Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)
Chương 157: (IX). Tôi đã nhường em quá nhiều! (2)
hacgiay181
04/01/2021
Phan Lục Kha cảm nhận được những cảm xúc trong hành động của Bảo Hân. Anh biết cô đang hưng phấn cho nên càng lấn tới, động tác của ngày càng cuồng nhiệt và dồn dã hơn. Áo của Bảo Hân lúc này đã xộc xệch, những khoảng da trắng nõn nơi vai lộ ra chói mắt khiến người đàn ông thở dốc. Gương mặt khó chịu lúc ban đầu khi tới nơi cũng đã giãn ra rất nhiều. Trong mắt anh dục vọng đã lấp đầy ý chí. Anh cúi xuống hôn lên những khoảng da trắng nõn trên vai và ngực cô. Mãi đến một lúc sau, Bảo Hân mới ý thức được tình trạng hở hang quá đà của mình. Cô vội kéo lại áo, e dè nhìn ra bức rèm mỏng bên ngoài, ngần ngại nói: “Đừng mà, đừng làm như vậy ở đây.”
Ánh mắt Phan Lục Kha bỗng dưng trong veo, tia thú vị liền hiện ra trước mắt, anh nghiêng đầu giả vờ hỏi khó: “Vì sao?”
Bảo Hân bị hỏi dồn liền rối lưỡi trả lời bừa: “Vì ở đây không có giường.”
Phan Lục Kha nghe xong câu trả lời thì được thể ôm bụng cười, đến khi anh cố gắng nói được vài từ thì đó chính là những từ trêu chọc Bảo Hân. Ánh mắt tình tứ, môi mỏng khẽ động: “Em yêu, em có biết là có những lúc người ta không cần giường hay không?”
Anh nhỏ giọng rồi lại chậm rãi nói khẽ trong khi da mặt của Bảo Hân đã ửng hồng lên: “Người ta gọi đó là kiểu đứng.”
Bảo Hân nghe xong câu nói trắng trợn của hắn thì liền lấy tay đấm liên tục vào ngực hắn, không quên mắng hắn: “Đồ biến thái! Đồ cuồng sắc! Đồ... ăn nói trắng trợn.”
Phan Lục Kha cười xòa, giữ tay nàng, điềm tĩnh nói: “Lúc đầu, là do em nghĩ đến chuyện này trước. Anh chỉ hôn em mấy cái, em liền nghĩ đến chuyện này. Ai là người đốt lửa hả?”
Bảo Hân bị hắn dùng cái lưỡi ba tấc vặn vẹo thì liền cúi mặt bĩu môi, không nói gì nữa vì cô không muốn tự làm xấu mình. Phan Lục Kha cúi đầu nhìn gương mặt xấu hổ của Bảo Hân rồi lên tiếng trêu: “Sao? Bị anh nói trúng nên im lặng hả?”
Bảo Hân cắn cắn môi, giận dỗi nói lãng qua chuyện khác: “Về nhà ăn cơm.”
Phan Lục Kha đi theo sau cô, miệng cứ tủm tỉm cười trông rất gian xảo. Bảo Hân quay lại lườm hắn, cắn môi một cái bắt hắn ngậm miệng nhưng hắn nhìn mặt cô xong lại cười lớn hơn. Đến lúc vào được trong chiếc xe hơi lớn hắn vẫn không chịu thôi. Nhất quyết cười trêu cô cho đến khi Bảo Hân phát cáu quay sang hỏi lớn: “Anh cười cái gì vậy hả? Ăn phải kẹo cười sao?”
Phan Lục Kha lại được dịp khơi lại chuyện ấy: “Anh cười vì có một người muốn anh mà không dám nói.”
“Ai? Ai muốn anh?” - Bảo Hân tròn mắt, phùng to đôi má hỏi lại.
Phan Lục Kha xấu xa nói: “Anh đang nói đến cái người vừa được hôn thì liền đòi cái giường đó.”
Bảo Hân thẹn quá hóa giận, không biết làm sao liền nhào đến bóp cổ Phan Lục Kha. Anh thè lưỡi giả vờ đau đớn cho Bảo Hân vui rồi thừa cơ cô không để ý vòng tay ôm lấy eo cô.
Bảo Hân vòng tay ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng giải thích: “Đừng có giận nữa. Ba mẹ không biết em có bạn trai cho nên mới nhận sính lễ của người ta. Em lật đật bay về Việt Nam là để hồi lễ vật lại cho nhà bên đó. Người ta mấy hôm nay bận quá nên chưa nói với anh. Chuyện chỉ có vậy mà cũng làm om sòm cả xóm. Muốn biến em thành người nổi tiếng sao?”
Phan Lục Kha hiểu nhưng vẫn cố ý bĩu môi giận lẫy nói: “Tôi không biết, nếu ngày nào em chưa là của tôi thì tôi không yên tâm.”
Bảo Hân nguýt hắn một cái rồi lên mặt nói lại: “Lòng tự tin của chủ tịch tập đoàn Phan Lục từ lúc nào lại ít xỉn như vậy?”
Phan Lục Kha nheo mắt hỏi lại: “Ít xỉn sao? Ít xỉn là cái gì?”
Bảo Hân nhìn gương mặt ngô ngố của anh chàng da trắng này thì phì cười. Cô nghiêng đầu nhìn anh rồi mỉm cười giảng giải như một cô giáo: “Ít xỉn có nghĩa là rất ít. Người dân sống ở miền Nam Việt Nam thường nói như vậy. Họ đệm thêm một số từ không có nghĩa vào để chỉ sắc thái của tính từ. Anh đã hiểu chưa anh chàng Tây nửa nạc nửa mỡ?
Phan Lục Kha biết Bảo Hân trêu anh nhưng anh không hiểu “nửa nạc nửa mỡ” đích thị là ý gì. Cho nên lại muối mặt hỏi tiếp: “anh chàng Tây nửa nạc nửa mỡ là gì?”
Bảo Hân lần này không nhịn được nữa liền phì cười. Phan Lục Kha không nghe được câu giải thích liền nhíu mày nói: “Hân, em đừng cười. Mau giải thích.”
Bảo Hân biết tính của Phan Lục Kha luôn muốn biết tận cùng của sự việc nên mặt của anh trông rất nghiêm túc khi hỏi Bảo Hân. Cô cố không cười nữa, hắng giọng nghiêm túc nói: “Ý nói anh là con lai đó.”
Phan Lục Kha nghe xong nhíu mày khó chịu nói: “Em dám nói tôi là con lai sao? Hân, em thật sự không ngoan.”
Bảo Hân nhìn gương mặt hắn có vẻ không vui thì cô cũng xị mặt xuống. Cô quay mặt đi, lẩm bẩm nói: “Người ta chỉ đùa một chút thôi. Vậy mà cũng giận.”
Phan Lục Kha thấy Bảo Hân có vẻ không vui quay đi thì liền đưa tay kéo cô ngược lại vào lòng, âu yếm nói: “Anh không có giận, nhưng không thể không phạt em?”
Bảo Hân ngẩng người ra nghĩ xem hắn sẽ phạt mình như thế nào. Nhưng não cô chưa kịp vận động thì Phan Lục Kha đã đẩy cô nằm xuống băng ghế dài trên chiếc xe sang trọng và bắt đầu hành sự. Gương mặt Bảo Hân lúc này hơi hoảng, cô lí nhí giọng, nói khẽ: “Anh muốn lần đầu tiên của chúng ta ở đây sao?”
Ánh mắt Phan Lục Kha bỗng dưng trong veo, tia thú vị liền hiện ra trước mắt, anh nghiêng đầu giả vờ hỏi khó: “Vì sao?”
Bảo Hân bị hỏi dồn liền rối lưỡi trả lời bừa: “Vì ở đây không có giường.”
Phan Lục Kha nghe xong câu trả lời thì được thể ôm bụng cười, đến khi anh cố gắng nói được vài từ thì đó chính là những từ trêu chọc Bảo Hân. Ánh mắt tình tứ, môi mỏng khẽ động: “Em yêu, em có biết là có những lúc người ta không cần giường hay không?”
Anh nhỏ giọng rồi lại chậm rãi nói khẽ trong khi da mặt của Bảo Hân đã ửng hồng lên: “Người ta gọi đó là kiểu đứng.”
Bảo Hân nghe xong câu nói trắng trợn của hắn thì liền lấy tay đấm liên tục vào ngực hắn, không quên mắng hắn: “Đồ biến thái! Đồ cuồng sắc! Đồ... ăn nói trắng trợn.”
Phan Lục Kha cười xòa, giữ tay nàng, điềm tĩnh nói: “Lúc đầu, là do em nghĩ đến chuyện này trước. Anh chỉ hôn em mấy cái, em liền nghĩ đến chuyện này. Ai là người đốt lửa hả?”
Bảo Hân bị hắn dùng cái lưỡi ba tấc vặn vẹo thì liền cúi mặt bĩu môi, không nói gì nữa vì cô không muốn tự làm xấu mình. Phan Lục Kha cúi đầu nhìn gương mặt xấu hổ của Bảo Hân rồi lên tiếng trêu: “Sao? Bị anh nói trúng nên im lặng hả?”
Bảo Hân cắn cắn môi, giận dỗi nói lãng qua chuyện khác: “Về nhà ăn cơm.”
Phan Lục Kha đi theo sau cô, miệng cứ tủm tỉm cười trông rất gian xảo. Bảo Hân quay lại lườm hắn, cắn môi một cái bắt hắn ngậm miệng nhưng hắn nhìn mặt cô xong lại cười lớn hơn. Đến lúc vào được trong chiếc xe hơi lớn hắn vẫn không chịu thôi. Nhất quyết cười trêu cô cho đến khi Bảo Hân phát cáu quay sang hỏi lớn: “Anh cười cái gì vậy hả? Ăn phải kẹo cười sao?”
Phan Lục Kha lại được dịp khơi lại chuyện ấy: “Anh cười vì có một người muốn anh mà không dám nói.”
“Ai? Ai muốn anh?” - Bảo Hân tròn mắt, phùng to đôi má hỏi lại.
Phan Lục Kha xấu xa nói: “Anh đang nói đến cái người vừa được hôn thì liền đòi cái giường đó.”
Bảo Hân thẹn quá hóa giận, không biết làm sao liền nhào đến bóp cổ Phan Lục Kha. Anh thè lưỡi giả vờ đau đớn cho Bảo Hân vui rồi thừa cơ cô không để ý vòng tay ôm lấy eo cô.
Bảo Hân vòng tay ôm lấy cổ anh, nhẹ giọng giải thích: “Đừng có giận nữa. Ba mẹ không biết em có bạn trai cho nên mới nhận sính lễ của người ta. Em lật đật bay về Việt Nam là để hồi lễ vật lại cho nhà bên đó. Người ta mấy hôm nay bận quá nên chưa nói với anh. Chuyện chỉ có vậy mà cũng làm om sòm cả xóm. Muốn biến em thành người nổi tiếng sao?”
Phan Lục Kha hiểu nhưng vẫn cố ý bĩu môi giận lẫy nói: “Tôi không biết, nếu ngày nào em chưa là của tôi thì tôi không yên tâm.”
Bảo Hân nguýt hắn một cái rồi lên mặt nói lại: “Lòng tự tin của chủ tịch tập đoàn Phan Lục từ lúc nào lại ít xỉn như vậy?”
Phan Lục Kha nheo mắt hỏi lại: “Ít xỉn sao? Ít xỉn là cái gì?”
Bảo Hân nhìn gương mặt ngô ngố của anh chàng da trắng này thì phì cười. Cô nghiêng đầu nhìn anh rồi mỉm cười giảng giải như một cô giáo: “Ít xỉn có nghĩa là rất ít. Người dân sống ở miền Nam Việt Nam thường nói như vậy. Họ đệm thêm một số từ không có nghĩa vào để chỉ sắc thái của tính từ. Anh đã hiểu chưa anh chàng Tây nửa nạc nửa mỡ?
Phan Lục Kha biết Bảo Hân trêu anh nhưng anh không hiểu “nửa nạc nửa mỡ” đích thị là ý gì. Cho nên lại muối mặt hỏi tiếp: “anh chàng Tây nửa nạc nửa mỡ là gì?”
Bảo Hân lần này không nhịn được nữa liền phì cười. Phan Lục Kha không nghe được câu giải thích liền nhíu mày nói: “Hân, em đừng cười. Mau giải thích.”
Bảo Hân biết tính của Phan Lục Kha luôn muốn biết tận cùng của sự việc nên mặt của anh trông rất nghiêm túc khi hỏi Bảo Hân. Cô cố không cười nữa, hắng giọng nghiêm túc nói: “Ý nói anh là con lai đó.”
Phan Lục Kha nghe xong nhíu mày khó chịu nói: “Em dám nói tôi là con lai sao? Hân, em thật sự không ngoan.”
Bảo Hân nhìn gương mặt hắn có vẻ không vui thì cô cũng xị mặt xuống. Cô quay mặt đi, lẩm bẩm nói: “Người ta chỉ đùa một chút thôi. Vậy mà cũng giận.”
Phan Lục Kha thấy Bảo Hân có vẻ không vui quay đi thì liền đưa tay kéo cô ngược lại vào lòng, âu yếm nói: “Anh không có giận, nhưng không thể không phạt em?”
Bảo Hân ngẩng người ra nghĩ xem hắn sẽ phạt mình như thế nào. Nhưng não cô chưa kịp vận động thì Phan Lục Kha đã đẩy cô nằm xuống băng ghế dài trên chiếc xe sang trọng và bắt đầu hành sự. Gương mặt Bảo Hân lúc này hơi hoảng, cô lí nhí giọng, nói khẽ: “Anh muốn lần đầu tiên của chúng ta ở đây sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.