Chương 170
Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu
19/09/2020
Đến tối, trong viện đốt một nồi dầu câu trẩu lớn, ánh sáng chiếu rọi mặt người.
Trong tay mỗi người là hai cái bánh bao, trên bàn chỉ có một chén nước trắng nóng hổi nhưng những người đã đi theo Uông Vĩnh Chiêu nhiều năm lại cảm thấy tràn đầy tinh thần. Bọn họ hoặc ngồi xổm, hoặc ngồi dựa vào chỗ nào đó nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Đến mấy bà tử cũng hếch tai nghe bọn họ nói chuyện, đều là việc trước kia xảy ra ở nơi này mà bọn họ biết được.
Trương Tiểu Oản ngồi ở ghế chủ vị bên cạnh Uông Vĩnh Chiêu, tò mò mà nhìn chằm chằm cái nồi dầu đang thắp sáng cả sân. Ngọn lửa thực sự quá vượng, đẹp đến nỗi nàng không rời mắt được. Nửa ngày sau nàng liếm đôi môi khô khốc, đến nước cũng không rảnh lo uống mà quay đầu nhìn Uông Vĩnh Chiêu đang nhìn về phía xa, nhẹ giọng hỏi, “Ngài chuẩn bị rất nhiều dầu sao?”
Lửa là do Uông Vĩnh Chiêu châm, một cây gỗ lớn thả xuống, nửa thùng dầu đổ vào là có ánh lửa thông thiên, xua tan toàn bộ hắc ám xung quanh. Tuy đã nhìn một hồi lâu nhưng Trương Tiểu Oản vẫn bị vẻ đẹp tục tằng khiếp sợ này làm cho ngây ra mãi không thể hồi thần.
Uông Vĩnh Chiêu quay đầu lại nhìn nàng sau đó nhẹ gật đầu. Lúc này Giang Tiểu Sơn ôm Uông Hoài Mộ đi tới gần ánh lửa xem đã trở về. Trương Tiểu Oản duỗi tay muốn ôm đứa nhỏ nhưng lại bị Uông Vĩnh Chiêu cản tay.
“Bình bà.”
“Đại nhân.” Bình bà tử vội đi tới.
“Mang tiểu công tử đi dùng bữa, thái hai khối thịt bò cho hắn ăn.”
“Vâng.” Bình bà nói xong thì cười ôm lấy Uông Hoài Mộ. Bà ta thất sự yêu thương Uông Hoài Mộ mà đứa nhỏ này cũng kính yêu bà ta. Đợi được Bình bà ôm hắn còn nói: “Bà bà, ta nặng lắm, ngươi thả ta xuống để ta tự đi.”
Bình bà cười nói, “Được, được, bà tử đã biết.” Sau đó bà ta thả đứa nhỏ xuống. Tiểu công tử hành lễ với cha mẹ mình rồi mới để bà ta dắt tay, ngoan ngoãn đi đến một bên dùng bữa tối.
Hắn đi rồi Uông Vĩnh Chiêu đỡ eo Trương Tiểu Oản, duỗi tay vén tóc bên má cho nàng rồi ôm nàng vào lòng để nàng dựa trên người hắn. Trương Tiểu Oản mỉm cười, thu lại tầm mắt nhìn con mình, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Uông Vĩnh Chiêu, nhẹ giọng nói, “Ta thực vui mừng vì ngài đã mang theo ta tới nơi này.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thế thì hừ cười một tiếng, cũng chỉ có phụ nhân quái lạ này mới vui mừng vì hắn mang nàng tới nơi hoang vắng cằn cỗi này.
Nghe thấy tiếng cười nhạo của hắn, Trương Tiểu Oản cũng không nói mà chỉ cười nhìn ánh lửa sau đó vươn tay cầm bánh bao vẫn còn nóng mà chậm rãi nhai.
Đại mạc nơi biên cương vào tháng năm nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, nàng mặc áo lông cừu của Uông Vĩnh Chiêu nên cũng ngăn được hơi lạnh, bây giờ dựa vào người hắn cũng coi như dính vài phần ấm áp.
Nàng ngẩng đầu lên thì thấy bầu trời đen cao vô hạn, thấy lòng mình tự do chưa từng có. Một đường này, không trung cao rộng cho nàng sức sống. Nàng cảm thấy những áp lực đè nén linh hồn nàng nửa đời này cuối cùng cũng tiêu tan để nàng có thể thở dốc một hơi. Một đường này mỗi khi nàng cười thì đều tinh tường biết mình đang thật sự vui vẻ chứ không phải mang mặt nạ mà nhìn thế gian.
“Lúc này thật tốt.” Trương Tiểu Oản thu lại ánh mắt, nhịn không được nói với Uông Vĩnh Chiêu.
Uông Vĩnh Chiêu cầm lấy cái bánh bao đã nguội trên tay nàng, cho vào miệng nhai nuốt. Sau khi ăn xong hắn uống nước ấm nàng đưa tới rồi nói, “Đã nhiều ngày này có gió cát lớn, về sau ra cửa nhớ phải mang mũ có rèm, trên mặt cũng phải bịt một tầng vải mới được.”
“Đã biết.” Trương Tiểu Oản gật đầu.
“Qua mấy ngày này nữa đợi bão cát ngừng lại ta sẽ dẫn người đi phía trước tìm kiếm, phải một thời gian mới về.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói, “Mọi chuyện trên dưới ngươi phải làm chủ không ít, chính ngươi quyết định là được, biết không?”
“Đã biết.”
“Ta đi rồi, người và vật của ba trấn này đều do ngươi quản, cũng do ngươi xử trí……” Uông Vĩnh Chiêu lúc này cúi thấp đầu nhìn nàng hỏi, “Sợ không?”
Trương Tiểu Oản cười lắc đầu, “Ngài biết ta không sợ.”
“Ngươi quả thật chưa từng sợ ai.” Uông Vĩnh Chiêu nói đến đây thì cười cười sau đó ngẩng đầu nhìn phía Tây, rồi lại cúi đầu nhẹ nhàng nói với nàng, “Tháng sau sẽ có cây cối được vận chuyển từ phía nam tới. Ta muốn mang 3000 người đi xung quanh trồng cây. Ngươi có cách giữ được lương thực cho mấy ngàn người này không?”
“3000 người? Ngoại trừ người của ba trấn này còn phải thêm 3000 người nữa sao?” Trương Tiểu Oản ngồi thẳng người nhìn thấy Uông Vĩnh Chiêu gật đầu với nàng.
Nàng trầm mặt, suy tư một hồi mới nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Phải tốn không ít bạc.”
“Đều ở trong tay ngươi.” Uông Vĩnh Chiêu đạm mạc nói.
“Đã biết.” Trương Tiểu Oản ngồi ở kia nghĩ thêm một lúc mới cười khổ gật đầu. Có lẽ vì tâm tình vui sướng nên nàng lại có chút oán trách mà nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Có khi ta nghĩ mọi việc ngài đã nghĩ kỹ rồi. Ngài đã nắm chắc rồi nên mới không sợ đi vào chỗ này.”
Người của Hồ gia thôn, hai đứa em trai nàng chính là làm công việc mua bán, vào nam ra bắc. Trong tay Uông Vĩnh Chiêu còn có một đoàn ngựa thồ khổng lồ, quân biên cương cũng một nửa là của hắn. Những người này mà liên thủ lại thì muốn vận chuyển những thứ kia đến đây cũng không phải việc khó.
Sợi dây này một khi buộc lại thì chỉ cần chỉ huy thích đáng sẽ nuôi sống được mấy ngàn đến một vạn người, quả thật không phải vấn đề gì quá lớn.
Trước khi tới đây nàng cũng đã chuẩn bị lượng lương thực lớn, hiện nay đã có không ít lương thực được vận chuyển tới đây. Đến lúc đó lại thương lượng với đoàn ngựa thồ một chút, như thế là lương thực có thể chuẩn bị đủ.
Vấn đề lớn nhất khi sống ở đây chính là nước, hiện tại bọn họ có bạc nhưng nước thì quả thật phải dùng tiết kiệm một chút. Nơi gần sa mạc thì nước quả thật là quý hơn vàng.
Trương Tiểu Oản cũng biết Uông Vĩnh Chiêu đã phái người đi khắp nơi tìm nguồn nước, cũng có vài chỗ đã ổn thỏa. Hiện tại điều quan trọng là nước ở mấy chỗ đó có đủ để giải khát cho người ở mấy trấn không.
Mà trồng cây thì hẳn là phải làm nhưng chúng nó cũng cần có nước mới sống được. Vấn đề này hẳn là Uông Vĩnh Chiêu cũng đã nghĩ tới.
“Lão gia,” Trương Tiểu Oản nghĩ một hồi rồi kéo tay Uông Vĩnh Chiêu qua nhét vào trong áo choàng của nàng để ủ ấm, mặt lại suy tư nhìn hắn nói, “Ngài nhìn xem thế này có được không, ngài có thể bảo người đem cây trồng tới chỗ có nguồn nước có được không?”
“Ừ, cũng được.”
Lúc này bọn hạ nhân thấy bọn họ nói chuyện thì rời khỏi viện, thị vệ cũng lùi ra ngoài canh gác, toàn bộ sân chỉ còn lại hai người bọn họ.
Uông Vĩnh Chiêu cũng thuận thế ôm Trương Tiểu Oản vào trong ngực, kéo áo choàng dày của mình qua ôm lấy nàng để nàng nằm trong ngực hắn rồi mới nhàn nhạt nói, “Ngươi nghĩ gì cứ nói.”
“Vâng,” Trương Tiểu Oản ngẩng đầu nhìn hắn cười, sau đó nàng mới trầm tư một chút rồi nói tiếp, “Cây dựa vào nguồn nước sẽ dễ nuôi, đợi rễ cây duỗi tới mạch nước ngầm thì cũng sẽ giúp giữ nước, năm tháng đi xuống cây sẽ thành đại thụ, một cây tồn tại được thì hẳn cũng giữ được không ít nước……”
Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì cười ôn hòa nói, “Dựa vào chúng ta thì sợ là không thực hiện được, chúng ta có thể sống được mấy năm chứ?”
“A?” Trương Tiểu Oản khó hiểu hỏi.
“Ta thỉnh lệnh Hoàng Thượng tới đây thì đã mượn ba chỗ núi rừng, hoàng đế cũng đồng ý cho ta mượn 3 vạn binh sĩ biên cương để ta dời núi rừng kia tới đây.”
Dời tới đây ư?
Trương Tiểu Oản há miệng, ngây ngốc mà quay đầu lại nhìn Uông Vĩnh Chiêu vừa bâng quơ nói một cách nhẹ nhàng.
“Đừng lo lắng,” Uông Vĩnh Chiêu lại an ủi nàng nói, “Ba vạn binh sĩ kia sẽ không ăn của chúng ta, bọn họ là do Hoàng Thượng quản lý.”
Sau một lúc lâu Trương Tiểu Oản vẫn không biết phải nói gì mới tốt. Qua một hồi nàng mới tự giễu bản thân là cái đồ nhà quê. Nàng không nhịn được cười khổ lắc đầu nói, “Nói đến đây cũng không biết Hoàng Thượng nghĩ thế nào về ngài, tống cổ ngài tới chỗ này còn giúp ngài dời núi, đây là đày đọa ngài hay giúp ngài biến thành hoàng đế nơi này.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thế thì cười cười, khẽ vuốt chút tóc đen của nàng rồi lẩm bẩm bên tai nàng, “Ngươi cho rằng ông ta tốt bụng thế hả? Ngày sau ta còn phải đi Thương thành giúp ông ta huấn luyện quân đó. Người là người của ông ta, binh là binh của ông ta, nhưng kẻ ra sức lại là vị Tiết Độ Sứ của ba trấn nghèo leng keng như ta.”
******
Mấy ngày này Uông Vĩnh Chiêu dặn dò Trương Tiểu Oản không ít chuyện sau đó mang binh ra ngoài. Trương Tiểu Oản cũng cực kỳ bận rộn nên chỉ đành phó thác Hoài Mộ cho Bình bà tử và Chân tiên sinh. Còn nàng mang theo bà Bảy và bà Tám bận rộn trong ngoài.
Nàng phải sắp xếp đồ trong nhà kho theo ý mình, còn phải phân người quản lý chúng, ngoài ra còn phải xử lý các hạng mục công việc lớn nhỏ trong trấn.
Hôm nay nàng đang ở nhà kho chỉnh lý đồ vật thì con trai của Thính quản gia là Đại Trọng tới gọi nàng, “Phu nhân, phu nhân, đại công tử mang đồ tới……”
“Đại công tử?” Trương Tiểu Oản nghe được thì ngẩn ra.
“Ai da, nhìn miệng của tiểu nhân này……” Đại Trọng thấy mình nói không rõ thì vội tát mặt mình rồi nói, “Là Thiện Vương thiên tuế đưa cái rương tới……”
“Hoài Thiện ư?” Trương Tiểu Oản nghe được thì lập tức xách váy đi nhanh ra ngoài.
“Mũ có rèm, phu nhân, ngài còn chưa đội mũ kìa……” Bà Bảy và bà Tám vội cầm mũ tiến lên đuổi theo đội vào cho Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản bước nhanh đến nhà chính, nàng mới vừa đi vào thì người dẫn đầu đã quỳ gối trên mặt đất. Đó là một thanh niên có khuôn mặt thanh tú sáng lạn, hắn cười nói, “Mạt tướng Cung Hành Phong thỉnh an phu nhân.”
“Mau mau đứng lên.” Trương Tiểu Oản vội tiến lên đỡ người lên, lại nâng rèm lên nhìn hắn cười nói, “Đây là vị nghĩa huynh cùng Hoài Thiện hành binh đánh giặc con cùng hắn trộm trèo tường ra ngoài uống rượu hả?”
“Là mạt tướng.” Cung Hành Phong vừa nghe nàng cất giọng thanh thúy ôn tồn mang theo tiếng cười thì ý cười trên mặt hắn càng sâu hơn.
“Gọi ta là nghĩa mẫu đi.” Trương Tiểu Oản mỉm cười nói sau đó giơ tay bỏ mũ có rèm xuống rồi nói với binh sĩ còn quỳ phía sau, “Đều đứng dậy đi, đừng đứng mà tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Nói xong nàng xoay người nói với Đại Trọng, “Đừng làm phiền phụ thân ngươi, tuổi ngươi cũng không nhỏ nữa, cũng nên vì trong phủ làm chủ vài việc đi thôi. Ngươi tới phòng bếp bảo đầu bếp làm cơm canh cho các vị tiểu ca này, lại gọi người đưa nước tới cho bọn họ giải khát.”
Đại Trọng vừa nghe thấy thế thì đã mừng tới mức mắt sáng lên, cong eo đáp một tiếng “Vâng” sau đó bước nhanh đi làm việc. Hắn đi nhanh tới nỗi Trương Tiểu Oản muốn gọi hắn cũng không kịp, chỉ đành nói với bà Tám ở bên người, “Ngươi đi dặn nhà bếp nâng nửa con dê nướng tốt lên cho bọn họ. Một đường này bọn họ cũng đã vất vả, phải ăn no một chút mới được.”
Nàng nói bằng tiếng phổ thông nên Cung Hành Phong và đám binh sĩ đi theo nghe hiểu. Sau khi nghe xong tất cả đều nuốt nước miếng, vang lên thật lớn. Trương Tiểu Oản cười nhìn bọn họ nói, “Bây giờ đã thèm rồi hả? Vậy thì tốt, lát nữa ta cũng không cần lo lắng các ngươi ăn không vào.”
Cung Hành Phong nghe thế thì vò đầu, vui mừng đến không biết phải nói thế nào. Hắn tiến lên kéo tay áo nàng, nói, “Ngài mau đến xem, Hoài Thiện mang cho ngài không ít đồ tốt……”
Trong tay mỗi người là hai cái bánh bao, trên bàn chỉ có một chén nước trắng nóng hổi nhưng những người đã đi theo Uông Vĩnh Chiêu nhiều năm lại cảm thấy tràn đầy tinh thần. Bọn họ hoặc ngồi xổm, hoặc ngồi dựa vào chỗ nào đó nhỏ giọng nói chuyện với nhau. Đến mấy bà tử cũng hếch tai nghe bọn họ nói chuyện, đều là việc trước kia xảy ra ở nơi này mà bọn họ biết được.
Trương Tiểu Oản ngồi ở ghế chủ vị bên cạnh Uông Vĩnh Chiêu, tò mò mà nhìn chằm chằm cái nồi dầu đang thắp sáng cả sân. Ngọn lửa thực sự quá vượng, đẹp đến nỗi nàng không rời mắt được. Nửa ngày sau nàng liếm đôi môi khô khốc, đến nước cũng không rảnh lo uống mà quay đầu nhìn Uông Vĩnh Chiêu đang nhìn về phía xa, nhẹ giọng hỏi, “Ngài chuẩn bị rất nhiều dầu sao?”
Lửa là do Uông Vĩnh Chiêu châm, một cây gỗ lớn thả xuống, nửa thùng dầu đổ vào là có ánh lửa thông thiên, xua tan toàn bộ hắc ám xung quanh. Tuy đã nhìn một hồi lâu nhưng Trương Tiểu Oản vẫn bị vẻ đẹp tục tằng khiếp sợ này làm cho ngây ra mãi không thể hồi thần.
Uông Vĩnh Chiêu quay đầu lại nhìn nàng sau đó nhẹ gật đầu. Lúc này Giang Tiểu Sơn ôm Uông Hoài Mộ đi tới gần ánh lửa xem đã trở về. Trương Tiểu Oản duỗi tay muốn ôm đứa nhỏ nhưng lại bị Uông Vĩnh Chiêu cản tay.
“Bình bà.”
“Đại nhân.” Bình bà tử vội đi tới.
“Mang tiểu công tử đi dùng bữa, thái hai khối thịt bò cho hắn ăn.”
“Vâng.” Bình bà nói xong thì cười ôm lấy Uông Hoài Mộ. Bà ta thất sự yêu thương Uông Hoài Mộ mà đứa nhỏ này cũng kính yêu bà ta. Đợi được Bình bà ôm hắn còn nói: “Bà bà, ta nặng lắm, ngươi thả ta xuống để ta tự đi.”
Bình bà cười nói, “Được, được, bà tử đã biết.” Sau đó bà ta thả đứa nhỏ xuống. Tiểu công tử hành lễ với cha mẹ mình rồi mới để bà ta dắt tay, ngoan ngoãn đi đến một bên dùng bữa tối.
Hắn đi rồi Uông Vĩnh Chiêu đỡ eo Trương Tiểu Oản, duỗi tay vén tóc bên má cho nàng rồi ôm nàng vào lòng để nàng dựa trên người hắn. Trương Tiểu Oản mỉm cười, thu lại tầm mắt nhìn con mình, lại ngẩng đầu liếc mắt nhìn Uông Vĩnh Chiêu, nhẹ giọng nói, “Ta thực vui mừng vì ngài đã mang theo ta tới nơi này.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thế thì hừ cười một tiếng, cũng chỉ có phụ nhân quái lạ này mới vui mừng vì hắn mang nàng tới nơi hoang vắng cằn cỗi này.
Nghe thấy tiếng cười nhạo của hắn, Trương Tiểu Oản cũng không nói mà chỉ cười nhìn ánh lửa sau đó vươn tay cầm bánh bao vẫn còn nóng mà chậm rãi nhai.
Đại mạc nơi biên cương vào tháng năm nhưng ban đêm vẫn rất lạnh, nàng mặc áo lông cừu của Uông Vĩnh Chiêu nên cũng ngăn được hơi lạnh, bây giờ dựa vào người hắn cũng coi như dính vài phần ấm áp.
Nàng ngẩng đầu lên thì thấy bầu trời đen cao vô hạn, thấy lòng mình tự do chưa từng có. Một đường này, không trung cao rộng cho nàng sức sống. Nàng cảm thấy những áp lực đè nén linh hồn nàng nửa đời này cuối cùng cũng tiêu tan để nàng có thể thở dốc một hơi. Một đường này mỗi khi nàng cười thì đều tinh tường biết mình đang thật sự vui vẻ chứ không phải mang mặt nạ mà nhìn thế gian.
“Lúc này thật tốt.” Trương Tiểu Oản thu lại ánh mắt, nhịn không được nói với Uông Vĩnh Chiêu.
Uông Vĩnh Chiêu cầm lấy cái bánh bao đã nguội trên tay nàng, cho vào miệng nhai nuốt. Sau khi ăn xong hắn uống nước ấm nàng đưa tới rồi nói, “Đã nhiều ngày này có gió cát lớn, về sau ra cửa nhớ phải mang mũ có rèm, trên mặt cũng phải bịt một tầng vải mới được.”
“Đã biết.” Trương Tiểu Oản gật đầu.
“Qua mấy ngày này nữa đợi bão cát ngừng lại ta sẽ dẫn người đi phía trước tìm kiếm, phải một thời gian mới về.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói, “Mọi chuyện trên dưới ngươi phải làm chủ không ít, chính ngươi quyết định là được, biết không?”
“Đã biết.”
“Ta đi rồi, người và vật của ba trấn này đều do ngươi quản, cũng do ngươi xử trí……” Uông Vĩnh Chiêu lúc này cúi thấp đầu nhìn nàng hỏi, “Sợ không?”
Trương Tiểu Oản cười lắc đầu, “Ngài biết ta không sợ.”
“Ngươi quả thật chưa từng sợ ai.” Uông Vĩnh Chiêu nói đến đây thì cười cười sau đó ngẩng đầu nhìn phía Tây, rồi lại cúi đầu nhẹ nhàng nói với nàng, “Tháng sau sẽ có cây cối được vận chuyển từ phía nam tới. Ta muốn mang 3000 người đi xung quanh trồng cây. Ngươi có cách giữ được lương thực cho mấy ngàn người này không?”
“3000 người? Ngoại trừ người của ba trấn này còn phải thêm 3000 người nữa sao?” Trương Tiểu Oản ngồi thẳng người nhìn thấy Uông Vĩnh Chiêu gật đầu với nàng.
Nàng trầm mặt, suy tư một hồi mới nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Phải tốn không ít bạc.”
“Đều ở trong tay ngươi.” Uông Vĩnh Chiêu đạm mạc nói.
“Đã biết.” Trương Tiểu Oản ngồi ở kia nghĩ thêm một lúc mới cười khổ gật đầu. Có lẽ vì tâm tình vui sướng nên nàng lại có chút oán trách mà nói với Uông Vĩnh Chiêu, “Có khi ta nghĩ mọi việc ngài đã nghĩ kỹ rồi. Ngài đã nắm chắc rồi nên mới không sợ đi vào chỗ này.”
Người của Hồ gia thôn, hai đứa em trai nàng chính là làm công việc mua bán, vào nam ra bắc. Trong tay Uông Vĩnh Chiêu còn có một đoàn ngựa thồ khổng lồ, quân biên cương cũng một nửa là của hắn. Những người này mà liên thủ lại thì muốn vận chuyển những thứ kia đến đây cũng không phải việc khó.
Sợi dây này một khi buộc lại thì chỉ cần chỉ huy thích đáng sẽ nuôi sống được mấy ngàn đến một vạn người, quả thật không phải vấn đề gì quá lớn.
Trước khi tới đây nàng cũng đã chuẩn bị lượng lương thực lớn, hiện nay đã có không ít lương thực được vận chuyển tới đây. Đến lúc đó lại thương lượng với đoàn ngựa thồ một chút, như thế là lương thực có thể chuẩn bị đủ.
Vấn đề lớn nhất khi sống ở đây chính là nước, hiện tại bọn họ có bạc nhưng nước thì quả thật phải dùng tiết kiệm một chút. Nơi gần sa mạc thì nước quả thật là quý hơn vàng.
Trương Tiểu Oản cũng biết Uông Vĩnh Chiêu đã phái người đi khắp nơi tìm nguồn nước, cũng có vài chỗ đã ổn thỏa. Hiện tại điều quan trọng là nước ở mấy chỗ đó có đủ để giải khát cho người ở mấy trấn không.
Mà trồng cây thì hẳn là phải làm nhưng chúng nó cũng cần có nước mới sống được. Vấn đề này hẳn là Uông Vĩnh Chiêu cũng đã nghĩ tới.
“Lão gia,” Trương Tiểu Oản nghĩ một hồi rồi kéo tay Uông Vĩnh Chiêu qua nhét vào trong áo choàng của nàng để ủ ấm, mặt lại suy tư nhìn hắn nói, “Ngài nhìn xem thế này có được không, ngài có thể bảo người đem cây trồng tới chỗ có nguồn nước có được không?”
“Ừ, cũng được.”
Lúc này bọn hạ nhân thấy bọn họ nói chuyện thì rời khỏi viện, thị vệ cũng lùi ra ngoài canh gác, toàn bộ sân chỉ còn lại hai người bọn họ.
Uông Vĩnh Chiêu cũng thuận thế ôm Trương Tiểu Oản vào trong ngực, kéo áo choàng dày của mình qua ôm lấy nàng để nàng nằm trong ngực hắn rồi mới nhàn nhạt nói, “Ngươi nghĩ gì cứ nói.”
“Vâng,” Trương Tiểu Oản ngẩng đầu nhìn hắn cười, sau đó nàng mới trầm tư một chút rồi nói tiếp, “Cây dựa vào nguồn nước sẽ dễ nuôi, đợi rễ cây duỗi tới mạch nước ngầm thì cũng sẽ giúp giữ nước, năm tháng đi xuống cây sẽ thành đại thụ, một cây tồn tại được thì hẳn cũng giữ được không ít nước……”
Uông Vĩnh Chiêu nghe vậy thì cười ôn hòa nói, “Dựa vào chúng ta thì sợ là không thực hiện được, chúng ta có thể sống được mấy năm chứ?”
“A?” Trương Tiểu Oản khó hiểu hỏi.
“Ta thỉnh lệnh Hoàng Thượng tới đây thì đã mượn ba chỗ núi rừng, hoàng đế cũng đồng ý cho ta mượn 3 vạn binh sĩ biên cương để ta dời núi rừng kia tới đây.”
Dời tới đây ư?
Trương Tiểu Oản há miệng, ngây ngốc mà quay đầu lại nhìn Uông Vĩnh Chiêu vừa bâng quơ nói một cách nhẹ nhàng.
“Đừng lo lắng,” Uông Vĩnh Chiêu lại an ủi nàng nói, “Ba vạn binh sĩ kia sẽ không ăn của chúng ta, bọn họ là do Hoàng Thượng quản lý.”
Sau một lúc lâu Trương Tiểu Oản vẫn không biết phải nói gì mới tốt. Qua một hồi nàng mới tự giễu bản thân là cái đồ nhà quê. Nàng không nhịn được cười khổ lắc đầu nói, “Nói đến đây cũng không biết Hoàng Thượng nghĩ thế nào về ngài, tống cổ ngài tới chỗ này còn giúp ngài dời núi, đây là đày đọa ngài hay giúp ngài biến thành hoàng đế nơi này.”
Uông Vĩnh Chiêu nghe thấy thế thì cười cười, khẽ vuốt chút tóc đen của nàng rồi lẩm bẩm bên tai nàng, “Ngươi cho rằng ông ta tốt bụng thế hả? Ngày sau ta còn phải đi Thương thành giúp ông ta huấn luyện quân đó. Người là người của ông ta, binh là binh của ông ta, nhưng kẻ ra sức lại là vị Tiết Độ Sứ của ba trấn nghèo leng keng như ta.”
******
Mấy ngày này Uông Vĩnh Chiêu dặn dò Trương Tiểu Oản không ít chuyện sau đó mang binh ra ngoài. Trương Tiểu Oản cũng cực kỳ bận rộn nên chỉ đành phó thác Hoài Mộ cho Bình bà tử và Chân tiên sinh. Còn nàng mang theo bà Bảy và bà Tám bận rộn trong ngoài.
Nàng phải sắp xếp đồ trong nhà kho theo ý mình, còn phải phân người quản lý chúng, ngoài ra còn phải xử lý các hạng mục công việc lớn nhỏ trong trấn.
Hôm nay nàng đang ở nhà kho chỉnh lý đồ vật thì con trai của Thính quản gia là Đại Trọng tới gọi nàng, “Phu nhân, phu nhân, đại công tử mang đồ tới……”
“Đại công tử?” Trương Tiểu Oản nghe được thì ngẩn ra.
“Ai da, nhìn miệng của tiểu nhân này……” Đại Trọng thấy mình nói không rõ thì vội tát mặt mình rồi nói, “Là Thiện Vương thiên tuế đưa cái rương tới……”
“Hoài Thiện ư?” Trương Tiểu Oản nghe được thì lập tức xách váy đi nhanh ra ngoài.
“Mũ có rèm, phu nhân, ngài còn chưa đội mũ kìa……” Bà Bảy và bà Tám vội cầm mũ tiến lên đuổi theo đội vào cho Trương Tiểu Oản.
Trương Tiểu Oản bước nhanh đến nhà chính, nàng mới vừa đi vào thì người dẫn đầu đã quỳ gối trên mặt đất. Đó là một thanh niên có khuôn mặt thanh tú sáng lạn, hắn cười nói, “Mạt tướng Cung Hành Phong thỉnh an phu nhân.”
“Mau mau đứng lên.” Trương Tiểu Oản vội tiến lên đỡ người lên, lại nâng rèm lên nhìn hắn cười nói, “Đây là vị nghĩa huynh cùng Hoài Thiện hành binh đánh giặc con cùng hắn trộm trèo tường ra ngoài uống rượu hả?”
“Là mạt tướng.” Cung Hành Phong vừa nghe nàng cất giọng thanh thúy ôn tồn mang theo tiếng cười thì ý cười trên mặt hắn càng sâu hơn.
“Gọi ta là nghĩa mẫu đi.” Trương Tiểu Oản mỉm cười nói sau đó giơ tay bỏ mũ có rèm xuống rồi nói với binh sĩ còn quỳ phía sau, “Đều đứng dậy đi, đừng đứng mà tìm chỗ ngồi xuống nghỉ ngơi đi.”
Nói xong nàng xoay người nói với Đại Trọng, “Đừng làm phiền phụ thân ngươi, tuổi ngươi cũng không nhỏ nữa, cũng nên vì trong phủ làm chủ vài việc đi thôi. Ngươi tới phòng bếp bảo đầu bếp làm cơm canh cho các vị tiểu ca này, lại gọi người đưa nước tới cho bọn họ giải khát.”
Đại Trọng vừa nghe thấy thế thì đã mừng tới mức mắt sáng lên, cong eo đáp một tiếng “Vâng” sau đó bước nhanh đi làm việc. Hắn đi nhanh tới nỗi Trương Tiểu Oản muốn gọi hắn cũng không kịp, chỉ đành nói với bà Tám ở bên người, “Ngươi đi dặn nhà bếp nâng nửa con dê nướng tốt lên cho bọn họ. Một đường này bọn họ cũng đã vất vả, phải ăn no một chút mới được.”
Nàng nói bằng tiếng phổ thông nên Cung Hành Phong và đám binh sĩ đi theo nghe hiểu. Sau khi nghe xong tất cả đều nuốt nước miếng, vang lên thật lớn. Trương Tiểu Oản cười nhìn bọn họ nói, “Bây giờ đã thèm rồi hả? Vậy thì tốt, lát nữa ta cũng không cần lo lắng các ngươi ăn không vào.”
Cung Hành Phong nghe thế thì vò đầu, vui mừng đến không biết phải nói thế nào. Hắn tiến lên kéo tay áo nàng, nói, “Ngài mau đến xem, Hoài Thiện mang cho ngài không ít đồ tốt……”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.