Bạn Học Đáng Ghét, Tôi Yêu Cậu
Chương 5: Tôi có thể gọi cậu là Cẩm Nghiên không?!
Lãnh Cơ Vị Y
16/05/2022
Sở Thiên Uy nói xong, cậu ta dùng tay mình nắm vào cái tay tôi đang che mặt gỡ ra. Tôi nhanh chóng rụt tay lại.
" Sau này cũng là bạn cùng bàn, mong được bạn học Lâm Cẩm Nghiên chỉ giáo nhiều hơn"_ Cậu ta ghé tai tôi nói_
Tôi không biết phải nói gì nên cũng đành im lặng. Cậu ta lại lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
"Tôi có thể gọi bạn học Lâm đây là Cẩm Nghiên không?"
Gì cơ? Sao đột nhiên lại muốn đổi cách xưng hô với tôi? Chúng ta cũng có thân thiết lắm đâu mà phải gọi thẳng tên như thế? Gọi là bạn học Lâm hay bạn học Sở cũng rất bình thường mà, đâu có vấn đề gì đâu? _ Tôi đứng ngẩn ngơ suy nghĩ _
" Đứng trước mặt tôi mà còn lơ đễnh như thế, hay tôi không đáng để cậu chú ý tới, lá gan cậu cũng không nhỏ đâu ha! " _ Cậu ta tức giận lên tiếng _
Tôi nghe thấy tiếng nói của cậu ta có chút tức giận nên cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Tôi cũng không hiểu bản thân mình tại sao đứng trước mặt cậu ta rất hay mất tập trung, rất hay bị lơ đãng chìm vào những suy nghĩ không ra đâu vào đâu. A! Mình điên mất! _ Tôi nghĩ _
" T...tôi không có. Tôi chỉ đang nghĩ một số chuyện lung tung thôi! Nhưng mà tại sao hai chúng ta lại phải gọi thẳng tên như thế? Xưng hô bạn học không phải rất ổn sao?" _ Tôi ngờ vực hỏi_
" Cậu thực sự muốn biết???"
Cậu ta dí sát vào mặt tôi và nói, chỉ còn cách mặt tôi một khoảng cách rất ngắn. Tưởng chừng như một trong hai người di chuyển thôi cũng có thể chạm vào nhau. Tôi ngây thơ gật đầu nhanh như giã tỏi. Cậu ta đột nhiên hạ tay xuống và trở về chỗ ngồi, bỏ lại tôi với khuôn mặc ngơ ngác đầy dấu?. Lúc này tôi vẫn còn chưa hiểu, chẳng lẽ lời tôi nói có đả kích gì hay là đã chọc giận cậu ta rồi? Không, không có, tôi đâu có ý gì xấu đâu, chỉ đơn giản là tò mò muốn biết tại sao thôi mà, có cần phản ứng thái quá thế không?
Thế là suốt cả buổi học sáng nay cậu ta cứ không nói không rằng gì cả. Thỉnh thoảng cậu ta cũng quay lại qua loa nhìn tôi rồi lại quay đi. Tôi sợ rằng mình đã đắc tội với cậu ta nên cũng im lặng. Thế là một buổi học nhàm chán, nhạt nhẽo cứ thế trôi qua.
Đến lúc tan học, tôi lấy hết can đảm đứng trước mặt cậu ta nói:
" Bạn học Sở, nếu sáng nay tôi có nói gì đắc tội đến cậu thì cho tôi xin lỗi, tôi cũng không có ý xấu. Mong bạn học Sở độ lượng tha thứ " _ Tôi cúi người trịnh trọng nói xin lỗi cậu ta_
Cậu ta tự dưng lại bật cười. Bộ những lời tôi nói nực cười lắm hay sao? Cậu cũng khinh người quá rồi đấy!
"Ngẩng mặt lên!" _ Cậu ta lạnh lùng nói_
Sao giọng cậu ta bây giờ nghe lạnh lùng thế? Sáng nay nói còn nghe rất dịu dàng mà? Chẳng lẽ tôi thật sự đắc tội với cậu ta? Nghĩ tới đây thôi tôi đã sợ đến mức không dám ngẩng lên. Lỡ ngẩng lên rồi cậu ta đánh tôi thì sao?
Không thấy có phản hồi, cậu ta đưa tay xuống nâng cằm tôi lên, đối diện trực tiếp với cậu ta. Tôi nhắm tịt hai mắt lại.
" Tôi đã làm gì cậu đâu, không cần phải sợ tôi đến thế!"_ Cậu ta nói_
Ai dám đảm bảo rằng cậu sẽ không làm gì tôi, biết đâu lúc này không làm gì thì lúc sau sẽ đánh tôi thì sao.
" Tôi có thể gọi cậu là Cẩm Nghiên không? "
"Tại...?"
Đang nói giữa chừng thì tôi nhớ ra sáng nay tôi có hỏi tại sao cậu ta lại muốn gọi như thế nhưng hình như có đắc tội với cậu ta. Nếu mà lần này lại dây dưa đến cậu ta thì e là cả đời này tôi sống không yên thân mất! Thôi thì cứ đồng ý đi vậy!
" Vì tôi muốn gọi cậu như vậy, có được không?"
Tôi chưa kịp nói thì cậu ta nói luôn. Vì tôi muốn??? Đây là lý do ư? Tên này cũng kì cục thật, sao không gọi tên người khác đi mà cứ phải là tôi. Bộ trước đây ai ngồi cạnh cậu ta, cậu ta cũng hành xử như vậy à?
"À... được! Cậu muốn sao cũng được!" _ Tôi hấp tấp lên tiếng _
" Cậu không cần phải sợ tôi đến thế, bộ trong mắt cậu tôi đáng sợ đến thế à?"
Lần này, giọng của Sở Thiên Uy không còn lạnh lùng như lúc đầu nữa, có vẻ cậu ta cũng nguôi giận rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
" Không... không có "
" Lâm Cẩm Nghiên, đã có ai từng nói với cậu là cậu nói dối rất tệ chưa?" _ Cậu ta lại mang giọng điệu cười cợt vô cùng gợi đòn nói chuyện với tôi_
" Chưa... chưa từng"
" Sau này, cậu cũng không cần phải khách sáo với tôi như vậy, cậu cũng có thể gọi thẳng tên tôi."_ Sở Thiên Uy nhàn nhạt lên tiếng _
" Vậy bạn học Sở... "
" Gọi tôi là Thiên Uy " _ Tiếng nói lẫn một chút nghiêm khắc _
Cậu ta để cho tôi gọi cậu ta là Thiên Uy ư? Hình như theo tôi được biết thì ngoài người thân của cậu ta như bố mẹ, anh chị em,..v..v.. thì chỉ có Thẩm Thanh Kỳ, cũng là nữ chính của bộ truyện được gọi như vậy. Còn lại thì kể cả Cố Tư Vũ, bạn thân nhất của cậu ta cũng phải gọi là Lão Sở. Cậu ta là có ý gì? Cậu ta lại có mục đích gì với mình? Bộ cái thân xác này của nguyên chủ thu hút được cậu ta sao? Nhưng cậu ta nổi tiếng là dị ứng với nữ sắc mà. Thật kì lạ!
" À Th... Thiên Uy này, nếu sáng nay tôi có đắc tội gì với cậu thì cho tôi xin lỗi. Bây giờ tôi phải về trước. Tạm biệt"
Nói xong tôi nhanh chân ra về. Phương Chi về trước bởi vì cậu ấy phải đi đón em. Buổi sáng hôm nay ở thế giới này cũng có chút nhàm chán nhưng cũng thanh bình thật. Tôi cũng muốn sống mãi thế này để có thể cảm nhận được hết vẻ đẹp của cuộc sống con người nơi đây. Ở cái vùng đất tươi đẹp này!
" Sau này cũng là bạn cùng bàn, mong được bạn học Lâm Cẩm Nghiên chỉ giáo nhiều hơn"_ Cậu ta ghé tai tôi nói_
Tôi không biết phải nói gì nên cũng đành im lặng. Cậu ta lại lên tiếng phá vỡ bầu không khí ngột ngạt này.
"Tôi có thể gọi bạn học Lâm đây là Cẩm Nghiên không?"
Gì cơ? Sao đột nhiên lại muốn đổi cách xưng hô với tôi? Chúng ta cũng có thân thiết lắm đâu mà phải gọi thẳng tên như thế? Gọi là bạn học Lâm hay bạn học Sở cũng rất bình thường mà, đâu có vấn đề gì đâu? _ Tôi đứng ngẩn ngơ suy nghĩ _
" Đứng trước mặt tôi mà còn lơ đễnh như thế, hay tôi không đáng để cậu chú ý tới, lá gan cậu cũng không nhỏ đâu ha! " _ Cậu ta tức giận lên tiếng _
Tôi nghe thấy tiếng nói của cậu ta có chút tức giận nên cũng nhanh chóng lấy lại tinh thần.
Tôi cũng không hiểu bản thân mình tại sao đứng trước mặt cậu ta rất hay mất tập trung, rất hay bị lơ đãng chìm vào những suy nghĩ không ra đâu vào đâu. A! Mình điên mất! _ Tôi nghĩ _
" T...tôi không có. Tôi chỉ đang nghĩ một số chuyện lung tung thôi! Nhưng mà tại sao hai chúng ta lại phải gọi thẳng tên như thế? Xưng hô bạn học không phải rất ổn sao?" _ Tôi ngờ vực hỏi_
" Cậu thực sự muốn biết???"
Cậu ta dí sát vào mặt tôi và nói, chỉ còn cách mặt tôi một khoảng cách rất ngắn. Tưởng chừng như một trong hai người di chuyển thôi cũng có thể chạm vào nhau. Tôi ngây thơ gật đầu nhanh như giã tỏi. Cậu ta đột nhiên hạ tay xuống và trở về chỗ ngồi, bỏ lại tôi với khuôn mặc ngơ ngác đầy dấu?. Lúc này tôi vẫn còn chưa hiểu, chẳng lẽ lời tôi nói có đả kích gì hay là đã chọc giận cậu ta rồi? Không, không có, tôi đâu có ý gì xấu đâu, chỉ đơn giản là tò mò muốn biết tại sao thôi mà, có cần phản ứng thái quá thế không?
Thế là suốt cả buổi học sáng nay cậu ta cứ không nói không rằng gì cả. Thỉnh thoảng cậu ta cũng quay lại qua loa nhìn tôi rồi lại quay đi. Tôi sợ rằng mình đã đắc tội với cậu ta nên cũng im lặng. Thế là một buổi học nhàm chán, nhạt nhẽo cứ thế trôi qua.
Đến lúc tan học, tôi lấy hết can đảm đứng trước mặt cậu ta nói:
" Bạn học Sở, nếu sáng nay tôi có nói gì đắc tội đến cậu thì cho tôi xin lỗi, tôi cũng không có ý xấu. Mong bạn học Sở độ lượng tha thứ " _ Tôi cúi người trịnh trọng nói xin lỗi cậu ta_
Cậu ta tự dưng lại bật cười. Bộ những lời tôi nói nực cười lắm hay sao? Cậu cũng khinh người quá rồi đấy!
"Ngẩng mặt lên!" _ Cậu ta lạnh lùng nói_
Sao giọng cậu ta bây giờ nghe lạnh lùng thế? Sáng nay nói còn nghe rất dịu dàng mà? Chẳng lẽ tôi thật sự đắc tội với cậu ta? Nghĩ tới đây thôi tôi đã sợ đến mức không dám ngẩng lên. Lỡ ngẩng lên rồi cậu ta đánh tôi thì sao?
Không thấy có phản hồi, cậu ta đưa tay xuống nâng cằm tôi lên, đối diện trực tiếp với cậu ta. Tôi nhắm tịt hai mắt lại.
" Tôi đã làm gì cậu đâu, không cần phải sợ tôi đến thế!"_ Cậu ta nói_
Ai dám đảm bảo rằng cậu sẽ không làm gì tôi, biết đâu lúc này không làm gì thì lúc sau sẽ đánh tôi thì sao.
" Tôi có thể gọi cậu là Cẩm Nghiên không? "
"Tại...?"
Đang nói giữa chừng thì tôi nhớ ra sáng nay tôi có hỏi tại sao cậu ta lại muốn gọi như thế nhưng hình như có đắc tội với cậu ta. Nếu mà lần này lại dây dưa đến cậu ta thì e là cả đời này tôi sống không yên thân mất! Thôi thì cứ đồng ý đi vậy!
" Vì tôi muốn gọi cậu như vậy, có được không?"
Tôi chưa kịp nói thì cậu ta nói luôn. Vì tôi muốn??? Đây là lý do ư? Tên này cũng kì cục thật, sao không gọi tên người khác đi mà cứ phải là tôi. Bộ trước đây ai ngồi cạnh cậu ta, cậu ta cũng hành xử như vậy à?
"À... được! Cậu muốn sao cũng được!" _ Tôi hấp tấp lên tiếng _
" Cậu không cần phải sợ tôi đến thế, bộ trong mắt cậu tôi đáng sợ đến thế à?"
Lần này, giọng của Sở Thiên Uy không còn lạnh lùng như lúc đầu nữa, có vẻ cậu ta cũng nguôi giận rồi. Tôi thở phào nhẹ nhõm.
" Không... không có "
" Lâm Cẩm Nghiên, đã có ai từng nói với cậu là cậu nói dối rất tệ chưa?" _ Cậu ta lại mang giọng điệu cười cợt vô cùng gợi đòn nói chuyện với tôi_
" Chưa... chưa từng"
" Sau này, cậu cũng không cần phải khách sáo với tôi như vậy, cậu cũng có thể gọi thẳng tên tôi."_ Sở Thiên Uy nhàn nhạt lên tiếng _
" Vậy bạn học Sở... "
" Gọi tôi là Thiên Uy " _ Tiếng nói lẫn một chút nghiêm khắc _
Cậu ta để cho tôi gọi cậu ta là Thiên Uy ư? Hình như theo tôi được biết thì ngoài người thân của cậu ta như bố mẹ, anh chị em,..v..v.. thì chỉ có Thẩm Thanh Kỳ, cũng là nữ chính của bộ truyện được gọi như vậy. Còn lại thì kể cả Cố Tư Vũ, bạn thân nhất của cậu ta cũng phải gọi là Lão Sở. Cậu ta là có ý gì? Cậu ta lại có mục đích gì với mình? Bộ cái thân xác này của nguyên chủ thu hút được cậu ta sao? Nhưng cậu ta nổi tiếng là dị ứng với nữ sắc mà. Thật kì lạ!
" À Th... Thiên Uy này, nếu sáng nay tôi có đắc tội gì với cậu thì cho tôi xin lỗi. Bây giờ tôi phải về trước. Tạm biệt"
Nói xong tôi nhanh chân ra về. Phương Chi về trước bởi vì cậu ấy phải đi đón em. Buổi sáng hôm nay ở thế giới này cũng có chút nhàm chán nhưng cũng thanh bình thật. Tôi cũng muốn sống mãi thế này để có thể cảm nhận được hết vẻ đẹp của cuộc sống con người nơi đây. Ở cái vùng đất tươi đẹp này!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.