Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)
Chương 144: (VI). Công khai theo đuổi (5)
hacgiay181
04/01/2021
Lương Giang trên người không một mảnh vải che thân tiến lại gần Hạ Lê hôn lên má cô rồi đưa tay cởi nút chiếc áo khoác dài của cô ra. Tay hắn bắt đầu di chuyển vào trong và cởi ra chiếc áo sơ mi công sở bị rách lúc nãy. Sau hắn đem tất cả ném xuống sàn. Mắt hắn nhuốm màu dục vọng, giọng cũng đục hơn, khẽ áp vào tay nàng rù rì: “Đây là phòng ngủ của chúng ta, anh treo lên để nhìn một chút có sao đâu.”
Hạ Lê nhìn bàn tay không yên phận của hắn thì liền cong môi nói: “Biến thái! Đừng ngụy biện.”
Lương Giang phì cười, vuốt ve cơ thể nàng rồi nhẹ hôn lên môi đôi môi anh đào của nàng: “Lỗi là do em không chịu chiều anh nên anh mới biến thái như vậy.”
Cả người Hạ Lê phút chốc ửng hồng. Cô biết đêm nay cô sẽ lại là của hắn, nếu không chiều hắn thì nhất định hắn sẽ tiếp tục canh dưới nhà cô rồi giở lại trò cũ cho nên cô thôi kệ chiều hắn một chút.
Tấm lưng rắn chắc của hắn chẳng mấy chốc lại quen thuộc nhấp nhô trên người cô. Bóng đêm bao trùm mọi cảnh vật nhưng cô vẫn nhìn rất rõ trái tim mình.
Giữa lúc cao trào thì một âm thanh không mong đợi phát ra. Hạ Lê nhíu mày hỏi: “Lương Giang, là của anh sao?”
Lương Giang xấu hổ gật đầu. Gương mặt hắn trong đêm tối cũng không giấu nổi vẻ tội nghiệp. Hạ Lê áy ngại hỏi: “Anh chưa ăn tối sao?”
Lương Giang hạ thấp người xuống, tấm lưng đầy mồ hôi của anh thấm ướt tay của Hạ Lê, than vãn: “Cả buổi chiều anh đều ở bên ngoài canh em. Lúc em vui vẻ cùng người ta ăn tối, cùng người ta uống rượu vang, rồi hạnh phúc đón nhận hoa hồng thì anh đang bị muỗi chích rồi bị đói bụng. Chẳng có ai thương hại nhìn đến cả.”
Hạ Lê nghe xong liền khúc khích cười, chậc lưỡi nói: “Thật tội nghiệp! Để em xuống bếp nấu mì cho anh ăn. Mà nhà anh có mì gối không?”
Lương Giang nhẹ nhàng nhỏm dập, anh đưa tay xoa xoa gương mặt trắng mịn non mềm của Hạ Lê, dịu dàng hỏi: “Em cũng biết nấu ăn hay sao?”
Hạ Lê ngồi dậy, quơ tay lấy áo sơ mi của Lương Giang mặc tạm vào rồi nói: “Sáu năm qua không phải em một mình nuôi con hay sao? Không biết nấu ăn thì con anh nhịn đói à?”
Lương Giang nhìn thấy cô chuẩn bị mặc áo của mình vào thì liền ngăn lại: “Cái áo đó lúc nãy em chùi mũi rồi giờ lại mặc vào sao? Đợi anh lấy áo khác cho em.”
Vừa nói Lương Giang vừa bước xuống giường đi về phía tủ lấy ra cái áo sơ mi sạch đưa cho Hạ Lê. Nhìn cô mặc áo của mình, Lương Giang liền cười nói: “Em mặc tạm, sáng mai anh sai người mang áo khác đến cho em.” - Nói đến đây, Lương Giang lại như nhớ ra chuyện gì, anh liền nói thêm: “Hay ngày mai em chuyển sang đây ở cùng anh. Lúc nãy em cũng thừa nhận con trai là của anh, cũng đến lúc nó gọi anh là papa rồi.” - Giọng Lương Giang vui vẻ đến lạ, anh không ngờ cũng có lúc một cô nhi vất vưởng như anh lại có con trai, còn có cả người vợ xinh đẹp làm bác sĩ nữa. Nghĩ đến đây anh lại vòng tay ôm Hạ Lê vào lòng, anh đặt cô ngồi trên chân mình rồi dịu dàng nói: “Hạ Lê, cám ơn em.”
Hạ Lê quay sang nhìn hắn, nghiêng đầu khẽ nói: “Lương Giang, sao anh là đàn ông mà hay nói chuyện sến súa như vậy? Cám ơn cái gì chứ? Em còn chưa đi nấu mì mà.”
Lương Giang đã rất lâu rồi chưa nghe lại cái giọng “lên lớp” của Hạ Lê tự nhiên khi nghe lại thấy xúc động vô cùng. Cô ấy luôn như vậy, nói chuyện lúc nào cũng trực tiếp và ngang bướng nhưng không hiểu sao anh rất thích cái sự ngang bướng này của cô ấy. Mỗi khi cô ấy chê bai anh, quát nạt anh thì anh lại thấy cô ấy thật đáng yêu. Cô ấy càng chê bai, càng lớn giọng thì anh càng muốn ôm cô ấy vào lòng mà yêu thương thật nhiều. Đa phần chưa đến năm giây thì cô ấy đã mềm nhũn trong lòng anh. Những lúc như vậy, Lương Giang cảm thấy bản thân mình rất thành tựu khi chinh phục được cô nàng bướng bỉnh như Hạ Lê.
“Cám ơn em vì đã chịu mang thai con của anh.” - Lương Giang thấy hai mắt đỏ hoe, anh tháo cặp kính lấy tay chấm nước mắt. Con người của anh rất dễ xúc động, nhất là chạm vào ranh giới tình cảm thì anh càng mau nước mắt hơn.
Hạ Lê thấy vậy liền lấy ngón tay chỉ vào giữa trán anh trách móc: “Còn không phải là do anh tạo tình huống hay sao?”
Lương Giang liền lắp bắp: “Mấy lần trước chúng ta cũng như vậy nhưng em đều có cách mà. Đâu khi nào chịu mang thai đâu.”
Hạ Lê chậc lưỡi nói: “Được rồi, coi như số phận bắt em phải ở cạnh tên mít ướt như anh.” - Cô càng nghĩ càng không dám tin thì sao có thể nói với hắn cái chuyện xấu hổ là bản thân mình uống phải thuốc tránh thai quá hạn sử dụng được. Cho nên, cô đành ngậm ngùi cho qua mà hắn thì chỉ nghĩ cô lưu luyến hắn nên muốn giữ đứa nhỏ để mai này buộc hắn cưới cô. Hăn nghĩ người cao ngạo như Hạ Lê chịu dùng thủ đoạn này với hắn thì có nghĩa là cô quả thật rất yêu hắn. Những tên khác chắc chắn sẽ không bao giờ bằng được vị trí của hắn trong lòng cô. Chỉ tại hắn ngốc nên không hiểu được trái tim của cô mà thôi. Từ giờ hắn sẽ trân trọng cô, thương yêu cô và con như báu vật đời mình.
Bữa ăn khuya đơn giản chỉ có hai tô mì và hai cái trứng chiên nhưng Lương Giang thấy vui vô cùng. Đây là lần đầu tiên Hạ Lê nấu cho anh ăn, cũng là lần đầu tiên mà anh cảm nhận được hương vị của tình yêu. Thì ra sau bao nhiêu năm sống trên đời anh mới biết tình yêu có vị ngọt đến như vậy.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng bếp, Hạ Lê thấy Lương Giang đang sắp sụt sùi thì liền nói: “Lương Giang, anh không được mau nước mắt nữa đâu nha. Nãy giờ anh đã khóc mấy lần rồi đấy. Con trai còn nhỏ cũng không khóc nhiều như anh.”
Lương Giang mỉm cười đưa bàn tay cầm lấy bàn tay của Hạ Lê đang đặt trên bàn rồi nhẹ giọng nói: “Anh không bao giờ dám tin sẽ có lúc em chịu ở cạnh anh.”
Hạ Lê liền hỏi lại: “Bộ anh tệ lắm sao?”
Hạ Lê nhìn bàn tay không yên phận của hắn thì liền cong môi nói: “Biến thái! Đừng ngụy biện.”
Lương Giang phì cười, vuốt ve cơ thể nàng rồi nhẹ hôn lên môi đôi môi anh đào của nàng: “Lỗi là do em không chịu chiều anh nên anh mới biến thái như vậy.”
Cả người Hạ Lê phút chốc ửng hồng. Cô biết đêm nay cô sẽ lại là của hắn, nếu không chiều hắn thì nhất định hắn sẽ tiếp tục canh dưới nhà cô rồi giở lại trò cũ cho nên cô thôi kệ chiều hắn một chút.
Tấm lưng rắn chắc của hắn chẳng mấy chốc lại quen thuộc nhấp nhô trên người cô. Bóng đêm bao trùm mọi cảnh vật nhưng cô vẫn nhìn rất rõ trái tim mình.
Giữa lúc cao trào thì một âm thanh không mong đợi phát ra. Hạ Lê nhíu mày hỏi: “Lương Giang, là của anh sao?”
Lương Giang xấu hổ gật đầu. Gương mặt hắn trong đêm tối cũng không giấu nổi vẻ tội nghiệp. Hạ Lê áy ngại hỏi: “Anh chưa ăn tối sao?”
Lương Giang hạ thấp người xuống, tấm lưng đầy mồ hôi của anh thấm ướt tay của Hạ Lê, than vãn: “Cả buổi chiều anh đều ở bên ngoài canh em. Lúc em vui vẻ cùng người ta ăn tối, cùng người ta uống rượu vang, rồi hạnh phúc đón nhận hoa hồng thì anh đang bị muỗi chích rồi bị đói bụng. Chẳng có ai thương hại nhìn đến cả.”
Hạ Lê nghe xong liền khúc khích cười, chậc lưỡi nói: “Thật tội nghiệp! Để em xuống bếp nấu mì cho anh ăn. Mà nhà anh có mì gối không?”
Lương Giang nhẹ nhàng nhỏm dập, anh đưa tay xoa xoa gương mặt trắng mịn non mềm của Hạ Lê, dịu dàng hỏi: “Em cũng biết nấu ăn hay sao?”
Hạ Lê ngồi dậy, quơ tay lấy áo sơ mi của Lương Giang mặc tạm vào rồi nói: “Sáu năm qua không phải em một mình nuôi con hay sao? Không biết nấu ăn thì con anh nhịn đói à?”
Lương Giang nhìn thấy cô chuẩn bị mặc áo của mình vào thì liền ngăn lại: “Cái áo đó lúc nãy em chùi mũi rồi giờ lại mặc vào sao? Đợi anh lấy áo khác cho em.”
Vừa nói Lương Giang vừa bước xuống giường đi về phía tủ lấy ra cái áo sơ mi sạch đưa cho Hạ Lê. Nhìn cô mặc áo của mình, Lương Giang liền cười nói: “Em mặc tạm, sáng mai anh sai người mang áo khác đến cho em.” - Nói đến đây, Lương Giang lại như nhớ ra chuyện gì, anh liền nói thêm: “Hay ngày mai em chuyển sang đây ở cùng anh. Lúc nãy em cũng thừa nhận con trai là của anh, cũng đến lúc nó gọi anh là papa rồi.” - Giọng Lương Giang vui vẻ đến lạ, anh không ngờ cũng có lúc một cô nhi vất vưởng như anh lại có con trai, còn có cả người vợ xinh đẹp làm bác sĩ nữa. Nghĩ đến đây anh lại vòng tay ôm Hạ Lê vào lòng, anh đặt cô ngồi trên chân mình rồi dịu dàng nói: “Hạ Lê, cám ơn em.”
Hạ Lê quay sang nhìn hắn, nghiêng đầu khẽ nói: “Lương Giang, sao anh là đàn ông mà hay nói chuyện sến súa như vậy? Cám ơn cái gì chứ? Em còn chưa đi nấu mì mà.”
Lương Giang đã rất lâu rồi chưa nghe lại cái giọng “lên lớp” của Hạ Lê tự nhiên khi nghe lại thấy xúc động vô cùng. Cô ấy luôn như vậy, nói chuyện lúc nào cũng trực tiếp và ngang bướng nhưng không hiểu sao anh rất thích cái sự ngang bướng này của cô ấy. Mỗi khi cô ấy chê bai anh, quát nạt anh thì anh lại thấy cô ấy thật đáng yêu. Cô ấy càng chê bai, càng lớn giọng thì anh càng muốn ôm cô ấy vào lòng mà yêu thương thật nhiều. Đa phần chưa đến năm giây thì cô ấy đã mềm nhũn trong lòng anh. Những lúc như vậy, Lương Giang cảm thấy bản thân mình rất thành tựu khi chinh phục được cô nàng bướng bỉnh như Hạ Lê.
“Cám ơn em vì đã chịu mang thai con của anh.” - Lương Giang thấy hai mắt đỏ hoe, anh tháo cặp kính lấy tay chấm nước mắt. Con người của anh rất dễ xúc động, nhất là chạm vào ranh giới tình cảm thì anh càng mau nước mắt hơn.
Hạ Lê thấy vậy liền lấy ngón tay chỉ vào giữa trán anh trách móc: “Còn không phải là do anh tạo tình huống hay sao?”
Lương Giang liền lắp bắp: “Mấy lần trước chúng ta cũng như vậy nhưng em đều có cách mà. Đâu khi nào chịu mang thai đâu.”
Hạ Lê chậc lưỡi nói: “Được rồi, coi như số phận bắt em phải ở cạnh tên mít ướt như anh.” - Cô càng nghĩ càng không dám tin thì sao có thể nói với hắn cái chuyện xấu hổ là bản thân mình uống phải thuốc tránh thai quá hạn sử dụng được. Cho nên, cô đành ngậm ngùi cho qua mà hắn thì chỉ nghĩ cô lưu luyến hắn nên muốn giữ đứa nhỏ để mai này buộc hắn cưới cô. Hăn nghĩ người cao ngạo như Hạ Lê chịu dùng thủ đoạn này với hắn thì có nghĩa là cô quả thật rất yêu hắn. Những tên khác chắc chắn sẽ không bao giờ bằng được vị trí của hắn trong lòng cô. Chỉ tại hắn ngốc nên không hiểu được trái tim của cô mà thôi. Từ giờ hắn sẽ trân trọng cô, thương yêu cô và con như báu vật đời mình.
Bữa ăn khuya đơn giản chỉ có hai tô mì và hai cái trứng chiên nhưng Lương Giang thấy vui vô cùng. Đây là lần đầu tiên Hạ Lê nấu cho anh ăn, cũng là lần đầu tiên mà anh cảm nhận được hương vị của tình yêu. Thì ra sau bao nhiêu năm sống trên đời anh mới biết tình yêu có vị ngọt đến như vậy.
Dưới ánh đèn vàng ấm áp trong phòng bếp, Hạ Lê thấy Lương Giang đang sắp sụt sùi thì liền nói: “Lương Giang, anh không được mau nước mắt nữa đâu nha. Nãy giờ anh đã khóc mấy lần rồi đấy. Con trai còn nhỏ cũng không khóc nhiều như anh.”
Lương Giang mỉm cười đưa bàn tay cầm lấy bàn tay của Hạ Lê đang đặt trên bàn rồi nhẹ giọng nói: “Anh không bao giờ dám tin sẽ có lúc em chịu ở cạnh anh.”
Hạ Lê liền hỏi lại: “Bộ anh tệ lắm sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.