Bản Hòa Tấu Bạc Hà

Chương 15

Lâm Tử Tự

13/11/2020

ban-hoa-tau-bac-ha-15-0

Ảnh sưu tầm

Buổi tối Sở Tĩnh đi làm, lúc đang thay quần áo ở phòng thay đồ, quản lý đi vào. Quan sát một lượt nửa thân trên ở trần của Sở Tĩnh đang thay áo sơ mi, y nhỏ tiếng huýt sáo, sau đó vươn tay vỗ một cái lên mông cậu. Sở Tĩnh không ngờ tới động tác của quản đốc lại nhanh như vậy, bị vỗ một cái, vô thức kêu ra tiếng.

“A….”

Thấy Sở Tĩnh đỏ mặt né tránh, vội vàng mặc áo cài cúc vào, quản đốc cười xấu xa nói: “Mắc cỡ vậy luôn?”

“Tôi không thích giỡn.”

“Hì hì, nghỉ ngơi tốt chưa?” Quản lý hỏi, sau đó lại nhìn Sở Tĩnh, “Thằng nhóc cậu dáng người không tệ nha, da đẹp eo thon, mặt mũi nhỏ nhắn dễ nhìn. Lúc nói chuyện với người khác, mặc dù im ỉm, cũng sẽ không dỗ cho người ta vui vẻ, có chút không thú vị, nhưng mà lại ngoan ngoãn biết nghe lời, không gây phiền phức. Nếu như tình nguyện bung xõa đi làm, chắc chắn khách hàng vẫn phải có.”

Sở Tĩnh cúi đầu: “Anh đang nói cái gì vậy?”

“Xì, bớt trong lòng hiểu rõ lại còn giả bộ hồ đồ nữa đi. Tôi nói thẳng cho cậu biết, nếu như cậu có ý định này, tốt nhất là đi theo tôi, tôi sẽ bảo kê cậu, sắp xếp khách sộp cho cậu. Nếu cậu muốn kiếm ăn ở địa bàn của tôi, thì đừng có quá phận, lại càng không được phép đoạt khách của anh chị em, hiểu không?”

Sở Tĩnh hiểu ý của quản lý, cậu sẽ không làm việc này, bởi vậy cũng không muốn nói “Hiểu”, ngậm miệng, sau đó cúi đầu dựa vào tường đi ra ngoài.

“Đúng là một cái hũ nút!”

Lúc Sở Tĩnh đang bê một khay đầy bia đi theo đồng nghiệp đưa vào phòng riêng, đột nhiên cánh tay bị ai đó kéo lại, cậu vội vàng đứng vững, sau đó quay đầu nhìn xem.

Một người đàn ông cao lớn đứng sau lưng Sở Tĩnh, đang cười như không cười nhìn cậu.

“Nam ca!”

Sở Tĩnh vô thức bật ra tên của người đàn ông.

Người đàn ông được gọi là Nam ca nhếch miệng nở nụ cười, lấy điếu thuốc đang ngậm trên miệng xuống, chỉ vào Sở Tĩnh nói: “Hừ, đúng là hiếm thấy, nhóc con cậu còn nhớ rõ tôi?”

Sở Tĩnh cũng cười nói: “Nam ca nổi danh như vậy.”

“Ồ, nhóc con cậu tại sao lại làm ở đây, không đi chơi bi-da lỗ sao?”

Nam ca đang hỏi này là một ông chủ có mặt mũi ở khu phố bar, dẫn dắt một đám đàn em, quản lý vài cái hộp đêm cùng PUB làm ăn rất tốt, là một kẻ chuyên kiếm tiền bất chính. Hắn là nhà cái, tổ chức cá độ, Sở Tĩnh đã từng đấu bi-da cá độ với người của hắn, kỹ thuật thọc bóng xuất sắc khiến cho Nam ca nhớ kỹ thiếu niên trầm tĩnh này, Sở Tĩnh đã từng chơi bi-da cho đối thủ của Nam ca, lần nào cũng thắng.

Bị Nam ca hỏi, Sở Tĩnh biết không trả lời thì không thể đi, vì vậy cậu nói: “Chơi chứ, chỉ là tìm thêm một công việc đứng đắn.”

Nam ca nghe vậy liền phá lên cười, “Làm thiếu gia ở hộp đêm cũng được tính là công việc đứng đắn?”

“Làm sao có thể so với anh được.”

“Ấy, nhóc con, lời này của cậu là có ý gì?”

Sở Tĩnh vẫn luôn cúi đầu, “Không, không có ý gì hết, anh là đại ca, đừng so đo tính toán với loại người như chúng tôi. Nam ca, anh từ từ chơi, tôi đi làm việc trước.”Sở Tĩnh nói xong liền vội vàng rời đi.

Nhìn theo bóng lưng Sở Tĩnh, Nam ca nói với mấy tên thủ hạ đi theo phía sau, “Thật thú vị, nhóc con này vậy mà lại chạy đến chỗ như này làm việc, hừ, thú vị thật.”

****

Hôm sau, vừa vặn là ngày Sở Tĩnh được nghỉ. Theo như tính cách của cậu, ban đầu cũng không tính nghỉ ngày hôm nay, làm thêm một ngày thì được thêm một ngày tiền lương. Có điều cậu lo lắng sẽ lại đụng phải Nam ca, vậy nên quyết định cho mình một ngày nghỉ.

Sau khi ở trong phòng bi-da luyện tập một trận, Sở Tĩnh chạy đến quán bar A Ken làm việc tìm y chơi.

“Sao rồi, dạo này cậu thế nào?” A Ken vừa thấy Sở Tĩnh liền quan tâm thăm hỏi.

“Ừm, khá tốt.”

“Làm việc ở chỗ kia, có ai bắt nạt cậu không?”



Sở Tĩnh lắc đầu, “Không có, con người quản lý cũng không tệ.”

“Ồ…., vậy thì tốt rồi.”

A Ken đứng trong quầy bar chào hỏi khách, pha rượu, Sở Tĩnh ngồi ở một góc ngay tại quầy bar, trong tay cầm một lon bia, chậm rãi uống.

Khoảng 9 giờ tối, có một vị khách bước vào quán bar, lúc vừa vào cửa anh ta đưa mắt nhìn quanh một lượt, sau đó lập tức đi thẳng đến quầy bar bên này.

A Ken nhìn thấy người tới, lại thấy anh ta trực tiếp đi đến bên cạnh Sở Tĩnh, vô cùng kinh ngạc, ánh mắt đảo qua đảo lại giữa hai người.

Sở Tĩnh lúc này cũng chú ý đến người tới, muốn chào hỏi, lại thấy A Ken vẻ mặt tò mò nhìn nhìn, không khỏi cảm thấy xấu hổ.

“Em quả nhiên là ở chỗ này.”

Sở Tĩnh vô thức gật đầu, sau đó ánh mắt lướt qua A Ken đang chăm chú nhìn bọn họ. Kim Tắc Thái ngồi xuống bên cạnh Sở Tĩnh, sau đó cười nói với A Ken bên trong quầy bar: “Một ly bia.” A Ken đi rót bia nhưng thỉnh thoảng vẫn quay mặt quan sát Kim Tắc Thái.

“Anh, anh đến đây làm gì?” Sở Tĩnh hỏi.

Kim Tắc Thái mỉm cười nhìn về phía quầy bar nói: “Đến uống rượu…”

“Rượu thì ở đâu mà không thể uống.”

“Đến thăm em một chút.”

Đối phương thẳng thắn nói ra sự thật, làm cho Sở Tĩnh tay chân luống cuống.

Kim Tắc Thái cười nói: “Nghe An Nhiên nói em thường đến quán bar này, hôm nay đúng lúc tôi có thời gian, ghé xem em một chút.”

“Không, không có cái gì hay cả.”

A Ken đưa bia cho Kim Tắc Thái, cuối cùng cũng nhịn không được hỏi: “Hai người…… quen nhau?”

Kim Tắc Thái mỉm cười gật đầu, “Ừ!”. Anh cũng không nói thêm gì nữa mà nhìn sang Sở Tĩnh.

Sở Tĩnh vội vàng nói: “Anh ấy, anh ấy, anh ấy là chủ nhà của tôi.”

A Ken lập tức hiểu ra: “Ồ…., Tiểu Tĩnh cậu nói muốn chuyển nhà, hóa ra là chuyển qua ở cùng anh này….” Chú ý tới ánh mắt của Sở Tĩnh, A Ken không nói tiếp nửa câu sau nữa.

Kim Tắc Thái nhìn thấy vẻ mặt quở trách của Sở Tĩnh, bật cười trong bụng. Ngoài mặt thì vẫn giả vờ bình tĩnh, tự giới thiệu với A Ken, “Xin chào, tôi là chủ nhà mới của Tiểu Tĩnh. Tôi tên Kim Tắc Thái, là một luật sư.”

“Ồ, thì ra là luật sư. Cứ gọi tôi là A Ken, tôi là bạn của Tiểu Tĩnh, làm nhân viên phục vụ ở quán bar này.”

Kim Tắc Thái trời sinh thân thiện, anh cùng A Ken nói chuyện chưa được vài câu đã bắt đầu thân thiết, hai người anh một câu tôi một câu, hoàn toàn vứt Sở Tĩnh qua một bên.

Đến lúc Kim Tắc Thái đứng dậy đi đến nhà vệ sinh, A Ken túm lấy Sở Tĩnh truy hỏi: “Này, Tiểu Tĩnh, cậu khi nào thì quen biết một người tốt như vậy, nói cho rõ ràng không được gạt tôi.”

“Cái gì chứ…., chỉ là chủ cho thuê nhà mà thôi.”

“Chủ cho thuê nhà càng tốt, chứng tỏ anh ta có nhà. Tiểu Tĩnh này, tôi phải nói người này thật sự rất tốt, cậu không phải vẫn luôn muốn tìm một người….. Anh ta không phải quá tốt sao, tại sao không cùng anh ta đi?”

A Ken sở dĩ nói như vậy là vì y hiểu rõ tính cách Sở Tĩnh. Sở Tĩnh là kiểu “người sống chớ gần” điển hình, cậu sẽ không gần gũi với người lạ. Hiện tại lại có thể dọn đến ở chung cùng người ta, điều này nói rõ cậu đã tín nhiệm đối phương, giữa hai người đã thiết lập được một mối quan hệ thân mật. Sở Tĩnh vẫn luôn cô độc, A Ken rất hy vọng cậu có thể có bạn bè thân thiết, quan tâm chăm sóc cậu. Còn về phần người xa lạ trước mắt này, A Ken có linh cảm anh ta sẽ đối xử tốt với Sở Tĩnh.

Sở Tĩnh trợn tròn mắt nhìn A Ken, “Anh đang nói cái gì thế?”

“Nói thật, cho dù là bên ngoài hay bên trong đều cực kỳ tốt, đàn ông như vậy hiện tại vô cùng khó tìm.”

Sở Tĩnh nhịn không được nói: “Này, anh mới nói với anh ta có mấy câu, làm sao biết được anh ta cả ngoài lẫn trong đều tốt, lỡ như là người xấu thì sao?”

“Làm sao có thể.” A Ken lập tức nói: “Tiểu Tĩnh, đừng ngốc, cơ hội như vậy rất khó có được…..”



Sở Tĩnh mặt không thay đổi lắc đầu, nhếch miệng, “Người ta là đại luật sư.”

“Đại luật sư cũng là người mà.”

Sở Tĩnh vẫn cứ lắc đầu, sau đó bảo với A Ken, “Được rồi, anh đừng nói nữa.”

Kim Tắc Thái đã quay lại, vẫn ngồi bên cạnh Sở Tĩnh. Nhìn quanh một vòng, Kim Tắc Thái hỏi A Ken: “Hôm nay ở đây không náo nhiệt mấy nhỉ?”

A Ken vừa lau ly vừa đáp: “Hai ngày nay người chơi đàn của ban nhạc quán bar thuê bị bệnh, thiếu mất chủ âm, không khí có hơi buồn.”

Kim Tắc Thái cười hỏi: “Có cần tôi giúp không….?”

“Anh sao?” A Ken bất ngờ hỏi, y không biết Kim Tắc Thái có thể làm được gì.

Kim Tắc Thái đứng dậy, cười với Sở Tĩnh, sau đó đi về phía sân khấu. Sở Tĩnh ngồi ở quầy bar, thấy Kim Tắc Thái vui vẻ nói gì đó với các thành viên của ban nhạc, không lâu sau đó mấy người kia cười rộ lên, giống như vừa nói chuyện gì đó rất khoái trá, ngay sau đó Kim Tắc Thái ngồi xuống phía sau đàn organ trên sân khấu, bắt đầu chơi thử.

“Ồ, anh ta biết chơi Dương cầm!” A Ken giống như vừa phát hiện ra châu lục mới, Sở Tĩnh nhịn không được liếc y một cái.

Nhớ lại căn phòng có cây đàn Dương cầm trong nhà Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh lập tức hiểu ra.

Kim Tắc Thái chơi một đoạn nhạc, nghe thử âm điệu, sau khi luyện tập một chút, anh bắt đầu chơi một bài nhạc pop có tiết tấu vui vẻ đang thịnh hành, ba người khác trong ban nhạc cũng phối hợp với anh. Bởi vì trước đó chưa từng hợp tác qua, cho nên bốn người cũng không được ăn ý cho lắm, vẫn còn bị lệch âm chệch nhịp, nhưng mà khách đang có mặt ở đây cũng không bắt bẻ. Có ban nhạc biểu diễn, bầu không khí trong quán bar sôi động hẳn lên, mọi người bắt đầu nhún nhảy theo nhịp.

Sở Tĩnh ngồi ở quầy bar, xuyên qua đám đông nhìn Kim Tắc Thái đánh đàn. Nghe được một lúc cậu phát hiện Kim Tắc Thái đánh đàn thật sự rất giỏi, một điệu nhạc pop đơn giản qua những ngón tay anh lại trở nên cực kỳ thú vị. Người kia có mười ngón tay thon dài, cái này vào lần đầu tiên gặp mặt Sở Tĩnh đã biết, lúc đó, chính là đôi tay này đã đưa cho cậu một chai nước mát lạnh. Đôi tay này có thể nấu cơm, có thể sửa chữa bồn cầu bị hỏng, còn có thể đánh đàn. Liệu có cái gì mà vị luật sư này không biết không nhỉ?

Nghĩ tới đây, khóe miệng Sở Tĩnh bất giác nở ra một nụ cười. Cậu đang nghĩ: Thật không ngờ, cái vị luật sư này tuổi cũng không còn nhỏ, thế mà lại biết rõ mấy bài nhạc pop đang thịnh hành như vậy.

Sau vài bài hát, có một thanh niên đi tới bên cạnh sân khấu. Sở Tĩnh nhìn thấy, không biết hắn ta muốn làm gì, vậy nên tập trung tinh thần quan sát. Cái người thanh niên kia cúi sát người vào Kim Tắc Thái, không biết nói với anh cái gì đó, chỉ thấy Kim Tắc Thái liên tục gật đầu, sau đó quay sang nói chuyện với mấy người trong ban nhạc. Có vẻ như đã trao đổi xong rồi, người thanh niên quay lại với đám đông bên dưới.

Không lâu sau trên sân khấu nổi lên một ca khúc, bài hát nổi tiếng này Sở Tĩnh đã từng nghe qua, nhớ mang máng tên bài hát là “Nam công”*, tiết tấu nhẹ nhàng vui vẻ, được biểu diễn hơi hướng theo phong cách nhạc jazz, khiến người nghe đều vô thức nhịp chân, có loại cảm giác muốn nhảy nhót.

* Nam công: Đây là bài hát của Ngô Khắc Quần, phát hành năm 2006. Đây là link MV ca khúc nè!!! Có Quỷ Quỷ Ngô Ánh Khiết đóng chính á!!! Nam Công ở đây nghĩa đầy đủ là “Người giúp việc nam” hoặc là “Người hầu nam”.

“…. Anh sẽ làm nam công của em, sẽ làm việc cả ngày để em được thảnh thơi, mặc kệ em đang thức hay đang mộng, anh luôn ở bên cạnh em…. Anh là nam công của em, năm này qua năm nọ…”

Bên cạnh có người cất tiếng hát lên, trông rất vui vẻ. Sở Tĩnh cũng vô thức ngâm nga vài câu trong đầu.

Nhìn thấy thanh niên vừa nãy nói chuyện với ban nhạc đang ôm lấy cô gái ngồi bên cạnh, Sở Tĩnh hiểu ra đây là một đôi tình nhân. Chàng trai là muốn mượn bài hát này để bày tỏ tình cảm với bạn gái.

Sau đó, liên tục có người cho tiền boa chỉ định bài hát yêu cầu ban nhạc biểu diễn, bầu không khí trong quán bar cực kỳ high.

“Wow, thật là lợi hại.” A Ken hỏi Sở Tĩnh, “Anh ta thật sự là luật sư à?”

“Đúng là vậy. Nhưng mà tôi chưa từng nghe thấy anh ta nhắc đến mấy chuyện như lên tòa bao giờ.” Sở Tĩnh thầm nghĩ, Kim Tắc Thái là bạn Chu Minh Nghĩa, nghề nghiệp này kia chắc là sẽ không nói láo.

Kim Tắc Thái chơi đàn cùng với các thành viên trong ban nhạc đến tận khuya, mãi cho tới khi quán bar chuẩn bị đóng cửa mới ngừng lại.

Nhìn thấy Kim Tắc Thái cùng ba thành viên trong ban nhạc niềm nở chào tạm biệt, thậm chí còn ôm, sau đó đi về phía mình, Sở Tĩnh cúi đầu. Cậu không dám trực tiếp đối mặt với đôi mắt sáng ngời biết cười của người kia.

“Này…., anh đánh đàn giỏi quá!” A Ken vừa thấy Kim Tắc Thái tới gần, lớn tiếng khen, sau đó âm thầm đẩy Sở Tĩnh đang giấu mặt sau lon bia một cái.

“Ừ, từ nhỏ đã học, học rất nhiều năm.”

“Thật sự rất hay luôn…”

Cảm thấy Kim Tắc Thái chăm chú nhìn mình không dời mắt, Sở Tĩnh có chút không được tự nhiên, cậu liếc mắt nhìn Kim Tắc Thái, dùng ánh mắt hỏi đối phương nhìn cậu như vậy là có ý gì?

Kim Tắc Thái nở nụ cười, phất phất xấp tiền mặt trong tay, nói với Sở Tĩnh, “Nhìn nè, đây là tiền boa ban nhạc chia cho tôi. Đi, tôi mời em đi ăn đồ ngon!”

Cái sấp tiền mặt kia nhìn qua ước chừng được hơn mười tệ. Hơn mười tệ mời ăn được cái gì ngon? Sở Tĩnh không biết sẽ là cái gì. Nếu như đặt ở trước kia, cậu nhất định sẽ từ chối, nhưng mà bây giờ, người đàn ông trước mắt đang cười đến thỏa mãn, còn có chút đắc ý nho nhỏ. Nhìn anh vui vẻ như vậy, vẻ mặt hưng phấn, lại có chút ngây thơ trẻ con, sự vui vẻ của anh lây lan sang Sở Tĩnh, Sở Tĩnh vô thức gật đầu: “Được.”

A Ken đứng bên cạnh nghe thấy cuộc đối thoại của hai người, vội vàng nói: “Đi đi.” Nói xong còn nháy mắt với Sở Tĩnh. Sở Tĩnh giả vờ như không nhìn thấy ám chỉ của A Ken, đi theo Kim Tắc Thái ra khỏi quán bar.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bản Hòa Tấu Bạc Hà

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook