúc nhìn qua đơn vị y tế thấy cô vợ của mình đang làm việc thì anh lại muốn đến hôn cô nhưng vì phải làm gương cho các anh em mới chuyển đến cho nên anh không dám. Trước đây anh cứ nói John nghiêm khắc với cấp dưới và hay phạt anh nhưng khi ở vào vị trí của John thì Ưng Túc mới biết chữ “trách nhiệm” viết rất khó. Anh không dám lộ liễu liếc mắt đưa tình hay thả những nụ hôn gió cho Bảo Vy như trước đây nữa. Chỉ khi đêm khuya thanh vắng anh mới ngồi viết thư cho cô. Trang giấy trắng, bút bi xanh lại đồng hành với anh như hồi đi học. Nhiều khi Ưng Túc thấy bản thân mình rất buồn cười khi nghĩ thời đại nào rồi mà còn ngồi đây viết từng chữ nắn nót nhưng anh thật không còn cách nào nữa. Ai biểu anh làm chỉ huy.
Ưng Túc chậc lưỡi lắc đầu, nắn nót từng chữ sợ Bảo Vy nhìn không ra nét chữ cua bò của anh cho nên bức nào mà viết xấu thì anh xé đi viết lại. Cứ ngày nào cũng vậy, viết thư xong lại xếp máy bay phóng qua bên kia cho “tình yêu tuổi mới lớn” của mình.
Bên kia lô-cốt, mỗi khi thấy máy bay giấy lao tới thì trong lòng Bảo Vy mừng rỡ khôn tả siết. Cái cảm giác chờ đợi này khiến lòng người ta lâng lâng khi nhận được. Có cái gì đó rất mãn nguyện và vui sướng trong lòng.
Những dòng thư của Ưng Túc thường không dài nhưng luôn bắt đầu bằng cụm từ: “Bảo Vy xa nhớ!”. Mỗi lần đọc cái cụm từ mở đầu này thì Bảo Vy liền che miệng cười. Hai bên bờ lô-cốt chỉ cách nhau vài bước chân mà hắn nói là “xa nhớ”, cũng quá khoa trương rồi. Sau khi kể hết những việc hàng ngày của hắn cho cô nghe thì Ưng Túc luôn kết bằng một câu xanh rờn, không cần hỏi xem cô có đồng ý hay không: “Cuối tuần này anh qua đón em, chúng ta lại đến cái hang đá đó nữa nha.”
Lần nào đọc đến đây, mặt Bảo Vy cũng đỏ ửng lên và lần nào cô cũng mắng thầm trong lòng: “Cái tên ngốc này, có ai viết thư mà không hề hỏi thăm xem đối phương có khỏe hay không. Chỉ chăm chăm nói chuyện của mình như viết báo cáo rồi lại còn hẹn mà không cần biết người ta có đồng ý hay bận việc gì không. Hồi nhỏ nghĩ học sớm có khác, viết thư cũng không biết viết. Vậy mà mình cứ thích hắn. Thật là không hiểu nổi.”
Nghĩ đến đây Bảo Vy lại ôm lá thư vào lòng rồi mơ mộng, cô thấy lòng mình nhơ nhớ hắn. Dù rằng ngày nào cũng nhìn thấy hắn nhưng lòng cứ nghĩ về hắn không thôi. Đặc biệt là những lúc hắn ở gần cô, nhẹ nhàng cầm tay cô áp vào môi rồi dịu dàng nói lời yêu thương. Càng nghĩ ngợi cô càng mong cho mau đến cuối tuần. Cô không biết hắn có mong gặp cô giống như cô mong gặp hắn hay không? Chỉ biết thứ bảy nào hắn cũng đến rất sớm để đón cô đi chơi. Có lúc cô chỉ vừa đánh răng xong đã bị hắn bắt lên xe. Chiếc xe đi được một đoạn thì hắn liền dừng lại, kéo cô vào lòng ôm thật chặt: “Bảo Vy, anh nhớ em quá!”
Nhiều khi chỉ là một cái ôm như vậy thôi mà cũng xoa dịu được bao nhiêu nỗi nhớ. Cái hang động nhỏ nhỏ tự lúc nào trở thành nơi hẹn hò bí mật của hai người. Nhiều lúc Bảo Vy cứ nghĩ giữa cô và hắn rất giống kiểu yêu đương vụng trộm lén lút. Có những khi cô nằm trên ngực hắn, lại thỏ thẻ những chuyện vu vơ: “Ưng Túc, em lỡ mang thai rồi. Anh có bỏ bê em hay không?”
Ưng Túc phì cười, xoa xoa tấm lưng trắng mịn của cô, dịu dàng nói: “Năm nay mang thai một đứa, năm sau lại thêm một đứa nữa. Năm tới lại một đứa. Anh nuôi hết, không bỏ bê đứa nào.”
Bảo Vy nghe xong liền nhúng vai, bĩu môi: “Giỡn với anh không thú vị gì hết. Đúng ra anh nên nói là chúng ta đừng gặp nhau nữa hoặc là em đi phá thai đi. Đây là tiền. Phải là cái kiểu như vậy mới đúng chứ.”
Ưng Túc nghe xong, cúi xuống hôn vào đôi môi chín mọng của Bảo Vy rồi nói: “Vợ à, không cho em đùa như vậy. Anh không bao giờ dám nghĩ đến chuyện đó. Khi nào nhận được lệnh về Mĩ, anh sẽ lập tức xuất ngũ và cưới em về nhà để mỗi ngày đều được ở bên cạnh em. Tiền của anh bao nhiêu em cũng có thể lấy nhưng tuyệt đối không được nghi ngờ lòng chung thủy của anh.”
Nhìn thấy hắn nói chuyện nghiêm túc thì Bảo Vy ngẩng đầu lên nhìn hắn cười tươi rói, đáp: “Chồng à, em chỉ đùa thôi. Anh không cần khẩn trương như vậy. Khi anh về Mĩ, em cũng sẽ theo cùng. Cả đời này bám lấy anh, xài hết tiền của anh.”
Ưng Túc lấy tay véo má nàng rồi quay người sang bắt đầu cuộc yêu cho đến khi chiều tà. Hai chiếc nhẫn vàng đính ngọc lục bảo tinh tế nằm cạnh nhau bền chặt.
\-\-\-\-
Xin chào các tình yêu của Hạc Giấy!
Cám ơn các bạn đã cùng Hạc Giấy đồng hành đi tới chương này. Hạc Giấy rất cám ơn vì các bạn đã đọc và ủng hộ cho những bộ truyện của mình. Hạc Giấy còn nhìn thấy các bạn bấm thưởng cho Hạc Giấy nữa. Đó là động lực rất lớn giúp Hạc tiếp tục theo đuổi đam mê viết lách. Toàn bộ số tiền các bạn bấm thưởng cho những bộ truyện của Hạc Giấy sẽ được dành để quyên tặng cho chương trình "Dép mới đến trường". Đây là chương trình mỗi năm một lần thường là vào mùa hè do các anh chị ở trường Đại Học mà trước đây mình từng học thực hiện, đến nay đã mười năm rồi. Hy vọng với số tiền nho nhỏ này thì sẽ có thêm một vài em nhỏ bước đi dễ dàng hơn trên con đường đến với tương lai tươi sáng.
Còn các bạn, những độc giả thân thương, các bạn chỉ cần đọc truyện của Hạc Giấy thì có nghĩa là các bạn đã giúp đỡ được cho các em nhỏ những đôi dép mới để đến trường rồi đó. ^_< Đừng quên ủng hộ Hạc Giấy bằng cách bấm follow tác giả và thường xuyên theo dõi những câu chuyện của mình nha. Tim và sao là không thể thiếu đâu. Cả những bình luận dễ thương nữa. Hạc Giấy đang chờ đó. Cám ơn các bạn rất nhiều nha.
Ngay sau trận không kích vẻ vang đêm đó, quân chi viện từ Al Zkuf cũng nhanh chóng đến được Al Tanf để giữ lại phòng tuyến nơi này. Ưng Túc không biết chiến tranh trên đất nước Syria này xảy ra là vì cái gì mà quân Nga một bên, quân Mĩ một bên, anh cũng không quan tâm. Vì đó là chuyện của chính phủ mà anh thì không phải nhà chính trị, cũng không phải nhà quân sự, cuộc đời này của anh chưa bao giờ ôm ấp ước vọng thành anh hùng cũng không có lý tưởng hay hoài bão lớn lao nhưng cuộc đời cứ như dòng chảy vô hình cuốn anh vào con đường đã được định sẵn. Tìm cho anh một người hoàn mĩ như Bảo Vy và cho anh những rực rỡ không ngờ.
Sau vụ nổ bom kinh hoàng đêm đó, những cán bộ trong đơn vị chữ thập đỏ mới đã được cử đến. Cuộc sống hàng ngày trên chiến trường vẫn tiếp tục nhưng có vẻ bình yên hơn. Phía bên kia lô-cốt doanh trại đã được tăng cường thêm nhân lực. Hệ thống phòng tuyến mới cũng được xây dựng lại và còn kỹ càng hơn trước đây. Ngày nào Bảo Vy cũng nghe thấy tiếng tập trận và tiếng thử vũ khí mới. Hai năm sống trên chiến trường, những âm thanh này dường như trở nên quen thuộc với cô. Nhiều lúc yên ắng quá không nghe được tiến duyệt binh và tập trận của họ thì giống như là thiếu đi một phần gia vị của cuộc sống.
Từ ngày thiếu tá John hy sinh, Ưng Túc thay anh coi sóc đơn vị trong khi chờ phía Mĩ điều người đến. Nói thẳng ra Ưng Túc trở thành người chỉ huy cao nhất nơi đây. Nhiều lúc nhìn qua đơn vị y tế thấy cô vợ của mình đang làm việc thì anh lại muốn đến hôn cô nhưng vì phải làm gương cho các anh em mới chuyển đến cho nên anh không dám. Trước đây anh cứ nói John nghiêm khắc với cấp dưới và hay phạt anh nhưng khi ở vào vị trí của John thì Ưng Túc mới biết chữ “trách nhiệm” viết rất khó. Anh không dám lộ liễu liếc mắt đưa tình hay thả những nụ hôn gió cho Bảo Vy như trước đây nữa. Chỉ khi đêm khuya thanh vắng anh mới ngồi viết thư cho cô. Trang giấy trắng, bút bi xanh lại đồng hành với anh như hồi đi học. Nhiều khi Ưng Túc thấy bản thân mình rất buồn cười khi nghĩ thời đại nào rồi mà còn ngồi đây viết từng chữ nắn nót nhưng anh thật không còn cách nào nữa. Ai biểu anh làm chỉ huy.
Ưng Túc chậc lưỡi lắc đầu, nắn nót từng chữ sợ Bảo Vy nhìn không ra nét chữ cua bò của anh cho nên bức nào mà viết xấu thì anh xé đi viết lại. Cứ ngày nào cũng vậy, viết thư xong lại xếp máy bay phóng qua bên kia cho “tình yêu tuổi mới lớn” của mình.
Bên kia lô-cốt, mỗi khi thấy máy bay giấy lao tới thì trong lòng Bảo Vy mừng rỡ khôn tả siết. Cái cảm giác chờ đợi này khiến lòng người ta lâng lâng khi nhận được. Có cái gì đó rất mãn nguyện và vui sướng trong lòng.
Những dòng thư của Ưng Túc thường không dài nhưng luôn bắt đầu bằng cụm từ: “Bảo Vy xa nhớ!”. Mỗi lần đọc cái cụm từ mở đầu này thì Bảo Vy liền che miệng cười. Hai bên bờ lô-cốt chỉ cách nhau vài bước chân mà hắn nói là “xa nhớ”, cũng quá khoa trương rồi. Sau khi kể hết những việc hàng ngày của hắn cho cô nghe thì Ưng Túc luôn kết bằng một câu xanh rờn, không cần hỏi xem cô có đồng ý hay không: “Cuối tuần này anh qua đón em, chúng ta lại đến cái hang đá đó nữa nha.”
Lần nào đọc đến đây, mặt Bảo Vy cũng đỏ ửng lên và lần nào cô cũng mắng thầm trong lòng: “Cái tên ngốc này, có ai viết thư mà không hề hỏi thăm xem đối phương có khỏe hay không. Chỉ chăm chăm nói chuyện của mình như viết báo cáo rồi lại còn hẹn mà không cần biết người ta có đồng ý hay bận việc gì không. Hồi nhỏ nghĩ học sớm có khác, viết thư cũng không biết viết. Vậy mà mình cứ thích hắn. Thật là không hiểu nổi.”
Nghĩ đến đây Bảo Vy lại ôm lá thư vào lòng rồi mơ mộng, cô thấy lòng mình nhơ nhớ hắn. Dù rằng ngày nào cũng nhìn thấy hắn nhưng lòng cứ nghĩ về hắn không thôi. Đặc biệt là những lúc hắn ở gần cô, nhẹ nhàng cầm tay cô áp vào môi rồi dịu dàng nói lời yêu thương. Càng nghĩ ngợi cô càng mong cho mau đến cuối tuần. Cô không biết hắn có mong gặp cô giống như cô mong gặp hắn hay không? Chỉ biết thứ bảy nào hắn cũng đến rất sớm để đón cô đi chơi. Có lúc cô chỉ vừa đánh răng xong đã bị hắn bắt lên xe. Chiếc xe đi được một đoạn thì hắn liền dừng lại, kéo cô vào lòng ôm thật chặt: “Bảo Vy, anh nhớ em quá!”
Nhiều khi chỉ là một cái ôm như vậy thôi mà cũng xoa dịu được bao nhiêu nỗi nhớ. Cái hang động nhỏ nhỏ tự lúc nào trở thành nơi hẹn hò bí mật của hai người. Nhiều lúc Bảo Vy cứ nghĩ giữa cô và hắn rất giống kiểu yêu đương vụng trộm lén lút. Có những khi cô nằm trên ngực hắn, lại thỏ thẻ những chuyện vu vơ: “Ưng Túc, em lỡ mang thai rồi. Anh có bỏ bê em hay không?”
Ưng Túc phì cười, xoa xoa tấm lưng trắng mịn của cô, dịu dàng nói: “Năm nay mang thai một đứa, năm sau lại thêm một đứa nữa. Năm tới lại một đứa. Anh nuôi hết, không bỏ bê đứa nào.”
Bảo Vy nghe xong liền nhúng vai, bĩu môi: “Giỡn với anh không thú vị gì hết. Đúng ra anh nên nói là chúng ta đừng gặp nhau nữa hoặc là em đi phá thai đi. Đây là tiền. Phải là cái kiểu như vậy mới đúng chứ.”
Ưng Túc nghe xong, cúi xuống hôn vào đôi môi chín mọng của Bảo Vy rồi nói: “Vợ à, không cho em đùa như vậy. Anh không bao giờ dám nghĩ đến chuyện đó. Khi nào nhận được lệnh về Mĩ, anh sẽ lập tức xuất ngũ và cưới em về nhà để mỗi ngày đều được ở bên cạnh em. Tiền của anh bao nhiêu em cũng có thể lấy nhưng tuyệt đối không được nghi ngờ lòng chung thủy của anh.”
Nhìn thấy hắn nói chuyện nghiêm túc thì Bảo Vy ngẩng đầu lên nhìn hắn cười tươi rói, đáp: “Chồng à, em chỉ đùa thôi. Anh không cần khẩn trương như vậy. Khi anh về Mĩ, em cũng sẽ theo cùng. Cả đời này bám lấy anh, xài hết tiền của anh.”
Ưng Túc lấy tay véo má nàng rồi quay người sang bắt đầu cuộc yêu cho đến khi chiều tà. Hai chiếc nhẫn vàng đính ngọc lục bảo tinh tế nằm cạnh nhau bền chặt.
\-\-\-\-
Xin chào các tình yêu của Hạc Giấy!
Cám ơn các bạn đã cùng Hạc Giấy đồng hành đi tới chương này. Hạc Giấy rất cám ơn vì các bạn đã đọc và ủng hộ cho những bộ truyện của mình. Hạc Giấy còn nhìn thấy các bạn bấm thưởng cho Hạc Giấy nữa. Đó là động lực rất lớn giúp Hạc tiếp tục theo đuổi đam mê viết lách. Toàn bộ số tiền các bạn bấm thưởng cho những bộ truyện của Hạc Giấy sẽ được dành để quyên tặng cho chương trình "Dép mới đến trường". Đây là chương trình mỗi năm một lần thường là vào mùa hè do các anh chị ở trường Đại Học mà trước đây mình từng học thực hiện, đến nay đã mười năm rồi. Hy vọng với số tiền nho nhỏ này thì sẽ có thêm một vài em nhỏ bước đi dễ dàng hơn trên con đường đến với tương lai tươi sáng.
Còn các bạn, những độc giả thân thương, các bạn chỉ cần đọc truyện của Hạc Giấy thì có nghĩa là các bạn đã giúp đỡ được cho các em nhỏ những đôi dép mới để đến trường rồi đó. ^_< Đừng quên ủng hộ Hạc Giấy bằng cách bấm follow tác giả và thường xuyên theo dõi những câu chuyện của mình nha. Tim và sao là không thể thiếu đâu. Cả những bình luận dễ thương nữa. Hạc Giấy đang chờ đó. Cám ơn các bạn rất nhiều nha.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.