Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)

Chương 260: (XXII). Montpellier (4)

hacgiay181

04/01/2021

Nhưng mỗi lần Bảo Vy giận lên hỏi: “Ưng Túc anh có biết làm cha hay không?”

Thì anh chỉ cười xòa gải gải đầu nói: “Anh là lần đầu làm cha mà.”

Nếu xét ra thì có vẻ anh chăm con còn nhiều hơn cô chăm con nhưng anh cũng không bao giờ dám tranh phần của vợ. Lúc nào anh cũng nói:  “Vợ sinh con cực khổ, sinh con vất vả phải ngủ nhiều hơn để anh thức đêm cho con uống sữa.”

Những lúc như vậy Bảo Vy dù không muốn cũng bị anh ép leo lên giường ngủ cho tròn giấc. Lâu dần thành quen, cô hay đành hanh nhưng Ưng Túc đều nhường nhịn. Bảo Vy nghĩ đến đây khẽ mỉm cười: “Chắc do hắn dễ bắt nạt.”

Mấy bà vợ đang ngồi nghĩ về mặt tốt của các đấng lang quân thì bỗng nhiên một tiếng la của Iris khiến cho mấy chị em đều nhìn về một phía.

Phía bãi biển kia Iris đang ký tên lên áo của mấy anh chàng thì lại đến lượt mấy người không mặc áo mà chỉ mặc mỗi chiếc quần bơi cho nên họ liền gợi ý cho cô ký tên lên cổ của họ. Iris cũng không thể từ chối người hâm mộ cho nên liền ký tên lên ót của họ vì vị trí này khó phai nhất. Chỉ tiếc là hình ảnh này đã làm nổ mắt của ai kia. Anh từ trong khu nghỉ mát nhanh chóng chạy ra nắm tay Iris kéo đi trước mặt các chàng trai hâm mộ ngôi sao Hollywood.  Những chàng thanh niên này muốn giữ “ngôi sao” ở lại nhưng khi nhìn thấy mặt người đàn ông kia đang hầm hập lửa giận thì cũng không dám manh động.

Nhìn Iris bị Pierre kéo tay về hướng khu nghỉ mát, Bảo Vy liền chậc lưỡi nói: “Đó, cơn ghen của anh Pierre đã đến rồi đó.”

Bảo Hân liền lấy tay che miệng khúc khích cười: “Em tưởng có mình anh chồng của em là hay ghen, ai dè...”

Tinh Vân cũng phụ họa: “Tưởng anh Pierre đã tu thành chánh quả.”

Hạ Lê cũng lắc đầu nói: “Khó trách lắm! Làm gì có chuyện không ghen. Thật tội cho Iris, không biết bị xử thế nào nữa.”

Bảo Hân vốn tính tò mò cho nên xúi bẩn: “Hay chúng ta đi theo rình?”



May thay cả đám lại đồng ý làm chuyện xấu liền gật đầu đáp: “Phải đó.”

Băng qua hồ bơi lớn giữa rất nhiều ánh mắt của bạn bè và xấp nhỏ, Pierre vẫn giữ chặt tay Iris kéo thẳng lên phòng. Những người đang ở trong hồ bơi đều không hiểu chuyện gì mà Pierre lại nổi giận đùng đùng. Ai nấy đều dùng cặp mắt nghi hoặc nhìn theo. Một lúc sau nhìn cả đám phụ nữ ăn mặc bikini bước vào thì cánh mày râu mới đến hỏi vợ mình. Sau khi được nghe kể tình hình ai cũng chậc lưỡi nói: “Lần này là thảm rồi.”

Bảo Hân mặt mày méo xệch nói: “Chị Iris đang có thai đó. Lỡ anh Pierre manh động thì sao?”

Phan Lục Kha trố mắt nhìn vợ hỏi lại: “Bảo Hân, em đang nghĩ đến tình huống gì vậy?”

Bảo Hân ngớ người đáp: “Em nghĩ cái anh nghĩ.”

Phan Lục Kha chưng hửng nói: “Anh có nghĩ gì đâu.”

Bảo Hân liền nhanh miệng đáp: “Không nghĩ gì sao? Anh mà không nghĩ...”

Trước câu nói lấp lửng cùng với gương mặt hơi ửng hồng vì phơi nắng của vợ mình, lượng hormones (hốc môn) trong người anh liền tăng nhanh. Anh ghé đầu vào tai vợ nói khẽ: “Lâu ngày hình như anh không nghĩ đến chuyện trừng phạt em. Giờ thì cám ơn em đã nhắc anh.”

Bảo Hân lắc lắc đầu lơ ngơ chưa hiểu gì thì đã bị Phan Lục Kha nắm tay lôi vào phòng. Cô liền hét lên: “Phan Lục Kha, buông em ra. Em không có đụng vào giống đực, ai cho anh giở thói da trưởng trừng phạt em? Huhu... anh ngang ngược, anh chuyên quyền. Cứu!”

Bảo Hân hướng mắt về phía Bảo Vy cầu cứu nhưng cô chỉ khẽ lắc đầu chậc lưỡi nói: “Em gái gả đi rồi thì chị gái đâu còn quyền can thiệp vào cuộc sống của em nữa.”

Bảo Vy dùng ánh mắt bất lực nhìn Bảo Hân rồi khẽ lắc đầu. Bảo Hân biết không thể trông cậy vào ai cho nên liền tìm lý do: “Phan Lục Kha, thả em ra, hai đức nhóc của mình ở ngoài không có ai trông?”



Ưng Túc lúc này nghe thấy Bảo Hân nói vậy thì cũng liền lên tiếng: “Chị dâu à, yên tâm chịu phạt đi. Em sẽ là người chú tốt chăm sóc cho hai cháu.”

Bảo Hân tròn mắt nhìn ông anh rể quý hóa đang phản pháo của mình. Cuối cùng chỉ biết cúi đầu như cái hoa héo. Phan Lục Kha kéo tay cô vào phòng, một tay khóa cửa một tay đẩy vợ ra giường rồi bắt đầu nhào lên giường ôm vợ.

Giọng anh rất đểu rỉ vào tai Bảo Hân rằng: “Em đi lo chuyện gia đình nhà người ta không biết người ta phạt vợ như thế nào. Vậy giờ anh cho em nếm mùi nhé.”

Bảo Hân nhích người đẩy Phan Lục Kha ra khỏi người mình, lớn tiếng lý luận: “Nhưng em không có làm gì sai. Em không chạm vào giống đực.”

Phan Lục Kha nhếch môi cười, trách thâm cô vợ mình quá ngốc nghếch. Một khi anh muốn cô thì có thiếu gì lý do để phạt. Lý do mà lúc này Phan Lục Kha đưa ra chỉ ngắn gọn là: “Hình như hiện tại em không mang thai.”

Bảo Hân vẫn không hiểu ý anh. Chuyện trừng phạt, chuyện mang thai thì có liên quan gì đến nhau? Còn với Phan Lục Kha thì tất cả những chuyện này đều liên quan đến nhau.

Ba gia đình trẻ đứng dưới lầu cũng lắc đầu không hiểu được hai người đàn ông này trừng phạt hai cô vợ trẻ kiểu gì mà không có chút tiếng động. Bốn bề đóng cửa im ắng.

...

Hôm nay đến đây nha các tình yêu. Giờ Hạc phải xen kẽ cân bằng giữa hai bộ truyện để tránh các độc giả của bên kia chờ quá lâu.

Một lần nữa xin đa tạ các bạn vì đã kiên nhẫn đọc hơn 300.000 chữ và trải qua hỉ nộ ái ố của bốn chuyện tình. :-D

Cám ơn các bạn rất nhiều nha. Chúc các tình yêu của Hạc ngủ ngon nè.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
Nguyên Tôn

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện full

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Gì Đó Ơi, Chúng Ta Là Vợ Chồng Hả? (H+)

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook