Chương 9
Vọng Giang Ảnh
19/04/2017
Kể từ khi mộc nhĩ mọc lên, Triệu mẫu chăm sóc cho chúng cẩn thận như chăm sóc một hài tử vừa mới ra đời.
Lúc trước nghe tức phụ nhà mình nói có thể loại ra nấm mèo, bà cũng chỉ ôm ý niệm thử xem trong lòng cũng không mong chờ nhiều lắm. Bây giờ nhìn chúng thực mọc ra, nghĩ tới không lâu nữa, có thể hái chúng đi bán, trong lòng bà hừng hực lửa nóng. Buổi tối cũng không ngủ được, thỉnh thoảng đứng lên tra xét một phen, sợ người khác trộm mất.
La Tố không có nghĩ nhiều như vậy.
Sau khi thứ này mọc lên, nàng không còn lo lắng nữa. Chỉ chờ mấy ngày nữa chúng lớn lên, đem bán lấy tiền.
Hiện tại nàng đang chuẩn bị loại nhóm nấm mèo thứ hai. Dù sao nấm mèo cần một khoảng thời gian mới nhú lên, đợi chúng lớn lên mới loại tiếp thì thật lãng phí thời gian.
Nghe nàng nói như vậy, Triệu mẫu mới nghĩ tới chuyện này, bà vội vàng đi tới một mảnh đất cạnh vườn rau xanh, chỉ vào nó nói,
"Mảnh đất này vốn dĩ dùng để xây phòng cho lão nhị sau khi hắn thành thân. Hiện tại dùng tạm để loại nấm mèo. Lát nữa ta đi kéo mấy cành cây to trở về che lên, đỡ khiến người ta nhớ thương.”
La Tố nói, "Nương, ta xem phải xây tường viện thôi chứ người khác chỉ cần liếc qua liền biết nhà chúng ta loại nấm mèo." Dùng cành cây che lấp không phải là cách, nấm mèo phải có nắng mới lớn được.
"Đúng, đúng, để ta đi tìm người hỗ trợ." Triệu mẫu vội vàng đi sang mấy nhà quen biết nhờ họ hỗ trợ xây tường viện.
Một lát sau, Triệu ngũ nương dẫn theo mấy đại hán và đại nương đến.
Nhìn thấy mấy người này, La Tố nghĩ nửa ngày thì tường viện sẽ được xây xong.
La Tố mừng rỡ nói, " Việc này đành phải phiền toái các vị thúc thúc bá bá thím thím. Hiện thời trong nhà túng quẫn, chưa thể xuất ra tiền trả các vị, ta trước xin được nhận nợ, chờ trong nhà có tiền dư, sẽ trả đủ tiền công cho các vị."
Triệu mẫu gật đầu, “Đúng vậy."
Họ vội vàng khoát tay, Triệu ngũ nương cười nói, "Chuyện này có là cái gì, lúc trước Triệu lão ca và Triệu Thành còn sống thường hay giúp đỡ quê nhà hương thân làm việc. Các ngươi không cần khách khí." Nói xong vỗ vỗ nam nhân Triệu Mãnh nhà mình, "Còn không nhanh đi làm việc?"
Triệu Mãnh nở nụ cười chất phác vỗ vỗ đầu, rồi nhanh nhẹn dẫn theo mấy người còn lại đi làm việc.
La Tố thấy thế trong lòng nàng vừa chua vừa nóng.
Nàng không nghĩ tới, tại thời điểm nhà nhà đều ăn không đủ no lại hoàn toàn nguyện ý giúp người khác làm việc không công.
Vật liệu để xây tường viện rất dễ kiếm, các nữ nhân đi đào đất ở trong thôn, còn các nam nhân đem đất đó trộn với nước làm thành bùn, sau đó chất đống cùng một chỗ, có bao nhiêu đất thì tường cao bấy nhiêu.
Triệu mẫu và La Tố cũng không nhàn rỗi, các nàng đi theo mấy nữ nhân đào đất. Triệu Mộc Miên và Triệu Lâm phụ trách việc đưa nước cho mấy người.
Mắt thấy đến thời điểm làm cơm trưa, La Tố nói với Triệu mẫu, nàng muốn làm chút đồ ăn cấp đám người ăn no bụng. Dù chưa có tiền công trả họ, cũng không thể để họ bụng đói làm việc.
"Trong nhà còn có ít ngô, ngươi hãy nấu cháo đi. Nhớ làm nhiều một chút. Đúng rồi, đem cả bí đỏ lần trước còn cho vào nấu chung."
La Tố gật đầu, "Ta cho thêm một chút dầu vào bên trong, khi ăn cũng có thể no bụng một chút."
Triệu mẫu chần chờ một chốc mới gật đầu, "Nên cho thêm chút dầu nước."
Bận rộn cả một buổi trưa, nhìn thấy mặt trời muốn xuống núi, tường viện bao quanh nhà cuối cùng xây xong. Đám người lục tục đi rửa chân tay mặt mũi. La Tố bưng một nồi cháo lớn lên bàn cơm.
Triệu Mộc Miên và Triệu Lâm thấy cháo liền chảy nước miếng, hai người biết đây là đồ nấu cho nhóm thúc bá thẩm thẩm ăn, nên chỉ nhìn một chút, không dám đòi ăn.
"Mang đến cho nhị ca muội một bát đi."
La Tố bưng một bát cháo đưa cho Triệu Mộc Miên.
Triệu Mộc Miên đón bát, vội vàng đi vào trong nhà.
Triệu Từ sớm đã nghe thấy thanh âm bên ngoài, tò mò không biết tại sao hôm nay trong nhà náo nhiệt như thế. Thấy tiểu muội bưng thức ăn đi vào, hắn dựa vào đầu giường cười nói, "Hôm nay có khách nhân đến nhà phải không?"
"Là Ngũ nương dẫn theo một vài thúc bá thẩm thẩm đến giúp đỡ xây tường viện. Nương nói muốn vây sân lại để loại nấm mèo."
Triệu Mộc Miên cười hì hì nói, lại nhịn không được hưng phấn nói, "Nhị ca, nấm mèo nhà ta thực sự mọc ra, nương nói nhà ta về sau có thịt ăn đấy."
Triệu Từ thấy dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ của tiểu muội trong lòng hắn thầm áy náy.
Vốn dĩ việc kiếm tiền nuôi gia đình là việc của hắn mà giờ hắn lại thành ra thế này.
Hắn vén chăn lên, tuy cảm thấy trong lúc đi đứng xương cốt còn có chút nhũn ra, nhưng thời gian này bởi vì uống được thuốc tốt, hơn nữa mỗi ngày đều có đại tẩu giúp hắn đấm bóp, hắn đã có thể đi lại ở trong phòng mình vài bước.
Hắn nhìn ra ngoài cửa, rất muốn đi ra ngoài đó xem xét một chút.
Thấy hắn nhìn cửa đến ngẩn người, Triệu Mộc Miên vội vàng chặn ở trước cửa, "Nhị ca, nương và đại tẩu nói, thân thể huynh phải dưỡng, không thể đi ra ngoài chịu gió thổi, cũng không thể bị lạnh."
Triệu Từ nghe vậy, ánh mắt ảm đạm xuống."Nương và đại tẩu rất vất vả đi."
"Đúng vậy, mỗi ngày đại tẩu đều chạy ngược chạy xuôi, thời gian trước trong nhà không còn tiền bạc, đại tẩu cùng nương đi đốn củi mang vào trong thành bán. Nương nói tẩu tử là người có khả năng, có người quen trong thành, củi nhà ta đều không lo không có chỗ bán."
Thấy vẻ mặt tiểu muội khi nhắc tới tẩu tử vô cùng vui vẻ và ngưỡng mộ, Triệu Từ biết, đại tẩu thật được mọi người trong nhà yêu quý và ngưỡng mộ.
Đáng tiếc, đại ca đã không còn.
Sau khi khỏe lại, hắn nhất định phải dồn hết tâm sức khảo cái công danh, giúp đại tẩu tìm một mối hôn sự tốt.
************************
Mấy người giúp nhà La Tố xây tường viện không tiện ở lại nhà nàng lâu, ăn xong cháo liền vội vàng rời đi.
Triệu mẫu đóng lại cửa viện, cười vui vẻ nhìn khối đất bị che phủ bởi mấy nhánh cây lớn, đem nhánh cây nhấc lên liền thấy nấm mèo mọc đầy trên mặt đất, bà cười y hệt một đóa hoa cúc.
"Đại nha, nấm mèo nhà ta lúc nào có thể cầm đi đổi tiền vậy. Thuốc của Lão Nhị sắp sửa hết rồi, củi cũng không có nhiều nữa." Đây là chuyện khiến Triệu mẫu lo lắng nhất. Hiện tại đường ra duy nhất của nhà là bán củi, nhưng củi này mọi nhà đều đi chém, cũng không có nhiều. Hơn nữa trừ tiền mua thuốc ra, còn phải dùng tiền mua đồ ăn. Thu nhập từ việc bán củi không thể đủ.
La Tố nhìn thoáng qua số nấm mèo kia, cười nói, "Nương, ta thấy ba bốn ngày nữa là thu hoạch được. Chúng mọc tốt lắm nha. Xem chừng lần này có thể được vài chục cân, nhà ta cũng không cần buồn rầu vì chuyện mầm mống cho vụ xuân năm sau nữa."
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Triệu mẫu cười vui sướng.
Sân nhỏ mặc dù đã được đắp kín, nhưng vì an toàn La Tố còn rải thêm một lớp cành hòe gai xung quanh để đề phòng bọn trộm.
Làm xong việc này, hai người đi tới mảnh đất ban nãy cuốc đất làm cỏ, xong xuôi La Tố đi chuẩn bị nguyên liệu nuôi trồng nấm mèo.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này Triệu mẫu đã có thể giúp đỡ nàng. Đợi La Tố đem khuẩn loại bỏ vào bên trong đất, rồi gieo mầm nấm mèo xuống, Triệu mẫu nhanh nhẹn đi lấy phân và nước tiểu đến giội xuống đất.
Bà tức hai người mất cả một buổi mới loại xong nhóm nấm mèo đợt hai.
Sau đó, La Tố dành hết thời gian vào việc trông nom nhóm nấm mèo đã gieo trồng. Năm ngày sau, nhóm nấm mèo gieo trồng đợt trước đã đến lúc thu hoạch.
Nghe La Tố nói nấm mèo có thể hái được Triệu mẫu vội vàng cầm cái sọt đến, bà rất muốn hái chúng ngay, lại không biết nên hái thế nào, đành nhìn La Tố đi hái trước rồi mới làm theo.
Triệu Mộc Miên và Triệu Lâm muốn đi lên giúp đỡ, bị Triệu mẫu quát."Đừng hồ nháo, đây chính là đại sự đó."
Hai hài tử mím môi đứng ở một bên, dõi mắt nhìn theo đám nấm mèo có thể đổi được thịt bị lão nương với đại tẩu nhà mình hái sạch sẽ.
Còn có vài cây chưa có lớn hẳn, La Tố và Triệu mẫu đều không hái xuống, hai người cẩn thận không chạm vào chúng nó.
Sau khi đem mộc nhĩ trưởng thành hái xuống hết, Triệu mẫu vui rạo rực đi mượn cân về cân thử.
Xem cán cân đung đưa một lúc mới trở lại vị cân bằng, Triệu mẫu nghệt mặt, "Ai nha, gần hai mươi cân a!"
Một cân mười lạng, hai mươi cân chính là hai trăm lạng.
Dựa theo giá cả La Tố hỏi được lần trước. Nấm mèo còn tươi là ba văn tiền một lạng. Bán hết số nấm này chẳng phải bà sẽ có sáu trăm đồng tiền, hơn nửa lượng bạc a.
"Đại nha, ta, số nấm này có thể đổi sáu trăm văn tiền?"
Triệu mẫu kích động đến run rẩy chân tay.
La Tố đem nấm mèo gói lại, "Nương, chúng ta nên đem chúng nó đi bán luôn bằng không để lâu chúng sẽ không còn nặng như thế này.
Hiện tại nàng không có thời gian phơi khô rồi mới đem bán, trong nhà đang cần tiền gấp, nàng cũng không có công phu đi phơi chúng nó. Nếu muốn bán nấm tươi thì nên đi bán càng sớm càng tốt.
"Được, được, đại nha, bây giờ chúng ta đi lên thị trấn luôn đi" Triệu mẫu thúc giục nàng.
*******************
Lần này không có xe bò, bà tức hai người chỉ có thể cõng theo sọt trúc đi bộ đến trấn trên.
Nghĩ đến số tiền sắp tới tay, hai người không thấy mỏi mệt, cõng theo sọt trúc đi băng băng trên đường.
Nét mặt Triệu mẫu hân hoan, bà cảm thấy vận rủi liên tục đeo bám nhà mình thời gian này đã hoàn toàn biến mất, thượng tiên cuối cùng cũng để mắt tới nhà bà, muốn giúp nhà bà đổi vận.
Đợi bán hết số nấm mèo này, mua thêm thang thuốc cho lão Nhị. Hiện giờ thân thể Lão Nhị đã tốt hơn, chỉ cần uống thêm thuốc tốt là có thể khôi phục hoàn toàn. Sau này trong nhà không cần phải rầu rĩ vì thiếu tiền nữa.
Đương nhiên, quan trọng nhất là bà có một con dâu tốt. Bà nhìn La Tố đi bên cạnh, thấy mặt nàng đỏ bừng, càng nhìn càng thấy thích.
Trong lòng không tránh khỏi thương tiếc, nếu con lớn nhất còn ở đây, thì mọi chuyện tốt đẹp biết bao.
"Đại nha a, trước kia nương trách lầm ngươi, ngươi là nàng dâu tốt, là người có phúc khí. Đợi lão Nhị khỏe lại, nương sẽ tìm một gia đình tốt gả ngươi qua.”
La Tố đang tính toán dùng tiền vào những việc gì thì hợp lý, bất chợt nghe thấy Triệu mẫu nói lời này, nàng lập tức kinh hãi đánh cái rùng mình, vội vàng nói, "Nương, hiện tại ta không có ý này, nhà chúng ta vừa có khởi sắc đâu, ngày tốt lành còn ở phía sau đấy."
"Chao ôi, ngươi đừng lo lắng." Triệu mẫu cho rằng nàng đang thẹn thùng, cũng không miễn cưỡng.
Hai người mặc dù đi rất nhanh, bất quá thị trấn cũng xa, lúc tới nơi đã là buổi trưa.
La Tố không có trì hoãn, trực tiếp dẫn Triệu mẫu đi đến tiệm thuốc kia.
Triệu mẫu đã tới đây mua thuốc mấy lần, cũng khá quen thuộc với tiệm này, thấy hai người vào cửa, tiểu hỏa kế tiến lên đón, "Uống hết thuốc rồi?"
"Vẫn còn đâu, vẫn còn đâu, một ấm thuốc có thể nấu lại hai lần." Triệu mẫu hớn hở cười nói. Sau khi nhi tử bà uống thuốc của tiệm này, bệnh tình đúng là tốt hơn, chứng tỏ thuốc của tiệm này tốt hơn tiệm trước nhiều. Bà tự nhiên cũng khách khí với người ta hơn.
Tiểu hỏa kế nói, "Vậy các ngươi đến đây làm gì?"
La Tố bốc một nắm nấm mèo từ trong sọt ra, "Vị tiểu sư phụ này, lần trước không phải ngươi nói tiệm của các ngươi có thu hắc tai sao, ngươi nhìn thử nấm này một chút xem?"
Tiểu hỏa kế kia trừng mắt, ngẩng cao cổ nói, "Ơ, ngươi từ đâu lấy được cái này?"
"Đây là do ta đi hái, ngươi nhìn xem có được không, nếu là được, liền xưng đi. Ta và nương ta còn phải đi mua đồ nữa."
"Được, các ngươi đợi một chút, ta đi tìm chưởng quỹ của chúng ta."
Hắc tai là loại dược liệu không dễ tìm, bình thường khi hái thuốc khó có thể gặp được, nên khi thấy La Tố có nhiều như vậy, tiểu hỏa kế không dám chần chờ, vội vàng đi vào hậu viện tìm chưởng quỹ.
Lúc trước chưởng quỹ là đại phu, theo bản năng hắn nhìn bà tức La Tố hai người một cái. Thấy trong sọt của La Tố quả nhiên là nấm mèo, còn lớn hơn so với nấm mèo hắn hay thu, lập tức kinh ngạc ra mặt. Hắn nhặt vài cái nấm đưa lên mũi ngửi, "Đúng là nấm mèo thượng phẩm."
La Tố và Triệu mẫu cười cười.
"Ngươi hái được không ít a." Chưởng quỹ than thở, " Nếu chúng ta thật sự mua hết chỗ này, thì thời gian sau không cần mua của ai nữa."
Chưởng quỹ lo lắng tiệm mình không tiêu thụ được nhiều nấm mèo như vậy.
La Tố cười nói, "Cửa hàng của các ngài đại danh đỉnh đỉnh, dược liệu đều là loại tốt nhất. Nếu ngài đem chúng làm thành dược liệu, bán cho các tiệm thuốc khác, chẳng phải có thể kiếm được thêm chút bạc sao?"
Đây xem như hình thức phân phối độc quyền.
Chưởng quỹ cười nói, "Lời này của ngươi có lý, được, ta mua hết chỗ này. Trước thử nhìn một chút."
Nói xong phân phó tiểu hỏa kế đem nấm mèo đi cân.
Tiểu hỏa kế vui vui vẻ vẻ ứng tiếng, nhanh nhẹn mang nấm mèo đi cân. Tổng cộng là một trăm chín mươi hai lạng.
Triệu mẫu vừa định lên tiếng nói chuyện, thì bị La Tố kéo một cái, bà nuốt những lời muốn nói xuống bụng.
Chưởng quỹ sai người mang đến sáu trăm văn tiền, dùng sợi dây thừng xâu lại, nặng trình trịch.
Triệu mẫu vui vẻ nhận tiền, liên tục nói cảm tạ.
Trước khi đi, La Tố nói, "Nếu về sau chúng ta lại có thể hái được nấm mèo, chỗ của ngài còn mua không. Nếu là không mua, ta sẽ đưa đến tiệm thuốc nhà khác."
Chưởng quỹ vội hỏi, "Nếu là lại có, đương nhiên là sẽ mua. Chỉ có điều cần phải giống với số nấm mèo mang ngươi mang tới lần này mới được"
"Chuyện này là đương nhiên." Nhà mình loại, đương nhiên đều lớn lên cùng một dạng. La Tố đối với điều này rất có lòng tin .
Sau khi ra cửa, trên mặt Triệu mẫu có chút ủy khuất, "Chao ôi, thiếu mất hai lạng đâu."
"Điều này cũng là bình thường, chúng ta từ trong thôn đi tới chỗ này nhất định lượng nước trong nấm mèo sẽ giảm đi. Hơn nữa, một lần người ta mua nhiều nấm của chúng ta như vậy, nếu chúng ta nói người ta cân thiếu hai lạng, người ta sẽ trở mặt a."
Những người này đã mở cửa hàng, họ xem trọng nhất là danh tiếng. Nếu vừa rồi Triệu mẫu nói bọn họ cân điêu, không chừng người ta sẽ không mua nữa. Tuy trong trấn không phải có mình tiệm thuốc nhà này, nhưng đường tài lộ không cần đoạn mới tốt. Lần sau đi tới tiệm thuốc khác hỏi một chút xem sao.
Nghe La Tố nói, Triệu mẫu lúc này mới tỉnh ngộ, "Vẫn là ngươi hiểu biết."
Triệu mẫu mò đồng tiền cất trong ngực, trong lòng vô cùng vui sướng. Bước chân khoan thai hơn trước, trông bà giống như trẻ ra vài tuổi.
Hiện trong nhà đã có tiền bạc, La Tố cũng không muốn ủy khuất mọi người, đề nghị đi cắt chút thịt và mua thêm chút ngô về ăn.
Triệu mẫu có chút không bỏ được, nhưng nghĩ tới hài tử trong nhà vả lại tiền bạc là do tức phụ nhà mình kiếm được, không đáp ứng thì không hay lắm, vội vàng đi cắt thịt mua lương thực.
Thừa lúc Triệu mẫu mua ngô, La Tố ở trong tiệm lương thực nhìn ngó một hồi. Nàng thấy hạt giống lương thực ở đây có rất ít. Vẻ ngoài nhìn cũng không tốt, không thể so với hạt giống ở thời đại của nàng.
Xem ra sở học của nàng rất có không gian phát triển ở nơi này.
Lúc trước nghe tức phụ nhà mình nói có thể loại ra nấm mèo, bà cũng chỉ ôm ý niệm thử xem trong lòng cũng không mong chờ nhiều lắm. Bây giờ nhìn chúng thực mọc ra, nghĩ tới không lâu nữa, có thể hái chúng đi bán, trong lòng bà hừng hực lửa nóng. Buổi tối cũng không ngủ được, thỉnh thoảng đứng lên tra xét một phen, sợ người khác trộm mất.
La Tố không có nghĩ nhiều như vậy.
Sau khi thứ này mọc lên, nàng không còn lo lắng nữa. Chỉ chờ mấy ngày nữa chúng lớn lên, đem bán lấy tiền.
Hiện tại nàng đang chuẩn bị loại nhóm nấm mèo thứ hai. Dù sao nấm mèo cần một khoảng thời gian mới nhú lên, đợi chúng lớn lên mới loại tiếp thì thật lãng phí thời gian.
Nghe nàng nói như vậy, Triệu mẫu mới nghĩ tới chuyện này, bà vội vàng đi tới một mảnh đất cạnh vườn rau xanh, chỉ vào nó nói,
"Mảnh đất này vốn dĩ dùng để xây phòng cho lão nhị sau khi hắn thành thân. Hiện tại dùng tạm để loại nấm mèo. Lát nữa ta đi kéo mấy cành cây to trở về che lên, đỡ khiến người ta nhớ thương.”
La Tố nói, "Nương, ta xem phải xây tường viện thôi chứ người khác chỉ cần liếc qua liền biết nhà chúng ta loại nấm mèo." Dùng cành cây che lấp không phải là cách, nấm mèo phải có nắng mới lớn được.
"Đúng, đúng, để ta đi tìm người hỗ trợ." Triệu mẫu vội vàng đi sang mấy nhà quen biết nhờ họ hỗ trợ xây tường viện.
Một lát sau, Triệu ngũ nương dẫn theo mấy đại hán và đại nương đến.
Nhìn thấy mấy người này, La Tố nghĩ nửa ngày thì tường viện sẽ được xây xong.
La Tố mừng rỡ nói, " Việc này đành phải phiền toái các vị thúc thúc bá bá thím thím. Hiện thời trong nhà túng quẫn, chưa thể xuất ra tiền trả các vị, ta trước xin được nhận nợ, chờ trong nhà có tiền dư, sẽ trả đủ tiền công cho các vị."
Triệu mẫu gật đầu, “Đúng vậy."
Họ vội vàng khoát tay, Triệu ngũ nương cười nói, "Chuyện này có là cái gì, lúc trước Triệu lão ca và Triệu Thành còn sống thường hay giúp đỡ quê nhà hương thân làm việc. Các ngươi không cần khách khí." Nói xong vỗ vỗ nam nhân Triệu Mãnh nhà mình, "Còn không nhanh đi làm việc?"
Triệu Mãnh nở nụ cười chất phác vỗ vỗ đầu, rồi nhanh nhẹn dẫn theo mấy người còn lại đi làm việc.
La Tố thấy thế trong lòng nàng vừa chua vừa nóng.
Nàng không nghĩ tới, tại thời điểm nhà nhà đều ăn không đủ no lại hoàn toàn nguyện ý giúp người khác làm việc không công.
Vật liệu để xây tường viện rất dễ kiếm, các nữ nhân đi đào đất ở trong thôn, còn các nam nhân đem đất đó trộn với nước làm thành bùn, sau đó chất đống cùng một chỗ, có bao nhiêu đất thì tường cao bấy nhiêu.
Triệu mẫu và La Tố cũng không nhàn rỗi, các nàng đi theo mấy nữ nhân đào đất. Triệu Mộc Miên và Triệu Lâm phụ trách việc đưa nước cho mấy người.
Mắt thấy đến thời điểm làm cơm trưa, La Tố nói với Triệu mẫu, nàng muốn làm chút đồ ăn cấp đám người ăn no bụng. Dù chưa có tiền công trả họ, cũng không thể để họ bụng đói làm việc.
"Trong nhà còn có ít ngô, ngươi hãy nấu cháo đi. Nhớ làm nhiều một chút. Đúng rồi, đem cả bí đỏ lần trước còn cho vào nấu chung."
La Tố gật đầu, "Ta cho thêm một chút dầu vào bên trong, khi ăn cũng có thể no bụng một chút."
Triệu mẫu chần chờ một chốc mới gật đầu, "Nên cho thêm chút dầu nước."
Bận rộn cả một buổi trưa, nhìn thấy mặt trời muốn xuống núi, tường viện bao quanh nhà cuối cùng xây xong. Đám người lục tục đi rửa chân tay mặt mũi. La Tố bưng một nồi cháo lớn lên bàn cơm.
Triệu Mộc Miên và Triệu Lâm thấy cháo liền chảy nước miếng, hai người biết đây là đồ nấu cho nhóm thúc bá thẩm thẩm ăn, nên chỉ nhìn một chút, không dám đòi ăn.
"Mang đến cho nhị ca muội một bát đi."
La Tố bưng một bát cháo đưa cho Triệu Mộc Miên.
Triệu Mộc Miên đón bát, vội vàng đi vào trong nhà.
Triệu Từ sớm đã nghe thấy thanh âm bên ngoài, tò mò không biết tại sao hôm nay trong nhà náo nhiệt như thế. Thấy tiểu muội bưng thức ăn đi vào, hắn dựa vào đầu giường cười nói, "Hôm nay có khách nhân đến nhà phải không?"
"Là Ngũ nương dẫn theo một vài thúc bá thẩm thẩm đến giúp đỡ xây tường viện. Nương nói muốn vây sân lại để loại nấm mèo."
Triệu Mộc Miên cười hì hì nói, lại nhịn không được hưng phấn nói, "Nhị ca, nấm mèo nhà ta thực sự mọc ra, nương nói nhà ta về sau có thịt ăn đấy."
Triệu Từ thấy dáng vẻ hồn nhiên ngây thơ của tiểu muội trong lòng hắn thầm áy náy.
Vốn dĩ việc kiếm tiền nuôi gia đình là việc của hắn mà giờ hắn lại thành ra thế này.
Hắn vén chăn lên, tuy cảm thấy trong lúc đi đứng xương cốt còn có chút nhũn ra, nhưng thời gian này bởi vì uống được thuốc tốt, hơn nữa mỗi ngày đều có đại tẩu giúp hắn đấm bóp, hắn đã có thể đi lại ở trong phòng mình vài bước.
Hắn nhìn ra ngoài cửa, rất muốn đi ra ngoài đó xem xét một chút.
Thấy hắn nhìn cửa đến ngẩn người, Triệu Mộc Miên vội vàng chặn ở trước cửa, "Nhị ca, nương và đại tẩu nói, thân thể huynh phải dưỡng, không thể đi ra ngoài chịu gió thổi, cũng không thể bị lạnh."
Triệu Từ nghe vậy, ánh mắt ảm đạm xuống."Nương và đại tẩu rất vất vả đi."
"Đúng vậy, mỗi ngày đại tẩu đều chạy ngược chạy xuôi, thời gian trước trong nhà không còn tiền bạc, đại tẩu cùng nương đi đốn củi mang vào trong thành bán. Nương nói tẩu tử là người có khả năng, có người quen trong thành, củi nhà ta đều không lo không có chỗ bán."
Thấy vẻ mặt tiểu muội khi nhắc tới tẩu tử vô cùng vui vẻ và ngưỡng mộ, Triệu Từ biết, đại tẩu thật được mọi người trong nhà yêu quý và ngưỡng mộ.
Đáng tiếc, đại ca đã không còn.
Sau khi khỏe lại, hắn nhất định phải dồn hết tâm sức khảo cái công danh, giúp đại tẩu tìm một mối hôn sự tốt.
************************
Mấy người giúp nhà La Tố xây tường viện không tiện ở lại nhà nàng lâu, ăn xong cháo liền vội vàng rời đi.
Triệu mẫu đóng lại cửa viện, cười vui vẻ nhìn khối đất bị che phủ bởi mấy nhánh cây lớn, đem nhánh cây nhấc lên liền thấy nấm mèo mọc đầy trên mặt đất, bà cười y hệt một đóa hoa cúc.
"Đại nha, nấm mèo nhà ta lúc nào có thể cầm đi đổi tiền vậy. Thuốc của Lão Nhị sắp sửa hết rồi, củi cũng không có nhiều nữa." Đây là chuyện khiến Triệu mẫu lo lắng nhất. Hiện tại đường ra duy nhất của nhà là bán củi, nhưng củi này mọi nhà đều đi chém, cũng không có nhiều. Hơn nữa trừ tiền mua thuốc ra, còn phải dùng tiền mua đồ ăn. Thu nhập từ việc bán củi không thể đủ.
La Tố nhìn thoáng qua số nấm mèo kia, cười nói, "Nương, ta thấy ba bốn ngày nữa là thu hoạch được. Chúng mọc tốt lắm nha. Xem chừng lần này có thể được vài chục cân, nhà ta cũng không cần buồn rầu vì chuyện mầm mống cho vụ xuân năm sau nữa."
"Vậy thì tốt rồi, vậy thì tốt rồi." Triệu mẫu cười vui sướng.
Sân nhỏ mặc dù đã được đắp kín, nhưng vì an toàn La Tố còn rải thêm một lớp cành hòe gai xung quanh để đề phòng bọn trộm.
Làm xong việc này, hai người đi tới mảnh đất ban nãy cuốc đất làm cỏ, xong xuôi La Tố đi chuẩn bị nguyên liệu nuôi trồng nấm mèo.
Có kinh nghiệm lần trước, lần này Triệu mẫu đã có thể giúp đỡ nàng. Đợi La Tố đem khuẩn loại bỏ vào bên trong đất, rồi gieo mầm nấm mèo xuống, Triệu mẫu nhanh nhẹn đi lấy phân và nước tiểu đến giội xuống đất.
Bà tức hai người mất cả một buổi mới loại xong nhóm nấm mèo đợt hai.
Sau đó, La Tố dành hết thời gian vào việc trông nom nhóm nấm mèo đã gieo trồng. Năm ngày sau, nhóm nấm mèo gieo trồng đợt trước đã đến lúc thu hoạch.
Nghe La Tố nói nấm mèo có thể hái được Triệu mẫu vội vàng cầm cái sọt đến, bà rất muốn hái chúng ngay, lại không biết nên hái thế nào, đành nhìn La Tố đi hái trước rồi mới làm theo.
Triệu Mộc Miên và Triệu Lâm muốn đi lên giúp đỡ, bị Triệu mẫu quát."Đừng hồ nháo, đây chính là đại sự đó."
Hai hài tử mím môi đứng ở một bên, dõi mắt nhìn theo đám nấm mèo có thể đổi được thịt bị lão nương với đại tẩu nhà mình hái sạch sẽ.
Còn có vài cây chưa có lớn hẳn, La Tố và Triệu mẫu đều không hái xuống, hai người cẩn thận không chạm vào chúng nó.
Sau khi đem mộc nhĩ trưởng thành hái xuống hết, Triệu mẫu vui rạo rực đi mượn cân về cân thử.
Xem cán cân đung đưa một lúc mới trở lại vị cân bằng, Triệu mẫu nghệt mặt, "Ai nha, gần hai mươi cân a!"
Một cân mười lạng, hai mươi cân chính là hai trăm lạng.
Dựa theo giá cả La Tố hỏi được lần trước. Nấm mèo còn tươi là ba văn tiền một lạng. Bán hết số nấm này chẳng phải bà sẽ có sáu trăm đồng tiền, hơn nửa lượng bạc a.
"Đại nha, ta, số nấm này có thể đổi sáu trăm văn tiền?"
Triệu mẫu kích động đến run rẩy chân tay.
La Tố đem nấm mèo gói lại, "Nương, chúng ta nên đem chúng nó đi bán luôn bằng không để lâu chúng sẽ không còn nặng như thế này.
Hiện tại nàng không có thời gian phơi khô rồi mới đem bán, trong nhà đang cần tiền gấp, nàng cũng không có công phu đi phơi chúng nó. Nếu muốn bán nấm tươi thì nên đi bán càng sớm càng tốt.
"Được, được, đại nha, bây giờ chúng ta đi lên thị trấn luôn đi" Triệu mẫu thúc giục nàng.
*******************
Lần này không có xe bò, bà tức hai người chỉ có thể cõng theo sọt trúc đi bộ đến trấn trên.
Nghĩ đến số tiền sắp tới tay, hai người không thấy mỏi mệt, cõng theo sọt trúc đi băng băng trên đường.
Nét mặt Triệu mẫu hân hoan, bà cảm thấy vận rủi liên tục đeo bám nhà mình thời gian này đã hoàn toàn biến mất, thượng tiên cuối cùng cũng để mắt tới nhà bà, muốn giúp nhà bà đổi vận.
Đợi bán hết số nấm mèo này, mua thêm thang thuốc cho lão Nhị. Hiện giờ thân thể Lão Nhị đã tốt hơn, chỉ cần uống thêm thuốc tốt là có thể khôi phục hoàn toàn. Sau này trong nhà không cần phải rầu rĩ vì thiếu tiền nữa.
Đương nhiên, quan trọng nhất là bà có một con dâu tốt. Bà nhìn La Tố đi bên cạnh, thấy mặt nàng đỏ bừng, càng nhìn càng thấy thích.
Trong lòng không tránh khỏi thương tiếc, nếu con lớn nhất còn ở đây, thì mọi chuyện tốt đẹp biết bao.
"Đại nha a, trước kia nương trách lầm ngươi, ngươi là nàng dâu tốt, là người có phúc khí. Đợi lão Nhị khỏe lại, nương sẽ tìm một gia đình tốt gả ngươi qua.”
La Tố đang tính toán dùng tiền vào những việc gì thì hợp lý, bất chợt nghe thấy Triệu mẫu nói lời này, nàng lập tức kinh hãi đánh cái rùng mình, vội vàng nói, "Nương, hiện tại ta không có ý này, nhà chúng ta vừa có khởi sắc đâu, ngày tốt lành còn ở phía sau đấy."
"Chao ôi, ngươi đừng lo lắng." Triệu mẫu cho rằng nàng đang thẹn thùng, cũng không miễn cưỡng.
Hai người mặc dù đi rất nhanh, bất quá thị trấn cũng xa, lúc tới nơi đã là buổi trưa.
La Tố không có trì hoãn, trực tiếp dẫn Triệu mẫu đi đến tiệm thuốc kia.
Triệu mẫu đã tới đây mua thuốc mấy lần, cũng khá quen thuộc với tiệm này, thấy hai người vào cửa, tiểu hỏa kế tiến lên đón, "Uống hết thuốc rồi?"
"Vẫn còn đâu, vẫn còn đâu, một ấm thuốc có thể nấu lại hai lần." Triệu mẫu hớn hở cười nói. Sau khi nhi tử bà uống thuốc của tiệm này, bệnh tình đúng là tốt hơn, chứng tỏ thuốc của tiệm này tốt hơn tiệm trước nhiều. Bà tự nhiên cũng khách khí với người ta hơn.
Tiểu hỏa kế nói, "Vậy các ngươi đến đây làm gì?"
La Tố bốc một nắm nấm mèo từ trong sọt ra, "Vị tiểu sư phụ này, lần trước không phải ngươi nói tiệm của các ngươi có thu hắc tai sao, ngươi nhìn thử nấm này một chút xem?"
Tiểu hỏa kế kia trừng mắt, ngẩng cao cổ nói, "Ơ, ngươi từ đâu lấy được cái này?"
"Đây là do ta đi hái, ngươi nhìn xem có được không, nếu là được, liền xưng đi. Ta và nương ta còn phải đi mua đồ nữa."
"Được, các ngươi đợi một chút, ta đi tìm chưởng quỹ của chúng ta."
Hắc tai là loại dược liệu không dễ tìm, bình thường khi hái thuốc khó có thể gặp được, nên khi thấy La Tố có nhiều như vậy, tiểu hỏa kế không dám chần chờ, vội vàng đi vào hậu viện tìm chưởng quỹ.
Lúc trước chưởng quỹ là đại phu, theo bản năng hắn nhìn bà tức La Tố hai người một cái. Thấy trong sọt của La Tố quả nhiên là nấm mèo, còn lớn hơn so với nấm mèo hắn hay thu, lập tức kinh ngạc ra mặt. Hắn nhặt vài cái nấm đưa lên mũi ngửi, "Đúng là nấm mèo thượng phẩm."
La Tố và Triệu mẫu cười cười.
"Ngươi hái được không ít a." Chưởng quỹ than thở, " Nếu chúng ta thật sự mua hết chỗ này, thì thời gian sau không cần mua của ai nữa."
Chưởng quỹ lo lắng tiệm mình không tiêu thụ được nhiều nấm mèo như vậy.
La Tố cười nói, "Cửa hàng của các ngài đại danh đỉnh đỉnh, dược liệu đều là loại tốt nhất. Nếu ngài đem chúng làm thành dược liệu, bán cho các tiệm thuốc khác, chẳng phải có thể kiếm được thêm chút bạc sao?"
Đây xem như hình thức phân phối độc quyền.
Chưởng quỹ cười nói, "Lời này của ngươi có lý, được, ta mua hết chỗ này. Trước thử nhìn một chút."
Nói xong phân phó tiểu hỏa kế đem nấm mèo đi cân.
Tiểu hỏa kế vui vui vẻ vẻ ứng tiếng, nhanh nhẹn mang nấm mèo đi cân. Tổng cộng là một trăm chín mươi hai lạng.
Triệu mẫu vừa định lên tiếng nói chuyện, thì bị La Tố kéo một cái, bà nuốt những lời muốn nói xuống bụng.
Chưởng quỹ sai người mang đến sáu trăm văn tiền, dùng sợi dây thừng xâu lại, nặng trình trịch.
Triệu mẫu vui vẻ nhận tiền, liên tục nói cảm tạ.
Trước khi đi, La Tố nói, "Nếu về sau chúng ta lại có thể hái được nấm mèo, chỗ của ngài còn mua không. Nếu là không mua, ta sẽ đưa đến tiệm thuốc nhà khác."
Chưởng quỹ vội hỏi, "Nếu là lại có, đương nhiên là sẽ mua. Chỉ có điều cần phải giống với số nấm mèo mang ngươi mang tới lần này mới được"
"Chuyện này là đương nhiên." Nhà mình loại, đương nhiên đều lớn lên cùng một dạng. La Tố đối với điều này rất có lòng tin .
Sau khi ra cửa, trên mặt Triệu mẫu có chút ủy khuất, "Chao ôi, thiếu mất hai lạng đâu."
"Điều này cũng là bình thường, chúng ta từ trong thôn đi tới chỗ này nhất định lượng nước trong nấm mèo sẽ giảm đi. Hơn nữa, một lần người ta mua nhiều nấm của chúng ta như vậy, nếu chúng ta nói người ta cân thiếu hai lạng, người ta sẽ trở mặt a."
Những người này đã mở cửa hàng, họ xem trọng nhất là danh tiếng. Nếu vừa rồi Triệu mẫu nói bọn họ cân điêu, không chừng người ta sẽ không mua nữa. Tuy trong trấn không phải có mình tiệm thuốc nhà này, nhưng đường tài lộ không cần đoạn mới tốt. Lần sau đi tới tiệm thuốc khác hỏi một chút xem sao.
Nghe La Tố nói, Triệu mẫu lúc này mới tỉnh ngộ, "Vẫn là ngươi hiểu biết."
Triệu mẫu mò đồng tiền cất trong ngực, trong lòng vô cùng vui sướng. Bước chân khoan thai hơn trước, trông bà giống như trẻ ra vài tuổi.
Hiện trong nhà đã có tiền bạc, La Tố cũng không muốn ủy khuất mọi người, đề nghị đi cắt chút thịt và mua thêm chút ngô về ăn.
Triệu mẫu có chút không bỏ được, nhưng nghĩ tới hài tử trong nhà vả lại tiền bạc là do tức phụ nhà mình kiếm được, không đáp ứng thì không hay lắm, vội vàng đi cắt thịt mua lương thực.
Thừa lúc Triệu mẫu mua ngô, La Tố ở trong tiệm lương thực nhìn ngó một hồi. Nàng thấy hạt giống lương thực ở đây có rất ít. Vẻ ngoài nhìn cũng không tốt, không thể so với hạt giống ở thời đại của nàng.
Xem ra sở học của nàng rất có không gian phát triển ở nơi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.