Bạn Học Đánh Người Thì Đừng Vả Mặt
Chương 53: Ăn ý
Âm Thư Yểu Yểu
29/11/2021
Editor: Matcha
*
5h10' chiều, Lâm Thiển chạy tới quảng trường như đã hứa.
Đài phun nước nằm ở phía sau thư viện mới xây, nhìn chung nơi đây có rất ít người qua lại, y như cô dự đoán, chỗ này vắng tanh không một bóng người, cả không gian được bao quanh bởi hàng cây cổ thụ xanh mướt, cành lá xào xạc trong gió mùa hè.
Mặt trời đã ngả về tây, ánh dương chói lọi xuyên qua từng kẽ lá, tạo nên những đốm sáng nhỏ, rải rác khắp đường đi.
Thấy có ghế đá, Lâm Thiển liền qua đó ngồi chờ.
Đã 5h rồi, liệu Hứa Thâm còn nhớ lời ước định giữa họ?
Ngồi đây cô vẫn có thể cảm nhận được sự hối hả và nhộn nhịp trên con đường nằm trước thư viện, điều này hoàn toàn khác so với hồi cấp 3, nói là khác nhưng giữa chúng dường như cũng có một mối liên hệ nào đó.
Trong suốt kì nghỉ hè, Lâm Thiển không gặp Hứa Thâm lấy một lần, nếu có thì chắc là thấy anh trên TV mà thôi.
Cứ nghĩ đến việc sắp gặp lại anh, cô lại thấy hơi căng thẳng.
Ù ù......
Điện thoại đột nhiên rung lên, thoáng cái làm Lâm Thiển giật mình, mở túi xách lấy di động, nhanh tay click vào màn hình.
Là tin nhắn của Ôn Ánh Tuyết.
Hai hôm trước cô có nhờ Ôn Ánh Tuyết tìm giúp mình hai quyển sách, có khi nào tìm được rồi không?
Cũng không biết phải nói sao, trong lòng cô tự nhiên xuất hiện cảm giác thở phào nhẹ nhõm, thở phào vì biết đây không phải là tin nhắn từ Hứa Thâm.
"Nhìn gì thế?"
Một giọng nói quen thuộc đã kéo Lâm Thiển về với thực tại, cô luống cuống đứng lên.
Ngay lúc này, đài phun nước chợt bắn ra những tia nước khác nhau, cao có mà thấp cũng có.
"Hứa Thâm......"
Anh đứng sau lớp lớp bức màn nước, như thể bước ra từ một thế giới viển vông.
Hai tháng không gặp, anh vẫn vậy, không có gì thay đổi, cổ họng của Lâm Thiển bỗng nghẹn đi, hai mắt rưng rưng, không tài nào nói thành lời.
"Thiển Thiển, mình làm được rồi." Hứa Thâm ôm cô vào lòng, nỗi khao khát bị kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng tìm được điểm dừng chân.
Có vài sinh viên đứng trước cổng thư viện, nghe được tiếng nước chảy rì rào, liền tò mò đi vòng ra phía sau.
Hoá ra đài phun nước lần nữa được đưa vào sử dụng, trong màn nước dày đặc, mơ hồ có thể nhìn thấy một đôi tình nhân đang ôm nhau, lúc này mà đi vào quấy rầy thì có vẻ không hay lắm.
*
"Cậu muốn ăn gì?"
Được Hứa Thâm dẫn đi trên con đường nhỏ của T đại, Lâm Thiển vẫn chưa thể nào thoát ra khỏi cảm giác mơ màng đó.
Đợi mãi mà không thấy cô trả lời, Hứa Thâm liền quay đầu hỏi: "Sao vậy?"
"Làm sao cậu biết quảng trường đài phun nước sẽ hoạt động trở lại vào hôm nay?" Lâm Thiển khẩn trương cúi đầu, nghĩ được cái gì thì nói luôn cái đó.
Hứa Thâm cười cười: "Vào năm học mới thì mở cửa thôi, chỉ là mình biết sớm hơn mọi người một chút."
"Cậu lấy tin đó từ đâu?"
"Đây là bí mật, không thể bật mí."
Lâm Thiển khịt mũi khinh thường: "Thích thì nói, không thích thì thôi."
"Tối nay cậu muốn ăn gì?"
Lâm Thiển nhìn anh, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý: "Đây cũng là bí mật, còn lâu mình mới không nói cho cậu."
Nhìn chằm chằm cô hai giây, cuối cùng Hứa Thâm chỉ biết ngao ngán thở dài, ai mà ngờ được, anh sẽ có ngày hôm nay chứ?
Thấy anh uể oải, trong lòng Lâm Thiển vui muốn chết, nhưng mặt vẫn cố ý đanh lại, làm ra vẻ tức giận.
Không hỏi được gì, anh liền dứt khoát kéo cô đến nhà ăn.
"Cậu đưa mình đi đâu vậy?"
"Tới rồi sẽ biết."
Nhà ăn T đại, bọn cô đến đúng vào giờ tan trường, bầu không khí cũng nhốn nháo hẳn lên.
Hứa Thâm kéo Lâm Thiển vào trong, quen cửa quen nẻo đi đến trước đám đông cạnh cửa sổ, đứng xếp hàng.
Lâm Thiển không hiểu anh muốn làm gì.
"Cậu, cậu định ăn ở đây à?" Lâm Thiển do dự hỏi, cô tưởng phải đi đâu xa lắm cơ.
Hứa Thâm thấy cô bối rối liền tiếp tục trêu ghẹo: "Hỏi gì cậu cũng không trả lời, mình đành chọn chỗ mình thích thôi."
"Cậu thích thì tự đi mà ăn!" Lâm Thiển xoay người rời đi.
Hứa Thâm với tay kéo cô lại: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, chưa thử thì sao biết được ngon hay không?"
Lâm Thiển chép miệng: "Ăn thì ăn."
Nếu sớm biết có ngày hôm nay, buổi sáng hôm đó, Lâm Thiển cô nhất định sẽ không rủ anh đi ăn sáng nữa.
"Mì hoành thánh!" Nhìn tô mì to đùng trước mặt, Lâm Thiển nào còn hơi nghĩ tới chuyện phải rụt rè, bây giờ cô chỉ muốn xông lên chén em nó thôi.
"Hoành thánh ở đây rất ngon, có thể gia giảm độ cay tuỳ theo khẩu vị." Hứa Thâm đặt hai bát mì hoành thánh xuống, đẩy bát ớt sang cho Lâm Thiển.
Lâm Thiển bĩu môi, sau đó cầm đũa lên, nếm thử.
"Thế nào?"
"Ờ, đúng là ngon thật." Lâm Thiển rũ mắt, lí nhí trả lời.
Hứa Thâm biết cô đang ngại ngùng, cũng không chọc cô nữa, tay cầm đũa, bắt đầu dùng bữa.
"Sao cậu biết ở đây có mì hoành thánh? Cậu từng đến T đại rồi hả?"
Hứa Thâm gật gật đầu: "Có vài lần, tình cờ được ăn thử."
"Cậu học thiên văn thật à?"
"Ừm. Sao cậu lại hỏi cái này?"
"Mình hỏi vu vơ vậy thôi." Lâm Thiển vội lắc đầu.
Ăn thêm hai miếng, cô lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao không hỏi mình học chuyên nghành nào....."
"Cậu nói gì vậy?"
"Mình có nói gì đâu, mau ăn đi."
Hứa Thâm bật cười: "Được rồi, thế cậu học khoa nào?"
"Cậu nghe thấy mà! Vậy mà còn dám làm như không biết!" Lâm Thiển định đứng lên đánh anh.
Hứa Thâm nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô: "Đang ở chốn đông người, cậu định làm gì?"
"Rõ ràng cậu nghe thấy mình nói chuyện, còn phải hỏi."
"Ngồi ngay ngắn lại coi, nghe mình hỏi này, sao tự nhiên cậu lại muốn học máy tính?"
Lâm Thiển không thèm so đo với anh nữa, nghiêm túc ngồi phân tích những suy nghĩ của mình cho anh nghe.
Người luôn cẩu thả lười biếng nay lại có vẻ rất chăm chú, cả người anh như được bao trùm bởi hơi thở nhẹ nhàng, lẳng lặng nhìn cô gái phía đối diện.
Vì quá say sưa nói về "tham vọng lớn" nên Lâm Thiển không chú ý tới anh, đến khi ngẩng đầu lên, lại va vào tầm mắt nóng bỏng.
"Cậu......Sao cậu cứ nhìn mình vậy......." Mặt cô đỏ bừng.
"Hứa với mình, sau này dù có chuyện gì, chúng ta cũng đừng rời xa nhau nữa, được không?"
Từ "được" còn chưa kịp thốt ra, Lâm Thiển lại thấy do dự.
"Mình sẽ không từ bỏ, chỉ là....."
"Cậu thấy ái ngại về ba mẹ mình?"
"Ý mình không phải vậy, chỉ là.......Mình không biết phải nói sao cả, nhưng Hứa Thâm, cậu không thể lại cãi nhau với ba mẹ nữa."
"Cậu yên tâm, mình sẽ giải quyết ổn thoả, nhưng trước đó, chúng ta phải xử lý chuyện này đã."
"Chuyện gì thế?"
"Mấy cậu nhìn đủ chưa?" Hứa Thâm quay đầu.
Lâm Thiển cũng tò mò ngó nghiêng theo, có mấy nam sinh đang xấu hổ cười cười nhìn bọn họ.
"Các cậu cứ tiếp tục, tiếp tục đi...."
Chắc họ là bạn của Hứa Thâm.
Cả đám rất thức thời đứng dậy, nhìn dáng vẻ này thì chắc là định chuồn đi.
Hứa Thâm gọi họ lại: "Chờ một chút."
"Hứa Thâm à, bọn mình chỉ là nhất thời tò mò thôi, cậu tha cho mình đo......" Dịch Thần giơ tay đầu hàng.
"Nếu gặp rồi thì giới thiệu một chút, đây là bạn gái mình, Lâm Thiển."
Anh bình tĩnh ném ra một câu như vậy, khiến cả đám sửng sốt.
Dịch Thần: Cậu còn tưởng mới ra tay thôi chứ, thì ra đã đắc thủ rồi?
Lâm Thiển: Bạn gái? Excuse me?
Tác giả có lời muốn nói:
Thiển Thiển: Sao tiến triển nhanh vậy?
Hứa Thâm: Ra tay trước để chiếm được ưu thế.
Lục Bác Uyên: Hành vi của thẳng nam, chờ bị đánh
*
5h10' chiều, Lâm Thiển chạy tới quảng trường như đã hứa.
Đài phun nước nằm ở phía sau thư viện mới xây, nhìn chung nơi đây có rất ít người qua lại, y như cô dự đoán, chỗ này vắng tanh không một bóng người, cả không gian được bao quanh bởi hàng cây cổ thụ xanh mướt, cành lá xào xạc trong gió mùa hè.
Mặt trời đã ngả về tây, ánh dương chói lọi xuyên qua từng kẽ lá, tạo nên những đốm sáng nhỏ, rải rác khắp đường đi.
Thấy có ghế đá, Lâm Thiển liền qua đó ngồi chờ.
Đã 5h rồi, liệu Hứa Thâm còn nhớ lời ước định giữa họ?
Ngồi đây cô vẫn có thể cảm nhận được sự hối hả và nhộn nhịp trên con đường nằm trước thư viện, điều này hoàn toàn khác so với hồi cấp 3, nói là khác nhưng giữa chúng dường như cũng có một mối liên hệ nào đó.
Trong suốt kì nghỉ hè, Lâm Thiển không gặp Hứa Thâm lấy một lần, nếu có thì chắc là thấy anh trên TV mà thôi.
Cứ nghĩ đến việc sắp gặp lại anh, cô lại thấy hơi căng thẳng.
Ù ù......
Điện thoại đột nhiên rung lên, thoáng cái làm Lâm Thiển giật mình, mở túi xách lấy di động, nhanh tay click vào màn hình.
Là tin nhắn của Ôn Ánh Tuyết.
Hai hôm trước cô có nhờ Ôn Ánh Tuyết tìm giúp mình hai quyển sách, có khi nào tìm được rồi không?
Cũng không biết phải nói sao, trong lòng cô tự nhiên xuất hiện cảm giác thở phào nhẹ nhõm, thở phào vì biết đây không phải là tin nhắn từ Hứa Thâm.
"Nhìn gì thế?"
Một giọng nói quen thuộc đã kéo Lâm Thiển về với thực tại, cô luống cuống đứng lên.
Ngay lúc này, đài phun nước chợt bắn ra những tia nước khác nhau, cao có mà thấp cũng có.
"Hứa Thâm......"
Anh đứng sau lớp lớp bức màn nước, như thể bước ra từ một thế giới viển vông.
Hai tháng không gặp, anh vẫn vậy, không có gì thay đổi, cổ họng của Lâm Thiển bỗng nghẹn đi, hai mắt rưng rưng, không tài nào nói thành lời.
"Thiển Thiển, mình làm được rồi." Hứa Thâm ôm cô vào lòng, nỗi khao khát bị kìm nén bấy lâu nay cuối cùng cũng tìm được điểm dừng chân.
Có vài sinh viên đứng trước cổng thư viện, nghe được tiếng nước chảy rì rào, liền tò mò đi vòng ra phía sau.
Hoá ra đài phun nước lần nữa được đưa vào sử dụng, trong màn nước dày đặc, mơ hồ có thể nhìn thấy một đôi tình nhân đang ôm nhau, lúc này mà đi vào quấy rầy thì có vẻ không hay lắm.
*
"Cậu muốn ăn gì?"
Được Hứa Thâm dẫn đi trên con đường nhỏ của T đại, Lâm Thiển vẫn chưa thể nào thoát ra khỏi cảm giác mơ màng đó.
Đợi mãi mà không thấy cô trả lời, Hứa Thâm liền quay đầu hỏi: "Sao vậy?"
"Làm sao cậu biết quảng trường đài phun nước sẽ hoạt động trở lại vào hôm nay?" Lâm Thiển khẩn trương cúi đầu, nghĩ được cái gì thì nói luôn cái đó.
Hứa Thâm cười cười: "Vào năm học mới thì mở cửa thôi, chỉ là mình biết sớm hơn mọi người một chút."
"Cậu lấy tin đó từ đâu?"
"Đây là bí mật, không thể bật mí."
Lâm Thiển khịt mũi khinh thường: "Thích thì nói, không thích thì thôi."
"Tối nay cậu muốn ăn gì?"
Lâm Thiển nhìn anh, trong đầu đột nhiên nảy ra một ý: "Đây cũng là bí mật, còn lâu mình mới không nói cho cậu."
Nhìn chằm chằm cô hai giây, cuối cùng Hứa Thâm chỉ biết ngao ngán thở dài, ai mà ngờ được, anh sẽ có ngày hôm nay chứ?
Thấy anh uể oải, trong lòng Lâm Thiển vui muốn chết, nhưng mặt vẫn cố ý đanh lại, làm ra vẻ tức giận.
Không hỏi được gì, anh liền dứt khoát kéo cô đến nhà ăn.
"Cậu đưa mình đi đâu vậy?"
"Tới rồi sẽ biết."
Nhà ăn T đại, bọn cô đến đúng vào giờ tan trường, bầu không khí cũng nhốn nháo hẳn lên.
Hứa Thâm kéo Lâm Thiển vào trong, quen cửa quen nẻo đi đến trước đám đông cạnh cửa sổ, đứng xếp hàng.
Lâm Thiển không hiểu anh muốn làm gì.
"Cậu, cậu định ăn ở đây à?" Lâm Thiển do dự hỏi, cô tưởng phải đi đâu xa lắm cơ.
Hứa Thâm thấy cô bối rối liền tiếp tục trêu ghẹo: "Hỏi gì cậu cũng không trả lời, mình đành chọn chỗ mình thích thôi."
"Cậu thích thì tự đi mà ăn!" Lâm Thiển xoay người rời đi.
Hứa Thâm với tay kéo cô lại: "Tiểu tổ tông của tôi ơi, chưa thử thì sao biết được ngon hay không?"
Lâm Thiển chép miệng: "Ăn thì ăn."
Nếu sớm biết có ngày hôm nay, buổi sáng hôm đó, Lâm Thiển cô nhất định sẽ không rủ anh đi ăn sáng nữa.
"Mì hoành thánh!" Nhìn tô mì to đùng trước mặt, Lâm Thiển nào còn hơi nghĩ tới chuyện phải rụt rè, bây giờ cô chỉ muốn xông lên chén em nó thôi.
"Hoành thánh ở đây rất ngon, có thể gia giảm độ cay tuỳ theo khẩu vị." Hứa Thâm đặt hai bát mì hoành thánh xuống, đẩy bát ớt sang cho Lâm Thiển.
Lâm Thiển bĩu môi, sau đó cầm đũa lên, nếm thử.
"Thế nào?"
"Ờ, đúng là ngon thật." Lâm Thiển rũ mắt, lí nhí trả lời.
Hứa Thâm biết cô đang ngại ngùng, cũng không chọc cô nữa, tay cầm đũa, bắt đầu dùng bữa.
"Sao cậu biết ở đây có mì hoành thánh? Cậu từng đến T đại rồi hả?"
Hứa Thâm gật gật đầu: "Có vài lần, tình cờ được ăn thử."
"Cậu học thiên văn thật à?"
"Ừm. Sao cậu lại hỏi cái này?"
"Mình hỏi vu vơ vậy thôi." Lâm Thiển vội lắc đầu.
Ăn thêm hai miếng, cô lại nhỏ giọng lẩm bẩm: "Sao không hỏi mình học chuyên nghành nào....."
"Cậu nói gì vậy?"
"Mình có nói gì đâu, mau ăn đi."
Hứa Thâm bật cười: "Được rồi, thế cậu học khoa nào?"
"Cậu nghe thấy mà! Vậy mà còn dám làm như không biết!" Lâm Thiển định đứng lên đánh anh.
Hứa Thâm nhanh chóng nắm lấy cổ tay cô: "Đang ở chốn đông người, cậu định làm gì?"
"Rõ ràng cậu nghe thấy mình nói chuyện, còn phải hỏi."
"Ngồi ngay ngắn lại coi, nghe mình hỏi này, sao tự nhiên cậu lại muốn học máy tính?"
Lâm Thiển không thèm so đo với anh nữa, nghiêm túc ngồi phân tích những suy nghĩ của mình cho anh nghe.
Người luôn cẩu thả lười biếng nay lại có vẻ rất chăm chú, cả người anh như được bao trùm bởi hơi thở nhẹ nhàng, lẳng lặng nhìn cô gái phía đối diện.
Vì quá say sưa nói về "tham vọng lớn" nên Lâm Thiển không chú ý tới anh, đến khi ngẩng đầu lên, lại va vào tầm mắt nóng bỏng.
"Cậu......Sao cậu cứ nhìn mình vậy......." Mặt cô đỏ bừng.
"Hứa với mình, sau này dù có chuyện gì, chúng ta cũng đừng rời xa nhau nữa, được không?"
Từ "được" còn chưa kịp thốt ra, Lâm Thiển lại thấy do dự.
"Mình sẽ không từ bỏ, chỉ là....."
"Cậu thấy ái ngại về ba mẹ mình?"
"Ý mình không phải vậy, chỉ là.......Mình không biết phải nói sao cả, nhưng Hứa Thâm, cậu không thể lại cãi nhau với ba mẹ nữa."
"Cậu yên tâm, mình sẽ giải quyết ổn thoả, nhưng trước đó, chúng ta phải xử lý chuyện này đã."
"Chuyện gì thế?"
"Mấy cậu nhìn đủ chưa?" Hứa Thâm quay đầu.
Lâm Thiển cũng tò mò ngó nghiêng theo, có mấy nam sinh đang xấu hổ cười cười nhìn bọn họ.
"Các cậu cứ tiếp tục, tiếp tục đi...."
Chắc họ là bạn của Hứa Thâm.
Cả đám rất thức thời đứng dậy, nhìn dáng vẻ này thì chắc là định chuồn đi.
Hứa Thâm gọi họ lại: "Chờ một chút."
"Hứa Thâm à, bọn mình chỉ là nhất thời tò mò thôi, cậu tha cho mình đo......" Dịch Thần giơ tay đầu hàng.
"Nếu gặp rồi thì giới thiệu một chút, đây là bạn gái mình, Lâm Thiển."
Anh bình tĩnh ném ra một câu như vậy, khiến cả đám sửng sốt.
Dịch Thần: Cậu còn tưởng mới ra tay thôi chứ, thì ra đã đắc thủ rồi?
Lâm Thiển: Bạn gái? Excuse me?
Tác giả có lời muốn nói:
Thiển Thiển: Sao tiến triển nhanh vậy?
Hứa Thâm: Ra tay trước để chiếm được ưu thế.
Lục Bác Uyên: Hành vi của thẳng nam, chờ bị đánh
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.