Bạn Học Đáng Ghét, Tôi Yêu Cậu
Chương 23: Gặp lại mẹ
Lãnh Cơ Vị Y
20/05/2022
" Tôi còn chưa đồng ý, sao có thể thuận lợi được? " _Mẹ Thiên Uy_
" Mẹ!!!!! "_Sở Thiên Du_
" Ta sẽ không bao giờ cho phép một đứa con gái nghèo hèn như thế này bước chân vào nhà ta "_Mẹ Thiên Uy_
" Bà không có quyền phán xét ở đây "_Sở Thiên Uy_
" Con im ngay cho ta! Nhà họ Sở không thể nhận một đứa con dâu không danh không phận thế này được "_Mẹ Thiên Uy_
" Chỉ cần cô ấy yêu tôi là đủ. Những vấn đề còn lại, tôi không quan tâm, kể cả bà "_Sở Thiên Uy_
" Ta đã nói rồi, tuyệt đối không được! "_Mẹ Thiên Uy_
Mẹ con nhà Thiên Uy đang đôi co thì có một giọng nói cắt ngang.
" Cho hỏi ai là người nhà bệnh nhân Sở Diên Hàn được phẫu thuật tại phòng mổ số 19 ạ? "
" Là tôi, tôi là vợ ông ấy. Ông ấy sao rồi? "_Mẹ Thiên Uy_
" Bệnh nhân phẫu thuật thành công, hiện đã được đưa vào phòng hồi sức, người nhà có thể đến thăm "
" Cảm ơn "_Mẹ Thiên Uy_
Mẹ Thiên Uy chuẩn bị mắng tiếp thì bị tiếng gọi của y tá bệnh viện làm phân tâm. Bà ấy vội vàng chạy ra ngoài, quên mất việc phải mắng Thiên Uy.
" Anh bình tĩnh chút! Sức khoẻ chưa hồi phục hẳn, đừng cử động nhiều! "
" Em làm như anh vừa phẫu thuật ý! "_Sở Thiên Uy_
" Đừng coi thường sức khoẻ thế! "
" Mà anh có định đi xem bác trai ra sao rồi không? Em đi với anh "_Sở Thiên Uy_
" Không cần đâu! "_Sở Thiên Uy_
" Nói thật? "_Tôi_
"... "_Sở Thiên Uy_
Thấy anh ấy không phản hồi, tôi cũng bất lực thở dài. Rõ ràng là rất quan tâm, lo lắng cho ba mình, vậy mà cứ thích làm bộ làm tịch! Có gì cứ thể hiện ra đi, cần gì phải kìm nén như thế cho khổ ra!
"Thiên... Uy... là con phải không? " _Ba Thiên Uy_
"... "_Sở Thiên Uy_
" Con qua đây được không? " _Ba Thiên Uy_
" Anh qua đó chút đi! "_Tôi_
Thiên Uy nhẹ nhàng rời tay tôi, tiến tới phía gia đình. Tôi không bước vào trong, chỉ đứng ngoài nhìn anh ấy từng bước từng bước tiến tới tổ ấm thân thương của bản thân. Tôi nhìn thấy cũng mừng thay anh ấy!
" Con trai, đúng là con rồi "_Ba Thiên Uy_
"... "_Sở Thiên Uy_
" Cô bé ngoài kia là ai thế? "_Ba Thiên Uy_
" Ba, đó là bạn gái của anh hai! Cũng là đàn chị của con "_Sở Thiên Du_
" Đó là bạn gái con sao? Cô bé này cũng xinh thật đấy! Cũng tốt, con có bạn gái xong sẽ trưởng thành hơn! Tốt lắm! " _Ba Thiên Uy_
" Tốt cái gì mà tốt, con bé đó còn chẳng biết ra sao, biết đâu lại là một đứa hám tài "_Mẹ Thiên Uy_
" Bà đừng ăn nói linh tinh! Mắt nhìn của con trai chúng ta chắc chắn không sai " _Ba Thiên Uy_
Tôi đứng nhìn ngoài cửa, Thiên Uy nãy giờ không nói gì cả, chỉ im lặng nghe mọi người nói. Anh ấy vẫn một bộ dạng lạnh lùng, mặt không chút cảm xúc nhìn người nhà mình. Tiểu Du trông cũng không vui lắm! Người nhà giàu đúng là có chút khó hiểu!
_________________
" Anh lại thế rồi, cười lên chút coi! Đừng rầu rĩ như thế! "_Tôi_
" Haiz!!!!!!!!!!!!!!! "_Sở Thiên Uy_
" Vui lên đi! Chuyện qua rồi! "_Tôi_
" Cảm ơn em"_Sở Thiên Uy_
" Sao tự dưng lại cảm ơn? Em đâu có làm gì đâu "_Tôi_
" Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh "_Sở Thiên Uy_
" Lại bắt đầu rắc thính rồi đấy! Cái miệng này của anh từ bao giờ lại có thể nhả ra toàn đường thế? "_Tôi_
" Từ khi thấy em đấy! "_Sở Thiên Uy_
" Sến súa! Đi về thôi " _Tôi_
_____________________________
Hôm nay, như mọi khi, tôi sẽ tới sân bóng rổ đợi Thiên Uy rồi cùng anh ấy về. Nhưng trong lúc tôi đang trên đường tới điểm hẹn, tôi bị người ta chụp thuốc. Tôi không phản ứng kịp nên trúng thuốc, thần trí mơ hồ dần, hai mắt nhắm nghiền lại rồi ngất lịm.
" Aiss, chóng mặt quá đi mất! "_Tôi than thở một hơi dài _
Tôi tỉnh dậy, đập vào mắt tôi là khung cảnh một căn phòng vô cùng tồi tàn, rách nát. Hai tay hai chân tôi bị trói chặt trên một chiếc ghế. Rốt cuộc đây là đâu?
" Cô em tỉnh rồi hả? "
" Đây là đâu, mấy người là ai? "_Tôi_
" Bọn anh là ai cưng không cần biết, cưng chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở đây cho đến khi chủ của bọn anh tới là được "
" Chủ? Ai thuê mấy người? "_Tôi_
" Lát nữa sẽ biết thôi! "
Một lúc sau, một người phụ nữ mang trên mình một bộ đồ khá trang trọng, thần thái toát ra bên ngoài cũng không tầm thường, từng bước từng bước đi đều vô cùng nhẹ nhàng và sang trọng. Người này nhìn rất lạ. Bà ấy có quen biết tôi sao?
" Bác là ai thế ạ? Sao bác lại bắt cháu, cháu nhớ cháu đâu có quen biết gì bác đâu? "_Tôi_
"Con không nhận ra mẹ ư? Mẹ là mẹ của con mà! "_Mẹ tôi_
" Mẹ của cháu??? Bác là mẹ cháu á??? "_Tôi_
" Phải, con là con gái của ta. Ta không hẹn gặp được con nên đành dùng cách này để có thể nghiêm túc ngồi nói chuyện với con thôi! "_Mẹ tôi_
" Mẹ sao? "_Tôi_
Nhắc đến chữ MẸ, tâm tôi bỗng dưng bị lay động. Chưa bao giờ, tôi cảm thấy nghẹn ngào như thế này. Tôi lúc này chỉ muốn hét lên cho cả thế giới nghe thấy rằng tôi không phải đứa mồ côi, tôi có gia đình mà!
" Mẹ... mẹ... " _Tôi oà khóc, cố gắng kiềm chế cảm xúc gọi tiếng mẹ, tuy nó là một từ vô cùng thân thuộc nhưng với tôi nó như là một bầu trời, rất khó để với lấy _
" Con gái ngoan, đừng khóc! Còn đứng đó làm gì, mau cởi trói cho con bé nhanh! "_Mẹ tôi_
" Mẹ... "_Tôi_
" Ta là mẹ con, ta xin lỗi, mẹ xin lỗi, xin lỗi vì đã bỏ con. Ba mẹ xin lỗi vì đã bỏ con, để con phải sống cực thế này. Bây giờ con đang ở đâu, mẹ tới đón con về "_Mẹ Cẩm Nghiên_
" Con đang sống rất tốt, không phiền tới người đâu. "_Tôi tỉnh ngộ khỏi sự vui mừng nhất thời, nhanh chóng ra khỏi vòng tay mẹ tôi_
" Con là muốn... "_Mẹ tôi_
" Con gọi người bằng mẹ chẳng qua là vì con muốn được như bao người khác, muốn chính miệng gọi người thân bằng những từ quá đỗi thân thuộc như thế. Con thật sự xin lỗi! Nếu có làm cho người hiểu lầm gì đó thì con xin lỗi " _Tôi_
" Con thật sự không muốn nhận ta sao? " _Mẹ tôi_
" Con cần thêm thời gian suy nghĩ, người chờ con, được không? "_Tôi_
" Chỉ cần con chấp nhận, với ta thế nào cũng được. À quên, đây là số điện thoại của ta, còn đây là địa chỉ công ty ta. Khi nào con có quyết định có thể gọi hoặc trực tiếp tới gặp ta " _Mẹ tôi_
" Con... cảm ơn "_Tôi ngập ngừng_
Tôi lấy balo và điện thoại chuẩn bị về, mở điện thoại ra, tôi tí thì té xỉu. Điện thoại tôi có tới hơn 200 cuôc gọi nhỡ và hàng trăm tin nhắn của Thiên Uy, mà tôi ở đây nãy giờ chắc cũng được vài tiếng đồng hồ rồi. Chắc bây giờ anh ấy đang lo cho tôi lắm! Tôi phải nhanh chóng về nhà mới được!
" Ting... ting... "
" Alo "_Tôi_
" Là em, Tiểu Nghiên đúng không? "_Sở Thiên Uy_
" Em đây... "_Tôi_
" Em đang ở đâu, có biết anh lo lắm không hả? Sao không trả lời điện thoại của anh? Nhỡ em xảy ra chuyện gì thì sao? "_Sở Thiên Uy_
" Anh cứ bình tĩnh, nghe em đã. Em có gặp lại người quen nên qua chào hỏi chút. Chắc em không để ý đến điện thoại nên mới không trả lời điện thoại của anh, em xin lỗi. Giờ em về liền "_Tôi_
"... "_Sở Thiên Uy_
Anh ấy không nói gì nữa, trực tiếp cúp máy luôn. Chắc giờ con sư tử này đang giận lắm rồi. Tôi phải nhanh chóng về nhà thôi!
________________________________________
" Thiên Uy!!! "_Tôi _
" Tiểu Nghiên à! "_Sở Thiên Uy_
Tôi thấy Thiên Uy, nhào tới ôm anh ấy thật chặt, cố gắng tìm hơi ấm bên trong cơ thể cứng rắn ấy. Anh ấy cũng đáp lại tôi, hai tay siết chặt lấy cơ thể nhỏ bé của tôi vào lòng. Thấy anh ấy ngồi ở cửa nhà đợi mình, tim tôi không khỏi xao động. Cả người anh ấy lạnh ngắt, chắc đi tìm tôi lâu lắm rồi đây.
Em xin lỗi!
" Thiên Uy, em xin lỗi! Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng "_Tôi nghẹn ngào nói từng câu chữ_
" Bảo bối à, em đã đi đâu vậy? Em có sao không? "_Sở Thiên Uy_
" Không sao! Không sao! " _Tôi_
" Sao em lại khóc? Tay em còn bị bầm thế này! Bộ em gặp chuyện gì hả? Nói anh nghe đi "_Sở Thiên Uy_
" Không có gì đâu! Anh vào nhà đi! "_Tôi_
Tôi không dám nói gì với anh ấy, tôi sợ anh ấy sẽ phiền lòng. Chuyện gia đình mình anh ấy còn chưa lo được thì sao tôi dám nói chuyện của tôi.
" Anh có lạnh lắm không? Sao lại ngồi ngoài cửa thế? Anh không muốn sống nữa hả? "_Tôi lớn tiếng mắng anh ấy_
" Anh xin lỗi, anh sai "_Sở Thiên Uy uỷ khuất nhận lỗi_
" Không, anh không sai, em sai! Làm anh lo lắng rồi! "_Tôi biết mình sai nên dịu giọng lại _
" Em không sao là được "_Sở Thiên Uy_
" Em đi tắm đã, anh lấy chút gì đó ăn trước đi, không được chịu đói. Hôm nay em chưa kịp làm gì cả "_Tôi_
" Anh nấu được, em đi tắm đi "_Sở Thiên Uy_
" Ừm "_Tôi_
Tôi vào nhà tắm, trút bỏ bộ đồ trên người, đồng thời trút bỏ bao nhiêu âu lo, phiền muộn trong tâm ra ngoài. Tôi muốn mình phải thoải mái một chút, không nên để những điều không đáng này trong lòng.
" Anh ơi ~ " _Tôi nũng nịu gọi_
" Sao thế? Em chưa làm khô tóc hả? Nhỡ cảm thì sao? Qua đây đi! Anh giúp em làm!" _Sở Thiên Uy_
" Vâng "_Tôi_
Thiên Uy cũng chu đáo thật! Lo cho tôi từng chút từng chút một! Nhiều khi tôi muốn nói với anh ấy tôi không phải con nít, không cần anh ấy phải chăm lo cho tôi như chăm con như thế. Nhưng bây giờ thì khác, tôi tham lam muốn chiếm lấy sự ân cần này của anh ấy, muốn anh ấy mãi bên tôi. Anh ấy để tôi ngồi trên giường, còn bản thân thì quỳ hai chân xuống giường, tay cầm cái khăn, nhẹ nhàng xoa lên tóc tôi. Tôi đột nhiên quay người ngồi ngược lại, hai tay ôm chặt lấy eo anh ấy.
" Em lại giở trò gì nữa đây? "_Sở Thiên Uy có chút ngạc nhiên_
" Chỉ muốn ôm anh chút thôi "_Tôi_
" Sao hôm nay em lại dính người thế? "_Sở Thiên Uy ngồi xuống đối diện tôi, tay vẫn tiếp tục việc đang dang dở _
" Người ta nhớ anh, muốn thế. Không được à? Hay anh không thích thế? "_Tôi uỷ khuất lên tiếng_
Thích thấy mồ còn giữ giá!
" Bảo bối chủ động như thế, không thích sao được " _Sở Thiên Uy _
" Anh "_Tôi_
" Ơi, anh đây "_Sở Thiên Uy_
" Em có điều muốn hỏi "_Tôi_
" Thế em hỏi đi "_Sở Thiên Uy_
" Anh sẽ bao giờ rời xa em đúng không? "_Tôi_
" Em lại hỏi linh tinh gì thế? Hôm nay em gặp phải chuyện gì hả? "_Sở Thiên Uy ngạc nhiên, mở to mắt nhìn tôi_
" Trả lời em đi "_Tôi nôn nóng muốn nghe câu trả lời từ anh ấy_
" Ngốc quá đi mất! Em lọt vào tầm ngắm của anh rồi, sẽ không thoát được đâu. Với lại anh cũng yêu em thế này sao có thể bỏ em được "_Sở Thiên Uy gõ vào trán tôi _
" Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Nói phải giữ lời đấy "_Tôi_
" Chắc chắn giữ lời, nhưng đổi lại, em có chuyện gì cũng phải nói với anh. Được không? "_Sở Thiên Uy dang rộng vòng tay, ôm lấy tôi_
" Em... "_Tôi chần chừ_
" Anh muốn đường đường chính chính bước chân vào trái tim em, bước vào thế giới của em. Anh muốn em có thể tin tưởng anh, anh muốn được bảo vệ em cả đời này. "_Sở Thiên Uy âu yếm nói_
"Ừm! Em hứa! "_Tôi gật đầu chắc nịnh_
" Giờ thì mình đi ngủ nha! "_Sở Thiên Uy_
"Vâng "_Tôi_
" Mẹ!!!!! "_Sở Thiên Du_
" Ta sẽ không bao giờ cho phép một đứa con gái nghèo hèn như thế này bước chân vào nhà ta "_Mẹ Thiên Uy_
" Bà không có quyền phán xét ở đây "_Sở Thiên Uy_
" Con im ngay cho ta! Nhà họ Sở không thể nhận một đứa con dâu không danh không phận thế này được "_Mẹ Thiên Uy_
" Chỉ cần cô ấy yêu tôi là đủ. Những vấn đề còn lại, tôi không quan tâm, kể cả bà "_Sở Thiên Uy_
" Ta đã nói rồi, tuyệt đối không được! "_Mẹ Thiên Uy_
Mẹ con nhà Thiên Uy đang đôi co thì có một giọng nói cắt ngang.
" Cho hỏi ai là người nhà bệnh nhân Sở Diên Hàn được phẫu thuật tại phòng mổ số 19 ạ? "
" Là tôi, tôi là vợ ông ấy. Ông ấy sao rồi? "_Mẹ Thiên Uy_
" Bệnh nhân phẫu thuật thành công, hiện đã được đưa vào phòng hồi sức, người nhà có thể đến thăm "
" Cảm ơn "_Mẹ Thiên Uy_
Mẹ Thiên Uy chuẩn bị mắng tiếp thì bị tiếng gọi của y tá bệnh viện làm phân tâm. Bà ấy vội vàng chạy ra ngoài, quên mất việc phải mắng Thiên Uy.
" Anh bình tĩnh chút! Sức khoẻ chưa hồi phục hẳn, đừng cử động nhiều! "
" Em làm như anh vừa phẫu thuật ý! "_Sở Thiên Uy_
" Đừng coi thường sức khoẻ thế! "
" Mà anh có định đi xem bác trai ra sao rồi không? Em đi với anh "_Sở Thiên Uy_
" Không cần đâu! "_Sở Thiên Uy_
" Nói thật? "_Tôi_
"... "_Sở Thiên Uy_
Thấy anh ấy không phản hồi, tôi cũng bất lực thở dài. Rõ ràng là rất quan tâm, lo lắng cho ba mình, vậy mà cứ thích làm bộ làm tịch! Có gì cứ thể hiện ra đi, cần gì phải kìm nén như thế cho khổ ra!
"Thiên... Uy... là con phải không? " _Ba Thiên Uy_
"... "_Sở Thiên Uy_
" Con qua đây được không? " _Ba Thiên Uy_
" Anh qua đó chút đi! "_Tôi_
Thiên Uy nhẹ nhàng rời tay tôi, tiến tới phía gia đình. Tôi không bước vào trong, chỉ đứng ngoài nhìn anh ấy từng bước từng bước tiến tới tổ ấm thân thương của bản thân. Tôi nhìn thấy cũng mừng thay anh ấy!
" Con trai, đúng là con rồi "_Ba Thiên Uy_
"... "_Sở Thiên Uy_
" Cô bé ngoài kia là ai thế? "_Ba Thiên Uy_
" Ba, đó là bạn gái của anh hai! Cũng là đàn chị của con "_Sở Thiên Du_
" Đó là bạn gái con sao? Cô bé này cũng xinh thật đấy! Cũng tốt, con có bạn gái xong sẽ trưởng thành hơn! Tốt lắm! " _Ba Thiên Uy_
" Tốt cái gì mà tốt, con bé đó còn chẳng biết ra sao, biết đâu lại là một đứa hám tài "_Mẹ Thiên Uy_
" Bà đừng ăn nói linh tinh! Mắt nhìn của con trai chúng ta chắc chắn không sai " _Ba Thiên Uy_
Tôi đứng nhìn ngoài cửa, Thiên Uy nãy giờ không nói gì cả, chỉ im lặng nghe mọi người nói. Anh ấy vẫn một bộ dạng lạnh lùng, mặt không chút cảm xúc nhìn người nhà mình. Tiểu Du trông cũng không vui lắm! Người nhà giàu đúng là có chút khó hiểu!
_________________
" Anh lại thế rồi, cười lên chút coi! Đừng rầu rĩ như thế! "_Tôi_
" Haiz!!!!!!!!!!!!!!! "_Sở Thiên Uy_
" Vui lên đi! Chuyện qua rồi! "_Tôi_
" Cảm ơn em"_Sở Thiên Uy_
" Sao tự dưng lại cảm ơn? Em đâu có làm gì đâu "_Tôi_
" Cảm ơn em vì đã xuất hiện trong cuộc đời anh "_Sở Thiên Uy_
" Lại bắt đầu rắc thính rồi đấy! Cái miệng này của anh từ bao giờ lại có thể nhả ra toàn đường thế? "_Tôi_
" Từ khi thấy em đấy! "_Sở Thiên Uy_
" Sến súa! Đi về thôi " _Tôi_
_____________________________
Hôm nay, như mọi khi, tôi sẽ tới sân bóng rổ đợi Thiên Uy rồi cùng anh ấy về. Nhưng trong lúc tôi đang trên đường tới điểm hẹn, tôi bị người ta chụp thuốc. Tôi không phản ứng kịp nên trúng thuốc, thần trí mơ hồ dần, hai mắt nhắm nghiền lại rồi ngất lịm.
" Aiss, chóng mặt quá đi mất! "_Tôi than thở một hơi dài _
Tôi tỉnh dậy, đập vào mắt tôi là khung cảnh một căn phòng vô cùng tồi tàn, rách nát. Hai tay hai chân tôi bị trói chặt trên một chiếc ghế. Rốt cuộc đây là đâu?
" Cô em tỉnh rồi hả? "
" Đây là đâu, mấy người là ai? "_Tôi_
" Bọn anh là ai cưng không cần biết, cưng chỉ cần ngoan ngoãn ngồi ở đây cho đến khi chủ của bọn anh tới là được "
" Chủ? Ai thuê mấy người? "_Tôi_
" Lát nữa sẽ biết thôi! "
Một lúc sau, một người phụ nữ mang trên mình một bộ đồ khá trang trọng, thần thái toát ra bên ngoài cũng không tầm thường, từng bước từng bước đi đều vô cùng nhẹ nhàng và sang trọng. Người này nhìn rất lạ. Bà ấy có quen biết tôi sao?
" Bác là ai thế ạ? Sao bác lại bắt cháu, cháu nhớ cháu đâu có quen biết gì bác đâu? "_Tôi_
"Con không nhận ra mẹ ư? Mẹ là mẹ của con mà! "_Mẹ tôi_
" Mẹ của cháu??? Bác là mẹ cháu á??? "_Tôi_
" Phải, con là con gái của ta. Ta không hẹn gặp được con nên đành dùng cách này để có thể nghiêm túc ngồi nói chuyện với con thôi! "_Mẹ tôi_
" Mẹ sao? "_Tôi_
Nhắc đến chữ MẸ, tâm tôi bỗng dưng bị lay động. Chưa bao giờ, tôi cảm thấy nghẹn ngào như thế này. Tôi lúc này chỉ muốn hét lên cho cả thế giới nghe thấy rằng tôi không phải đứa mồ côi, tôi có gia đình mà!
" Mẹ... mẹ... " _Tôi oà khóc, cố gắng kiềm chế cảm xúc gọi tiếng mẹ, tuy nó là một từ vô cùng thân thuộc nhưng với tôi nó như là một bầu trời, rất khó để với lấy _
" Con gái ngoan, đừng khóc! Còn đứng đó làm gì, mau cởi trói cho con bé nhanh! "_Mẹ tôi_
" Mẹ... "_Tôi_
" Ta là mẹ con, ta xin lỗi, mẹ xin lỗi, xin lỗi vì đã bỏ con. Ba mẹ xin lỗi vì đã bỏ con, để con phải sống cực thế này. Bây giờ con đang ở đâu, mẹ tới đón con về "_Mẹ Cẩm Nghiên_
" Con đang sống rất tốt, không phiền tới người đâu. "_Tôi tỉnh ngộ khỏi sự vui mừng nhất thời, nhanh chóng ra khỏi vòng tay mẹ tôi_
" Con là muốn... "_Mẹ tôi_
" Con gọi người bằng mẹ chẳng qua là vì con muốn được như bao người khác, muốn chính miệng gọi người thân bằng những từ quá đỗi thân thuộc như thế. Con thật sự xin lỗi! Nếu có làm cho người hiểu lầm gì đó thì con xin lỗi " _Tôi_
" Con thật sự không muốn nhận ta sao? " _Mẹ tôi_
" Con cần thêm thời gian suy nghĩ, người chờ con, được không? "_Tôi_
" Chỉ cần con chấp nhận, với ta thế nào cũng được. À quên, đây là số điện thoại của ta, còn đây là địa chỉ công ty ta. Khi nào con có quyết định có thể gọi hoặc trực tiếp tới gặp ta " _Mẹ tôi_
" Con... cảm ơn "_Tôi ngập ngừng_
Tôi lấy balo và điện thoại chuẩn bị về, mở điện thoại ra, tôi tí thì té xỉu. Điện thoại tôi có tới hơn 200 cuôc gọi nhỡ và hàng trăm tin nhắn của Thiên Uy, mà tôi ở đây nãy giờ chắc cũng được vài tiếng đồng hồ rồi. Chắc bây giờ anh ấy đang lo cho tôi lắm! Tôi phải nhanh chóng về nhà mới được!
" Ting... ting... "
" Alo "_Tôi_
" Là em, Tiểu Nghiên đúng không? "_Sở Thiên Uy_
" Em đây... "_Tôi_
" Em đang ở đâu, có biết anh lo lắm không hả? Sao không trả lời điện thoại của anh? Nhỡ em xảy ra chuyện gì thì sao? "_Sở Thiên Uy_
" Anh cứ bình tĩnh, nghe em đã. Em có gặp lại người quen nên qua chào hỏi chút. Chắc em không để ý đến điện thoại nên mới không trả lời điện thoại của anh, em xin lỗi. Giờ em về liền "_Tôi_
"... "_Sở Thiên Uy_
Anh ấy không nói gì nữa, trực tiếp cúp máy luôn. Chắc giờ con sư tử này đang giận lắm rồi. Tôi phải nhanh chóng về nhà thôi!
________________________________________
" Thiên Uy!!! "_Tôi _
" Tiểu Nghiên à! "_Sở Thiên Uy_
Tôi thấy Thiên Uy, nhào tới ôm anh ấy thật chặt, cố gắng tìm hơi ấm bên trong cơ thể cứng rắn ấy. Anh ấy cũng đáp lại tôi, hai tay siết chặt lấy cơ thể nhỏ bé của tôi vào lòng. Thấy anh ấy ngồi ở cửa nhà đợi mình, tim tôi không khỏi xao động. Cả người anh ấy lạnh ngắt, chắc đi tìm tôi lâu lắm rồi đây.
Em xin lỗi!
" Thiên Uy, em xin lỗi! Xin lỗi vì đã làm anh lo lắng "_Tôi nghẹn ngào nói từng câu chữ_
" Bảo bối à, em đã đi đâu vậy? Em có sao không? "_Sở Thiên Uy_
" Không sao! Không sao! " _Tôi_
" Sao em lại khóc? Tay em còn bị bầm thế này! Bộ em gặp chuyện gì hả? Nói anh nghe đi "_Sở Thiên Uy_
" Không có gì đâu! Anh vào nhà đi! "_Tôi_
Tôi không dám nói gì với anh ấy, tôi sợ anh ấy sẽ phiền lòng. Chuyện gia đình mình anh ấy còn chưa lo được thì sao tôi dám nói chuyện của tôi.
" Anh có lạnh lắm không? Sao lại ngồi ngoài cửa thế? Anh không muốn sống nữa hả? "_Tôi lớn tiếng mắng anh ấy_
" Anh xin lỗi, anh sai "_Sở Thiên Uy uỷ khuất nhận lỗi_
" Không, anh không sai, em sai! Làm anh lo lắng rồi! "_Tôi biết mình sai nên dịu giọng lại _
" Em không sao là được "_Sở Thiên Uy_
" Em đi tắm đã, anh lấy chút gì đó ăn trước đi, không được chịu đói. Hôm nay em chưa kịp làm gì cả "_Tôi_
" Anh nấu được, em đi tắm đi "_Sở Thiên Uy_
" Ừm "_Tôi_
Tôi vào nhà tắm, trút bỏ bộ đồ trên người, đồng thời trút bỏ bao nhiêu âu lo, phiền muộn trong tâm ra ngoài. Tôi muốn mình phải thoải mái một chút, không nên để những điều không đáng này trong lòng.
" Anh ơi ~ " _Tôi nũng nịu gọi_
" Sao thế? Em chưa làm khô tóc hả? Nhỡ cảm thì sao? Qua đây đi! Anh giúp em làm!" _Sở Thiên Uy_
" Vâng "_Tôi_
Thiên Uy cũng chu đáo thật! Lo cho tôi từng chút từng chút một! Nhiều khi tôi muốn nói với anh ấy tôi không phải con nít, không cần anh ấy phải chăm lo cho tôi như chăm con như thế. Nhưng bây giờ thì khác, tôi tham lam muốn chiếm lấy sự ân cần này của anh ấy, muốn anh ấy mãi bên tôi. Anh ấy để tôi ngồi trên giường, còn bản thân thì quỳ hai chân xuống giường, tay cầm cái khăn, nhẹ nhàng xoa lên tóc tôi. Tôi đột nhiên quay người ngồi ngược lại, hai tay ôm chặt lấy eo anh ấy.
" Em lại giở trò gì nữa đây? "_Sở Thiên Uy có chút ngạc nhiên_
" Chỉ muốn ôm anh chút thôi "_Tôi_
" Sao hôm nay em lại dính người thế? "_Sở Thiên Uy ngồi xuống đối diện tôi, tay vẫn tiếp tục việc đang dang dở _
" Người ta nhớ anh, muốn thế. Không được à? Hay anh không thích thế? "_Tôi uỷ khuất lên tiếng_
Thích thấy mồ còn giữ giá!
" Bảo bối chủ động như thế, không thích sao được " _Sở Thiên Uy _
" Anh "_Tôi_
" Ơi, anh đây "_Sở Thiên Uy_
" Em có điều muốn hỏi "_Tôi_
" Thế em hỏi đi "_Sở Thiên Uy_
" Anh sẽ bao giờ rời xa em đúng không? "_Tôi_
" Em lại hỏi linh tinh gì thế? Hôm nay em gặp phải chuyện gì hả? "_Sở Thiên Uy ngạc nhiên, mở to mắt nhìn tôi_
" Trả lời em đi "_Tôi nôn nóng muốn nghe câu trả lời từ anh ấy_
" Ngốc quá đi mất! Em lọt vào tầm ngắm của anh rồi, sẽ không thoát được đâu. Với lại anh cũng yêu em thế này sao có thể bỏ em được "_Sở Thiên Uy gõ vào trán tôi _
" Quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy. Nói phải giữ lời đấy "_Tôi_
" Chắc chắn giữ lời, nhưng đổi lại, em có chuyện gì cũng phải nói với anh. Được không? "_Sở Thiên Uy dang rộng vòng tay, ôm lấy tôi_
" Em... "_Tôi chần chừ_
" Anh muốn đường đường chính chính bước chân vào trái tim em, bước vào thế giới của em. Anh muốn em có thể tin tưởng anh, anh muốn được bảo vệ em cả đời này. "_Sở Thiên Uy âu yếm nói_
"Ừm! Em hứa! "_Tôi gật đầu chắc nịnh_
" Giờ thì mình đi ngủ nha! "_Sở Thiên Uy_
"Vâng "_Tôi_
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.