Chương 23
Lâm Tử Tự
13/11/2020
Ảnh sưu tầm
A Ken nói địa chỉ cho Sở Tĩnh: “Đây là địa chỉ mới của tôi.”
“Anh cũng chuyển chỗ ở rồi?” Sở Tĩnh ngạc nhiên hỏi.
“Ừ, chỗ mới rộng mà đẹp hơn, môi trường xung quanh cũng rất tốt, giá thuê còn rẻ hơn chỗ cũ 5%, cho nên tôi chuyển đi. Cậu tới rồi sẽ biết. Chỗ tôi đang thuê hiện tại là một căn hộ hai phòng, còn một gian phòng nhỏ tôi để cho cậu ở luôn. Nếu cậu tìm được chỗ thích hợp hơn thì có thể dọn đi, còn nếu không ngại thì cứ ở chung với tôi, chúng ta ai cũng có không gian riêng, sẽ không ai làm phiền ai. Tiền điện nước này kia hai người chia đôi, được không?”
Sở Tĩnh vội vàng đáp: “Được.” Cậu cũng đang muốn tìm thuê một căn hộ có phòng riêng, lập tức hỏi lại: “A Ken, tôi, tôi không có làm phiền gì đến anh chứ?” Người độc thân bình thường sẽ không thuê căn hộ hai phòng, Sở Tĩnh sợ là A Ken đang định sống chung với người yêu.
“Không có gì phiền cả. Dù sao hiện tại tôi cũng không có bạn.”
Nghe A Ken nói như vậy, Sở Tĩnh yên tâm. Cậu nghĩ, nếu như A Ken tìm được bạn trai rồi muốn sống chung, đến lúc đó cậu sẽ dọn đi.
Hơn 3 giờ chiều, Sở Tĩnh thu thập xong hành lý, tiếp theo quét dọn sắp xếp căn phòng lại một lần, cố gắng khôi phục lại hiện trạng ban đầu trước khi cậu vào ở, sau đó chuẩn bị rời đi. Trước khi đi, cậu đem chìa khóa đặt lên chỗ dễ thấy trên bàn trà trong phòng khách, đúng lúc này, cửa được mở ra.
Kim Tắc Thái đã trở về.
Nhìn thấy Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh sững sờ, sao anh lại về nhà vào lúc này, đây là thời gian đang ở văn phòng mà. Sở Tĩnh vô thức liếc nhìn đồng hồ.
Kim Tắc Thái nheo mắt cười, nhìn bộ dáng tươi cười của anh, Sở Tĩnh cảm thấy vẻ mặt của anh hình như đang nói: “Quả nhiên em vẫn chưa đi”, giống như làm chuyện xấu bị bắt quả tang, Sở Tĩnh trong lòng cảm thấy khó chịu.
“Kim…., luật sư Kim, em chuẩn bị đi rồi.”
“Ừ, anh biết. Anh đưa em đi.”
Sở Tĩnh nghe xong vội vàng từ chối, “Không cần.”
Kim Tắc Thái không nói gì, đứng đối diện Sở Tĩnh nhìn cậu, chiều cao của hai người chênh lệch khoảng 10 xen-ti-mét, Sở Tĩnh phải ngẩng đầu nhìn lên.
Anh ấy lại không cười. Sở Tĩnh trong lòng thầm than không ổn rồi. Đại luật sư lúc nào cũng cười ấm áp như gió xuân, một khi không cười không nói, trong lòng Sở Tĩnh lập tức cảm thấy sợ hãi không lý do.
“Thật, thật sự không cần….”
“Em, em cũng không có hành lý gì…”
“Em…”
Ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt thâm trầm của Kim Tắc Thái, Sở Tĩnh bị đánh bại. Cậu cúi đầu, thỏa hiệp nói: “Ừ!”
Lúc này, Kim Tắc Thái lại quay về bộ dáng tươi cười vạn năm không đổi, xoay người nhấc túi hành lý của Sở Tĩnh đặt trên mặt đất, “Chúng ta đi thôi.”
Ngồi trên xe, Sở Tĩnh vừa nãy bị ảnh hưởng bởi áp suất thấp trên người Kim Tắc Thái, một mực im lặng không nói gì. Đến khi cậu phục hồi lại tinh thần, phát hiện xe đã chạy đến chỗ rất gần địa chỉ nhà mới mà A Ken nói với cậu.
“Là chỗ này đúng không?”
“Làm sao anh biết?”
Kim Tắc Thái không trả lời, mà dùng ánh mắt hờn dỗi nhìn Sở Tĩnh. Sở Tĩnh bị ánh mắt này làm cho áy náy trong lòng, đầu thì lại nghĩ, cậu đâu có làm gì sai, tại sao lại phải áy náy?
Xe dừng lại, Sở Tĩnh xuống xe, Kim Tắc Thái đưa túi hành lý cho cậu, sau đó nói: “Em lên đi.”
Sở Tĩnh cúi đầu, nhỏ giọng nói: “Cảm ơn!”
“Không có gì. Có chuyện thì nhớ gọi điện cho anh. Số điện thoại của anh em còn nhớ không?”
“Nhớ….”
“Là số nào?”
Bị hỏi như vậy, Sở Tĩnh ngớ người, cậu đâu có nhớ cái dãy số dài dằng dặc kia đâu. Nhìn thấy Sở Tĩnh phát ngốc, vẻ mặt túng quẫn, Kim Tắc Thái vươn tay vuốt vuốt tóc cậu.
“Anh biết là em không nhớ mà!”
Sở Tĩnh biện hộ: “….. Trong điện thoại có lưu.”
“Nhớ trong đầu cơ.”
“Ồ…”
“Ồ cái gì mà ồ, phải nhớ cho anh. Còn nữa, cài đặt phím gọi nhanh cho số của anh trên điện thoại của em, đã nghe hay chưa?”
Sở Tĩnh gật đầu, nhỏ giọng nói: “Nghe rồi.”
“Nghe rồi thì nhanh nhanh cài đặt đi.” Nói xong, Kim Tắc Thái nở nụ cười, đưa mắt nhìn Sở Tĩnh một lát, sau đó nói với cậu: “Được rồi, anh phải đi, em mau đi lên đi.”
Sở Tĩnh xách túi hành lý, đứng ở bên ngoài tòa nhà, vẫn luôn nhìn theo xe của Kim Tắc Thái cho tới khi nó biến mất khỏi tầm mắt, sau đó cậu mới lên lầu.
Đến nhà A Ken, Sở Tĩnh phát hiện chỗ này so với chỗ trước kia A Ken thuê đúng là tốt hơn rất nhiều. Đây là căn hộ nhỏ riêng biệt có hai phòng ngủ rất được săn đón trong thành phố, còn có cả phòng bếp và nhà vệ sinh, vô cùng tiện lợi và thiết thực. Sở Tĩnh biết rõ những căn hộ nhỏ như thế này chỉ cần vừa mở bán sẽ lập tức bị cướp sạch, đại đa số các nhà đầu tư sẽ mua loại căn hộ này để cho thuê rồi chờ tăng giá.
“Wow, chỗ này đúng thật là rất tốt.” Sau khi Sở Tĩnh đi thăm thú một vòng, liên tục tán thưởng, vô cùng ước ao.
“Cho nên tôi mới chuyển đó.” A Ken giới thiệu hàng xóm hai bên cho Sở Tĩnh, “Một người là giáo viên ở trường tiểu học gần đây, còn một người là nhân viên bán hàng điện tử, đều là người tử tế. Mỗi người đều có cuộc sống riêng, mọi thứ đều yên bình. Môi trường xung quanh đây cũng rất tốt. Đàn ông độc thân thuê một căn hộ như này là hoàn hảo.”
“Đúng vậy!”
“Ừ, phòng nhỏ là của cậu, tự mình dọn dẹp đi.”
Sở Tĩnh đem đồ dùng sinh hoạt hằng ngày lấy ra, bắt đầu sắp xếp lại căn phòng, A Ken đứng bên ngoài hỏi: “Cậu còn cần thêm thứ gì không?”
“Cám ơn, không cần đâu.”
Buổi tối 7 giờ, hàng xóm bên cạnh lần lượt tan tầm về nhà, cũng là lúc A Ken và Sở Tĩnh bắt đầu ra ngoài đi làm.
Sở Tĩnh cảm thấy cuộc sống đã trở lại điểm ban đầu, nhưng mà, lại có vài thứ không giống trước kia.
Khoản nợ vay nặng lãi đã không còn. Hít thở sâu một hơi, Sở Tĩnh cảm thấy hai vai nhẹ nhõm đi rất nhiều. Việc tiếp theo cậu cần phải làm đó là chăm chỉ làm việc kiếm tiền trả lại cho Chu tiên sinh.
Quản lý nhìn thấy Sở Tĩnh, từ trên xuống dưới quan sát vài lần, cười nói: “Ơ, hôm nay khí sắc không tệ.”
Sở Tĩnh cúi đầu, nhỏ giọng nói, “Cám ơn.”
“Ơ, cậu làm sao thế, tự dưng lại khách khí với tôi như vậy?” Nói xong, quản lý ghé sát vào người Sở Tĩnh, ở bên tai cậu thì thầm nói: “Dạo này nhìn cậu rạng rỡ như vậy, thế nào, kim chủ đối với cậu rất tốt sao?”
“Không phải.” Sở Tĩnh vội vàng phủ nhận.
Quản lý khoát tay chặn lại, nói: “Cậu đừng có mà giấu tôi. Thằng nhóc cậu cũng giỏi lắm, tìm được một người lái Ferrari, tôi nhìn không ra đấy…. Này, cậu bây giờ xem như là được bao dưỡng hay là đi bán thôi, mấy ngày này có thể tiếp thêm khách khác hay không? Có người hỏi tôi về cậu.”
Sở Tĩnh sững sờ, sau đó nghĩ ra chiếc Ferrari trong lời quản lý có lẽ chính là chiếc của Kim Tắc Thái, còn đối với câu hỏi “Có thể tiếp thêm khách khác hay không?” của quản lý, cậu vội vàng lắc đầu, “Không, không được.”
“Người nọ không cho hả?”
“Không, không phải như vậy.”
“Vậy thì là có thể tiếp đúng không?” Quản lý cười nói.
“Không, tôi không!” Sở Tĩnh nhíu chặt lông mày, khẩn cầu mà xin quản lý, “Không, tôi không phải…. Tôi không làm việc này, anh tha cho tôi đi.”
Quản lý bị vẻ mặt vừa thống khổ vừa khẩn thiết của Sở Tĩnh hù dọa, nhảy ra sau một bước, sau đó kinh ngạc nhìn Sở Tĩnh, “Này, này, cũng không phải tôi muốn bán cậu, làm cái vẻ mặt gì thế này?”
Sở Tĩnh lôi kéo quản lý không buông, “Joy ca, không, tôi không làm, thật sự, anh tha cho tôi đi. Nếu thật sự muốn ép tôi, tôi cũng chỉ có thể bỏ đi….”
Quản lý bực mình, hất Sở Tĩnh ra: “Ai nha, làm gì? Đi, cậu có thể đi tới chỗ nào, đi đến chân trời cũng vẫn phải lăn lộn trong cái vòng luẩn quẩn này thôi!” Nói rồi, y nhìn Sở Tĩnh, giọng điệu dịu xuống. “Được rồi được rồi. Dọa cậu sợ rồi. Không có ai đến tìm cậu hết, không làm thì không làm.”
“Joy ca….”
“Ai nha được rồi, biết rồi, cậu không làm! Có người hỏi tôi tôi sẽ nói cậu được bao trọn rồi, không tiếp khách vãng lai. Như vậy được chưa?” Nói xong, quản lý “Hừ!” một tiếng, đi ra ngoài.
Sở Tĩnh đứng im dựa vào tường, vẻ mặt có chút đờ đẫn. Cậu không phải không nghĩ tới sẽ đổi một công việc khác, có điều cậu không ngờ chuyện ngoài ý muốn lại đến đột ngột như vậy. Ở hộp đêm cậu đã cố gắng hết sức làm kẻ mờ nhạt, cúi đầu im lặng làm việc, không để người ta chú ý, kết quả vẫn là như vậy.
Nên đi làm việc gì khác đây? Sở Tĩnh suy nghĩ, ngoài đánh bi-da, cậu cũng không còn bất kỳ kỹ năng nào khác, nếu bảo đi dạy người ta, kỹ thuật thọc bóng của cậu đều là học từ ba, cùng với năm tháng ở khu phố bar cá độ với người ta mà luyện thành, cũng không có đủ tư cách.
Mới vừa giải quyết được một vấn đề, vấn đề mới đã lập tức xuất hiện. Tâm tình thoải mái vừa nãy đã tiêu tan không còn một mống, vẻ mặt Sở Tĩnh lại bắt đầu ảm đạm.
Tâm tình sầu muộn vẫn cứ kéo dài cho tới tận lúc tan việc, lúc Sở Tĩnh ở trong phòng thay quần áo nhìn thấy quản lý đi tới, cậu lập tức cúi đầu.
“Này, cái vẻ mặt này của cậu là gì đây hả?” Quản lý đi tới gõ vào vai Sở Tĩnh, không vui nói: “Hôm nay vẫn làm cái mặt thúi hoắc như vậy là thế nào, khách khứa đều bị cậu dọa chạy. Đã nói với cậu bao nhiêu lần rồi, cho dù cậu không vui, thì trên mặt vẫn phải cười.”
Sở Tĩnh cúi đầu gài nút áo, “Vâng.”
“Cậu đừng có làm như tôi đang bắt nạt cậu nữa đi, cái thằng nhóc này!”
“Tôi không dám….”
“Chà, còn dám cãi lại. Đúng là có chỗ dựa, lập tức kiên cường nhỉ?”
Sở Tĩnh vội vàng phủ nhận, “Không phải, tôi không có.”
Quản lý hình như là đến đây để trấn an Sở Tĩnh, nói với cậu: “Được rồi, được rồi, cậu yên tâm, tôi sẽ không ép cậu. Nếu có người quấy rối cậu, tôi sẽ giúp đỡ. Tôi cũng không có thói quen cưỡng bức người khác.”
Sở Tĩnh nghe xong, cảm kích nở nụ cười với quản lý.
“Thay quần áo xong rồi thì về đi.”
Quản lý trước khi rời đi còn ngả ngớn nhéo mông Sở Tĩnh một cái, sau đó trong tiếng kêu vừa túng quẫn vừa xấu hổ của Sở Tĩnh đắc ý đi ra khỏi phòng thay đồ.
Ra khỏi hộp đêm, Sở Tĩnh nhìn thấy có một chiếc xe quen thuộc đang đỗ phía bên kia đường, bên cạnh xe có một người đang đứng. Người kia tất nhiên là đã nhìn thấy Sở Tĩnh, thấy Sở Tĩnh dừng lại đứng im không nhúc nhích, anh liền giơ tay vẫy vẫy ra hiệu với cậu.
Dưới ánh đèn đường, Kim Tắc Thái đứng đó, mang theo háo hức và mong chờ, trong lòng Sở Tĩnh cảm thấy vừa ấm áp vừa mâu thuẫn. Lúc trước, Kim Tắc Thái thổ lộ với cậu, cậu đã từ chối. Sở Tĩnh nghĩ, từ đó về sau sẽ không có bất kỳ liên quan gì đến nhau nữa. Không phải bởi vì xấu hổ, mà là vì muốn cắt đứt triệt để, Sở Tĩnh không muốn mập mờ ái muội, sẽ khiến cho Kim Tắc Thái hiểu lầm. Không thể đáp lại anh ấy, thì không nên cho anh ấy hy vọng. Thích anh ấy, thì càng không muốn tổn thương anh ấy.
Do do dự dự, Sở Tĩnh chậm chập mãi không chịu di chuyển. Cậu biết Kim Tắc Thái đang nhìn cậu, cậu hy vọng sau khi Kim Tắc Thái nhìn thấy cậu không chịu tiến tới, thì anh sẽ chủ động rời đi. Nhưng mà, Sở Tĩnh cũng biết, Kim Tắc Thái sẽ không dễ dàng từ bỏ như vậy. Sở Tĩnh muốn kiên trì, nhưng trong lòng lại rất đau. Cậu muốn nói — Anh đi đi, nhưng làm sao cũng không mở miệng được.
Đêm lạnh như băng, hai người cách nhau một con đường chăm chú nhìn đối phương. Cuối cùng, Sở Tĩnh kiên trì không nổi nữa, nhấc chân băng qua đường.
“Anh….”
Kim Tắc Thái hoàn toàn hiểu được lý do vì sao Sở Tĩnh thấy anh liền đứng im bất động lâu như vậy. Anh không ngại, anh biết rõ nội tâm Sở Tĩnh vẫn đang đấu tranh. Mặc dù phải chờ đợi một lúc lâu nhưng Kim Tắc Thái không hề có bất kỳ biểu tình không vui nào, anh nheo mắt cười nói với Sở Tĩnh: “Cùng đi ăn khuya nhé!”
“Em….”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.