Chương 53
Bản Lật Tử
03/12/2016
Chuyện kết hôn của Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần bị phơi bày là tin tức nổi
bật nhất trong Tết Nguyên Đán, đến khi kết thúc kì nghỉ sóng gió này
cũng dần được bình ổn..
Cũng nhờ chuyện lần này, phần đông dân mạng chưa xem [ Âm Thanh Tự Nhiên] đều tìm video xem lại, vì thế lượt xem tiết mục này trong khoảng thời gian ngắn đã tăng vọt.
Dân mạng tua video chậm ba lần, cắt ghép những khoảnh khắc ánh mắt giao nhau của Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần lại thành một bức ảnh lớn, mỹ danh là [Yêu Trong Nháy Mắt].
Vừa mới công bố Weibo, đã khiến rất nhiều bạn trên mạng tranh nhau đăng lại, sau đó lại nhảy ra thêm một người, cũng ghép ảnh như thế, nhưng mà suy nghĩ của anh ta lại khác.
Anh ta trích những lời nhận xét sắc bén của Kiều Dĩ Thần với Đinh Mông ra, cuối cùng viết thêm: Vấn đề nằm ở đây, rốt cuộc Kiều dĩ Thần đã theo đuổi vợ mình thế nào? [cúi chào].
Weibo này đạt được lượt view khá cao, thậm chí có bạn trên mạng còn nói về chủ đề: “Kiều Dĩ Thần đã có vợ, vậy mà tôi vẫn còn là chó độc thân.”
Vài tháng sau khi [ Âm Thanh Tự Nhiên] kết thúc, đón nhận thêm một cao trào mới nào. Người xem cuộc thi ngày càng nhiều, dân mạng nghi ngờ Đinh Mông dựa vào quan hệ để đạt quán quân cũng ngày càng ít.
Đinh Mông thấy người mắng mình, bôi đen mình trên weibo đã giảm hơn phân nửa, tâm trạng tốt lên không ít.
Gần đây cô vừa chụp xong quảng cáo cho một hãng sô cô la, chưa nhận thêm công việc, bởi vì toàn bộ tinh lực đều dồn vào việc thu Album. Ca khúc chủ đề “Cảm ơn” là ca khúc đầu tiên cô chấp bút, mặc dù không phải hoàn hảo nhưng vẫn tiến bộ từng ngày..
Cuối cùng hôm nay cũng thu xong [Nụ Hôn Rực Rỡ], trước lúc thu, Đinh Mông hào hứng bừng bừng đề nghị với Kiều Dĩ Thần:” Cẩu Đản, anh còn nhớ lần trước đã hứa về em về trường ăn gì không?”
Kiều Dĩ Thần: “……”
Anh còn nhớ, nhưng lại không nghĩ đến cô vẫn còn nhớ.
Bây giờ Đinh Mông đang có tâm trạng tốt, anh cũng cảm nhận được, khó có được một ngày xong việc sớm, đưa cô ra ngoài ăn chút gì cũng được:”Ăn gì cũng được, nhưng không được ăn quá cay, biết không?”
“Biết rồi, mau đi thôi!”Nói rồi Đinh Mông kéo Kiều Dĩ Thần ra khỏi phòng thu, để lại chuyên viên thu âm bị ngược thành con chó.
Sau khi hoàn thành Album này, anh ta không bao giờ muốn ghi âm với Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần nữa, thực không cho người khác sống nữa mà..
Đinh Mông và Kiều Dĩ thần không đi thẳng về trường học, mà về nhà trước, bởi vì Đinh Mông nói muốn mặc đồng phục cho có cảm giác.
Đối với loại ý tưởng bộ phát này của cô, Kiều Dĩ Thần chỉ có thể “đau đớn” mà nhận lấy.
Tìm trong tủ quần áo hồi lâu, cuối cùng lấy hai bộ đồng phục ra. Đinh Mông ngạc nhiên nói:”Cẩu Đản, anh chưa vứt đi à!”
…..Đúng vậy, tại sao anh không ném đi? Kiều Dĩ Thần bất đắc dĩ cầm quần áo lên, may là không có mùi nấm mốc nếu không chắc anh không mặc nổi..
Đồng phục là một bộ đồ thể thao rộng rãi, màu xanh kẻ sọc trắng, trước kia Kiều Dĩ Thần mặc vào. Bây giờ anh đã cao 1m86, mặc đồng phục này vào ngắn như áo khoác.
Bên cạnh Đinh Mông nằm trên giường cười:” Cẩu Đản, không ngờ tới anh mặc vào vẫn đẹp trai quá đi ha ha ha.”
Kiều Dĩ Thần:”….”
Tại sao anh lại phải điên với cô thế này?
Kiều Dĩ thần nhìn vào gương, nhíu mày ném cho Đinh mông một bộ:” Em cũng mặc vào.”
“A.” Đinh Mông cười đứng lên, cầm đồng phục trong tay anh mặc vào. Đồng phục nam sinh lớn hơn nữ sinh nhiều, bây giờ Đinh mông mặc đồng phục cấp hai của Kiều Dĩ Thần, lại vừa vặn.
Cô xoay một vòng trước gương, bước đên chỗ Kiều Dĩ Thần tạo dáng chữ V: “Giả trang thành người yêu.”
Kiều Dĩ Thần nở nụ cười:” Không phải lúc học cấp hai em luôn có suy nghĩ như vậy chứ?”
Đinh Mông gật đầu nói:” Đúng vậy, đáng tiếc Chân Soái không thèm để ý đến em.”
Kiều Dĩ Thần:”…….”
Anh mở tủ quần áo ra, tìm khăn quàng cổ, thắt cho Đinh mông, sau đó lôi cô ra ngoài:”Đi thôi.”
Đinh Mông theo anh ra ngoài, trên đường đi rất hăng hái. Bây giờ không phải giờ cao điểm, xe trên đường không nhiều, không lâu sau họ đã đến cửa Thất Trung.
Học sinh còn chưa tan học, nhưng các quán nhỏ đã dọn hàng ra rồi.
Kiều Dĩ Thần ngừng xe, hỏi Đinh Mông lần cuối cùng:” Em thật sự muốn mặc thế này ra ngoài sao?”
Đinh Mtrừng mắt nhìn anh, nắm tay anh nói:” Cẩu Đản, dũng sĩ chân chính luôn có gan đối diện với cuộc đời u tối.”
Kiều Dĩ Thần:”…..”
Nhưng mà anh sợ những người khác sẽ không chấp nhận nổi!
Nói xong thì Đinh Mông bước xuống xe, Kiều Dĩ Thần hít một hơi, cũng mở cửa xe đi ra.
Trường học đối diện đường cái, cách nhau một lối đi. Kiều Dĩ Thần đến bên người Đinh Mông, kéo tay cô chờ đèn xanh.
Đinh Mông ngẩng đầu nhìn Kiều Dĩ Thần, áo đồng phục ngắn cùng quần jean, lộ ra khoản lưng áo cùng chân dài. Cô kéo khăn quàng cổ xuống, nhìn Kiều Dĩ Thần nói:”Cẩu Đản, anh thật sự rất đẹp trai, chắc chắn sẽ làm điên đảo rất nhiều em gái nhỏ.”
Kiều Dĩ Thần cười, nghiêng đầu nhìn cô nói:”Anh chỉ muốn làm điên đảo bà xã anh là đủ rồi.”
Đinh Mông đảo mắt tiến lên ôm thắt lưng anh cọ cọ:” Bà xã đã bị anh hớp hồn từ lâu rồi!”
Kiều Dĩ Thần chớp mắt sửng sốt, xoa đầu cô. Có lẽ vì đã công khai quan hệ nên Đinh Mông ngày càng “thẳng thắn” hơn..
Đây là trong họa có phúc sao?
Anh nhìn đèn xanh phía dưới đèn đỏ đã sáng lên rồi..
.”Đi thôi.” Anh kéo Đinh Mông một lần nữa bước trên con đường đã từng vô số lần đi qua.
Đinh Mông chọn trạm thứ nhất là hàng bán khoai tây thiên tàm, hai người đến trước xe hàng, Đinh Mông cười hì hì nói:”Ông chủ, cho hai chén khoai tây thiên tàm, cho thêm nhiều….Hành tây.”
Chữ “Cay” trong miệng do Kiều Dĩ Thần cứ nhìn chăm chú nên bị biến thành hành tây.
Ông chủ thật sự bỏ thêm rất nhiều hành tây cho họ, lúc trộn khoai tây còn nhìn về phía họ, có chút bất ngờ hỏi:”Cách ăn mặc này của hai người là….?”
Mặt Đinh Mông không thay đổi nói:”Trước kia chúng tôi là học sinh ở đây, đến hồi tưởng lại tuổi thanh xuân ấy mà.”
Kiều Dĩ Thần nghiêng đầu sang một bên, ông chú bán khoai tây cười vui vẻ:”Thanh xuân tươi đẹp, thanh xuân rất đẹp.” Ông ta trộn khoai tây trong hai chén nhỏ, đưa cho Đinh Mông:”Hai phần khoai tây thiên tàm, tổng cộng mười đồng.”
Lông mi Đinh Mông rũ xuống:”Nhưng mà giá lại không có chút thanh xuân nào rồi….”
Cô nhớ trước kia là một đồng một phần đấy….
Kiều Dĩ Thần móc ra mười đồng trả tiền, kéo Đinh Mông đi thật nhanh.
Một phần khoai tây thiên tàm không nhiều, không lâu sau Đinh Mông đã giải quyết xong, thật không biết trước kia lại có thể ăn nó trừ cơm tối. Cô cầm chén ném vào thùng rác, lôi Kiều Dĩ Thần đến trạm thứ hai.
Bây giờ cô chọn nem rán, lúc đi đọc sách hình như mỗi ngày cô đều ghé vào quán của dì bán nem rán.
Hiện tại trước cửa Thất Trung đã đổi một dì khác bán nem rán, nhưng hương vị vẫn giống nhau, hơn nữa giá cả tăng hợp lẽ hơn khoai tây thiên tàm, nem rán chỉ tăng gấp đôi đáng yêu hơn nhiều.
Đinh mông ăn xong cái cuối cùng, nhìn dì bán nem rán nói:”Cho cháu thêm bốn cái nữa, thêm nhiều giấm chua ngọt và mù tạc.”
“Được, dấm chua ngọt và nhiều mù tạc, cậu đẹp trai này có muốn ăn thêm không?”
Kiều Dĩ Thần lắc đầu, nem trên tay anh còn chưa ăn hết.
Bỗng nhiên từ trong trường tiếng chuông tan học vang lên, nhóm học sinh đầu tiên nhanh chóng chạy ra. Mỗi quán hàng rong nhỏ đều có học sinh, Đinh Mông cầm lấy hai cái nem cuối cùng từ chỗ dì bán hàng, cùng Kiều Dĩ Thần đứng lên.
Nhóm học sinh đầu tiên ra chỉ lo ăn, nên không chú ý đến Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần mặc đồ kì cục. Tốp năm tốp ba học sinh từ cửa ra, một nữ sinh cầm điện thoại đang lướt Weibo, bên cạnh có người chọc chọc cô ấy:”Đồ ăn cậu mau nhìn, người kia có chút giống Đinh Mông?”
Bị gọi là đồ ăn mà nữ sinh kia vẫn chỉ nhìn vào điện thoại:”Ai cơ?”
“Quán nem rán ven đường kìa..”
Đồ ăn: ”…..”
Cô ta nhìn theo hướng mà bạn thân chỉ sau đó hơi nhíu mày:” Ôi chao hình như là Đinh Mông, người bên cạnh cô ấy không phải là KIều Dĩ Thần chứ?”
“Đúng đúng, chính là Kiều Dĩ Thần, tớ xem [ m Thanh Tự Nhiên] đã từng thấy anh ấy!”
Đồ ăn cẩn thận xem xét:”Họ mặc đồng phục trước kia của Thất Trung sao?”
“Đúng không, sau lưng ghi là Thất trung, nhưng đồng phục bây giờ của chúng ta là màu lam.”Bạn thân dừng một chút, kinh ngạc nhìn về phía đồ ăn”Chẳng lẽ trước đây họ là học sinh của Thất trung?!”
“Ách…” Đồ ăn nghẹn lời, cảm thấy hai người đã phát hiện một bí mật động trời.
Mà ở ven đường Đinh Mông hoàn toàn không ý thức được bản thân sẽ bị nhận ra, cô xử lí xong nem rán của mình, trông mong nhìn về phía Kiều Dĩ Thần.
Kiều Dĩ Thần:”….”
Anh đối với loại ánh mắt này của cô, quen thuộc đến độ không thể quen thuộc hơn. Anh kìm lòng không được mà cong khóe miệng, đưa cho cô cái nem cuối cùng:”Muốn ăn sao? Nhưng nó không có mù tạc đâu.”
“Không sao không sao.” Đinh Mông nắm tay Kiều Dĩ Thần trực tiếp cắn xuống.
Nữ sinh vây xem bên kia phát ra những tiếng ồn ào nhỏ, cuối cùng cũng hấp dẫn lực chú ý của Kiều Dĩ Thần. Anh quay đầu lại nhìn, chợt nghe một nữ sinh nói:”Ôi trời! Kiều Đại Chân Nhân đúng thật là nam thần! Mặc đồng phục cũng có thể đẹp trai như vậy!”
Kiều Dĩ Thần nhíu mày, kéo Đinh Mông chạy đi:”Được rồi, đi thôi.”
Trong miệng Đinh Mông vẫn còn nem rán, nói năng không rõ hỏi lại:”Sao thế? Em chưa ăn no mà.”
Kiều Dĩ Thần nói”Bị nhận ra rồi, về thôi anh làm thịt bò cho em.”
“Hả? Bị nhận ra?”Đinh Mông bị sặc, giữ chặt ta Kiều Dĩ Thần:”Đi nhanh thôi.”
Lúc đèn xanh vừa bật, hai người cùng các học sinh qua đường, lên xe cực nhanh.
Ngồi trên xe, Đinh Mông mới thở ra một hơi, cô im lặng, cười nhìn Kiều Dĩ Thần nói:”Anh còn nhớ lần trước đã nói với em ở quán thịt nướng rằng chỉ có bạn bè thân thích mới nhận ra em không?, nhận ra em toàn là bạn bè thân thích đấy? Hiện tại đã tiến bộ lên không ít nha.”
Kiều Dĩ Thần lắc đầu cười, không nói gì.
Về đến nhà, anh lấy hai miếng thịt bò ra, chuẩn bị làm cơm tối cho Đinh Mông. Đang thêm chút nến trong bửa ăn, thì Giang Mạn điện thoại đến.
Đinh Mông vừa nhìn thấy tên Giang Mạn thì trong lòng lại khẩn trương, cô tiếp điện thoại, có chút khẩn trương lo sợ hỏi:”Quản lí Giang, có chuyện gì sao?”
Giang Mạn nói:”Hôm nay cô cùng Kiều Dĩ Thần về trường học cũ sao?”
Trong lòng Đinh Mông lộp bộp, Giang Mạn mới mở thiên nhãn sao?”Ách, chúng tôi về trường học cũ, sao cô biết được?”
Giang Mạn nói:”Hai người lên trang đầu rồi.”
Đinh Mông:”…….”
Cô cầm lấy máy tính của Kiều Dĩ Thần ở trên sô pha, cứng nhắc mở Weibo ra. Hot nhất là Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần, tên đầu chủ đề là Chúng Tôi Thật Sự Yêu Nhau.
Đinh Mông:”…..”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giang Mạn nói:”Có người chụp cảnh hai người ở trước cửa trường học, sau đó truyền tin trên Weibo, tiếp đó liên tiếp bị ra ngày càng rộng.”
Đinh Mông:”……”
Liên tiếp…Nghe chuyện này so với tai nạn liên hoàn còn khủng bố hơn!
Cô dùng tay nhấp trên màn hình mấy cái, liền thấy được tin Weibo mà Giang Mạn nói.
Trộm đồ ăn thích ăn đồ ăn: Nói nhiều trong ngày! Ở cửa trường học tận mắt trông thấy vợ chồng Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần! Hai người mặc đồng phục trước đây của Thất Trung, đây là nhịp điệu của thanh mai trúc mã sao? Một cặp đôi không nên quá ân ái, học trưởng Kiều đưa cho học tỷ Đinh một cái nem rán [cười khóc] hiện tại tôi muốn nói với Kiều Đại một câu #Chúng Ta Thật Sự Yêu Nhau#
Bên dưới còn hai ảnh chụp liên quan, một tấm là chụp Đinh mông đang ăn nem rán trên tay Đinh Mông, một tấm là cảnh hai người nắm tay nhau qua đường.
Đinh Mông còn trong chấn động chưa tỉnh lại, thì nghe Giang Mạn ở đầu kia điện thoại nói:”Ý định không tồi, về sau hai người có thể tình cảm nhiều một chút để thành tiêu điểm trên Weibo.”
Cũng nhờ chuyện lần này, phần đông dân mạng chưa xem [ Âm Thanh Tự Nhiên] đều tìm video xem lại, vì thế lượt xem tiết mục này trong khoảng thời gian ngắn đã tăng vọt.
Dân mạng tua video chậm ba lần, cắt ghép những khoảnh khắc ánh mắt giao nhau của Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần lại thành một bức ảnh lớn, mỹ danh là [Yêu Trong Nháy Mắt].
Vừa mới công bố Weibo, đã khiến rất nhiều bạn trên mạng tranh nhau đăng lại, sau đó lại nhảy ra thêm một người, cũng ghép ảnh như thế, nhưng mà suy nghĩ của anh ta lại khác.
Anh ta trích những lời nhận xét sắc bén của Kiều Dĩ Thần với Đinh Mông ra, cuối cùng viết thêm: Vấn đề nằm ở đây, rốt cuộc Kiều dĩ Thần đã theo đuổi vợ mình thế nào? [cúi chào].
Weibo này đạt được lượt view khá cao, thậm chí có bạn trên mạng còn nói về chủ đề: “Kiều Dĩ Thần đã có vợ, vậy mà tôi vẫn còn là chó độc thân.”
Vài tháng sau khi [ Âm Thanh Tự Nhiên] kết thúc, đón nhận thêm một cao trào mới nào. Người xem cuộc thi ngày càng nhiều, dân mạng nghi ngờ Đinh Mông dựa vào quan hệ để đạt quán quân cũng ngày càng ít.
Đinh Mông thấy người mắng mình, bôi đen mình trên weibo đã giảm hơn phân nửa, tâm trạng tốt lên không ít.
Gần đây cô vừa chụp xong quảng cáo cho một hãng sô cô la, chưa nhận thêm công việc, bởi vì toàn bộ tinh lực đều dồn vào việc thu Album. Ca khúc chủ đề “Cảm ơn” là ca khúc đầu tiên cô chấp bút, mặc dù không phải hoàn hảo nhưng vẫn tiến bộ từng ngày..
Cuối cùng hôm nay cũng thu xong [Nụ Hôn Rực Rỡ], trước lúc thu, Đinh Mông hào hứng bừng bừng đề nghị với Kiều Dĩ Thần:” Cẩu Đản, anh còn nhớ lần trước đã hứa về em về trường ăn gì không?”
Kiều Dĩ Thần: “……”
Anh còn nhớ, nhưng lại không nghĩ đến cô vẫn còn nhớ.
Bây giờ Đinh Mông đang có tâm trạng tốt, anh cũng cảm nhận được, khó có được một ngày xong việc sớm, đưa cô ra ngoài ăn chút gì cũng được:”Ăn gì cũng được, nhưng không được ăn quá cay, biết không?”
“Biết rồi, mau đi thôi!”Nói rồi Đinh Mông kéo Kiều Dĩ Thần ra khỏi phòng thu, để lại chuyên viên thu âm bị ngược thành con chó.
Sau khi hoàn thành Album này, anh ta không bao giờ muốn ghi âm với Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần nữa, thực không cho người khác sống nữa mà..
Đinh Mông và Kiều Dĩ thần không đi thẳng về trường học, mà về nhà trước, bởi vì Đinh Mông nói muốn mặc đồng phục cho có cảm giác.
Đối với loại ý tưởng bộ phát này của cô, Kiều Dĩ Thần chỉ có thể “đau đớn” mà nhận lấy.
Tìm trong tủ quần áo hồi lâu, cuối cùng lấy hai bộ đồng phục ra. Đinh Mông ngạc nhiên nói:”Cẩu Đản, anh chưa vứt đi à!”
…..Đúng vậy, tại sao anh không ném đi? Kiều Dĩ Thần bất đắc dĩ cầm quần áo lên, may là không có mùi nấm mốc nếu không chắc anh không mặc nổi..
Đồng phục là một bộ đồ thể thao rộng rãi, màu xanh kẻ sọc trắng, trước kia Kiều Dĩ Thần mặc vào. Bây giờ anh đã cao 1m86, mặc đồng phục này vào ngắn như áo khoác.
Bên cạnh Đinh Mông nằm trên giường cười:” Cẩu Đản, không ngờ tới anh mặc vào vẫn đẹp trai quá đi ha ha ha.”
Kiều Dĩ Thần:”….”
Tại sao anh lại phải điên với cô thế này?
Kiều Dĩ thần nhìn vào gương, nhíu mày ném cho Đinh mông một bộ:” Em cũng mặc vào.”
“A.” Đinh Mông cười đứng lên, cầm đồng phục trong tay anh mặc vào. Đồng phục nam sinh lớn hơn nữ sinh nhiều, bây giờ Đinh mông mặc đồng phục cấp hai của Kiều Dĩ Thần, lại vừa vặn.
Cô xoay một vòng trước gương, bước đên chỗ Kiều Dĩ Thần tạo dáng chữ V: “Giả trang thành người yêu.”
Kiều Dĩ Thần nở nụ cười:” Không phải lúc học cấp hai em luôn có suy nghĩ như vậy chứ?”
Đinh Mông gật đầu nói:” Đúng vậy, đáng tiếc Chân Soái không thèm để ý đến em.”
Kiều Dĩ Thần:”…….”
Anh mở tủ quần áo ra, tìm khăn quàng cổ, thắt cho Đinh mông, sau đó lôi cô ra ngoài:”Đi thôi.”
Đinh Mông theo anh ra ngoài, trên đường đi rất hăng hái. Bây giờ không phải giờ cao điểm, xe trên đường không nhiều, không lâu sau họ đã đến cửa Thất Trung.
Học sinh còn chưa tan học, nhưng các quán nhỏ đã dọn hàng ra rồi.
Kiều Dĩ Thần ngừng xe, hỏi Đinh Mông lần cuối cùng:” Em thật sự muốn mặc thế này ra ngoài sao?”
Đinh Mtrừng mắt nhìn anh, nắm tay anh nói:” Cẩu Đản, dũng sĩ chân chính luôn có gan đối diện với cuộc đời u tối.”
Kiều Dĩ Thần:”…..”
Nhưng mà anh sợ những người khác sẽ không chấp nhận nổi!
Nói xong thì Đinh Mông bước xuống xe, Kiều Dĩ Thần hít một hơi, cũng mở cửa xe đi ra.
Trường học đối diện đường cái, cách nhau một lối đi. Kiều Dĩ Thần đến bên người Đinh Mông, kéo tay cô chờ đèn xanh.
Đinh Mông ngẩng đầu nhìn Kiều Dĩ Thần, áo đồng phục ngắn cùng quần jean, lộ ra khoản lưng áo cùng chân dài. Cô kéo khăn quàng cổ xuống, nhìn Kiều Dĩ Thần nói:”Cẩu Đản, anh thật sự rất đẹp trai, chắc chắn sẽ làm điên đảo rất nhiều em gái nhỏ.”
Kiều Dĩ Thần cười, nghiêng đầu nhìn cô nói:”Anh chỉ muốn làm điên đảo bà xã anh là đủ rồi.”
Đinh Mông đảo mắt tiến lên ôm thắt lưng anh cọ cọ:” Bà xã đã bị anh hớp hồn từ lâu rồi!”
Kiều Dĩ Thần chớp mắt sửng sốt, xoa đầu cô. Có lẽ vì đã công khai quan hệ nên Đinh Mông ngày càng “thẳng thắn” hơn..
Đây là trong họa có phúc sao?
Anh nhìn đèn xanh phía dưới đèn đỏ đã sáng lên rồi..
.”Đi thôi.” Anh kéo Đinh Mông một lần nữa bước trên con đường đã từng vô số lần đi qua.
Đinh Mông chọn trạm thứ nhất là hàng bán khoai tây thiên tàm, hai người đến trước xe hàng, Đinh Mông cười hì hì nói:”Ông chủ, cho hai chén khoai tây thiên tàm, cho thêm nhiều….Hành tây.”
Chữ “Cay” trong miệng do Kiều Dĩ Thần cứ nhìn chăm chú nên bị biến thành hành tây.
Ông chủ thật sự bỏ thêm rất nhiều hành tây cho họ, lúc trộn khoai tây còn nhìn về phía họ, có chút bất ngờ hỏi:”Cách ăn mặc này của hai người là….?”
Mặt Đinh Mông không thay đổi nói:”Trước kia chúng tôi là học sinh ở đây, đến hồi tưởng lại tuổi thanh xuân ấy mà.”
Kiều Dĩ Thần nghiêng đầu sang một bên, ông chú bán khoai tây cười vui vẻ:”Thanh xuân tươi đẹp, thanh xuân rất đẹp.” Ông ta trộn khoai tây trong hai chén nhỏ, đưa cho Đinh Mông:”Hai phần khoai tây thiên tàm, tổng cộng mười đồng.”
Lông mi Đinh Mông rũ xuống:”Nhưng mà giá lại không có chút thanh xuân nào rồi….”
Cô nhớ trước kia là một đồng một phần đấy….
Kiều Dĩ Thần móc ra mười đồng trả tiền, kéo Đinh Mông đi thật nhanh.
Một phần khoai tây thiên tàm không nhiều, không lâu sau Đinh Mông đã giải quyết xong, thật không biết trước kia lại có thể ăn nó trừ cơm tối. Cô cầm chén ném vào thùng rác, lôi Kiều Dĩ Thần đến trạm thứ hai.
Bây giờ cô chọn nem rán, lúc đi đọc sách hình như mỗi ngày cô đều ghé vào quán của dì bán nem rán.
Hiện tại trước cửa Thất Trung đã đổi một dì khác bán nem rán, nhưng hương vị vẫn giống nhau, hơn nữa giá cả tăng hợp lẽ hơn khoai tây thiên tàm, nem rán chỉ tăng gấp đôi đáng yêu hơn nhiều.
Đinh mông ăn xong cái cuối cùng, nhìn dì bán nem rán nói:”Cho cháu thêm bốn cái nữa, thêm nhiều giấm chua ngọt và mù tạc.”
“Được, dấm chua ngọt và nhiều mù tạc, cậu đẹp trai này có muốn ăn thêm không?”
Kiều Dĩ Thần lắc đầu, nem trên tay anh còn chưa ăn hết.
Bỗng nhiên từ trong trường tiếng chuông tan học vang lên, nhóm học sinh đầu tiên nhanh chóng chạy ra. Mỗi quán hàng rong nhỏ đều có học sinh, Đinh Mông cầm lấy hai cái nem cuối cùng từ chỗ dì bán hàng, cùng Kiều Dĩ Thần đứng lên.
Nhóm học sinh đầu tiên ra chỉ lo ăn, nên không chú ý đến Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần mặc đồ kì cục. Tốp năm tốp ba học sinh từ cửa ra, một nữ sinh cầm điện thoại đang lướt Weibo, bên cạnh có người chọc chọc cô ấy:”Đồ ăn cậu mau nhìn, người kia có chút giống Đinh Mông?”
Bị gọi là đồ ăn mà nữ sinh kia vẫn chỉ nhìn vào điện thoại:”Ai cơ?”
“Quán nem rán ven đường kìa..”
Đồ ăn: ”…..”
Cô ta nhìn theo hướng mà bạn thân chỉ sau đó hơi nhíu mày:” Ôi chao hình như là Đinh Mông, người bên cạnh cô ấy không phải là KIều Dĩ Thần chứ?”
“Đúng đúng, chính là Kiều Dĩ Thần, tớ xem [ m Thanh Tự Nhiên] đã từng thấy anh ấy!”
Đồ ăn cẩn thận xem xét:”Họ mặc đồng phục trước kia của Thất Trung sao?”
“Đúng không, sau lưng ghi là Thất trung, nhưng đồng phục bây giờ của chúng ta là màu lam.”Bạn thân dừng một chút, kinh ngạc nhìn về phía đồ ăn”Chẳng lẽ trước đây họ là học sinh của Thất trung?!”
“Ách…” Đồ ăn nghẹn lời, cảm thấy hai người đã phát hiện một bí mật động trời.
Mà ở ven đường Đinh Mông hoàn toàn không ý thức được bản thân sẽ bị nhận ra, cô xử lí xong nem rán của mình, trông mong nhìn về phía Kiều Dĩ Thần.
Kiều Dĩ Thần:”….”
Anh đối với loại ánh mắt này của cô, quen thuộc đến độ không thể quen thuộc hơn. Anh kìm lòng không được mà cong khóe miệng, đưa cho cô cái nem cuối cùng:”Muốn ăn sao? Nhưng nó không có mù tạc đâu.”
“Không sao không sao.” Đinh Mông nắm tay Kiều Dĩ Thần trực tiếp cắn xuống.
Nữ sinh vây xem bên kia phát ra những tiếng ồn ào nhỏ, cuối cùng cũng hấp dẫn lực chú ý của Kiều Dĩ Thần. Anh quay đầu lại nhìn, chợt nghe một nữ sinh nói:”Ôi trời! Kiều Đại Chân Nhân đúng thật là nam thần! Mặc đồng phục cũng có thể đẹp trai như vậy!”
Kiều Dĩ Thần nhíu mày, kéo Đinh Mông chạy đi:”Được rồi, đi thôi.”
Trong miệng Đinh Mông vẫn còn nem rán, nói năng không rõ hỏi lại:”Sao thế? Em chưa ăn no mà.”
Kiều Dĩ Thần nói”Bị nhận ra rồi, về thôi anh làm thịt bò cho em.”
“Hả? Bị nhận ra?”Đinh Mông bị sặc, giữ chặt ta Kiều Dĩ Thần:”Đi nhanh thôi.”
Lúc đèn xanh vừa bật, hai người cùng các học sinh qua đường, lên xe cực nhanh.
Ngồi trên xe, Đinh Mông mới thở ra một hơi, cô im lặng, cười nhìn Kiều Dĩ Thần nói:”Anh còn nhớ lần trước đã nói với em ở quán thịt nướng rằng chỉ có bạn bè thân thích mới nhận ra em không?, nhận ra em toàn là bạn bè thân thích đấy? Hiện tại đã tiến bộ lên không ít nha.”
Kiều Dĩ Thần lắc đầu cười, không nói gì.
Về đến nhà, anh lấy hai miếng thịt bò ra, chuẩn bị làm cơm tối cho Đinh Mông. Đang thêm chút nến trong bửa ăn, thì Giang Mạn điện thoại đến.
Đinh Mông vừa nhìn thấy tên Giang Mạn thì trong lòng lại khẩn trương, cô tiếp điện thoại, có chút khẩn trương lo sợ hỏi:”Quản lí Giang, có chuyện gì sao?”
Giang Mạn nói:”Hôm nay cô cùng Kiều Dĩ Thần về trường học cũ sao?”
Trong lòng Đinh Mông lộp bộp, Giang Mạn mới mở thiên nhãn sao?”Ách, chúng tôi về trường học cũ, sao cô biết được?”
Giang Mạn nói:”Hai người lên trang đầu rồi.”
Đinh Mông:”…….”
Cô cầm lấy máy tính của Kiều Dĩ Thần ở trên sô pha, cứng nhắc mở Weibo ra. Hot nhất là Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần, tên đầu chủ đề là Chúng Tôi Thật Sự Yêu Nhau.
Đinh Mông:”…..”
Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Giang Mạn nói:”Có người chụp cảnh hai người ở trước cửa trường học, sau đó truyền tin trên Weibo, tiếp đó liên tiếp bị ra ngày càng rộng.”
Đinh Mông:”……”
Liên tiếp…Nghe chuyện này so với tai nạn liên hoàn còn khủng bố hơn!
Cô dùng tay nhấp trên màn hình mấy cái, liền thấy được tin Weibo mà Giang Mạn nói.
Trộm đồ ăn thích ăn đồ ăn: Nói nhiều trong ngày! Ở cửa trường học tận mắt trông thấy vợ chồng Đinh Mông và Kiều Dĩ Thần! Hai người mặc đồng phục trước đây của Thất Trung, đây là nhịp điệu của thanh mai trúc mã sao? Một cặp đôi không nên quá ân ái, học trưởng Kiều đưa cho học tỷ Đinh một cái nem rán [cười khóc] hiện tại tôi muốn nói với Kiều Đại một câu #Chúng Ta Thật Sự Yêu Nhau#
Bên dưới còn hai ảnh chụp liên quan, một tấm là chụp Đinh mông đang ăn nem rán trên tay Đinh Mông, một tấm là cảnh hai người nắm tay nhau qua đường.
Đinh Mông còn trong chấn động chưa tỉnh lại, thì nghe Giang Mạn ở đầu kia điện thoại nói:”Ý định không tồi, về sau hai người có thể tình cảm nhiều một chút để thành tiêu điểm trên Weibo.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.