Bạn Học Đáng Ghét, Tôi Yêu Cậu
Chương 33: Hiểu lầm chồng chất
Lãnh Cơ Vị Y
16/07/2022
Sáng hôm sau, tôi đi qua phòng anh hai thì nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện. Tôi đứng nép ở cửa nghe ngóng.
" Anh có gì nói đi "_Thiên Uy _
" Em với em gái anh cãi nhau đúng không? "_ Phong ca _
" Cô ấy nói với anh như thế?! "_Thiên Uy _
" Không, con bé không nói gì cả. Anh tới mượn điện thoại thì thấy tấm ảnh mà người ta gửi cho em nên cũng đoán ra rồi "_ Phong ca _
"... "_Thiên Uy _
" Em thật sự nghĩ con bé là người như thế?! "_ Phong ca _
" Em cũng không muốn tin đâu! "_Thiên Uy _
" Thế tại sao lại tin? "_ Phong ca _
" Em nhìn thấy, em tận mắt chứng kiến "_Thiên Uy _
" Tận mắt chứng kiến? "_ Phong ca _
" Tạ Hiểu Phong nhắn tin kêu em tới thư viện, nói rằng Tiểu Nghiên có chuyện. Em tức tốc chạy tới đó, lúc đến em thấy hai người đó đang gian díu với nhau "_Thiên Uy _
" Chuyện này anh giúp hai đứa tìm hiểu rõ. Em cũng nên lắng nghe phản hồi từ con bé đi.Nó rất để tâm tới cảm nhận của em đấy "_ Phong ca _
"... "_Thiên Uy _
" Lúc em dỗi chui sang đây có biết con bé buồn lắm không? Nó vì lo em sẽ từ mặt nó nên đã hao tâm tổn sức khá nhiều đấy "_ Phong ca _
" Em biết rồi "_Thiên Uy _
" Ukm. Nhanh chóng giải quyết ổn thoả đi. Anh đi làm "_ Phong ca _
Hai người họ nói chuyện xong, thấy anh hai chuẩn bị ra ngoài, tôi nhanh chân chạy khỏi đó. Tôi đã cố gắng chạy nhanh nhất có thể nhưng vẫn bị anh hai phát hiện. Anh ấy lớn tiếng gọi to làm tôi vô cùng khó xử:
" Tiểu Nghiên, em đấy hả?! "_ Phong ca _
"... "_Tôi_
Ngượng chết tôi rồi! Tại sao lại thế này?
Anh hai tiến tới gần, thì thầm vào tai tôi:
" Vào đi! Không phải ngại "_ Phong ca _
" Nhưng mà... "_Tôi_
" Nghe lời anh "_ Phong ca _
Anh hai nói xong cũng đi mất hút. Tôi đứng nắm chặt lấy hai vạt áo, hít thở đều, xốc lại chút tinh thần.
" Cố lên, cố lên "_Tôi_
Tôi định quay lưng lại chuẩn bị đi vào phòng anh hai, bỗng nhiên từ sau lưng từ sau tôi có một vòng tay ôm trọn lấy cả thân hình nhỏ bé của tôi. Tôi cũng bất ngờ lắm, đến nỗi hai mắt mở to. Người ôm tôi chẳng ai khác ngoài Thiên Uy. Tôi tưởng anh ấy giận lắm cơ mà?!
Anh ấy không nói gì cả, chỉ im lặng ôm ấy tôi, thi thoảng còn dụi vào cổ tôi vài cái. Hai đứa bọn tôi cứ đứng ôm nhau một lúc lâu, một lúc lâu sau anh ấy mới lên tiếng:
" Không có gì để nói với anh à "_Thiên Uy _
Tôi nghe thấy lời này ngay lập tức quay người lại, kiễng chân lên, vòng tay qua ôm lấy cổ anh ấy, đầu gục vào vai anh ấy khóc nấc lên.
" Thiên Uy à, anh tin em được không? Em không có phản bội anh mà, em không có mà "_Tôi_
"... "_Thiên Uy _
Thiên Uy một tay siết chặt lấy eo tôi, tay còn lại vuốt sống lưng tôi. Tôi không mấy bận tâm, chỉ biết giải bày cảm xúc của bản thân mình trước mặt anh ấy. Tôi ôm chặt lấy tấm thân rắn chắc ấy, lo sợ một ngày nào đó anh ấy sẽ vụt mất khỏi tầm ngắm của tôi, anh ấy sẽ bỏ tôi, tôi không muốn vậy đâu!
" Ngoan! Không được khóc "_Thiên Uy _
" Em không có mà... Anh đừng như thế được không?! Anh đừng bỏ em lại được không?!... "_Tôi_
Tôi cứ thế oà khóc nức nở trên vai anh ấy đến khi vai áo anh ấy ướt sũng mới ngừng lại. Anh ấy buông người tôi ra, nhìn ngắm khuôn mặt hồng hào còn lấm lem nước mắt, hai hàng mi díu vào nhau vẫn còn ươn ướt và tồn đọng lại vài giọt nước. Thiên Uy lau những giọt nước mắt còn vương lại trên mặt tôi, vuốt nhẹ gò má rồi bật cười nói với tôi:
" Sao em đến khóc cũng đáng yêu thế này! "_Thiên Uy _
"... "_Tôi_
" Anh sao có thể bỏ em lại được! Em là bảo bối của anh mà "_Thiên Uy _
"... "_Tôi_
Cuối cùng anh ấy cũng chịu mở miệng nói chuyện với tôi. Tên đáng ghét này sắp làm tôi tức chết rồi! Tôi thì cứ lo lắng anh ấy sẽ buồn ai ngờ ngủ bên phòng anh hai tôi một hôm mà sáng dậy lại có nhiều sức sống đến vậy. Bộ cách xa tôi tốt tới vậy hả?
" Em muốn giải thích chuyện hôm qua với anh "_Tôi_
" Không cần nữa đâu. Anh sẽ tự làm rõ "_Thiên Uy _
" Nhưng em vẫn phải nói "_Tôi_
" Được "_Thiên Uy _
" Em với cậu ta không có gì cả. Tình huống đấy chỉ là vô tình thôi "
" Em không cần lo, anh tự giải quyết "_Thiên Uy _
" Nhưng mà... "_Tôi_
" Em còn muốn sao nữa?! "_Thiên Uy _
" Không có, không có "_Tôi_
Thiên Uy dắt tôi xuống dưới nhà ăn sáng rồi đến trường. Hôm nay anh ấy dỗi không nói chuyện với tôi, thỉnh thoảng còn gọi điện cho ai đó. Tôi cũng chỉ biết thở dài, anh ấy đang giận mình sao mà đụng được, anh ấy sẽ nổi điên mất. Đến giờ ăn trưa tôi gặp lại Tạ Hiểu Phong. Tôi cố tình né tránh thì cậu ta càng sáp vào. Tôi khó chịu đành lên tiếng:
" Cậu muốn gì đây? "_ Tôi _
" Em muốn nói chuyện với chị "_Tạ Hiểu Phong_
" Có gì nói đi "_ Tôi _
" Em muốn gặp chị chiều nay "_Tạ Hiểu Phong_
" Hả?! Không được đâu "_ Tôi _
" Đây là số của em. Chị suy nghĩ lại rồi gọi cho em. Em chỉ muốn xin lỗi chuyện hôm qua "_Tạ Hiểu Phong_
" Tôi không để tâm đâu. Đừng làm quá cả lên "_ Tôi _
Tôi bước qua cậu ta thì cậu ta giữ một tay lại. Tôi vùng vẫy nhưng cậu ta cứ giữ chặt lấy. Tôi quay qua gắt gỏng mắng nhiếc:
" Cậu đang làm gì thế hả? Buông ra coi "_ Tôi _
" Chị nhất định phải đi. Chỉ một lúc thôi, không lâu đâu "_Tạ Hiểu Phong_
" Thôi được! Cậu bỏ ra coi "_ Tôi _
Cậu ta cuối cùng cũng chịu buông, tôi tiến về phía trước vài bước rồi va phải Thiên Uy. Anh ấy hai tay xỏ túi quần, cúi khom lưng xuống, mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Theo sau là vài người anh em của anh ấy. Tôi khẽ nuốt nước bọt, dám chắc lần này tôi xong rồi. Vừa nghĩ đến đây, anh ấy đã túm lấy cánh tay tôi, siết chặt:
" Tôi đã nói với em rồi, em vẫn còn ngoan cố "_Thiên Uy _
" Không như anh nghĩ đâu "_ Tôi _
" Không như anh nghĩ thì là thế nào? "_Thiên Uy _
" Thì là... "_ Tôi _
Tôi không muốn nói cho anh ấy biết chuyện vừa nãy. Dù gì cũng chỉ là chuyên riêng của hai đứa bọn tôi, không nói vẫn tốt hơn.
" Được, em giỏi lắm! Tôi không quản em nữa "_Thiên Uy _
Thiên Uy bỏ tôi đứng ngơ ngác ở đó, lạnh lùng đi qua tôi. Tôi cũng bất ngờ lắm nhưng bây giờ có làm gì được đâu. Tôi chỉ lặng lẽ liếc nhìn bóng lưng lạnh lùng ấy đang quay lưng với tôi. Nhưng những chuyện nhỏ nhặt như thế này tôi muốn tự mình giải quyết, tôi muốn tự lo, không muốn anh ấy phải phiền lòng, tôi đâu có nghĩ đến việc anh ấy nghi ngờ tôi lăng nhăng. Tôi nặng nề ăn từng miếng cơm một nhưng không miếng nào nuốt trôi, lúc nào cũng mắc nghẹn ở giữa họng. Tôi cũng không biết mình phải làm thế nào mới ổn nữa?
Tới chiều, tôi tới quán café gần trường theo như lời hẹn sáng nay. Tôi tới nơi thì chẳng có ai cả, tôi lấy điện thoại gọi cho Tạ Hiểu Phong nhưng cậu ta không bắt máy. Tôi đi ra khỏi quán, đi dạo lung tung tiện thể tìm xem cậu ta ở đâu thì thấy một cảnh tượng khiến chính bản thân tôi cũng đơ người. Thiên uy đang ôm một người con gái khác?! Tôi thấy anh ấy ôn nhu nói chuyện với người đó, tay nắm chặt lấy tay người đó, và còn ôm chặt lấy người đó vào lòng. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Anh ấy giận tôi đến mức ra ngoài tìm người khác?!
" Đàn chị!!! "_Tạ Hiểu Phong_
Tạ Hiểu Phong từ đằng sau chạy tới gọi tôi, tôi ngại ngùng nép vào bụi cây gần đó, tiện thể kéo theo cậu ta luôn. Đứng ở đây tôi vẫn nghe được hai người bọn họ nói chuyện:
" Thiên Uy, hình như có người "
" Kệ đi! Chúng ta rời khỏi đây trước "_Thiên Uy _
Hai người bọn họ dắt nhau lên xe rồi chở nhau về. Tôi đứng thất vọng tràn trề tạ chỗ đó. Tạ Hiểu Phong nói với tôi vài câu, mời tôi chút trà chiều nói muốn xin lỗi và cũng tiện thể an ủi tôi một chút. Tôi thì chẳng để tâm tới việc cậu ta định làm gì, tâm trí tôi chỉ dồn vào chuyện của Thiên Uy. Lúc tôi từ ngoài trở về thì cũng đã là hơn 4h chiều rồi, tôi chán nản dẹp luôn ý định về nhà, mở máy gọi cho bạn:
" Alo! Tôi nghe "_ Giai Kỳ_
" Giai Kỳ "_ Tôi _
" Tiểu Nghiên đúng không? Gọi có chuyện gì "_ Giai Kỳ_
" Có Tiểu Phương ở đấy không? "_ Tôi _
" Có! Đang ngồi kế tôi nè "_ Giai Kỳ_
" Hai cậu đang ở đâu? "_ Tôi _
" Ở nhà tôi "_ Giai Kỳ_
" Tôi qua được không? " _ Tôi _
" Được thôi "_ Giai Kỳ_
Tôi đi taxi tới chỗ hai người họ, tối nay tôi cũng chẳng muốn về nhà. Coi như là ngoài xả stress đi! Ba đứa bọn tôi dắt nhau đi đây đi đó, hết ăn ở nhà hàng 5 sao cho tới việc uống rượu ở quán bar. Tôi tất nhiên sẽ uống, hương vị kì lạ xộc vào miệng tôi, khó chịu đến nỗi khiến cả mặt tôi nóng ran, nôn oẹ khắp mọi nẻo đường. Đến tối mịt thì ba mẹ gọi cho tôi:
" Con gái, con đang ở đâu đấy? Sao đến giờ này chưa về?! "_ Mẹ tôi_
" Con đang... oẹ...oẹ... " _ Tôi _
Tôi đang trả lời thì lại buồn nôn, thế là lại đến chỗ gốc cây công cộng nôn ra hết. Tiểu Phương đưa tôi ít nước uống. Tôi tỉnh táo hơn nhanh chóng trả lời mẹ:
" Con sẽ về ngay! Ba mẹ đừng lo "_ Tôi _
" Thiên Uy cũng rất lo cho con "_ Mẹ tôi_
" Anh ta mà cũng lo cho con? Ha, nực cười! Mẹ kêu anh ta lo tốt cho mình là được. Đừng có đi lo chuyện bao đồng "_ Tôi _
" Con gái, sao con lại nói thế? Nó là bạn trai con mà. Lo cho con cũng là lẽ thường tình thôi! Sao con lại... "_ Mẹ tôi_
" Mẹ đừng nhắc đến tên điên đấy trước mặt con. Con không muốn nghe. Không có gì nữa thì con cúp đây "_ Tôi _
Tôi nhanh chóng cúp máy, tự dưng nghĩ đến Thiên Uy lại nổi điên, đập luôn điện thoại. Cứ nghĩ đến việc anh ta có người khác, tôi đã bực rồi! Lại còn lo cho tôi? Tôi không phải con ngốc mà nói gì cũng tin. Tiểu Phương và Giai Kỳ gọi xe đưa tôi về nhà, trên xe bọn tôi có nói với nhau vài câu:
" Tiểu Nghiên, cậu say quá rồi đấy! "_ Giai Kỳ_
" Tôi không say, không có đâu "_ Tôi _
" Sao cậu lại tức giận khi nhắc đến Thiên Uy thế?! "_ Giai Kỳ_
" Ha, cái tên ghen tuông đến điên đó, có người khác, anh ta có người khác ngoài mình "_ Tôi _
" HẢ?!!! Anh ta phản bội cậu?! "_ Giai Kỳ_
" Có thể cho là vậy "_ Tôi _
"... "_ Giai Kỳ_
Tôi được Giai Kỳ dìu vào nhà, tôi bây giờ trông vô cùng lôi thôi lếch thếch: cả người nồng nặc mùi hôi của rượu, quần áo ăn mặc không hở chỗ này thì hở chỗ kia, mặt đỏ phừng phừng.
Minh hoạ
Tôi kiệt sức cứ tựa trên người Giai Kỳ, ba mẹ tôi ngơ ngác nhìn tôi. Nhận ra mình đã về đến nhà, tôi mới buông cô bạn của tôi ra, cảm ơn rồi tiến tới ghế ngồi xuống:
" Cảm ơn! Cậu về được rồi "_ Tôi _
" Cháu về trước, mọi người lo cho cậu ấy giúp con vậy "_ Giai Kỳ_
" Cảm ơn con "_ Mẹ tôi_
" Không có gì ak "_ Giai Kỳ_
Ba mẹ tôi gọi tài xế đưa Giai Kỳ về tận nhà, nhìn ngó một lúc rồi mới quay qua nhìn tôi. Tôi bây giờ không được tỉnh táo cho lắm nhưng vẫn đủ lý trí để nhận biết rằng cả nhà tôi đang giận. Anh hai tiến tới đỡ tôi ngồi dậy, tôi mệt mỏi tựa ra thành ghế. Mẹ tôi lúc này mới lên tiếng:
" Con vừa đi đâu về?! "_ Mẹ tôi_
" Như người thấy đấy thôi "_ Tôi _
" Tiểu Nghiên, em thế mà dám uống rượu?! "_ Phong ca _
" Có gì mà không dám! Bọn con trai mấy anh uống được chả nhẽ em lại không được "_ Tôi _
" Nhưng mà thế này có hơi... "_ Phong ca _
" Chẳng sao cả. Ngủ một giấc mai sẽ ổn "_ Tôi _
" Em rốt cuộc đã đi đâu? Đi với ai, đã làm gì? "_Thiên Uy _
" Anh lấy cái quyền gì, cái tư cách gì để quản tôi? "_ Tôi _
" Anh là bạn trai em "_Thiên Uy _
" Bạn trai? Đừng nhắc đến nó trước mặt tôi. Tôi không yêu đương với một tên điên như anh "_ Tôi _
" Tiểu Nghiên, con đừng ăn nói linh tinh nữa "_Mẹ tôi _
" Làm phiền mọi người rồi! Con đưa cô ấy lên trước. Mọi người cũng nghỉ ngơi sớm đi "_Thiên Uy _
Thiên Uy dứt khoát bế tôi rời khỏi đó, bế tôi về phòng. Tôi thì cũng mệt lắm rồi nên chỉ chống cự được một lúc đã mệt nhoài. Anh ấy đưa tôi lên phòng rồi khoá cửa lại. Tôi chỉ nằm yên trên giường nhắm tịt hai mắt, không nhìn anh ấy tới một cái. Không khí trong phòng bây giờ vô cùng căng thẳng!
" Sáng nay còn khóc lóc xin lỗi tôi, bây giờ đã mở miệng chửi tôi rồi. Lâm Cẩm Nghiên, em làm tôi phát điên mất "
" Hết hạn rồi... hết hạn thật rồi.... "
Tôi lẩm bẩm nói mớ trong mơ màng
" Hết hạn?!!! "
" Cái gì cũng hết hạn rồi... tình cảm cũng vậy... hết hạn rồi... "
" Em rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế hả?!! "
Thiên Uy giận dữ bám chặt lấy hai vai tôi, ánh mắt như tia lửa đạn dán chặt lên người tôi. Tôi thì đang mơ hồ trong ảo giác nên cũng chẳng nhận ra điều đó. Nhưng cứ nghĩ đến việc anh ta ôm người khác rồi lại chạm vào tôi, tôi lại thấy bực mình mà đẩy ra.
" Buông ra! Tôi không muốn dùng chung, tôi không muốn dùng chung thứ gì với người khác hết "
" Em lại làm sao nữa?!!! "
" Chúng ta... chia tay đi "
Tôi nặng nề nói ra hai chữ 'chia tay', lúc này tim tôi đập càng lúc càng nhanh hơn, lồng ngực bắt đầu phập phồng, lòng bắt đầu đau quặn lại, khiến tôi nhất thời khó hô hấp.
" Em nói gì cơ? "
" Anh nghe không rõ để tôi nói lại cho anh nghe. Tôi... muốn chia tay anh. Đã nghe rõ chưa? "
" Tôi không cho phép, tôi không cho phép em bỏ tôi "
" Tuỳ anh, đấy là việc của anh "
Tôi chuẩn bị đứng lên thì bị anh ấy đẩy ngã xuống giường rồi nằm đè lên. Tên này lại phát điên gì nữa đây?!
" Anh có gì nói đi "_Thiên Uy _
" Em với em gái anh cãi nhau đúng không? "_ Phong ca _
" Cô ấy nói với anh như thế?! "_Thiên Uy _
" Không, con bé không nói gì cả. Anh tới mượn điện thoại thì thấy tấm ảnh mà người ta gửi cho em nên cũng đoán ra rồi "_ Phong ca _
"... "_Thiên Uy _
" Em thật sự nghĩ con bé là người như thế?! "_ Phong ca _
" Em cũng không muốn tin đâu! "_Thiên Uy _
" Thế tại sao lại tin? "_ Phong ca _
" Em nhìn thấy, em tận mắt chứng kiến "_Thiên Uy _
" Tận mắt chứng kiến? "_ Phong ca _
" Tạ Hiểu Phong nhắn tin kêu em tới thư viện, nói rằng Tiểu Nghiên có chuyện. Em tức tốc chạy tới đó, lúc đến em thấy hai người đó đang gian díu với nhau "_Thiên Uy _
" Chuyện này anh giúp hai đứa tìm hiểu rõ. Em cũng nên lắng nghe phản hồi từ con bé đi.Nó rất để tâm tới cảm nhận của em đấy "_ Phong ca _
"... "_Thiên Uy _
" Lúc em dỗi chui sang đây có biết con bé buồn lắm không? Nó vì lo em sẽ từ mặt nó nên đã hao tâm tổn sức khá nhiều đấy "_ Phong ca _
" Em biết rồi "_Thiên Uy _
" Ukm. Nhanh chóng giải quyết ổn thoả đi. Anh đi làm "_ Phong ca _
Hai người họ nói chuyện xong, thấy anh hai chuẩn bị ra ngoài, tôi nhanh chân chạy khỏi đó. Tôi đã cố gắng chạy nhanh nhất có thể nhưng vẫn bị anh hai phát hiện. Anh ấy lớn tiếng gọi to làm tôi vô cùng khó xử:
" Tiểu Nghiên, em đấy hả?! "_ Phong ca _
"... "_Tôi_
Ngượng chết tôi rồi! Tại sao lại thế này?
Anh hai tiến tới gần, thì thầm vào tai tôi:
" Vào đi! Không phải ngại "_ Phong ca _
" Nhưng mà... "_Tôi_
" Nghe lời anh "_ Phong ca _
Anh hai nói xong cũng đi mất hút. Tôi đứng nắm chặt lấy hai vạt áo, hít thở đều, xốc lại chút tinh thần.
" Cố lên, cố lên "_Tôi_
Tôi định quay lưng lại chuẩn bị đi vào phòng anh hai, bỗng nhiên từ sau lưng từ sau tôi có một vòng tay ôm trọn lấy cả thân hình nhỏ bé của tôi. Tôi cũng bất ngờ lắm, đến nỗi hai mắt mở to. Người ôm tôi chẳng ai khác ngoài Thiên Uy. Tôi tưởng anh ấy giận lắm cơ mà?!
Anh ấy không nói gì cả, chỉ im lặng ôm ấy tôi, thi thoảng còn dụi vào cổ tôi vài cái. Hai đứa bọn tôi cứ đứng ôm nhau một lúc lâu, một lúc lâu sau anh ấy mới lên tiếng:
" Không có gì để nói với anh à "_Thiên Uy _
Tôi nghe thấy lời này ngay lập tức quay người lại, kiễng chân lên, vòng tay qua ôm lấy cổ anh ấy, đầu gục vào vai anh ấy khóc nấc lên.
" Thiên Uy à, anh tin em được không? Em không có phản bội anh mà, em không có mà "_Tôi_
"... "_Thiên Uy _
Thiên Uy một tay siết chặt lấy eo tôi, tay còn lại vuốt sống lưng tôi. Tôi không mấy bận tâm, chỉ biết giải bày cảm xúc của bản thân mình trước mặt anh ấy. Tôi ôm chặt lấy tấm thân rắn chắc ấy, lo sợ một ngày nào đó anh ấy sẽ vụt mất khỏi tầm ngắm của tôi, anh ấy sẽ bỏ tôi, tôi không muốn vậy đâu!
" Ngoan! Không được khóc "_Thiên Uy _
" Em không có mà... Anh đừng như thế được không?! Anh đừng bỏ em lại được không?!... "_Tôi_
Tôi cứ thế oà khóc nức nở trên vai anh ấy đến khi vai áo anh ấy ướt sũng mới ngừng lại. Anh ấy buông người tôi ra, nhìn ngắm khuôn mặt hồng hào còn lấm lem nước mắt, hai hàng mi díu vào nhau vẫn còn ươn ướt và tồn đọng lại vài giọt nước. Thiên Uy lau những giọt nước mắt còn vương lại trên mặt tôi, vuốt nhẹ gò má rồi bật cười nói với tôi:
" Sao em đến khóc cũng đáng yêu thế này! "_Thiên Uy _
"... "_Tôi_
" Anh sao có thể bỏ em lại được! Em là bảo bối của anh mà "_Thiên Uy _
"... "_Tôi_
Cuối cùng anh ấy cũng chịu mở miệng nói chuyện với tôi. Tên đáng ghét này sắp làm tôi tức chết rồi! Tôi thì cứ lo lắng anh ấy sẽ buồn ai ngờ ngủ bên phòng anh hai tôi một hôm mà sáng dậy lại có nhiều sức sống đến vậy. Bộ cách xa tôi tốt tới vậy hả?
" Em muốn giải thích chuyện hôm qua với anh "_Tôi_
" Không cần nữa đâu. Anh sẽ tự làm rõ "_Thiên Uy _
" Nhưng em vẫn phải nói "_Tôi_
" Được "_Thiên Uy _
" Em với cậu ta không có gì cả. Tình huống đấy chỉ là vô tình thôi "
" Em không cần lo, anh tự giải quyết "_Thiên Uy _
" Nhưng mà... "_Tôi_
" Em còn muốn sao nữa?! "_Thiên Uy _
" Không có, không có "_Tôi_
Thiên Uy dắt tôi xuống dưới nhà ăn sáng rồi đến trường. Hôm nay anh ấy dỗi không nói chuyện với tôi, thỉnh thoảng còn gọi điện cho ai đó. Tôi cũng chỉ biết thở dài, anh ấy đang giận mình sao mà đụng được, anh ấy sẽ nổi điên mất. Đến giờ ăn trưa tôi gặp lại Tạ Hiểu Phong. Tôi cố tình né tránh thì cậu ta càng sáp vào. Tôi khó chịu đành lên tiếng:
" Cậu muốn gì đây? "_ Tôi _
" Em muốn nói chuyện với chị "_Tạ Hiểu Phong_
" Có gì nói đi "_ Tôi _
" Em muốn gặp chị chiều nay "_Tạ Hiểu Phong_
" Hả?! Không được đâu "_ Tôi _
" Đây là số của em. Chị suy nghĩ lại rồi gọi cho em. Em chỉ muốn xin lỗi chuyện hôm qua "_Tạ Hiểu Phong_
" Tôi không để tâm đâu. Đừng làm quá cả lên "_ Tôi _
Tôi bước qua cậu ta thì cậu ta giữ một tay lại. Tôi vùng vẫy nhưng cậu ta cứ giữ chặt lấy. Tôi quay qua gắt gỏng mắng nhiếc:
" Cậu đang làm gì thế hả? Buông ra coi "_ Tôi _
" Chị nhất định phải đi. Chỉ một lúc thôi, không lâu đâu "_Tạ Hiểu Phong_
" Thôi được! Cậu bỏ ra coi "_ Tôi _
Cậu ta cuối cùng cũng chịu buông, tôi tiến về phía trước vài bước rồi va phải Thiên Uy. Anh ấy hai tay xỏ túi quần, cúi khom lưng xuống, mắt nhìn chằm chằm vào tôi. Theo sau là vài người anh em của anh ấy. Tôi khẽ nuốt nước bọt, dám chắc lần này tôi xong rồi. Vừa nghĩ đến đây, anh ấy đã túm lấy cánh tay tôi, siết chặt:
" Tôi đã nói với em rồi, em vẫn còn ngoan cố "_Thiên Uy _
" Không như anh nghĩ đâu "_ Tôi _
" Không như anh nghĩ thì là thế nào? "_Thiên Uy _
" Thì là... "_ Tôi _
Tôi không muốn nói cho anh ấy biết chuyện vừa nãy. Dù gì cũng chỉ là chuyên riêng của hai đứa bọn tôi, không nói vẫn tốt hơn.
" Được, em giỏi lắm! Tôi không quản em nữa "_Thiên Uy _
Thiên Uy bỏ tôi đứng ngơ ngác ở đó, lạnh lùng đi qua tôi. Tôi cũng bất ngờ lắm nhưng bây giờ có làm gì được đâu. Tôi chỉ lặng lẽ liếc nhìn bóng lưng lạnh lùng ấy đang quay lưng với tôi. Nhưng những chuyện nhỏ nhặt như thế này tôi muốn tự mình giải quyết, tôi muốn tự lo, không muốn anh ấy phải phiền lòng, tôi đâu có nghĩ đến việc anh ấy nghi ngờ tôi lăng nhăng. Tôi nặng nề ăn từng miếng cơm một nhưng không miếng nào nuốt trôi, lúc nào cũng mắc nghẹn ở giữa họng. Tôi cũng không biết mình phải làm thế nào mới ổn nữa?
Tới chiều, tôi tới quán café gần trường theo như lời hẹn sáng nay. Tôi tới nơi thì chẳng có ai cả, tôi lấy điện thoại gọi cho Tạ Hiểu Phong nhưng cậu ta không bắt máy. Tôi đi ra khỏi quán, đi dạo lung tung tiện thể tìm xem cậu ta ở đâu thì thấy một cảnh tượng khiến chính bản thân tôi cũng đơ người. Thiên uy đang ôm một người con gái khác?! Tôi thấy anh ấy ôn nhu nói chuyện với người đó, tay nắm chặt lấy tay người đó, và còn ôm chặt lấy người đó vào lòng. Chuyện này rốt cuộc là thế nào? Anh ấy giận tôi đến mức ra ngoài tìm người khác?!
" Đàn chị!!! "_Tạ Hiểu Phong_
Tạ Hiểu Phong từ đằng sau chạy tới gọi tôi, tôi ngại ngùng nép vào bụi cây gần đó, tiện thể kéo theo cậu ta luôn. Đứng ở đây tôi vẫn nghe được hai người bọn họ nói chuyện:
" Thiên Uy, hình như có người "
" Kệ đi! Chúng ta rời khỏi đây trước "_Thiên Uy _
Hai người bọn họ dắt nhau lên xe rồi chở nhau về. Tôi đứng thất vọng tràn trề tạ chỗ đó. Tạ Hiểu Phong nói với tôi vài câu, mời tôi chút trà chiều nói muốn xin lỗi và cũng tiện thể an ủi tôi một chút. Tôi thì chẳng để tâm tới việc cậu ta định làm gì, tâm trí tôi chỉ dồn vào chuyện của Thiên Uy. Lúc tôi từ ngoài trở về thì cũng đã là hơn 4h chiều rồi, tôi chán nản dẹp luôn ý định về nhà, mở máy gọi cho bạn:
" Alo! Tôi nghe "_ Giai Kỳ_
" Giai Kỳ "_ Tôi _
" Tiểu Nghiên đúng không? Gọi có chuyện gì "_ Giai Kỳ_
" Có Tiểu Phương ở đấy không? "_ Tôi _
" Có! Đang ngồi kế tôi nè "_ Giai Kỳ_
" Hai cậu đang ở đâu? "_ Tôi _
" Ở nhà tôi "_ Giai Kỳ_
" Tôi qua được không? " _ Tôi _
" Được thôi "_ Giai Kỳ_
Tôi đi taxi tới chỗ hai người họ, tối nay tôi cũng chẳng muốn về nhà. Coi như là ngoài xả stress đi! Ba đứa bọn tôi dắt nhau đi đây đi đó, hết ăn ở nhà hàng 5 sao cho tới việc uống rượu ở quán bar. Tôi tất nhiên sẽ uống, hương vị kì lạ xộc vào miệng tôi, khó chịu đến nỗi khiến cả mặt tôi nóng ran, nôn oẹ khắp mọi nẻo đường. Đến tối mịt thì ba mẹ gọi cho tôi:
" Con gái, con đang ở đâu đấy? Sao đến giờ này chưa về?! "_ Mẹ tôi_
" Con đang... oẹ...oẹ... " _ Tôi _
Tôi đang trả lời thì lại buồn nôn, thế là lại đến chỗ gốc cây công cộng nôn ra hết. Tiểu Phương đưa tôi ít nước uống. Tôi tỉnh táo hơn nhanh chóng trả lời mẹ:
" Con sẽ về ngay! Ba mẹ đừng lo "_ Tôi _
" Thiên Uy cũng rất lo cho con "_ Mẹ tôi_
" Anh ta mà cũng lo cho con? Ha, nực cười! Mẹ kêu anh ta lo tốt cho mình là được. Đừng có đi lo chuyện bao đồng "_ Tôi _
" Con gái, sao con lại nói thế? Nó là bạn trai con mà. Lo cho con cũng là lẽ thường tình thôi! Sao con lại... "_ Mẹ tôi_
" Mẹ đừng nhắc đến tên điên đấy trước mặt con. Con không muốn nghe. Không có gì nữa thì con cúp đây "_ Tôi _
Tôi nhanh chóng cúp máy, tự dưng nghĩ đến Thiên Uy lại nổi điên, đập luôn điện thoại. Cứ nghĩ đến việc anh ta có người khác, tôi đã bực rồi! Lại còn lo cho tôi? Tôi không phải con ngốc mà nói gì cũng tin. Tiểu Phương và Giai Kỳ gọi xe đưa tôi về nhà, trên xe bọn tôi có nói với nhau vài câu:
" Tiểu Nghiên, cậu say quá rồi đấy! "_ Giai Kỳ_
" Tôi không say, không có đâu "_ Tôi _
" Sao cậu lại tức giận khi nhắc đến Thiên Uy thế?! "_ Giai Kỳ_
" Ha, cái tên ghen tuông đến điên đó, có người khác, anh ta có người khác ngoài mình "_ Tôi _
" HẢ?!!! Anh ta phản bội cậu?! "_ Giai Kỳ_
" Có thể cho là vậy "_ Tôi _
"... "_ Giai Kỳ_
Tôi được Giai Kỳ dìu vào nhà, tôi bây giờ trông vô cùng lôi thôi lếch thếch: cả người nồng nặc mùi hôi của rượu, quần áo ăn mặc không hở chỗ này thì hở chỗ kia, mặt đỏ phừng phừng.
Minh hoạ
Tôi kiệt sức cứ tựa trên người Giai Kỳ, ba mẹ tôi ngơ ngác nhìn tôi. Nhận ra mình đã về đến nhà, tôi mới buông cô bạn của tôi ra, cảm ơn rồi tiến tới ghế ngồi xuống:
" Cảm ơn! Cậu về được rồi "_ Tôi _
" Cháu về trước, mọi người lo cho cậu ấy giúp con vậy "_ Giai Kỳ_
" Cảm ơn con "_ Mẹ tôi_
" Không có gì ak "_ Giai Kỳ_
Ba mẹ tôi gọi tài xế đưa Giai Kỳ về tận nhà, nhìn ngó một lúc rồi mới quay qua nhìn tôi. Tôi bây giờ không được tỉnh táo cho lắm nhưng vẫn đủ lý trí để nhận biết rằng cả nhà tôi đang giận. Anh hai tiến tới đỡ tôi ngồi dậy, tôi mệt mỏi tựa ra thành ghế. Mẹ tôi lúc này mới lên tiếng:
" Con vừa đi đâu về?! "_ Mẹ tôi_
" Như người thấy đấy thôi "_ Tôi _
" Tiểu Nghiên, em thế mà dám uống rượu?! "_ Phong ca _
" Có gì mà không dám! Bọn con trai mấy anh uống được chả nhẽ em lại không được "_ Tôi _
" Nhưng mà thế này có hơi... "_ Phong ca _
" Chẳng sao cả. Ngủ một giấc mai sẽ ổn "_ Tôi _
" Em rốt cuộc đã đi đâu? Đi với ai, đã làm gì? "_Thiên Uy _
" Anh lấy cái quyền gì, cái tư cách gì để quản tôi? "_ Tôi _
" Anh là bạn trai em "_Thiên Uy _
" Bạn trai? Đừng nhắc đến nó trước mặt tôi. Tôi không yêu đương với một tên điên như anh "_ Tôi _
" Tiểu Nghiên, con đừng ăn nói linh tinh nữa "_Mẹ tôi _
" Làm phiền mọi người rồi! Con đưa cô ấy lên trước. Mọi người cũng nghỉ ngơi sớm đi "_Thiên Uy _
Thiên Uy dứt khoát bế tôi rời khỏi đó, bế tôi về phòng. Tôi thì cũng mệt lắm rồi nên chỉ chống cự được một lúc đã mệt nhoài. Anh ấy đưa tôi lên phòng rồi khoá cửa lại. Tôi chỉ nằm yên trên giường nhắm tịt hai mắt, không nhìn anh ấy tới một cái. Không khí trong phòng bây giờ vô cùng căng thẳng!
" Sáng nay còn khóc lóc xin lỗi tôi, bây giờ đã mở miệng chửi tôi rồi. Lâm Cẩm Nghiên, em làm tôi phát điên mất "
" Hết hạn rồi... hết hạn thật rồi.... "
Tôi lẩm bẩm nói mớ trong mơ màng
" Hết hạn?!!! "
" Cái gì cũng hết hạn rồi... tình cảm cũng vậy... hết hạn rồi... "
" Em rốt cuộc đang nghĩ cái gì thế hả?!! "
Thiên Uy giận dữ bám chặt lấy hai vai tôi, ánh mắt như tia lửa đạn dán chặt lên người tôi. Tôi thì đang mơ hồ trong ảo giác nên cũng chẳng nhận ra điều đó. Nhưng cứ nghĩ đến việc anh ta ôm người khác rồi lại chạm vào tôi, tôi lại thấy bực mình mà đẩy ra.
" Buông ra! Tôi không muốn dùng chung, tôi không muốn dùng chung thứ gì với người khác hết "
" Em lại làm sao nữa?!!! "
" Chúng ta... chia tay đi "
Tôi nặng nề nói ra hai chữ 'chia tay', lúc này tim tôi đập càng lúc càng nhanh hơn, lồng ngực bắt đầu phập phồng, lòng bắt đầu đau quặn lại, khiến tôi nhất thời khó hô hấp.
" Em nói gì cơ? "
" Anh nghe không rõ để tôi nói lại cho anh nghe. Tôi... muốn chia tay anh. Đã nghe rõ chưa? "
" Tôi không cho phép, tôi không cho phép em bỏ tôi "
" Tuỳ anh, đấy là việc của anh "
Tôi chuẩn bị đứng lên thì bị anh ấy đẩy ngã xuống giường rồi nằm đè lên. Tên này lại phát điên gì nữa đây?!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.