Chương 144
Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu
19/09/2020
Nếu như không có Uông Vĩnh Chiêu đỡ thì Trương Tiểu Oản đã mềm chân ngã trên mặt đất. Nàng
khóc không ra nước mắt, nhìn đứa con trai chật vật đang nằm dưới đất,
nàng tóm chặt lấy tay Uông Vĩnh Chiêu, liên tục thở hổn hển mấy hơi mới
nghiêng đầu ôm lấy hắn nói, “Gọi, gọi……”
Cổ nàng nghẹn lại, đợi mấy hơi mới ép được nước mắt trở về sau đó nói, “Gọi Thính quản gia mang gã sai vặt cõng hắn vè, lại gọi đại phu.”
“Đi đi.” Uông Vĩnh Chiêu vừa quay đầu đã phun ra mện lệnh.
Giang Tiểu Sơn ôm quyền, vội vàng lui ra.
“Trên người hắn không bị thương.” Thấy nàng giống như thương tâm muốn chết, Uông Vĩnh Chiêu không nhịn được duỗi tay qua vuốt ve mặt nàng.
Ở trong lòng bàn tay hắn, Trương Tiểu Oản nhẹ lắc đầu nhưng vẫn chảy nước mắt, “Nếu hắn vẫn không hiểu chuyện như thế thì kể cả ngài có giúp đỡ cũng không bảo hộ được hắn cả đời.”
Nước mắt nóng bỏng vẫn chảy xuống, nàng hít một hơi thật sâu rồi mới đứng thẳng người miễn cưỡng cười với Uông Vĩnh Chiêu nói, “Ngài yên tâm đi làm việc, ta đi dặn gã sai vặt và bọn nha đầu làm việc.”
Uông Vĩnh Chiêu mới vừa về nên còn nhiều việc gấp phải xử lý. Lúc hắn duỗi tay cọ qua nước mắt của nàng thì cẩn thận nhìn nàng sau đó mới buông lỏng tay ra.
“Hắn sẽ không có việc gì.” Vì trấn an nàng hắn vẫn nói ra lời này.
“Ta biết.” Trương Tiểu Oản cười đạm mạc với hắn sau đó hành lễ rồi bước nhanh theo gã sai vặt đang cõng Uông Hoài Thiện rời đi.
Nhìn bóng dáng gấp gáp của nàng, Uông Vĩnh Chiêu vươn ngón tay giúp nàng gạt lệ đưa lên miệng nếm nếm sau đó cũng không quay đầu mà đi vào thư phòng giải quyết công việc.
Màn đêm buông xuống, Uông Vĩnh Chiêu chưa về. Trương Tiểu Oản trắng đêm không ngủ, trước tiên nàng ngồi trong phòng Uông Hoài Thiện tới nửa đêm, nghe tiếng hô hấp của hắn. Rất nhiều lần nàng lén lút đi đến bên người hắn, duỗi tay thăm dò hơi thở của hắn rồi lại vuốt ve bàn tay ấm áp của hắn để xác định hắn còn sống.
Nửa đêm về sáng nàng đi phòng bếp nấu cháo, nấu canh bí đao nhuận phổi. Lúc này nàng lệnh cho gã sai vặt đi đến nhà đồ tể mua thịt heo mới giết. Nàng xào một món ăn sau đó bưng mấy thứ đó đến tiền viện.
Một đường này nàng đi rất thuận lợi, không bị ai ngăn cản. Đến thư phòng, nhìn thấy nàng tới thì Uông Vĩnh Chiêu đứng sau bàn, tay cầm bút nhìn cái khay trong tay nàng nhẹ nhíu mày.
“Ta đi chuẩn bị nước cho ngài.” Trương Tiểu Oản đặt cái khay lên bàn sau đó hành lễ với hắn rồi đi ra ngoài.
Nàng tìm võ tướng ngoài cửa để hắn chỉ đường tới phòng ngủ phụ của Uông Vĩnh Chiêu ngày thường sau đó cầm chậu nước và khăn vải đến. Lúc này võ tướng kia đã múc nước vào phòng, nàng đổ nước ra thấm ướt khăn vải sau đó tiến lên lau mặt cho Uông Vĩnh Chiêu.
Uông Vĩnh Chiêu có vẻ không kiên nhẫn, Trương Tiểu Oản lại có mắt không tròng. Lúc nàng lau mặt cho hắn thì hắn không trốn, nàng cứ thế nhẹ nhàng nói, “Không phải ta tới cầu ngài cái gì, ta chỉ muốn ngài ăn chút đồ ăn lót dạ, đồng thời xin danh sách để sắp xếp việc trợ cấp cho thỏa đáng.”
Dứt lời nàng lại lau mặt cho hắn sau đó đi vắt khăn rồi lau đến tay. Vết mực trên tay trái của Uông Vĩnh Chiêu rất đậm, lau vài cái không sạch nên Trương Tiểu Oản dứt khoát bưng chậu nước đến đặt tay hắn vào đó mà nhẹ nhàng cọ sạch. Một lúc sau vết mực mới hết, lúc này nàng tiếp tục lau khô tay cho hắn rồi đặt đũa vào tay hắn.
Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng một cái mới uống một ít cháo. Uống vài ngụm hắn mới thấy mình cũng đói bụng, cứ thế một lúc đã ăn hết đồ ăn trên bàn.
Lúc này có người tiến đến bẩm báo việc quan trọng, Trương Tiểu Oản cũng đứng lên thu thập bát đũa sau đó ôn nhu nói, “Danh sách kia lát nữa ngài cho người mang tới chỗ ta nhé?”
“Không cần, có đây rồi.” Uông Vĩnh Chiêu lất từ trong một chồng giấy Tuyên Thành một cuốn sổ nhỏ đưa cho nàng. Đôi mắt hắn nhìn nàng nhu hòa một chút nói, “Không cần gấp gáp, trong nửa tháng làm là được.”
Trương Tiểu Oản cười cười, khẽ lên tiếng rồi bưng khay đi ra. Đợi vừa ra đến cửa thì nụ cười trên mặt nàng đã không có. Nàng bình tĩnh bước nhanh rời đi, vừa ra đến tiền viện đã nói với nha hoàn chờ ở cửa, “Tìm Thính quản qua tới cho ta.”
Bên này nàng mới vào trong viện thì Thính quản gia cũng đã vội vã bước nhanh tới. Thấy nàng ông ta lập tức khom người nói, “Phu nhân.”
“Vào đi……” Trương Tiểu Oản nhìn nha hoàn và gã sai vặt trong viện sau đó lạnh lẽo nói, “Tất cả ra ngoài cho ta, không có ta gọi thì không ai được tiến vào.”
Chuyện nàng bán nha hoàn lúc trước còn mới mẻ nên lúc này không ai dám lắm miệng, tất cả đều hành lễ rồi lùi xuống.
Trương Tiểu Oản ngồi trở lại chủ vị, lấy ra danh sách mới có được rồi mở ra cho Thính quản gai xem, “Ta biết ông là người của Đại công tử, những người này trong nhà còn có những ai ông nói hết cho ta nghe một chút.”
Lúc này nàng lại đứng lên nói thêm, “Ông nhìn qua đi, ta đi lấy bút mực.”
Nàng đi vào trong phòng Hoài Mộ, thấy hắn còn đang ngủ nàng mới đứng đó nhìn hắn một lúc rồi mới nhắm mắt xoay người đi tới bàn nhỏ của hắn lấy giấy bút.
Lúc trở về nhà chính, Thính quản gia nói còn nàng viết. Ở giữa lúc đó có hạ nhân chăm sóc Hoài Thiện sợ hãi đến báo là hắn đã tỉnh. Trương Tiểu Oản bảo người để hắn tự ăn sáng rồi chờ nàng tới. Đợi liệt kê xong toàn bộ số người Trương Tiểu Oản mới cầm danh sách đi đến phòng Uông Hoài Thiện.
Thấy nàng tới, Hoài Thiện lập tức quỳ trên mặt đất gọi, “Mẫu thân.”
Trương Tiểu Oản không đi đỡ hắn mà bảo gã sai vặt đi xuống, chờ Thính quản gia tới báo nói trong viện không có người rồi ông ta cũng lui ra thì nàng mới tự dọn ghế ra ngồi trước mặt Uông Hoài Thiện mà bắt đầu đọc: “Hà Sam, 30 tuổi, trong nhà có cô mẫu 57 tuổi, dưới gối có ba nhi tử,h hai nữ nhi, trưởng tử mười bảy tuổi, ấu nữ một tuổi. Vu Khỏa, 30 tuổi, phụ mẫu đều mất hết, có một đệ đệ và một muội muội, hai chân không lành lặn cần hắn nuôi dưỡng, dưới gối có hai nhitử một nữ nhi, trưởng tử mười hai, ấu tử ba tuổi. Lương Thượng Thông, 28 tuổi, một nhi tử mới nửa tuổi. Ninh Quy Hương, không có con, dưới gối thu dưỡng mười bảy đứa nhỏ mồ côi trong tộc….”
Nàng đọc từng chữ một, Uông Hoài Thiện quỳ trên mặt đất rơi lệ đầy mặt, sau đó hắn gào khóc thành tiếng.
Trương Tiểu Oản đọc xong mới mạnh mẽ nhét cuốn sổ kia vào tay hắn sau đó nhìn chằm chằm hắn nói từng câu một, “Đây cũng là mấy trăm người, Hoài Thiện, con nói cho ta, lúc con hành sự không nghĩ trước sau có nghĩ đến phải đối mặt với mấy trăm người này thế nào không? Chẳng lẽ bọn họ không phải người sống sao? Con nói đi đi!”
“Mẫu thân……” Hoài Thiện vùi đầu vào đầu gối nàng, thống khổ tuyệt vọng mà khóc lóc, “Là con sai rồi, con quá xúc động.”
“Không, con không xúc động, con chỉ biết được mà không lo mất.” Trương Tiểu Oản lạnh lùng mà nhìn hắn, không dao động nói, “Con biết phụ thân con sẽ giúp con gánh vác, nếu con tổn hại thì hắn cũng tổn hại. Con cũng biết được ta sẽ không trơ mắt nhìn con có việc gì. Con biết được quá nhiều nên mới không sợ trời không sợ đất như thế. Nhưng con không nghĩ tới con giúp hoàng đế kéo kẻ địch xuống ngựa rồi mà con còn có thể an bình sao? Phải, chờ hoàng đế không cần con nữa thì con sẽ mang ta xa chạy cao bay nhưng con có nghĩ tới đệ đệ con sẽ thế nào không? Con có nghĩ tới những người có ơn trọng như núi với con như Đao thúc, Hồ gia thôn, cữu cữu con sẽ thế nào không? Ông bà ngoại của con chẳng lẽ cũng phải chết dưới khoái ý trả thù của con sao? Hay là con cũng muốn mang bọn họ xa chạy cao bay theo con? Dù ta có đồng ý đi theo con thì những người đó chắc gì đã nguyện ý?”
Nói đến đây Trương Tiểu Oản giơ tay lên. Cho dù là lúc này nàng vẫn luyến tiếc đánh hắn, sợ hắn sẽ tan nát cõi lòng. Nàng không thể phát tiết phẫn nộ trong lòng, chỉ có thể nặng nề đánh lên tay ghế, thống khổ mà chảy nước mắt, “Đều do ta, dạy con nhiều năm như thế nhưng vẫn để con tùy hứng, ánh mắt nông cạn như thế. Ta xứng đáng mà, xứng đáng quá mà……”
Nói đến lúc này nàng đã không thở nổi, trước mắt tối sầm, đầu cũng nghiêng qua một bên ngã trên đất. Đầu nàng trong khoảng khắc đập xuống chảy máu.
“Mẫu thân,” lúc Trương Tiểu Oản ngã thì Hoài Thiện mới phản ứng lại. Hắn ngây ra rồi hét lớn, vội nâng nàng dậy, bế nàng ngồi vào ghế rồi khẩn trương cầm lấy tay nàng dán lên mặt hắn. Hắn vừa đỡ nàng vừa chảy nước mắt nói, “Ngài đánh con đi, đánh chết con đi. Là con không nghĩ đến ngài, không nghĩ đến mọi người mới ra tay. Là con tùy hứng, ngài đừng nóng giận, mẫu thân đừng nóng giận, về sau con không dám nữa……”
Nói đến đây hắn khóc không thành tiếng, nhìn thấy trên trán Trương Tiểu Oản có vết máu thì hắn lập tức nhảy dựng lên. Trong chớp mắt kia hắn cầm lấy bội đao ở một bên, mắt thấy hắn sắp đâm lên người để tự trừng phạt mình.
“Con dám?!” Trương Tiểu Oản cất giọng thét to khi thấy hắn cầm đao. Uông Hoài Thiện nghe thấy thì hơi ngừng lại, đúng lúc ngoài cửa có người tiến vào. Người kia vừa vào đã đá cây đao trên tay hắn đi khiến nó bay ra xa. Lúc này chân Uông Vĩnh Chiêu vừa rơi xuống đất thì tay đã không nể tình mà tát cho hắn một cái.
“Ngươi cái đồ ngu xuẩn này.” Uông Vĩnh Chiêu đánh một chưởng sau đó xốc Uông Hoài Thiện lên, tàn nhẫn đá vào mông hắn. Sau đó Uông Vĩnh Chiêu mới quay đầu nhìn vệt đỏ trên trán Trương Tiểu Oản, cả người đều là sát khí hỏi: “Hắn đánh ngươi?”
“Không phải……” Trương Tiểu Oản thấy hắn đỏ bừng mắt thì vội thở hổn hển cả giận nói, “Là ta tự mình ngã.”
Nàng quá sợ hắn sẽ hạ tay tàn nhẫn nên vội chạy qua kéo tay hắn, “Ta tự mình không cẩn thận ngã đập đầu, Thính quản gia, Thính quản gia……”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, Thính quản gia lúc trước đã lui xuống lúc này lại nhanh chóng chạy vào phòng nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Không phải Thiện Vương đánh đâu chủ tử.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì vẫn hất tay phẫn nộ, giận dữ mà mắng nàng, “Ngu muội đến cực điểm.”
Dứt lời hắn đi lên kéo Uông Hoài Thiện đi ra cửa. Động tác thô lỗ kia khiến Trương Tiểu Oản kinh hãi đến mức tim cũng sắp nhảy ra. Nàng không nhịn được tiến lên hai bước nhưng lại bị Thính quản gia nhỏ giọng gọi lại, “Ngài đừng đi, để Đại công tử nói chuyện phải trái với Thiện Vương đi.”
“Thế này……” Trương Tiểu Oản nghiêng đầu nhìn ông ta, trên mặt là hoang mang cực độ.
“Việc này cũng không phải lỗi của mình tiểu Thiện Vương, cái này Đại công tử hiểu được nên ngài đừng hoảng hốt.” Thính quản gai nhịn không được giải thích với nàng, “Nội bộ chuyện này cũng giống như ngài nói, có lỗi của tiểu Thiện Vương nhưng cũng quả thật là do người khác giở trò. Đại công tử dạy dỗ ngài ấy nhiều một chút thì ngài ấy sẽ biết. Rốt cuộc tiểu Thiện Vương cũng còn quá trẻ không phải sao?”
Cổ nàng nghẹn lại, đợi mấy hơi mới ép được nước mắt trở về sau đó nói, “Gọi Thính quản gia mang gã sai vặt cõng hắn vè, lại gọi đại phu.”
“Đi đi.” Uông Vĩnh Chiêu vừa quay đầu đã phun ra mện lệnh.
Giang Tiểu Sơn ôm quyền, vội vàng lui ra.
“Trên người hắn không bị thương.” Thấy nàng giống như thương tâm muốn chết, Uông Vĩnh Chiêu không nhịn được duỗi tay qua vuốt ve mặt nàng.
Ở trong lòng bàn tay hắn, Trương Tiểu Oản nhẹ lắc đầu nhưng vẫn chảy nước mắt, “Nếu hắn vẫn không hiểu chuyện như thế thì kể cả ngài có giúp đỡ cũng không bảo hộ được hắn cả đời.”
Nước mắt nóng bỏng vẫn chảy xuống, nàng hít một hơi thật sâu rồi mới đứng thẳng người miễn cưỡng cười với Uông Vĩnh Chiêu nói, “Ngài yên tâm đi làm việc, ta đi dặn gã sai vặt và bọn nha đầu làm việc.”
Uông Vĩnh Chiêu mới vừa về nên còn nhiều việc gấp phải xử lý. Lúc hắn duỗi tay cọ qua nước mắt của nàng thì cẩn thận nhìn nàng sau đó mới buông lỏng tay ra.
“Hắn sẽ không có việc gì.” Vì trấn an nàng hắn vẫn nói ra lời này.
“Ta biết.” Trương Tiểu Oản cười đạm mạc với hắn sau đó hành lễ rồi bước nhanh theo gã sai vặt đang cõng Uông Hoài Thiện rời đi.
Nhìn bóng dáng gấp gáp của nàng, Uông Vĩnh Chiêu vươn ngón tay giúp nàng gạt lệ đưa lên miệng nếm nếm sau đó cũng không quay đầu mà đi vào thư phòng giải quyết công việc.
Màn đêm buông xuống, Uông Vĩnh Chiêu chưa về. Trương Tiểu Oản trắng đêm không ngủ, trước tiên nàng ngồi trong phòng Uông Hoài Thiện tới nửa đêm, nghe tiếng hô hấp của hắn. Rất nhiều lần nàng lén lút đi đến bên người hắn, duỗi tay thăm dò hơi thở của hắn rồi lại vuốt ve bàn tay ấm áp của hắn để xác định hắn còn sống.
Nửa đêm về sáng nàng đi phòng bếp nấu cháo, nấu canh bí đao nhuận phổi. Lúc này nàng lệnh cho gã sai vặt đi đến nhà đồ tể mua thịt heo mới giết. Nàng xào một món ăn sau đó bưng mấy thứ đó đến tiền viện.
Một đường này nàng đi rất thuận lợi, không bị ai ngăn cản. Đến thư phòng, nhìn thấy nàng tới thì Uông Vĩnh Chiêu đứng sau bàn, tay cầm bút nhìn cái khay trong tay nàng nhẹ nhíu mày.
“Ta đi chuẩn bị nước cho ngài.” Trương Tiểu Oản đặt cái khay lên bàn sau đó hành lễ với hắn rồi đi ra ngoài.
Nàng tìm võ tướng ngoài cửa để hắn chỉ đường tới phòng ngủ phụ của Uông Vĩnh Chiêu ngày thường sau đó cầm chậu nước và khăn vải đến. Lúc này võ tướng kia đã múc nước vào phòng, nàng đổ nước ra thấm ướt khăn vải sau đó tiến lên lau mặt cho Uông Vĩnh Chiêu.
Uông Vĩnh Chiêu có vẻ không kiên nhẫn, Trương Tiểu Oản lại có mắt không tròng. Lúc nàng lau mặt cho hắn thì hắn không trốn, nàng cứ thế nhẹ nhàng nói, “Không phải ta tới cầu ngài cái gì, ta chỉ muốn ngài ăn chút đồ ăn lót dạ, đồng thời xin danh sách để sắp xếp việc trợ cấp cho thỏa đáng.”
Dứt lời nàng lại lau mặt cho hắn sau đó đi vắt khăn rồi lau đến tay. Vết mực trên tay trái của Uông Vĩnh Chiêu rất đậm, lau vài cái không sạch nên Trương Tiểu Oản dứt khoát bưng chậu nước đến đặt tay hắn vào đó mà nhẹ nhàng cọ sạch. Một lúc sau vết mực mới hết, lúc này nàng tiếp tục lau khô tay cho hắn rồi đặt đũa vào tay hắn.
Uông Vĩnh Chiêu nhìn nàng một cái mới uống một ít cháo. Uống vài ngụm hắn mới thấy mình cũng đói bụng, cứ thế một lúc đã ăn hết đồ ăn trên bàn.
Lúc này có người tiến đến bẩm báo việc quan trọng, Trương Tiểu Oản cũng đứng lên thu thập bát đũa sau đó ôn nhu nói, “Danh sách kia lát nữa ngài cho người mang tới chỗ ta nhé?”
“Không cần, có đây rồi.” Uông Vĩnh Chiêu lất từ trong một chồng giấy Tuyên Thành một cuốn sổ nhỏ đưa cho nàng. Đôi mắt hắn nhìn nàng nhu hòa một chút nói, “Không cần gấp gáp, trong nửa tháng làm là được.”
Trương Tiểu Oản cười cười, khẽ lên tiếng rồi bưng khay đi ra. Đợi vừa ra đến cửa thì nụ cười trên mặt nàng đã không có. Nàng bình tĩnh bước nhanh rời đi, vừa ra đến tiền viện đã nói với nha hoàn chờ ở cửa, “Tìm Thính quản qua tới cho ta.”
Bên này nàng mới vào trong viện thì Thính quản gia cũng đã vội vã bước nhanh tới. Thấy nàng ông ta lập tức khom người nói, “Phu nhân.”
“Vào đi……” Trương Tiểu Oản nhìn nha hoàn và gã sai vặt trong viện sau đó lạnh lẽo nói, “Tất cả ra ngoài cho ta, không có ta gọi thì không ai được tiến vào.”
Chuyện nàng bán nha hoàn lúc trước còn mới mẻ nên lúc này không ai dám lắm miệng, tất cả đều hành lễ rồi lùi xuống.
Trương Tiểu Oản ngồi trở lại chủ vị, lấy ra danh sách mới có được rồi mở ra cho Thính quản gai xem, “Ta biết ông là người của Đại công tử, những người này trong nhà còn có những ai ông nói hết cho ta nghe một chút.”
Lúc này nàng lại đứng lên nói thêm, “Ông nhìn qua đi, ta đi lấy bút mực.”
Nàng đi vào trong phòng Hoài Mộ, thấy hắn còn đang ngủ nàng mới đứng đó nhìn hắn một lúc rồi mới nhắm mắt xoay người đi tới bàn nhỏ của hắn lấy giấy bút.
Lúc trở về nhà chính, Thính quản gia nói còn nàng viết. Ở giữa lúc đó có hạ nhân chăm sóc Hoài Thiện sợ hãi đến báo là hắn đã tỉnh. Trương Tiểu Oản bảo người để hắn tự ăn sáng rồi chờ nàng tới. Đợi liệt kê xong toàn bộ số người Trương Tiểu Oản mới cầm danh sách đi đến phòng Uông Hoài Thiện.
Thấy nàng tới, Hoài Thiện lập tức quỳ trên mặt đất gọi, “Mẫu thân.”
Trương Tiểu Oản không đi đỡ hắn mà bảo gã sai vặt đi xuống, chờ Thính quản gia tới báo nói trong viện không có người rồi ông ta cũng lui ra thì nàng mới tự dọn ghế ra ngồi trước mặt Uông Hoài Thiện mà bắt đầu đọc: “Hà Sam, 30 tuổi, trong nhà có cô mẫu 57 tuổi, dưới gối có ba nhi tử,h hai nữ nhi, trưởng tử mười bảy tuổi, ấu nữ một tuổi. Vu Khỏa, 30 tuổi, phụ mẫu đều mất hết, có một đệ đệ và một muội muội, hai chân không lành lặn cần hắn nuôi dưỡng, dưới gối có hai nhitử một nữ nhi, trưởng tử mười hai, ấu tử ba tuổi. Lương Thượng Thông, 28 tuổi, một nhi tử mới nửa tuổi. Ninh Quy Hương, không có con, dưới gối thu dưỡng mười bảy đứa nhỏ mồ côi trong tộc….”
Nàng đọc từng chữ một, Uông Hoài Thiện quỳ trên mặt đất rơi lệ đầy mặt, sau đó hắn gào khóc thành tiếng.
Trương Tiểu Oản đọc xong mới mạnh mẽ nhét cuốn sổ kia vào tay hắn sau đó nhìn chằm chằm hắn nói từng câu một, “Đây cũng là mấy trăm người, Hoài Thiện, con nói cho ta, lúc con hành sự không nghĩ trước sau có nghĩ đến phải đối mặt với mấy trăm người này thế nào không? Chẳng lẽ bọn họ không phải người sống sao? Con nói đi đi!”
“Mẫu thân……” Hoài Thiện vùi đầu vào đầu gối nàng, thống khổ tuyệt vọng mà khóc lóc, “Là con sai rồi, con quá xúc động.”
“Không, con không xúc động, con chỉ biết được mà không lo mất.” Trương Tiểu Oản lạnh lùng mà nhìn hắn, không dao động nói, “Con biết phụ thân con sẽ giúp con gánh vác, nếu con tổn hại thì hắn cũng tổn hại. Con cũng biết được ta sẽ không trơ mắt nhìn con có việc gì. Con biết được quá nhiều nên mới không sợ trời không sợ đất như thế. Nhưng con không nghĩ tới con giúp hoàng đế kéo kẻ địch xuống ngựa rồi mà con còn có thể an bình sao? Phải, chờ hoàng đế không cần con nữa thì con sẽ mang ta xa chạy cao bay nhưng con có nghĩ tới đệ đệ con sẽ thế nào không? Con có nghĩ tới những người có ơn trọng như núi với con như Đao thúc, Hồ gia thôn, cữu cữu con sẽ thế nào không? Ông bà ngoại của con chẳng lẽ cũng phải chết dưới khoái ý trả thù của con sao? Hay là con cũng muốn mang bọn họ xa chạy cao bay theo con? Dù ta có đồng ý đi theo con thì những người đó chắc gì đã nguyện ý?”
Nói đến đây Trương Tiểu Oản giơ tay lên. Cho dù là lúc này nàng vẫn luyến tiếc đánh hắn, sợ hắn sẽ tan nát cõi lòng. Nàng không thể phát tiết phẫn nộ trong lòng, chỉ có thể nặng nề đánh lên tay ghế, thống khổ mà chảy nước mắt, “Đều do ta, dạy con nhiều năm như thế nhưng vẫn để con tùy hứng, ánh mắt nông cạn như thế. Ta xứng đáng mà, xứng đáng quá mà……”
Nói đến lúc này nàng đã không thở nổi, trước mắt tối sầm, đầu cũng nghiêng qua một bên ngã trên đất. Đầu nàng trong khoảng khắc đập xuống chảy máu.
“Mẫu thân,” lúc Trương Tiểu Oản ngã thì Hoài Thiện mới phản ứng lại. Hắn ngây ra rồi hét lớn, vội nâng nàng dậy, bế nàng ngồi vào ghế rồi khẩn trương cầm lấy tay nàng dán lên mặt hắn. Hắn vừa đỡ nàng vừa chảy nước mắt nói, “Ngài đánh con đi, đánh chết con đi. Là con không nghĩ đến ngài, không nghĩ đến mọi người mới ra tay. Là con tùy hứng, ngài đừng nóng giận, mẫu thân đừng nóng giận, về sau con không dám nữa……”
Nói đến đây hắn khóc không thành tiếng, nhìn thấy trên trán Trương Tiểu Oản có vết máu thì hắn lập tức nhảy dựng lên. Trong chớp mắt kia hắn cầm lấy bội đao ở một bên, mắt thấy hắn sắp đâm lên người để tự trừng phạt mình.
“Con dám?!” Trương Tiểu Oản cất giọng thét to khi thấy hắn cầm đao. Uông Hoài Thiện nghe thấy thì hơi ngừng lại, đúng lúc ngoài cửa có người tiến vào. Người kia vừa vào đã đá cây đao trên tay hắn đi khiến nó bay ra xa. Lúc này chân Uông Vĩnh Chiêu vừa rơi xuống đất thì tay đã không nể tình mà tát cho hắn một cái.
“Ngươi cái đồ ngu xuẩn này.” Uông Vĩnh Chiêu đánh một chưởng sau đó xốc Uông Hoài Thiện lên, tàn nhẫn đá vào mông hắn. Sau đó Uông Vĩnh Chiêu mới quay đầu nhìn vệt đỏ trên trán Trương Tiểu Oản, cả người đều là sát khí hỏi: “Hắn đánh ngươi?”
“Không phải……” Trương Tiểu Oản thấy hắn đỏ bừng mắt thì vội thở hổn hển cả giận nói, “Là ta tự mình ngã.”
Nàng quá sợ hắn sẽ hạ tay tàn nhẫn nên vội chạy qua kéo tay hắn, “Ta tự mình không cẩn thận ngã đập đầu, Thính quản gia, Thính quản gia……”
Quả nhiên không ngoài dự đoán của nàng, Thính quản gia lúc trước đã lui xuống lúc này lại nhanh chóng chạy vào phòng nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Không phải Thiện Vương đánh đâu chủ tử.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe xong thì vẫn hất tay phẫn nộ, giận dữ mà mắng nàng, “Ngu muội đến cực điểm.”
Dứt lời hắn đi lên kéo Uông Hoài Thiện đi ra cửa. Động tác thô lỗ kia khiến Trương Tiểu Oản kinh hãi đến mức tim cũng sắp nhảy ra. Nàng không nhịn được tiến lên hai bước nhưng lại bị Thính quản gia nhỏ giọng gọi lại, “Ngài đừng đi, để Đại công tử nói chuyện phải trái với Thiện Vương đi.”
“Thế này……” Trương Tiểu Oản nghiêng đầu nhìn ông ta, trên mặt là hoang mang cực độ.
“Việc này cũng không phải lỗi của mình tiểu Thiện Vương, cái này Đại công tử hiểu được nên ngài đừng hoảng hốt.” Thính quản gai nhịn không được giải thích với nàng, “Nội bộ chuyện này cũng giống như ngài nói, có lỗi của tiểu Thiện Vương nhưng cũng quả thật là do người khác giở trò. Đại công tử dạy dỗ ngài ấy nhiều một chút thì ngài ấy sẽ biết. Rốt cuộc tiểu Thiện Vương cũng còn quá trẻ không phải sao?”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.