Chương 7
Cửu Nguyệt
27/12/2024
Cả đám chúng ta nhìn nhau, ngơ ngác, cảm thấy lão thái giám này rất có thể là một tên lừa đảo.
Dạy Thái tử gói hoành thánh?
Nếu không phải tận tai nghe thấy thì chắc chắn chúng ta không dám tin.
Thái tử là bậc cao quý đến nhường nào, chẳng khác gì thần tiên giáng trần, dù chúng ta có nghĩ thế nào cũng không dám liên tưởng việc Thái tử gói hoành thánh.
Nhưng trên người lão thái giám có lệnh bài của nội cung, phụ thân ta không dám chắc, bèn "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt ông ta, dập đầu lia lịa:
"Quan gia, có phải nhà ta đã gây ra tội lỗi gì không? Nguyên nhi còn nhỏ dại, có chuyện gì cứ tìm người làm phụ thân nó đây!"
Phụ thân ta một hán tử cao lớn, cả đời chưa từng cúi đầu trước ai, vậy mà giờ đây lại vì ta mà ôm lấy chân lão thái giám, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Tiểu đệ tiểu muội cũng quỳ xuống dập đầu.
Thấy cảnh tượng ngày càng hỗn loạn, lão thái giám có vẻ mất kiên nhẫn, định sai người cưỡng ép đưa ta đi, nhưng Chu di đã chắn trước mặt ta, khom người thi lễ với ông ta:
"Quan gia, nếu các ngài muốn Nguyên nhi vào cung làm thư đồng thì chúng ta nào dám không đi. Chỉ là việc này quá đường đột, xin cho chúng ta thu xếp hành lý, để gia đình từ biệt nhau. Hay là quan gia cùng các vị vào nhà nghỉ chân trước đã."
Phụ thân không hiểu vì sao Chu di lại nói vậy nên ngơ ngác nhìn bà ấy.
Chu di nói với ta:
"Nguyên Nguyên, còn không mau đỡ phụ thân con, tiểu đệ và tiểu muội dậy, vào Đông phòng thu dọn đồ đạc đi?"
Chu di liên tục nháy mắt ra hiệu cho ta, hình như muốn đuổi ta đi, chẳng lẽ bà ấy muốn nhân cơ hội này để ta chạy trốn?
Nhưng mà nhà ta đã bị người của triều đình bao vây tứ phía, có chạy đằng trời.
Vào đến Đông phòng, tiểu đệ tiểu muội lo lắng đến phát khóc.
"Phụ thân, chắc nương không thật sự muốn cho tỷ vào cung đâu, vào cung rồi có phải là không về được nữa không?"
Phụ thân ta thở dài, định đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng bị ta kéo lại.
"Phụ thân, Chu di bảo chúng ta ở đây chắc chắn là có lý do, cứ yên tâm chờ đợi thôi."
Rồi ta quay sang nói với tiểu muội: "Việc tiến cung hay không đâu phải Chu di quyết định. Với lại tỷ có làm gì sai trái đâu, dù có vào cung cũng chẳng sợ. Nếu tỷ không về thì căn phòng này nhường cho muội nhé? Muội thèm phòng của tỷ lâu rồi còn gì?"
Đông phòng là căn phòng rộng rãi nhất trong nhà, là do trước khi mất nương ta đã tìm thợ xây cho ta, nói là sau này lỡ phụ thân có lấy người mới thì ta cũng có phòng riêng, khỏi phải lo không có chỗ ở.
Tiểu muội mếu máo, nước mắt lại lăn dài, nhào vào lòng ta.
"Tỷ, muội không cần phòng đâu, muội chỉ cần tỷ ở nhà thôi."
Thực ra trong lòng ta cũng rối bời, cứ đi đi lại lại không yên, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy một lát sau lão thái giám đã dẫn người rời đi.
Phụ thân ta lập tức chạy ra hỏi Chu di:
"A Hương, nàng không sao chứ?"
"Ta có thể có chuyện gì? Quan gia nói nhận nhầm người nên đã đi rồi. Mọi người làm gì thì cứ làm đi."
Tuy ngoài miệng nói cứng như vậy, nhưng sắc mặt Chu di đã trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra làm ướt cả tóc mai, nhìn kỹ thì thấy hình như bà ấy vừa khóc, trên váy cũng dính đất.
Còn tiểu đệ tiểu muội nghe vậy thì vui mừng nhảy cẫng lên.
Tất cả đều thấy Chu di thật lợi hại, vậy mà có thể giữ ta lại trước tay lão thái giám.
Phụ thân ta cũng vui mừng, bèn đưa tiền cho ta, bảo ta dẫn hai đứa nhỏ ra phố mua ít đồ ăn ngon cho đỡ kinh hãi.
Nghe đến đồ ăn, tiểu muội cười toe toét, kéo tay áo ta chạy ra ngoài.
Ta mua một miếng thịt lợn to, gà quay, cá, dưa xanh, đậu phụ, rồi cũng không quên mua cho hai đứa nhỏ ít mứt quả các loại.
Đi ngang qua tiệm vải, nghe chưởng quỹ nói mới nhập về một lô vải mới, ta lập tức nghĩ đến chuyện mua vải may cho cả nhà mỗi người một bộ, nhất là Chu di, váy áo của bà ấy đã bạc màu hết cả rồi mà vẫn tiếc không thay.
"Tỷ, tiền phụ thân cho lúc nãy tiêu hết rồi mà?" Tiểu muội vừa ăn mứt quả vừa hỏi ta.
"Tỷ có tiền riêng. Muội thích tấm vải nào thì cứ chọn đi, về bảo Chu di may cho muội một bộ mới."
Tiểu muội ta không chỉ ham ăn mà còn thích làm đẹp, trông xinh xắn như búp bê trong tranh, vừa nhìn thấy vải vóc là không kiềm chế được mà chạy vào trong, còn tiểu đệ thì vẫn đứng yên tại chỗ.
"Đại Chùy, sao đệ không vào?"
"Nương dặn không được tiêu tiền hoang phí của tỷ, nương nói tỷ kiếm tiền vất vả lắm." Tiểu đệ ta là đứa trẻ ngoan, tính tình thật thà, suy nghĩ gì đều thể hiện hết ra mặt.
Ta vỗ vai nó, bảo nó đừng nghĩ nhiều.
"Mua vải may áo thì sao gọi là tiêu hoang được? Vào chọn một tấm đệ thích đi."
Cuối cùng tiểu đệ vẫn chọn tấm rẻ nhất, ta thấy không được đẹp lắm, nên ta đã dựa theo màu sắc nó chọn mà đổi sang một tấm chất lượng tốt hơn, sau đó cũng chọn cho phụ thân và Chu di mỗi người một tấm rồi mới về nhà.
Thấy chúng ta xách lắm đồ đạc về, Chu di quở trách: "Lại tiêu hoang rồi."
Nhưng ta có thể cảm nhận được niềm vui của bà ấy.
Cả nhà ăn một bữa cơm thật vui vẻ, rồi ai nấy đều mệt mỏi, lăn ra ngủ.
Nửa đêm, ta bị đau bụng nên dậy đi nhà xí, đột nhiên thấy đèn trong phòng phụ thân vẫn sáng, cứ tưởng Chu di thức đêm làm thêu thùa, nào ngờ lại nghe thấy bà ấy nói với cha:
"Dạo này lòng ta cứ bồn chồn, sợ trong nhà xảy ra chuyện. Trịnh nương tử kia, ta thấy bà ấy khỏe hơn nhiều rồi, sợ bà ấy ở lại gây thêm phiền phức nên đã để bà ấy đi. Trịnh nương tử chắc sẽ không thù hận gì đâu nhỉ..."
Phụ thân ta an ủi Chu di vài câu rồi thổi đèn đi ngủ.
Dạy Thái tử gói hoành thánh?
Nếu không phải tận tai nghe thấy thì chắc chắn chúng ta không dám tin.
Thái tử là bậc cao quý đến nhường nào, chẳng khác gì thần tiên giáng trần, dù chúng ta có nghĩ thế nào cũng không dám liên tưởng việc Thái tử gói hoành thánh.
Nhưng trên người lão thái giám có lệnh bài của nội cung, phụ thân ta không dám chắc, bèn "bịch" một tiếng quỳ xuống trước mặt ông ta, dập đầu lia lịa:
"Quan gia, có phải nhà ta đã gây ra tội lỗi gì không? Nguyên nhi còn nhỏ dại, có chuyện gì cứ tìm người làm phụ thân nó đây!"
Phụ thân ta một hán tử cao lớn, cả đời chưa từng cúi đầu trước ai, vậy mà giờ đây lại vì ta mà ôm lấy chân lão thái giám, nước mắt nước mũi giàn giụa.
Tiểu đệ tiểu muội cũng quỳ xuống dập đầu.
Thấy cảnh tượng ngày càng hỗn loạn, lão thái giám có vẻ mất kiên nhẫn, định sai người cưỡng ép đưa ta đi, nhưng Chu di đã chắn trước mặt ta, khom người thi lễ với ông ta:
"Quan gia, nếu các ngài muốn Nguyên nhi vào cung làm thư đồng thì chúng ta nào dám không đi. Chỉ là việc này quá đường đột, xin cho chúng ta thu xếp hành lý, để gia đình từ biệt nhau. Hay là quan gia cùng các vị vào nhà nghỉ chân trước đã."
Phụ thân không hiểu vì sao Chu di lại nói vậy nên ngơ ngác nhìn bà ấy.
Chu di nói với ta:
"Nguyên Nguyên, còn không mau đỡ phụ thân con, tiểu đệ và tiểu muội dậy, vào Đông phòng thu dọn đồ đạc đi?"
Chu di liên tục nháy mắt ra hiệu cho ta, hình như muốn đuổi ta đi, chẳng lẽ bà ấy muốn nhân cơ hội này để ta chạy trốn?
Nhưng mà nhà ta đã bị người của triều đình bao vây tứ phía, có chạy đằng trời.
Vào đến Đông phòng, tiểu đệ tiểu muội lo lắng đến phát khóc.
"Phụ thân, chắc nương không thật sự muốn cho tỷ vào cung đâu, vào cung rồi có phải là không về được nữa không?"
Phụ thân ta thở dài, định đẩy cửa đi ra ngoài, nhưng bị ta kéo lại.
"Phụ thân, Chu di bảo chúng ta ở đây chắc chắn là có lý do, cứ yên tâm chờ đợi thôi."
Rồi ta quay sang nói với tiểu muội: "Việc tiến cung hay không đâu phải Chu di quyết định. Với lại tỷ có làm gì sai trái đâu, dù có vào cung cũng chẳng sợ. Nếu tỷ không về thì căn phòng này nhường cho muội nhé? Muội thèm phòng của tỷ lâu rồi còn gì?"
Đông phòng là căn phòng rộng rãi nhất trong nhà, là do trước khi mất nương ta đã tìm thợ xây cho ta, nói là sau này lỡ phụ thân có lấy người mới thì ta cũng có phòng riêng, khỏi phải lo không có chỗ ở.
Tiểu muội mếu máo, nước mắt lại lăn dài, nhào vào lòng ta.
"Tỷ, muội không cần phòng đâu, muội chỉ cần tỷ ở nhà thôi."
Thực ra trong lòng ta cũng rối bời, cứ đi đi lại lại không yên, nhìn ra ngoài cửa sổ thấy một lát sau lão thái giám đã dẫn người rời đi.
Phụ thân ta lập tức chạy ra hỏi Chu di:
"A Hương, nàng không sao chứ?"
"Ta có thể có chuyện gì? Quan gia nói nhận nhầm người nên đã đi rồi. Mọi người làm gì thì cứ làm đi."
Tuy ngoài miệng nói cứng như vậy, nhưng sắc mặt Chu di đã trắng bệch, mồ hôi lạnh túa ra làm ướt cả tóc mai, nhìn kỹ thì thấy hình như bà ấy vừa khóc, trên váy cũng dính đất.
Còn tiểu đệ tiểu muội nghe vậy thì vui mừng nhảy cẫng lên.
Tất cả đều thấy Chu di thật lợi hại, vậy mà có thể giữ ta lại trước tay lão thái giám.
Phụ thân ta cũng vui mừng, bèn đưa tiền cho ta, bảo ta dẫn hai đứa nhỏ ra phố mua ít đồ ăn ngon cho đỡ kinh hãi.
Nghe đến đồ ăn, tiểu muội cười toe toét, kéo tay áo ta chạy ra ngoài.
Ta mua một miếng thịt lợn to, gà quay, cá, dưa xanh, đậu phụ, rồi cũng không quên mua cho hai đứa nhỏ ít mứt quả các loại.
Đi ngang qua tiệm vải, nghe chưởng quỹ nói mới nhập về một lô vải mới, ta lập tức nghĩ đến chuyện mua vải may cho cả nhà mỗi người một bộ, nhất là Chu di, váy áo của bà ấy đã bạc màu hết cả rồi mà vẫn tiếc không thay.
"Tỷ, tiền phụ thân cho lúc nãy tiêu hết rồi mà?" Tiểu muội vừa ăn mứt quả vừa hỏi ta.
"Tỷ có tiền riêng. Muội thích tấm vải nào thì cứ chọn đi, về bảo Chu di may cho muội một bộ mới."
Tiểu muội ta không chỉ ham ăn mà còn thích làm đẹp, trông xinh xắn như búp bê trong tranh, vừa nhìn thấy vải vóc là không kiềm chế được mà chạy vào trong, còn tiểu đệ thì vẫn đứng yên tại chỗ.
"Đại Chùy, sao đệ không vào?"
"Nương dặn không được tiêu tiền hoang phí của tỷ, nương nói tỷ kiếm tiền vất vả lắm." Tiểu đệ ta là đứa trẻ ngoan, tính tình thật thà, suy nghĩ gì đều thể hiện hết ra mặt.
Ta vỗ vai nó, bảo nó đừng nghĩ nhiều.
"Mua vải may áo thì sao gọi là tiêu hoang được? Vào chọn một tấm đệ thích đi."
Cuối cùng tiểu đệ vẫn chọn tấm rẻ nhất, ta thấy không được đẹp lắm, nên ta đã dựa theo màu sắc nó chọn mà đổi sang một tấm chất lượng tốt hơn, sau đó cũng chọn cho phụ thân và Chu di mỗi người một tấm rồi mới về nhà.
Thấy chúng ta xách lắm đồ đạc về, Chu di quở trách: "Lại tiêu hoang rồi."
Nhưng ta có thể cảm nhận được niềm vui của bà ấy.
Cả nhà ăn một bữa cơm thật vui vẻ, rồi ai nấy đều mệt mỏi, lăn ra ngủ.
Nửa đêm, ta bị đau bụng nên dậy đi nhà xí, đột nhiên thấy đèn trong phòng phụ thân vẫn sáng, cứ tưởng Chu di thức đêm làm thêu thùa, nào ngờ lại nghe thấy bà ấy nói với cha:
"Dạo này lòng ta cứ bồn chồn, sợ trong nhà xảy ra chuyện. Trịnh nương tử kia, ta thấy bà ấy khỏe hơn nhiều rồi, sợ bà ấy ở lại gây thêm phiền phức nên đã để bà ấy đi. Trịnh nương tử chắc sẽ không thù hận gì đâu nhỉ..."
Phụ thân ta an ủi Chu di vài câu rồi thổi đèn đi ngủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.