Bạn Học, Chúng Ta Đừng Làm Tổn Thương Nhau
Chương 6
Con Mèo Của Ngôi Nhà Thứ Bảy
22/12/2021
Khi đám học sinh ùa nhau vào trường, đường phố một lần nữa lắng đọng trở lại, một vài tiếng la hét điểm xuyến trên đó, trong một sự yên tĩnh
khác biệt. Mặt trời lên cao, hơi nước chìm xuống, mắt người người đều mở ra, một ngày mới bắt đầu.
Một lần nữa bước xuống phòng khách, anh xuất hiện trong bộ đồng phục học sinh màu trắng ngắn tay, quần thể thao màu lam, trên cánh tay còn vắt thêm một chiếc áo khoác đồng phục học sinh, cả người đứng ở đó, cao ngất như gốc cây dương thụ, dồi dào tươi xanh, thẳng thóm vươn cao.
7:23.
Tô Mang đặt balo đang cầm trên tay xuống ghế, áo khoác đồng phục học sinh theo động tác của anh mà trượt xuống, anh ngồi xuống một cái ghế khác, ăn sáng hay không cũng còn không quan trọng, hình như Từ Mỹ Lệ có chuyện muốn nói.
Anh không khỏi có chút tò mò, mẹ anh luôn nghiêm khắc đối với việc học hành của con cái, cho dù là anh hay là với Diệu Diệu. Bởi vì trong nhà xảy ra chuyện, Diệu Diệu bị phân tâm, năm lớp 6 thi phân lớp ở Tiêu Thăng đã không phát huy tốt, phải rời khỏi lớp trọng điểm. Trong nhà xảy ra chuyện, tâm lý của cô bị đả kích cũng có thể hiểu được, không nghĩ tới Từ Mỹ Lệ lại nổi sùng một trận, Diệu Diệu bị dọa sợ, nếu không phải anh kịp thời chạy về nhà ôm cô đi, tình hình hiện tại của Diệu Diệu có thể càng tồi tệ hơn. Mắt thấy mình sắp trễ, mẹ lại không giục mình đi học, thật sự là quá kì lạ đi.
Ngược lại mắt của Từ Mỹ Lệ có hơi sưng lên, nhưng tâm trạng hôm nay của bà vẫn rất tốt.
Tô Mang vừa ngồi xuống, bà liền đưa bánh chiên xù cùng dưa muối qua cho anh, rồi múc cháo đẩy qua, hết thảy đều giống như nửa năm trước. Đôi khi, bà sẽ bất giác nhìn qua phòng Tô Bình, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, toát ra dáng vẻ vô cùng đáng tin tưởng. Đối với một người phụ nữ như bà mà nói, chỉ cần chồng có thể vui lên, dù sau này có khổ cực mệt mỏi bao nhiêu, bà cũng sẵn sàng san sẻ gánh nặng cùng ông.
Tô Mang coi như mình không nhìn thấy gì, chỉ tập trung ăn miếng bánh trên tay. Khẩu vị nhà bọn họ thanh đạm, bánh rán như vậy ở nhà bọn họ vốn không thường xuyên ăn, có lẽ là sợ Từ Bình thèm ăn, hay là muốn mua một cái cho ông nếm thử, hiển nhiên cũng không được lòng. Để lâu, miếng bột chiên xù dính dầu mỡ, dai dai, rất khó cắn, sớm biết vậy đã không cần vội vàng chạy về nhà để đến trường, cứ như vậy ở trạm uống sữa ăn bánh mì cho rồi. Mặc dù bữa sáng không được ngon miệng, nhưng anh vẫn ăn hết miếng này đến miếng khác.
Ngay khi anh vừa ăn vừa suy nghĩ lung tung, Từ Mỹ Lệ rốt cuộc cũng mở lời nói với anh: "Tô Mang à, mẹ có chuyện muốn nói với con."
Đến rồi! Quằn qua quằn lại suốt một buổi sáng, cuối cùng cũng đến lúc phải nói chuyện. Tô Mang lập tức buông dĩa muỗng trong tay xuống, ngồi với dáng vẻ nghiêm túc như đang tham gia hội nghị chính thức.
"Đứa nhỏ này, con cứ ăn đi." Nhìn thấy buồn cười, Từ Mỹ Lệ đẩy mấy dĩa đồ ăn khác về phía anh, thúc giục anh tiếp tục ăn.
"Mẹ muốn nói với con về Bân Bân. Con cũng thấy rồi đó, hôm qua Bân Bân đã giúp nhà chúng ta nhiều việc như vậy, còn mua rất nhiều đồ ăn. Mẹ không chu toàn, không chăm sóc tốt cho cha con, ngay cả bữa cơm cũng không cho ông ấy ăn, còn tưởng rằng là ông ấy không thích ăn ngon."Nói đến đây, bà vô cùng hối hận, lại biết ơn trước sự giúp đỡ của Vương Bằng Bân, vỗ vỗ ngực mới có thể tiếp tục nói tiếp, "Nếu không phải Bân Bân đến khuyên cha con, hiện tại ông ấy sẽ không phấn chấn nhanh như vậy đâu, cha con nói rằng ông ấy nhất định sẽ khỏe lại. Đêm qua chỉ lo khóc, ngay cả Bân Bân đi lúc nào cũng không hay biết, không cho đứa nhỏ đó ăn một bữa cơm ngon thì quá mất mặt. Chờ lúc đến trường, con nói với Bân Bân, hai ngày nữa để cho nó đến nhà mình ăn một bữa cơm, mẹ sẽ hầm một con gà, chiêu đãi nó thật tốt. "
Bân Bân? Ai vậy? Bân Bân là ai?
Đầu óc Tô Mang choáng váng, may là đã ăn sáng no nê, nếu không bây giờ có thể ngất đi luôn rồi. Lăn qua lăn lại nãy giờ, lại chậm trễ nửa ngày của anh, thì ra là lại nói đến Vương Bằng Bân.
Thằng nhóc đó rốt cuộc đã cho gia đình anh uống thuốc mê gì vậy? Anh tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, mấy lần cũng không mở miệng được.
Anh nhướng mày nhìn Từ Mỹ Lệ, chỉ nghĩ rằng mẹ đang nói cái khác. Mặc dù, anh thừa nhận trong chuyện của cha, Vương Bằng Bân chỉ là đùa giỡn một chút, chẳng qua lúc nói không ngờ lại khiến cha anh tỉnh ngộ, chỉ có chút tác dụng như vậy mà thôi. Nhưng còn những người khác thì anh không đồng ý. Vương Bằng Bân còn giúp gì cho gia đình anh? Còn nữa, rõ ràng là bởi vì đánh anh, nên mới mua chút đồ mang đến nhà, để bịt miệng hắn mà. Làm thế nào Tiểu Ân Tiểu Huệ lại từ trong miệng mẹ nói ra liền trở thành đại ân đại đức? Tức giận đến mức Tô Mang nghĩ thầm, nói cái gì anh cũng sẽ không để Vương Bằng Bân đến nhà nữa.
Cho dù là để bày tỏ lòng biết ơn, đối với anh mà nói ở trường nói cảm ơn cũng đủ rồi. Ừ thì, anh sẽ cảm ơn Vương Bằng Bân. Nếu cảm ơn có thể làm cho hai người không liên quan gì đến nào nữa, xem nhau như người dưng, anh sẵn sàng nói lời cảm ơn. Những người khác thì không thể nhiều hơn nữa.
Tại sao anh lại lạnh lùng với Vương Bằng Bân như vậy? Đùa vui ghê, làm như hôm qua mới gặp anh vậy không bằng, còn tưởng rằng chỉ cần biểu diễn một chút liền sẽ thay đổi ấn tượng của anh chắc? Huống chi, Tô Mang nhớ hôm qua Vương Bằng Bân khó chơi như thế nào, người như vậy vất vả lắm mới đuổi ra được khỏi nhà, cũng không thể để cậu vào được nhà nữa. Nếu không, sớm muộn gì thì mình cũng bị hại.
Chính mình dặn dò hồi lâu, chẳng thấy con trai ừ hử tiếng nào, Từ Mỹ Lệ thấy vậy đánh anh một cái: " Này, con có nghe mẹ nói không vậy? Mẹ bảo con nhất định phải mời Bân Bân đến ăn cơm đó! Còn nữa, ở trường cũng không được ăn hiếp người ta. Bân Bân là một đứa trẻ ngoan, hai đứa ở trường thì phải biết yêu thương nhau, chăm chỉ học hành, giúp đỡ lẫn nhau. Nếu Bân Bân đến đây mắng vốn, đừng tưởng con lớn rồi, mẹ không dám đánh con!"
Tô Mang bị mẹ đánh cho bật cười. Bây giờ, anh thật sự muốn bóc băng keo trên đầu ra cho mẹ xem, đây là kết quả tình yêu của đứa bé ngoan và mình trong miệng mẹ, đây là dấu vết tình yêu để lại cho anh. Mẹ có thấy sâu không? Có phải tiếc khi không có kim khâu không?
Anh tức giận rồi! Tô Mang cảm thấy mình bị Vương Bằng Bân làm tức giận đến lá gan cũng thấy đau.
"...... Con biết rồi. "Tô Mang cố gắng hết sức để gạt đi cảm xúc của hàng ngàn, hàng triệu tế bào không vui. Chuyện anh giấu mẹ cũng không phải chuyện một chuyện hai, hơn nữa Vương Bằng Bân là do anh khiêu khích, tự anh giải quyết là được, không cần làm ảnh hưởng đến người nhà.
Anh kiềm chế cảm xúc của mình, duy trì gương mặt không cảm xúc, nhưng anh thực sự không thể ở lại lâu hơn nữa, có lẽ cơn tức giận sẽ bùng nổ ngay lập tức cho xem. Đứng dậy, lấy balo cùng áo khoác trên ghế, xoay người bỏ đi. Động tác sạch sẽ lưu loát, không có bất kỳ một chút lộn xộn nào.
Từ Mỹ Lệ chỉ cảm thấy hoa mắt, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, Tô Mang đã đi tới cửa, mang giày vào, chào một tiếng liền muốn mở cửa rời đi. Bà giật mình, nghĩ còn có chuyện còn nói, trực tiếp gọi tên anh, giọng nói có chút đứt quãng, Tô Bình trong phòng lo lắng, lên tiếng hỏi.
Tô Mang này cũng sắp phát điên rồi, tại sao hôm nay mẹ lại bị Vương Bằng Bân làm nhiễm bệnh nói nhiều như vậy?
Thấy Tô Mang dừng lại, Từ Mỹ Lệ lên tiếng trấn an Tô Bình một chút, mới quay đầu lại nói: "Bắt đầu từ hôm nay, con không cần đi làm thêm nữa đâu. "
Cuối cùng cũng nói đến chuyện chính, tuy rằng giọng điệu của mẹ không gay gắt mấy, nhưng cũng không có chút vòng vo, Tô Mang tự giác thẳng lưng, anh dùng ánh mắt sâu sắc nhìn mẹ, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm không chịu nói cho mẹ.
Vẻ mặt Từ Mỹ Lệ buồn bã tố giác anh, bà buồn vì chính mình nghe những lời từ miệng của người khác, hối hận không biết mình đang làm gì, ngay cả việc Tô Mang đi làm cũng không phát hiện ra.
Nhìn thấy mẹ không đi qua, Tô Mang cũng xoay chuyển tâm tư. Anh đưa sữa với báo đã gần ba tháng, tính cả những công việc khác cũng gần năm tháng, mẹ cũng không phát hiện ra. Ngày hôm sau Vương Bân Bân đến, mẹ liền bảo anh đừng đi làm thêm nữa, không biết trong này có công lao của Vương Bân Bân hay không, anh cảm thấy mình cần phải chứng thực một chút. Dù sao có nói không có, anh cũng không tin.
"Con à." Từ Mỹ Lệ nắm lấy tay Tô Mang, vuốt ve từng chút một, Tô Mang không thể kìm chế nổi xúc động "Con phải biết rằng tri thức có thể thay đổi cuộc đời. Tất cả những khó khăn của hiện tại cũng chỉ là tạm thời, làm việc chỉ có thể giải quyết vấn đề tạm thời. Mẹ cảm thấy Bân Bân nói đúng, không phải tri thức có thể thay đổi vận mệnh sao! Con muốn làm một đứa trẻ ngoan, việc cần làm nhất là chăm chỉ học hành, giải quyết chút tiền kia mẹ có thể vay mượn cũng được. Nhưng nếu vì số tiền này lại chậm trễ việc học hành của con, ảnh hưởng đến tương lai của con, nó cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của gia đình chúng ta. Con thấy có đúng không? "
Từ Mỹ Lệ nói tận tình khuyên bảo. Tô Mang lại chỉ nghe được ba chữ ở bên trong.
Vương Bằng Bân!
Tốt lắm, Vương Bằng Bân, Tô Mang trong lòng mắng cậu, tự hỏi sao cậu lại tự dưng tốt bụng chạy đến nhà mình như vậy! Đánh nhau không lại, liền học cách mắng vốn mẹ anh. Còn cái gì tri thức thay đổi cuộc đời, não bộ của cậu, sống trên đời có phải chẳng có chút tác dụng nào không vậy?
Hôm qua cho dù là tỏ ra đáng thương hay tỏ tình, Tô Mang chỉ cảm thấy những thứ đó đều là thủ đoạn mà Vương Bằng Bân dùng để báo cáo với mẹ anh mà thôi. Chính mình nghĩ trái nghĩ phải, thế mà lại không nghĩ đến chuyện này. Một người đàn ông to lớn, cao hơn mét tám, thế mà lại làm chuyện như vậy, thật đúng là đáng khinh.
Từ Mỹ Lệ chân thành, không cảm thấy mình đã bán đứng Vương Bân Bân.
Nhớ tới tối hôm qua Vương Bằng Bân nói mình là bạn học của Tô Mang, có chút chuyện muốn nói với bà, sau đó liền đem tình huống Tô Mang làm việc nói cho bà biết. Vương Bằng Bân cũng không có ý gì khác, ngược lại là thỉnh cầu Từ Mỹ Lệ có thể để Tô Mang yên tâm học tập, nếu có vấn đề về tiền bạc, bao nhiêu cậu cũng có thể giải quyết. Chỉ luôn nhấn mạnh Tô Mang là một nhân tài, tiền đồ của anh rộng lớn, không nên ở thời khắc mấu chốt của việc học, tối ngày không thể an tâm học tập.
Lúc ấy trong lòng mình khó chịu, Từ Mỹ Lệ cảm thấy mình thật sự là một người mẹ vô dụng. Không chăm lo cho cái nhà này, mỗi ngày đều hoang moang lo sợ, cũng không biết làm gì, già không bỏ nhỏ không tha, không quan tâm lo lắng gì. Chờ bạn học tô Mang tìm tới cửa, đứa nhỏ này đã ra ngoài làm việc lâu như vậy, chỉ vì để bốn người trong nhà đều có cơm ăn. Thật ra, trong nhà cũng không có bằng cấp nào, bởi vì chồng sa ngã, là một người phụ nữ, bà nghĩ về tương lai mà tràn ngập sợ hãi không ngừng oán giận. Nhưng không nghĩ rằng những lời than phiền đó mang lại áp lực lớn cho đứa nhỏ, để cho đứa nhỏ giấu gia đình để đi ra ngoài làm việc, điều này thực sự là không thể chấp nhận được.
Từ Mỹ Lệ nắm lấy tay Tô Mang, chìm vào trong sự buồn bã, sám hối thật lâu, nhất thời khó kiềm chế.
Tô Mang cũng không thúc giục bà, đã sớm nghĩ sẽ không giấu được, hiện tại thật sự đã biết, cho dù mẹ nói cái gì anh đều có thể hiểu được. Không phải lỗi của cha, cũng không phải lỗi của mẹ... Anh híp mắt, nhìn đồng hồ sau lưng mẹ, kim phút lập tức chỉ 12, kim giờ gần như dừng lại ở số 8, chớp mắt đã đến tám giờ. Đầu lưỡi Tô Mang quét qua răng, đem tên Vương Bằng Bân đảo một vòng trong miệng, khịt mũi —— tên nhóc kia, mày chờ đó!
Một lần nữa bước xuống phòng khách, anh xuất hiện trong bộ đồng phục học sinh màu trắng ngắn tay, quần thể thao màu lam, trên cánh tay còn vắt thêm một chiếc áo khoác đồng phục học sinh, cả người đứng ở đó, cao ngất như gốc cây dương thụ, dồi dào tươi xanh, thẳng thóm vươn cao.
7:23.
Tô Mang đặt balo đang cầm trên tay xuống ghế, áo khoác đồng phục học sinh theo động tác của anh mà trượt xuống, anh ngồi xuống một cái ghế khác, ăn sáng hay không cũng còn không quan trọng, hình như Từ Mỹ Lệ có chuyện muốn nói.
Anh không khỏi có chút tò mò, mẹ anh luôn nghiêm khắc đối với việc học hành của con cái, cho dù là anh hay là với Diệu Diệu. Bởi vì trong nhà xảy ra chuyện, Diệu Diệu bị phân tâm, năm lớp 6 thi phân lớp ở Tiêu Thăng đã không phát huy tốt, phải rời khỏi lớp trọng điểm. Trong nhà xảy ra chuyện, tâm lý của cô bị đả kích cũng có thể hiểu được, không nghĩ tới Từ Mỹ Lệ lại nổi sùng một trận, Diệu Diệu bị dọa sợ, nếu không phải anh kịp thời chạy về nhà ôm cô đi, tình hình hiện tại của Diệu Diệu có thể càng tồi tệ hơn. Mắt thấy mình sắp trễ, mẹ lại không giục mình đi học, thật sự là quá kì lạ đi.
Ngược lại mắt của Từ Mỹ Lệ có hơi sưng lên, nhưng tâm trạng hôm nay của bà vẫn rất tốt.
Tô Mang vừa ngồi xuống, bà liền đưa bánh chiên xù cùng dưa muối qua cho anh, rồi múc cháo đẩy qua, hết thảy đều giống như nửa năm trước. Đôi khi, bà sẽ bất giác nhìn qua phòng Tô Bình, vẻ mặt vô cùng dịu dàng, toát ra dáng vẻ vô cùng đáng tin tưởng. Đối với một người phụ nữ như bà mà nói, chỉ cần chồng có thể vui lên, dù sau này có khổ cực mệt mỏi bao nhiêu, bà cũng sẵn sàng san sẻ gánh nặng cùng ông.
Tô Mang coi như mình không nhìn thấy gì, chỉ tập trung ăn miếng bánh trên tay. Khẩu vị nhà bọn họ thanh đạm, bánh rán như vậy ở nhà bọn họ vốn không thường xuyên ăn, có lẽ là sợ Từ Bình thèm ăn, hay là muốn mua một cái cho ông nếm thử, hiển nhiên cũng không được lòng. Để lâu, miếng bột chiên xù dính dầu mỡ, dai dai, rất khó cắn, sớm biết vậy đã không cần vội vàng chạy về nhà để đến trường, cứ như vậy ở trạm uống sữa ăn bánh mì cho rồi. Mặc dù bữa sáng không được ngon miệng, nhưng anh vẫn ăn hết miếng này đến miếng khác.
Ngay khi anh vừa ăn vừa suy nghĩ lung tung, Từ Mỹ Lệ rốt cuộc cũng mở lời nói với anh: "Tô Mang à, mẹ có chuyện muốn nói với con."
Đến rồi! Quằn qua quằn lại suốt một buổi sáng, cuối cùng cũng đến lúc phải nói chuyện. Tô Mang lập tức buông dĩa muỗng trong tay xuống, ngồi với dáng vẻ nghiêm túc như đang tham gia hội nghị chính thức.
"Đứa nhỏ này, con cứ ăn đi." Nhìn thấy buồn cười, Từ Mỹ Lệ đẩy mấy dĩa đồ ăn khác về phía anh, thúc giục anh tiếp tục ăn.
"Mẹ muốn nói với con về Bân Bân. Con cũng thấy rồi đó, hôm qua Bân Bân đã giúp nhà chúng ta nhiều việc như vậy, còn mua rất nhiều đồ ăn. Mẹ không chu toàn, không chăm sóc tốt cho cha con, ngay cả bữa cơm cũng không cho ông ấy ăn, còn tưởng rằng là ông ấy không thích ăn ngon."Nói đến đây, bà vô cùng hối hận, lại biết ơn trước sự giúp đỡ của Vương Bằng Bân, vỗ vỗ ngực mới có thể tiếp tục nói tiếp, "Nếu không phải Bân Bân đến khuyên cha con, hiện tại ông ấy sẽ không phấn chấn nhanh như vậy đâu, cha con nói rằng ông ấy nhất định sẽ khỏe lại. Đêm qua chỉ lo khóc, ngay cả Bân Bân đi lúc nào cũng không hay biết, không cho đứa nhỏ đó ăn một bữa cơm ngon thì quá mất mặt. Chờ lúc đến trường, con nói với Bân Bân, hai ngày nữa để cho nó đến nhà mình ăn một bữa cơm, mẹ sẽ hầm một con gà, chiêu đãi nó thật tốt. "
Bân Bân? Ai vậy? Bân Bân là ai?
Đầu óc Tô Mang choáng váng, may là đã ăn sáng no nê, nếu không bây giờ có thể ngất đi luôn rồi. Lăn qua lăn lại nãy giờ, lại chậm trễ nửa ngày của anh, thì ra là lại nói đến Vương Bằng Bân.
Thằng nhóc đó rốt cuộc đã cho gia đình anh uống thuốc mê gì vậy? Anh tức giận đến mức lồng ngực phập phồng, mấy lần cũng không mở miệng được.
Anh nhướng mày nhìn Từ Mỹ Lệ, chỉ nghĩ rằng mẹ đang nói cái khác. Mặc dù, anh thừa nhận trong chuyện của cha, Vương Bằng Bân chỉ là đùa giỡn một chút, chẳng qua lúc nói không ngờ lại khiến cha anh tỉnh ngộ, chỉ có chút tác dụng như vậy mà thôi. Nhưng còn những người khác thì anh không đồng ý. Vương Bằng Bân còn giúp gì cho gia đình anh? Còn nữa, rõ ràng là bởi vì đánh anh, nên mới mua chút đồ mang đến nhà, để bịt miệng hắn mà. Làm thế nào Tiểu Ân Tiểu Huệ lại từ trong miệng mẹ nói ra liền trở thành đại ân đại đức? Tức giận đến mức Tô Mang nghĩ thầm, nói cái gì anh cũng sẽ không để Vương Bằng Bân đến nhà nữa.
Cho dù là để bày tỏ lòng biết ơn, đối với anh mà nói ở trường nói cảm ơn cũng đủ rồi. Ừ thì, anh sẽ cảm ơn Vương Bằng Bân. Nếu cảm ơn có thể làm cho hai người không liên quan gì đến nào nữa, xem nhau như người dưng, anh sẵn sàng nói lời cảm ơn. Những người khác thì không thể nhiều hơn nữa.
Tại sao anh lại lạnh lùng với Vương Bằng Bân như vậy? Đùa vui ghê, làm như hôm qua mới gặp anh vậy không bằng, còn tưởng rằng chỉ cần biểu diễn một chút liền sẽ thay đổi ấn tượng của anh chắc? Huống chi, Tô Mang nhớ hôm qua Vương Bằng Bân khó chơi như thế nào, người như vậy vất vả lắm mới đuổi ra được khỏi nhà, cũng không thể để cậu vào được nhà nữa. Nếu không, sớm muộn gì thì mình cũng bị hại.
Chính mình dặn dò hồi lâu, chẳng thấy con trai ừ hử tiếng nào, Từ Mỹ Lệ thấy vậy đánh anh một cái: " Này, con có nghe mẹ nói không vậy? Mẹ bảo con nhất định phải mời Bân Bân đến ăn cơm đó! Còn nữa, ở trường cũng không được ăn hiếp người ta. Bân Bân là một đứa trẻ ngoan, hai đứa ở trường thì phải biết yêu thương nhau, chăm chỉ học hành, giúp đỡ lẫn nhau. Nếu Bân Bân đến đây mắng vốn, đừng tưởng con lớn rồi, mẹ không dám đánh con!"
Tô Mang bị mẹ đánh cho bật cười. Bây giờ, anh thật sự muốn bóc băng keo trên đầu ra cho mẹ xem, đây là kết quả tình yêu của đứa bé ngoan và mình trong miệng mẹ, đây là dấu vết tình yêu để lại cho anh. Mẹ có thấy sâu không? Có phải tiếc khi không có kim khâu không?
Anh tức giận rồi! Tô Mang cảm thấy mình bị Vương Bằng Bân làm tức giận đến lá gan cũng thấy đau.
"...... Con biết rồi. "Tô Mang cố gắng hết sức để gạt đi cảm xúc của hàng ngàn, hàng triệu tế bào không vui. Chuyện anh giấu mẹ cũng không phải chuyện một chuyện hai, hơn nữa Vương Bằng Bân là do anh khiêu khích, tự anh giải quyết là được, không cần làm ảnh hưởng đến người nhà.
Anh kiềm chế cảm xúc của mình, duy trì gương mặt không cảm xúc, nhưng anh thực sự không thể ở lại lâu hơn nữa, có lẽ cơn tức giận sẽ bùng nổ ngay lập tức cho xem. Đứng dậy, lấy balo cùng áo khoác trên ghế, xoay người bỏ đi. Động tác sạch sẽ lưu loát, không có bất kỳ một chút lộn xộn nào.
Từ Mỹ Lệ chỉ cảm thấy hoa mắt, còn chưa rõ chuyện gì xảy ra, Tô Mang đã đi tới cửa, mang giày vào, chào một tiếng liền muốn mở cửa rời đi. Bà giật mình, nghĩ còn có chuyện còn nói, trực tiếp gọi tên anh, giọng nói có chút đứt quãng, Tô Bình trong phòng lo lắng, lên tiếng hỏi.
Tô Mang này cũng sắp phát điên rồi, tại sao hôm nay mẹ lại bị Vương Bằng Bân làm nhiễm bệnh nói nhiều như vậy?
Thấy Tô Mang dừng lại, Từ Mỹ Lệ lên tiếng trấn an Tô Bình một chút, mới quay đầu lại nói: "Bắt đầu từ hôm nay, con không cần đi làm thêm nữa đâu. "
Cuối cùng cũng nói đến chuyện chính, tuy rằng giọng điệu của mẹ không gay gắt mấy, nhưng cũng không có chút vòng vo, Tô Mang tự giác thẳng lưng, anh dùng ánh mắt sâu sắc nhìn mẹ, giống như một đứa trẻ phạm sai lầm không chịu nói cho mẹ.
Vẻ mặt Từ Mỹ Lệ buồn bã tố giác anh, bà buồn vì chính mình nghe những lời từ miệng của người khác, hối hận không biết mình đang làm gì, ngay cả việc Tô Mang đi làm cũng không phát hiện ra.
Nhìn thấy mẹ không đi qua, Tô Mang cũng xoay chuyển tâm tư. Anh đưa sữa với báo đã gần ba tháng, tính cả những công việc khác cũng gần năm tháng, mẹ cũng không phát hiện ra. Ngày hôm sau Vương Bân Bân đến, mẹ liền bảo anh đừng đi làm thêm nữa, không biết trong này có công lao của Vương Bân Bân hay không, anh cảm thấy mình cần phải chứng thực một chút. Dù sao có nói không có, anh cũng không tin.
"Con à." Từ Mỹ Lệ nắm lấy tay Tô Mang, vuốt ve từng chút một, Tô Mang không thể kìm chế nổi xúc động "Con phải biết rằng tri thức có thể thay đổi cuộc đời. Tất cả những khó khăn của hiện tại cũng chỉ là tạm thời, làm việc chỉ có thể giải quyết vấn đề tạm thời. Mẹ cảm thấy Bân Bân nói đúng, không phải tri thức có thể thay đổi vận mệnh sao! Con muốn làm một đứa trẻ ngoan, việc cần làm nhất là chăm chỉ học hành, giải quyết chút tiền kia mẹ có thể vay mượn cũng được. Nhưng nếu vì số tiền này lại chậm trễ việc học hành của con, ảnh hưởng đến tương lai của con, nó cũng sẽ ảnh hưởng đến cuộc sống của gia đình chúng ta. Con thấy có đúng không? "
Từ Mỹ Lệ nói tận tình khuyên bảo. Tô Mang lại chỉ nghe được ba chữ ở bên trong.
Vương Bằng Bân!
Tốt lắm, Vương Bằng Bân, Tô Mang trong lòng mắng cậu, tự hỏi sao cậu lại tự dưng tốt bụng chạy đến nhà mình như vậy! Đánh nhau không lại, liền học cách mắng vốn mẹ anh. Còn cái gì tri thức thay đổi cuộc đời, não bộ của cậu, sống trên đời có phải chẳng có chút tác dụng nào không vậy?
Hôm qua cho dù là tỏ ra đáng thương hay tỏ tình, Tô Mang chỉ cảm thấy những thứ đó đều là thủ đoạn mà Vương Bằng Bân dùng để báo cáo với mẹ anh mà thôi. Chính mình nghĩ trái nghĩ phải, thế mà lại không nghĩ đến chuyện này. Một người đàn ông to lớn, cao hơn mét tám, thế mà lại làm chuyện như vậy, thật đúng là đáng khinh.
Từ Mỹ Lệ chân thành, không cảm thấy mình đã bán đứng Vương Bân Bân.
Nhớ tới tối hôm qua Vương Bằng Bân nói mình là bạn học của Tô Mang, có chút chuyện muốn nói với bà, sau đó liền đem tình huống Tô Mang làm việc nói cho bà biết. Vương Bằng Bân cũng không có ý gì khác, ngược lại là thỉnh cầu Từ Mỹ Lệ có thể để Tô Mang yên tâm học tập, nếu có vấn đề về tiền bạc, bao nhiêu cậu cũng có thể giải quyết. Chỉ luôn nhấn mạnh Tô Mang là một nhân tài, tiền đồ của anh rộng lớn, không nên ở thời khắc mấu chốt của việc học, tối ngày không thể an tâm học tập.
Lúc ấy trong lòng mình khó chịu, Từ Mỹ Lệ cảm thấy mình thật sự là một người mẹ vô dụng. Không chăm lo cho cái nhà này, mỗi ngày đều hoang moang lo sợ, cũng không biết làm gì, già không bỏ nhỏ không tha, không quan tâm lo lắng gì. Chờ bạn học tô Mang tìm tới cửa, đứa nhỏ này đã ra ngoài làm việc lâu như vậy, chỉ vì để bốn người trong nhà đều có cơm ăn. Thật ra, trong nhà cũng không có bằng cấp nào, bởi vì chồng sa ngã, là một người phụ nữ, bà nghĩ về tương lai mà tràn ngập sợ hãi không ngừng oán giận. Nhưng không nghĩ rằng những lời than phiền đó mang lại áp lực lớn cho đứa nhỏ, để cho đứa nhỏ giấu gia đình để đi ra ngoài làm việc, điều này thực sự là không thể chấp nhận được.
Từ Mỹ Lệ nắm lấy tay Tô Mang, chìm vào trong sự buồn bã, sám hối thật lâu, nhất thời khó kiềm chế.
Tô Mang cũng không thúc giục bà, đã sớm nghĩ sẽ không giấu được, hiện tại thật sự đã biết, cho dù mẹ nói cái gì anh đều có thể hiểu được. Không phải lỗi của cha, cũng không phải lỗi của mẹ... Anh híp mắt, nhìn đồng hồ sau lưng mẹ, kim phút lập tức chỉ 12, kim giờ gần như dừng lại ở số 8, chớp mắt đã đến tám giờ. Đầu lưỡi Tô Mang quét qua răng, đem tên Vương Bằng Bân đảo một vòng trong miệng, khịt mũi —— tên nhóc kia, mày chờ đó!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.