Bạn Học Đáng Ghét, Tôi Yêu Cậu
Chương 15: Giải cứu
Lãnh Cơ Vị Y
16/05/2022
"Là tôi! Sở Thiên Uy!"
Sở Thiên Uy! Đúng rồi! Vậy mà tôi không nghĩ ra! Chịu mình luôn!
"Cậu... cậu giúp tôi với! Tôi bị lạc rồi!"
"Cậy lớn từng đấy rồi còn lạc á?!"
"Cậu đừng đùa nữa! Tôi thực sự bị lạc, không biết đây là đâu cả!"
"Cậu đấy! Ở yên đó, tôi tới tìm cậu"
Sở Thiên Uy hấp tấp nói, có vẻ như cậu ấy đang lo cho tôi. Được quan tâm cũng tốt thật! Tôi mệt mỏi dựa vào mắt cây gốc.
Một lúc sau, nghe thấy tiếng động, tôi lười biếng nâng hai bọng mắt nặng trĩu của mình lên, thấy một vài người đang đi về phía tôi. Tôi giật mình lùi về sau, bọn chúng tiến tới gần hơn. Lại nữa à! Tôi không còn sức đánh nhau nữa đâu!
"Lão đại! Có một cô gái ở đây!" _ Một người lớn tiếng gọi to _
Vừa dứt lời, một bóng người quen thuộc từ xa chạy tới gần tôi. Người đó là Sở Thiên Uy. Hoá ra những người này là người của cậu ấy, may quá có người đến rồi!
"Cậu... cậu sao lại thành thế này rồi?!" _Sở Thiên Uy lo lắng hỏi_
"Nói ra thì dài! Cậu giúp tôi ra khỏi đây với!" _ Tôi thào trả lời _
Sở Thiên Uy không nói gì thêm, nhẹ nhàng bế tôi lên. Lúc lên xe, tôi mệt mỏi, ngất lịm trong vòng tay cậu. Trong lúc thần trí mơ hồ, tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cậu ấy trên mặt tôi. Cậu cũng tốt với tôi quá rồi!
_________TUA_________
Tôi tỉnh táo trong một căn phòng khang trang, vô cùng rộng lớn. Tôi đủ tỉnh táo để biết đây chính là phòng của Sở Thiên Uy. Tôi đã đến đây một lần, tôi cũng nhớ. Tôi nhấc nhẹ tấm chăn đang được đắp trên người mình lên. Những vết thương của tôi được băng bó kĩ càng, cẩn thận cho thấy người làm việc chuyên nghiệp này tới mức nào. Bộ đồng phục lấm lem kia của tôi đã được thay, người tôi cũng được tẩy rửa vô cùng sạch sẽ.
Mà sao nhà cậu ấy lại có đồ nữ nhỉ? Chả nhẽ cậu ấy có....?
Nghĩ tới đây thôi tôi đã cảm thấy vô cùng khó chịu. Nếu có bạn gái rồi sao lại cứ muốn dây dưa tới tôi? Muốn biến tôi thành kẻ thứ 3 sao?
( Bộ đồ trông như thế này, trừ đôi giày cao gót và cái túi ra)
Cánh cửa phòng mở ra. Người đi vào là cậu nhóc ở căn tin trường - Sở Thiên Du.
"Chị gái! Chị tỉnh rồi hả?! Đợi chút gọi anh hai qua!"
Cậu nhóc liến thoắng nói, không đợi tôi trả lời đã nhanh nhẹn chạy ra ngoài. Tôi cũng chỉ lịch sự cười cảm thán độ đáng yêu của cậu nhóc này. Nhóc nào đáng yêu thế này thì chị đây sẽ bắt cóc về làm của riêng đó!
Tôi thở dài, đưa mắt nhìn đôi chân dài đầy băng gạc trắng xoá của mình, chán nản nhìn xung quanh. Một người khác bước vào phòng. Người vào lần này là Sở Thiên Uy. Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa mắt dò xét cả người tôi.
"Bộ đồ này xem ra cậu mặc cũng vừa phết. "
" Cả hai anh em cậu đều là nam sao lại có đồ nữ ở đây? Chẳng nhẽ hai anh em cậu có bạn gái?"
" Ăn nói linh tinh! Bộ đồ này là tôi nhờ giúp việc mua cho cậu. Tôi chưa có bạn gái mới. Với lại, tôi cũng không có bạn là nữ, cậu là người đầu tiên và cũng là duy nhất đấy!"
" Cảm ơn vì đã giúp tôi!"
"Không có gì! Mà quên, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!"
" Hỏi đi! Tôi đang nghe đây "
"Sao lại thành ra thế này?! Đây là lần thứ 2 cậu đến nhà tôi rồi đấy! Lần đầu không quá nghiêm trọng nhưng lần này cậu thực sự không ổn! Nói tôi nghe, cậu rốt cuộc bị làm sao?! "_ Sở Thiên Uy từ tốn hỏi_
"Có gì cậu nói luôn đi! Có gì mắng thì mắng nốt đi! Tại tôi hết! Với lại, tôi cũng đâu có bảo cậu phải đưa tôi về đây đâu chứ, cậu có thể đưa tôi đến bệnh viện được mà" "_ Tôi ủy khuất, dẩu mỏ cãi lại _
"Ngang ngược! Cậu chỉ có một mình, lại còn là một cô gái, tôi có thể yên tâm để cậu ở bệnh viện được! Với lại, tôi cũng không có mắng cậu! Nói cho tôi biết, tại sao cậu lại thành ra thế này? " _ Cậu ấy cốc nhẹ lên đầu tôi_
"Nếu tôi nói tôi chỉ bị ngã thôi, cậu có tin không?"
"..."
"..."
"..."
Tôi không nhận được phản hồi từ Sở Thiên Uy nên cũng đành im lặng. Tôi không muốn kể chuyện hôm nay, thật sự không muốn cậu ấy biết vì lo sợ cậu ấy nghe xong làm lại ra loại chuyện điên rồ nào đó khó chấp nhận. Tôi biết cậu ấy lo cho tôi, điều đó có thể hiện ở ánh mắt, ở hành động, cử chỉ của cậu ấy. Tôi tuy không chuyên sâu về tâm lý học nhưng lượng kiến thức về chuyên ngành này có trong đầu tôi cũng đủ để tôi có thể đoán được tâm tư của người khác. Tôi thật sự không muốn mang lại nhiều phiền phức cho những người xung quanh mình, càng không muốn họ phải lo lắng cho tôi. Không khí trở nên lạ thường, yên ắng vô cùng, chỉ còn nghe được vài tiếng lá xì xào bên ngoài ô cửa sổ.
Cạch
Tiếng cửa vang lên phá vỡ không gian tĩnh mịch, yên tĩnh đến căng thẳng của chúng tôi. Phương Chi xông vào ôm chặt lấy tôi làm tôi tê tái cả người.
"Đau... đau..." _ Tôi kêu _
"Tiểu Nghiên à! Cậu có sao không? Mình xin lỗi!" _ Phương Chi nghẹt_
"Không, không sao! Mà sao cậu tới được đây?"
"Là cậu nhóc kia dùng điện thoại của cậu gọi cho tớ. Đồ đáng ghét tớ lo chết đi được!"
"Xin lỗi nha!"
"Chị gái! Chị thấy sao rồi?!"
"Chị không sao rồi! Cảm ơn em!"
Tôi tươi cười nói chuyện với mọi người xung quanh, còn mọi người hỏi han, quan tâm, chăm sóc tôi chu đáo sự thật rất hạnh phúc! Mọi người đều lên tiếng nói chuyện, chỉ có Sở Thiên Uy nãy giờ vẫn im lặng, cậu ấy cầm đôi bàn tay đầy dấu vết thương kia của tôi mân mê, xoa nhẹ làm tôi cảm thấy rất thoải mái! Ban đầu tôi có hơi khó hiểu nhưng nhìn thoáng qua vẻ mặt không cảm xúc kia của Sở Thiên Uy thì tôi mới hiểu. Cậu ấy là lo lắng cho tôi nhưng không muốn thể hiện ra ngoài, có vẻ như cậu ấy biết tôi nói dối nên hơi mặc cảm. Tôi có nên kể cho cậu ấy nghe không?
"Ọc ~ ọt ~ ọt"
Tôi đánh trống biểu tình, tôi ngại ngùng cười nhẹ, lấy tay đầu. Mất mặt thật! Sở Thiên Uy ngồi đó thầm cười. Cuối cùng cậu cũng chịu vui lên rồi! Trưng bày cái bộ mặt bất cần đời kia ra làm gì, nhìn khó ưa chết đi được!
"Để em nhờ quản gia chuẩn bị chút điểm tâm cho chị! Chị chờ em chút!" _ Sở Thiên Du_
"Nhóc con, tôi nấu được, cậu chỉ cần dẫn tôi tới nhà bếp là được" _ Phương Chi _
Hai người ra khỏi phòng, giúp việc cũng ra ngoài dần. Sau đó, chỉ còn tôi và Sở Thiên Uy trong phòng. Trong lúc này, tôi quyết định nói cho Sở Thiên Uy nghe. Tôi cũng không biết tại sao tôi lại muốn thế nhưng trong thâm tâm tôi cảm thấy cậu ấy rất đáng tin cậy. Dù gì cậu ấy cũng đã giúp tôi rất nhiều lần, chia sẻ với cậu ấy cũng có sao! Huống chi tôi rất cần người nghe tôi tâm sự, nghe tôi than thở.
"Thiên Uy"
"Sao?"
"Thực ra tôi bị thế này không phải do ngã. Xin lỗi vì nói dối cậu!"
"Cậu có thể tin tưởng tôi không được?" _ Sở Thiên Uy trầm mặc nói_
"Tôi tin cậu nên mới nói dối! Tôi không muốn cậu áy náy vì không thực hiện được lời hứa..."
"Thế sao giờ lại muốn nói?"
"Tôi cảm thấy cậu biết tôi nói dối nên mới trưng ra bộ mặt khó ở đó! Thế nên tôi thấy có nói dối cũng không được. Nhưng cậu phải hứa với tôi nghe xong không được kích động hay làm chuyện gì đó khó chấp nhận, được không?"
"Hừ.... Được" _ Sở Thiên Uy bực mình thở dài, miễn cưỡng đồng ý _
Tôi nghe xong cũng nở nụ cười thật tươi. Sau đó bình tĩnh lại cho Sở Thiên Uy nghe. Nhiều lúc, bàn tay cậu ấy siết chặt lại thành nắm đấm. Những lúc như thế, tôi chỉ biết cầm lấy tay cậu, tách từng ngón tay ra, nhẹ nhàng xoa dịu cơn giận của cậu như cách cậu làm với tôi trước đó. Những lúc như thế này, cậu ấy lại mang lại vẻ mặt khó ở nhưng có chút cưng chiều để nhìn tôi. Cậu ấy thật sự rất quan tâm tôi!
Tự nhiên, tôi không nói cho cậu ấy nghe ai là kẻ thuê người đánh tôi, tôi không thích chấp nhặt mấy kẻ như thế, nên cũng bỏ qua. Sau khi luyên thuyên một hồi, tôi đúc kết lại bằng một câu:
"Chuyện là thế đấy!" _ Tôi thở dài _
"Hôm nay ở lại đây đi! Tôi chăm sóc cho cậu!"
"Không cần phiền phức thế đâu! Tôi có thể tự lo cho mình!"
"Cậu không ở lại đây, tôi sẽ đến nhà cậu!"
"Tôi thật sự không... ưm~!"
Tôi chưa nói hết câu thì Sở Thiên Uy đã lên mạnh mẽ chặn cái miệng nhỏ của tôi lại bằng môi mình. Cậu ấy tiến về phía tôi, càng lúc càng gần. Cậu ấy một tay siết chặt lấy eo tôi, kéo người tôi dính chặt vào thân hình cao lớn của cậu ấy, tay còn lại vòng qua mái tóc mềm mại của tôi,để ra sau gáy. Ban đầu là xoa nhẹ gáy tôi, sau đó thì mạnh bạo giữ chặt lấy. Lưỡi cậu ấy thành thục tách hàm tôi ra, luồn lách hết trong khoang miệng. Những tiếng "chẹp chẹp" ái muội vang vọng khắp căn phòng. Tôi ban đầu cũng muốn chống cự nhưng tôi biết đây không phải lần đầu tiên, tôi chẳng bao giờ có thể đọ được với cậu ấy, thế nên tôi cũng nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ đó, hai tay yên vị đặt trên vai cậu ấy, sau đó cũng cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn ấy. Trong tình huống này, tôi cảm nhận được cậu ấy đang bất ngờ trước phản ứng của tôi nhưng cũng nhanh chóng gạt hết thắc mắc qua một bên, quay lại tập trung với việc chính.
1 phút
2 phút
...
5 phút
Tôi thở không thông nữa, nhẹ nhàng đẩy Sở Thiên Uy ra. Cậu ấy có hơi lưu luyến nhưng không do dự mà chủ động rời ra. Hai đôi môi mềm khi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc đầy hương vị tình ái. Tôi lúc này mới ngại đến đỏ bừng mặt lên. Sở Thiên Uy hài lòng nhìn tôi.
Lúc nãy tôi đáp lại để làm gì chứ! Bây giờ mặt mũi đâu nhìn thiên hạ!
"Coi như là hình phạt dành cho cậu vì cãi lời tôi!"
"Cậu...." _ Tôi lấy hai tay che mặt _
"Không cần phải ngại! Huống chi hồi nãy cậu còn đáp trả lại tôi mà bae ~" _ Sở Thiên Uy gỡ tay tôi xuống, mặt thì tiến sát vào tôi, nở một nụ cười không thể lưu manh hơn_
" Cậu đừng nói nữa! "
" Sao thế?! Nãy còn chủ động đáp lại tôi mà! "
Tôi ngửa lưng ra sau tránh hết mọi biểu cảm của Sở Thiên Uy. Sở Thiên Uy thì cứ được đà lấn tới, càng lúc càng tiến gần về phía tôi. Tôi lấy gối chọi cậu ấy thì bị cậu ấy giữ lấy, vứt ra sau lưng, theo đà này, tôi cứ thế bị cậu ấy đẩy ngã xuống giường. Cậu ấy trụ hai tay bên cạnh tôi. Tư thế này... có kì cục quá rồi không?!
Sở Thiên Uy! Đúng rồi! Vậy mà tôi không nghĩ ra! Chịu mình luôn!
"Cậu... cậu giúp tôi với! Tôi bị lạc rồi!"
"Cậy lớn từng đấy rồi còn lạc á?!"
"Cậu đừng đùa nữa! Tôi thực sự bị lạc, không biết đây là đâu cả!"
"Cậu đấy! Ở yên đó, tôi tới tìm cậu"
Sở Thiên Uy hấp tấp nói, có vẻ như cậu ấy đang lo cho tôi. Được quan tâm cũng tốt thật! Tôi mệt mỏi dựa vào mắt cây gốc.
Một lúc sau, nghe thấy tiếng động, tôi lười biếng nâng hai bọng mắt nặng trĩu của mình lên, thấy một vài người đang đi về phía tôi. Tôi giật mình lùi về sau, bọn chúng tiến tới gần hơn. Lại nữa à! Tôi không còn sức đánh nhau nữa đâu!
"Lão đại! Có một cô gái ở đây!" _ Một người lớn tiếng gọi to _
Vừa dứt lời, một bóng người quen thuộc từ xa chạy tới gần tôi. Người đó là Sở Thiên Uy. Hoá ra những người này là người của cậu ấy, may quá có người đến rồi!
"Cậu... cậu sao lại thành thế này rồi?!" _Sở Thiên Uy lo lắng hỏi_
"Nói ra thì dài! Cậu giúp tôi ra khỏi đây với!" _ Tôi thào trả lời _
Sở Thiên Uy không nói gì thêm, nhẹ nhàng bế tôi lên. Lúc lên xe, tôi mệt mỏi, ngất lịm trong vòng tay cậu. Trong lúc thần trí mơ hồ, tôi cảm nhận được hơi ấm từ bàn tay cậu ấy trên mặt tôi. Cậu cũng tốt với tôi quá rồi!
_________TUA_________
Tôi tỉnh táo trong một căn phòng khang trang, vô cùng rộng lớn. Tôi đủ tỉnh táo để biết đây chính là phòng của Sở Thiên Uy. Tôi đã đến đây một lần, tôi cũng nhớ. Tôi nhấc nhẹ tấm chăn đang được đắp trên người mình lên. Những vết thương của tôi được băng bó kĩ càng, cẩn thận cho thấy người làm việc chuyên nghiệp này tới mức nào. Bộ đồng phục lấm lem kia của tôi đã được thay, người tôi cũng được tẩy rửa vô cùng sạch sẽ.
Mà sao nhà cậu ấy lại có đồ nữ nhỉ? Chả nhẽ cậu ấy có....?
Nghĩ tới đây thôi tôi đã cảm thấy vô cùng khó chịu. Nếu có bạn gái rồi sao lại cứ muốn dây dưa tới tôi? Muốn biến tôi thành kẻ thứ 3 sao?
( Bộ đồ trông như thế này, trừ đôi giày cao gót và cái túi ra)
Cánh cửa phòng mở ra. Người đi vào là cậu nhóc ở căn tin trường - Sở Thiên Du.
"Chị gái! Chị tỉnh rồi hả?! Đợi chút gọi anh hai qua!"
Cậu nhóc liến thoắng nói, không đợi tôi trả lời đã nhanh nhẹn chạy ra ngoài. Tôi cũng chỉ lịch sự cười cảm thán độ đáng yêu của cậu nhóc này. Nhóc nào đáng yêu thế này thì chị đây sẽ bắt cóc về làm của riêng đó!
Tôi thở dài, đưa mắt nhìn đôi chân dài đầy băng gạc trắng xoá của mình, chán nản nhìn xung quanh. Một người khác bước vào phòng. Người vào lần này là Sở Thiên Uy. Cậu ấy ngồi xuống bên cạnh tôi, đưa mắt dò xét cả người tôi.
"Bộ đồ này xem ra cậu mặc cũng vừa phết. "
" Cả hai anh em cậu đều là nam sao lại có đồ nữ ở đây? Chẳng nhẽ hai anh em cậu có bạn gái?"
" Ăn nói linh tinh! Bộ đồ này là tôi nhờ giúp việc mua cho cậu. Tôi chưa có bạn gái mới. Với lại, tôi cũng không có bạn là nữ, cậu là người đầu tiên và cũng là duy nhất đấy!"
" Cảm ơn vì đã giúp tôi!"
"Không có gì! Mà quên, tôi có chuyện muốn hỏi cậu!"
" Hỏi đi! Tôi đang nghe đây "
"Sao lại thành ra thế này?! Đây là lần thứ 2 cậu đến nhà tôi rồi đấy! Lần đầu không quá nghiêm trọng nhưng lần này cậu thực sự không ổn! Nói tôi nghe, cậu rốt cuộc bị làm sao?! "_ Sở Thiên Uy từ tốn hỏi_
"Có gì cậu nói luôn đi! Có gì mắng thì mắng nốt đi! Tại tôi hết! Với lại, tôi cũng đâu có bảo cậu phải đưa tôi về đây đâu chứ, cậu có thể đưa tôi đến bệnh viện được mà" "_ Tôi ủy khuất, dẩu mỏ cãi lại _
"Ngang ngược! Cậu chỉ có một mình, lại còn là một cô gái, tôi có thể yên tâm để cậu ở bệnh viện được! Với lại, tôi cũng không có mắng cậu! Nói cho tôi biết, tại sao cậu lại thành ra thế này? " _ Cậu ấy cốc nhẹ lên đầu tôi_
"Nếu tôi nói tôi chỉ bị ngã thôi, cậu có tin không?"
"..."
"..."
"..."
Tôi không nhận được phản hồi từ Sở Thiên Uy nên cũng đành im lặng. Tôi không muốn kể chuyện hôm nay, thật sự không muốn cậu ấy biết vì lo sợ cậu ấy nghe xong làm lại ra loại chuyện điên rồ nào đó khó chấp nhận. Tôi biết cậu ấy lo cho tôi, điều đó có thể hiện ở ánh mắt, ở hành động, cử chỉ của cậu ấy. Tôi tuy không chuyên sâu về tâm lý học nhưng lượng kiến thức về chuyên ngành này có trong đầu tôi cũng đủ để tôi có thể đoán được tâm tư của người khác. Tôi thật sự không muốn mang lại nhiều phiền phức cho những người xung quanh mình, càng không muốn họ phải lo lắng cho tôi. Không khí trở nên lạ thường, yên ắng vô cùng, chỉ còn nghe được vài tiếng lá xì xào bên ngoài ô cửa sổ.
Cạch
Tiếng cửa vang lên phá vỡ không gian tĩnh mịch, yên tĩnh đến căng thẳng của chúng tôi. Phương Chi xông vào ôm chặt lấy tôi làm tôi tê tái cả người.
"Đau... đau..." _ Tôi kêu _
"Tiểu Nghiên à! Cậu có sao không? Mình xin lỗi!" _ Phương Chi nghẹt_
"Không, không sao! Mà sao cậu tới được đây?"
"Là cậu nhóc kia dùng điện thoại của cậu gọi cho tớ. Đồ đáng ghét tớ lo chết đi được!"
"Xin lỗi nha!"
"Chị gái! Chị thấy sao rồi?!"
"Chị không sao rồi! Cảm ơn em!"
Tôi tươi cười nói chuyện với mọi người xung quanh, còn mọi người hỏi han, quan tâm, chăm sóc tôi chu đáo sự thật rất hạnh phúc! Mọi người đều lên tiếng nói chuyện, chỉ có Sở Thiên Uy nãy giờ vẫn im lặng, cậu ấy cầm đôi bàn tay đầy dấu vết thương kia của tôi mân mê, xoa nhẹ làm tôi cảm thấy rất thoải mái! Ban đầu tôi có hơi khó hiểu nhưng nhìn thoáng qua vẻ mặt không cảm xúc kia của Sở Thiên Uy thì tôi mới hiểu. Cậu ấy là lo lắng cho tôi nhưng không muốn thể hiện ra ngoài, có vẻ như cậu ấy biết tôi nói dối nên hơi mặc cảm. Tôi có nên kể cho cậu ấy nghe không?
"Ọc ~ ọt ~ ọt"
Tôi đánh trống biểu tình, tôi ngại ngùng cười nhẹ, lấy tay đầu. Mất mặt thật! Sở Thiên Uy ngồi đó thầm cười. Cuối cùng cậu cũng chịu vui lên rồi! Trưng bày cái bộ mặt bất cần đời kia ra làm gì, nhìn khó ưa chết đi được!
"Để em nhờ quản gia chuẩn bị chút điểm tâm cho chị! Chị chờ em chút!" _ Sở Thiên Du_
"Nhóc con, tôi nấu được, cậu chỉ cần dẫn tôi tới nhà bếp là được" _ Phương Chi _
Hai người ra khỏi phòng, giúp việc cũng ra ngoài dần. Sau đó, chỉ còn tôi và Sở Thiên Uy trong phòng. Trong lúc này, tôi quyết định nói cho Sở Thiên Uy nghe. Tôi cũng không biết tại sao tôi lại muốn thế nhưng trong thâm tâm tôi cảm thấy cậu ấy rất đáng tin cậy. Dù gì cậu ấy cũng đã giúp tôi rất nhiều lần, chia sẻ với cậu ấy cũng có sao! Huống chi tôi rất cần người nghe tôi tâm sự, nghe tôi than thở.
"Thiên Uy"
"Sao?"
"Thực ra tôi bị thế này không phải do ngã. Xin lỗi vì nói dối cậu!"
"Cậu có thể tin tưởng tôi không được?" _ Sở Thiên Uy trầm mặc nói_
"Tôi tin cậu nên mới nói dối! Tôi không muốn cậu áy náy vì không thực hiện được lời hứa..."
"Thế sao giờ lại muốn nói?"
"Tôi cảm thấy cậu biết tôi nói dối nên mới trưng ra bộ mặt khó ở đó! Thế nên tôi thấy có nói dối cũng không được. Nhưng cậu phải hứa với tôi nghe xong không được kích động hay làm chuyện gì đó khó chấp nhận, được không?"
"Hừ.... Được" _ Sở Thiên Uy bực mình thở dài, miễn cưỡng đồng ý _
Tôi nghe xong cũng nở nụ cười thật tươi. Sau đó bình tĩnh lại cho Sở Thiên Uy nghe. Nhiều lúc, bàn tay cậu ấy siết chặt lại thành nắm đấm. Những lúc như thế, tôi chỉ biết cầm lấy tay cậu, tách từng ngón tay ra, nhẹ nhàng xoa dịu cơn giận của cậu như cách cậu làm với tôi trước đó. Những lúc như thế này, cậu ấy lại mang lại vẻ mặt khó ở nhưng có chút cưng chiều để nhìn tôi. Cậu ấy thật sự rất quan tâm tôi!
Tự nhiên, tôi không nói cho cậu ấy nghe ai là kẻ thuê người đánh tôi, tôi không thích chấp nhặt mấy kẻ như thế, nên cũng bỏ qua. Sau khi luyên thuyên một hồi, tôi đúc kết lại bằng một câu:
"Chuyện là thế đấy!" _ Tôi thở dài _
"Hôm nay ở lại đây đi! Tôi chăm sóc cho cậu!"
"Không cần phiền phức thế đâu! Tôi có thể tự lo cho mình!"
"Cậu không ở lại đây, tôi sẽ đến nhà cậu!"
"Tôi thật sự không... ưm~!"
Tôi chưa nói hết câu thì Sở Thiên Uy đã lên mạnh mẽ chặn cái miệng nhỏ của tôi lại bằng môi mình. Cậu ấy tiến về phía tôi, càng lúc càng gần. Cậu ấy một tay siết chặt lấy eo tôi, kéo người tôi dính chặt vào thân hình cao lớn của cậu ấy, tay còn lại vòng qua mái tóc mềm mại của tôi,để ra sau gáy. Ban đầu là xoa nhẹ gáy tôi, sau đó thì mạnh bạo giữ chặt lấy. Lưỡi cậu ấy thành thục tách hàm tôi ra, luồn lách hết trong khoang miệng. Những tiếng "chẹp chẹp" ái muội vang vọng khắp căn phòng. Tôi ban đầu cũng muốn chống cự nhưng tôi biết đây không phải lần đầu tiên, tôi chẳng bao giờ có thể đọ được với cậu ấy, thế nên tôi cũng nhanh chóng dẹp bỏ ý nghĩ đó, hai tay yên vị đặt trên vai cậu ấy, sau đó cũng cuồng nhiệt đáp lại nụ hôn ấy. Trong tình huống này, tôi cảm nhận được cậu ấy đang bất ngờ trước phản ứng của tôi nhưng cũng nhanh chóng gạt hết thắc mắc qua một bên, quay lại tập trung với việc chính.
1 phút
2 phút
...
5 phút
Tôi thở không thông nữa, nhẹ nhàng đẩy Sở Thiên Uy ra. Cậu ấy có hơi lưu luyến nhưng không do dự mà chủ động rời ra. Hai đôi môi mềm khi tách ra còn kéo theo một sợi chỉ bạc đầy hương vị tình ái. Tôi lúc này mới ngại đến đỏ bừng mặt lên. Sở Thiên Uy hài lòng nhìn tôi.
Lúc nãy tôi đáp lại để làm gì chứ! Bây giờ mặt mũi đâu nhìn thiên hạ!
"Coi như là hình phạt dành cho cậu vì cãi lời tôi!"
"Cậu...." _ Tôi lấy hai tay che mặt _
"Không cần phải ngại! Huống chi hồi nãy cậu còn đáp trả lại tôi mà bae ~" _ Sở Thiên Uy gỡ tay tôi xuống, mặt thì tiến sát vào tôi, nở một nụ cười không thể lưu manh hơn_
" Cậu đừng nói nữa! "
" Sao thế?! Nãy còn chủ động đáp lại tôi mà! "
Tôi ngửa lưng ra sau tránh hết mọi biểu cảm của Sở Thiên Uy. Sở Thiên Uy thì cứ được đà lấn tới, càng lúc càng tiến gần về phía tôi. Tôi lấy gối chọi cậu ấy thì bị cậu ấy giữ lấy, vứt ra sau lưng, theo đà này, tôi cứ thế bị cậu ấy đẩy ngã xuống giường. Cậu ấy trụ hai tay bên cạnh tôi. Tư thế này... có kì cục quá rồi không?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.