Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)
Chương 122: Gặp lại Pierre
hacgiay181
04/01/2021
Ánh mắt Ưng Túc lúc này phát hoảng, toàn thân anh cứng đờ nhìn Bảo Vy, miệng ấp úng hỏi: “Sao... em lại biết... chuyện này?”
Hai mắt Bảo Vy thất thần, cô nhảy ra khỏi người Ưng Túc rất nhanh, môi rung rung khẽ nói: “Phan Lục Kha là bệnh nhân của Pierre. Hai năm trước anh ấy tiến hành phẫu thuật u não, bây giờ vẫn chưa quay lại chứng tỏ anh ấy vẫn còn chưa tỉnh.”
Nghe đến đây mi tâm Ưng Túc đan chặt lại với nhau, đầu anh khẽ động, hai mắt thể hiện sự bàng hoàng, hỏi lại Bảo Vy: “Em nói sao? Anh trai anh bị u não sao?”
Bảo Vy gật đầu, từ tốn nói: “Có lẽ bây giờ anh ấy vẫn đang nằm trong phòng điều trị. Bởi vì công ty cần anh ấy cho nên anh ấy không dám dừng công việc lại để tiếp nhận điều trị. Khi anh ấy ngất đi, Pierre đã quyết định làm phẫu thuật cho anh ấy.”
Ưng Túc không tin vào tai mình, anh liên tục lắc đầu: “Không, không phải như vậy đâu. Anh ta luôn đối đầu với anh. Anh ta muốn nuốt cả công ty.”
Bảo Vy nhắm mắt thở dài, giọng rưng rung nói: “Anh ấy bị căn bệnh này là do di truyền từ mẹ của mình. Từ khi mẹ anh ấy mất anh ấy đã biết rồi. Với một người sắp chết mà nói thì tranh giành với anh có ý nghĩa gì? Những việc anh ấy làm đều là để khích vào lòng tự ái của anh để anh phấn đấu làm trụ cột cho công ty và gia đình.”
Hai mắt Ưng Túc lúc này giống như nhìn về một quá khứ rất xa rất xa rồi buộc miệng nói ra cái tên mà Bảo Vy không muốn đối diện nhất: “Thì ra năm đó chuyện của Charley là do anh ấy bày mưu.”
“Charley sao?” - Bảo Vy lặp lại lần nữa.
Ưng Túc không nói gì, ánh mắt liền lấp liếm đi quá khứ của mình, nói sang chuyện khác: “Bây giờ chúng ta hãy vào bệnh viện thăm anh Kha, có được không em?”
Qua những gì Pierre kể cho cô nghe và thái độ của Ưng Túc thì Bảo Vy liền đoán ra được Charley chính là cô gái trong lòng Ưng Túc. Cô ấy là mối tình đầu của anh và cũng là người khiến Ưng Túc bất chấp tất cả lao vào như thiêu thân. Nghĩ đến đây Bảo Vy thấy lòng trống rỗng. Cô như cái xác không hồn bị Ưng Túc kéo đi vào bệnh viện.
Bệnh viện Los Angeles là nơi làm việc cũ của Bảo Vy, nơi này sau hai năm không có nhiều thay đổi. Từng lối đi, từng cánh cửa, từng tấm biển chỉ dẫn, tất cả đều quen thuộc với Bảo Vy. Nhìn ở đâu cũng có nhiều kỷ niệm, hồi ức cứ như vậy sống lại trong lòng cô từng chút từng chút một. Lúc bước qua phòng ăn của nhân viên trong bệnh viện, tim Bảo Vy không khỏi bồi hồi. Nơi ấy, chính là nơi ấy gần hai năm trước Pierre đã quỳ xuống cầu hôn cô. Cả một trời bong bóng bay tràn ngập. Phút chốc đã trở thành hồi ức, xa như vạn thế kỷ trôi qua.
Ưng Túc cứ kéo Bảo Vy đi, rẽ rồi lại rẽ. Băng băng đi qua nhiều hành lang rộng lớn cuối cùng cũng đến được khoa ngoại thần kinh. Đứng trước phòng làm việc của Pierre, Bảo Vy liền dừng bước. Cô không dám bước vào bởi vì bản thân mình không biết phải đối diện với anh như thế nào.
Cuối cùng sau một lúc tần ngần thì cái gì đến cũng đến. Ưng Túc chưa kịp gõ cửa thì đúng lúc Pierre đã mở cửa bước ra. Giây phút nhìn thấy Bảo Vy, Pierre đã rất vui. Anh bỏ qua sự tồn tại của Ưng Túc tiến lại ôm chầm lấy Bảo Vy. Bàn tay của Bảo Vy vẫn nằm trong lòng bàn tay của Ưng Túc. Một tình cảnh tay ba ngay lập tức hiện ra khiến Bảo Vy khó xử còn Ưng Túc thì khó chịu. Anh liền cầm tay Bảo Vy kéo ra khỏi người Pierre và giơ cai hai bàn tay đeo đôi nhẫn vàng cho Pierre xem như để báo cho anh biết rằng Bảo Vy đã là của hắn. Pierre phớt lờ cái kiểu trẻ con của Ưng Túc, anh chỉ nhìn vào Bảo Vy quan tâm hỏi: “Vy, em quay lại Los Angeles rồi sao? Mấy năm qua em sống thế nào?”
Bảo Vy mỉm cười gật đầu xác nhận, nhẹ giọng trả lời Pierre: “Ngày mai em sẽ quay lại bệnh viện làm việc. Hôm nay em đến đây là muốn hỏi về tình hình của anh Kha. Anh ấy thế nào rồi?”
Pierre không nghĩ Bảo Vy lâu rồi mới quay lại bệnh viện mà vừa đến đã hỏi thăm Phan Lục Kha cho nên anh nhíu mày thắc mắc: “Vy, em đến là để gặp Kha sao?”
Bảo Vy khẽ gật đầu nói: “Chồng sắp cưới của em chính là em trai cùng cha khác mẹ của anh Kha.”
Pierre nghe xong liền không tin vào tay mình. Cụm từ “chồng sắp cưới” khiến anh chưng hửng chưa xong thì đến mối quan hệ của tình địch anh với bạn thân của anh. Pierre cứ vô tình bất tri bất giác mà bị cuốn vào mối quan hệ của gia đình họ. Thượng đế quả thật khéo an bày! Lúc đó Pierre đã nghĩ như vậy.
Ba người họ từng bước đi về phía phòng chăm sóc đặt biệt của bệnh viện. Qua bức tường kính, Ưng Túc và Bảo Vy nhìn thấy Phan Lục Kha toàn thân cắm đầy ống. Hơi thở vẫn ổn định nhưng các bộ phận khác dường như đã bị tê liệt.
“Kha đang ngủ, một giấc ngủ sâu trong thế giới của anh ấy.” - Pierre nhẹ nhàng nói giọng nói như tự trấn an chính mình.
Ưng Túc nhìn thấy Phan Lục Kha tiều tụy và gầy gò thì trong lòng rất đau đớn. Anh chưa từng nghĩ người anh trai cường thế bá đạo cao ngạo như Phan Lục Kha lại có lúc rơi vào tìnhc ảnh đáng thương như vậy. Anh càng không ngờ mẹ của Phan Lục Kha từ sớm đã qua đời mà ba anh không hề hay biết. Bao nhiêu năm qua anh vì mẹ anh mà tranh giành vị trí, tranh giành gia sản, là tranh giành với ai? Đến cuối cùng cũng chỉ là trò cười.
Toàn thân Ưng Túc cứng đờ, vô lực tựa vào bức tường kính, hốc mắt anh đỏ hoe như đang cố kiềm nén cảm xúc trực tuôn trào ra. Trong giọng nói yếu ớt, từng tiếng vô lực phát ra: “Khi nào thì anh ấy tỉnh lại?”
Pierre bất lực lắc đầu. Ưng Túc như bị kích động, anh gào lớn lên trong nước mắt: “Nói cho tôi biết làm sao để anh ấy tỉnh lại?”
Bảo Vy thấy vậy liền lên tiếng: “Ưng Túc, anh bình tĩnh lại đi. Pierre cũng không thể biết được đâu. Khi nào não bộ của anh ấy hoạt động thì khi đó mới có thể tỉnh lại. Bộ não cần thời gian để thích ứng với việc phẫu thuật.”
Ưng Túc lắc đầu đau đớn nói trong cơn kích động: “Hai năm, đã hai năm rồi anh ấy vẫn nằm đây âm thầm chịu đựng mà không một ai trong nhà biết được. Vì sao anh ấy phải làm như vậy? Anh ấ´y đâu phải là Chúa cứu thế, tại sao phải hy sinh nhiều như vậy?”
Pierre nhìn Bảo Vy, hai người đều không nói gì. Một người chỉ biết hy sinh đã đủ khiến người khác đau lòng, còn người đón nhận sự hy sinh thì sao? Anh là người được nhận những điều tốt nhất thì tại sao lại bi thương như vậy?
Hai mắt Bảo Vy thất thần, cô nhảy ra khỏi người Ưng Túc rất nhanh, môi rung rung khẽ nói: “Phan Lục Kha là bệnh nhân của Pierre. Hai năm trước anh ấy tiến hành phẫu thuật u não, bây giờ vẫn chưa quay lại chứng tỏ anh ấy vẫn còn chưa tỉnh.”
Nghe đến đây mi tâm Ưng Túc đan chặt lại với nhau, đầu anh khẽ động, hai mắt thể hiện sự bàng hoàng, hỏi lại Bảo Vy: “Em nói sao? Anh trai anh bị u não sao?”
Bảo Vy gật đầu, từ tốn nói: “Có lẽ bây giờ anh ấy vẫn đang nằm trong phòng điều trị. Bởi vì công ty cần anh ấy cho nên anh ấy không dám dừng công việc lại để tiếp nhận điều trị. Khi anh ấy ngất đi, Pierre đã quyết định làm phẫu thuật cho anh ấy.”
Ưng Túc không tin vào tai mình, anh liên tục lắc đầu: “Không, không phải như vậy đâu. Anh ta luôn đối đầu với anh. Anh ta muốn nuốt cả công ty.”
Bảo Vy nhắm mắt thở dài, giọng rưng rung nói: “Anh ấy bị căn bệnh này là do di truyền từ mẹ của mình. Từ khi mẹ anh ấy mất anh ấy đã biết rồi. Với một người sắp chết mà nói thì tranh giành với anh có ý nghĩa gì? Những việc anh ấy làm đều là để khích vào lòng tự ái của anh để anh phấn đấu làm trụ cột cho công ty và gia đình.”
Hai mắt Ưng Túc lúc này giống như nhìn về một quá khứ rất xa rất xa rồi buộc miệng nói ra cái tên mà Bảo Vy không muốn đối diện nhất: “Thì ra năm đó chuyện của Charley là do anh ấy bày mưu.”
“Charley sao?” - Bảo Vy lặp lại lần nữa.
Ưng Túc không nói gì, ánh mắt liền lấp liếm đi quá khứ của mình, nói sang chuyện khác: “Bây giờ chúng ta hãy vào bệnh viện thăm anh Kha, có được không em?”
Qua những gì Pierre kể cho cô nghe và thái độ của Ưng Túc thì Bảo Vy liền đoán ra được Charley chính là cô gái trong lòng Ưng Túc. Cô ấy là mối tình đầu của anh và cũng là người khiến Ưng Túc bất chấp tất cả lao vào như thiêu thân. Nghĩ đến đây Bảo Vy thấy lòng trống rỗng. Cô như cái xác không hồn bị Ưng Túc kéo đi vào bệnh viện.
Bệnh viện Los Angeles là nơi làm việc cũ của Bảo Vy, nơi này sau hai năm không có nhiều thay đổi. Từng lối đi, từng cánh cửa, từng tấm biển chỉ dẫn, tất cả đều quen thuộc với Bảo Vy. Nhìn ở đâu cũng có nhiều kỷ niệm, hồi ức cứ như vậy sống lại trong lòng cô từng chút từng chút một. Lúc bước qua phòng ăn của nhân viên trong bệnh viện, tim Bảo Vy không khỏi bồi hồi. Nơi ấy, chính là nơi ấy gần hai năm trước Pierre đã quỳ xuống cầu hôn cô. Cả một trời bong bóng bay tràn ngập. Phút chốc đã trở thành hồi ức, xa như vạn thế kỷ trôi qua.
Ưng Túc cứ kéo Bảo Vy đi, rẽ rồi lại rẽ. Băng băng đi qua nhiều hành lang rộng lớn cuối cùng cũng đến được khoa ngoại thần kinh. Đứng trước phòng làm việc của Pierre, Bảo Vy liền dừng bước. Cô không dám bước vào bởi vì bản thân mình không biết phải đối diện với anh như thế nào.
Cuối cùng sau một lúc tần ngần thì cái gì đến cũng đến. Ưng Túc chưa kịp gõ cửa thì đúng lúc Pierre đã mở cửa bước ra. Giây phút nhìn thấy Bảo Vy, Pierre đã rất vui. Anh bỏ qua sự tồn tại của Ưng Túc tiến lại ôm chầm lấy Bảo Vy. Bàn tay của Bảo Vy vẫn nằm trong lòng bàn tay của Ưng Túc. Một tình cảnh tay ba ngay lập tức hiện ra khiến Bảo Vy khó xử còn Ưng Túc thì khó chịu. Anh liền cầm tay Bảo Vy kéo ra khỏi người Pierre và giơ cai hai bàn tay đeo đôi nhẫn vàng cho Pierre xem như để báo cho anh biết rằng Bảo Vy đã là của hắn. Pierre phớt lờ cái kiểu trẻ con của Ưng Túc, anh chỉ nhìn vào Bảo Vy quan tâm hỏi: “Vy, em quay lại Los Angeles rồi sao? Mấy năm qua em sống thế nào?”
Bảo Vy mỉm cười gật đầu xác nhận, nhẹ giọng trả lời Pierre: “Ngày mai em sẽ quay lại bệnh viện làm việc. Hôm nay em đến đây là muốn hỏi về tình hình của anh Kha. Anh ấy thế nào rồi?”
Pierre không nghĩ Bảo Vy lâu rồi mới quay lại bệnh viện mà vừa đến đã hỏi thăm Phan Lục Kha cho nên anh nhíu mày thắc mắc: “Vy, em đến là để gặp Kha sao?”
Bảo Vy khẽ gật đầu nói: “Chồng sắp cưới của em chính là em trai cùng cha khác mẹ của anh Kha.”
Pierre nghe xong liền không tin vào tay mình. Cụm từ “chồng sắp cưới” khiến anh chưng hửng chưa xong thì đến mối quan hệ của tình địch anh với bạn thân của anh. Pierre cứ vô tình bất tri bất giác mà bị cuốn vào mối quan hệ của gia đình họ. Thượng đế quả thật khéo an bày! Lúc đó Pierre đã nghĩ như vậy.
Ba người họ từng bước đi về phía phòng chăm sóc đặt biệt của bệnh viện. Qua bức tường kính, Ưng Túc và Bảo Vy nhìn thấy Phan Lục Kha toàn thân cắm đầy ống. Hơi thở vẫn ổn định nhưng các bộ phận khác dường như đã bị tê liệt.
“Kha đang ngủ, một giấc ngủ sâu trong thế giới của anh ấy.” - Pierre nhẹ nhàng nói giọng nói như tự trấn an chính mình.
Ưng Túc nhìn thấy Phan Lục Kha tiều tụy và gầy gò thì trong lòng rất đau đớn. Anh chưa từng nghĩ người anh trai cường thế bá đạo cao ngạo như Phan Lục Kha lại có lúc rơi vào tìnhc ảnh đáng thương như vậy. Anh càng không ngờ mẹ của Phan Lục Kha từ sớm đã qua đời mà ba anh không hề hay biết. Bao nhiêu năm qua anh vì mẹ anh mà tranh giành vị trí, tranh giành gia sản, là tranh giành với ai? Đến cuối cùng cũng chỉ là trò cười.
Toàn thân Ưng Túc cứng đờ, vô lực tựa vào bức tường kính, hốc mắt anh đỏ hoe như đang cố kiềm nén cảm xúc trực tuôn trào ra. Trong giọng nói yếu ớt, từng tiếng vô lực phát ra: “Khi nào thì anh ấy tỉnh lại?”
Pierre bất lực lắc đầu. Ưng Túc như bị kích động, anh gào lớn lên trong nước mắt: “Nói cho tôi biết làm sao để anh ấy tỉnh lại?”
Bảo Vy thấy vậy liền lên tiếng: “Ưng Túc, anh bình tĩnh lại đi. Pierre cũng không thể biết được đâu. Khi nào não bộ của anh ấy hoạt động thì khi đó mới có thể tỉnh lại. Bộ não cần thời gian để thích ứng với việc phẫu thuật.”
Ưng Túc lắc đầu đau đớn nói trong cơn kích động: “Hai năm, đã hai năm rồi anh ấy vẫn nằm đây âm thầm chịu đựng mà không một ai trong nhà biết được. Vì sao anh ấy phải làm như vậy? Anh ấ´y đâu phải là Chúa cứu thế, tại sao phải hy sinh nhiều như vậy?”
Pierre nhìn Bảo Vy, hai người đều không nói gì. Một người chỉ biết hy sinh đã đủ khiến người khác đau lòng, còn người đón nhận sự hy sinh thì sao? Anh là người được nhận những điều tốt nhất thì tại sao lại bi thương như vậy?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.