Chương 14
Tát Không Không
15/03/2013
Dụ Vi Hề sửng sốt ba giây sau đó phục hồi lại tinh thần, cười nhạt với anh một cái rồi rất nhanh đứng dậy lao ra ngoài cửa. Điên rồi điên rồi, người đàn ông này điên rồi! Nhưng đi tới trước cửa lại phát hiện cánh cửa kính trong quán đã bị khoá. Dụ Vi Hề xoay người, lúc này mới chú ý đến việc đây đang là buổi chiều mà trong quán không có lấy một người khách, đồng thời, tất cả người phục vụ đều cúi đầu, làm bộ không nhìn thấy bọn họ. "Bịch" một tiếng, tim Dụ Vi Hề chìm xuống đáy cốc, cô đã hiểu ra chủ quán cà phê này chính là Mộ Tử Khâm, cô đã bị rơi vào tay giặc!
Nhìn Mộ Tử Khâm ung dung đi về phía mình, chân Dụ Vi Hề mất hết sức lực, cô dần dần ngồi sụp xuống đất.
"Em đang nghĩ gì thế?". Mộ Tử Khâm hỏi.
"Tôi đang nghĩ nếu mình là một con chim thì tốt biết bao". Trong mắt Dụ Vi Hề tràn đầy ước mơ, "Nếu vậy, tôi có thể tự do mà bay thoát khỏi anh... Đúng rồi, lúc sắp đi còn có thể nhảy lên mặt anh ị một bãi nữa".
Mộ Tử Khâm mỉm cười, "Dù em có biến thành chim thì với dáng người của em cũng không bay nổi đâu".
Dụ Vi Hề mãi cũng quen với mấy lời châm chọc của anh, cô không nói gì nữa mà chỉ thở thật dài. Sau khi bị bắt ở quán cà phê, Mộ Tử Khâm ép cô lên xe đóng sầm cửa lại, bảy rẽ tám quẹo đi tới cái biệt thự trên đỉnh núi kia. Từ nay về sau, Dụ Vi Hề phải nếm trải cuộc sống bị giam cầm. Cô thân cô thế cô, bơ vơ không ai giúp đỡ đành phải tạm thời khuất phục dưới sự lạm dụng uy quyền của anh.
Nghe nói, căn biệt thự này là ba mẹ Mộ Tử Khâm tặng anh làm quà trưởng thành, nếu như bọn họ biết con mình dùng nó để tiếp tay cho việc làm làm phạm pháp thật không biết sẽ có tâm trạng ra sao. Nhưng lúc này Dụ Vi Hề đã không còn lòng dạ nào mà đi quan tâm đến ba mẹ anh nữa, cô chỉ biết là mình sắp buồn chán đến chết rồi.
"Rốt cuộc anh muốn nhốt tôi tới khi nào?". Dụ Vi Hề hỏi.
"Đến khi em không chạy nữa mới thôi”. Mộ Tử Khâm thẳng thắn đáp.
Dụ Vi Hề khẽ cắn môi, "Cùng lắm thì tôi đồng ý tiếp tục làm cấp dưới của anh, ngày nào cũng mang cơm hộp cho anh, chạy việc cho anh. Thế nào?".
"Cấp dưới của anh rất nhiều, thiếu em cũng chẳng sao". Mộ Tử Khâm không bị dụ dỗ.
"Vậy anh còn muốn tôi làm gì?". Dụ Vi Hề hỏi: "Nói thẳng ra đi".
"Yêu cầu của anh em sẽ tuân thủ hết?". Mộ Tử Khâm hỏi lại.
"Sẽ tuân thủ, chỉ cần anh thả tôi ra". Dụ Vi Hề gật đầu như giã tỏi.
Mộ Tử Khâm nhìn cô, chỉ nói một câu: "Lên giường với anh".
"Không được!". Dụ Vi Hề nghiêm túc cự tuyệt: "Chúng ta đã làm sai hai lần, không thể tiếp tục sai lầm nữa".
"Tại sao như thế lại là sai?". Mộ Tử Khâm nhướn mày, "Lẽ nào biểu hiện trong hai lần đó của anh không làm em hài lòng?".
"Không phải chuyện đó", Dụ Vi Hề chọc chọc ngón tay, "Chuyện đó chẳng phải là chuyện mấy người yêu nhau mới làm hay sao?".
"Em cứ tưởng tượng quan hệ giữa chúng ta thành người yêu không được à?". Mộ Tử Khâm nói qua loa.
"Cái gì mà người yêu, rõ ràng là nô lệ và chủ nhân thì có". Dụ Vi Hề bất đắc dĩ lắc đầu.
"Anh cũng không muốn uy hiếp em, có điều", Mộ Tử Khâm đến gần Dụ Vi Hề, chống hai tay bên cạnh người cô, chậm rãi nói: "Nếu như không đồng ý thì cứ ở lại đây mãi mãi là xong mà".
Đây rõ ràng chính là uy hiếp trắng trợn còn gì nữa!
"Tôi muốn nghỉ ngơi, mời ra ngoài". Dụ Vi Hề giận đến tức ngực, đẩy Mộ Tử Khâm ra cửa.
Buổi tối, Dụ Vi Hề lật qua lật lại trên giường không thể ngủ được.
Nếu như không đồng ý thì ở lại đây mãi mãi đi. Câu nói của Mộ Tử Khâm vẫn quanh quẩn bên tai khiến cô toàn thân lạnh ngắt. Không được, còn ở cùng với Mộ Tử Khâm thì cô sẽ phát điên mất.
Dụ Vi Hề ngồi bật dậy, chạy trốn, cô nhất định phải nghĩ cách chạy trốn. Đầu Dụ Vi Hề nhanh chóng hoạt động, đúng rồi, cô có thể lợi dụng lúc này để chạy. Chỉ cần đóng công tắc nguồn điện trước rồi có thể trèo tường ra ngoài, sau đó chạy xuống núi.
Bởi vì sợ Dụ Vi Hề trốn nên tối nào Mộ Tử Khâm cũng khoá cửa dưới lầu lại, không có cách nào mở được. Nhưng thế không làm khó được Dụ Vi Hề, cô lấy ra giường thắt vào thành một dây thật dài, cố định chắc chắn vào chân giường chuẩn bị trèo xuống lầu.
Vốn Dụ Vi Hề cho rằng sẽ không khó lắm, ai ngờ lúc thật sự đứng ở trên bệ cửa sổ cô mới phát hiện chân mình đang run.
"Không sao đâu không sao đâu, mày nhất định có thể làm được mà". Dụ Vi Hề tự an ủi mình nhưng không có tác dụng, chân còn càng run hơn.
"Cố lên cố lên, nếu thành công sẽ cho phép mày được ăn một thùng kem lớn". Dụ Vi Hề không ngừng cố gắng nhưng chân vẫn chẳng có chút sức lực nào.
"Lẽ nào mày định ở cùng Mộ Tử Khâm cả đời chắc?". Dụ Vi Hề bắt đầu uy hiếp bản thân, chiêu này quả nhiên hữu hiệu, chân giật một cái không run nữa.
Dụ Vi Hề canh đúng thời gian, thả ra giường xuống dưới. Người đang lơ lửng giữa trời có một sự sợ hãi không nói nên lời, gió thổi vù vù qua mái tóc, tim như sắp ngừng đập. Dụ Vi Hề nắm chặt ra giường, chậm rãi di chuyển xuống dưới, sắp thành công đến nơi rồi. Thế nhưng, tiếng chó sủa bỗng vang lên. Dụ Vi Hề sợ đến buông cả tay ra, ngã luôn xuống đất.
"Bịch" một tiếng, vật nặng rơi xuống đất. Sau đó là một tiếng khóc kinh thiên động địa đào núi lấp biển rống lên: "Chân của tôi! Hu hu hu!".
"Lá gan em thật không nhỏ". Mộ Tử Khâm trừng mắt nhìn Dụ Vi Hề đang nằm trên giường, cắn răng nói: "Dám nhảy từ lầu hai xuống, đúng là chỉ có em".
"Không phải tôi nhảy mà là trong quá trình trèo xuống không cẩn thận rơi sớm hơn dự định thôi". Dụ Vi Hề nhìn chân phải bị bó như cái bánh chưng của mình, khóc không ra nước mắt.
"May mà lần này chỉ là bị trật, nếu gãy xương thì anh xem em sẽ làm thế nào". Mộ Tử Khâm liếc xéo cô.
"Còn không phải đều là tại anh làm hại hay sao?!". Dụ Vi Hề lẩm bẩm: "Nếu anh chịu thả tôi ra chẳng lẽ tôi lại phải dùng đến cách nguy hiểm này ư?".
Mộ Tử Khâm phản kích: "Nếu em ngoan ngoãn theo anh lên giường chẳng lẽ anh lại nhốt em lại ư?".
"Anh cố tình gây sự!". Dụ Vi Hề tức đến nghẹn họng.
"Em nặng đến mức ngay cả ra giường cũng không tải nổi". Mộ Tử Khâm trả lời lại một cách mỉa mai.
Dụ Vi Hề trùm chăn kín mặt, không muốn nhiều lời với anh, "Tôi muốn đi ngủ, anh đi ra ngoài!".
"Anh sẽ ngủ ở đây". Mộ Tử Khâm nói xong liền chui luôn vào chăn, ôm cô vào lòng.
"Ai muốn ngủ với anh?". Dụ Vi Hề liều mạng giãy dụa.
Nhưng chỉ một câu nói của Mộ Tử Khâm đã khiến cô cứng đờ, "Dụ Vi Hề, em mà còn lộn xộn anh sẽ cưỡng bức em đấy”.
Dụ Vi Hề không muốn bị cưỡng bức, đặc biệt là bị Mộ Tử Khâm cưỡng bức nên cô ngừng giãy dụa, chỉ dám xoay người quay lưng về phía anh.
"Ngủ đi", Mộ Tử Khâm vòng tay lên lưng cô, nhẹ giọng nói: "Nếu đêm muốn uống nước hay muốn đi toilet gọi một tiếng là được".
Hoá ra là anh muốn giúp cô. Dụ Vi Hề nhếch miệng, xem ra Mộ Tử Khâm vẫn còn chút lương tâm.
Màn đêm yên tĩnh, bầu trời ngoài cửa sổ tựa như một dải lụa màu đen lộng lẫy, mềm mại mà cao quý.
Trong lúc yên lặng này, Dụ Vi Hề bỗng nhiên nhớ tới chuyện cũ: "Mộ Tử Khâm, tôi thực sự không hiểu vì sao anh lại tráo quà tôi tặng cho Trịnh Dịch Phong thành đĩa A?".
"Bởi vì em đã làm một chuyện không tốt". Mộ Tử Khâm trả lời.
"Có á?". Dụ Vi Hề nghi hoặc.
"Ngủ". Mộ Tử Khâm nhắm mắt lại, không muốn nhiều lời.
Dụ Vi Hề vẫn nằm nhớ lại thật kĩ nhưng nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra mình đã làm gì đắc tội đến anh.
Sau khi cô bị thương, Mộ Tử Khâm bắt đầu hạ một mệnh lệnh: "Từ hôm nay trở đi, em không được bước đi cũng không được làm việc gì, biết chưa hả?".
"Thế chẳng phải là tôi nằm trên giường cả ngày sao?". Dụ Vi Hề than vãn: "Sẽ buồn chán đến chết mất!".
"Muốn đi đâu thì nói với anh một tiếng, anh sẽ ôm em đi". Mộ Tử Khâm nói.
"Vậy, bây giờ tôi muốn ra phòng khách xem TV". Dụ Vi Hề đưa ra yêu cầu.
Mộ Tử Khâm vươn tay, cẩn thận ôm lấy cô. Lúc đang xuống cầu thang, Mộ Tử Khâm nói: "Dụ Vi Hề, hình như gần đây em béo lên".
Dụ Vi Hề không phục, "Rõ ràng là anh yếu quá thì có".
"Anh không đủ sức? Hôm đó trong phòng làm việc, là ai khóc lóc cầu xin anh đừng tiếp tục nữa, nói mình không chịu nổi ấy nhỉ?". Mộ Tử Khâm mờ ám nhìn cô.
"Đó là tại anh cưỡng bức tôi, có gì đáng đắc ý chứ?". Dụ Vi Hề trừng mắt lườm.
Hai người vừa đấu khẩu vừa đi tới phòng khách. Mộ Tử Khâm nhẹ nhàng đặt Dụ Vi Hề xuống sô pha, cẩn thận để đệm dựa ra sau lưng cô, lại đặt bàn chân bị thương của cô lên đùi mình. Khỏi phải nói, tư thế này đúng là rất dễ chịu, Dụ Vi Hề thoả mãn thở dài, cầm lấy điều khiển từ xa bắt đầu xem TV. Ngửi thấy mùi thơm, có người đưa một quả quýt vào miệng cô. Dụ Vi Hề vô thức nhai mấy miếng, ừm, cũng không tệ lắm, ngọt, mọng nước. Nhưng ba giây sau, cô định thần lại, nhìn về phía Mộ Tử Khâm đang tiếp tục bón quýt cho mình, vô cùng kinh ngạc nói: "Anh... anh đang làm gì thế?".
"Bón hoa quả cho em ăn". Mộ Tử Khâm trả lời thế đấy.
Dụ Vi Hề nhỏ giọng nói: "Mộ Tử Khâm, anh, sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy?" Thật sự khiến cô phải lo sợ.
Mộ Tử Khâm hắng giọng: "Ai đối xử tốt với em? Đừng có ngồi đấy mà tự kỷ. Anh chỉ cho em ăn trước để thử xem quýt có độc hay không thôi".
Dụ Vi Hề không thèm nói lại, quên đi, anh chàng này miệng cứng như đá ấy. Lúc này, màn hình TV xuất hiện một nam minh tinh, Dụ Vi Hề lập tức cười đến sáng láng, không kìm lòng nổi nói: "Đẹp trai quá đi!".
Kết quả, vừa dứt lời, Mộ Tử Khâm đã cướp luôn điều khiển từ xa chuyển kênh khác.
"Anh làm gì thế?". Dụ Vi Hề bất mãn: "Tôi đang xem hay mà".
Mộ Tử Khâm lườm: "Ai bảo em thấy đàn ông là cười như đồ hám giai thế".
"Không phải thấy đàn ông mà là thấy một anh đẹp trai". Dụ Vi Hề sửa lại.
"Vậy em nhìn thấy anh suốt tại sao không cười?". Mộ Tử Khâm hỏi.
Dụ Vi Hề lắc đầu: "Mộ Tử Khâm, anh đúng là một bông hoa thuỷ tiên to đùng”. (hoa thuỷ tiên thường dùng để chỉ những người kiêu căng, tự tin quá mức)
Mộ Tử Khâm vươn tay ra nhéo mặt cô, uy hiếp: "Thử nói lại lần nữa xem?".
"A, đau quá!". Động tác của Mộ Tử Khâm quá mạnh, chạm vào cái chân bị thương của cô, Dụ Vi Hề kêu ầm lên.
Mộ Tử Khâm vội ngồi thẳng dậy, không dám cử động nữa, "Không sao chứ?".
"Anh muốn hại tôi tàn phế à?". Dụ Vi Hề dùng sức đánh vào ngực anh.
Hoàn cảnh đặc biệt, Mộ Tử Khâm không dám đánh trả. Dụ Vi Hề chú ý tới điểm ấy, lập tức mở cờ trong bụng, nhân cơ hội đánh anh mạnh một chút. Mộ Tử Khâm cảnh cáo: "Dụ Vi Hề, đỡ rồi thì thôi đi".
Cơ hội tốt như vậy nếu bỏ qua thì có lỗi với chính mình quá. Dụ Vi Hề liếc xéo, tiếp tục đánh anh. Quá tam ba bận, Mộ Tử Khâm không nhịn được nữa, đột ngột lấy một tay đỡ chân cô, một tay đẩy cô ngã xuống sofa, sau đó cúi người xuống, nhìn cô.
Dụ Vi Hề nuốt nước bọt, ngực bắt đầu căng thẳng. Lần này hình như đùa quá đáng rồi.
Mộ Tử Khâm nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nói: "Dụ Vi Hề, em còn dám làm như thế nữa thì anh sẽ không lưu tình mà cưỡng bức em từ bây giờ đến nửa đêm luôn đấy!".
Chiêu này quả nhiên hiệu quả, Dụ Vi Hề bắt đầu ngoan ngoãn trở lại. Mộ Tử Khâm đắc ý cười cười, cầm điều khiển từ xa không ngừng chuyển kênh. Thấy mình không được xem TV, Dụ Vi Hề nói: "Tôi muốn đi ra ngoài hít thở không khí".
Mộ Tử Khâm vẫn rất kiên nhẫn, ôm ngang người cô đi ra sân sau. Căn biệt thự này ở đỉnh núi, xung quanh được bao bọc bởi một màu xanh, cảnh sắc yên tĩnh. Dụ Vi Hề thở thật sâu, cảm thấy không khí đặc biệt tươi mát. Cô khẽ nói: "Mộ Tử Khâm, thả tôi xuống đi, anh ôm suốt cũng mệt rồi".
"Ai khiến em quan tâm tôi có mệt không". Mộ Tử Khâm liếc cô.
"Không phải anh nói tôi rất nặng sao?". Dụ Vi Hề lẩm bẩm.
"Lắm chuyện, em cứ ngắm phong cảnh đi". Mộ Tử Khâm không thèm nói nhiều với cô.
Vì vậy, Dụ Vi Hề im lặng trở lại, nằm trong vòng ôm của Mộ Tử Khâm lẳng lặng nhìn phong cảnh tựa như một bức tranh. Tay cô vòng qua ôm lưng anh, mặt cô dựa vào lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập đều đều. Đây là lần đầu tiên, Dụ Vi Hề cảm nhận thấy trên người Mộ Tử Khâm trên người có một loại cảm giác an toàn mãnh liệt.
Nhìn Mộ Tử Khâm ung dung đi về phía mình, chân Dụ Vi Hề mất hết sức lực, cô dần dần ngồi sụp xuống đất.
"Em đang nghĩ gì thế?". Mộ Tử Khâm hỏi.
"Tôi đang nghĩ nếu mình là một con chim thì tốt biết bao". Trong mắt Dụ Vi Hề tràn đầy ước mơ, "Nếu vậy, tôi có thể tự do mà bay thoát khỏi anh... Đúng rồi, lúc sắp đi còn có thể nhảy lên mặt anh ị một bãi nữa".
Mộ Tử Khâm mỉm cười, "Dù em có biến thành chim thì với dáng người của em cũng không bay nổi đâu".
Dụ Vi Hề mãi cũng quen với mấy lời châm chọc của anh, cô không nói gì nữa mà chỉ thở thật dài. Sau khi bị bắt ở quán cà phê, Mộ Tử Khâm ép cô lên xe đóng sầm cửa lại, bảy rẽ tám quẹo đi tới cái biệt thự trên đỉnh núi kia. Từ nay về sau, Dụ Vi Hề phải nếm trải cuộc sống bị giam cầm. Cô thân cô thế cô, bơ vơ không ai giúp đỡ đành phải tạm thời khuất phục dưới sự lạm dụng uy quyền của anh.
Nghe nói, căn biệt thự này là ba mẹ Mộ Tử Khâm tặng anh làm quà trưởng thành, nếu như bọn họ biết con mình dùng nó để tiếp tay cho việc làm làm phạm pháp thật không biết sẽ có tâm trạng ra sao. Nhưng lúc này Dụ Vi Hề đã không còn lòng dạ nào mà đi quan tâm đến ba mẹ anh nữa, cô chỉ biết là mình sắp buồn chán đến chết rồi.
"Rốt cuộc anh muốn nhốt tôi tới khi nào?". Dụ Vi Hề hỏi.
"Đến khi em không chạy nữa mới thôi”. Mộ Tử Khâm thẳng thắn đáp.
Dụ Vi Hề khẽ cắn môi, "Cùng lắm thì tôi đồng ý tiếp tục làm cấp dưới của anh, ngày nào cũng mang cơm hộp cho anh, chạy việc cho anh. Thế nào?".
"Cấp dưới của anh rất nhiều, thiếu em cũng chẳng sao". Mộ Tử Khâm không bị dụ dỗ.
"Vậy anh còn muốn tôi làm gì?". Dụ Vi Hề hỏi: "Nói thẳng ra đi".
"Yêu cầu của anh em sẽ tuân thủ hết?". Mộ Tử Khâm hỏi lại.
"Sẽ tuân thủ, chỉ cần anh thả tôi ra". Dụ Vi Hề gật đầu như giã tỏi.
Mộ Tử Khâm nhìn cô, chỉ nói một câu: "Lên giường với anh".
"Không được!". Dụ Vi Hề nghiêm túc cự tuyệt: "Chúng ta đã làm sai hai lần, không thể tiếp tục sai lầm nữa".
"Tại sao như thế lại là sai?". Mộ Tử Khâm nhướn mày, "Lẽ nào biểu hiện trong hai lần đó của anh không làm em hài lòng?".
"Không phải chuyện đó", Dụ Vi Hề chọc chọc ngón tay, "Chuyện đó chẳng phải là chuyện mấy người yêu nhau mới làm hay sao?".
"Em cứ tưởng tượng quan hệ giữa chúng ta thành người yêu không được à?". Mộ Tử Khâm nói qua loa.
"Cái gì mà người yêu, rõ ràng là nô lệ và chủ nhân thì có". Dụ Vi Hề bất đắc dĩ lắc đầu.
"Anh cũng không muốn uy hiếp em, có điều", Mộ Tử Khâm đến gần Dụ Vi Hề, chống hai tay bên cạnh người cô, chậm rãi nói: "Nếu như không đồng ý thì cứ ở lại đây mãi mãi là xong mà".
Đây rõ ràng chính là uy hiếp trắng trợn còn gì nữa!
"Tôi muốn nghỉ ngơi, mời ra ngoài". Dụ Vi Hề giận đến tức ngực, đẩy Mộ Tử Khâm ra cửa.
Buổi tối, Dụ Vi Hề lật qua lật lại trên giường không thể ngủ được.
Nếu như không đồng ý thì ở lại đây mãi mãi đi. Câu nói của Mộ Tử Khâm vẫn quanh quẩn bên tai khiến cô toàn thân lạnh ngắt. Không được, còn ở cùng với Mộ Tử Khâm thì cô sẽ phát điên mất.
Dụ Vi Hề ngồi bật dậy, chạy trốn, cô nhất định phải nghĩ cách chạy trốn. Đầu Dụ Vi Hề nhanh chóng hoạt động, đúng rồi, cô có thể lợi dụng lúc này để chạy. Chỉ cần đóng công tắc nguồn điện trước rồi có thể trèo tường ra ngoài, sau đó chạy xuống núi.
Bởi vì sợ Dụ Vi Hề trốn nên tối nào Mộ Tử Khâm cũng khoá cửa dưới lầu lại, không có cách nào mở được. Nhưng thế không làm khó được Dụ Vi Hề, cô lấy ra giường thắt vào thành một dây thật dài, cố định chắc chắn vào chân giường chuẩn bị trèo xuống lầu.
Vốn Dụ Vi Hề cho rằng sẽ không khó lắm, ai ngờ lúc thật sự đứng ở trên bệ cửa sổ cô mới phát hiện chân mình đang run.
"Không sao đâu không sao đâu, mày nhất định có thể làm được mà". Dụ Vi Hề tự an ủi mình nhưng không có tác dụng, chân còn càng run hơn.
"Cố lên cố lên, nếu thành công sẽ cho phép mày được ăn một thùng kem lớn". Dụ Vi Hề không ngừng cố gắng nhưng chân vẫn chẳng có chút sức lực nào.
"Lẽ nào mày định ở cùng Mộ Tử Khâm cả đời chắc?". Dụ Vi Hề bắt đầu uy hiếp bản thân, chiêu này quả nhiên hữu hiệu, chân giật một cái không run nữa.
Dụ Vi Hề canh đúng thời gian, thả ra giường xuống dưới. Người đang lơ lửng giữa trời có một sự sợ hãi không nói nên lời, gió thổi vù vù qua mái tóc, tim như sắp ngừng đập. Dụ Vi Hề nắm chặt ra giường, chậm rãi di chuyển xuống dưới, sắp thành công đến nơi rồi. Thế nhưng, tiếng chó sủa bỗng vang lên. Dụ Vi Hề sợ đến buông cả tay ra, ngã luôn xuống đất.
"Bịch" một tiếng, vật nặng rơi xuống đất. Sau đó là một tiếng khóc kinh thiên động địa đào núi lấp biển rống lên: "Chân của tôi! Hu hu hu!".
"Lá gan em thật không nhỏ". Mộ Tử Khâm trừng mắt nhìn Dụ Vi Hề đang nằm trên giường, cắn răng nói: "Dám nhảy từ lầu hai xuống, đúng là chỉ có em".
"Không phải tôi nhảy mà là trong quá trình trèo xuống không cẩn thận rơi sớm hơn dự định thôi". Dụ Vi Hề nhìn chân phải bị bó như cái bánh chưng của mình, khóc không ra nước mắt.
"May mà lần này chỉ là bị trật, nếu gãy xương thì anh xem em sẽ làm thế nào". Mộ Tử Khâm liếc xéo cô.
"Còn không phải đều là tại anh làm hại hay sao?!". Dụ Vi Hề lẩm bẩm: "Nếu anh chịu thả tôi ra chẳng lẽ tôi lại phải dùng đến cách nguy hiểm này ư?".
Mộ Tử Khâm phản kích: "Nếu em ngoan ngoãn theo anh lên giường chẳng lẽ anh lại nhốt em lại ư?".
"Anh cố tình gây sự!". Dụ Vi Hề tức đến nghẹn họng.
"Em nặng đến mức ngay cả ra giường cũng không tải nổi". Mộ Tử Khâm trả lời lại một cách mỉa mai.
Dụ Vi Hề trùm chăn kín mặt, không muốn nhiều lời với anh, "Tôi muốn đi ngủ, anh đi ra ngoài!".
"Anh sẽ ngủ ở đây". Mộ Tử Khâm nói xong liền chui luôn vào chăn, ôm cô vào lòng.
"Ai muốn ngủ với anh?". Dụ Vi Hề liều mạng giãy dụa.
Nhưng chỉ một câu nói của Mộ Tử Khâm đã khiến cô cứng đờ, "Dụ Vi Hề, em mà còn lộn xộn anh sẽ cưỡng bức em đấy”.
Dụ Vi Hề không muốn bị cưỡng bức, đặc biệt là bị Mộ Tử Khâm cưỡng bức nên cô ngừng giãy dụa, chỉ dám xoay người quay lưng về phía anh.
"Ngủ đi", Mộ Tử Khâm vòng tay lên lưng cô, nhẹ giọng nói: "Nếu đêm muốn uống nước hay muốn đi toilet gọi một tiếng là được".
Hoá ra là anh muốn giúp cô. Dụ Vi Hề nhếch miệng, xem ra Mộ Tử Khâm vẫn còn chút lương tâm.
Màn đêm yên tĩnh, bầu trời ngoài cửa sổ tựa như một dải lụa màu đen lộng lẫy, mềm mại mà cao quý.
Trong lúc yên lặng này, Dụ Vi Hề bỗng nhiên nhớ tới chuyện cũ: "Mộ Tử Khâm, tôi thực sự không hiểu vì sao anh lại tráo quà tôi tặng cho Trịnh Dịch Phong thành đĩa A?".
"Bởi vì em đã làm một chuyện không tốt". Mộ Tử Khâm trả lời.
"Có á?". Dụ Vi Hề nghi hoặc.
"Ngủ". Mộ Tử Khâm nhắm mắt lại, không muốn nhiều lời.
Dụ Vi Hề vẫn nằm nhớ lại thật kĩ nhưng nghĩ đến nát óc cũng không nghĩ ra mình đã làm gì đắc tội đến anh.
Sau khi cô bị thương, Mộ Tử Khâm bắt đầu hạ một mệnh lệnh: "Từ hôm nay trở đi, em không được bước đi cũng không được làm việc gì, biết chưa hả?".
"Thế chẳng phải là tôi nằm trên giường cả ngày sao?". Dụ Vi Hề than vãn: "Sẽ buồn chán đến chết mất!".
"Muốn đi đâu thì nói với anh một tiếng, anh sẽ ôm em đi". Mộ Tử Khâm nói.
"Vậy, bây giờ tôi muốn ra phòng khách xem TV". Dụ Vi Hề đưa ra yêu cầu.
Mộ Tử Khâm vươn tay, cẩn thận ôm lấy cô. Lúc đang xuống cầu thang, Mộ Tử Khâm nói: "Dụ Vi Hề, hình như gần đây em béo lên".
Dụ Vi Hề không phục, "Rõ ràng là anh yếu quá thì có".
"Anh không đủ sức? Hôm đó trong phòng làm việc, là ai khóc lóc cầu xin anh đừng tiếp tục nữa, nói mình không chịu nổi ấy nhỉ?". Mộ Tử Khâm mờ ám nhìn cô.
"Đó là tại anh cưỡng bức tôi, có gì đáng đắc ý chứ?". Dụ Vi Hề trừng mắt lườm.
Hai người vừa đấu khẩu vừa đi tới phòng khách. Mộ Tử Khâm nhẹ nhàng đặt Dụ Vi Hề xuống sô pha, cẩn thận để đệm dựa ra sau lưng cô, lại đặt bàn chân bị thương của cô lên đùi mình. Khỏi phải nói, tư thế này đúng là rất dễ chịu, Dụ Vi Hề thoả mãn thở dài, cầm lấy điều khiển từ xa bắt đầu xem TV. Ngửi thấy mùi thơm, có người đưa một quả quýt vào miệng cô. Dụ Vi Hề vô thức nhai mấy miếng, ừm, cũng không tệ lắm, ngọt, mọng nước. Nhưng ba giây sau, cô định thần lại, nhìn về phía Mộ Tử Khâm đang tiếp tục bón quýt cho mình, vô cùng kinh ngạc nói: "Anh... anh đang làm gì thế?".
"Bón hoa quả cho em ăn". Mộ Tử Khâm trả lời thế đấy.
Dụ Vi Hề nhỏ giọng nói: "Mộ Tử Khâm, anh, sao anh lại đối xử với tôi tốt như vậy?" Thật sự khiến cô phải lo sợ.
Mộ Tử Khâm hắng giọng: "Ai đối xử tốt với em? Đừng có ngồi đấy mà tự kỷ. Anh chỉ cho em ăn trước để thử xem quýt có độc hay không thôi".
Dụ Vi Hề không thèm nói lại, quên đi, anh chàng này miệng cứng như đá ấy. Lúc này, màn hình TV xuất hiện một nam minh tinh, Dụ Vi Hề lập tức cười đến sáng láng, không kìm lòng nổi nói: "Đẹp trai quá đi!".
Kết quả, vừa dứt lời, Mộ Tử Khâm đã cướp luôn điều khiển từ xa chuyển kênh khác.
"Anh làm gì thế?". Dụ Vi Hề bất mãn: "Tôi đang xem hay mà".
Mộ Tử Khâm lườm: "Ai bảo em thấy đàn ông là cười như đồ hám giai thế".
"Không phải thấy đàn ông mà là thấy một anh đẹp trai". Dụ Vi Hề sửa lại.
"Vậy em nhìn thấy anh suốt tại sao không cười?". Mộ Tử Khâm hỏi.
Dụ Vi Hề lắc đầu: "Mộ Tử Khâm, anh đúng là một bông hoa thuỷ tiên to đùng”. (hoa thuỷ tiên thường dùng để chỉ những người kiêu căng, tự tin quá mức)
Mộ Tử Khâm vươn tay ra nhéo mặt cô, uy hiếp: "Thử nói lại lần nữa xem?".
"A, đau quá!". Động tác của Mộ Tử Khâm quá mạnh, chạm vào cái chân bị thương của cô, Dụ Vi Hề kêu ầm lên.
Mộ Tử Khâm vội ngồi thẳng dậy, không dám cử động nữa, "Không sao chứ?".
"Anh muốn hại tôi tàn phế à?". Dụ Vi Hề dùng sức đánh vào ngực anh.
Hoàn cảnh đặc biệt, Mộ Tử Khâm không dám đánh trả. Dụ Vi Hề chú ý tới điểm ấy, lập tức mở cờ trong bụng, nhân cơ hội đánh anh mạnh một chút. Mộ Tử Khâm cảnh cáo: "Dụ Vi Hề, đỡ rồi thì thôi đi".
Cơ hội tốt như vậy nếu bỏ qua thì có lỗi với chính mình quá. Dụ Vi Hề liếc xéo, tiếp tục đánh anh. Quá tam ba bận, Mộ Tử Khâm không nhịn được nữa, đột ngột lấy một tay đỡ chân cô, một tay đẩy cô ngã xuống sofa, sau đó cúi người xuống, nhìn cô.
Dụ Vi Hề nuốt nước bọt, ngực bắt đầu căng thẳng. Lần này hình như đùa quá đáng rồi.
Mộ Tử Khâm nhìn thẳng vào mắt cô, chậm rãi nói: "Dụ Vi Hề, em còn dám làm như thế nữa thì anh sẽ không lưu tình mà cưỡng bức em từ bây giờ đến nửa đêm luôn đấy!".
Chiêu này quả nhiên hiệu quả, Dụ Vi Hề bắt đầu ngoan ngoãn trở lại. Mộ Tử Khâm đắc ý cười cười, cầm điều khiển từ xa không ngừng chuyển kênh. Thấy mình không được xem TV, Dụ Vi Hề nói: "Tôi muốn đi ra ngoài hít thở không khí".
Mộ Tử Khâm vẫn rất kiên nhẫn, ôm ngang người cô đi ra sân sau. Căn biệt thự này ở đỉnh núi, xung quanh được bao bọc bởi một màu xanh, cảnh sắc yên tĩnh. Dụ Vi Hề thở thật sâu, cảm thấy không khí đặc biệt tươi mát. Cô khẽ nói: "Mộ Tử Khâm, thả tôi xuống đi, anh ôm suốt cũng mệt rồi".
"Ai khiến em quan tâm tôi có mệt không". Mộ Tử Khâm liếc cô.
"Không phải anh nói tôi rất nặng sao?". Dụ Vi Hề lẩm bẩm.
"Lắm chuyện, em cứ ngắm phong cảnh đi". Mộ Tử Khâm không thèm nói nhiều với cô.
Vì vậy, Dụ Vi Hề im lặng trở lại, nằm trong vòng ôm của Mộ Tử Khâm lẳng lặng nhìn phong cảnh tựa như một bức tranh. Tay cô vòng qua ôm lưng anh, mặt cô dựa vào lồng ngực anh, lắng nghe tiếng tim đập đều đều. Đây là lần đầu tiên, Dụ Vi Hề cảm nhận thấy trên người Mộ Tử Khâm trên người có một loại cảm giác an toàn mãnh liệt.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.