Bản Hòa Tấu Hôn Nhân

Chương 41: Chương 41

Bản Lật Tử

24/11/2016

Kiều Dĩ Thần đứng trong phòng bếp một lúc, đợi cho hô hấp trở lại bình thường rồi mới đi qua phòng Đinh Mông: “Vừa rồi ý của em là em yêu anh?”

Vừa nãy anh mới nói, yêu anh thì hôn anh một cái.

Có tiếng Đinh Mông vọng từ trong phòng ra, nghe có chút rầu rĩ, buồn bực truyền qua cái gối : “Anh suy nghĩ nhiều quá, đây chỉ là một nụ hôn cảm ơn thôi!”

“Ừ”. Kiều Dĩ Thần thản nhiên chăm chú nhìn cửa, “Bình thường mọi người đều cảm ơn thế này à?”

Đinh Mông: “…”

Đừng có chiếm tiện nghi mà còn khoe mẽ có được không!

Đinh Mông chôn đầu mình thật chặt giống như giả chết, dường như cô tin rằng làm như vậy có thể ngăn cản được nhiệt độ gò má đang tiếp tục tăng lên.

“Nếu như em không nói gì, vậy thì anh cứ hiểu theo ý mình thích nhé”.

Đinh Mông: “…”

Cô vừa rồi không phải đã nói rồi sao?

Cô thật sự hối hận, vừa nãy cô không nên để đầu óc bùng nổ như vậy, không kiềm chế được mà chạy ra khỏi phòng hôn anh, anh đúng là con chó săn mà!

Tiếng mở cửa rồi đóng cửa truyền từ xa đến, Đinh Mông ngẩng đầu lên, liếc nhìn cửa phòng đang đóng chặt. Anh trở về phòng rồi sao?

Cô thở phào nhẹ nhõm.

Đêm nay, Đinh Mông trằn trọc trở mình rất lâu, vất vả mãi mới ngủ được. Lúc này, ở căn phòng đối diện, Kiều Dĩ Thần cũng nằm trằn trọc cả đêm không ngủ – mặc dù anh đã chống đẩy một trăm cái dưới sàn, nhưng vẫn không thấy buồn ngủ chút nào.

Trong lòng hiện giờ giống như có lửa đốt vậy.

Kiều Dĩ Thần tuy rằng thức trắng cả đêm, nhưng ngày hôm sau đi làm tinh thần lại vô cùng tốt, hay có thể nói là rất phấn khởi.

Nhân viên tổ ghi âm nhìn thấy vậy, kìm lòng không được mà mỉm cười, lặng lẽ cong môi. Anh ta giống như ngửi thấy được mùi vị của tình yêu.

Ở bên kia, hôm nay Đinh Mông bắt đầu hợp tác cùng với Cố Tín, Giang Mạn đã đặc biệt sắp xếp cho cô đến công ty Cố Tín để gặp mặt nói chuyện.

Bài song ca Cố Tín đã viết xong, Đinh Mông nhìn một lúc, là một bài hát vô cùng sôi động và lôi cuốn, tên bài hát là .

Bài hát mang phong cách Cố Tín, ca từ… Đối với Đinh Mông mà nói, thật sự quá phóng túng.

Cô chỉ là mới nhìn qua mà đã thấy hai má có chút nóng rực.

“Thế nào?” Ngồi ở vị trí đối diện với cô, Cố Tín thấy cô giống như đã xem xong, liền hỏi.

“À… ca từ rất tốt, chỉ có điều…” Ánh mắt của cô lướt qua một đoạn trong bài hát, một câu hát lại nhảy vào trong mắt cô.



Đinh Mông: “…”

“Chỉ có điều cái gì?” Cố Tín hỏi.

Đinh Mông có chút khó mở lời, cũng không thể nói ca từ quá phóng túng cô không hát được…

Cô đấu tranh rất lâu, cuối cùng vẫn nói ra: “Chính là ca từ có chút phóng túng”.

Cố Tín có chút sửng sốt, sau đó chợt bật cười.

Đinh Mông: “…”

Cô cảm thấy mặt mình càng ngày càng nóng.

Trong mắt Cố Tín nồng đậm ý cười, chầm chậm nói: “Nếu như em cảm thấy ca từ quá phóng túng, anh có thể sửa lại một số ca từ”.

“Vậy…” Đinh Mông suy nghĩ, “Nếu như sửa lại liệu có ảnh hưởng đến tổng thể phong cách bài hát không?”

“Nhất định sẽ có ảnh hưởng, nhưng anh sẽ khống chế trong phạm vi bài hát, dù sao đây cũng chỉ là vấn đề nhỏ, còn nếu như em hát không được, thì đó mới là vấn đề lớn”.

Đinh Mông: “…”



Cứ giống như bị nhìn thấu… Cô đột nhiên cảm thấy bản thân mình thật không chuyên nghiệp.

Cố Tín nhìn cô, nở nụ cười an ủi: “Không sao, đừng ngại, rất nhiều diễn viên lần đầu tiên diễn cảnh hôn cũng rất xấu hổ”.

Đinh Mông: “…”

Đừng lấy cảnh hôn ra làm ví dụ, tình huống này so với cảnh hôn còn xấu hổ hơn… Cô đã định trước không thể làm được diễn viên.

“Hôm nay, anh có thể sửa lại ca từ, sửa xong sẽ gửi cho em”.

“Vâng”. Đinh Mông nhìn anh ta, nhỏ giọng hỏi: “Vì sao anh lại nghĩ tới việc hợp tác cùng em?”

Lần hợp tác này, người được lợi lớn nhất không thể nghi ngờ chính là Đinh Mông, đối với Cố Tín mà nói, kỳ thật không có bao nhiêu điểm tốt.

Đang thu lại nhạc phổ, Cố Tín ngước mắt nhìn cô, không trả lời ngay, mà hỏi lại Đinh Mông: “Em có biết hiện tại có bao nhiêu ca sĩ không có kiến thức nhạc lý bài bản không?”

Đinh Mông bị hỏi khiến cho cô sửng sốt trong giây lát, tuy rằng, cô mới vào nghề không lâu, nhưng cũng nghe Kiều Dĩ Thần nhắc tới điểm này, có lẽ trong hoàn cảnh khó khăn đó, anh cảm thấy để tìm được một ca sĩ có thể bình tâm mà thu album thật sự càng trở nên khó khăn.

Thấy Đinh Mông không nói lời nào, Cố Tín lại nói:

Giọng hát của em rất có tiềm năng, anh đánh giá cao thái độ của em với âm nhạc, anh tin chắc rằng Kiều Dĩ Thần cũng nhận ra điểm tốt này ở em.” Anh ta thu dọn đồ đạc, từ trên sô pha đứng dậy, “MV bài hát nàyyêu cầu vũ đạo, anh sẽ nói thầy dạy nhảy sắp xếp lịch tập với em, lịch cụ thể như thế nào người đại diện sẽ thông báo cho em sau.

“Vâng”. Đinh Mông cũng đứng dậy theo, nhìn anh cười, “Hi vọng chúng ta hợp tác thuận lợi”.

Khóe miệng Cố Tín khẽ cong, đưa tay lên xoa đầu cô rồi ra khỏi phòng họp.

Đinh Mông: “…”

Thật ra cô đang suy nghĩ, không biết có nên nói cho Cố Tín biết việc cô đã kết hôn? Nhưng mà làm như vậy lại giống như cô đang tự mình đa tình.

Hai ngày sau, ca khúc của Đinh Mông phát hành. Trong ngày bán đầu tiên, cho dù là lượng tiêu thụ đĩa CD hay là ở các trang nhạc mạng khác, số lượng tải đều vượt qua của Đường Thi Nhiên.

Đinh Mông bởi vì chuyện này mà vui mừng cả buổi sáng.

Đối với bài hát này, người nghe nhạc cũng đều nhất trí khen ngợi, bất kể là giọng hát hay là bản thân bài hát, không thể nghi ngờ là tác phẩm được làm hoàn mĩ. Người hâm mộ gửi cho Đinh Mông rất nhiều thư và quà tặng.

Từ văn phòng Giang Mạn đi ra, Đinh Mông ôm một đống đồ lỉnh kỉnh trở về nhà.

Kiều Dĩ Thần đã về nhà, anh đang ở phòng bếp nấu cơm. Tuy rằng hôm đó Đinh Mông bị kích động hôn anh nhưng giữa hai người, cũng không có phát sinh hay biến đổi lớn nào.

Đinh Mông cũng dần quên chuyện này, lại càng không biết là Kiều Dĩ Thần chỉ đang bắt chước giống như người thợ săn khi đi săn, hiện tại đang chờ đợi thời cơ tốt đến mà thôi. ~o(〃’▽’〃)o

“Chó con, em nhận được rất nhiều thứ, tất cả đều là của người hâm mộ gửi cho em!” Đinh Mông đem những đồ vật này đặt trên khay trà trong phòng khách, sau đó ngồi trên sàn bắt đầu bóc một phong thư.

Kiều Dĩ Thần từ trong phòng bếp đi ra, cùng cô bóc thư: “Ở đây còn có thêm một đĩa CD”.

“Để em xem”. Đinh Mông lấy tới nhìn, trên mặt đĩa có dán một cái thiệp giấy đáng yêu, mặt trên dùng bút màu viết một hàng chữ.

Kính gửi Mông chủ!

Chanh Nhỏ gửi. ❤️

Bên cạnh còn vẽ một trái tim thật to.

Kiều Dĩ Thần mở đầu DVD, đem đĩa bỏ vào: “Mở lên xem”.

Trên ti vi rất nhanh hiện lên hình ảnh, là Đinh Mông khi tham gia ghi hình ở vòng sơ tuyển <Âm thanh tự nhiên>, cô và Kiều Dĩ Thần cùng nhau xem xong, mới phát hiện ra trong nội dung ghi chép của đĩa CD là toàn bộ quá trình tham gia thi đấu từ khi bắt đầu cho đến đêm biểu diễn Đại hội âm nhạc.

Đoạn cuối cùng của video là một đoạn phụ đề rất dài, ở trên ghi nguồn gốc thu thập được là Chanh Nhỏ trên toàn quốc, phía dưới còn thấy nguồn cung cấp tư liệu thuộc sở hữu của Chanh Nhỏ trên toàn quốc.

Sau cùng, là băng biểu ngữ của Chanh Nhỏ từ khắp nơi, hô to khẩu hiệu “Mông chủ, chúng em vĩnh viễn ủng hộ chị”.

Đây là lần đầu tiên Đinh Mông biết, thì ra hội fan của cô lại khổng lồ đến thế. Ấn tượng của cô với hội fan chỉ dừng lại ở thời điểm diễn ra trận chung kết <Âm thanh tự nhiên>, lúc đó, Tưởng Nam Tình dẫn theo mười người thân tới.

Cô kích động đến viền mắt đều đỏ: “Chó con, làm thế nào bây giờ, hiện tại em rất muốn khóc”.

Kiều Dĩ Thần nghiêng người quay lại phía cô, hào phóng dang tay: “Đến đây đi”.



Đinh Mông: “…”

Cô vẫn đứng dậy nhào vào ngực Kiều Dĩ Thần, hiện tại cô rất muốn tìm một người để ôm.

Kiều Dĩ Thần ôm Đinh Mông trong lòng, nhẹ nhàng ngửi tóc cô. Thân thể của cô rất mềm mại, anh nghĩ có lẽ chỉ cần hơi dùng sức, cũng có thể làm cô bị đau.

Anh cảm thấy lòng mình cũng trở nên mềm mại.

Đinh Mông ôm anh trong chốc lát, sau đó liền khịt mũi lùi lại, Kiều Dĩ Thần có chút bất mãn: “Không cần chỉ ôm một lúc? Anh có thể cung cấp dịch vụ ôm 24 giờ”.

Đinh Mông: “…”

Cái quỷ gì!

Cô ngồi qua một bên tiếp tục đọc thư, Kiều Dĩ Thần lại rút thư trong tay cô ra, đứng lên nói: “Ăn cơm trước đã, ăn cơm xong lại đọc”.

“Ừ”. Đinh Mông ngoan ngoãn đi rửa tay rồi ăn cơm.

Tuy rằng hiện tại Đinh Mông đang tham gia chương trình học của trung tâm huấn luyện, nhưng Kiều Dĩ Thần vẫn tiếp tục huấn luyện đặc biệt ở nhà.

Anh nhìn Đinh Mông trên máy chạy bộ, trầm tư một hồi rồi nói: “Anh đang định chế tác cho em một album*”.

Đinh Mông sửng sốt một lúc, tắt máy chạy bộ, đi xuống nhìn anh: “Cái gì?”

Kiều Dĩ Thần nói: “Anh vẫn luôn muốn thu một album, nhưng ca sĩ bây giờ thường thích việc có thể nhanh chóng nổi tiếng qua single* hoặc track* hơn là chế tác album. Trước kia, anh còn có thể tìm những người như Mạc Trăn hay Cố Tín, nhưng mà Mạc Trăn đang muốn mở rộng ở nước ngoài, hầu như không có thời gian thu album, Cố Tín cũng theo đuổi con đường âm nhạc riêng của mình, còn về phần Tư Mã Tiêu Tiêu…” Nói đến vị Thiên Hậu này, Kiều Dĩ Thần liền nhíu mày, “Cô ấy đã 2 năm không có single mới, rõ ràng là khả năng diễn xuất của cô ấy không phải trời sinh mà có, thế nhưng cô ấy vẫn muốn chen chân vào giới diễn viên.”.

Đinh Mông: “…”

Tuy rằng lúc trước, cô cũng xem Tư Mã Tiêu Tiêu tham gia đóng phim truyền hình, quả thật kỹ năng diễn xuất cũng bình thường, nhưng… rốt cục như vậy liệu có ổn không?

Kiều Dĩ Thần ngước mắt nhìn cô, đôi mắt trầm tĩnh như hồ nước: “Em có muốn chỉ tập trung vào công việc thu âm không?”

Trong nháy mắt, Đinh Mông cảm thấy mắt anh như thứ chất độc nhẹ nhàng mê hoặc lòng người.

Cô lẳng lặng nhìn anh một lúc, sau đó liền nở nụ cười ấm áp: “Được, em đồng ý”.

Kiều Dĩ Thần ngẩn người trong nháy mắt rồi cũng nở nụ cười với cô: “Cảm ơn!”

Hôm sau, anh đem chuyện này nói với người đại diện của Đinh Mông – Giang Mạn thế nhưng lại bị cô ấy phản đối kịch liệt:“Tôi phản đối việc Đinh Mông thu âm album lúc này. Lý do là vì trước mắt sức ảnh hưởng của cô ấy đang không ngừng tăng lên.Vì thế hiện nay tôi đề nghị chỉ nên phát hành single hay track thôi, như vậy mới có thể duy trì hình ảnh của cô ấy lâu dài hơn.Nếu như lúc này lại thu album, chờ đến lúc album được chế tác xong, liệu rằng đến lúc đó còn có bao nhiêu fan mong chờ cô ấy?”

Kiều Dĩ Thần nói: “Không phải cô ấy với Cố Tín có một bài song ca sao? Ca khúc này sẽ gia tăng độ nổi tiếng cho cô ấy”.

“Song ca làm sao giống nhau? Hơn nữa, chúng ta còn không thể xác định được fan của Cố Tín có chấp nhận hay không”. Giang Mạn nhìn Kiều Dĩ Thần, nói: “Tôi biết anh vẫn luôn muốn thu album, nhưng anh không thể lấy tương lai của Đinh Mông ra để thực hiện lý tưởng của mình được.”

Chân mày Kiều Dĩ Thần nhíu lại, thấy Đinh Mông đang đứng ở một bên nhìn về phía anh có chút lo lắng.

Chân mày anh giãn rất nhanh, lãnh đạm mở miệng: “Tôi cho rằng với cương vị của một người đại diện, cô nên suy nghĩ con đường phát triển lâu dài. Tôi chắc chắn việc phát hành album sẽ thành công hơn so với chỉ phát hành single hay track”.

Giang Mạn nở nụ cười miễn cưỡng nhìn về phía Đinh Mông: “Còn cô? Cô cũng muốn thu album sao?”

Kiều Dĩ Thần đưa mắt nhìn về phía Đinh Mông rồi ngưng lại.

Đinh Mông mím môi, là ca sĩ mới vào nghề, cô biết mình không nên phản kháng lại người đại diện, nhưng mà…

Cô hít sâu vào một hơi, nhìn Giang Mạn nói: “Em cũng muốn thu album”.

Giang Mạn yên lặng một lúc, sau đó bật cười ra tiếng: ““Hai người vui là được rồi, dù sao cô ấy cũng là anh nhờ cậy tôi, chuyện của cô từ nay về sau sẽ do anh phụ trách, tôi không liên quan”.

Kiều Dĩ Thần nhìn cô ấy, không nói lời nào liền kéo Đinh Mông ra khỏi phòng. Bên ngoài văn phòng có không ít nhân viên, chỉ còn thiếu mỗi việc đem lỗ tai mình dán sát vào vách cửa để nghe lén mà thôi. Lúc này thấy Kiều Dĩ Thần cùng Đinh mông ra ngoài, mọi người đều tự nhiên tản ra, giả bộ như là mình đang rất bận rộn.

Kiều Dĩ Thần lôi Đinh Mông vào trong thang máy rồi mới nhẹ nhàng nới lỏng tay. Cửa thang máy đóng lại, Đinh Mông nhẹ nhàng an ủi anh: “Chó con, anh đừng nóng giận, đây chính là tính cách của Giang Mạn”.

Kiều Dĩ Thần nghiêng đầu nhìn cô, nặng nề mở miệng: “Em cũng cho rằng anh muốn thu album cho em chỉ vì để thực hiện tâm nguyện của mình sao?”

“Đương nhiên không phải rồi, em biết anh muốn làm điều tốt nhất cho em”. Đinh Mông nhón chân lên, cố hết sức đưa tay lên đỉnh đầu anh, xoa nhẹ tóc, “Hơn nữa đây cũng xem như để thực hiện tâm nguyện của anh, em cũng không thấy vấn đề gì”.

Con mắt Kiều Dĩ Thần động đậy, anh bắt lấy cái tay đang làm loạn của Đinh Mông, để lên ngực mình: “Tin anh đi, nhất định album này sẽ chế tác thật thuận lợi”.

Đinh Mông ngẩng đầu, ánh mắt hai người giao nhau.. Đinh Mông cười: “Vâng, Chó con nhà chúng ta là tuyệt nhất!”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bản Hòa Tấu Hôn Nhân

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook