Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)
Chương 257: (XXII). Montpellier (1)
hacgiay181
04/01/2021
Chiếc chuyên cơ sang trọng đẳng cấp của Đoàn Nam Phong đưa sáu gia đình lướt qua những làn mây của nước Mĩ để đến bên kia bờ Đại Tây Dương và an toàn đáp xuống thành phố xinh đẹp Montpellier .
Montpellier được mệnh danh là “bùa mê” của nước Pháp với những toà nhà mang kiến trúc Gothic tuyệt vời và bãi biển dài ấm áp huyền diệu mang nét đặc trưng của vùng Địa Trung Hải. Thành phố này còn được biết đến với danh xưng mĩ miều “bông hoa uất kim hương bằng vàng”, có lẽ vì nơi này bốn mùa thời tiết ấm áp và được ánh nắng vàng ươm bao bọc.
Chờ đón họ tại thành phố Montpellier là trang viên rộng rãi bên bờ biển của gia đình Pierre. Hôm ấy là một ngày thời tiết khá nóng ở miền Nam nước Pháp. Lúc mọi người đến được trang viên thì ai cũng mệt lữ. Bọn họ được Iris và Pierre tận tình đưa đi nhận phòng. Thì ra trang viên nhà anh được ba mẹ anh dùng làm resort vào mùa hè. Họ thuê thêm vài nhân viên nữa để nấu ăn và dọn dẹp phòng cho resort, cũng coi như là một khoản kinh doanh có thu nhập không nhỏ ở Pháp.
Vì trang viên này vừa được sửa chữa và cải tạo lại cho nên mọi thứ khá tốt. Phòng nào cũng thoáng mát sạch sẽ và có phong cách kiến trúc thoải mái của vùng Địa Trung Hải. Giữa hai dãy nhà khách còn có hồ bơi xinh đẹp nối liền ra bờ biển, nhìn rất thích mắt.
Đám trẻ nít có vẻ rất thích thú khi được tận hưởng gió biển của vùng Địa Trung Hải. Vì là khu vực biển kín được bao quanh bởi nhiều quốc gia ở Nam Âu như Ý, Hy Lạp, Pháp, Monaco, Tây Ban Nha Thổ Nhĩ Kỳ và các nước Bắc Phi như Morocco, Algeria,Tunisia, Lybya, Ai Cập, Israel, Lebanon cho nên hương vị biển của khu này cũng khác biệt nhiều so với biển ở Los Angeles. Biển ở khu vực Địa Trung Hải trầm tĩnh hơn, không có nhiều sóng và bãi cát cũng mịn hơn mang nhiều đặc trưng của vùng vịnh.
Mặt trời mọc trên bờ biển ở Montpellier rất thanh bình, vừa tròn vừa sáng giống như lòng đỏ trứng gà, chỉ cần chạm tay vào là có thể chợp lấy. Nơi này được biết đến như là nơi ngắm mặt trời mọc đẹp nhất Thế Giới, có lẽ vì vậy mà nó được mệnh danh là miền đất của các vị thần.
Từ phía ban công mát rượi của buổi sớm mai, một người phụ nữ đứng tuổi mặc chiếc váy lụa trắng dài chấm đất đang nghiêng mình hứng lấy từng đợt gió phảng phất. Ánh mặt trời buổi sáng nhẹ nhàng quấn quanh bà càng khiến cho dáng người xinh đẹp của bà được tôn lên.
Bà mơ màng nhớ về chuyện của nhiều năm trước khi bà còn là một cô sinh viên ngành luật của Đại Học tài chính New York. Vào mùa hè năm học thứ nhất, bà đã làm đơn xin đi tham gia những khóa học diện trao đổi sinh viên của các nước châu Âu. Sau nhiều lần bị các nước châu Âu khác từ chối do đã đủ sinh viên thì cuối cùng chỉ có trường Đại Học Montpellier nhận bà. Chuyến đi xa nhà đầu tiên trong đời của cô nữ sinh mười chín tuổi có biết bao bỡ ngỡ cùng háo hức. Lúc ấy bà mang nhiều kỳ vọng và hoài bảo lên đường. Nước Pháp xinh đẹp và kinh diễm sẽ rất nhanh thôi hiện ra trước mắt cô gái mười chín tuổi ngây thơ.
Ước mơ thành hiện thực, sau khi đặt chân vào đất Pháp, bà kéo vali và đeo balô mạnh dạn tìm chỗ trọ theo địa chỉ ghi trong thư mời. Nhưng nước Pháp đã phụ bà, phụ đi sự kỳ vọng hoa lệ về nước Pháp của bà. Ngay khi vừa đặt chân xuống bến xe trong trung tâm thành phố bà đã bị móc túi.
“Cướp! cướp! cướp!” - Giọng cô gái trẻ thất thanh vang lên.
Nhưng vô ích.
Hành lý cồng kềnh, không quen thuộc đường xá khiến cô không sao đuổi kịp tên móc túi nhanh như máy bay siêu thanh kia.
Cô gái mặc chiếc áo thun sát nách, quần ngắn và mang giày thể thao thất vọng đến nỗi ngồi phịch xuống đường. Trong chiếc ví ấy là địa chỉ nơi cô cần tìm, là tiền mặt và thẻ tín dụng. Còn có cả thẻ xe điện mà cô vừa mua dài hạn để đi lại trong thành phố. Mất hết rồi, cô phải làm sao đây? Thất vọng đến mức cô chỉ còn cách bưng mặt khóc tấm tức.
Những tưởng Bụt hiện ra nhưng nào ngờ không phải mà đó lại là một người thanh niên da trắng tóc vàng điển trai. Người con trai thân thiện ngồi xuống cạnh cô. Anh ta không nói tiếng Pháp mà nói tiếng Anh khá sỏi.
Sau một lúc hỏi chuyện, cô gái mới biết chàng trai anh tuấn này tên là Daniel và cũng là du học sinh từ Mĩ sang đại học Montpellier theo dạng trao đổi sinh viên. Điều khác biệt là anh ta đến đây trước hai tuần và nơi anh ta sống là ở bờ Tây nước Mĩ còn cô lại sống ở bờ Đông nước Mĩ.
Hai người trò chuyện được một lúc thì thấy khá hợp nhau. Có lẽ họ là đồng hương, đồng cảnh ngộ là sinh viên diện trao đổi cho nên nhanh chóng bắt được tần sóng của nhau.
“Theo như những gì cô kể thì hiện tại cô không biết địa chỉ mà nhà trường đã cung cấp sao?” - Người thanh niên hỏi lại, ánh mắt anh ta ra vẻ thông cảm với cô gái.
Montpellier được mệnh danh là “bùa mê” của nước Pháp với những toà nhà mang kiến trúc Gothic tuyệt vời và bãi biển dài ấm áp huyền diệu mang nét đặc trưng của vùng Địa Trung Hải. Thành phố này còn được biết đến với danh xưng mĩ miều “bông hoa uất kim hương bằng vàng”, có lẽ vì nơi này bốn mùa thời tiết ấm áp và được ánh nắng vàng ươm bao bọc.
Chờ đón họ tại thành phố Montpellier là trang viên rộng rãi bên bờ biển của gia đình Pierre. Hôm ấy là một ngày thời tiết khá nóng ở miền Nam nước Pháp. Lúc mọi người đến được trang viên thì ai cũng mệt lữ. Bọn họ được Iris và Pierre tận tình đưa đi nhận phòng. Thì ra trang viên nhà anh được ba mẹ anh dùng làm resort vào mùa hè. Họ thuê thêm vài nhân viên nữa để nấu ăn và dọn dẹp phòng cho resort, cũng coi như là một khoản kinh doanh có thu nhập không nhỏ ở Pháp.
Vì trang viên này vừa được sửa chữa và cải tạo lại cho nên mọi thứ khá tốt. Phòng nào cũng thoáng mát sạch sẽ và có phong cách kiến trúc thoải mái của vùng Địa Trung Hải. Giữa hai dãy nhà khách còn có hồ bơi xinh đẹp nối liền ra bờ biển, nhìn rất thích mắt.
Đám trẻ nít có vẻ rất thích thú khi được tận hưởng gió biển của vùng Địa Trung Hải. Vì là khu vực biển kín được bao quanh bởi nhiều quốc gia ở Nam Âu như Ý, Hy Lạp, Pháp, Monaco, Tây Ban Nha Thổ Nhĩ Kỳ và các nước Bắc Phi như Morocco, Algeria,Tunisia, Lybya, Ai Cập, Israel, Lebanon cho nên hương vị biển của khu này cũng khác biệt nhiều so với biển ở Los Angeles. Biển ở khu vực Địa Trung Hải trầm tĩnh hơn, không có nhiều sóng và bãi cát cũng mịn hơn mang nhiều đặc trưng của vùng vịnh.
Mặt trời mọc trên bờ biển ở Montpellier rất thanh bình, vừa tròn vừa sáng giống như lòng đỏ trứng gà, chỉ cần chạm tay vào là có thể chợp lấy. Nơi này được biết đến như là nơi ngắm mặt trời mọc đẹp nhất Thế Giới, có lẽ vì vậy mà nó được mệnh danh là miền đất của các vị thần.
Từ phía ban công mát rượi của buổi sớm mai, một người phụ nữ đứng tuổi mặc chiếc váy lụa trắng dài chấm đất đang nghiêng mình hứng lấy từng đợt gió phảng phất. Ánh mặt trời buổi sáng nhẹ nhàng quấn quanh bà càng khiến cho dáng người xinh đẹp của bà được tôn lên.
Bà mơ màng nhớ về chuyện của nhiều năm trước khi bà còn là một cô sinh viên ngành luật của Đại Học tài chính New York. Vào mùa hè năm học thứ nhất, bà đã làm đơn xin đi tham gia những khóa học diện trao đổi sinh viên của các nước châu Âu. Sau nhiều lần bị các nước châu Âu khác từ chối do đã đủ sinh viên thì cuối cùng chỉ có trường Đại Học Montpellier nhận bà. Chuyến đi xa nhà đầu tiên trong đời của cô nữ sinh mười chín tuổi có biết bao bỡ ngỡ cùng háo hức. Lúc ấy bà mang nhiều kỳ vọng và hoài bảo lên đường. Nước Pháp xinh đẹp và kinh diễm sẽ rất nhanh thôi hiện ra trước mắt cô gái mười chín tuổi ngây thơ.
Ước mơ thành hiện thực, sau khi đặt chân vào đất Pháp, bà kéo vali và đeo balô mạnh dạn tìm chỗ trọ theo địa chỉ ghi trong thư mời. Nhưng nước Pháp đã phụ bà, phụ đi sự kỳ vọng hoa lệ về nước Pháp của bà. Ngay khi vừa đặt chân xuống bến xe trong trung tâm thành phố bà đã bị móc túi.
“Cướp! cướp! cướp!” - Giọng cô gái trẻ thất thanh vang lên.
Nhưng vô ích.
Hành lý cồng kềnh, không quen thuộc đường xá khiến cô không sao đuổi kịp tên móc túi nhanh như máy bay siêu thanh kia.
Cô gái mặc chiếc áo thun sát nách, quần ngắn và mang giày thể thao thất vọng đến nỗi ngồi phịch xuống đường. Trong chiếc ví ấy là địa chỉ nơi cô cần tìm, là tiền mặt và thẻ tín dụng. Còn có cả thẻ xe điện mà cô vừa mua dài hạn để đi lại trong thành phố. Mất hết rồi, cô phải làm sao đây? Thất vọng đến mức cô chỉ còn cách bưng mặt khóc tấm tức.
Những tưởng Bụt hiện ra nhưng nào ngờ không phải mà đó lại là một người thanh niên da trắng tóc vàng điển trai. Người con trai thân thiện ngồi xuống cạnh cô. Anh ta không nói tiếng Pháp mà nói tiếng Anh khá sỏi.
Sau một lúc hỏi chuyện, cô gái mới biết chàng trai anh tuấn này tên là Daniel và cũng là du học sinh từ Mĩ sang đại học Montpellier theo dạng trao đổi sinh viên. Điều khác biệt là anh ta đến đây trước hai tuần và nơi anh ta sống là ở bờ Tây nước Mĩ còn cô lại sống ở bờ Đông nước Mĩ.
Hai người trò chuyện được một lúc thì thấy khá hợp nhau. Có lẽ họ là đồng hương, đồng cảnh ngộ là sinh viên diện trao đổi cho nên nhanh chóng bắt được tần sóng của nhau.
“Theo như những gì cô kể thì hiện tại cô không biết địa chỉ mà nhà trường đã cung cấp sao?” - Người thanh niên hỏi lại, ánh mắt anh ta ra vẻ thông cảm với cô gái.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.