Chương 181
Sát Trư Đao Đích Ôn Nhu
19/09/2020
Tiểu hán tử say rượu
gào khóc được một hồi, gọi mẹ loạn lên rồi lăn ra ngủ khì. Trương Tiểu
Oản bất đắc dĩ nhìn Uông Vĩnh Chiêu lúc này đang cứng đờ người mà cầu
xin, còn gọi hắn, “Phu quân.”
Uông Vĩnh Chiêu tức giận mà trừng mắt nhìn nàng một cái, mang theo chán ghét cúi đầu nhìn Uông Hoài Thiện đang ôm chặt lấy mình hừ lạnh một tiếng rồi mới xuống giường dìu đứa con cả đến cạnh cửa.
“Lão gia.” Giang Tiểu Sơn đã đứng ở cửa hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu rồi mới bảo hộ vệ cõng đại công tử lúc này đã khò khè ngủ say tít.
Đợi Uông Vĩnh Chiêu vào phòng Trương Tiểu Oản cũng đã xuống giường. Nàng lau người cho hắn, rồi giúp hắn đổi áo trong. Đợi hai người lại nằm lên giường, Trương Tiểu Oản lại gần Uông Vĩnh Chiêu, kéo tay hắn đặt lên bụng mình rồi khẽ thở dài.
“Ngủ đi.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói.
Lúc này Bình bà tiến vào thổi đèn, Trương Tiểu Oản hơi nhổm người dậy nói với bà ta, “Ta vẫn không yên tâm, bà bà đi xem hắn giúp ta, nếu hắn nôn thì lau người cho hắn, lại cho hắn uống chút nước.”
“Nô tỳ đi ngay, ngài yên tâm.” Bình bà nhẹ giọng đáp một câu rồi thổi tắt đèn và đi ra ngoài.
Trong bóng đêm Trương Tiểu Oản lại không ngủ được, trong phòng vẫn còn mùi rượu trên người Hoài Thiện, có thể thấy hắn đã uống không ít. Hắn phải khó chịu đến thế nào mới có thể say tới mức không phân biệt được ai đã mở miệng tố khổ.
“Không ngủ được hả?” Uông Vĩnh Chiêu lại mở miệng.
“Vâng,” Trương Tiểu Oản cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng nói, “Ngài đừng trách ta luôn thiên vị hắn, cũng dạy hắn làm việc theo tâm. Ta dạy hắn thành thế này nhưng đôi khi ta cũng không biết đây là tốt hay xấu, có phải đang hại hắn hay không.”
“Hại hắn?” Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì hừ cười một tiếng, “Không dạy thì với cái bộ dạng lúc thét lúc gào kia của hắn làm gì có được tiền đồ như ngày nay.”
Hắn dứt lời này thì trong phòng lại yên tĩnh. Trong bóng đêm, chỉ nghe được tiếng Trương Tiểu Oản cười, nhẹ nhàng nói, “Ngài cũng biết hắn hiện giờ cũng coi như có tiền đồ sao?”
Uông Vĩnh Chiêu không lên tiếng, nhưng giống như tức giận, muốn thu lại cái tay đang đặt trên bụng nàng. Trương Tiểu Oản kịp thời duỗi tay kéo hắn lại, an tĩnh được một hồi nàng mới gọi hắn một tiếng, “Phu quân.”
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu mãi mới trả lời, nhưng lại không nghe thấy nàng nói gì nữa mà chỉ có tiếng hơi thở nhợt nhạt của nàng.
Hắn không nhịn được quay đầu, trong bóng đêm nhìn khuôn mặt không rõ ràng lắm của nàng. Tuy là như vậy nhưng nàng vẫn thật đẹp. Nàng biết hắn rất muốn đứa nhỏ này, sợ là so với ai khác nàng đều rõ hơn. Cho nên nàng mới liều mạng muốn sinh nó ra —— cái này làm cho hắn không rõ nàng đang thành toàn hắn hay chỉ muốn dùng phần tình nghĩa này thao túng hắn, hay nàng cũng muốn đứa nhỏ này như hắn.
Mặc kệ là thế nào thì chuyện tới hiện giờ Uông Vĩnh Chiêu cũng đã tự biết hắn đã không thể bỏ được nàng, lúc này trong đáy lòng hắn đã có nàng.
*****
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Uông Hoài Thiện dùng đồ ăn sáng thì mặt hắn chôn vào bát cơm. Hắn uống cháo gạo lộc cộc lộc cộc nhưng không dám ngẩng đầu lên. Uông Hoài Mộ thấy thế thì cho rằng tối qua hắn uống nhiều còn đau đầu nên thường duỗi tay qua sờ trán hắn, sợ hắn bị sốt. Lúc Uông Hoài Mộ bị ốm mẹ hắn cũng quan tâm hắn như thế nên giờ hắn cũng dùng cách nào trên người Uông Hoài Thiện. Khuôn mặt nhỏ của hắn đều là quan tâm.
Uông Hoài Thiện bị hắn sờ vài lần thì không đành lòng trách cứ em mình, chỉ đành ngước khuôn mặt đỏ ửng lên nói với hắn, “Lão Hổ ca ca không sao, đệ đừng sốt ruột, mau ăn cháo đi rồi qua chỗ tiên sinh đọc sách.”
“Vâng, đệ đã biết.” Uông Hoài Mộ vừa nghe thấy thế thì cầm lấy chén văn nhã mà uống cháo. Sau khi uống xong hắn đi tới trước mặt Trương Tiểu Oản để nàng sửa sang lại xiêm y cho hắn rồi mới chắp tay với Uông Vĩnh Chiêu, “Phụ thân.”
“Đi đi, tiểu Sơn, đưa nhị công tử qua chỗ tiên sinh.” Uông Vĩnh Chiêu sờ sờ đầu hắn nói.
“Phụ thân, cái này là tờ luyện chữ của con hôm qua.” Uông Hoài Mộ cẩn thận lấy một tờ giấy trong túi tiền ra nói, “Hôm qua trở về muộn nên mẫu thân nói sáng nay con có thể đưa cho ngài xem.”
Uông Vĩnh Chiêu hơi kinh ngạc, đón lấy tờ giấy liếc mắt nhìn một cái sau đó không khỏi vui mừng cười. Đây là một đạo binh pháp, là một binh kế Lễ Bộ Thượng Thư dựa theo chiến công của hắn 17 năm trước đánh Đại Hạ viết ra. Chữ của Hoài Mộ rất tinh tế, nhìn ra được hắn cực kỳ cẩn thận viết đoạn này.
“Đây là con luyện chữ hả?”
“Vâng.”
“Có đọc được không?”
“Hài nhi có thể đọc được……” Uông Hoài Mộ nói xong thì rung đùi đắc ý mà đọc binh pháp, đọc xong mới để Giang Tiểu Sơn hớn hở cõng hắn đi tới chỗ tiên sinh.
Hắn đi rồi, Uông Hoài Thiện cũng dùng xong bữa sáng. Hắn dùng cái mũi hít hít một chút sau đó nói với Trương Tiểu Oản, “Mẫu thân, con đi làm việc đây.”
Dứt lời, hắn lại qua loa chắp tay với Uông Vĩnh Chiêu rồi không đợi ai nói gì đã ra khỏi cửa.
“Bà bà nói với hắn hả?” Trương Tiểu Oản quay đầu cười hỏi Bình bà tử.
“Có lẽ tự công tử biết, cũng không phải nô tỳ nói.” Bình bà tử cười nói.
“Ai……” Trương Tiểu Oản cười thở dài, đợi Giang Tiểu Sơn trở lại nàng mới đem đồ lặt vặt của hai cha con đưa cho hắn sau đó nhìn Uông Vĩnh Chiêu mang theo Giang Tiểu Sơn ra cửa.
Ở bên ngoài cửa phủ, Uông Hoài Thiện vẫn buồn bực ngồi xổm bên cạnh con sư tử thấy bọn họ đi ra thì cắn hạt quả hạch trong miệng, phun vỏ ra. Nhìn thấy Uông Vĩnh Chiêu xoay người lên ngựa rồi hắn mới xoay người lên ngựa của mình đi theo phía sau.
Con ngựa đi được vài bước Giang Tiểu Sơn mới lấy từ trong tay nải ra một ống trúc bất đắc dĩ nói với hắn, “Ngài đi vội quá nên phu nhân cũng không kịp đưa ngài canh quả mơ giải rượu. Bên trong có không ít đường, là thứ ngài thích uống.”
“À.” Uông Hoài Thiện ngượng ngùng đón lấy, mở nắp uống một ngụm thấy chua chua ngọt ngọt, quả thật là thứ hắn thích uống thì mới lập tức cười híp mắt.
Đợi uống được hơn nửa hắn lại do dự, giục ngựa chạy tới gần Uông Vĩnh Chiêu, không nói một lời mà duỗi ống trúc qua. Uông Vĩnh Chiêu liếc hắn một cái, đón lấy ống trúc sau đó uống nốt chỗ còn lại.
*****
Cuối tháng bảy, biên mạc càng thêm nóng bức lên, ba trấn đều thiếu nước. May mà đại quân dời núi cũng trở tới không ít xe nước. Lại có Đại Đông, Vân Châu và Thương Châu chi viện nên mọi người mới không đến nỗi không có nước sinh hoạt.
Lúc này bọn họ cũng đào được mấy mạch nước ngầm dưới sâu, cũng coi như giải khó khăn trước mắt. Nhưng mỗi hộ chỉ được dùng một mức nước nhất định là hai thùng mỗi ngày. Nếu ai muốn thống khoái tắm gội một trận thì sợ là sẽ không đủ.
Có điều bình dân bá tánh cũng không để ý cái này, chỉ cần đủ nước uống và nấu cơm thì chẳng ai oán một câu. Nhưng cũng chỉ bình dân bá tánh nhưu thế mà thôi, cũng có chút nhà giàu cần chú ý nhiều hơn. Bọn họ vắt hết óc hối lộ vị quân gia quản lý nước, muốn được thêm chút để dùng.
Phán quan Nghiêm hiên của Sa Hà trấn là người cực kỳ khắc nghiệt, lúc ông ta phát hiện bên dưới làm ăn không đúng thì lập tức mang ra hành hình giữa phố, mỗi người bị đánh 20 gậy. Đang đánh thì Uông Hoài Thiện và Uông Vĩnh Chiêu cưỡi ngựa đi qua. Thấy bọn họ tới mọi người lập tức dạt ra nhường đường.
Lúc này Uông Vĩnh Chiêu không nói một tiếng đã xoay người xuống ngựa, bước đi tới chỗ phán quan, ngồi trên ghế chủ vị, nhàn nhạt nói, “Đánh tiếp.”
“Vâng, đánh tiếp.” Nghiêm Hiên giơ tay quát, tiếng gậy lại vang lên.
Đợi đánh xong Uông Vĩnh Chiêu mới hỏi, “Vì sao mà đánh?”
Nghiêm Hiên vừa giải thích xong Uông Vĩnh Chiêu đã nói, “Rất tốt.”
Dứt lời, hắn đứng dậy vỗ nhẹ vai phán quan, gật đầu rồi mới lên ngựa đi tiếp. Trên đường Uông Hoài Thiện hỏi, “Ngài vẫn luôn tím nhiệm cấp dưới như thế sao?” Nhìn đánh xong mới hỏi nguyên do, như thế chứng tỏ hắn phải rất tin tưởng vị phán quan kia.
Uông Vĩnh Chiêu nghiêng đầu nhìn qua, Uông Hoài Thiện nhìn không ra biểu tình trên khuôn mặt bị che vải chắn cát của hắn nhưng lại nghe thấy vị phụ thân đại nhân này nhàn nhạt nói, “Có thể thay ta bán mạng thì có gì mà nghi ngờ?”
“Mẫu thân cũng nói như vậy, nàng nói phải tin tưởng những người hỗ trợ mình, không thể làm họ lạnh lòng.” Uông Hoài Thiện nói xong thì nhìn trời, một hồi lâu sau mới hỏi cha mình, “Ngài nói xem có thật nhiều đạo lý rõ ràng như thế nhưng kẻ thông minh nhất lại không chịu hiểu chứ?”
“Bởi vì ông ta không quan tâm thuộc hạ có lạnh lòng hay không……” Uông Vĩnh Chiêu lãnh khốc mà nhìn thẳng hắn nói, “Ông ta còn có chuyện buồn lòng và quan trọng hơn cần để ý, ông ta không có gì không đúng. Nhưng ngươi ấy, sướt mướt không ra thể thống gì, uổng phí tâm mẫu thân ngươi nói với ngươi.”
Uông Hoài Thiện vừa nghe đã ném tới một cái xem thường, thuận miệng hứ một cái, rồi không nói gì. Hắn quên mất người này không phải mẹ hắn, sẽ không cho hắn đáp án cho mọi thắc mắc hắn nêu ra. Lúc nói chuyện, người này không mắng thì chính là giáo huấn, tối hôm qua hắn trúng tà rồi mới nhận nhầm người này là mẹ hắn.
Hôm nay bọn họ về sớm, Trương Tiểu Oản đang rúc ở trong phòng trộm làm giày cho Uông Hoài Thiện. Con cả của nàng ở sâu trong Đại Hạ, mấy ngày nay nàng đã tìm được người đáng tin cậy hỏi xem làm giày Đại Hạ như thế nào. Nàng muốn làm cho hắn hai đôi mang theo nên mấy ngày này nàng trộm làm việc, ai ngờ Uông Vĩnh Chiêu về sớm khiến nàng không kịp trở tay.
Vốn dĩ nàng nghe được tiếng cửa mở thì còn tưởng là bà tử tới, ai ngờ người tiến vào là Uông Vĩnh Chiêu. Trương Tiểu Oản choáng váng, thấy Uông Vĩnh Chiêu đang trên dưới đánh giá mình, nàng theo bản năng muốn che giấu. Nhưng trên bàn lớn bày đầy vải và đế giày, làm sao cũng không giấu được. Cuối cùng, nàng ho hai tiếng, đứng lên đỡ eo, đột nhiên nảy ra một sáng kiến mà “Ai da” một tiếng.
Uông Vĩnh Chiêu lại quét mắt nhìn cái bàn, cũng không đi tới mà bình tĩnh đứng ở kia nhìn nàng.
“Cái này……” Trương Tiểu Oản nhíu nhíu mày, nàng cũng biết không thể giải thích nữa rồi vì thế có chút xấu hổ đỡ đỡ cây trâm trên đầu, trong khoảng thời gian ngắn không dám nói gì.
Uông Vĩnh Chiêu đi tới, nhổ cây trâm xuống sau đó dưới ánh mắt của Trương Tiểu Oản hắn cắm lại cho nàng cho chuẩn rồi nhàn nhạt nói, “Lệch.”
“Đa tạ ngài.” Trương Tiểu Oản đỡ eo hành lễ.
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu không chút để ý mà lên tiếng, lại nhìn lướt qua cái bàn đầy đồ.
Trương Tiểu Oản thấy thế thì thở dài, biết là không trốn thoát nên nói luôn, “Ngài dứt lời đi, phải thế nào ngài mới đồng ý để ta làm hai đôi giày cho Hoài Thiện mang đi.”
“Thương lượng hả?” Uông Vĩnh Chiêu nhếch miệng.
“Thì thế.” Trương Tiểu Oản xoay người đi đổ nước, đưa cho hắn, thấy hắn uống xong nàng mới nói, “Lúc ta thấy khỏe mới làm, sẽ không ảnh hưởng tới sức khỏe.”
“Thế thì làm đi.” Uông Vĩnh Chiêu gật đầu.
“A?” Vốn trong lòng nàng còn tưởng phải nói vài câu nữa nhưng nghe thấy thế thì Trương Tiểu Oản ngây ra.
“Ta đồng ý để ngươi làm……” Uông Vĩnh Chiêu vươn tay sờ sờ bụng nàng, “Nhớ kỹ, những việc khác không được quên, cũng không được để ảnh hưởng tới sức khỏe. Ngày mai thê tử của tiểu Sơn cũng sẽ tới đây để làm với ngươi.”
Trương Tiểu Oản nghe được thì lắc đầu, cuộc sống thái bình khiến nàng đã quên Uông Vĩnh Chiêu là người ai cũng dùng được.
Ngày kế vợ tiểu Sơn tức tới Sa Hà trấn, đồng thời mang theo mấy phong thư giao cho Uông Vĩnh Chiêu. Trong đó có một phong thư nhà, là uông Vĩnh An viết tới nói Uông Quan Kỳ sợ là không qua được.
Uông Vĩnh Chiêu giao cho Trương Tiểu Oản xem, nàng chẳng nói gì, chỉ an tĩnh nhìn hắn.
“Phải để Hoàng Sầm về một chuyến.” Uông Vĩnh Chiêu nhìn mặt bàn, chậm rãi nói ra một câu.
“Vâng.”
“Không hỏi vì sao?”
Trương Tiểu Oản lắc đầu, cười cười, chẳng nói gì. Uông Vĩnh Chiêu liếc mắt nhìn nàng một cái, lặng im một hồi mới nói, “Lúc này chúng ta không thể về.”
Thế nên lão gia tử trong nhà cũng không thể chết được. Cho dù phải mạnh mẽ bắt buộc thì ông ta cũng phải cố đến khi cháu ông ta ra đời thì mới có thể buông tay về tây. Lúc này đây hắn không thể về nhà chịu tang được.
Uông Vĩnh Chiêu tức giận mà trừng mắt nhìn nàng một cái, mang theo chán ghét cúi đầu nhìn Uông Hoài Thiện đang ôm chặt lấy mình hừ lạnh một tiếng rồi mới xuống giường dìu đứa con cả đến cạnh cửa.
“Lão gia.” Giang Tiểu Sơn đã đứng ở cửa hành lễ với Uông Vĩnh Chiêu rồi mới bảo hộ vệ cõng đại công tử lúc này đã khò khè ngủ say tít.
Đợi Uông Vĩnh Chiêu vào phòng Trương Tiểu Oản cũng đã xuống giường. Nàng lau người cho hắn, rồi giúp hắn đổi áo trong. Đợi hai người lại nằm lên giường, Trương Tiểu Oản lại gần Uông Vĩnh Chiêu, kéo tay hắn đặt lên bụng mình rồi khẽ thở dài.
“Ngủ đi.” Uông Vĩnh Chiêu nhàn nhạt nói.
Lúc này Bình bà tiến vào thổi đèn, Trương Tiểu Oản hơi nhổm người dậy nói với bà ta, “Ta vẫn không yên tâm, bà bà đi xem hắn giúp ta, nếu hắn nôn thì lau người cho hắn, lại cho hắn uống chút nước.”
“Nô tỳ đi ngay, ngài yên tâm.” Bình bà nhẹ giọng đáp một câu rồi thổi tắt đèn và đi ra ngoài.
Trong bóng đêm Trương Tiểu Oản lại không ngủ được, trong phòng vẫn còn mùi rượu trên người Hoài Thiện, có thể thấy hắn đã uống không ít. Hắn phải khó chịu đến thế nào mới có thể say tới mức không phân biệt được ai đã mở miệng tố khổ.
“Không ngủ được hả?” Uông Vĩnh Chiêu lại mở miệng.
“Vâng,” Trương Tiểu Oản cười khổ một tiếng, nhẹ nhàng nói, “Ngài đừng trách ta luôn thiên vị hắn, cũng dạy hắn làm việc theo tâm. Ta dạy hắn thành thế này nhưng đôi khi ta cũng không biết đây là tốt hay xấu, có phải đang hại hắn hay không.”
“Hại hắn?” Uông Vĩnh Chiêu nghe được thì hừ cười một tiếng, “Không dạy thì với cái bộ dạng lúc thét lúc gào kia của hắn làm gì có được tiền đồ như ngày nay.”
Hắn dứt lời này thì trong phòng lại yên tĩnh. Trong bóng đêm, chỉ nghe được tiếng Trương Tiểu Oản cười, nhẹ nhàng nói, “Ngài cũng biết hắn hiện giờ cũng coi như có tiền đồ sao?”
Uông Vĩnh Chiêu không lên tiếng, nhưng giống như tức giận, muốn thu lại cái tay đang đặt trên bụng nàng. Trương Tiểu Oản kịp thời duỗi tay kéo hắn lại, an tĩnh được một hồi nàng mới gọi hắn một tiếng, “Phu quân.”
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu mãi mới trả lời, nhưng lại không nghe thấy nàng nói gì nữa mà chỉ có tiếng hơi thở nhợt nhạt của nàng.
Hắn không nhịn được quay đầu, trong bóng đêm nhìn khuôn mặt không rõ ràng lắm của nàng. Tuy là như vậy nhưng nàng vẫn thật đẹp. Nàng biết hắn rất muốn đứa nhỏ này, sợ là so với ai khác nàng đều rõ hơn. Cho nên nàng mới liều mạng muốn sinh nó ra —— cái này làm cho hắn không rõ nàng đang thành toàn hắn hay chỉ muốn dùng phần tình nghĩa này thao túng hắn, hay nàng cũng muốn đứa nhỏ này như hắn.
Mặc kệ là thế nào thì chuyện tới hiện giờ Uông Vĩnh Chiêu cũng đã tự biết hắn đã không thể bỏ được nàng, lúc này trong đáy lòng hắn đã có nàng.
*****
Sáng sớm ngày thứ hai, lúc Uông Hoài Thiện dùng đồ ăn sáng thì mặt hắn chôn vào bát cơm. Hắn uống cháo gạo lộc cộc lộc cộc nhưng không dám ngẩng đầu lên. Uông Hoài Mộ thấy thế thì cho rằng tối qua hắn uống nhiều còn đau đầu nên thường duỗi tay qua sờ trán hắn, sợ hắn bị sốt. Lúc Uông Hoài Mộ bị ốm mẹ hắn cũng quan tâm hắn như thế nên giờ hắn cũng dùng cách nào trên người Uông Hoài Thiện. Khuôn mặt nhỏ của hắn đều là quan tâm.
Uông Hoài Thiện bị hắn sờ vài lần thì không đành lòng trách cứ em mình, chỉ đành ngước khuôn mặt đỏ ửng lên nói với hắn, “Lão Hổ ca ca không sao, đệ đừng sốt ruột, mau ăn cháo đi rồi qua chỗ tiên sinh đọc sách.”
“Vâng, đệ đã biết.” Uông Hoài Mộ vừa nghe thấy thế thì cầm lấy chén văn nhã mà uống cháo. Sau khi uống xong hắn đi tới trước mặt Trương Tiểu Oản để nàng sửa sang lại xiêm y cho hắn rồi mới chắp tay với Uông Vĩnh Chiêu, “Phụ thân.”
“Đi đi, tiểu Sơn, đưa nhị công tử qua chỗ tiên sinh.” Uông Vĩnh Chiêu sờ sờ đầu hắn nói.
“Phụ thân, cái này là tờ luyện chữ của con hôm qua.” Uông Hoài Mộ cẩn thận lấy một tờ giấy trong túi tiền ra nói, “Hôm qua trở về muộn nên mẫu thân nói sáng nay con có thể đưa cho ngài xem.”
Uông Vĩnh Chiêu hơi kinh ngạc, đón lấy tờ giấy liếc mắt nhìn một cái sau đó không khỏi vui mừng cười. Đây là một đạo binh pháp, là một binh kế Lễ Bộ Thượng Thư dựa theo chiến công của hắn 17 năm trước đánh Đại Hạ viết ra. Chữ của Hoài Mộ rất tinh tế, nhìn ra được hắn cực kỳ cẩn thận viết đoạn này.
“Đây là con luyện chữ hả?”
“Vâng.”
“Có đọc được không?”
“Hài nhi có thể đọc được……” Uông Hoài Mộ nói xong thì rung đùi đắc ý mà đọc binh pháp, đọc xong mới để Giang Tiểu Sơn hớn hở cõng hắn đi tới chỗ tiên sinh.
Hắn đi rồi, Uông Hoài Thiện cũng dùng xong bữa sáng. Hắn dùng cái mũi hít hít một chút sau đó nói với Trương Tiểu Oản, “Mẫu thân, con đi làm việc đây.”
Dứt lời, hắn lại qua loa chắp tay với Uông Vĩnh Chiêu rồi không đợi ai nói gì đã ra khỏi cửa.
“Bà bà nói với hắn hả?” Trương Tiểu Oản quay đầu cười hỏi Bình bà tử.
“Có lẽ tự công tử biết, cũng không phải nô tỳ nói.” Bình bà tử cười nói.
“Ai……” Trương Tiểu Oản cười thở dài, đợi Giang Tiểu Sơn trở lại nàng mới đem đồ lặt vặt của hai cha con đưa cho hắn sau đó nhìn Uông Vĩnh Chiêu mang theo Giang Tiểu Sơn ra cửa.
Ở bên ngoài cửa phủ, Uông Hoài Thiện vẫn buồn bực ngồi xổm bên cạnh con sư tử thấy bọn họ đi ra thì cắn hạt quả hạch trong miệng, phun vỏ ra. Nhìn thấy Uông Vĩnh Chiêu xoay người lên ngựa rồi hắn mới xoay người lên ngựa của mình đi theo phía sau.
Con ngựa đi được vài bước Giang Tiểu Sơn mới lấy từ trong tay nải ra một ống trúc bất đắc dĩ nói với hắn, “Ngài đi vội quá nên phu nhân cũng không kịp đưa ngài canh quả mơ giải rượu. Bên trong có không ít đường, là thứ ngài thích uống.”
“À.” Uông Hoài Thiện ngượng ngùng đón lấy, mở nắp uống một ngụm thấy chua chua ngọt ngọt, quả thật là thứ hắn thích uống thì mới lập tức cười híp mắt.
Đợi uống được hơn nửa hắn lại do dự, giục ngựa chạy tới gần Uông Vĩnh Chiêu, không nói một lời mà duỗi ống trúc qua. Uông Vĩnh Chiêu liếc hắn một cái, đón lấy ống trúc sau đó uống nốt chỗ còn lại.
*****
Cuối tháng bảy, biên mạc càng thêm nóng bức lên, ba trấn đều thiếu nước. May mà đại quân dời núi cũng trở tới không ít xe nước. Lại có Đại Đông, Vân Châu và Thương Châu chi viện nên mọi người mới không đến nỗi không có nước sinh hoạt.
Lúc này bọn họ cũng đào được mấy mạch nước ngầm dưới sâu, cũng coi như giải khó khăn trước mắt. Nhưng mỗi hộ chỉ được dùng một mức nước nhất định là hai thùng mỗi ngày. Nếu ai muốn thống khoái tắm gội một trận thì sợ là sẽ không đủ.
Có điều bình dân bá tánh cũng không để ý cái này, chỉ cần đủ nước uống và nấu cơm thì chẳng ai oán một câu. Nhưng cũng chỉ bình dân bá tánh nhưu thế mà thôi, cũng có chút nhà giàu cần chú ý nhiều hơn. Bọn họ vắt hết óc hối lộ vị quân gia quản lý nước, muốn được thêm chút để dùng.
Phán quan Nghiêm hiên của Sa Hà trấn là người cực kỳ khắc nghiệt, lúc ông ta phát hiện bên dưới làm ăn không đúng thì lập tức mang ra hành hình giữa phố, mỗi người bị đánh 20 gậy. Đang đánh thì Uông Hoài Thiện và Uông Vĩnh Chiêu cưỡi ngựa đi qua. Thấy bọn họ tới mọi người lập tức dạt ra nhường đường.
Lúc này Uông Vĩnh Chiêu không nói một tiếng đã xoay người xuống ngựa, bước đi tới chỗ phán quan, ngồi trên ghế chủ vị, nhàn nhạt nói, “Đánh tiếp.”
“Vâng, đánh tiếp.” Nghiêm Hiên giơ tay quát, tiếng gậy lại vang lên.
Đợi đánh xong Uông Vĩnh Chiêu mới hỏi, “Vì sao mà đánh?”
Nghiêm Hiên vừa giải thích xong Uông Vĩnh Chiêu đã nói, “Rất tốt.”
Dứt lời, hắn đứng dậy vỗ nhẹ vai phán quan, gật đầu rồi mới lên ngựa đi tiếp. Trên đường Uông Hoài Thiện hỏi, “Ngài vẫn luôn tím nhiệm cấp dưới như thế sao?” Nhìn đánh xong mới hỏi nguyên do, như thế chứng tỏ hắn phải rất tin tưởng vị phán quan kia.
Uông Vĩnh Chiêu nghiêng đầu nhìn qua, Uông Hoài Thiện nhìn không ra biểu tình trên khuôn mặt bị che vải chắn cát của hắn nhưng lại nghe thấy vị phụ thân đại nhân này nhàn nhạt nói, “Có thể thay ta bán mạng thì có gì mà nghi ngờ?”
“Mẫu thân cũng nói như vậy, nàng nói phải tin tưởng những người hỗ trợ mình, không thể làm họ lạnh lòng.” Uông Hoài Thiện nói xong thì nhìn trời, một hồi lâu sau mới hỏi cha mình, “Ngài nói xem có thật nhiều đạo lý rõ ràng như thế nhưng kẻ thông minh nhất lại không chịu hiểu chứ?”
“Bởi vì ông ta không quan tâm thuộc hạ có lạnh lòng hay không……” Uông Vĩnh Chiêu lãnh khốc mà nhìn thẳng hắn nói, “Ông ta còn có chuyện buồn lòng và quan trọng hơn cần để ý, ông ta không có gì không đúng. Nhưng ngươi ấy, sướt mướt không ra thể thống gì, uổng phí tâm mẫu thân ngươi nói với ngươi.”
Uông Hoài Thiện vừa nghe đã ném tới một cái xem thường, thuận miệng hứ một cái, rồi không nói gì. Hắn quên mất người này không phải mẹ hắn, sẽ không cho hắn đáp án cho mọi thắc mắc hắn nêu ra. Lúc nói chuyện, người này không mắng thì chính là giáo huấn, tối hôm qua hắn trúng tà rồi mới nhận nhầm người này là mẹ hắn.
Hôm nay bọn họ về sớm, Trương Tiểu Oản đang rúc ở trong phòng trộm làm giày cho Uông Hoài Thiện. Con cả của nàng ở sâu trong Đại Hạ, mấy ngày nay nàng đã tìm được người đáng tin cậy hỏi xem làm giày Đại Hạ như thế nào. Nàng muốn làm cho hắn hai đôi mang theo nên mấy ngày này nàng trộm làm việc, ai ngờ Uông Vĩnh Chiêu về sớm khiến nàng không kịp trở tay.
Vốn dĩ nàng nghe được tiếng cửa mở thì còn tưởng là bà tử tới, ai ngờ người tiến vào là Uông Vĩnh Chiêu. Trương Tiểu Oản choáng váng, thấy Uông Vĩnh Chiêu đang trên dưới đánh giá mình, nàng theo bản năng muốn che giấu. Nhưng trên bàn lớn bày đầy vải và đế giày, làm sao cũng không giấu được. Cuối cùng, nàng ho hai tiếng, đứng lên đỡ eo, đột nhiên nảy ra một sáng kiến mà “Ai da” một tiếng.
Uông Vĩnh Chiêu lại quét mắt nhìn cái bàn, cũng không đi tới mà bình tĩnh đứng ở kia nhìn nàng.
“Cái này……” Trương Tiểu Oản nhíu nhíu mày, nàng cũng biết không thể giải thích nữa rồi vì thế có chút xấu hổ đỡ đỡ cây trâm trên đầu, trong khoảng thời gian ngắn không dám nói gì.
Uông Vĩnh Chiêu đi tới, nhổ cây trâm xuống sau đó dưới ánh mắt của Trương Tiểu Oản hắn cắm lại cho nàng cho chuẩn rồi nhàn nhạt nói, “Lệch.”
“Đa tạ ngài.” Trương Tiểu Oản đỡ eo hành lễ.
“Ừ.” Uông Vĩnh Chiêu không chút để ý mà lên tiếng, lại nhìn lướt qua cái bàn đầy đồ.
Trương Tiểu Oản thấy thế thì thở dài, biết là không trốn thoát nên nói luôn, “Ngài dứt lời đi, phải thế nào ngài mới đồng ý để ta làm hai đôi giày cho Hoài Thiện mang đi.”
“Thương lượng hả?” Uông Vĩnh Chiêu nhếch miệng.
“Thì thế.” Trương Tiểu Oản xoay người đi đổ nước, đưa cho hắn, thấy hắn uống xong nàng mới nói, “Lúc ta thấy khỏe mới làm, sẽ không ảnh hưởng tới sức khỏe.”
“Thế thì làm đi.” Uông Vĩnh Chiêu gật đầu.
“A?” Vốn trong lòng nàng còn tưởng phải nói vài câu nữa nhưng nghe thấy thế thì Trương Tiểu Oản ngây ra.
“Ta đồng ý để ngươi làm……” Uông Vĩnh Chiêu vươn tay sờ sờ bụng nàng, “Nhớ kỹ, những việc khác không được quên, cũng không được để ảnh hưởng tới sức khỏe. Ngày mai thê tử của tiểu Sơn cũng sẽ tới đây để làm với ngươi.”
Trương Tiểu Oản nghe được thì lắc đầu, cuộc sống thái bình khiến nàng đã quên Uông Vĩnh Chiêu là người ai cũng dùng được.
Ngày kế vợ tiểu Sơn tức tới Sa Hà trấn, đồng thời mang theo mấy phong thư giao cho Uông Vĩnh Chiêu. Trong đó có một phong thư nhà, là uông Vĩnh An viết tới nói Uông Quan Kỳ sợ là không qua được.
Uông Vĩnh Chiêu giao cho Trương Tiểu Oản xem, nàng chẳng nói gì, chỉ an tĩnh nhìn hắn.
“Phải để Hoàng Sầm về một chuyến.” Uông Vĩnh Chiêu nhìn mặt bàn, chậm rãi nói ra một câu.
“Vâng.”
“Không hỏi vì sao?”
Trương Tiểu Oản lắc đầu, cười cười, chẳng nói gì. Uông Vĩnh Chiêu liếc mắt nhìn nàng một cái, lặng im một hồi mới nói, “Lúc này chúng ta không thể về.”
Thế nên lão gia tử trong nhà cũng không thể chết được. Cho dù phải mạnh mẽ bắt buộc thì ông ta cũng phải cố đến khi cháu ông ta ra đời thì mới có thể buông tay về tây. Lúc này đây hắn không thể về nhà chịu tang được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.