Bản Hầu Gia Sẽ Không Bị Vả Mặt
Chương 21: Ân Nương
Phù Vân Nhất
22/06/2024
Convert: wikidich thanh phong
Editor: __Kẹo Bông Gòn Của Thỏ__
- Vâng Hầu gia!
Ân Nương...
Khương Nhu đối với cái tên này cũng không mấy xa lạ, những chuyện trà dư tửu hậu trong kinh thành đều nói Úc tiểu Hầu gia đối với nữ nhân này vô cùng ưu ái, mỗi lần bước vào Nghênh Xuân Lâu tất sẽ chỉ đích danh Ân Nương hầu, các loại phấn son trang sức ban thưởng đều không tiếc tay.
Hai người bước vào nhã gian, không bao lâu sau liền có một hồng y nữ tử theo sau tiểu nhị đi đến. Dáng người nữ tử thướt tha lả lướt, da thịt trắng nõn oánh nhuận dưới lớp sa y màu đỏ nửa kín nửa hở, như gót sen một đường đi tới.
Nàng ôm tỳ bà trong lòng ngực, sau khi ngồi xuống liền hướng Úc Tử Tiêu mỉm cười, môi đỏ khẽ nhếch, khóe mắt đuôi mày đều toát lên vẻ phong tình.
Úc Tử Tiêu không chút nào che giấu thần sắc thưởng thức trong mắt, hướng Khương Nhu nói: - Ngươi cũng biết, Nghênh Xuân Lâu này đặc sắc nhất cũng không phải là đồ ăn ngon, mà chính là nhạc sư này.
Ân Nương quả thật cũng không phụ thanh danh của nàng ta, tiếng đàn cao như mây bay, thấp như đâu ngữ, linh động hoạt bát, khiến người khác nghe vào tai khoan khoái. Khương Nhu dù cho không tin thông nhạc lí, cũng vì tiếng đàn này mà động dung.
P/s: Chỗ này mình cũng không hiểu đâu ngữ là gì nên để nguyên convert.
Úc Tử Tiêu cười nói: - Nữ tử như thế mới làm người ta yêu thích.
Khương Nhu nhìn Ân Nương trên mặt ý vị quyến rũ, trong lòng cũng không vui, nàng tuyệt đối không làm được như vậy, nhưng nghĩ kĩ lại thì Úc Tử Tiêu nói cũng không sai, nữ tử kiều diễm ướt át như vậy mới chọc người trìu mến, so với nàng càng linh động hơn nhiều.
Vì thế nàng gật gật đầu.
Úc Tử Tiêu vốn muốn xem trên mặt Khương Nhu xuất hiện một ít biểu tình hắn chưa từng nhìn thấy, không nghĩ tới Khương Nhu chỉ là nhàn nhạt gật đầu khiến hắn nháy mắt liền mất đi hứng thú, dẫn đến nghe nhạc khúc Ân Nương tấu cũng đều trở nên tẻ nhạt vô vị.
Hắn thu hồi ánh mắt đặt trên người Ân Nương, không nói một lời bắt đầu dùng bữa.
Khương Nhu không chú ý tới thanh âm chiếc đũa của Úc Tử Tiêu chạm vào chén, trong lòng nghĩ đến Úc Tử Tiêu từng nói qua muốn đem vòng tay của nàng tặng cho giai nhân, cũng không biết có phải hay không đem tặng cho Ân Nương này nên liền thử hỏi: - Hầu gia, hôm nay có đem vòng tay của ta lấy về không?
Úc Tử Tiêu nhìn nàng liếc mắt một cái: - Vòng tay? Không còn.
- Cái gì? _ Khương Nhu nghe không hiểu.
Úc Tử Tiêu lật lọng, cũng không cảm thấy có gì không ổn: - Vòng tay ở bên người ta, ngươi cũng đã gả cho ta còn không thể để ta cất giữ?
Khương Nhu hỏi: - Vòng tay ở trên người huynh?
- Đúng vậy _ Úc Tử Tiêu nói: - Cái vòng tay xấu như vậy, ta mang ra ngoài cũng phải thấy mất mặt? Chỉ có ngươi lại xem nó như bảo bối.
Khương Nhu nghe được vòng tay ở chỗ của hắn lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không muốn cùng hắn tranh luận rốt cuộc vòng này là đẹp hay xấu, ngược lại hỏi: - Hầu gia một khi đã chướng mắt vòng này như vậy, vì sao huynh lại không trả cho Khương Nhu?
Úc Tử Tiêu bất thình lình bị nàng nói nghẹn một chút, sắc mặt không tốt nhìn: - Hỏi nhiều như vậy làm gì, ta thay ngươi bảo quản là được.
- Hầu gia muốn giữ, Khương Nhu tất nhiên không có ý kiến. Chỉ là... _ Khương Nhu do dự: - Vòng tay thật sự ở bên người Hầu gia sao?
- Có gì không tin được? Bản Hầu khi nào thì lừa gạt ngươi? _ Úc Tử Tiêu vừa nói liền từ trong lòng lôi ra một vật đặt lên bàn, đúng là chiếc vòng kia.
Khương Nhu nhìn đến vòng tay cũng không có tâm tư so đo với Úc Tử Tiêu có hay không lừa gạt người, nàng muốn duỗi tay ra lấy lại bị Úc Tử Tiêu nhanh tay thu hồi đi.
- Yên tâm rồi?
- Hầu gia _ Khương Nhu nhìn hắn nghiêm túc nói: - Không cần đem vòng tay cho người khác.
- Chuyện này thì phải xem biểu hiện của ngươi _ Úc Tử Tiêu đem vòng tay cất kĩ: - Sự tình hôm nay thế nào?
- Ta hôm nay gặp Khương Ngưng ở từ đường _ Khương Nhu nói: - Có lẽ là âm mưu của Thái Tử kêu nàng lại đây, ta đem lời của huynh ám chỉ nói với nàng, hẳn là Thái Tử sẽ biết được.
- Không tệ _ Cặp mắt hoa đào của Úc Tử Tiêu nhẹ híp, dùng cây quạt trong tay nâng cầm Khương Nhu lên, trong mắt lộ ra hàn quang nguy hiểm: - Đêm nay liền xem biểu hiện của bọn họ.
Khương Nhu không thích động tác ngả ngớn này của hắn, đem đầu tránh qua hờ hững nói: - Hầu gia vẫn là không cần đem bộ dáng ở bên ngoài kia dùng trên người ta.
Úc Tử Tiêu nhìn hai tai nàng đỏ lên, thu hồi cây quạt cười khẽ một tiếng.
Một màn này hết thảy bị Ân Nương cách đó không xa thu vào mắt.
Hai người vừa mới trở lại Úc phủ, Mục Phong liền xuất hiện trước mắt bọn họ.
Mục Phong nhìn thoáng qua Khương Nhu đứng ở bên cạnh Úc Tử Tiêu, thấy hắn không có phản ứng gì liền trầm giọng nói: - Chủ tử, sự tình có tiến triển.
- Như thế nào?
- Mang về được một người _ Mục Phong đè thấp thanh âm: - Đang ở tây trắc viện.
- Dẫn đường đi _ Úc Tử Tiêu lướt qua Khương Nhu, nhấc chân hướng Tây Môn đi đến
Bọn họ một hồi đối thoại vẫn chưa từng tránh mặt Khương Nhu, thấy Úc Tử Tiêu muốn đi, Khương Nhu cũng muốn theo sau nhưng lại bị Mục Phong ngăn cản xuống.
Mục Phong chắp tay, cung kính nói: - Phu nhân, Hầu gia có chuyện quan trọng, thỉnh ngài về phòng nghỉ tạm.
Khương Nhu nhìn bóng dáng Úc Tử Tiêu thẳng thừng rời đi, thở dài: - Ta đã biết.
Úc Tử Tiêu cả ngày giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng không biết là đang làm việc gì, Khương Nhu ở tại Úc phủ, có thể dùng được cũng chỉ có hai người Niệm Đông cùng Phán Tình, nàng hiện tại đối với người của Úc phủ vẫn là một ngoại nhân, chỉ sợ cũng không tiện đi tìm hiểu vài chuyện.
Nàng đứng tại chỗ đang suy nghĩ nên như thế nào cùng Úc Tử Tiêu nói qua đã bị Tố Vũ đi tới đánh gãy tinh thần.
Tố Vũ hướng nàng hành lễ: - Phu nhân, Mẫn Nghi phu nhân mời ngài qua đó.
Tố Vũ là đại nha hoàn trong phủ, rất được Mẫn Nghi phu nhân coi trọng, vẫn luôn đi theo bên người bà cùng quản lý Úc phủ, ở trong phủ lời nói cũng rất có trọng lượng.
Khương Nhu nghe là Mẫn Nghi phu nhân gọi nàng, liền đi theo Tố Vũ đến chỗ của Mẫn Nghi phu nhân.
Convert: wikidich thanh phong
Editor: __Kẹo Bông Gòn Của Thỏ__
Editor: __Kẹo Bông Gòn Của Thỏ__
- Vâng Hầu gia!
Ân Nương...
Khương Nhu đối với cái tên này cũng không mấy xa lạ, những chuyện trà dư tửu hậu trong kinh thành đều nói Úc tiểu Hầu gia đối với nữ nhân này vô cùng ưu ái, mỗi lần bước vào Nghênh Xuân Lâu tất sẽ chỉ đích danh Ân Nương hầu, các loại phấn son trang sức ban thưởng đều không tiếc tay.
Hai người bước vào nhã gian, không bao lâu sau liền có một hồng y nữ tử theo sau tiểu nhị đi đến. Dáng người nữ tử thướt tha lả lướt, da thịt trắng nõn oánh nhuận dưới lớp sa y màu đỏ nửa kín nửa hở, như gót sen một đường đi tới.
Nàng ôm tỳ bà trong lòng ngực, sau khi ngồi xuống liền hướng Úc Tử Tiêu mỉm cười, môi đỏ khẽ nhếch, khóe mắt đuôi mày đều toát lên vẻ phong tình.
Úc Tử Tiêu không chút nào che giấu thần sắc thưởng thức trong mắt, hướng Khương Nhu nói: - Ngươi cũng biết, Nghênh Xuân Lâu này đặc sắc nhất cũng không phải là đồ ăn ngon, mà chính là nhạc sư này.
Ân Nương quả thật cũng không phụ thanh danh của nàng ta, tiếng đàn cao như mây bay, thấp như đâu ngữ, linh động hoạt bát, khiến người khác nghe vào tai khoan khoái. Khương Nhu dù cho không tin thông nhạc lí, cũng vì tiếng đàn này mà động dung.
P/s: Chỗ này mình cũng không hiểu đâu ngữ là gì nên để nguyên convert.
Úc Tử Tiêu cười nói: - Nữ tử như thế mới làm người ta yêu thích.
Khương Nhu nhìn Ân Nương trên mặt ý vị quyến rũ, trong lòng cũng không vui, nàng tuyệt đối không làm được như vậy, nhưng nghĩ kĩ lại thì Úc Tử Tiêu nói cũng không sai, nữ tử kiều diễm ướt át như vậy mới chọc người trìu mến, so với nàng càng linh động hơn nhiều.
Vì thế nàng gật gật đầu.
Úc Tử Tiêu vốn muốn xem trên mặt Khương Nhu xuất hiện một ít biểu tình hắn chưa từng nhìn thấy, không nghĩ tới Khương Nhu chỉ là nhàn nhạt gật đầu khiến hắn nháy mắt liền mất đi hứng thú, dẫn đến nghe nhạc khúc Ân Nương tấu cũng đều trở nên tẻ nhạt vô vị.
Hắn thu hồi ánh mắt đặt trên người Ân Nương, không nói một lời bắt đầu dùng bữa.
Khương Nhu không chú ý tới thanh âm chiếc đũa của Úc Tử Tiêu chạm vào chén, trong lòng nghĩ đến Úc Tử Tiêu từng nói qua muốn đem vòng tay của nàng tặng cho giai nhân, cũng không biết có phải hay không đem tặng cho Ân Nương này nên liền thử hỏi: - Hầu gia, hôm nay có đem vòng tay của ta lấy về không?
Úc Tử Tiêu nhìn nàng liếc mắt một cái: - Vòng tay? Không còn.
- Cái gì? _ Khương Nhu nghe không hiểu.
Úc Tử Tiêu lật lọng, cũng không cảm thấy có gì không ổn: - Vòng tay ở bên người ta, ngươi cũng đã gả cho ta còn không thể để ta cất giữ?
Khương Nhu hỏi: - Vòng tay ở trên người huynh?
- Đúng vậy _ Úc Tử Tiêu nói: - Cái vòng tay xấu như vậy, ta mang ra ngoài cũng phải thấy mất mặt? Chỉ có ngươi lại xem nó như bảo bối.
Khương Nhu nghe được vòng tay ở chỗ của hắn lại thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng không muốn cùng hắn tranh luận rốt cuộc vòng này là đẹp hay xấu, ngược lại hỏi: - Hầu gia một khi đã chướng mắt vòng này như vậy, vì sao huynh lại không trả cho Khương Nhu?
Úc Tử Tiêu bất thình lình bị nàng nói nghẹn một chút, sắc mặt không tốt nhìn: - Hỏi nhiều như vậy làm gì, ta thay ngươi bảo quản là được.
- Hầu gia muốn giữ, Khương Nhu tất nhiên không có ý kiến. Chỉ là... _ Khương Nhu do dự: - Vòng tay thật sự ở bên người Hầu gia sao?
- Có gì không tin được? Bản Hầu khi nào thì lừa gạt ngươi? _ Úc Tử Tiêu vừa nói liền từ trong lòng lôi ra một vật đặt lên bàn, đúng là chiếc vòng kia.
Khương Nhu nhìn đến vòng tay cũng không có tâm tư so đo với Úc Tử Tiêu có hay không lừa gạt người, nàng muốn duỗi tay ra lấy lại bị Úc Tử Tiêu nhanh tay thu hồi đi.
- Yên tâm rồi?
- Hầu gia _ Khương Nhu nhìn hắn nghiêm túc nói: - Không cần đem vòng tay cho người khác.
- Chuyện này thì phải xem biểu hiện của ngươi _ Úc Tử Tiêu đem vòng tay cất kĩ: - Sự tình hôm nay thế nào?
- Ta hôm nay gặp Khương Ngưng ở từ đường _ Khương Nhu nói: - Có lẽ là âm mưu của Thái Tử kêu nàng lại đây, ta đem lời của huynh ám chỉ nói với nàng, hẳn là Thái Tử sẽ biết được.
- Không tệ _ Cặp mắt hoa đào của Úc Tử Tiêu nhẹ híp, dùng cây quạt trong tay nâng cầm Khương Nhu lên, trong mắt lộ ra hàn quang nguy hiểm: - Đêm nay liền xem biểu hiện của bọn họ.
Khương Nhu không thích động tác ngả ngớn này của hắn, đem đầu tránh qua hờ hững nói: - Hầu gia vẫn là không cần đem bộ dáng ở bên ngoài kia dùng trên người ta.
Úc Tử Tiêu nhìn hai tai nàng đỏ lên, thu hồi cây quạt cười khẽ một tiếng.
Một màn này hết thảy bị Ân Nương cách đó không xa thu vào mắt.
Hai người vừa mới trở lại Úc phủ, Mục Phong liền xuất hiện trước mắt bọn họ.
Mục Phong nhìn thoáng qua Khương Nhu đứng ở bên cạnh Úc Tử Tiêu, thấy hắn không có phản ứng gì liền trầm giọng nói: - Chủ tử, sự tình có tiến triển.
- Như thế nào?
- Mang về được một người _ Mục Phong đè thấp thanh âm: - Đang ở tây trắc viện.
- Dẫn đường đi _ Úc Tử Tiêu lướt qua Khương Nhu, nhấc chân hướng Tây Môn đi đến
Bọn họ một hồi đối thoại vẫn chưa từng tránh mặt Khương Nhu, thấy Úc Tử Tiêu muốn đi, Khương Nhu cũng muốn theo sau nhưng lại bị Mục Phong ngăn cản xuống.
Mục Phong chắp tay, cung kính nói: - Phu nhân, Hầu gia có chuyện quan trọng, thỉnh ngài về phòng nghỉ tạm.
Khương Nhu nhìn bóng dáng Úc Tử Tiêu thẳng thừng rời đi, thở dài: - Ta đã biết.
Úc Tử Tiêu cả ngày giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, cũng không biết là đang làm việc gì, Khương Nhu ở tại Úc phủ, có thể dùng được cũng chỉ có hai người Niệm Đông cùng Phán Tình, nàng hiện tại đối với người của Úc phủ vẫn là một ngoại nhân, chỉ sợ cũng không tiện đi tìm hiểu vài chuyện.
Nàng đứng tại chỗ đang suy nghĩ nên như thế nào cùng Úc Tử Tiêu nói qua đã bị Tố Vũ đi tới đánh gãy tinh thần.
Tố Vũ hướng nàng hành lễ: - Phu nhân, Mẫn Nghi phu nhân mời ngài qua đó.
Tố Vũ là đại nha hoàn trong phủ, rất được Mẫn Nghi phu nhân coi trọng, vẫn luôn đi theo bên người bà cùng quản lý Úc phủ, ở trong phủ lời nói cũng rất có trọng lượng.
Khương Nhu nghe là Mẫn Nghi phu nhân gọi nàng, liền đi theo Tố Vũ đến chỗ của Mẫn Nghi phu nhân.
Convert: wikidich thanh phong
Editor: __Kẹo Bông Gòn Của Thỏ__
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.