Chương 50: Chương 50
Bản Lật Tử
24/11/2016
“Vừa nãy mẹ anh gọi điện báo Tô Nhụy đã về nhà an toàn rồi.” Kiều Dĩ
Thần từ phòng khách đi tới, tiếp tục giúp Đinh Mông rửa bát.
“Thế là tốt rồi.” Đinh Mông thực sự sợ em gái ấy sẽ nghĩ quẩn, dù sao thì cũng đã thích anh Chó con nhiều năm rồi mà.
Kiều Dĩ Thần rửa sạch xà phòng trên tay rồi ôm lấy thắt lưng Đinh Mông cọ cọ: “Vợ yêu, đêm nay chúng ta tiếp tục huấn luyện thể lực nhé.”
Đinh Mông liếc anh: “ Đêm nay anh ngủ ở phòng bên cạnh đi.”
Kiều Dĩ Thần vô cùng oan ức nhìn cô nói: “Vợ à, năm mới sắp đến rồi, sao em có thể nhẫn tâm để anh ngủ một mình chứ?”
Đinh Mông thờ ơ nói: “Ngày mai em có buổi biểu diễn cuối năm, đêm nay cần phải nghỉ ngơi.”
Kiều Dĩ Thần: “…”
Thế nên mới phải luyện tập thể lực nhiều hơn nữa.
Đêm cuối cùng của năm cũ, Kiều Dĩ Thần lại được nếm trải cảm giác không có vợ để ôm, thật vô cùng khó ngủ.
Hôm sau Đinh Mông dựa theo lịch trình đi ghi âm ca khúc, tham gia tiệc tối rồi chạy show.Hai buổi biểu diễn đều thuận lợi. Chỉ có lúc đếm ngược đến không giờ, Đinh Mông ngước nhìn những quả bóng bay màu sắc sặc sỡ trên bầu trời, không thể cùng ngắm với Chó con, cũng thật có chút mất mát.
Lúc cô về nhà cũng đã muộn, Kiều Dĩ Thần vẫn chưa ngủ. Tắm xong đi ra lại thấy Kiều Dĩ Thần đang tròn mắt nhìn cô.
“Sao anh chưa đi ngủ?”
Kiều Dĩ Thần nói: “Em đón năm mới cùng người đàn ông khác làm sao anh vui được.”
Đinh Mông: “…..”
Cô chui vào trong chăn, quay lưng về phía Kiều Dĩ Thần nói: ‘Em buồn ngủ rồi, chúc anh ngủ ngon.”
Kiều Dĩ Thần nhanh chónglại gần, tay không an phận chui vào cổ áo của cô: “Bà xã, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới….” Đinh Mông khẽ nói, mà động tác của Kiều Dĩ Thần càng thêm bạo gan.
“Đừng làm loạn…” Đinh Mông muốn lấy bàn tay Kiều Dĩ Thần ra khỏi người mình nhưng anh lại ôm cô chặt hơn.
“Làm một lần thôi, bảo bối….” Anh thì thầm bên tai cô, khẽ cắn vành tai, đôi mắt mang theo chờ mong nho nhỏ.
Chắc tại mỗi lần làm chuyện này Kiều Dĩ Thần đều gọi cô là bảo bối nên bây giờ vừa nghe thấy anh gọi bảo bối cô lại thấy thật ám muội.
Tay kia của Kiều Dĩ Thần đã chui vào dưới váy, Đinh Mông hừ hừ hai tiếng, chấp nhận nói: “Hôm nay em hơi mệt, đừng giống lần trước…” Kịch liệt.
Mặc dù cô không nói ra hai chữ ấy nhưng Kiều Dĩ Thần cũng hiểu được. Anh cười cười, xoay người đặt Đinh Mông dưới thân, ngậm môi dưới của cô: “Yên tâm, anh sẽ vô cùng nhẹ nhàng.”
Kiều Dĩ Thần vô cùng hưởng thụ khoảnh khắc hơi thở hai người giao hòa với nhau.
Hôm sau là mùng một, khắp thành phố đều chìm trong không khí của năm mới.
Tối qua Đinh Mông ngủ muộn, vốn định nhân sáng nay rảnh rỗi ngủ một giấc thật ngon, nào ngờ lại bị di động đánh thức.
Kiều Dĩ Thần đang ngủ, anh định tắt luôn điện thoại của Đinh Mông, nhưng lại thấy người gọi đến là Giang Mạn.
Anh hơi chần chờ, lay người bên cạnh: “Vợ ơi, Giang Mạn gọi điện này.”
Đinh Mông vốn vừa sợ vừa tôn kính người đại diện này nên nghe thấy tên của cô ấy liền tỉnh ngủ. Cô vội vàng cầm lấy điện thoại trong tay Kiều Dĩ Thần, nghe máy. Còn chưa kịp nói gì thì giọng nói của Giang Mạn đã vang lên bên kia đầu dây: “Em mau nói cho chị biết, có phải em kết hôn với Kiều Dĩ Thần không?”
Trong lòng Đinh Mông nhảy dựng, hỏi lại theo phản xạ: “Sao chị lại hỏi vậy?”
Giang Mạn nói: “Giấy chứng nhận kết hôn của hai người bị đưa lên mạng rồi.”
Lúc này Đinh Mông tỉnh hẳn, trái tim cô đập không ngừng, thậm chí hô hấp cũng trở nên dồn dập. Kiều Dĩ Thần thấy sự khác thường của cô thì dùng ánh mắt hỏi: “Vợ, em làm sao vậy?”
Đinh Mông nhìn anh, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại: “Thực xin lỗi chị, chúng em quả thật đã kết hôn.”
Kiều Dĩ Thần nghe vậy, mày nhíu lại.
Ở đầu dây bên kia, Giang Mạn im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Hai đứa kết hôn không có gì sai cả, nhưng mà giấu chị là lỗi lớn. Hiện tại chúng ta không có phương án dự phòng nào, rất bị động. Tóm lại hai đứa mau đến công ty đi, Hướng tổng đã ở đây rồi.”
Đinh Mông: “…”
Xong đời… Ngay cả Hướng tổng cũng biết rồi.
Kiều Dĩ Thần thấy sắc mặt Đinh Mông tái nhợt ngắt điện thoại, lo lắng sờ mặt cô: “Giang Mạn biết chúng ta kết hôn rồi à?”
Đinh Mông mím môi nói: “Giấy kết hôn của chúng ta bị đưa lên mạng.”
Kiều Dĩ Thần nhíu mày. chuyện này nghiêm trọng hơn tưởng tượng của anh.
“Chúng ta cứ đến công ty trước đã.” Anh xoay người xuống giường, lấy quần áo từ trong tủ ra.
Đến cả bữa sáng hai người cũng không ăn đã vôi vàng đến công ty. Mặc dù hôm nay là Tết Nguyên Đán nhưng vẫn có rất nhiều nhân viên đến làm việc.
Hiển nhiên là bọn họ đã biết chuyện của Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần, ánh mắt nhìn về phía hai người họ có vẻ lúng túng.
Hiện tại Đinh Mông cũng không để ý đến ánh mắt của người khác mà cùng Kiều Dĩ Thần vội vàng vào phòng của Hướng Quang.
Giang Mạn và Hướng Quang đều đang ngồi trong phòng. Hướng Quang thấy Kiều Dĩ Thần bước vào thì liền cười với anh: “Có lẽ tôi nên chúc mừng cậu đã kết hôn trước nhỉ? Nhưng mà cậu còn chưa mời tôi uống rượu mừng đâu đấy, đúng là nhỏ nhen mà?”
Kiều Dĩ Thần nới lỏng cà vạt, ngồi xuống đối diện: “Hiện tại tôi không có tâm trạng nói giỡn với anh.”
“Ok, vậy thì để Giang Mạn nói chuyện với cậu đi.” Hướng Quang liếc nhìn Giang Mạn, ý bảo cô nói qua về tình hình bây giờ.
Giang Mạn nhanh chóng tiếp tục câu chuyện: “Nếu phóng viên chỉ chụp được hình hai người ở cùng nhau thì tôi có thể nói là hai người đang hẹn hò, dù sao gần đây hai người đang thu album, lâu ngày sinh tình cũng là điều bình thường. Nhưng đối phương lại trực tiếp đưa giấy chứng nhận kết hôn của hai người lên mạng. Vì thế chuyện kết hôn này chắc chắn phải thừa nhận.” Nói tới đây, cô nhìn về phía Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần: “Có thể vạch trần chuyện hai người kết hôn nhất định là người thân quen, chắc hai người cũng đã biết là ai rồi nên tôi cũng không muốn nói nhiều nữa.”
Đinh Mông nhíu mày, không ngờ em gái cấp 3 này lại nhẫn tâm như vậy, bày ra trò này để trả thù Dĩ Thần ca ca của em ấy! Tình yêu của em gái này không phải ai cũng tiếp nhận được!
Kiều Dĩ Thần tất nhiên cũng nghĩ đến Tô Nhụy làm, nhíu mày im lặng.
Giang Mạn tiếp tục nói: “Chuyện người nổi tiếng giấu việc kết hôn cũng bình thường, nếu hai người chỉ đơn giản là giấu giếm việc này thì tôi nhất định có thể giải quyết được. Nhưng vấn đề bây giờ là thời gian hai người kết hôn cũng bị lôi ra.” Cô chạm vài cái trên màn hình máy tính bảng rồi để xuống bàn: “Đối phương không chỉ chụp bên trên mặt mà còn có cả nội dung bên trong nữa. Bên trên có thời gian đăng ký kết hôn là tháng sáu năm nay, mà lúc đó Đinh Mông đang tham gia “ Âm thanh của tự nhiên”.”
Kiều Dĩ Thần nhíu mày càng chặt.
Quả nhiên, Giang Mạn nói ra hậu quả tệ nhất: “Bây giờ mọi người nghi ngờ ngôi vị Quán quân của Đinh Mông là do đi cửa sau.”
“Danh hiệu Quán quân của Đinh Mông là do cả ba giám khảo cùng lựa chọn, không lẽ bọn họ cho rằng tôi đã mua chuộc Tiếu Kỳ và Tôn Nhuệ sao?” Ánh mắt Kiều Dĩ Thần thoáng tức giận.
Hướng Quang nở nụ cười, tựa vào ghế nói: “Cho dù bọn họ nói như vậy tôi cũng không ngạc nhiên lắm, Tinh Diệu muốn lợi dụng chuyện này để bôi nhọ Đinh Mông.”
Kiều Dĩ Thần nhìn Hướng Quang: “Chẳng phải anh cũng dùng chiêu quảng cáo này hay sao?”
Hướng Quang bất đắc dĩ nhếch môi: “Lúc kết hôn không thèm nói cho tôi biết, giờ muốn nhờ tôi thì tự giác quá vậy.”
Kiều Dĩ Thần tức giận nói: “Đám cưới còn chưa tổ chức, yên tâm, nhất định không thể thiếu tiền mừng của anh được.”
Giang Mạn không có thời gian nghe hai người bọn họ nói lời vô nghĩa, quay đầu nói với Đinh Mông: “Hiện tại phản ứng mạnh mẽ nhất ngoài những kẻ muốn bôi nhọ thì còn có fan của em nữa. Việc đầu tiên mà em phải làm bây giờ là xoa dịu người hâm mộ.”
Đinh Mông cúi đầu nhìn hình ảnh trên mạng, hai tờ giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực, mặc dù thông tin cá nhân của người chụp bị giấu đi nhưng ngày giờ đăng ảnh thì rất rõ ràng.
Cô mím môi, ngẩng đầu nói với Giang Mạn: “Em sẽ nhanh chóng thông báo cho fan. Em thực sự xin lỗi vì đã giấu mọi người lâu như vậy.”
“Lời xin lỗi thì để nói cho fan đi, giờ em đi viết thông báo luôn, viết xong thì đưa cho chị xem trước đã.”
“Vâng.”
Đinh Mông dùng máy tính bảng trên bàn để viết, sau khi xóa, sửa chữa một số câu thì bản thảo cuối cùng là như vậy —
Hôm nay là mồng một Tết, đáng lẽ status đầu tiên là chúc mọi người năm mới vui vẻ, nhưng giờ lại đổi thành status giải thích. Sáng sớm hôm nay bị người đại diện gọi đến công ty nói rằng có người tiết lộ giấy chứng nhận kết hôn của tôi và Kiều Dĩ Thần lên mạng. Tôi muốn nói lời xin lỗi với mọi người, chuyện tôi và Kiều Dĩ Thần kết hôn vào tháng sáu năm nay đã không nói cho mọi người biết. Cảm thấy vô cùng có lỗi khi đã giấu giếm lâu như vậy.
Bởi vì thời điểm kết hôn còn chưa ra mắt công chúng, nên không nghĩ tới chuyện công khai việc này, không ngờ sau này lại bước lên con đường âm nhạc. Chúng tôi đã bỏ lỡ thời điểm công bố tốt nhất, vốn muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói với mọi người nhưng không ngờ phải dùng cách này để thông báo.
Tôi không dám mong tất cả mọi người có thể thông cảm hay tha thứ cho tôi, nhưng tôi nhất định phải nói rõ về ngôi vị quán quân mà tôi đạt được trong “ Âm thanh của tự nhiên”. Tôi chắc chắn với mọi người rằng tôi không hề lợi dụng quan hệ với Kiều Dĩ Thần để giành được ngôi vị này.
Tôi không thẹn với lương tâm của mình.
Cuối cùng, tôi muốn nói với người đã dùng ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi để bôi nhọ, thực ra tôi rất tức giận. Không cần biết tại sao cô lại làm như vậy, tôi chỉ biết rằng hành động đó vô cùng thấp kém.
Cô đưa bản thảo cuối cùng cho Giang Mạn xem, Giang Mạn gật đầu nói: ‘Được rồi, cứ đăng cái này đi. Có thể nhận ra người viết rất chân thành. Còn những chuyện sau đó thì cứ để bọn chị lo, trước khi chị thông báo thì em không cần làm gì cả.”
Đinh Mông gật đầu đồng ý, đăng những gì đã viết lên Weibo. Sau khi đăng không lâu, dòng tin tức đó liền nhận được lượng bình luận kinh người. Nhanh chóng có hai nhân viên PR giúp cô, chắc là nhân viên tiếp thị của Hướng tổng bồi dưỡng.
Trước kia cô cảm thấy không thích mấy nhân viên tiếp thị này. Nhưng mà bây giờ lại phải cảm ơn họ.
Cô nhìn số bình luận tăng liên tục, chuẩn bị tâm lý mở ra xem.
“Chuyện cười đầu năm, người qua đường gửi lời chúc mừng.”
“Mông chủ đừng buồn, hầu hết Tiểu Chanh là nữ, không nghĩ tới việc gả cho cô đâu [cười]. Mặc dù việc Mông Chủ đột nhiên có áp trại tướng công khiến chúng tôi vô cùng ngạc nhiên nhưng thực sự muốn chúc mừng hai người. Chúc mừng năm mới~”
“Tin tưởng ngôi vị quán quân này là do Mông Chủ dùng thực lực giành được, còn chuyện kết hôn….Tôi xin đi khóc một lát [T_T] ~~”
“Ha ha, chỉ dựa vào việc có mối quan hệ với giám khảo và giấu giếm chuyện đã kết hôn mà dám kết luận người ta thấp kém hay không sao?”
“Cô thế mà đã kết hôn rồi [cúi chào]”
“Không thể chấp nhận được chuyện giấu giếm này, đã thành anti [cúi chào]”
“Những người có liên quan có thể chủ động out ra khỏi showbiz được không vậy?”
“Những kẻ nói rằng Mông Chủ dựa vào quan hệ để lấy ngôi vị quán quân có xem “Â m thanh của tự nhiên không vậy? Xem đi đã rồi hãy đến bôi nhọ người khác nhé?”
“Mặc kệ nói như nào đi chăng nữa thì việc giấu chuyện đã kết hôn cũng khiến fan cảm thấy tổn thương và thất vọng. Nhưng may cô là nữ chứ nếu là ca sĩ nam thì [cười], mặc dù vậy vẫn tin rằng cô có thực lực.”
“Có thể chụp được giấy kết hôn thì chắc là người bên cạnh rồi? Không những vậy Mông Chủ còn đưa cho cô ta xem nữa chứng tỏ là người rất rất quen thuộc đúng không? Thật đáng sợ….”
“Lần trước lúc Mông Chủ giúp chế tác Kiều tôi đã thấy hai người họ có gian tình rồi mà. A, tôi nói linh tinh thôi. [cười]”
Đinh Mông đang xem thì phát hiện Kiều Dĩ Thần cũng đang bình luận trên Weibo. Chẳng qua Weibo của anh vốn không được để ý nhiều, fan cũng chỉ có mấy vạn.
Kiều Dĩ Thần: “Chuyện giấu các bạn là chúng tôi không đúng, nhưng mỗi lựa chọn của tôi khi làm giám khảo cho “ m thanh của tự nhiên” đều căn cứ vào biểu hiện của từng ca sĩ. Tôi cũng không thẹn với lương tâm. Lời cuối cùng là nói cho kẻ đã bôi nhọ chúng tôi, chúng tôi đều biết là cô làm rồi, sau này không cần liên lạc với nhau nữa.”
Đinh Mông nhìn anh nói: “Chó con, độ nổi tiếng của anh trên Weibo thấp như vậy, bình luận của anh không phải ai cũng nhìn thấy đâu.
Kiều Dĩ Thần: “….”
Anh muốn ủng hộ vợ mình không được chắc!
Nhưng Đinh Mông nói sai rồi. Sau khi biết cô kết hôn với Kiều Dĩ Thần, mọi người bắt đầu quan tâm đến Weibo của Kiều Dĩ Thần. Chưa đến nửa tiếng Weibo của Kiều Dĩ Thần đã đột phá 10 vạn.
Có rất nhiều người: fan, antifan và cả người qua đường bình luận dưới bài của anh.
“Tôi vẫn luôn thích âm nhạc của anh, tôi cũng xem chương trình “ Âm thanh của tự nhiên” rồi. Sự thật là anh không hề thiên vị Đinh Mông bởi vì cô ấy hát rất tốt.”
“Kiều chế tác thật tốt với Mông Chủ của chúng ta!”
“Xem như anh là người có trách nhiệm, thông báo cùng với Mông Chủ, nếu không thì mắt Mông Chủ quá kém rồi.”
“Có thể công bố kẻ đã phát tán tin tức không? Tôi sẽ băm thành từng mảnh :]”
“Chắc việc giấu chúng tôi là ý của Đinh Mông rồi? Dù sao anh cũng không phải nghệ sĩ nên chuyện này không có ảnh hưởng với anh. Đây chính là nỗi khổ của những người lấy vợ là ca sĩ đó.”
Kiều Dĩ Thần đọc bình luận, nhíu mày trả lời bình luận thứ 2.
Kiều Dĩ Thần: “Ý định lúc đầu của chúng tôi không phải giấu giếm mọi người. Đinh Mông cũng đã nói rồi, lúc đầu căn bản không tồn tại vấn đề công bố hay không bởi vì chúng tôi không phải nghệ sĩ. Sau này cô ấy ra mắt công chúng thì chúng tôi lại chờ một cơ hội thích hợp hơn để công bố chứ không phải cô ấy lo sợ sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp. Tôi mong rằng mọi người đừng hiểu lầm cô ấy. Chúng tôi thực sự yêu nhau.”
“Chúng tôi thực sự yêu nhau [doge]”
“#chúng tôi thực sự yêu nhau #đã giúp các bạn đứng đầu danh sách tìm kiếm, không cần cảm ơn :]”
“A, #chúng tôi thật sự yêu nhau #”
“Chế tác Kiều chắc muốn nhắn gửi luôn ở Weibo của mình [cười] chúng tôi thật sự rất yêu nhau #”
Kiều Dĩ Thần: “…”
“Thế là tốt rồi.” Đinh Mông thực sự sợ em gái ấy sẽ nghĩ quẩn, dù sao thì cũng đã thích anh Chó con nhiều năm rồi mà.
Kiều Dĩ Thần rửa sạch xà phòng trên tay rồi ôm lấy thắt lưng Đinh Mông cọ cọ: “Vợ yêu, đêm nay chúng ta tiếp tục huấn luyện thể lực nhé.”
Đinh Mông liếc anh: “ Đêm nay anh ngủ ở phòng bên cạnh đi.”
Kiều Dĩ Thần vô cùng oan ức nhìn cô nói: “Vợ à, năm mới sắp đến rồi, sao em có thể nhẫn tâm để anh ngủ một mình chứ?”
Đinh Mông thờ ơ nói: “Ngày mai em có buổi biểu diễn cuối năm, đêm nay cần phải nghỉ ngơi.”
Kiều Dĩ Thần: “…”
Thế nên mới phải luyện tập thể lực nhiều hơn nữa.
Đêm cuối cùng của năm cũ, Kiều Dĩ Thần lại được nếm trải cảm giác không có vợ để ôm, thật vô cùng khó ngủ.
Hôm sau Đinh Mông dựa theo lịch trình đi ghi âm ca khúc, tham gia tiệc tối rồi chạy show.Hai buổi biểu diễn đều thuận lợi. Chỉ có lúc đếm ngược đến không giờ, Đinh Mông ngước nhìn những quả bóng bay màu sắc sặc sỡ trên bầu trời, không thể cùng ngắm với Chó con, cũng thật có chút mất mát.
Lúc cô về nhà cũng đã muộn, Kiều Dĩ Thần vẫn chưa ngủ. Tắm xong đi ra lại thấy Kiều Dĩ Thần đang tròn mắt nhìn cô.
“Sao anh chưa đi ngủ?”
Kiều Dĩ Thần nói: “Em đón năm mới cùng người đàn ông khác làm sao anh vui được.”
Đinh Mông: “…..”
Cô chui vào trong chăn, quay lưng về phía Kiều Dĩ Thần nói: ‘Em buồn ngủ rồi, chúc anh ngủ ngon.”
Kiều Dĩ Thần nhanh chónglại gần, tay không an phận chui vào cổ áo của cô: “Bà xã, chúc mừng năm mới.”
“Chúc mừng năm mới….” Đinh Mông khẽ nói, mà động tác của Kiều Dĩ Thần càng thêm bạo gan.
“Đừng làm loạn…” Đinh Mông muốn lấy bàn tay Kiều Dĩ Thần ra khỏi người mình nhưng anh lại ôm cô chặt hơn.
“Làm một lần thôi, bảo bối….” Anh thì thầm bên tai cô, khẽ cắn vành tai, đôi mắt mang theo chờ mong nho nhỏ.
Chắc tại mỗi lần làm chuyện này Kiều Dĩ Thần đều gọi cô là bảo bối nên bây giờ vừa nghe thấy anh gọi bảo bối cô lại thấy thật ám muội.
Tay kia của Kiều Dĩ Thần đã chui vào dưới váy, Đinh Mông hừ hừ hai tiếng, chấp nhận nói: “Hôm nay em hơi mệt, đừng giống lần trước…” Kịch liệt.
Mặc dù cô không nói ra hai chữ ấy nhưng Kiều Dĩ Thần cũng hiểu được. Anh cười cười, xoay người đặt Đinh Mông dưới thân, ngậm môi dưới của cô: “Yên tâm, anh sẽ vô cùng nhẹ nhàng.”
Kiều Dĩ Thần vô cùng hưởng thụ khoảnh khắc hơi thở hai người giao hòa với nhau.
Hôm sau là mùng một, khắp thành phố đều chìm trong không khí của năm mới.
Tối qua Đinh Mông ngủ muộn, vốn định nhân sáng nay rảnh rỗi ngủ một giấc thật ngon, nào ngờ lại bị di động đánh thức.
Kiều Dĩ Thần đang ngủ, anh định tắt luôn điện thoại của Đinh Mông, nhưng lại thấy người gọi đến là Giang Mạn.
Anh hơi chần chờ, lay người bên cạnh: “Vợ ơi, Giang Mạn gọi điện này.”
Đinh Mông vốn vừa sợ vừa tôn kính người đại diện này nên nghe thấy tên của cô ấy liền tỉnh ngủ. Cô vội vàng cầm lấy điện thoại trong tay Kiều Dĩ Thần, nghe máy. Còn chưa kịp nói gì thì giọng nói của Giang Mạn đã vang lên bên kia đầu dây: “Em mau nói cho chị biết, có phải em kết hôn với Kiều Dĩ Thần không?”
Trong lòng Đinh Mông nhảy dựng, hỏi lại theo phản xạ: “Sao chị lại hỏi vậy?”
Giang Mạn nói: “Giấy chứng nhận kết hôn của hai người bị đưa lên mạng rồi.”
Lúc này Đinh Mông tỉnh hẳn, trái tim cô đập không ngừng, thậm chí hô hấp cũng trở nên dồn dập. Kiều Dĩ Thần thấy sự khác thường của cô thì dùng ánh mắt hỏi: “Vợ, em làm sao vậy?”
Đinh Mông nhìn anh, cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại: “Thực xin lỗi chị, chúng em quả thật đã kết hôn.”
Kiều Dĩ Thần nghe vậy, mày nhíu lại.
Ở đầu dây bên kia, Giang Mạn im lặng một lúc rồi mới lên tiếng: “Hai đứa kết hôn không có gì sai cả, nhưng mà giấu chị là lỗi lớn. Hiện tại chúng ta không có phương án dự phòng nào, rất bị động. Tóm lại hai đứa mau đến công ty đi, Hướng tổng đã ở đây rồi.”
Đinh Mông: “…”
Xong đời… Ngay cả Hướng tổng cũng biết rồi.
Kiều Dĩ Thần thấy sắc mặt Đinh Mông tái nhợt ngắt điện thoại, lo lắng sờ mặt cô: “Giang Mạn biết chúng ta kết hôn rồi à?”
Đinh Mông mím môi nói: “Giấy kết hôn của chúng ta bị đưa lên mạng.”
Kiều Dĩ Thần nhíu mày. chuyện này nghiêm trọng hơn tưởng tượng của anh.
“Chúng ta cứ đến công ty trước đã.” Anh xoay người xuống giường, lấy quần áo từ trong tủ ra.
Đến cả bữa sáng hai người cũng không ăn đã vôi vàng đến công ty. Mặc dù hôm nay là Tết Nguyên Đán nhưng vẫn có rất nhiều nhân viên đến làm việc.
Hiển nhiên là bọn họ đã biết chuyện của Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần, ánh mắt nhìn về phía hai người họ có vẻ lúng túng.
Hiện tại Đinh Mông cũng không để ý đến ánh mắt của người khác mà cùng Kiều Dĩ Thần vội vàng vào phòng của Hướng Quang.
Giang Mạn và Hướng Quang đều đang ngồi trong phòng. Hướng Quang thấy Kiều Dĩ Thần bước vào thì liền cười với anh: “Có lẽ tôi nên chúc mừng cậu đã kết hôn trước nhỉ? Nhưng mà cậu còn chưa mời tôi uống rượu mừng đâu đấy, đúng là nhỏ nhen mà?”
Kiều Dĩ Thần nới lỏng cà vạt, ngồi xuống đối diện: “Hiện tại tôi không có tâm trạng nói giỡn với anh.”
“Ok, vậy thì để Giang Mạn nói chuyện với cậu đi.” Hướng Quang liếc nhìn Giang Mạn, ý bảo cô nói qua về tình hình bây giờ.
Giang Mạn nhanh chóng tiếp tục câu chuyện: “Nếu phóng viên chỉ chụp được hình hai người ở cùng nhau thì tôi có thể nói là hai người đang hẹn hò, dù sao gần đây hai người đang thu album, lâu ngày sinh tình cũng là điều bình thường. Nhưng đối phương lại trực tiếp đưa giấy chứng nhận kết hôn của hai người lên mạng. Vì thế chuyện kết hôn này chắc chắn phải thừa nhận.” Nói tới đây, cô nhìn về phía Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần: “Có thể vạch trần chuyện hai người kết hôn nhất định là người thân quen, chắc hai người cũng đã biết là ai rồi nên tôi cũng không muốn nói nhiều nữa.”
Đinh Mông nhíu mày, không ngờ em gái cấp 3 này lại nhẫn tâm như vậy, bày ra trò này để trả thù Dĩ Thần ca ca của em ấy! Tình yêu của em gái này không phải ai cũng tiếp nhận được!
Kiều Dĩ Thần tất nhiên cũng nghĩ đến Tô Nhụy làm, nhíu mày im lặng.
Giang Mạn tiếp tục nói: “Chuyện người nổi tiếng giấu việc kết hôn cũng bình thường, nếu hai người chỉ đơn giản là giấu giếm việc này thì tôi nhất định có thể giải quyết được. Nhưng vấn đề bây giờ là thời gian hai người kết hôn cũng bị lôi ra.” Cô chạm vài cái trên màn hình máy tính bảng rồi để xuống bàn: “Đối phương không chỉ chụp bên trên mặt mà còn có cả nội dung bên trong nữa. Bên trên có thời gian đăng ký kết hôn là tháng sáu năm nay, mà lúc đó Đinh Mông đang tham gia “ Âm thanh của tự nhiên”.”
Kiều Dĩ Thần nhíu mày càng chặt.
Quả nhiên, Giang Mạn nói ra hậu quả tệ nhất: “Bây giờ mọi người nghi ngờ ngôi vị Quán quân của Đinh Mông là do đi cửa sau.”
“Danh hiệu Quán quân của Đinh Mông là do cả ba giám khảo cùng lựa chọn, không lẽ bọn họ cho rằng tôi đã mua chuộc Tiếu Kỳ và Tôn Nhuệ sao?” Ánh mắt Kiều Dĩ Thần thoáng tức giận.
Hướng Quang nở nụ cười, tựa vào ghế nói: “Cho dù bọn họ nói như vậy tôi cũng không ngạc nhiên lắm, Tinh Diệu muốn lợi dụng chuyện này để bôi nhọ Đinh Mông.”
Kiều Dĩ Thần nhìn Hướng Quang: “Chẳng phải anh cũng dùng chiêu quảng cáo này hay sao?”
Hướng Quang bất đắc dĩ nhếch môi: “Lúc kết hôn không thèm nói cho tôi biết, giờ muốn nhờ tôi thì tự giác quá vậy.”
Kiều Dĩ Thần tức giận nói: “Đám cưới còn chưa tổ chức, yên tâm, nhất định không thể thiếu tiền mừng của anh được.”
Giang Mạn không có thời gian nghe hai người bọn họ nói lời vô nghĩa, quay đầu nói với Đinh Mông: “Hiện tại phản ứng mạnh mẽ nhất ngoài những kẻ muốn bôi nhọ thì còn có fan của em nữa. Việc đầu tiên mà em phải làm bây giờ là xoa dịu người hâm mộ.”
Đinh Mông cúi đầu nhìn hình ảnh trên mạng, hai tờ giấy chứng nhận kết hôn đỏ rực, mặc dù thông tin cá nhân của người chụp bị giấu đi nhưng ngày giờ đăng ảnh thì rất rõ ràng.
Cô mím môi, ngẩng đầu nói với Giang Mạn: “Em sẽ nhanh chóng thông báo cho fan. Em thực sự xin lỗi vì đã giấu mọi người lâu như vậy.”
“Lời xin lỗi thì để nói cho fan đi, giờ em đi viết thông báo luôn, viết xong thì đưa cho chị xem trước đã.”
“Vâng.”
Đinh Mông dùng máy tính bảng trên bàn để viết, sau khi xóa, sửa chữa một số câu thì bản thảo cuối cùng là như vậy —
Hôm nay là mồng một Tết, đáng lẽ status đầu tiên là chúc mọi người năm mới vui vẻ, nhưng giờ lại đổi thành status giải thích. Sáng sớm hôm nay bị người đại diện gọi đến công ty nói rằng có người tiết lộ giấy chứng nhận kết hôn của tôi và Kiều Dĩ Thần lên mạng. Tôi muốn nói lời xin lỗi với mọi người, chuyện tôi và Kiều Dĩ Thần kết hôn vào tháng sáu năm nay đã không nói cho mọi người biết. Cảm thấy vô cùng có lỗi khi đã giấu giếm lâu như vậy.
Bởi vì thời điểm kết hôn còn chưa ra mắt công chúng, nên không nghĩ tới chuyện công khai việc này, không ngờ sau này lại bước lên con đường âm nhạc. Chúng tôi đã bỏ lỡ thời điểm công bố tốt nhất, vốn muốn tìm một cơ hội thích hợp để nói với mọi người nhưng không ngờ phải dùng cách này để thông báo.
Tôi không dám mong tất cả mọi người có thể thông cảm hay tha thứ cho tôi, nhưng tôi nhất định phải nói rõ về ngôi vị quán quân mà tôi đạt được trong “ Âm thanh của tự nhiên”. Tôi chắc chắn với mọi người rằng tôi không hề lợi dụng quan hệ với Kiều Dĩ Thần để giành được ngôi vị này.
Tôi không thẹn với lương tâm của mình.
Cuối cùng, tôi muốn nói với người đã dùng ảnh chụp giấy chứng nhận kết hôn của chúng tôi để bôi nhọ, thực ra tôi rất tức giận. Không cần biết tại sao cô lại làm như vậy, tôi chỉ biết rằng hành động đó vô cùng thấp kém.
Cô đưa bản thảo cuối cùng cho Giang Mạn xem, Giang Mạn gật đầu nói: ‘Được rồi, cứ đăng cái này đi. Có thể nhận ra người viết rất chân thành. Còn những chuyện sau đó thì cứ để bọn chị lo, trước khi chị thông báo thì em không cần làm gì cả.”
Đinh Mông gật đầu đồng ý, đăng những gì đã viết lên Weibo. Sau khi đăng không lâu, dòng tin tức đó liền nhận được lượng bình luận kinh người. Nhanh chóng có hai nhân viên PR giúp cô, chắc là nhân viên tiếp thị của Hướng tổng bồi dưỡng.
Trước kia cô cảm thấy không thích mấy nhân viên tiếp thị này. Nhưng mà bây giờ lại phải cảm ơn họ.
Cô nhìn số bình luận tăng liên tục, chuẩn bị tâm lý mở ra xem.
“Chuyện cười đầu năm, người qua đường gửi lời chúc mừng.”
“Mông chủ đừng buồn, hầu hết Tiểu Chanh là nữ, không nghĩ tới việc gả cho cô đâu [cười]. Mặc dù việc Mông Chủ đột nhiên có áp trại tướng công khiến chúng tôi vô cùng ngạc nhiên nhưng thực sự muốn chúc mừng hai người. Chúc mừng năm mới~”
“Tin tưởng ngôi vị quán quân này là do Mông Chủ dùng thực lực giành được, còn chuyện kết hôn….Tôi xin đi khóc một lát [T_T] ~~”
“Ha ha, chỉ dựa vào việc có mối quan hệ với giám khảo và giấu giếm chuyện đã kết hôn mà dám kết luận người ta thấp kém hay không sao?”
“Cô thế mà đã kết hôn rồi [cúi chào]”
“Không thể chấp nhận được chuyện giấu giếm này, đã thành anti [cúi chào]”
“Những người có liên quan có thể chủ động out ra khỏi showbiz được không vậy?”
“Những kẻ nói rằng Mông Chủ dựa vào quan hệ để lấy ngôi vị quán quân có xem “Â m thanh của tự nhiên không vậy? Xem đi đã rồi hãy đến bôi nhọ người khác nhé?”
“Mặc kệ nói như nào đi chăng nữa thì việc giấu chuyện đã kết hôn cũng khiến fan cảm thấy tổn thương và thất vọng. Nhưng may cô là nữ chứ nếu là ca sĩ nam thì [cười], mặc dù vậy vẫn tin rằng cô có thực lực.”
“Có thể chụp được giấy kết hôn thì chắc là người bên cạnh rồi? Không những vậy Mông Chủ còn đưa cho cô ta xem nữa chứng tỏ là người rất rất quen thuộc đúng không? Thật đáng sợ….”
“Lần trước lúc Mông Chủ giúp chế tác Kiều tôi đã thấy hai người họ có gian tình rồi mà. A, tôi nói linh tinh thôi. [cười]”
Đinh Mông đang xem thì phát hiện Kiều Dĩ Thần cũng đang bình luận trên Weibo. Chẳng qua Weibo của anh vốn không được để ý nhiều, fan cũng chỉ có mấy vạn.
Kiều Dĩ Thần: “Chuyện giấu các bạn là chúng tôi không đúng, nhưng mỗi lựa chọn của tôi khi làm giám khảo cho “ m thanh của tự nhiên” đều căn cứ vào biểu hiện của từng ca sĩ. Tôi cũng không thẹn với lương tâm. Lời cuối cùng là nói cho kẻ đã bôi nhọ chúng tôi, chúng tôi đều biết là cô làm rồi, sau này không cần liên lạc với nhau nữa.”
Đinh Mông nhìn anh nói: “Chó con, độ nổi tiếng của anh trên Weibo thấp như vậy, bình luận của anh không phải ai cũng nhìn thấy đâu.
Kiều Dĩ Thần: “….”
Anh muốn ủng hộ vợ mình không được chắc!
Nhưng Đinh Mông nói sai rồi. Sau khi biết cô kết hôn với Kiều Dĩ Thần, mọi người bắt đầu quan tâm đến Weibo của Kiều Dĩ Thần. Chưa đến nửa tiếng Weibo của Kiều Dĩ Thần đã đột phá 10 vạn.
Có rất nhiều người: fan, antifan và cả người qua đường bình luận dưới bài của anh.
“Tôi vẫn luôn thích âm nhạc của anh, tôi cũng xem chương trình “ Âm thanh của tự nhiên” rồi. Sự thật là anh không hề thiên vị Đinh Mông bởi vì cô ấy hát rất tốt.”
“Kiều chế tác thật tốt với Mông Chủ của chúng ta!”
“Xem như anh là người có trách nhiệm, thông báo cùng với Mông Chủ, nếu không thì mắt Mông Chủ quá kém rồi.”
“Có thể công bố kẻ đã phát tán tin tức không? Tôi sẽ băm thành từng mảnh :]”
“Chắc việc giấu chúng tôi là ý của Đinh Mông rồi? Dù sao anh cũng không phải nghệ sĩ nên chuyện này không có ảnh hưởng với anh. Đây chính là nỗi khổ của những người lấy vợ là ca sĩ đó.”
Kiều Dĩ Thần đọc bình luận, nhíu mày trả lời bình luận thứ 2.
Kiều Dĩ Thần: “Ý định lúc đầu của chúng tôi không phải giấu giếm mọi người. Đinh Mông cũng đã nói rồi, lúc đầu căn bản không tồn tại vấn đề công bố hay không bởi vì chúng tôi không phải nghệ sĩ. Sau này cô ấy ra mắt công chúng thì chúng tôi lại chờ một cơ hội thích hợp hơn để công bố chứ không phải cô ấy lo sợ sẽ ảnh hưởng đến sự nghiệp. Tôi mong rằng mọi người đừng hiểu lầm cô ấy. Chúng tôi thực sự yêu nhau.”
“Chúng tôi thực sự yêu nhau [doge]”
“#chúng tôi thực sự yêu nhau #đã giúp các bạn đứng đầu danh sách tìm kiếm, không cần cảm ơn :]”
“A, #chúng tôi thật sự yêu nhau #”
“Chế tác Kiều chắc muốn nhắn gửi luôn ở Weibo của mình [cười] chúng tôi thật sự rất yêu nhau #”
Kiều Dĩ Thần: “…”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.