Bạn Học Đáng Ghét, Tôi Yêu Cậu
Chương 13: Công khai
Lãnh Cơ Vị Y
16/05/2022
Tôi thật sự không thích tình huống như thế này một chút nào! Ngại chết tôi rồi!
Học sinh xung quanh lại bắt đầu bàn tán. Thấy tôi che mặt, Sở Thiên uy gỡ tay tôi ra, nhẹ nhàng thì thầm vào tai tôi:
" Yên tâm! Có tôi ở đây, không ai bắt nạt được cậu! "
Tôi đưa mắt nhìn chằm chằm vào con người kia. Sở Thiên Uy mở nụ cười mang đầy sự sủng nịnh, dùng ánh mắt thâm tình nhìn tôi. Sau đó, Sở Thiên Uy nắm chặt tay tôi hơn. Mười ngón tay đan xen nhau mang lại cảm giác ấm áp đến lạ thường. Mặt tôi thoáng chốc đỏ ửng lên. Chưa kịp định hình lại thì tôi nghe thấy Sở Thiên Uy nói:
" Nghe cho kĩ! Cô ấy là bạn gái tôi! Ai đụng vào cô ấy cũng chính là đang đụng vào Sở Thiên Uy tôi! Nếu có xảy ra chuyện như lần trước thì cũng đừng trách vì sao tôi ác! Sở Thiên Uy tôi chưa kiêng nể ai bao giờ đâu! "
Nói rồi, Sở Thiên Uy nhanh chóng kéo tôi vào lớp. Chân cậu ta rất dài, cậu ta cứ nắm chặt lấy tay tôi mà đi rất nhanh, tôi chân ngắn cứ hấp tấp chạy theo. Thật sự rất mệt! Đi được một lúc sau, tôi không kiểm soát được tốc độ của mình nữa, buông tay Sở Thiên Uy, ngã khuỵ xuống đất thở dốc. Sở Thiên Uy chạy lại phía tôi.
" Lâm Cẩm Nghiên! Cậu có sao không? Tôi xin lỗi! " _ Sở Thiên Uy cúi thấp xuống ân cần hỏi thăm tôi _
Thấy Sở Thiên Uy quan tâm tôi như vậy, tôi bỗng dưng không kiểm soát được bản thân mình, mắt tôi bắt đầu đẫm nước, môi mím chặt, không trả lời. Tôi cố gắng kiềm chế bản thân để nước mắt không rơi nhưng càng lúc càng mất kiểm soát cứ thế để cho nước mắt tuôn ra. Tôi oà khóc nức nở. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi không làm chủ được bản thân để rồi làm ra cái hành động bán đứng cái hình tượng mạnh mẽ tôi mất công xay dựng bao nhiêu năm trời! Ai mà ngờ được nó lại có thể đổ sụp trong một khoảng khắc ngắn ngủi như này! Đúng là đón củi ba năm thiêu một giờ!
Tôi cứ như vậy mà để bản thân mình thả lỏng cả người, cứ thế oà khóc nức nở một lúc. Sau đó tôi cảm nhận được có một bàn tay đang nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt sắc sảo của tôi, nhẹ nàng lau đi những giọt nước mắt đang đọng lại trên đôi má hồng hào gầy gò kia của tôi, trên khoé mắt ướt đẫm của tôi. Tôi cảm nhận được sự dịu dàng hay chu đáo của Sở Thiên Uy từ những hành động nhỏ nhặt. Tôi ít ra cũng cảm nhận được rằng Sở Thiên Uy thật sự không có băng lãnh, lạnh lùng hay vô tâm như dáng vẻ mà cậu ta hay thể hiện ra với tất cả mọi người. Suy cho cùng, cậu ta vẫn chỉ là một cậu bé ngốc lúc nào cũng muốn tỏ ra mình không để tâm tới xung quanh, lấy nó làm lớp vỏ bọc che giấu đi bao nhiêu nỗi đau ẩn chứa trong lòng. Đúng là rất ngốc! Không ngờ trên đời còn có người có suy nghĩ còn ngốc hơn tôi!
" Ngoan, đừng khóc! Tôi xin lỗi! " _ Sở Thiên Uy_
" T... tôi... đau! " _ Tôi chỉ tay xuống đầu gối, mũi sụt sịt khó khăn nói lên vài tiếng, mang bộ mặt ấm ức đầy rẫy sự yếu đuối cứ tự nhiên trưng ra trước mặt Sở Thiên Uy_
Sở Thiên Uy nhìn theo tay tôi, thấy đầu gối tôi bị trầy da do lúc nãy ma sát khá mạnh với mặt đất nên giờ đã bong da, máu cũng theo đó cứ thế chảy ra ngoài. Bàn chân tôi cũng đã đỏ ửng lên do hồi nãy lo chạy theo Sở Thiên Uy nên đã có chút tê tái. Sở Thiên Uy thoáng nhìn tôi tôi lượt rồi không do dự đưa một tay vòng qua hai chân tôi, tay còn lại cầm tay tôi vòng qua vai cậu ta, nhấc bổng tôi lên. Ban đầu tôi vẫn còn rất thắc mắc muốn hỏi Sở Thiên Uy muốn đưa tôi đi đâu nhưng tôi chưa kịp mở lời thì đã bị vẻ mặt hiện tại của cậu ta doạ cho thất kinh bát đảo nên đành thuận theo cậu ta. Dù gì thì trực giác của tôi cũng mách bảo với tôi rằng Sở Thiên Uy không phải người xấu! Cứ nghe theo lý trí vậy!
Sở Thiên Uy đưa tôi tới phòng y tế trường, cẩn thận đặt tôi lên chiếc giường ở đó. Sau đó, cậu ta đi tới một chỗ khác rồi quay lại chỗ tôi, trong tay cầm một chiếc hộp cứu thương. Sở Thiên Uy ngồi sang bên cạnh tôi, chậm rãi tiến tới gần xem xét vết thương của tôi, sau đó, cậu ta trong tay một lọ thuốc định thấm định dùng nó để sơ cứu cho tôi thì tôi rụt chân lại. Sở Thiên Uy đưa mắt nhìn tôi làm tôi lúng túng.
" K... không cần đâu! Tôi có thể tự mình xử lí! " _ Tôi ngại ngùng nói _
" Tôi giúp cậu! Đừng cãi lời tôi! " _ Sở Thiên Uy kéo chân tôi lại về phía cậu ta, ân cần giúp tôi xử lí vết thương _
Tôi cũng im bặt không dám lên tiếng gì nữa. Nhìn từ góc độ này Sở Thiên Uy thật sự trông rất soái! Tôi nhìn cậu ta đến đơ người!
" Chúng ta đi thôi! "
Tiếng nói của Sở Thiên Uy đánh thức tâm trí tôi. Tôi cũng nhanh chóng nhận thức trở lại nhanh nhảu trả lời:
" Được! "
Tôi nhẹ nhàng đáp lại, đưa chân xuống đất định đứng lên. Nhưng khi vừa đứng lên chân tôi lại khuỵ xuống, vết thương cũng rát hơn. Hình như vừa nãy tôi đã làm cho miệng vết thương rách ra nhiều hơn. Sở Thiên Uy nhẹ nhàng đỡ lấy tôi, vòng tay tôi qua cổ cõng tôi.
" Còn đau không? Tôi xin lỗi! "_ Sở Thiên Uy_
" Không sao! Cũng không đau lắm! Dù gì cũng cảm ơn cậu! "_ Tôi_
" Là tôi đã hứa sẽ bảo vệ cậu! Không cần khách sáo như thế! "_ Sở Thiên Uy_
" Sở Thiên Uy này! Tôi có chuyện muốn hỏi! "_ Tôi_
" Hỏi đi!"_ Sở Thiên Uy_
" Sao cậu lại đối tốt với tôi thế? Tôi cũng đâu giúp ích gì được cho cậu, không những thế tôi còn rất phiền phức! Tại sao thế? "_ Tôi nghiêng đầu nhìn sắc mặt của Sở Thiên Uy rồi nói _
" Cậu thật sự nghĩ bản thân mình như vậy sao? " _ Sở Thiên Uy hỏi ngược lại tôi_
" Lẽ nào không phải vậy?" _ Tôi_
" Cậu không có phiền phức! Đừng bi quan thế!"_ Sở Thiên Uy_
" Nếu tôi không như thế thì như nào? "_ Tôi_
" Trong mắt tôi, cậu không có phiền phức! Không những thế, tôi còn cảm thấy cậu rất đặc biệt! "_ Sở Thiên Uy_. Truyện Tiên Hiệp
" Đặc biệt như thế nào? "_ Tôi_
" Cậu không giống với những cô gái tôi từng gặp trước đó!" _ Sở Thiên Uy_
" Không giống là sao?!"_ Tôi_
" Ừ thì... cậu nhiều chuyện, đanh đá và đặc biệt là ngốc nghếch hơn những cô gái tôi từng gặp rất nhiều! "_ Sở Thiên Uy_
Tôi vậy mà cứ nghĩ Sở Thiên Uy sẽ nói gì đó khiến tôi vui vẻ, ai ngờ cậu ta lại chê tôi xấu tính. Đúng là tức chết tôi rồi!
" C.... cậu....! Thả tôi xuống! Thả tôi xuống! "
" Đừng nhúc nhích! " _ Sở Thiên Uy_
Tôi phụng phịu nằm trên lưng cậu ta.
" Cậu có muốn nghe lời thật lòng không?!"_ Sở Thiên Uy_
" Dĩ nhiên là có rồi! "_ Tôi_
Sở Thiên Uy hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng lên tiếng nói chuyện với tôi
" Đối với tôi, cậu thực sự rất đặc biệt! Có thể cậu hơi nhiều chuyện hay có chút đanh đá, nhiều khi lại vô cùng ngốc nghếch! Tuy nhiên cậu không hề giống những cô gái tôi từng gặp! Những người tôi từng gặp họ gần như chỉ muốn bám vào tôi để leo lên cao nhưng cậu thì khác. Cậu cho dù được tôi để ý tới, cả cái trường này chẳng có ai là không biết điều đó, thế nhưng cậu chưa từng ỷ vào việc đó mà tỏ ra kiêu ngạo với mọi người xung quanh hay đòi hỏi thứ gì từ tôi. Trong mắt tôi, cậu đặc biệt tốt. Tôi biết lúc trước cậu tránh mặt tôi là vì việc của tôi và Thẩm Thanh Kỳ, tôi cũng biết cậu luôn nhẫn nhịn khi bị bắt nạt. Nhưng tôi vẫn lựa chọn hỏi cậu vì tôi muốn nghe chính miệng cậu nói với tôi, giải thích với tôi. Tôi muốn cậu coi tôi như một người thân mà giải bày tâm sự. Lúc đó cậu lại chọn cách im lặng để đáp trả lại tôi. Tôi thật sự đã rất tức giận....."_ Sở Thiên Uy_
" Lúc đấy cậu doạ tôi sợ gần chết... "_ Tôi_
" Thật sao? "_ Sở Thiên Uy_
" Dĩ nhiên là thật! Cậu nhìn chằm chằm vào tôi, cả người toả ra sát khí làm tôi sợ muốn chết.... "_Tôi thấy mình đã quá phận nên ngừng nói ngay lập tức_
" Xin lỗi vì đã doạ cậu "_ Sở Thiên Uy_
" Không sao! Đã qua cả rồi! " _ Tôi_
" Mà nè, Sở Thiên Uy! "_ Tôi_
" Hửm?! "_ Sở Thiên Uy_
" Tôi nghe nói là cậu rất lạnh lùng, ít nói, ngang bướng, chưa từng khuất phục ai. Không những thế còn bị dị ứng với nữ sắc! Sao cậu lại có thể dễ dàng tiếp xúc, chủ động bắt chuyện hay dễ dàng nói ra lời xin lỗi với tôi thế?! "
" Nói cậu nhiều chuyện không sai tý nào! " _ Sở Thiên Uy gõ nhẹ vào đầu tôi _
" Cậu.... tôi không nói nữa! " _ Tôi_
Tôi và Sở Thiên Uy cứ thế cười nói vui vẻ đến khi vào lớp. Ước gì thời gian có thể dừng lại để chúng tôi được sống mãi trong những giây phút bình yên, hạnh phúc này!
Học sinh xung quanh lại bắt đầu bàn tán. Thấy tôi che mặt, Sở Thiên uy gỡ tay tôi ra, nhẹ nhàng thì thầm vào tai tôi:
" Yên tâm! Có tôi ở đây, không ai bắt nạt được cậu! "
Tôi đưa mắt nhìn chằm chằm vào con người kia. Sở Thiên Uy mở nụ cười mang đầy sự sủng nịnh, dùng ánh mắt thâm tình nhìn tôi. Sau đó, Sở Thiên Uy nắm chặt tay tôi hơn. Mười ngón tay đan xen nhau mang lại cảm giác ấm áp đến lạ thường. Mặt tôi thoáng chốc đỏ ửng lên. Chưa kịp định hình lại thì tôi nghe thấy Sở Thiên Uy nói:
" Nghe cho kĩ! Cô ấy là bạn gái tôi! Ai đụng vào cô ấy cũng chính là đang đụng vào Sở Thiên Uy tôi! Nếu có xảy ra chuyện như lần trước thì cũng đừng trách vì sao tôi ác! Sở Thiên Uy tôi chưa kiêng nể ai bao giờ đâu! "
Nói rồi, Sở Thiên Uy nhanh chóng kéo tôi vào lớp. Chân cậu ta rất dài, cậu ta cứ nắm chặt lấy tay tôi mà đi rất nhanh, tôi chân ngắn cứ hấp tấp chạy theo. Thật sự rất mệt! Đi được một lúc sau, tôi không kiểm soát được tốc độ của mình nữa, buông tay Sở Thiên Uy, ngã khuỵ xuống đất thở dốc. Sở Thiên Uy chạy lại phía tôi.
" Lâm Cẩm Nghiên! Cậu có sao không? Tôi xin lỗi! " _ Sở Thiên Uy cúi thấp xuống ân cần hỏi thăm tôi _
Thấy Sở Thiên Uy quan tâm tôi như vậy, tôi bỗng dưng không kiểm soát được bản thân mình, mắt tôi bắt đầu đẫm nước, môi mím chặt, không trả lời. Tôi cố gắng kiềm chế bản thân để nước mắt không rơi nhưng càng lúc càng mất kiểm soát cứ thế để cho nước mắt tuôn ra. Tôi oà khóc nức nở. Đây là lần đầu tiên trong đời tôi không làm chủ được bản thân để rồi làm ra cái hành động bán đứng cái hình tượng mạnh mẽ tôi mất công xay dựng bao nhiêu năm trời! Ai mà ngờ được nó lại có thể đổ sụp trong một khoảng khắc ngắn ngủi như này! Đúng là đón củi ba năm thiêu một giờ!
Tôi cứ như vậy mà để bản thân mình thả lỏng cả người, cứ thế oà khóc nức nở một lúc. Sau đó tôi cảm nhận được có một bàn tay đang nhẹ nhàng chạm lên khuôn mặt sắc sảo của tôi, nhẹ nàng lau đi những giọt nước mắt đang đọng lại trên đôi má hồng hào gầy gò kia của tôi, trên khoé mắt ướt đẫm của tôi. Tôi cảm nhận được sự dịu dàng hay chu đáo của Sở Thiên Uy từ những hành động nhỏ nhặt. Tôi ít ra cũng cảm nhận được rằng Sở Thiên Uy thật sự không có băng lãnh, lạnh lùng hay vô tâm như dáng vẻ mà cậu ta hay thể hiện ra với tất cả mọi người. Suy cho cùng, cậu ta vẫn chỉ là một cậu bé ngốc lúc nào cũng muốn tỏ ra mình không để tâm tới xung quanh, lấy nó làm lớp vỏ bọc che giấu đi bao nhiêu nỗi đau ẩn chứa trong lòng. Đúng là rất ngốc! Không ngờ trên đời còn có người có suy nghĩ còn ngốc hơn tôi!
" Ngoan, đừng khóc! Tôi xin lỗi! " _ Sở Thiên Uy_
" T... tôi... đau! " _ Tôi chỉ tay xuống đầu gối, mũi sụt sịt khó khăn nói lên vài tiếng, mang bộ mặt ấm ức đầy rẫy sự yếu đuối cứ tự nhiên trưng ra trước mặt Sở Thiên Uy_
Sở Thiên Uy nhìn theo tay tôi, thấy đầu gối tôi bị trầy da do lúc nãy ma sát khá mạnh với mặt đất nên giờ đã bong da, máu cũng theo đó cứ thế chảy ra ngoài. Bàn chân tôi cũng đã đỏ ửng lên do hồi nãy lo chạy theo Sở Thiên Uy nên đã có chút tê tái. Sở Thiên Uy thoáng nhìn tôi tôi lượt rồi không do dự đưa một tay vòng qua hai chân tôi, tay còn lại cầm tay tôi vòng qua vai cậu ta, nhấc bổng tôi lên. Ban đầu tôi vẫn còn rất thắc mắc muốn hỏi Sở Thiên Uy muốn đưa tôi đi đâu nhưng tôi chưa kịp mở lời thì đã bị vẻ mặt hiện tại của cậu ta doạ cho thất kinh bát đảo nên đành thuận theo cậu ta. Dù gì thì trực giác của tôi cũng mách bảo với tôi rằng Sở Thiên Uy không phải người xấu! Cứ nghe theo lý trí vậy!
Sở Thiên Uy đưa tôi tới phòng y tế trường, cẩn thận đặt tôi lên chiếc giường ở đó. Sau đó, cậu ta đi tới một chỗ khác rồi quay lại chỗ tôi, trong tay cầm một chiếc hộp cứu thương. Sở Thiên Uy ngồi sang bên cạnh tôi, chậm rãi tiến tới gần xem xét vết thương của tôi, sau đó, cậu ta trong tay một lọ thuốc định thấm định dùng nó để sơ cứu cho tôi thì tôi rụt chân lại. Sở Thiên Uy đưa mắt nhìn tôi làm tôi lúng túng.
" K... không cần đâu! Tôi có thể tự mình xử lí! " _ Tôi ngại ngùng nói _
" Tôi giúp cậu! Đừng cãi lời tôi! " _ Sở Thiên Uy kéo chân tôi lại về phía cậu ta, ân cần giúp tôi xử lí vết thương _
Tôi cũng im bặt không dám lên tiếng gì nữa. Nhìn từ góc độ này Sở Thiên Uy thật sự trông rất soái! Tôi nhìn cậu ta đến đơ người!
" Chúng ta đi thôi! "
Tiếng nói của Sở Thiên Uy đánh thức tâm trí tôi. Tôi cũng nhanh chóng nhận thức trở lại nhanh nhảu trả lời:
" Được! "
Tôi nhẹ nhàng đáp lại, đưa chân xuống đất định đứng lên. Nhưng khi vừa đứng lên chân tôi lại khuỵ xuống, vết thương cũng rát hơn. Hình như vừa nãy tôi đã làm cho miệng vết thương rách ra nhiều hơn. Sở Thiên Uy nhẹ nhàng đỡ lấy tôi, vòng tay tôi qua cổ cõng tôi.
" Còn đau không? Tôi xin lỗi! "_ Sở Thiên Uy_
" Không sao! Cũng không đau lắm! Dù gì cũng cảm ơn cậu! "_ Tôi_
" Là tôi đã hứa sẽ bảo vệ cậu! Không cần khách sáo như thế! "_ Sở Thiên Uy_
" Sở Thiên Uy này! Tôi có chuyện muốn hỏi! "_ Tôi_
" Hỏi đi!"_ Sở Thiên Uy_
" Sao cậu lại đối tốt với tôi thế? Tôi cũng đâu giúp ích gì được cho cậu, không những thế tôi còn rất phiền phức! Tại sao thế? "_ Tôi nghiêng đầu nhìn sắc mặt của Sở Thiên Uy rồi nói _
" Cậu thật sự nghĩ bản thân mình như vậy sao? " _ Sở Thiên Uy hỏi ngược lại tôi_
" Lẽ nào không phải vậy?" _ Tôi_
" Cậu không có phiền phức! Đừng bi quan thế!"_ Sở Thiên Uy_
" Nếu tôi không như thế thì như nào? "_ Tôi_
" Trong mắt tôi, cậu không có phiền phức! Không những thế, tôi còn cảm thấy cậu rất đặc biệt! "_ Sở Thiên Uy_. Truyện Tiên Hiệp
" Đặc biệt như thế nào? "_ Tôi_
" Cậu không giống với những cô gái tôi từng gặp trước đó!" _ Sở Thiên Uy_
" Không giống là sao?!"_ Tôi_
" Ừ thì... cậu nhiều chuyện, đanh đá và đặc biệt là ngốc nghếch hơn những cô gái tôi từng gặp rất nhiều! "_ Sở Thiên Uy_
Tôi vậy mà cứ nghĩ Sở Thiên Uy sẽ nói gì đó khiến tôi vui vẻ, ai ngờ cậu ta lại chê tôi xấu tính. Đúng là tức chết tôi rồi!
" C.... cậu....! Thả tôi xuống! Thả tôi xuống! "
" Đừng nhúc nhích! " _ Sở Thiên Uy_
Tôi phụng phịu nằm trên lưng cậu ta.
" Cậu có muốn nghe lời thật lòng không?!"_ Sở Thiên Uy_
" Dĩ nhiên là có rồi! "_ Tôi_
Sở Thiên Uy hít một hơi thật sâu, nhẹ nhàng lên tiếng nói chuyện với tôi
" Đối với tôi, cậu thực sự rất đặc biệt! Có thể cậu hơi nhiều chuyện hay có chút đanh đá, nhiều khi lại vô cùng ngốc nghếch! Tuy nhiên cậu không hề giống những cô gái tôi từng gặp! Những người tôi từng gặp họ gần như chỉ muốn bám vào tôi để leo lên cao nhưng cậu thì khác. Cậu cho dù được tôi để ý tới, cả cái trường này chẳng có ai là không biết điều đó, thế nhưng cậu chưa từng ỷ vào việc đó mà tỏ ra kiêu ngạo với mọi người xung quanh hay đòi hỏi thứ gì từ tôi. Trong mắt tôi, cậu đặc biệt tốt. Tôi biết lúc trước cậu tránh mặt tôi là vì việc của tôi và Thẩm Thanh Kỳ, tôi cũng biết cậu luôn nhẫn nhịn khi bị bắt nạt. Nhưng tôi vẫn lựa chọn hỏi cậu vì tôi muốn nghe chính miệng cậu nói với tôi, giải thích với tôi. Tôi muốn cậu coi tôi như một người thân mà giải bày tâm sự. Lúc đó cậu lại chọn cách im lặng để đáp trả lại tôi. Tôi thật sự đã rất tức giận....."_ Sở Thiên Uy_
" Lúc đấy cậu doạ tôi sợ gần chết... "_ Tôi_
" Thật sao? "_ Sở Thiên Uy_
" Dĩ nhiên là thật! Cậu nhìn chằm chằm vào tôi, cả người toả ra sát khí làm tôi sợ muốn chết.... "_Tôi thấy mình đã quá phận nên ngừng nói ngay lập tức_
" Xin lỗi vì đã doạ cậu "_ Sở Thiên Uy_
" Không sao! Đã qua cả rồi! " _ Tôi_
" Mà nè, Sở Thiên Uy! "_ Tôi_
" Hửm?! "_ Sở Thiên Uy_
" Tôi nghe nói là cậu rất lạnh lùng, ít nói, ngang bướng, chưa từng khuất phục ai. Không những thế còn bị dị ứng với nữ sắc! Sao cậu lại có thể dễ dàng tiếp xúc, chủ động bắt chuyện hay dễ dàng nói ra lời xin lỗi với tôi thế?! "
" Nói cậu nhiều chuyện không sai tý nào! " _ Sở Thiên Uy gõ nhẹ vào đầu tôi _
" Cậu.... tôi không nói nữa! " _ Tôi_
Tôi và Sở Thiên Uy cứ thế cười nói vui vẻ đến khi vào lớp. Ước gì thời gian có thể dừng lại để chúng tôi được sống mãi trong những giây phút bình yên, hạnh phúc này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.