Bạn Học, Chào Em!

Chương 21

Tát Không Không

15/03/2013

Khi về đến nhà, Mộ Tử Khâm phát hiện ra tất cả đồ đạc của Dụ Vi Hề đều không thấy đâu nữa. Trên bàn phòng khách chỉ còn lại quả cầu hương anh đã đưa cho cô trước đây không lâu và... chìa khoá căn nhà.

Trong lòng Mộ Tử Khâm chấn động, lập tức gọi điện thoại cho Dụ Vi Hề nhưng cô đã tắt máy. Anh cố bình tĩnh lại, nghĩ rằng Dụ Vi Hề rất có thể quay về nhà Giản Vu Ngôn nên chạy ngay đi xem. Nhưng lúc tới nơi anh thấy cửa mở toang, bên trong không một bóng người. Mộ Tử Khâm lại chạy ngay tới nhà Ngô Luật Quần, anh biết, chỗ Lâm Nhan Ngạn nhất định sẽ có câu trả lời mà mình muốn.

Quả nhiên, Lâm Nhan Ngạn đã sớm ngồi trên sô pha đợi anh đến.

“Dụ Vi Hề đâu?”. Mộ Tử Khâm không muốn phí lời vô ích, hỏi thẳng luôn.

“Chẳng phải cậu đang yêu đương thắm thiết với cái cô Đổng Tả Ưu kia hay sao? Bây giờ lại nghĩ tới Vi Hề làm gì?”. Lâm Nhan Ngạn nói giọng châm chọc.

“Cô ấy rốt cuộc ở đâu?”. Mộ Tử Khâm cụp mắt xuống.

“Cậu hung dữ thế mà làm gì? Chẳng lẽ đang muốn đánh tôi?”. Lâm Nhan Ngạn trừng mắt nhìn anh.

“Cậu...”.

Thấy hai bên đều đang bừng bừng tức giận, Ngô Luật Quần đi ra làm người hoà giải, “Đừng nóng vội, đừng nóng vội, mọi người cùng ngồi xuống, chậm rãi nói... Bà xã à, nể Tử Khâm đang sốt ruột như vậy, em nói cho cậu ấy biết đi”.

Lâm Nhan Ngạn hừ một tiếng, “Cậu ta sốt ruột? Cậu ta có mà vội vã đi hôn cô Đổng Tả Ưu kia mới đúng ấy”.

Mộ Tử Khâm nhíu chặt mày: “Cậu đang nói gì thế hả?”.

“Đừng có chối, chính Vi Hề đã tận mắt nhìn thấy đó”. Lâm Nhan Ngạn khoanh hai tay trước ngực, nói: “Này, nếu như cậu thực sự thích cô Đổng Tả Ưu kia thì đừng có quấn lấy Vi Hề nữa”.

Mộ Tử Khâm rủa thầm một tiếng, Dụ Vi Hề này bình thường đi đến đâu cũng như là có sét đánh, sao riêng lần này lại biến mất không chút dấu vết thế chứ?

“Dụ Vi Hề rốt cục đang ở đâu, tôi phải đi giải thích với cô ấy”. Mộ Tử Khâm nói.

“Sao tôi phải nói cho cậu biết?”. Lâm Nhan Ngạn cười lạnh một tiếng.

“Bởi vì cô ấy là người phụ nữ của tôi”. Mộ Tử Khâm đi tới trước mặt Lâm Nhan Ngạn, nói từng câu từng chữ một: “Nghe rõ chưa? Dụ Vi Hề là người phụ nữ của tôi, ngay bây giờ tôi phải biết cô ấy đang ở đâu, tôi phải tìm cô ấy về!”.

Lâm Nhan Ngạn bị khí thế của anh làm giật mình, hơn nữa ngày mới trở lại bình thường được, cô liếm liếm môi, lẩm bẩm: “Nhưng Vi Hề... đã đi cùng Giản Vu Ngôn rồi”.

“Cái gì?!”. Mộ Tử Khâm xông đến, nắm lấy vai Lâm Nhan Ngạn, “Cậu lặp lại lần nữa xem?!”.

Sợ vợ yêu bị thương, Ngô Luật Quần vội vàng chen vào giữa bọn họ, “Bình tĩnh, mọi người cùng bình tĩnh lại nào”.

Lâm Nhan Ngạn thấy hơi sợ, vội nói luôn một hơi: “À thì, Vi Hề thấy cậu và Đổng Tả Ưu hôn nhau, hết sức đau lòng. Giản Vu Ngôn nhân cơ hội bày tỏ với cậu ấy, cậu ấy nhận lời rồi. Mấy giờ trước, bọn họ đã lên máy bay đến châu Âu, chuẩn bị qua bên đó du lịch nhân tiện bồi dưỡng tình cảm”.

Mộ Tử Khâm nhắm mắt lại, quanh người tản mát ra hơi thở lạnh như băng. Lúc lâu sau, anh mở mắt ra, trong ánh mắt tràn đầy sự kiên quyết, “Luật Quần, tìm giúp tớ một thám tử tư tốt nhất, tớ nhất định phải bắt được cô nàng Dụ Vi Hề chết tiệt kia về”.

Nói được làm được, Mộ Tử Khâm bỏ hết công việc sang một bên, bắt đầu đến châu Âu tìm Dụ Vi Hề. Căn cứ theo tin tức của thám tử, Dụ Vi Hề và Giản Vu Ngôn đi một lèo đến Đức, Đan Mạch, Hà Lan, có vẻ như không có mục tiêu nhất định mà chỉ đi du lịch.

Mộ Tử Khâm không ngừng nghỉ đuổi theo bọn họ, anh tin rằng Dụ Vi Hề vẫn có thể quay về bên mình. Vì cô là người phụ nữ của anh, Mộ Tử Khâm tin tưởng chắc chắn rằng Dụ Vi Hề là của anh.

Vì anh yêu cô, từ năm năm trước vẫn cứ luôn yêu cô, anh không thể nhường cô cho bất cứ ai.

Mộ Tử Khâm vẫn theo dõi sát sao hành trình của Dụ Vi Hề và Giản Vu Ngôn, mỗi ngày đều ngủ muộn dậy sớm, rất cực khổ.

Trong khách sạn, mỗi lần buồn ngủ anh đều thoáng cảm thấy có một hình bóng xinh đẹp nhỏ nhắn đang nằm trong lòng mình. Thế nhưng khi mở mắt ra, trong tay chỉ còn lại không khí và sự cô đơn lạnh lẽo. Mộ Tử Khâm bắt đầu nhớ lại từng nụ cười từng cái nhíu mày của Dụ Vi Hề, sự yếu đuối của cô, nhớ bộ dạng cô khi bị anh bắt nạt, nhớ tiếng cười vui vẻ của cô, nhớ cả má lúm đồng tiền bên má. Tất cả, tất cả, đều hiện lên rõ ràng trước mắt.

Mỗi lúc như vậy, lồng ngực Mộ Tử Khâm lại tựa như có một lỗ hổng rất lớn. Thời gian trôi đi, anh bắt đầu hoài nghi lần đầu tiên rằng nếu như Dụ Vi Hề thực sự nghĩ Giản Vu Ngôn tốt hơn mình, có lẽ cô sẽ yêu Giản Vu Ngôn, đến lúc đó bản thân anh sẽ ra sao? Từ trước tới giờ đối với Dụ Vi Hề, anh đều rất tự tin, thế nhưng lần này trong lòng anh không có đến một chút của sự tự tin đó.

Qua hơn hai tháng không ngừng truy tìm, Mộ Tử Khâm rốt cục cũng tìm được bọn họ trong một khách sạn ở Pháp. Từ nhân viên khách sạn, anh đã tra ra được quả thực có một người đàn ông Trung Quốc tên là Giản Vu Ngôn đi cùng với một cô gái đang ở tại phòng 408.

Bọn họ ở cùng một phòng... hoá ra đã thân mật đến thế rồi.

Mộ Tử Khâm đi tới trước phòng 408, giơ tay lên nhưng mãi vẫn không gõ cửa. Do dự hồi lâu, anh quay xuống đại sảnh.

Dưới sự tấn công bằng tiền boa của Mộ Tử Khâm, người phục vụ nói hết từ đầu đến cuối tất cả những gì mình biết.

Anh ta nói, cô gái bên cạnh Giản Vu Ngôn mỗi ngày đều hết sức vui vẻ, lúc nào cũng cười nói liên tục; anh ta nói, chính tai anh ta đã nghe cô gái kia nói “em yêu anh” với Giản Vu Ngôn; anh ta nói, hai người đã bắt đầu chuẩn bị đính hôn.

Mộ Tử Khâm lẳng lặng ngồi trong đại sảnh khách sạn, dưới ngọn đèn mờ tối, anh gục đầu xuống, bóng của hàng lông mi phủ lên khuôn mặt khôi ngô, nặng nề đến khác thường.

Anh đã mất cô rồi phải không? Anh đã vĩnh viễn đánh mất Dụ Vi Hề. Cho dù anh đã từng thề rằng mình nhất định phải cướp lại Dụ Vi Hề nhưng anh đã không đoán trước được tình huống lúc này - Dụ Vi Hề, đã yêu Giản Vu Ngôn.

Còn phải tranh giành ư? Còn có thể giành lại được cô ư?

Cô bây giờ đang rất hạnh phúc, theo như người phục vụ nói thì mỗi ngày cô đều tươi cười. Nếu vậy thì từ bỏ đi thôi, rời xa cô ấy đi thôi.

Chỉ là... anh thực sự cho rằng, nếu có ngày sau anh nhất định sẽ có thể biến cô trở thành người con gái hạnh phúc nhất trên thế giới.

Anh thực sự đã từng cho rằng như thế.

Mộ Tử Khâm nhắm mắt lại, nắm chặt tay, chặt đến mức lòng bàn tay đã cảm thấy đau. Anh xoè lòng bàn tay ra, bên trong là quả cầu hương kia. Đó là thứ mà anh đã phải tìm khắp các chợ đồ cũ, mất rất nhiều công sức mới tìm được. Vì anh đã nghe thấy Dụ Vi Hề nói chuyện điện thoại rằng cô thích nó. Chỉ bởi vì cô muốn, chỉ bởi vì anh muốn nhìn thấy nụ cười của cô nên anh đã cố gắng hết sức khiến cô hài lòng.

Thế nhưng bây giờ... Tất cả đều kết thúc rồi.

Cuối cùng, Mộ Tử Khâm đứng dậy, gọi người phục vụ dặn anh ta giao món đồ này cho bạn gái của Giản Vu Ngôn, sau đó anh đi ra ngoài cửa. Ngẩng đầu nhìn, trên bầu trời là một màu xanh thẳm. Coi như thế là hết, chỉ cần cô hạnh phúc là được rồi, chỉ cần cô... vui vẻ là đủ rồi.

Mộ Tử Khâm bước từng bước ra ngoài. Nhưng khi anh vừa đi tới cửa thì giọng nói của người phục vụ kia vang lên: “Tiểu thư, đây là đồ mà một vị tiên sinh nhờ tôi đưa cho cô. À, chính là vị đang đứng ở cửa kia kìa”.

Mộ Tử Khâm dừng bước, anh biết là Dụ Vi Hề đến. Trong lòng anh vẫn còn lưu luyến, vẫn còn không nỡ. Nếu vậy, hãy để anh nhìn cô một lần cuối cùng, chỉ nhìn mà thôi.

Vì thế, anh xoay người, nhìn thấy Giản Vu Ngôn cùng với người bên cạnh anh ta là... Đổng Tả Ưu?! Sao lại là Đổng Tả Ưu? Mộ Tử Khâm sững sờ.

Đổng Tả Ưu cười đi tới, hỏi: “Tử Khâm, anh đến tìm em à? Sao lại tặng cái này cho em?”.

“Hình như cậu ta đến tìm Dụ Vi Hề thì phải”. Giản Vu Ngôn vội vàng nói: “Tôi biết ngay mà, nhất định là cậu nghe Lâm Nhan Ngạn nói, cho rằng người đi cùng tôi là Dụ Vi Hề. Thế nên mới không ngại cực khổ mà đuổi theo, Mộ Tử Khâm, xem ra cậu quả thực rất yêu Dụ Vi Hề”.

Đổng Tả Ưu nhìn Mộ Tử Khâm, trong mắt bỗng nhiên lại tràn ngập hứng thú, “Mộ Tử Khâm, thật thế à?”.

Đầu óc Mộ Tử Khâm hoạt động cấp tốc, sau đó, anh mỉm cười, “Giản Vu Ngôn, tôi không hiểu cậu đang nói gì. Tôi vì nghe tin cậu và Tả Ưu sắp đính hôn nên mới tới ngăn cản. Tả Ưu, em phải biết rằng cái người tên Giản Vu Ngôn này nhân từ đầu tới cuối căn bản không hề yêu em, em thực sự còn muốn ở bên cậu ta?”.

“Chính là bởi vì anh ấy không yêu em nên em mới yêu anh ấy”. Đổng Tả Ưu thản nhiên cười, mị hoặc chúng sinh, “Tử Khâm, rất xin lỗi, chúng ta không thể được đâu”.

“Đừng trúng kế của cậu ta!”. Giản Vu Ngôn vội nhắc nhở: “Cậu ta rõ ràng rất ghét em, người cậu ta thích là Dụ Vi Hề!”.

“Vu Ngôn, anh đừng nói dối nữa, đến cả Dụ Vi Hề cũng nhận ra là anh muốn đẩy em cho Mộ Tử Khâm. Nhưng”, Đổng Tả Ưu vuốt ve khuôn mặt anh, nhẹ nhàng nói: “Vô ích thôi, Vu Ngôn, anh vĩnh viễn không trốn thoát khỏi lòng bàn tay em đâu”.

Mộ Tử Khâm cười thầm trong lòng nhưng ngoài mặt lại ra vẻ buồn bực, anh lấy lại quả cầu hương trong tay Đổng Tả Ưu, tung ra một câu trí mạng: “Tả Ưu, chỉ cần em một ngày chưa kết hôn với Giản Vu Ngôn thì một ngày anh cũng sẽ không buông tha cho em”. Nói xong, anh sải bước ra khỏi khách sạn.

Phía sau truyền đến đoạn đối thoại của hai người.

“Vu Ngôn, chúng ta hãy kết hôn sớm một chút đi, đừng cho Mộ Tử Khâm hi vọng nữa”.

Giản Vu Ngôn xé rách cái áo khoác mỏng, nghiến răng nghiến lợi hét: “Mộ Tử Khâm, tôi phải giết cậu!”.



Sau đó, Mộ Tử Khâm về nước với tốc độ của ánh sáng, lao luôn tới nhà Ngô Luật Quần, tìm đôi vợ chồng nhà kia khởi binh vấn tội: “Không ngờ hai người các cậu dám liên hợp lại chỉnh tôi?!”.

“Ai bảo cậu phá đám tiệc cưới của tôi, lại còn chết không chịu hối cải? Làm như vậy đã là hời cho cậu lắm rồi đấy”. Lâm Nhan Ngạn không thèm để ý.

“Tử Khâm, hết cách mà, Nhan Ngạn cô ấy đang mang thai, phụ nữ có thai là to nhất, tôi chỉ đành nghe lời cô ấy chỉnh cậu một chút vậy”. Ngô Luật Quần vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Rốt cục mọi chuyện là thế nào?”. Mộ Tử Khâm gặng hỏi.

Dù sao cũng đã đùa đủ rồi, nói cho cậu ta biết cũng chẳng sao, Lâm Nhan Ngạn cười khúc khích nói ra sự thật.

Hôm đó...

“Anh nói, hai người chúng ta mới là phù hợp nhất, không phải sao?”. Giản Vu Ngôn cúi đầu hôn lên mu bàn tay cô, “Vi Hề, hãy thử ở bên anh nhé”.

Dụ Vi Hề nhìn anh, lẳng lặng mà nhìn anh, đáy mắt bỗng nhiên hiện lên sự hoài nghi, “Giản Vu Ngôn, anh định lợi dụng tôi để báo thù Mộ Tử Khâm đúng không?”.

Lông mày Giản Vu Ngôn khẽ giật giật rồi lập tức chối: “Sao có thể thế được? Sao em lại nghĩ vậy chứ?”.

“Bởi vì sự thực là như thế”. Dụ Vi Hề liên hệ tất cả mọi chuyện từ trước tới giờ lại, cho ra kết quả cuối cùng, “Nhất định là anh đến tìm Nhan Ngạn trước, bảo cô ấy đưa tôi đến nhà anh. Vì lúc đó Nhan Ngạn còn đang giận tôi nên đã đồng ý. Sau đó, anh lại tới khách sạn, cố ý hôn tôi trước mặt mọi người chính là để khiến cho Mộ Tử Khâm tức giận. Tiếp tục, anh lại nói với Mộ Tử Khâm rằng tôi và anh hẹn hò cũng là vì muốn anh ấy không vui. Nói chung, anh chính là muốn trả thù anh ấy. Thế nhưng bây giờ, anh ấy vẫn không quên được Đổng Tả Ưu, theo lý thuyết, anh hẳn là phải đi phá đám mới đúng, sao lại đến dụ dỗ tôi?”.

Dụ Vi Hề chậm rãi nheo mắt lại: “Tất cả mọi chuyện đều không bình thường. Nói đi, rốt cục anh có âm mưu gì?!”.

“Em suy nghĩ nhiều quá rồi”. Giản Vu Ngôn không chịu thừa nhận.

“Được, anh đã không nói thì đừng trách tôi vô tình”. Dụ Vi Hề nói xong liền đứng dậy, đi vào bếp lấy sốt cà chua ra.

“Em định làm gì?”. Giản Vu Ngôn cảm nhận thấy nguy hiểm.

“Anh đã nhất quyết không chịu nói, nếu vậy, tôi sẽ đổ sốt cà chua lên sofa! Cho anh vĩnh viễn cũng không dám ngồi xuống!”. Dụ Vi Hề uy hiếp.

“Dụ Vi Hề, em ngàn vạn lần đừng làm bậy”. Trán Giản Vu Ngôn toát mồ hôi lạnh, chỉ tưởng tượng ra hình ảnh này cũng đã làm anh không thể chịu đựng được.

“Vậy anh có nói hay không?”. Dụ Vi Hề hỏi.

“Căn bản là không có âm mưu gì”. Giản Vu Ngôn thà chết vẫn ngậm chặt miệng.

“Được, đây là anh ép tôi đấy nhé!”. Dụ Vi Hề nói xong bắt đầu phun sốt cà chua ra khắp nơi, chỉ chốc lát, trên sofa, trên tường, trên trần nhà, chỗ nào cũng dính cái chất lỏng màu đỏ.

Thấy thế, cả người Giản Vu Ngôn như có kiến bò, anh lập tức lao lên cướp lấy sốt cà chua.

Dụ Vi Hề không chịu ngừng, chạy về phòng lấy một cái hộp, mở ra, uy hiếp: “Đây là những sợi tóc rụng mà trước đây tôi đã nhặt vào. Bây giờ nếu anh còn không chịu nói thật tôi sẽ cho chúng nó vào chăn anh, cho lên quần áo, cho vào khắp ngõ ngách trong phòng anh!”.

Nói xong cô chạy vọt vào phòng Giản Vu Ngôn, giả vờ sắp đổ tóc ra. Giản Vu Ngôn rốt cục không nhịn nổi nữa, đành nói thật: “Bởi vì anh muốn đẩy Đổng Tả Ưu cho cậu ta!”.

“Vì sao?”. Dụ Vi Hề không hiểu, “Hai người chẳng phải đã từng vì tranh giành Đổng Tả Ưu mà trở mặt hay sao?”.

“Bọn anh là vì muốn đá Đổng Tả Ưu sang cho người kia nên mới trở mặt”. Bị những sợi tóc làm kích thích quá độ, Giản Vu Ngôn nói hết từ đầu đến cuối, “Đổng Tả Ưu là con gái độc nhất của vua đồ gia dụng Đổng Thành Huy, từ nhỏ đã được nuông chiều tạo thành một tính cách quái dị - chỉ thích người nào ghét cô ta. Ban đầu, cô ta gặp Mộ Tử Khâm trong một bữa tiệc, bị Mộ Tử Khâm mắng nên bắt đầu quấn lấy cậu ta. Em vĩnh viễn cũng sẽ không biết công lực quấn lấy người khác của cô ta kinh khủng cỡ nào đâu, đến cả Mộ Tử Khâm cũng không thể chịu đựng nổi. Càng mắng chửi cô ta càng dây dưa kinh khủng hơn, giống như vô số sợi dây quấn chặt lấy em khiến em không thể thở nổi vậy. Rốt cục, Mộ Tử Khâm cũng tra ra được nguyên nhân, bắt đầu cố gằng hết sức làm theo mọi điều cô ta nói. Kết quả, Đổng Tả Ưu mất hứng thú với cậu ta. Đáng hận nhất chính là, vì muốn được thoát khỏi Đổng Tả Ưu hoàn toàn, Mộ Tử Khâm lại đẩy cô ta sang cho anh! Thật sự là quá bỉ ổi! Những ngày đó... quả thực là nghĩ lại mà kinh. Sau đó, anh rốt cục hiểu rõ tính cách của Đổng Tả Ưu, thành công thoát khỏi cô ra. Mọi chuyện không thể quên đi dễ thế được, anh quyết định phải trả thù Mộ Tử Khâm. Vì vậy, anh đã tìm đến Lâm Nhan Ngạn, liên hợp lại với cô ấy cùng chỉnh Mộ Tử Khâm. Anh tiếp cận em, hôn em, nói rằng đang hẹn hò với em đều là vì muốn cho cậu ta tức giận, anh đã thành công. Nhưng chỉ tức giận thôi còn chưa đủ, anh lại báo tin cho Đổng Tả Ưu, khiến cô ta cho rằng Mộ Tử Khâm đã quên cô ta. Quả nhiên, Đổng Tả Ưu không chịu thua, lập tức tới tìm Mộ Tử Khâm. Sau đó anh đã sắp xếp để Đổng Tả Ưu nhắm vào em, anh biết rõ vì sợ cô ta dây dưa, Mộ Tử Khâm nhất định sẽ giúp cô ta và đồng thời sẽ khiến em đau lòng ra đi, tiến vào vòng tay anh. Nếu như chuyện này thực sự xảy ra thì đó mới chính là đả kích trí mạng với cậu ta”.

Nghe thế, giọng nói của Dụ Vi Hề có chút kích động: “Vì sao, vì sao sự ra đi của tôi sẽ là đả kích lớn nhất đối với anh ấy?”.

Giản Vu Ngôn chậm rãi nói: “Bởi vì, cậu ta vẫn yêu em”.

Dụ Vi Hề đã quá xúc động, nhất thời nói không nên lời.

Giản Vu Ngôn tiếp tục nói: “Mộ Tử Khâm có một bức ảnh của em, cậu ta thường xuyên lặng lẽ lấy ra xem... Mỗi lúc như thế, ánh mắt cậu ta lại trở nên đặc biệt dịu dàng. Chắc chắn, cậu ta vẫn luôn yêu em”.

Trái tim vốn đang băng giá của Dụ Vi Hề bắt đầu nứt ra một đường, từ bên trong chảy ra một dòng nước ấm áp từng chút từng chút khiến cả người cô tan ra, hoà trong niềm hạnh phúc.

Mộ Tử Khâm yêu cô.

“Vậy tại sao Mộ Tử Khâm không nói sự thật cho tôi biết?”. Dụ Vi Hề hỏi.

“Cậu ta nhất định là xấu hổ nên không nói cho em biết, không ngờ cậu ta lại sợ Đổng Tả Ưu, sợ một người phụ nữ”. Giản Vu Ngôn nói xong, thở một hơi thật dài, “Thực ra, chuyện anh muốn em làm bạn gái anh cũng không hoàn toàn là vì trả thù. Vi Hề, anh... cũng thích em”.

Dụ Vi Hề nhíu mày, “Vì sao anh lại thích tôi?”.

“Bởi vì, em là người duy nhất có thể chịu đựng được người nghiện sạch sẽ như anh”.

“Không hẳn thế”, Dụ Vi Hề mỉm cười, “Còn có một người cũng sẽ rất vui vẻ chịu đựng thói sạch sẽ của anh”.

“Ai?”. Giản Vu Ngôn hỏi.

Lúc này, phía sau vang lên một giọng nói: “Hoá ra, người thích Dụ Vi Hề là anh”.

Giản Vu Ngôn cứng ngắc xoay người nhìn thấy Đổng Tả Ưu. Ánh mắt cô nhìn anh lại khôi phục sự hứng thú: “Xem ra Mộ Tử Khâm nói không sai, anh quả nhiên là cố ý đẩy em sang cho anh ta”.

Giản Vu Ngôn hít một hơi thật sâu, nắm chặt lấy tay cô, “Tả Ưu, em hiểu lầm rồi, em không biết anh yêu em nhiều đến thế nào đâu”.

“Không phải”, Dụ Vi Hề nở một nụ cười tà ác, “Đổng tiểu thư, người Giản Vu Ngôn yêu chính là tôi, anh ấy vừa mới bày tỏ với tôi xong”.

Mắt Giản Vu Ngôn bắn ra mấy tia phẫn nộ, “Dụ Vi Hề! Em!

“”Đừng trốn tránh nữa, đàn ông mà em đã nhắm chưa ai có thể thoát được”. Đổng Tả Ưu kéo áo Giản Vu Ngôn, “Đi, ngoan ngoãn đi châu Âu với em, chúng ta từ từ bồi dưỡng tình cảm!”.

Nói xong, cô cứ thế lôi Giản Vu Ngôn ra ngoài.

Lúc này, Lâm Nhan Ngạn chạy tới, nhìn tình cảnh này không hiểu ra sao, “Rốt cục là đã xảy ra chuyện gì?”.

Dụ Vi Hề nói hết mọi chuyện từ đầu chí cuối cho cô biết rồi oán giận nói:”Nhan Ngạn, không ngờ cậu lại cấu kết với Giản Vu Ngôn chỉnh bọn tớ? Tớ thất vọng về cậu quá rồi đấy”.

“Ai bảo các cậu phá hỏng hôn lễ của tớ?”. Lâm Nhan Ngạn cây ngay không sợ chết đứng, tiếp tục thở dài, “Hơn nữa, ai mà biết cậu lại yêu cậu ta sâu đậm đến thế?”.

Dụ Vi Hề cười khúc khích, “Tớ cũng không ngờ sẽ có một ngày như thế”.

Lâm Nhan Ngạn đảo mắt, “Vi Hề, Mộ Tử Khâm đã từng nói cậu ta yêu cậu chưa?”.

Dụ Vi Hề lắc đầu, “Anh ấy làm gì có chuyện sẽ nói mấy lời tâm tình như thế chứ?”.

“Nếu như tớ có cách khiến cậu ta nói ra thì sao?”. Lâm Nhan Ngạn nháy nháy mắt.

“Cậu có cách gì?”. Dụ Vi Hề tò mò.

Mắt Lâm Nhan Ngạn chợt sáng lên, “Cứ chờ mà xem”.

Vĩ thanh

“Vì thế sau đó khi cậu đến tìm tôi, tôi đã lừa cậu là Vi Hề đã đi châu Âu với Giản Vu Ngôn”. Lâm Nhan Ngạn nói: “Mọi chuyện là vậy”.

“Vậy Vi Hề bây giờ đang ở đâu?”. Mộ Tử Khâm hỏi.



“Nói cho cậu biết cũng được, có điều, trước hết cậu phải cho chúng tôi biết rốt cuộc cậu có yêu Vi Hề hay không”. Lâm Nhan Ngạn hỏi.

Mộ Tử Khâm sốt ruột, “Sao tôi phải trả lời câu hỏi này của cậu? Mau nói cho tôi biết Vi Hề đang ở đâu!”.

“Không được”. Thái độ Lâm Nhan Ngạn rất kiên quyết, “Tôi cứ muốn nghe chính miệng cậu nói yêu cậu ấy cơ”.

“Lâm! Nhan! Ngạn!”. Mộ Tử Khâm trừng mắt nhìn cô, ánh mắt bắt đầu bốc hoả.

“Đừng trách tôi không nhắc nhở cậu”. Lâm Nhan Ngạn thổi thổi móng tay, “Mẹ Vi Hề ở bên Mỹ đang rất nóng lòng tìm bạn trai cho cậu ấy đây, chậm thêm chút nữa chỉ sợ cậu sẽ không làm gì được nữa đâu”.

Mộ Tử Khâm vẫn trầm mặc, hàm dưới căng ra, gân xanh hai bên thái dương cũng nổi lên. Ngô Luật Quần vội vàng dùng thân mình bảo vệ cho Lâm Nhan Ngạn, rất sợ Mộ Tử Khâm trong phút kích động sẽ giết cô bịt đầu mối.

Nhưng đúng lúc này, Mộ Tử Khâm lại nói tuy khẽ mà rõ ràng, “Đúng, tôi yêu cô ấy, tôi yêu Dụ Vi Hề”.

Không chỉ có Lâm Nhan Ngạn mà ngay cả Ngô Luật Quần cũng vô cùng kinh ngạc. Không ngờ Mộ Tử Khâm cũng sẽ nói mấy lời này? Cậu ta thực sự nói ra rồi?!

Vừa dứt lời thì có tiếng động phát ra từ trên cầu thang, Mộ Tử Khâm ngẩng đầu nhìn thấy Dụ Vi Hề.

Cô đứng trên cầu thang, nhìn anh thật chăm chú, trong ánh mắt có kinh ngạc, có kích động, có vui mừng, có yêu thương.

Trong tình cảnh đó, Mộ Tử Khâm lại cắn chặt răng, tay nắm chặt đến phát ra tiếng canh cách. Khi anh đi khắp thế giới tìm kiếm thì không ngờ cô gái này lại bình tĩnh ngồi đợi ở đây? Nghĩ vậy, Mộ Tử Khâm hét lên một tiếng, xông luôn lên kéo Dụ Vi Hề vào căn phòng trên lầu.

“Anh chưa từng thấy cậu ta giận dữ như vậy bao giờ, Vi Hề không sao chứ?”. Ngô Luật Quần lo lắng.

“Cậu ấy nhất định sẽ bị trừng phạt nghiêm khắc, có điều đấy cũng là báo ứng cho việc cậu ấy phá hoại tiệc cưới của em thôi”. Lâm Nhan Ngạn lộ ra ánh mắt khát máu, “Kẻ phá hỏng hôn lễ của ta tất cả sẽ không bao giờ có kết cục tốt đẹp”.

Nghe vậy, Ngô Luật Quần rùng mình một cái. Xem ra, sau này mình phải tự cầu nhiều phúc rồi.

Khoá chặt cửa vào xong, lửa giận tích tụ đã lâu của Mộ Tử Khâm rốt cục cũng bùng lên, anh nắm hai vai cô, hét ầm lên: “Dụ Vi Hề, em thật to gan, dám đùa giỡn với anh!”.

Dụ Vi Hề lần này không hề sợ hãi, trong ánh mắt cô ẩn chứa nét vui mừng, “Mộ Tử Khâm, anh... thực sự yêu em ư?”.

Mặt Mộ Tử Khâm hơi đỏ lên, cứng miệng nói: “Ai bảo anh yêu em, anh chỉ là muốn biết chỗ em đang ở từ miệng Lâm Nhan Ngạn rồi tóm em về cho một trận thôi”.

Dụ Vi Hề lẳng lặng nhìn Mộ Tử Khâm. Anh gầy và tiều tụy đi nhiều, râu không cạo rậm hẳn lên. Xem ra, hai tháng qua anh đã chịu không ít cực khổ.

Trong nháy mắt cô hiểu ra, nếu như mình không quan trọng, nếu như anh ấy không yêu mình thì tại sao phải vất vả đuổi theo như vậy chứ?

Dụ Vi Hề cụp mắt xuống, vòng tay níu cổ anh, chủ động hôn, “Mộ Tử Khâm, em yêu anh”.

Mộ Tử Khâm nhìn cô thật chăm chú, “Em nói cái gì?”.

Dụ Vi Hề chậm rãi nói: “Em nói rằng em yêu anh, rất yêu, rất yêu anh”.

“Nếu vậy thì hãy mở cái này ra đi”. Mộ Tử Khâm lấy quả cầu hương bằng bạc ra đưa cho cô.

Dụ Vi Hề làm theo, cô kinh ngạc phát hiện ra bên trong nó có một chiếc nhẫn kim cương lóng lánh.

Mộ Tử Khâm cầm lấy chiếc nhẫn kim cương, quì một gối xuống, nói ba chữ: “Lấy anh nhé”.

Khoé miệng Dụ Vi Hề không kìm được cong lên, nhưng nước mắt cô cũng không nhịn được mà rơi xuống.

“Sao thế?”. Trong giọng nói của Mộ Tử Khâm lộ vẻ lo lắng, “Đồng ý hay là không đồng ý?”.

“Nếu”, Dụ Vi Hề hít hít mũi, “Nếu em không đồng ý thì sao?”.

“Thì anh sẽ nhốt em vào một chỗ cùng anh cho đến khi nào em đồng ý mới thôi”. Mộ Tử Khâm trả lời như thế.

Dụ Vi Hề cười ra tiếng. Đây chính là Mộ Tử Khâm, một Mộ Tử Khâm ngang ngược, độc mồm độc miệng; một Mộ Tử Khâm yêu cô nhưng chưa bao giờ chịu nói ra; một Mộ Tử Khâm chỉ thuộc về cô mà thôi.

Dụ Vi Hề cầm lấy nhẫn kim cương, nói: “Muốn em lấy anh cũng được, nhưng trước hết phải đáp ứng một yêu cầu của em”.

“Yêu cầu gì?”. Mộ Tử Khâm hỏi dồn.

Dụ Vi Hề nói: “Từ nay về sau anh không được mắng em nữa”.

Mộ Tử Khâm nhíu mày, “Nhưng có rất nhiều lúc em đáng bị mắng”.

“Em đây không lấy chồng nữa!”. Dụ Vi Hề dỗi.

Mộ Tử Khâm đưa ra cách nhân nhượng, “Cùng lắm thì lúc nào anh mắng, em hãy dùng hành động bịt miệng anh lại, thế là được chứ gì”.

Dụ Vi Hề sẵng giọng: “Vậy chẳng phải có lợi cho anh quá à?... Thế này đi, nếu như anh mà mắng em thì hôm đó đi mà ngủ một mình”.

Mộ Tử Khâm đấu tranh tư tưởng hết sức kịch liệt, rốt cục cắn răng đồng ý, “Được, quyết định thế đi!”.

Dụ Vi Hề mỉm cười đeo chiếc nhẫn kim cương lên ngón áp út của mình, “Thế thì được, em đồng ý lấy anh”.

Sau đó, cô lau nước mắt, nói: “Đúng rồi, chúng ta đi ra ngoài nói cho hai người Nhan Ngạn biết tin tốt này đi”.

Ai ngờ vừa mới đứng lên Mộ Tử Khâm đã vươn tay ra ôm lấy cô, đẩy ngã lên vào giường.

“Anh làm gì thế?!”. Dụ Vi Hề ngạc nhiên.

Đáy mắt Mộ Tử Khâm bùng lên ngọn lửa dục vọng: “Dụ Vi Hề, em hại anh cấm dục hai tháng, hôm nay phải bù lại hết”.

“Đừng!”. Dụ Vi Hề giãy dụa, “Đây là nhà người khác mà!”.

“Không sao đâu, bọn họ sẽ hiểu cho chúng ta thôi”.

“Đừng, người anh hôi quá, còn chưa tắm nữa!”.

“Em nhìn như cái bánh bao mà anh vẫn làm được đấy thôi?”.

“Ai bảo em giống bánh bao? Mộ Tử Khâm anh tránh ra!”.

“Em nằm mơ!”.

“A, đừng có chạm vào đấy, tránh ra!”.

“Dụ Vi Hề, im miệng cho anh!”.

“Mộ Tử Khâm, cái đồ con sói háo sắc này! Ưm, ưm, ưm...”

Bên ngoài, ánh mặt trời ấm áp tràn ngập.

Trong phòng, cảnh xuân kiều diễm.

Tương lai, tràn đầy hạnh phúc.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Học, Chào Em!

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook