Bạn Học Đánh Người Thì Đừng Vả Mặt
Chương 49: Đối chọi gay gắt (1)
Âm Thư Yểu Yểu
01/11/2021
"Trả điện thoại cho mình." Khi nhìn tới Lâm Thiển, Phó Hướng Chân liền hoảng loạn cúi đầu, giọng điệu yếu ớt.
Lâm Thiển đưa mắt nhìn di động, cười lạnh: "Phó Hướng Chân, đúng là không ngờ mà, mình còn cho rằng cậu là một người thành thật đấy. Ảnh là do cậu gửi đi?"
"Ảnh gì cơ? Lâm Thiển, cậu đừng có mà ngậm máu phun người, dựa vào đâu mà cậu lại dám nói vậy?." Lữ Đình Ngọc đi tới, đứng cạnh Phó Hướng Chân, như thể muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô nàng.
"Cậu không cần quan tâm, mình đang hỏi Phó Hướng Chân." Lâm Thiển bình tĩnh trả lời, nhưng cô càng bình tĩnh, càng làm cho người ta cảm thấy áp lực.
"Sao lại không liên quan đến mình?" Lữ Đình Ngọc nhìn Lâm Thiển càng không vừa mắt, cô ưỡn người, lưng thẳng tắp, vẻ mặt kiêu ngạo, "Lâm Thiển, mình nói cho cậu biết, từ sau buổi thi văn nghệ, chúng ta liền nước sông không phạm nước giếng, cậu đừng có làm quá lên!"
"Mình nói mình đang nói chuyện với Phó Hướng Chân, cậu nghe không hiểu?"
Lâm Thiển tức giận, hậu quả đúng là khôn lường.
Từ lúc chuyển vào lớp 3 đến nay, mọi người chưa từng thấy Lâm Thiển tức giận như vậy bao giờ. Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là Phó Hướng, người luôn tỏ ra cao ngạo, lại cúi gằm mặt và không nói gì.
Hứa Thâm cau mày đứng lên, đến bên Lâm Thiển: "Ảnh gì, gửi cho ai?"
Âm thanh không tính là lớn, nhưng cố tình lại đặt trong trường hợp này, phòng học im lặng không một tiếng động, thì phá lệ rõ ràng.
"Mình chỉ là, thực hiện nghĩa vụ của một lớp trưởng mà thôi." Phó Hướng Chân đi lên giật điện thoại trong tay Lâm Thiển, sau đó liền xoay người trở về chỗ.
Lâm Thiển bật cười: "Nghĩa vụ của lớp trưởng? Nhiệm vụ của lớp trưởng chính là tung tin đồn thất thiệt? Phó Hướng Chân, cậu thấy bản thân có xứng đáng với cái tên của mình không?"
"Lâm Thiển, cậu nói đủ chưa?" Phó Hướng Chân đập bàn đứng dậy.
"Chính cậu là người khơi ra trước." Lâm Thiển nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt không có lấy nửa phần né tránh.
"Hai người họ bị làm sao vậy?" Lục Bác Uyên quay sang hỏi Tống Tiểu Văn.
Tống Tiểu Văn lắc đầu, ý bảo không biết.
Ngay lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, Hứa Thâm lại làm như không nghe thấy, đi thẳng tới chỗ Phó Hướng Chân.
"Điện thoại." Ngữ khí anh lạnh nhạt, không cho phép từ chối.
"Không đưa thì cũng được thôi, đến lúc đó thầy Tần sẽ đứng ra xử lý."
"Hứa Thâm......"
"Mình hỏi điện thoại của cậu đâu." Hứa Thâm không muốn nghe cô giải thích. Mấy hôm nay tâm trạng Lâm Thiển khác thường, anh đều biết, chỉ là anh vẫn chưa thể tìm ra lời giải đáp hợp lý, thì ra nguyên nhân sâu xa là do bức ảnh trong máy Phó Hướng Chân?
Phó Hướng Chân có làm gì thì anh cũng không quan tâm, anh chỉ muốn biết vì sao dạo này Lâm Thiển lại trốn tránh mình.
Hốc mắt Phó Hướng Chân đỏ hoe, biết mình không nhịn được nữa, cô liền ném điện thoại lên bàn: "Cậu không dám thừa nhận bản thân đã làm chuyện gì sao? Không phải cậu thích Lâm Thiển sao, hai người đang ở bên nhau còn gì, mình đâu có nói sai!"
Cả lớp trợn mắt há mồm nhìn Phó Hướng Chân, đây là lớp trưởng nghiêm túc mà bọn họ biết sao? Lại còn nói ra những lời khó nghe như vậy?
Không nghe lầm chứ?
Hứa Thâm cúi đầu nhìn di động, nhân vật chính trong tấm hình là anh và Lâm Thiển, hai người ngồi trong quán cà phê, nhìn thế này thì chắc là đứng ở bên ngoài chụp rồi.
"Mình có làm gì thì cũng không liên quan đến cậu." Bỏ ngoài tai tiếng khóc của Phó Hướng Chân, anh đi về phía Lâm Thiển, nắm lấy tay cô rồi kéo cô ra ngoài.
Phó Hướng Chân úp mặt xuống bàn khóc nức nở, mọi người bốn mắt nhìn nhau, sau đó lại làm như chưa có chuyện gì, mắt nhắm tai ngơ tiếp tục làm bài.
"Hứa Thâm, cậu làm gì vậy, mau buông mình ra!" Lâm Thiển giật tay ra, lui về phía sau hai bước.
Hứa Thâm lâm vào trầm mặc, trái tim anh như bị thiêu đốt, cảm giác đau đớn cứ mãi quanh quẩn ở đó, cơ hồ làm anh hít thở không thông.
Vẻ mặt anh vẫn bình thản như cũ: "Vì bức ảnh kia mà hai ngày nay cậu không để ý đến mình?"
Lâm Thiển không nói lời nào, nhưng nước mắt đã không nhịn được mà tuôn trào.
"Có phải Phó Hướng Chân đã đưa bức ảnh này cho mẹ mình?" Lý trí của anh đang đứng trên bờ vực sụp đổ, dẫu biết lo lắng chỉ càng làm anh thêm hoảng loạn, nhưng nhìn cô như vậy, anh rất đau lòng.
"Bà ấy đã nói gì?" Anh quay người đi, không đành lòng nhìn bờ vai run rẩy của cô.
Lâm Thiển không trả lời câu hỏi của anh.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, giọng nói có chút khàn khàn: "Hứa Thâm, còn chưa đầy một tháng nữa."
"Mình đã hứa thì sẽ làm được, vậy nên có chuyện gì thì cứ nói với mình, được không?"
*
Phía tây là khu công nghiệp giải trí và công nghệ lớn nhất ở thành phố S.
Ở đây tập trung nhiều toà nhà cao tầng, đặt san sát nhau, nào là công ty Internet, nào là công ty thiết kế,.... Mà Truyền thông Phong Vân, luôn là đối thủ đáng gờm nhất.
Một ngày làm việc bình thường, gần 5 giờ chiều, một số công nhân viên thành thị tăng ca đến tận khuya đã ra ngoài ăn tối từ trước.
Tuy nhiên, Truyền thông Phong Vân sắp phải tiếp đón một vị khách đặc biệt.
"Xin chào, xin hỏi cô là....."
"Tôi đến tìm Quý tổng của các cô."
"À, cô đã lên lịch hẹn trước hay chưa?"
"Chưa."
Cô gái ngồi ở quầy lễ tân ngượng ngùng nở nụ cười: "Mong cô thông cảm, Quý tổng hiện đang rất bận...."
"Tôi tìm Quý Vân, phiền cô thông báo một chút."
Người phụ nữ trung niên trong bộ suit màu tím cũng không giống người thường, ban lễ tân có hơi khó xử.
"Cô cứ nói tôi là mẹ của Lâm Thiển là được."
Lễ tân nhìn Đào Thư Âm bỏ kính râm ra, khuôn mặt trang điểm tinh tế, làn da căng bóng, bà cười cười, nhưng nụ cười này, chỉ làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Lễ tân vội nhấc máy gọi điện hỏi ý kiến.
"Alo, chị Huyên à, có một vị nữ sĩ muốn gặp Quý tổng, bà ấy nói mình là mẹ của Lâm Thiển, chị xem,...... "
Thấy lễ tân đã chuyển lời xong, Đào Thư Âm mới nói: "Thế nào, sếp của các cô nói sao?"
"Phiền cô di chuyển lên phòng họp tầng 15, Quý tổng đã ngồi sẵn ở đó."
*
"Phó Hướng Chân cũng thật là, có chuyện gì mà nhà trường không thể xử lý, còn một hai phải vụng trộm báo cho phụ huynh?" Trên đường đi học về, Lục Bác Uyên vẫn còn bực bội vì chuyện bức ảnh.
Ôn Ánh Tuyết kéo kéo góc áo của anh, cái người này, suốt ngày ba hoa.
"Chuyện đã đến nước này, nói nữa cũng vô dụng."
Không biết khi nãy Hứa Thâm đã nói gì với Lâm Thiển, nhưng trạng thái của cô đúng là có thay đổi.
Ôn Ánh Tuyết vui vẻ khoác tay cô: "Thiển Thiển, may là có cậu hướng dẫn, bài kiểm tra lần trước, mình là người có điểm Toán cao nhất trong lớp đó, các thầy cô cũng lấy làm ngạc nhiên."
Lâm Thiển cười cười nhìn cô nàng: "Về sau có gì không hiểu thì cứ sang hỏi mình."
"Chỉ cho mình với!" Lục Bác Uyên chạy tới, cười hì hì nói.
Lâm Thiển còn chưa nói gì, Hứa Thâm đã kịp xem vào, anh túm lấy cổ áo của Lục Bác Uyên, lôi cậu ra chỗ khác: "Mình chỉ cho cậu."
"Đừng keo kiệt như thế, mình hỏi bài thôi mà." Lục Bác Uyên bĩu môi tỏ vẻ bất bình.
Tiếc là không có ai để ý đến cậu, hai người Lâm Thiển đã đi ra xa, ngay cả Hứa Thâm cũng tăng tốc.
Nhìn bóng lưng của Hứa Thâm và Lâm Thiển, Lục Bác Uyên chép miệng, hai người này nói gì vậy ta? Sao mới đó đã trở lại bình thường rồi?
Cậu nhanh chân đuổi theo, đưa mắt nhìn hai cô gái ở phía trước, sau đó hạ giọng hỏi Hứa Thâm: "Có vẻ Phó Hướng Chân đã gửi bức ảnh đó cho bố hoặc mẹ của cậu, cậu tính làm gì tiếp?"
Lâm Thiển đưa mắt nhìn di động, cười lạnh: "Phó Hướng Chân, đúng là không ngờ mà, mình còn cho rằng cậu là một người thành thật đấy. Ảnh là do cậu gửi đi?"
"Ảnh gì cơ? Lâm Thiển, cậu đừng có mà ngậm máu phun người, dựa vào đâu mà cậu lại dám nói vậy?." Lữ Đình Ngọc đi tới, đứng cạnh Phó Hướng Chân, như thể muốn tiếp thêm sức mạnh cho cô nàng.
"Cậu không cần quan tâm, mình đang hỏi Phó Hướng Chân." Lâm Thiển bình tĩnh trả lời, nhưng cô càng bình tĩnh, càng làm cho người ta cảm thấy áp lực.
"Sao lại không liên quan đến mình?" Lữ Đình Ngọc nhìn Lâm Thiển càng không vừa mắt, cô ưỡn người, lưng thẳng tắp, vẻ mặt kiêu ngạo, "Lâm Thiển, mình nói cho cậu biết, từ sau buổi thi văn nghệ, chúng ta liền nước sông không phạm nước giếng, cậu đừng có làm quá lên!"
"Mình nói mình đang nói chuyện với Phó Hướng Chân, cậu nghe không hiểu?"
Lâm Thiển tức giận, hậu quả đúng là khôn lường.
Từ lúc chuyển vào lớp 3 đến nay, mọi người chưa từng thấy Lâm Thiển tức giận như vậy bao giờ. Điều đáng kinh ngạc hơn nữa là Phó Hướng, người luôn tỏ ra cao ngạo, lại cúi gằm mặt và không nói gì.
Hứa Thâm cau mày đứng lên, đến bên Lâm Thiển: "Ảnh gì, gửi cho ai?"
Âm thanh không tính là lớn, nhưng cố tình lại đặt trong trường hợp này, phòng học im lặng không một tiếng động, thì phá lệ rõ ràng.
"Mình chỉ là, thực hiện nghĩa vụ của một lớp trưởng mà thôi." Phó Hướng Chân đi lên giật điện thoại trong tay Lâm Thiển, sau đó liền xoay người trở về chỗ.
Lâm Thiển bật cười: "Nghĩa vụ của lớp trưởng? Nhiệm vụ của lớp trưởng chính là tung tin đồn thất thiệt? Phó Hướng Chân, cậu thấy bản thân có xứng đáng với cái tên của mình không?"
"Lâm Thiển, cậu nói đủ chưa?" Phó Hướng Chân đập bàn đứng dậy.
"Chính cậu là người khơi ra trước." Lâm Thiển nhìn chằm chằm cô, trong ánh mắt không có lấy nửa phần né tránh.
"Hai người họ bị làm sao vậy?" Lục Bác Uyên quay sang hỏi Tống Tiểu Văn.
Tống Tiểu Văn lắc đầu, ý bảo không biết.
Ngay lúc này, tiếng chuông vào học vang lên, Hứa Thâm lại làm như không nghe thấy, đi thẳng tới chỗ Phó Hướng Chân.
"Điện thoại." Ngữ khí anh lạnh nhạt, không cho phép từ chối.
"Không đưa thì cũng được thôi, đến lúc đó thầy Tần sẽ đứng ra xử lý."
"Hứa Thâm......"
"Mình hỏi điện thoại của cậu đâu." Hứa Thâm không muốn nghe cô giải thích. Mấy hôm nay tâm trạng Lâm Thiển khác thường, anh đều biết, chỉ là anh vẫn chưa thể tìm ra lời giải đáp hợp lý, thì ra nguyên nhân sâu xa là do bức ảnh trong máy Phó Hướng Chân?
Phó Hướng Chân có làm gì thì anh cũng không quan tâm, anh chỉ muốn biết vì sao dạo này Lâm Thiển lại trốn tránh mình.
Hốc mắt Phó Hướng Chân đỏ hoe, biết mình không nhịn được nữa, cô liền ném điện thoại lên bàn: "Cậu không dám thừa nhận bản thân đã làm chuyện gì sao? Không phải cậu thích Lâm Thiển sao, hai người đang ở bên nhau còn gì, mình đâu có nói sai!"
Cả lớp trợn mắt há mồm nhìn Phó Hướng Chân, đây là lớp trưởng nghiêm túc mà bọn họ biết sao? Lại còn nói ra những lời khó nghe như vậy?
Không nghe lầm chứ?
Hứa Thâm cúi đầu nhìn di động, nhân vật chính trong tấm hình là anh và Lâm Thiển, hai người ngồi trong quán cà phê, nhìn thế này thì chắc là đứng ở bên ngoài chụp rồi.
"Mình có làm gì thì cũng không liên quan đến cậu." Bỏ ngoài tai tiếng khóc của Phó Hướng Chân, anh đi về phía Lâm Thiển, nắm lấy tay cô rồi kéo cô ra ngoài.
Phó Hướng Chân úp mặt xuống bàn khóc nức nở, mọi người bốn mắt nhìn nhau, sau đó lại làm như chưa có chuyện gì, mắt nhắm tai ngơ tiếp tục làm bài.
"Hứa Thâm, cậu làm gì vậy, mau buông mình ra!" Lâm Thiển giật tay ra, lui về phía sau hai bước.
Hứa Thâm lâm vào trầm mặc, trái tim anh như bị thiêu đốt, cảm giác đau đớn cứ mãi quanh quẩn ở đó, cơ hồ làm anh hít thở không thông.
Vẻ mặt anh vẫn bình thản như cũ: "Vì bức ảnh kia mà hai ngày nay cậu không để ý đến mình?"
Lâm Thiển không nói lời nào, nhưng nước mắt đã không nhịn được mà tuôn trào.
"Có phải Phó Hướng Chân đã đưa bức ảnh này cho mẹ mình?" Lý trí của anh đang đứng trên bờ vực sụp đổ, dẫu biết lo lắng chỉ càng làm anh thêm hoảng loạn, nhưng nhìn cô như vậy, anh rất đau lòng.
"Bà ấy đã nói gì?" Anh quay người đi, không đành lòng nhìn bờ vai run rẩy của cô.
Lâm Thiển không trả lời câu hỏi của anh.
Một lúc sau, cô ngẩng đầu lên, giọng nói có chút khàn khàn: "Hứa Thâm, còn chưa đầy một tháng nữa."
"Mình đã hứa thì sẽ làm được, vậy nên có chuyện gì thì cứ nói với mình, được không?"
*
Phía tây là khu công nghiệp giải trí và công nghệ lớn nhất ở thành phố S.
Ở đây tập trung nhiều toà nhà cao tầng, đặt san sát nhau, nào là công ty Internet, nào là công ty thiết kế,.... Mà Truyền thông Phong Vân, luôn là đối thủ đáng gờm nhất.
Một ngày làm việc bình thường, gần 5 giờ chiều, một số công nhân viên thành thị tăng ca đến tận khuya đã ra ngoài ăn tối từ trước.
Tuy nhiên, Truyền thông Phong Vân sắp phải tiếp đón một vị khách đặc biệt.
"Xin chào, xin hỏi cô là....."
"Tôi đến tìm Quý tổng của các cô."
"À, cô đã lên lịch hẹn trước hay chưa?"
"Chưa."
Cô gái ngồi ở quầy lễ tân ngượng ngùng nở nụ cười: "Mong cô thông cảm, Quý tổng hiện đang rất bận...."
"Tôi tìm Quý Vân, phiền cô thông báo một chút."
Người phụ nữ trung niên trong bộ suit màu tím cũng không giống người thường, ban lễ tân có hơi khó xử.
"Cô cứ nói tôi là mẹ của Lâm Thiển là được."
Lễ tân nhìn Đào Thư Âm bỏ kính râm ra, khuôn mặt trang điểm tinh tế, làn da căng bóng, bà cười cười, nhưng nụ cười này, chỉ làm người ta cảm thấy lạnh lẽo.
Lễ tân vội nhấc máy gọi điện hỏi ý kiến.
"Alo, chị Huyên à, có một vị nữ sĩ muốn gặp Quý tổng, bà ấy nói mình là mẹ của Lâm Thiển, chị xem,...... "
Thấy lễ tân đã chuyển lời xong, Đào Thư Âm mới nói: "Thế nào, sếp của các cô nói sao?"
"Phiền cô di chuyển lên phòng họp tầng 15, Quý tổng đã ngồi sẵn ở đó."
*
"Phó Hướng Chân cũng thật là, có chuyện gì mà nhà trường không thể xử lý, còn một hai phải vụng trộm báo cho phụ huynh?" Trên đường đi học về, Lục Bác Uyên vẫn còn bực bội vì chuyện bức ảnh.
Ôn Ánh Tuyết kéo kéo góc áo của anh, cái người này, suốt ngày ba hoa.
"Chuyện đã đến nước này, nói nữa cũng vô dụng."
Không biết khi nãy Hứa Thâm đã nói gì với Lâm Thiển, nhưng trạng thái của cô đúng là có thay đổi.
Ôn Ánh Tuyết vui vẻ khoác tay cô: "Thiển Thiển, may là có cậu hướng dẫn, bài kiểm tra lần trước, mình là người có điểm Toán cao nhất trong lớp đó, các thầy cô cũng lấy làm ngạc nhiên."
Lâm Thiển cười cười nhìn cô nàng: "Về sau có gì không hiểu thì cứ sang hỏi mình."
"Chỉ cho mình với!" Lục Bác Uyên chạy tới, cười hì hì nói.
Lâm Thiển còn chưa nói gì, Hứa Thâm đã kịp xem vào, anh túm lấy cổ áo của Lục Bác Uyên, lôi cậu ra chỗ khác: "Mình chỉ cho cậu."
"Đừng keo kiệt như thế, mình hỏi bài thôi mà." Lục Bác Uyên bĩu môi tỏ vẻ bất bình.
Tiếc là không có ai để ý đến cậu, hai người Lâm Thiển đã đi ra xa, ngay cả Hứa Thâm cũng tăng tốc.
Nhìn bóng lưng của Hứa Thâm và Lâm Thiển, Lục Bác Uyên chép miệng, hai người này nói gì vậy ta? Sao mới đó đã trở lại bình thường rồi?
Cậu nhanh chân đuổi theo, đưa mắt nhìn hai cô gái ở phía trước, sau đó hạ giọng hỏi Hứa Thâm: "Có vẻ Phó Hướng Chân đã gửi bức ảnh đó cho bố hoặc mẹ của cậu, cậu tính làm gì tiếp?"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.