Chương 12
Vọng Giang Ảnh
23/04/2017
Triệu mẫu không nỡ để các con mình phải chịu vất vả. Đặc biệt là Triệu Từ
bệnh nặng mới khỏi, hắn còn là một người đọc sách, nên càng không muốn
để hắn ra ruộng làm việc.
Bà biết tính tình nhi tử bướng bỉnh, nếu trong nhà chỉ có bà với đại tức phụ hai nữ nhân làm việc, lão nhị nhất định phải ra ruộng làm việc, cho nên dứt khoát cắn răng, thương lượng với La Tố mướn công nhân đến hỗ trợ.
La Tố vốn cũng không vui ý xuống ruộng làm việc.
Mặc dù lúc trong nhà không có người, nữ nhân cũng có thể cắn răng chống lên ngưỡng cửa, nhưng làm ruộng là công việc cần dùng thể lực, nàng cũng không phải là người am hiểu chuyện này, không nhất thiết phải gồng mình chịu đựng. Cho nên sau khi Triệu mẫu chủ động đề cập chuyện mướn người, nàng lập tức đi tìm người quen trong thôn đến giúp đỡ.
La Tố vừa thả ra tin tức muốn mướn công nhân, vài nhà quen biết có quan hệ tốt lục tục tìm tới cửa.
Lúc này kiếm chút tiền tiêu thật đúng là không dễ dàng. Bình thường muốn kiếm tiền, nam nhân nhà mình phải đi vào trong thành làm thuê, khuân vác hàng hóa cho người ta, đường xá xa không nói, cơm còn không được ăn đủ no. Ở trong thôn làm việc lại khác, cho dù chủ nhà không bao cơm, còn có thể về nhà mình ăn.
Hơn nữa Triệu gia này cũng thả ra tin tức, tiền công một ngày là mười năm văn tiền, còn quản một bữa cơm trưa.
Chỉ cần là người có đầu óc đều biết chuyện này có lợi vô cùng. Lúc này có rất nhiều người bày tỏ nguyện ý giúp nhà La Tố làm việc.
Nương tử Triệu nhị cũng tìm tới cửa.
Trong ngày thường Triệu nhị nương có quan hệ tốt với Triệu mẫu, hơn nữa đối với La Tố cũng rất tốt, hôm qua bà đến nói cho nhi tử và nam nhân nhà bà đến đây làm việc, Triệu mẫu liền đáp ứng.
Nam nhân Triệu nhị nương Triệu Đại Mộc với hai đứa con trai Triệu Đại Hải, Triệu Tiểu Hải, đều là tráng lao động trong thôn, cho nên nhà họ có cuộc sống khá tốt. Bình thường cũng có lương thực dư. Lúc La Tố trở về Triệu gia, đã đến nhà Triệu nhị nương mua lương thực.
Triệu Đại Hải và Triệu Tiểu Hải đều muốn tìm vợ, trong nhà chỗ dùng tiền nhiều, nên thấy có việc làm có thể kiếm tiền thì rất tích cực.
Hiện tại Triệu mẫu và La Tố đồng ý mướn ba miệng ăn nhà bọn họ, Triệu nhị nương cảm kích vô cùng, tới lúc bắt đầu làm việc Triệu ngũ nương cũng chạy tới hỗ trợ.
"Hoa Nhị cô cũng muốn đến, ta thấy nàng bắt nam nhân nàng đến, nam nhân nàng không vui ý. Nói là lần trước cãi nhau với nhà các ngươi."
Triệu nhị nương ngồi trong phòng bếp, vừa giúp đỡ nhặt rau, vừa trò chuyện việc nhà.
Thấy bên cạnh còn bày biện thịt heo, cảm thán Triệu gia thật sự sống qua ngày tốt lắm. Mướn công nhân không nói, còn cam lòng cho họ ăn thịt.
Triệu mẫu ở bên cạnh cười nói: "Cũng là chính nàng còn mang thù, nhà chúng ta không phải là người nhỏ mọn như vậy. Họ hoa nàng là người không ra gì, còn nam nhân nàng là người thành thật, lại là một người trong tộc. Nếu hắn tới, chúng ta sao có thể không cần?"
"Nàng chính là cái tính tình kia." Triệu nhị nương cười một cái, lại nói: "Bất quá cuộc sống nhà các ngươi là càng ngày càng tốt. Cứ âm thầm như vậy thì tốt rồi."
Triệu nhị nương suy nghĩ lời này ở trong lòng nửa ngày mới mở miệng hỏi.
Đầu năm nay chuyện có thể kiếm được tiền, làm gì có ai không muốn học theo. Đương nhiên, bà đã nắm chắc thực hư chuyện này bảy tám phần, nên mới ở trước mặt Triệu mẫu hỏi ra. Nếu không nắm chắc, vậy thì vụng trộm nghe lén.
Triệu mẫu sững sờ một cái, theo bản năng nhìn La Tố bên ngoài viện.
Nói thật lòng, chuyện nấm mèo, bà là không vui ý nói ra. Người đều là ích kỷ, mặc dù bà cũng cảm tạ người trong thôn, nhưng nấm mèo là mạng sống, là vốn liếng hiện nay của nhà bà, nếu tiết lộ, nhà bà còn có thể kiếm tiền sao?
Nhưng nếu không nói, trong lòng lại cảm thấy hơi lúng túng.
Triệu nhị nương thấy Triệu mẫu không nói lời nào, trên mặt mang nét khó xử, cũng biết bà thật sự khó xử, không hỏi thêm nữa.
Làm xong thức ăn, La Tố chuẩn bị đi ra ruộng gọi công nhân trở về ăn cơm. Triệu Từ từ trong phòng đi ra, hiện tại hắn đã không cần đi ra ruộng hỗ trợ, dứt khoát ở nhà học bài, chuẩn bị cho cuộc thi sang năm.
"Tẩu tử, để đệ đi cho, đệ ở trong nhà đã hơn nửa ngày, cũng nên ra ngoài đi lại."
La Tố vẫn còn ở trong viện, nghe hắn nói lời này, cười nói: "Vậy đệ đi đi, ta đi lật lật vườn rau xanh."
Nói xong đi lấy công cụ, đi đến chỗ loại nấm mèo bên cạnh nhìn một chút.
Triệu Từ thấy nàng xoay người đi tìm lưỡi liềm, trong lòng nhất thời có chút phức tạp.
Trong thôn nữ nhân cần cù có không ít, nhưng không có ai chống lên toàn bộ gia đình như đại tẩu hắn vậy đâu, phải nói là có một không hai. Hơn nữa vừa gả đến nàng đã phải thủ tiết.
Chuyện này khiến trong lòng hắn vừa thấy hổ thẹn, vừa thấy kính phục nàng.
Đúng, là kính phuc.
*********************
Dáng vẻ người làm sống ăn cơm không phải là rất đẹp mắt. Xen vào những người này đều là đại nam nhân trong thôn, La Tố cũng không tiện ra ngoài chiêu đãi, nhờ Triệu nhị nương hỗ trợ bưng thức ăn xới cơm, lại để cho Triệu Từ tùy tiện nói mấy câu khách sáo, mọi người bắt đầu lang thôn hổ yết ăn.
Miệng nam nhân Triệu nhị nương Triệu Đại Mộc dính đầy dầu vừa ăn vừa nói: "Ta làm công nhiều năm như vậy, kể cả trong nhà địa chủ đều không có cho công nhân ăn mỡ."
Triệu mẫu cười nói: "Ta lại không phải là địa chủ, không chú ý những thứ kia. Đều là quê nhà hương thân, có thể đến giúp một tay, ta rất cảm kích, ở đâu còn có thể cho các ngươi ăn không ngon. Như tức phụ ta nói, cho dù ta không ăn, cũng phải nấu ra để các người ăn no làm việc."
"Lời này nói rất đúng, ngươi yên tâm, ta làm việc khẳng định ra sức.Vài mẫu kia xế chiều hôm nay liền làm bằng phẳng cho các ngươi. Quay đầu lại có thể gieo mầm loại lúa." Nói chuyện là một người trung niên nam nhân thân hình cao lớn. Hắn hết sức hài lòng với thức ăn ở Triệu gia, tự nhủ phải ra sức hoàn thành công việc.
Những người khác cũng rối rít phụ họa.
Mọi người ăn xong, liền đi ra ruộng làm việc. Triệu nhị nương thấy không còn chuyện gì nữa, cũng về nhà bận việc nhà mình.
Triệu mẫu cười ha hả đưa bà ta ra sân nhỏ, mới trở về nhà, thấy La Tố đi thăm nấm mèo trồng bên trong vườn, vội vàng đóng cửa cổng, rồi đi vào bên trong vườn.
"Mới vừa có người muốn nhìn, ta không có cho xem đâu." Triệu mẫu thở dài.
"Nhìn cũng không có việc gì, bọn họ sẽ không biết đây là gì, cũng loại không được." La Tố không lo lắng bị người nhìn lén. Cách trồng thứ này khá khoa học, trong đó tỷ lệ pha trộn cho cân đối cũng có chút nghiêm khắc, không có cách điều chế của nàng, sẽ loại không được nó.
Triệu mẫu nói: "Ta chính là rầu rĩ cái này. Hôm nay nhị nương hỏi ta tại sao nhà chúng ta bỗng chốc sống khá giả như vậy, lúc ấy ta nói không ra lời. Triệu gia thôn ta đều chung một lão tổ tông, trước kia mọi người cũng hay giúp đỡ chúng ta. Hiện tại chúng ta có biện pháp kiếm được tiền, ta không nói ra, cảm thấy áy náy với họ."
"Nương định mang theo mọi người cùng nhau phát tài?" La Tố tò mò nhìn nàng. Xem ra nàng đã đánh giá thấp nhân dân lao động cổ đại chất phác vô tư.
"Ta cũng không muốn vậy, nhà ta vừa loại được nấm mèo, giờ mọi người đều loại, chẳng phải nhà ta sẽ không kiếm được nhiều tiền nữa?"
La Tố nghe vậy, ngừng lại cái cuốc trong tay, cười nói: "Nương, ta nói một lời thật lòng. Cứ coi như là người cả thôn đều loại thứ này, ta cũng không lo lắng không kiếm được tiền. Nhưng hiện tại không nên vội vã. Một nhà phú, không bằng cả thôn giàu có, đạo lý này ta hiểu. Không nói Triệu gia thôn, về sau nhà mẹ đẻ ta La gia thôn bên cạnh kia, ta vẫn có thể bán được hàng. Dù gì hiện tại nhà ta vừa mới có cái ấm no, cũng không nên ra tay giúp đỡ người ta đi loại cái này. Hơn nữa nếu mọi người thấy kiếm được tiền, dùng tất cả đất đai để loại cái này, chúng ta lại không tìm được người mua thích hợp, đó chính là hại người trong thôn. Cho nên ngài cũng không cần cấp. Chuyện này chúng ta từ từ sẽ tính. Đợi sau khi nhà chúng ta gieo lúa xuống điền lý, ta mới có công phu xử lý chuyện này."
Súng bắn chim đầu đàn, đạo lý này nàng cũng biết.
Nếu về sau Triệu gia ở dưới sự hướng dẫn nàng trở nên giàu có, những người khác trong thôn còn sống khổ ha ha, thì người tốt đến mấy cũng có lòng ghen tỵ. Điều này là chuyện hết sức bình thường. Vậy nên ở điều kiện cho phép, nàng thật sự cam tâm tình nguyện mang theo người trong thôn cùng nhau kiếm tiền.
Dù sao mọi người đều kiếm được tiền, đối với nàng mà nói chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, cớ sao mà không làm.
Bất quá bây giờ nhà nàng mới được xem như ăn no mà thôi, đất đai còn chưa sửa sang lại xong, không có thời gian đưa tay giúp bọn họ. Bằng không nàng đã sớm tìm một cơ hội về nhà mẹ đẻ ở thôn bên một chuyến.
Mặc kệ nói như thế nào, La gia cũng là nhà mẹ đẻ của cái thân thể này. Mặc dù lúc trước họ đưa nàng đến Triệu gia bên này, nhưng nàng đã chiếm thân thể của khuê nữ người ta, nên có thể làm gì thì phải làm cái đó.
Bất quá những chuyện này cũng phải chờ đến khi ruộng lúa trong nhà sửa sang xong, mạ được cấy xuống ruộng nàng mới có công phu đi xử lý.
****************
Có công nhân hỗ trợ, mới qua một ngày, tám mẫu ruộng lúa trong nhà trở thành một khối ruộng đất nghiêm chỉnh, bởi vì muốn cấy mạ, nên La Tố để lại một góc nhỏ làm chỗ gieo mạ.
Sau khi làm xong ruộng lúa, La Tố lại thuê công nhân thêm một ngày, ấn theo yêu cầu của nàng, đem phần đất gần bờ ruộng đào sâu hơn, đào khe rãnh ở trong bốn phía bờ ruộng, để sau này nuôi cá trong ruộng lúa.
Mặt ngoài đoàn người hăng say làm việc, trong lòng thì lẩm bẩm, lúa nước sản lượng không cao, không đáng phải kỳ công như vậy. Còn nữa, đào bờ ruộng sâu như vậy, không phải đến lúc đó sẽ không tiện chăm sóc sao.
Triệu Đại Mộc nói ra nghi vấn trong lòng, La Tố chỉ nói muốn dưỡng ít cá. Đoàn người vừa nghe, đều cảm thấy không đáng tin, không đáng bỏ tiền ra thuê người. Lại thấy dáng vẻ La Tố không muốn giải thích thêm, nên cũng không tiếp tục nhiều chuyện.
Ngược lại Triệu nhị nương là người có đầu óc, cảm thấy chuyện này có thể thành, nên đợi Triệu Đại Mộc bọn họ làm xong, sau khi về nhà, kéo hắn thương lượng, đem ruộng lúa nhà mình bố trí giống ruộng nhà lão Triệu gia, dù sao sản lượng không cao, hơn nữa cũng chỉ dùng một chỗ lớn cỡ bàn tay, nếu là thành thì tốt. Không thành cũng không có gì thiệt thòi.
"Ngươi xem đột nhiên trong nhà tẩu tử sống tốt lắm, chắc chắn có điều mờ ám. Hôm trước ta nhìn thấy trong vườn nhà họ hình như loại cái gì đó, cúi sát mặt xuống xem, vẫn không nhìn ra đang loại cái gì. Họ sống tốt như bây giờ, chắc chắn có quan hệ với cái này. Ta thấy La nha đầu là người có bản lĩnh, chũng ta thử làm một lần xem."
Mặc dù trong nhà Triệu Đại Mộc là chủ gia đình, nhưng bao năm nay đều do Triệu nhị nương một tay lo liệu trong nhà, hơn nữa còn sinh cho hắn hai nhi tử thân cường thể kiện, nên có quyền phát biểu rất cao.
Nghe Triệu nhị nương nói như vậy, Triệu Đại Mộc chỉ do dự chỉ chốc lát, rồi gật đầu.
Mặc dù hắn cũng biết chuyện này hoàn toàn là hồ nháo. Dù gì cũng chỉ là một mẫu ruộng lúa mà thôi, hồ nháo thì hồ nháo. Trong nhà cũng không thiếu chút lương thực này. Trái phải cuối cùng vẫn có thể thu chút lúa.
Bà biết tính tình nhi tử bướng bỉnh, nếu trong nhà chỉ có bà với đại tức phụ hai nữ nhân làm việc, lão nhị nhất định phải ra ruộng làm việc, cho nên dứt khoát cắn răng, thương lượng với La Tố mướn công nhân đến hỗ trợ.
La Tố vốn cũng không vui ý xuống ruộng làm việc.
Mặc dù lúc trong nhà không có người, nữ nhân cũng có thể cắn răng chống lên ngưỡng cửa, nhưng làm ruộng là công việc cần dùng thể lực, nàng cũng không phải là người am hiểu chuyện này, không nhất thiết phải gồng mình chịu đựng. Cho nên sau khi Triệu mẫu chủ động đề cập chuyện mướn người, nàng lập tức đi tìm người quen trong thôn đến giúp đỡ.
La Tố vừa thả ra tin tức muốn mướn công nhân, vài nhà quen biết có quan hệ tốt lục tục tìm tới cửa.
Lúc này kiếm chút tiền tiêu thật đúng là không dễ dàng. Bình thường muốn kiếm tiền, nam nhân nhà mình phải đi vào trong thành làm thuê, khuân vác hàng hóa cho người ta, đường xá xa không nói, cơm còn không được ăn đủ no. Ở trong thôn làm việc lại khác, cho dù chủ nhà không bao cơm, còn có thể về nhà mình ăn.
Hơn nữa Triệu gia này cũng thả ra tin tức, tiền công một ngày là mười năm văn tiền, còn quản một bữa cơm trưa.
Chỉ cần là người có đầu óc đều biết chuyện này có lợi vô cùng. Lúc này có rất nhiều người bày tỏ nguyện ý giúp nhà La Tố làm việc.
Nương tử Triệu nhị cũng tìm tới cửa.
Trong ngày thường Triệu nhị nương có quan hệ tốt với Triệu mẫu, hơn nữa đối với La Tố cũng rất tốt, hôm qua bà đến nói cho nhi tử và nam nhân nhà bà đến đây làm việc, Triệu mẫu liền đáp ứng.
Nam nhân Triệu nhị nương Triệu Đại Mộc với hai đứa con trai Triệu Đại Hải, Triệu Tiểu Hải, đều là tráng lao động trong thôn, cho nên nhà họ có cuộc sống khá tốt. Bình thường cũng có lương thực dư. Lúc La Tố trở về Triệu gia, đã đến nhà Triệu nhị nương mua lương thực.
Triệu Đại Hải và Triệu Tiểu Hải đều muốn tìm vợ, trong nhà chỗ dùng tiền nhiều, nên thấy có việc làm có thể kiếm tiền thì rất tích cực.
Hiện tại Triệu mẫu và La Tố đồng ý mướn ba miệng ăn nhà bọn họ, Triệu nhị nương cảm kích vô cùng, tới lúc bắt đầu làm việc Triệu ngũ nương cũng chạy tới hỗ trợ.
"Hoa Nhị cô cũng muốn đến, ta thấy nàng bắt nam nhân nàng đến, nam nhân nàng không vui ý. Nói là lần trước cãi nhau với nhà các ngươi."
Triệu nhị nương ngồi trong phòng bếp, vừa giúp đỡ nhặt rau, vừa trò chuyện việc nhà.
Thấy bên cạnh còn bày biện thịt heo, cảm thán Triệu gia thật sự sống qua ngày tốt lắm. Mướn công nhân không nói, còn cam lòng cho họ ăn thịt.
Triệu mẫu ở bên cạnh cười nói: "Cũng là chính nàng còn mang thù, nhà chúng ta không phải là người nhỏ mọn như vậy. Họ hoa nàng là người không ra gì, còn nam nhân nàng là người thành thật, lại là một người trong tộc. Nếu hắn tới, chúng ta sao có thể không cần?"
"Nàng chính là cái tính tình kia." Triệu nhị nương cười một cái, lại nói: "Bất quá cuộc sống nhà các ngươi là càng ngày càng tốt. Cứ âm thầm như vậy thì tốt rồi."
Triệu nhị nương suy nghĩ lời này ở trong lòng nửa ngày mới mở miệng hỏi.
Đầu năm nay chuyện có thể kiếm được tiền, làm gì có ai không muốn học theo. Đương nhiên, bà đã nắm chắc thực hư chuyện này bảy tám phần, nên mới ở trước mặt Triệu mẫu hỏi ra. Nếu không nắm chắc, vậy thì vụng trộm nghe lén.
Triệu mẫu sững sờ một cái, theo bản năng nhìn La Tố bên ngoài viện.
Nói thật lòng, chuyện nấm mèo, bà là không vui ý nói ra. Người đều là ích kỷ, mặc dù bà cũng cảm tạ người trong thôn, nhưng nấm mèo là mạng sống, là vốn liếng hiện nay của nhà bà, nếu tiết lộ, nhà bà còn có thể kiếm tiền sao?
Nhưng nếu không nói, trong lòng lại cảm thấy hơi lúng túng.
Triệu nhị nương thấy Triệu mẫu không nói lời nào, trên mặt mang nét khó xử, cũng biết bà thật sự khó xử, không hỏi thêm nữa.
Làm xong thức ăn, La Tố chuẩn bị đi ra ruộng gọi công nhân trở về ăn cơm. Triệu Từ từ trong phòng đi ra, hiện tại hắn đã không cần đi ra ruộng hỗ trợ, dứt khoát ở nhà học bài, chuẩn bị cho cuộc thi sang năm.
"Tẩu tử, để đệ đi cho, đệ ở trong nhà đã hơn nửa ngày, cũng nên ra ngoài đi lại."
La Tố vẫn còn ở trong viện, nghe hắn nói lời này, cười nói: "Vậy đệ đi đi, ta đi lật lật vườn rau xanh."
Nói xong đi lấy công cụ, đi đến chỗ loại nấm mèo bên cạnh nhìn một chút.
Triệu Từ thấy nàng xoay người đi tìm lưỡi liềm, trong lòng nhất thời có chút phức tạp.
Trong thôn nữ nhân cần cù có không ít, nhưng không có ai chống lên toàn bộ gia đình như đại tẩu hắn vậy đâu, phải nói là có một không hai. Hơn nữa vừa gả đến nàng đã phải thủ tiết.
Chuyện này khiến trong lòng hắn vừa thấy hổ thẹn, vừa thấy kính phục nàng.
Đúng, là kính phuc.
*********************
Dáng vẻ người làm sống ăn cơm không phải là rất đẹp mắt. Xen vào những người này đều là đại nam nhân trong thôn, La Tố cũng không tiện ra ngoài chiêu đãi, nhờ Triệu nhị nương hỗ trợ bưng thức ăn xới cơm, lại để cho Triệu Từ tùy tiện nói mấy câu khách sáo, mọi người bắt đầu lang thôn hổ yết ăn.
Miệng nam nhân Triệu nhị nương Triệu Đại Mộc dính đầy dầu vừa ăn vừa nói: "Ta làm công nhiều năm như vậy, kể cả trong nhà địa chủ đều không có cho công nhân ăn mỡ."
Triệu mẫu cười nói: "Ta lại không phải là địa chủ, không chú ý những thứ kia. Đều là quê nhà hương thân, có thể đến giúp một tay, ta rất cảm kích, ở đâu còn có thể cho các ngươi ăn không ngon. Như tức phụ ta nói, cho dù ta không ăn, cũng phải nấu ra để các người ăn no làm việc."
"Lời này nói rất đúng, ngươi yên tâm, ta làm việc khẳng định ra sức.Vài mẫu kia xế chiều hôm nay liền làm bằng phẳng cho các ngươi. Quay đầu lại có thể gieo mầm loại lúa." Nói chuyện là một người trung niên nam nhân thân hình cao lớn. Hắn hết sức hài lòng với thức ăn ở Triệu gia, tự nhủ phải ra sức hoàn thành công việc.
Những người khác cũng rối rít phụ họa.
Mọi người ăn xong, liền đi ra ruộng làm việc. Triệu nhị nương thấy không còn chuyện gì nữa, cũng về nhà bận việc nhà mình.
Triệu mẫu cười ha hả đưa bà ta ra sân nhỏ, mới trở về nhà, thấy La Tố đi thăm nấm mèo trồng bên trong vườn, vội vàng đóng cửa cổng, rồi đi vào bên trong vườn.
"Mới vừa có người muốn nhìn, ta không có cho xem đâu." Triệu mẫu thở dài.
"Nhìn cũng không có việc gì, bọn họ sẽ không biết đây là gì, cũng loại không được." La Tố không lo lắng bị người nhìn lén. Cách trồng thứ này khá khoa học, trong đó tỷ lệ pha trộn cho cân đối cũng có chút nghiêm khắc, không có cách điều chế của nàng, sẽ loại không được nó.
Triệu mẫu nói: "Ta chính là rầu rĩ cái này. Hôm nay nhị nương hỏi ta tại sao nhà chúng ta bỗng chốc sống khá giả như vậy, lúc ấy ta nói không ra lời. Triệu gia thôn ta đều chung một lão tổ tông, trước kia mọi người cũng hay giúp đỡ chúng ta. Hiện tại chúng ta có biện pháp kiếm được tiền, ta không nói ra, cảm thấy áy náy với họ."
"Nương định mang theo mọi người cùng nhau phát tài?" La Tố tò mò nhìn nàng. Xem ra nàng đã đánh giá thấp nhân dân lao động cổ đại chất phác vô tư.
"Ta cũng không muốn vậy, nhà ta vừa loại được nấm mèo, giờ mọi người đều loại, chẳng phải nhà ta sẽ không kiếm được nhiều tiền nữa?"
La Tố nghe vậy, ngừng lại cái cuốc trong tay, cười nói: "Nương, ta nói một lời thật lòng. Cứ coi như là người cả thôn đều loại thứ này, ta cũng không lo lắng không kiếm được tiền. Nhưng hiện tại không nên vội vã. Một nhà phú, không bằng cả thôn giàu có, đạo lý này ta hiểu. Không nói Triệu gia thôn, về sau nhà mẹ đẻ ta La gia thôn bên cạnh kia, ta vẫn có thể bán được hàng. Dù gì hiện tại nhà ta vừa mới có cái ấm no, cũng không nên ra tay giúp đỡ người ta đi loại cái này. Hơn nữa nếu mọi người thấy kiếm được tiền, dùng tất cả đất đai để loại cái này, chúng ta lại không tìm được người mua thích hợp, đó chính là hại người trong thôn. Cho nên ngài cũng không cần cấp. Chuyện này chúng ta từ từ sẽ tính. Đợi sau khi nhà chúng ta gieo lúa xuống điền lý, ta mới có công phu xử lý chuyện này."
Súng bắn chim đầu đàn, đạo lý này nàng cũng biết.
Nếu về sau Triệu gia ở dưới sự hướng dẫn nàng trở nên giàu có, những người khác trong thôn còn sống khổ ha ha, thì người tốt đến mấy cũng có lòng ghen tỵ. Điều này là chuyện hết sức bình thường. Vậy nên ở điều kiện cho phép, nàng thật sự cam tâm tình nguyện mang theo người trong thôn cùng nhau kiếm tiền.
Dù sao mọi người đều kiếm được tiền, đối với nàng mà nói chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, cớ sao mà không làm.
Bất quá bây giờ nhà nàng mới được xem như ăn no mà thôi, đất đai còn chưa sửa sang lại xong, không có thời gian đưa tay giúp bọn họ. Bằng không nàng đã sớm tìm một cơ hội về nhà mẹ đẻ ở thôn bên một chuyến.
Mặc kệ nói như thế nào, La gia cũng là nhà mẹ đẻ của cái thân thể này. Mặc dù lúc trước họ đưa nàng đến Triệu gia bên này, nhưng nàng đã chiếm thân thể của khuê nữ người ta, nên có thể làm gì thì phải làm cái đó.
Bất quá những chuyện này cũng phải chờ đến khi ruộng lúa trong nhà sửa sang xong, mạ được cấy xuống ruộng nàng mới có công phu đi xử lý.
****************
Có công nhân hỗ trợ, mới qua một ngày, tám mẫu ruộng lúa trong nhà trở thành một khối ruộng đất nghiêm chỉnh, bởi vì muốn cấy mạ, nên La Tố để lại một góc nhỏ làm chỗ gieo mạ.
Sau khi làm xong ruộng lúa, La Tố lại thuê công nhân thêm một ngày, ấn theo yêu cầu của nàng, đem phần đất gần bờ ruộng đào sâu hơn, đào khe rãnh ở trong bốn phía bờ ruộng, để sau này nuôi cá trong ruộng lúa.
Mặt ngoài đoàn người hăng say làm việc, trong lòng thì lẩm bẩm, lúa nước sản lượng không cao, không đáng phải kỳ công như vậy. Còn nữa, đào bờ ruộng sâu như vậy, không phải đến lúc đó sẽ không tiện chăm sóc sao.
Triệu Đại Mộc nói ra nghi vấn trong lòng, La Tố chỉ nói muốn dưỡng ít cá. Đoàn người vừa nghe, đều cảm thấy không đáng tin, không đáng bỏ tiền ra thuê người. Lại thấy dáng vẻ La Tố không muốn giải thích thêm, nên cũng không tiếp tục nhiều chuyện.
Ngược lại Triệu nhị nương là người có đầu óc, cảm thấy chuyện này có thể thành, nên đợi Triệu Đại Mộc bọn họ làm xong, sau khi về nhà, kéo hắn thương lượng, đem ruộng lúa nhà mình bố trí giống ruộng nhà lão Triệu gia, dù sao sản lượng không cao, hơn nữa cũng chỉ dùng một chỗ lớn cỡ bàn tay, nếu là thành thì tốt. Không thành cũng không có gì thiệt thòi.
"Ngươi xem đột nhiên trong nhà tẩu tử sống tốt lắm, chắc chắn có điều mờ ám. Hôm trước ta nhìn thấy trong vườn nhà họ hình như loại cái gì đó, cúi sát mặt xuống xem, vẫn không nhìn ra đang loại cái gì. Họ sống tốt như bây giờ, chắc chắn có quan hệ với cái này. Ta thấy La nha đầu là người có bản lĩnh, chũng ta thử làm một lần xem."
Mặc dù trong nhà Triệu Đại Mộc là chủ gia đình, nhưng bao năm nay đều do Triệu nhị nương một tay lo liệu trong nhà, hơn nữa còn sinh cho hắn hai nhi tử thân cường thể kiện, nên có quyền phát biểu rất cao.
Nghe Triệu nhị nương nói như vậy, Triệu Đại Mộc chỉ do dự chỉ chốc lát, rồi gật đầu.
Mặc dù hắn cũng biết chuyện này hoàn toàn là hồ nháo. Dù gì cũng chỉ là một mẫu ruộng lúa mà thôi, hồ nháo thì hồ nháo. Trong nhà cũng không thiếu chút lương thực này. Trái phải cuối cùng vẫn có thể thu chút lúa.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.