Chương 13
Cửu Nguyệt
27/12/2024
Tiền chưởng quỹ bao nuôi một ả nhân tình, dạo gần đây lại tốn không ít bạc để tổ chức sinh thần cho ả ta. Nghe nói buổi tiệc linh đình xa hoa lắm!
Nhưng người nơi đây ai cũng biết Tiền chưởng quỹ phất lên là nhờ lão bà, nếu Tiền phu nhân mà biết chuyện này thì chắc chắn sẽ lật tung cả nhà lên.
Ta cầm bút lông, viết một bức thư tố cáo nguệch ngoạc gửi cho Tiền phu nhân.
Tiền phu nhân biết chuyện, lập tức dẫn gia đinh đến chỗ ả nhân tình kia thfi bắt gặp hai người đang trần truồng quấn lấy nhau.
Bà ta tức giận đến mức trói hai người họ lại, lôi ra đường cho thiên hạ chế nhạo, ngay cả căn nhà của ả ta cũng không tha, sai người phá tan tành.
Ả nhân tình kia cuỗm tiền bỏ trốn ngay trong đêm, Tiền chưởng quỹ bị tiền trang đuổi việc, lại còn bị điều tra ra nhiều sổ sách gian lận.
Nghe được chuyện này, trong lòng ta hả hê vô cùng.
Nhưng ta không ngờ Tiền phu nhân, giờ chắc phải gọi là Hứa nương tử mới đúng, lại đến tìm ta.
Bà ta nói thẳng: "Ta biết bức thư đó là do ngươi viết, ta đã cho người điều tra rồi.
Lần đó Tiền Mộc đúng là có lừa gạt tiền của ngươi, nhưng trong số tiền ngươi đưa đến đúng là có tiền giả, khoảng một lượng, nên ngươi không cần phải bồi thường nhiều như vậy."
Hứa nương tử trả lại cho ta năm mươi lượng.
Nhưng bà ta lại đưa thêm cho ta mười lượng, xem như tiền thuốc thang cho Chu di và tiểu đệ, cùng với tiền bồi thường quán bị đập phá.
Ta không dám nhận nên vội vàng từ chối.
"Hứa nương tử, chuyện này là do Tiền Mộc làm, không liên quan đến ngươi, sao có thể để ngươi bồi thường chứ, với lại cũng không cần nhiều tiền như vậy."
Hứa nương tử mỉm cười.
"Tiền trang đứng tên ta, Tiền Mộc ỷ vào danh tiếng của tiền trang để lừa gạt ngươi, tất nhiên là có liên quan đến ta. Quy định một đền mười là do ta đặt ra, nên ta bồi thường cho ngươi gấp mười lần."
Ta kinh ngạc thốt lên.
Không ngờ Hứa nương tử lại là chủ của tiền trang.
Sau khi Hứa nương tử rời đi, cha và Chu di đều bảo ta cứ giữ số tiền đó, không cần đưa cho họ.
Chu di hỏi ta có dự định gì: "Quán hoành thánh của con còn muốn tiếp tục kinh doanh không?"
Mấy hôm nay ta đã suy nghĩ rất nhiều.
Mở một quán hoành thánh, nếu buôn bán tốt thì một tháng kiếm được hai lượng bạc, nhưng nếu thuê một cửa tiệm, mở rộng quy mô buôn bán thì kiếm tiền sẽ nhanh hơn.
Ta nói ra suy nghĩ của mình.
Phụ thân ta lập tức đồng ý.
Tiểu muội cũng nói: "Tỷ, giờ tỷ thuê một cửa tiệm đi, đợi khi nào buôn bán tốt rồi thì có thể từ từ buôn bán thêm những mặt hàng khác, bán thêm các món ăn khác cũng được, muội sẽ tìm đầu bếp cho tỷ. Những đầu bếp nấu ăn ngon ở vùng này muội đều quen biết cả, biết đâu sau này tỷ có thể mở một tửu lâu lớn!"
Ta bật cười, tiểu muội ta đúng là dám nghĩ dám làm.
Ngày khai trương cửa tiệm mới, khách khứa nườm nượp, rất nhiều khách quen cũ đến ủng hộ.
Phụ thân và Chu di cười toe toét.
Đột nhiên ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên ngoài.
Hắn rất nhiệt tình giúp ta tiếp đón khách, lau bàn, chạy vặt.
Chỉ là khí chất của hắn có chút không hợp với cửa tiệm nhỏ này, khiến không ít người phải ngoái nhìn.
Đến lúc đóng cửa, tiểu đệ định mè nheo Đường Tam Lang dạy võ công nhưng đã bị Chu di và tiểu muội mỗi người một bên kéo đi.
"Nguyên Nguyên..."
Phụ thân ta vừa gọi một tiếng thì cũng đã bị Chu di lôi đi.
Chu di còn chu đáo đóng cửa giúp ta, nhưng lại để một con ch.ó ở lại bầu bạn với ta.
Nhưng người nơi đây ai cũng biết Tiền chưởng quỹ phất lên là nhờ lão bà, nếu Tiền phu nhân mà biết chuyện này thì chắc chắn sẽ lật tung cả nhà lên.
Ta cầm bút lông, viết một bức thư tố cáo nguệch ngoạc gửi cho Tiền phu nhân.
Tiền phu nhân biết chuyện, lập tức dẫn gia đinh đến chỗ ả nhân tình kia thfi bắt gặp hai người đang trần truồng quấn lấy nhau.
Bà ta tức giận đến mức trói hai người họ lại, lôi ra đường cho thiên hạ chế nhạo, ngay cả căn nhà của ả ta cũng không tha, sai người phá tan tành.
Ả nhân tình kia cuỗm tiền bỏ trốn ngay trong đêm, Tiền chưởng quỹ bị tiền trang đuổi việc, lại còn bị điều tra ra nhiều sổ sách gian lận.
Nghe được chuyện này, trong lòng ta hả hê vô cùng.
Nhưng ta không ngờ Tiền phu nhân, giờ chắc phải gọi là Hứa nương tử mới đúng, lại đến tìm ta.
Bà ta nói thẳng: "Ta biết bức thư đó là do ngươi viết, ta đã cho người điều tra rồi.
Lần đó Tiền Mộc đúng là có lừa gạt tiền của ngươi, nhưng trong số tiền ngươi đưa đến đúng là có tiền giả, khoảng một lượng, nên ngươi không cần phải bồi thường nhiều như vậy."
Hứa nương tử trả lại cho ta năm mươi lượng.
Nhưng bà ta lại đưa thêm cho ta mười lượng, xem như tiền thuốc thang cho Chu di và tiểu đệ, cùng với tiền bồi thường quán bị đập phá.
Ta không dám nhận nên vội vàng từ chối.
"Hứa nương tử, chuyện này là do Tiền Mộc làm, không liên quan đến ngươi, sao có thể để ngươi bồi thường chứ, với lại cũng không cần nhiều tiền như vậy."
Hứa nương tử mỉm cười.
"Tiền trang đứng tên ta, Tiền Mộc ỷ vào danh tiếng của tiền trang để lừa gạt ngươi, tất nhiên là có liên quan đến ta. Quy định một đền mười là do ta đặt ra, nên ta bồi thường cho ngươi gấp mười lần."
Ta kinh ngạc thốt lên.
Không ngờ Hứa nương tử lại là chủ của tiền trang.
Sau khi Hứa nương tử rời đi, cha và Chu di đều bảo ta cứ giữ số tiền đó, không cần đưa cho họ.
Chu di hỏi ta có dự định gì: "Quán hoành thánh của con còn muốn tiếp tục kinh doanh không?"
Mấy hôm nay ta đã suy nghĩ rất nhiều.
Mở một quán hoành thánh, nếu buôn bán tốt thì một tháng kiếm được hai lượng bạc, nhưng nếu thuê một cửa tiệm, mở rộng quy mô buôn bán thì kiếm tiền sẽ nhanh hơn.
Ta nói ra suy nghĩ của mình.
Phụ thân ta lập tức đồng ý.
Tiểu muội cũng nói: "Tỷ, giờ tỷ thuê một cửa tiệm đi, đợi khi nào buôn bán tốt rồi thì có thể từ từ buôn bán thêm những mặt hàng khác, bán thêm các món ăn khác cũng được, muội sẽ tìm đầu bếp cho tỷ. Những đầu bếp nấu ăn ngon ở vùng này muội đều quen biết cả, biết đâu sau này tỷ có thể mở một tửu lâu lớn!"
Ta bật cười, tiểu muội ta đúng là dám nghĩ dám làm.
Ngày khai trương cửa tiệm mới, khách khứa nườm nượp, rất nhiều khách quen cũ đến ủng hộ.
Phụ thân và Chu di cười toe toét.
Đột nhiên ta nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc bên ngoài.
Hắn rất nhiệt tình giúp ta tiếp đón khách, lau bàn, chạy vặt.
Chỉ là khí chất của hắn có chút không hợp với cửa tiệm nhỏ này, khiến không ít người phải ngoái nhìn.
Đến lúc đóng cửa, tiểu đệ định mè nheo Đường Tam Lang dạy võ công nhưng đã bị Chu di và tiểu muội mỗi người một bên kéo đi.
"Nguyên Nguyên..."
Phụ thân ta vừa gọi một tiếng thì cũng đã bị Chu di lôi đi.
Chu di còn chu đáo đóng cửa giúp ta, nhưng lại để một con ch.ó ở lại bầu bạn với ta.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.