Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)
Chương 146: (VII). Người ấy của Phan Lục Kha (1)
hacgiay181
04/01/2021
Từ lúc khỏi bệnh, Phan Lục Kha lại bắt đầu lại công việc của mình. Người cuồng công việc như anh không bao giờ chịu bỏ lỡ công việc của mình. Nếu nói việc một người đứng đầu công ty, nắm trong tay miếng cơm của hàng trăm ngàn nhân viên như anh mà chịu vì người phụ nữ nào đó hủy họp, bỏ họp hay hủy lịch làm việc là chuyện không thể. Không bao giờ xảy ra.
Khoan nói đến khoản hẹn hò trai gái, chỉ riêng về nhà ăn cơm tối thôi với anh cũng là hiếm khi. Bà Hồng lúc nào cũng than vắn thở dài chuyện này. Bà lo anh lại đổ bệnh thì nguy, mặc dù khi anh đi làm thì ba anh gần như có thể an hưởng tuổi già nhưng mà con trai lớn cả ngày không nói chuyện trai gái thì có ba mẹ nào không lo? Trước đây với Ưng Túc bà cũng lo lắng rồi ép anh cưới Bảo Vy nhưng mà với Phan Lục Kha thì bà không biết mẫu con gái anh thích là kiểu gì thì sao mà ép.
Mặc dù An Khê luôn ở bên tai bà nheo nhẽo rằng bác Hai thích dì Út của nó. Mỗi khi gặp dì Út thì bác Hai luôn cười nhưng mà tuổi tác của Bảo Hân so với Lục Kha là vấn đề đáng nói. Giới trẻ thường hay nói “tình yêu không phân biệt tuổi tác” nhưng thử nghĩ mà xem, cách nhau chục tuổi liệu có thể hiểu được nhau hay không? Rồi nếu cãi vả gây đổ vỡ thì sẽ ảnh hưởng đến quan hệ với gia đình Bảo Vy. Mặc dù gia đình bà mang ơn Bảo Hân nhưng cũng không vì vậy mà bà nhìn thấy Bảo Hân xứng lứa vừa đôi với Phan Lục Kha. Bà Hồng nghĩ vậy nên đã làm lơ chuyện này.
Vào một ngày, sự xuất hiện của một người đã khiến tâm bệnh của bà Hồng được chữa trị. Sáng hôm đó, người đưa hoa mang đến biệt thự nhà họ Phan một bó hoa uất kim hương màu tím rất đẹp. Trên danh thiếp chỉ ghi vỏn vẹn mấy chữ: “Happy Birthday to you, Kha!” . Ngoài ra không hề ghi tên người ký tặng.
Lúc cả nhà xuống lầu ăn sáng thì đều nhìn thấy bó hoa to đẹp đặt ở phòng khách. An Khê phấn khích kêu lên: “Thật là đẹp quá!” - Cô bé đưa ngón tay nhỏ xíu chỉ về bó hoa nói: “Mẹ Vy ơi, nhìn kìa, bó hoa đó là mẹ mua cho con sao?”
Bảo Vy khẽ cốc nhẹ vào trán con gái, cười nói: “Hôm nay là sinh nhật con sao?”
An Khê nghĩ nghĩ một lúc liền nhìn snag Phan Lục Kha: “Bác Hai à, bác Hai sinh vào tháng ba có phải không?”
Phan Lục Kha không nói gì, anh tiến đến bàn cầm bó hoa lên xem. Lúc đầu nhìn bó uất kim hương màu tím thì anh đã đoán biết nhưng đến khi nhìn qua tuồn chữ thì anh càng chắc chắn hơn. Ngày hôm đó anh không ăn bữa sáng mà vội chạy ra xe phóng đi. Người có thể khiến cho người đàn ông như Phan Lục Kha kích động thật không phải là tầm thường.
Bảo Vy nhướng mày nhìn Ưng Túc như muốn khai thác chút thông tin. Ưng Túc thở dài nói: “Chắc là mối tình đầu của anh ấy.”
Bảo Vy càng lúc càng thêm hiếu kỳ, lúc ngồi vào bàn ăn rồi vẫn không chịu dứt chủ đề này. Lúc này có thêm sự góp mặt của ông bà nội An Khê thì câu chuyện càng thêm sinh động. Thì ra hai người họ quen nhau từ thời tiểu học giống như Ưng Túc quen Bảo Vy. Lúc lên trung học thì tình cảm càng khắng khít hơn nhưng rồi không hiểu lý do gì mà Phan Lục Kha không gặp mặt cô gái ấy nữa. Cô ấy còn đứng chờ anh bên ngoài biệt thự rất lâu, rất lâu. Ông Nhậm lúc này thở dài nói: “Tội cho con bé, lúc đó mưa tầm tã mà nó không chịu đi. Nhất định phải gặp cho được thằng Kha để hỏi vì sao lại trốn tránh nó. Khi ấy, ba cũng không ngờ là mẹ thằng Kha bị bệnh và cũng không biết là nó đã phát hiện ra bệnh tình của nó. Ba thấy nó lúc ấy đứng sau bức rèm, lén nhìn ra cửa sổ rồi khóc nhưng vẫn không chịu xuống gặp con bé đó.” - Nói đến đây, ông Nhậm thở dài: “Sau hôm dầm mưa, nghe đâu con bé cũng bị bệnh không dậy nổi. Ba mẹ nó lo lắng cho nên đã chuyển nhà và chuyển trường cho nó. Ba thấy cũng áy ngại với gia đình họ và cũng không hiểu nổi thằng con cổ quái của mình.”
Bảo Vy nghe xong liền chậc môi: Chà, đáng thương như vậy sao? Thật là một cô gái si tình. Mà cô ấy tên gì vậy ba?”
Ông Nhậm đưa tách cà phê lên uống một ngụm rồi nói: “Cái này con hỏi thằng Túc đi. Anh em tụi nó lúc nhỏ rất thân nhau.”
Ưng Túc đang ăn cũng bị vợ vặn hỏi: “Chồng ơi, kể cho em nghe đi.”
Mặc dù không muốn nói ra chuyện cá nhân của anh mình nhưng nhìn mà xem, Bảo Vy trưng ra cái mặt đáng yêu với anh lại còn hạ giọng nữa, sao anh có thể nỡ để cô ấy ấm ức. Nghĩ vậy Ưng Túc liền lên tiếng kể: “Lúc anh mới qua Mĩ, có lẽ là lúc anh Hai cô đơn nhất. Mẹ anh ấy thì bị bệnh, bản thân anh ấy cũng mang bệnh, lại còn phải chia tay với Violet cho nên tâm trạng anh Hai rơi vào u uất, nhiều lúc hành động khó hiểu. Lúc đó anh cũng chân ướt chân ráo qua đây, cuộc sống cái gì cũng mới lạ, cũng gặp nhiều chuyện không vui cho nên cũng ít nói. Nhưng được cái, anh rất tò mò. Đặc biệt là yêu thích bộ xếp hình siêu nhân của anh Hai nên anh hay lẻn vào phòng anh ấy chơi. Chà, có lần anh nhìn thấy anh ấy cầm tấm hình của cô gái đó rồi khóc. Lúc anh hai đi vắng, anh mới tò mò lấy xem thử. Lúc đó mới biết cô ấy tên là Violet.”
Ưng Túc nói xong liền quay sang nói với ba mình: “Ba à, chuyện của anh Hai con chỉ biết bao nhiêu đó thôi. Còn về sau anh ấy lên Đại Học, dọn ra riêng có thích thêm ai hay không thì con không biết.”
Bảo Vy nghe xong chậc lưỡi nói: “Chuyện tình đẹp như vậy, hèn gì anh Hai vừa nhìn thấy bó hoa là chạy đi ngay. Chắc là lao đến bên người đó rồi. Ủa? Nhưng mà làm sao anh ấy biết người ta ở đâu mà tìm?”
Ông Nhậm lúc này mới nói: “Với năng lực của thằng Kha thì tìm một người ở Los Angeles có khó gì đâu con.”
Bà Hồng lúc này cũng vui vẻ nói thêm vào: “Chắc là nó vừa lái xe vừa nhờ trợ lý giúp tìm người rồi. Cũng có khi hai đứa nó có chỗ hẹn bí mật mà chúng ta không biết.”
Bảo Vy nghe thấy cũng vui vẻ cười nói: “Chà, có khi sắp sửa được ăn đám cưới rồi.”
Mỗi người đều vui vẻ nói một câu bàn về “người yêu bí mật” của Phan Lục Kha, chỉ có duy nhất một mình Bảo Hân là im lặng cúi mặt ăn cho hết bữa sáng của mình. Trong lòng cô có nhiều suy nghĩ đan xen nhau. Não nề nhất chính là thái độ hôm nay của Phan Lục Kha. Người đó với anh mà nói phải quan trọng đến mức nào anh mới vội vã như vậy chạy đi tìm. Chưa kể đồ đạc trong phòng anh cũng là một tông màu nấp cẩm. Như vậy cũng đủ biết bao nhiêu năm qua anh vẫn nhớ thương người ấy. Nhìn chị hai của mình và anh rể thì Bảo Hân cũng đủ hiểu tình cảm đầu tiên có ấn tượng sâu đậm như thế nào trong lòng mỗi người. Chỉ trách mình là kẻ đến sau thôi. Bảo Hân nghĩ đến đây liền chậc lưỡi thở dài.
Tình cảm đơn phương này của cô giống như hạt giống nhỏ, chưa vươn được mầm đã héo khô rồi. Cho nên Bảo Hân quyết định cất giấu tình cảm này của mình vào lòng. Dù sao mối quan hệ thông gia của hai nhà vẫn quan trọng hơn tình cảm đơn phương của cô. Rất may cô chưa thổ lộ với Phan Lục Kha. Nếu không thì sau này chắc không dám nhìn mặt nhau nữa.
Khoan nói đến khoản hẹn hò trai gái, chỉ riêng về nhà ăn cơm tối thôi với anh cũng là hiếm khi. Bà Hồng lúc nào cũng than vắn thở dài chuyện này. Bà lo anh lại đổ bệnh thì nguy, mặc dù khi anh đi làm thì ba anh gần như có thể an hưởng tuổi già nhưng mà con trai lớn cả ngày không nói chuyện trai gái thì có ba mẹ nào không lo? Trước đây với Ưng Túc bà cũng lo lắng rồi ép anh cưới Bảo Vy nhưng mà với Phan Lục Kha thì bà không biết mẫu con gái anh thích là kiểu gì thì sao mà ép.
Mặc dù An Khê luôn ở bên tai bà nheo nhẽo rằng bác Hai thích dì Út của nó. Mỗi khi gặp dì Út thì bác Hai luôn cười nhưng mà tuổi tác của Bảo Hân so với Lục Kha là vấn đề đáng nói. Giới trẻ thường hay nói “tình yêu không phân biệt tuổi tác” nhưng thử nghĩ mà xem, cách nhau chục tuổi liệu có thể hiểu được nhau hay không? Rồi nếu cãi vả gây đổ vỡ thì sẽ ảnh hưởng đến quan hệ với gia đình Bảo Vy. Mặc dù gia đình bà mang ơn Bảo Hân nhưng cũng không vì vậy mà bà nhìn thấy Bảo Hân xứng lứa vừa đôi với Phan Lục Kha. Bà Hồng nghĩ vậy nên đã làm lơ chuyện này.
Vào một ngày, sự xuất hiện của một người đã khiến tâm bệnh của bà Hồng được chữa trị. Sáng hôm đó, người đưa hoa mang đến biệt thự nhà họ Phan một bó hoa uất kim hương màu tím rất đẹp. Trên danh thiếp chỉ ghi vỏn vẹn mấy chữ: “Happy Birthday to you, Kha!” . Ngoài ra không hề ghi tên người ký tặng.
Lúc cả nhà xuống lầu ăn sáng thì đều nhìn thấy bó hoa to đẹp đặt ở phòng khách. An Khê phấn khích kêu lên: “Thật là đẹp quá!” - Cô bé đưa ngón tay nhỏ xíu chỉ về bó hoa nói: “Mẹ Vy ơi, nhìn kìa, bó hoa đó là mẹ mua cho con sao?”
Bảo Vy khẽ cốc nhẹ vào trán con gái, cười nói: “Hôm nay là sinh nhật con sao?”
An Khê nghĩ nghĩ một lúc liền nhìn snag Phan Lục Kha: “Bác Hai à, bác Hai sinh vào tháng ba có phải không?”
Phan Lục Kha không nói gì, anh tiến đến bàn cầm bó hoa lên xem. Lúc đầu nhìn bó uất kim hương màu tím thì anh đã đoán biết nhưng đến khi nhìn qua tuồn chữ thì anh càng chắc chắn hơn. Ngày hôm đó anh không ăn bữa sáng mà vội chạy ra xe phóng đi. Người có thể khiến cho người đàn ông như Phan Lục Kha kích động thật không phải là tầm thường.
Bảo Vy nhướng mày nhìn Ưng Túc như muốn khai thác chút thông tin. Ưng Túc thở dài nói: “Chắc là mối tình đầu của anh ấy.”
Bảo Vy càng lúc càng thêm hiếu kỳ, lúc ngồi vào bàn ăn rồi vẫn không chịu dứt chủ đề này. Lúc này có thêm sự góp mặt của ông bà nội An Khê thì câu chuyện càng thêm sinh động. Thì ra hai người họ quen nhau từ thời tiểu học giống như Ưng Túc quen Bảo Vy. Lúc lên trung học thì tình cảm càng khắng khít hơn nhưng rồi không hiểu lý do gì mà Phan Lục Kha không gặp mặt cô gái ấy nữa. Cô ấy còn đứng chờ anh bên ngoài biệt thự rất lâu, rất lâu. Ông Nhậm lúc này thở dài nói: “Tội cho con bé, lúc đó mưa tầm tã mà nó không chịu đi. Nhất định phải gặp cho được thằng Kha để hỏi vì sao lại trốn tránh nó. Khi ấy, ba cũng không ngờ là mẹ thằng Kha bị bệnh và cũng không biết là nó đã phát hiện ra bệnh tình của nó. Ba thấy nó lúc ấy đứng sau bức rèm, lén nhìn ra cửa sổ rồi khóc nhưng vẫn không chịu xuống gặp con bé đó.” - Nói đến đây, ông Nhậm thở dài: “Sau hôm dầm mưa, nghe đâu con bé cũng bị bệnh không dậy nổi. Ba mẹ nó lo lắng cho nên đã chuyển nhà và chuyển trường cho nó. Ba thấy cũng áy ngại với gia đình họ và cũng không hiểu nổi thằng con cổ quái của mình.”
Bảo Vy nghe xong liền chậc môi: Chà, đáng thương như vậy sao? Thật là một cô gái si tình. Mà cô ấy tên gì vậy ba?”
Ông Nhậm đưa tách cà phê lên uống một ngụm rồi nói: “Cái này con hỏi thằng Túc đi. Anh em tụi nó lúc nhỏ rất thân nhau.”
Ưng Túc đang ăn cũng bị vợ vặn hỏi: “Chồng ơi, kể cho em nghe đi.”
Mặc dù không muốn nói ra chuyện cá nhân của anh mình nhưng nhìn mà xem, Bảo Vy trưng ra cái mặt đáng yêu với anh lại còn hạ giọng nữa, sao anh có thể nỡ để cô ấy ấm ức. Nghĩ vậy Ưng Túc liền lên tiếng kể: “Lúc anh mới qua Mĩ, có lẽ là lúc anh Hai cô đơn nhất. Mẹ anh ấy thì bị bệnh, bản thân anh ấy cũng mang bệnh, lại còn phải chia tay với Violet cho nên tâm trạng anh Hai rơi vào u uất, nhiều lúc hành động khó hiểu. Lúc đó anh cũng chân ướt chân ráo qua đây, cuộc sống cái gì cũng mới lạ, cũng gặp nhiều chuyện không vui cho nên cũng ít nói. Nhưng được cái, anh rất tò mò. Đặc biệt là yêu thích bộ xếp hình siêu nhân của anh Hai nên anh hay lẻn vào phòng anh ấy chơi. Chà, có lần anh nhìn thấy anh ấy cầm tấm hình của cô gái đó rồi khóc. Lúc anh hai đi vắng, anh mới tò mò lấy xem thử. Lúc đó mới biết cô ấy tên là Violet.”
Ưng Túc nói xong liền quay sang nói với ba mình: “Ba à, chuyện của anh Hai con chỉ biết bao nhiêu đó thôi. Còn về sau anh ấy lên Đại Học, dọn ra riêng có thích thêm ai hay không thì con không biết.”
Bảo Vy nghe xong chậc lưỡi nói: “Chuyện tình đẹp như vậy, hèn gì anh Hai vừa nhìn thấy bó hoa là chạy đi ngay. Chắc là lao đến bên người đó rồi. Ủa? Nhưng mà làm sao anh ấy biết người ta ở đâu mà tìm?”
Ông Nhậm lúc này mới nói: “Với năng lực của thằng Kha thì tìm một người ở Los Angeles có khó gì đâu con.”
Bà Hồng lúc này cũng vui vẻ nói thêm vào: “Chắc là nó vừa lái xe vừa nhờ trợ lý giúp tìm người rồi. Cũng có khi hai đứa nó có chỗ hẹn bí mật mà chúng ta không biết.”
Bảo Vy nghe thấy cũng vui vẻ cười nói: “Chà, có khi sắp sửa được ăn đám cưới rồi.”
Mỗi người đều vui vẻ nói một câu bàn về “người yêu bí mật” của Phan Lục Kha, chỉ có duy nhất một mình Bảo Hân là im lặng cúi mặt ăn cho hết bữa sáng của mình. Trong lòng cô có nhiều suy nghĩ đan xen nhau. Não nề nhất chính là thái độ hôm nay của Phan Lục Kha. Người đó với anh mà nói phải quan trọng đến mức nào anh mới vội vã như vậy chạy đi tìm. Chưa kể đồ đạc trong phòng anh cũng là một tông màu nấp cẩm. Như vậy cũng đủ biết bao nhiêu năm qua anh vẫn nhớ thương người ấy. Nhìn chị hai của mình và anh rể thì Bảo Hân cũng đủ hiểu tình cảm đầu tiên có ấn tượng sâu đậm như thế nào trong lòng mỗi người. Chỉ trách mình là kẻ đến sau thôi. Bảo Hân nghĩ đến đây liền chậc lưỡi thở dài.
Tình cảm đơn phương này của cô giống như hạt giống nhỏ, chưa vươn được mầm đã héo khô rồi. Cho nên Bảo Hân quyết định cất giấu tình cảm này của mình vào lòng. Dù sao mối quan hệ thông gia của hai nhà vẫn quan trọng hơn tình cảm đơn phương của cô. Rất may cô chưa thổ lộ với Phan Lục Kha. Nếu không thì sau này chắc không dám nhìn mặt nhau nữa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.