Chương 58: Chấp niệm của Tô Thời Nghi
Tiểu Di
17/07/2024
Một giờ sáng, trên sofa, Thời Dĩ An ngồi cuộn tròn trong chăn, Tô Gia Ngôn ngồi chung, đối mặt với cô.
“Chị, em xin lỗi.”
Thời Dĩ An lúc này đã bình tĩnh trở lại, cô lắc đầu: “Không liên quan gì đến em, là do chị ban nãy hơi mất kiểm soát. Thực ra người làm hại chị không phải em.”
Cô không rảnh đi so đo mọi chuyện có hay không có liên quan tới Tô Gia Ngôn, nhưng cô hy vọng bản thân mình sẽ biết được tường tận nguyên do đẩy mình vào tình cảnh như hôm nay. Thế nên, vào lúc một giờ sáng, dù cả hai đã mệt nhoài cả tinh thần và thể xác, họ vẫn lựa chọn ngồi trên sofa bộc bạch với nhau.
“Người bắt cóc chị ban nãy là Tô Thời Nghi, con gái được nhà họ Tô nhận nuôi từ bé.”
Chuyện đã đến nước này, Tô Gia Ngôn không định che giấu. Chỉ là cậu còn chưa kịp nói cho cô biết thì đã xảy ra việc không may…
“Con gái nuôi?” Thời Dĩ An nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng không hề nghĩ cả hai không hề có quan hệ máu mủ. Truyện Bách Hợp
Chuyện xưa nằm sâu dưới lớp cát bụi dần hiện lên, mọi chuyện phải bắt đầu từ năm Tô Gia Ngôn 10 tuổi.
Mẹ của cậu – bà Hà Thanh Thanh, sinh ra trong một gia đình giàu có ở Thiều Thành, từ nhỏ thể chất đã hư nhược, vì thế sau khi lấy bố Tô Gia Ngôn và mang thai cậu, không ít lần bà bị dọa sảy. Khó khăn vất vả lắm mới mang thai đủ ngày đủ tháng, sinh con ra đời, Hà Thanh Thanh lại không may băng huyết, suýt chút nữa không giữ được tính mạng. Mặc dù bác sĩ đã cứu bà từ Quỷ Môn Quan về, nhưng cũng từ đó trở đi Hà Thanh Thanh không thể hoài thai thêm một lần nào nữa.
Không thể sinh thêm cho chồng một đứa con gái là niềm tiếc nuối của Hà Thanh Thanh. Vì thế, năm Tô Gia Ngôn lên 10 tuổi, sau nhiều lần chữa trị không có hiệu quả, Hà Thanh Thanh đã quyết định nhận con nuôi. Tô Thời Nghi chính là đứa bé được chọn.
Tô Thời Nghi của thuở bé thông minh, hiểu chuyện, lại ngoan ngoãn, biết nghe lời, vô cùng được lòng Hà Thanh Thanh. Cũng chính vì thế, Tô phu nhân nhiều lần trêu đùa, gặp người ngoài đều nói Tô Thời Nghi là con dâu nuôi từ bé của bà. Đó đúng là một phần ý định của bà, nhưng càng lớn, Tô Gia Ngôn càng có chính kiến riêng của mình, cậu bày tỏ rõ bản thân chỉ coi Tô Thời Nghi như em gái, bà Hà Thanh Thanh cũng tôn trọng ý kiến của con trai, không cố gán ghép nữa.
Bà vẫn yêu thương Tô Thời Nghi như xưa, nhưng Tô Thời Nghi thì khác. Những ngày đầu bước chân vào nhà họ Tô, cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn, biết điều vì sợ bị trả lại trại trẻ mồ côi. Nhưng thời gian dần trôi, sống trong sự cưng chiều của bố mẹ nuôi, cô đã dần quên mất thân phận thực sự của mình, thậm chí coi những câu bông đùa của Hà Thanh Thanh với hội phu nhân nhà giàu là thật, tự coi mình là cô dâu nuôi từ nhỏ của Tô Gia Ngôn. Mà sau đó, khi hay tin xuất hiện một ‘vị hôn thê’ là Úc Noãn Khê, tâm lý Tô Thời Nghi bắt đầu vặn vẹo.
“Mãi cho đến khi có một nạn nhân bị Tô Thời Nghi đe dọa, tìm đến em và kể mọi chuyện, em mới biết hóa ra sau lưng mình, con bé lại có những thủ đoạn cực đoan đến vậy.” Tô Gia Ngôn thở dài: “Mẹ em biết lỗi sai là ở bà, nên đối với hành vi sai lầm của Tô Thời Nghi, bà vẫn luôn bao dung, thiên vị.”
“Hóa ra vậy.” Thời Dĩ An vỡ lẽ. Chẳng trách Tô Thời Nghi lại nảy sinh tình cảm cấm kỵ như vậy. Cô thắc mắc: “Từ đó, quan hệ của hai người bèn rạn nứt sao?”
Tô Gia Ngôn lắc đầu: “Không, lúc đó em chỉ thấy lo cho tâm lý của con bé, dù gì lớn lên trong sự bỏ rơi của bố mẹ ruột, thiếu thốn tình cảm thì ắt sẽ khao khát. Nhưng sau nhiều lần cảnh cáo, Tô Thời Nghi vẫn lén lút giở trò. Đỉnh điểm là một hôm, con bé thuê thám tử theo dõi em…” Tô Gia Ngôn cười khổ: “Em sợ Tô Thời Nghi phát hiện ra tình cảm em dành cho chị, rồi làm điều bất lợi, thế nên đã cãi nhau một trận nảy lửa. Trong lúc nóng giận, em đã bảo con bé đi chết.”
Cô thật phiền, sao cô không đi chết đi?
Đừng có bám lấy tôi nữa, tôi không có đứa em gái nào cả!
Đó là hai câu cậu đã nói trong lúc tức giận.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… sau đó Tô Thời Nghi tự sát thật. Nhưng bị người hầu trong nhà phát hiện. Sau vụ đó, mẹ em bèn gấp rút đưa con bé ra nước ngoài chữa bệnh, còn em cũng chuyển ra khỏi nhà, dọn đến đây ở.”
Tô Gia Ngôn nói xong, bầu không khí trong phòng nặng nề hơn. Thời Dĩ An thấy hơi lo lắng. Mà Tô Gia Ngôn rất tinh ý, cậu đoán được những điều băn khoăn và sợ hãi trong lòng Thời Dĩ An, bèn nắm lấy tay cô: “Chị, tuy em không biết Tô Thời Nghi trốn về nước kiểu gì, nhưng sau ngày hôm nay, em đảm bảo con bé không thể làm gì bất lợi cho chị nữa. Tin em, được không?”
Thời Dĩ An bắt được một tia cầu khẩn trong ánh mắt bạn trai, cô hít một hơi thật sâu, chủ động phá tan bầu không khí khó thở này:
“Muốn tin cũng được, nhưng cổ tay chị đau lắm, còn chưa được băng bó nữa.”
Tô Gia Ngôn giây trước vừa thở phào, giây sau đã lo lắng trở lại. Cậu nắm lấy bàn tay Thời Dĩ An, xót xa:
“An An, đau lắm phải không?”
Bên ngoài, trời tuyết rơi nặng hạt, trắng xoá cả một vùng, cơn gió lạnh thổi vù vù ngay ngoài khung cửa, nhưng bên trong phòng, bầu không khí dần được hâm nóng.
Ngay trong đêm đó, Tô Thời Nghi bị đưa đến đồn cảnh sát. Sang đến sáng ngày hôm sau, khi Thời Dĩ An còn đang say giấc nồng, Hà Thanh Thanh đã đến ký giấy chuyển Tô Thời Nghi vào bệnh viện tâm thần.
“Chị, em xin lỗi.”
Thời Dĩ An lúc này đã bình tĩnh trở lại, cô lắc đầu: “Không liên quan gì đến em, là do chị ban nãy hơi mất kiểm soát. Thực ra người làm hại chị không phải em.”
Cô không rảnh đi so đo mọi chuyện có hay không có liên quan tới Tô Gia Ngôn, nhưng cô hy vọng bản thân mình sẽ biết được tường tận nguyên do đẩy mình vào tình cảnh như hôm nay. Thế nên, vào lúc một giờ sáng, dù cả hai đã mệt nhoài cả tinh thần và thể xác, họ vẫn lựa chọn ngồi trên sofa bộc bạch với nhau.
“Người bắt cóc chị ban nãy là Tô Thời Nghi, con gái được nhà họ Tô nhận nuôi từ bé.”
Chuyện đã đến nước này, Tô Gia Ngôn không định che giấu. Chỉ là cậu còn chưa kịp nói cho cô biết thì đã xảy ra việc không may…
“Con gái nuôi?” Thời Dĩ An nghĩ đến rất nhiều khả năng nhưng không hề nghĩ cả hai không hề có quan hệ máu mủ. Truyện Bách Hợp
Chuyện xưa nằm sâu dưới lớp cát bụi dần hiện lên, mọi chuyện phải bắt đầu từ năm Tô Gia Ngôn 10 tuổi.
Mẹ của cậu – bà Hà Thanh Thanh, sinh ra trong một gia đình giàu có ở Thiều Thành, từ nhỏ thể chất đã hư nhược, vì thế sau khi lấy bố Tô Gia Ngôn và mang thai cậu, không ít lần bà bị dọa sảy. Khó khăn vất vả lắm mới mang thai đủ ngày đủ tháng, sinh con ra đời, Hà Thanh Thanh lại không may băng huyết, suýt chút nữa không giữ được tính mạng. Mặc dù bác sĩ đã cứu bà từ Quỷ Môn Quan về, nhưng cũng từ đó trở đi Hà Thanh Thanh không thể hoài thai thêm một lần nào nữa.
Không thể sinh thêm cho chồng một đứa con gái là niềm tiếc nuối của Hà Thanh Thanh. Vì thế, năm Tô Gia Ngôn lên 10 tuổi, sau nhiều lần chữa trị không có hiệu quả, Hà Thanh Thanh đã quyết định nhận con nuôi. Tô Thời Nghi chính là đứa bé được chọn.
Tô Thời Nghi của thuở bé thông minh, hiểu chuyện, lại ngoan ngoãn, biết nghe lời, vô cùng được lòng Hà Thanh Thanh. Cũng chính vì thế, Tô phu nhân nhiều lần trêu đùa, gặp người ngoài đều nói Tô Thời Nghi là con dâu nuôi từ bé của bà. Đó đúng là một phần ý định của bà, nhưng càng lớn, Tô Gia Ngôn càng có chính kiến riêng của mình, cậu bày tỏ rõ bản thân chỉ coi Tô Thời Nghi như em gái, bà Hà Thanh Thanh cũng tôn trọng ý kiến của con trai, không cố gán ghép nữa.
Bà vẫn yêu thương Tô Thời Nghi như xưa, nhưng Tô Thời Nghi thì khác. Những ngày đầu bước chân vào nhà họ Tô, cô luôn tỏ ra ngoan ngoãn, biết điều vì sợ bị trả lại trại trẻ mồ côi. Nhưng thời gian dần trôi, sống trong sự cưng chiều của bố mẹ nuôi, cô đã dần quên mất thân phận thực sự của mình, thậm chí coi những câu bông đùa của Hà Thanh Thanh với hội phu nhân nhà giàu là thật, tự coi mình là cô dâu nuôi từ nhỏ của Tô Gia Ngôn. Mà sau đó, khi hay tin xuất hiện một ‘vị hôn thê’ là Úc Noãn Khê, tâm lý Tô Thời Nghi bắt đầu vặn vẹo.
“Mãi cho đến khi có một nạn nhân bị Tô Thời Nghi đe dọa, tìm đến em và kể mọi chuyện, em mới biết hóa ra sau lưng mình, con bé lại có những thủ đoạn cực đoan đến vậy.” Tô Gia Ngôn thở dài: “Mẹ em biết lỗi sai là ở bà, nên đối với hành vi sai lầm của Tô Thời Nghi, bà vẫn luôn bao dung, thiên vị.”
“Hóa ra vậy.” Thời Dĩ An vỡ lẽ. Chẳng trách Tô Thời Nghi lại nảy sinh tình cảm cấm kỵ như vậy. Cô thắc mắc: “Từ đó, quan hệ của hai người bèn rạn nứt sao?”
Tô Gia Ngôn lắc đầu: “Không, lúc đó em chỉ thấy lo cho tâm lý của con bé, dù gì lớn lên trong sự bỏ rơi của bố mẹ ruột, thiếu thốn tình cảm thì ắt sẽ khao khát. Nhưng sau nhiều lần cảnh cáo, Tô Thời Nghi vẫn lén lút giở trò. Đỉnh điểm là một hôm, con bé thuê thám tử theo dõi em…” Tô Gia Ngôn cười khổ: “Em sợ Tô Thời Nghi phát hiện ra tình cảm em dành cho chị, rồi làm điều bất lợi, thế nên đã cãi nhau một trận nảy lửa. Trong lúc nóng giận, em đã bảo con bé đi chết.”
Cô thật phiền, sao cô không đi chết đi?
Đừng có bám lấy tôi nữa, tôi không có đứa em gái nào cả!
Đó là hai câu cậu đã nói trong lúc tức giận.
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó… sau đó Tô Thời Nghi tự sát thật. Nhưng bị người hầu trong nhà phát hiện. Sau vụ đó, mẹ em bèn gấp rút đưa con bé ra nước ngoài chữa bệnh, còn em cũng chuyển ra khỏi nhà, dọn đến đây ở.”
Tô Gia Ngôn nói xong, bầu không khí trong phòng nặng nề hơn. Thời Dĩ An thấy hơi lo lắng. Mà Tô Gia Ngôn rất tinh ý, cậu đoán được những điều băn khoăn và sợ hãi trong lòng Thời Dĩ An, bèn nắm lấy tay cô: “Chị, tuy em không biết Tô Thời Nghi trốn về nước kiểu gì, nhưng sau ngày hôm nay, em đảm bảo con bé không thể làm gì bất lợi cho chị nữa. Tin em, được không?”
Thời Dĩ An bắt được một tia cầu khẩn trong ánh mắt bạn trai, cô hít một hơi thật sâu, chủ động phá tan bầu không khí khó thở này:
“Muốn tin cũng được, nhưng cổ tay chị đau lắm, còn chưa được băng bó nữa.”
Tô Gia Ngôn giây trước vừa thở phào, giây sau đã lo lắng trở lại. Cậu nắm lấy bàn tay Thời Dĩ An, xót xa:
“An An, đau lắm phải không?”
Bên ngoài, trời tuyết rơi nặng hạt, trắng xoá cả một vùng, cơn gió lạnh thổi vù vù ngay ngoài khung cửa, nhưng bên trong phòng, bầu không khí dần được hâm nóng.
Ngay trong đêm đó, Tô Thời Nghi bị đưa đến đồn cảnh sát. Sang đến sáng ngày hôm sau, khi Thời Dĩ An còn đang say giấc nồng, Hà Thanh Thanh đã đến ký giấy chuyển Tô Thời Nghi vào bệnh viện tâm thần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.