Bạn Học Đánh Người Thì Đừng Vả Mặt
Chương 51: Giữa hè
Âm Thư Yểu Yểu
10/11/2021
Bước ra khỏi phòng thi, bầu trời tháng 6 cao vời vợi, mặt trời dần ngả
về phía tây, ánh nắng vàng rực rỡ bao phủ lấy toàn bộ vạn vật.
Lâm Thiển híp mắt nhìn tia sáng xuyên qua kẽ lá, cả quãng thời gian cấp ba như hiện ra trước mắt, trở thành một miền kí ức không thể xoá nhoà.
Cổng trường Nhị Trung chật cứng phụ huynh đứng đợi con, đám đông ồn ào náo nhiệt, một hàng lại một hàng.
Cô lách qua dòng người đông đúc, lúc tìm được ba mẹ thì hưng phấn nhào tới.
"Ba, mẹ!"
"Hôm nay Thiển Thiển đã vất vả rồi! Muốn ăn gì nào, mẹ làm cho con!" Đào Thư Âm vui vẻ ôm lấy con gái, nỗi lo lắng mới đó đã tan biến.
"Ăn hết ạ." Lâm Thiển hớn hở nói.
Lâm Kế Niên cũng dành thời gian chạy về thành phố S, lúc đi còn cố ý mang theo chút quà vặt của E thị.
"Thiển Thiển, con xem ba mang về cái gì cho con này? Chúng ta về nhà rồi ăn thôi?"
"Woaaa! Nhiều vậy sao!" Lâm Thiển trố mắt nhìn. Cô biết cha mình giống trẻ con nhưng thế này thì cũng hơi quá rồi?
"Cho con tất! Đi, về nhà rồi ta nói tiếp!"
Trái lại Lâm Thiển lại do dự một hồi, cô đưa mắt nhìn về phía cổng trường, giống như đang chờ đợi ai đó.
"Con có hẹn với bạn học à?" Đào Thư Âm sớm đã thông suốt, nhưng bà lại làm như không biết.
Lâm Thiển lắc đầu, không trả lời.
Lâm Kế Niên quay qua nhìn Đào Thư Âm, bà giơ tay kéo áo ông, ý bảo đừng nói gì cả, đứng chờ thêm một lúc xem thế nào.
Khối 12 thi xong cũng ào ào chạy ra ngoài, đám đông nhanh chóng tản đi. Lâm Thiển cúi đầu nhìn mũi chân, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng cũng chờ được Hứa Thâm.
Anh tuỳ ý xách cặp trên vai, chân chậm rãi bước đi, ở trong hoàn cảnh nhốn nháo này đúng là rất khác biệt.
Lâm Thiển hí hửng muốn vẫy tay chào, liền thấy Quý Vân đứng ở cổng trường.
Cái ý nghĩ đó lập tức bị dập tắt.
Từ trong trường đi ra, Hứa Thâm tất nhiên cũng nhìn thấy Quý Vân đứng đợi ở cổng trường. Anh đi qua, đối mặt với sự quan tâm có phần thẳng thừng của bà, anh không nói lấy một lời.
Quý Vân biết tính của con trai, nó đã như vậy được gần một tháng, bà cũng không phải người nhiều lời, hỏi han vài câu, sau đó trực tiếp kéo người về phía bãi đỗ xe.
Hứa Thâm muốn chạy đi tìm Lâm Thiển, thấy anh xoay ngang xoay dọc, biết là anh đang tìm mình, cô liền trốn ra sau lưng bố.
Lâm Kế Niên ngơ ngác hỏi: "Con làm gì vậy Thiển Thiển? Trốn ai đấy?"
Lâm Thiển thò đầu ra, đến khi thấy Hứa Thâm lên xe, cô mới lên tiếng: "Mẹ ơi, con đói quá, mình mau về nhà thôi!"
Lâm Kế Niên nhìn vợ, cả mặt đầy vẻ khó hiểu, Đào Thư Âm chán chả buồn nói, bà cười cười khoác tay Lâm Thiển: "Được, về nhà rồi con muốn ăn gì mẹ cũng chiều!"
*
Thời điểm chưa công bố điểm thi đúng là một khoảng thời gian tuyệt vời đối với một số người. Nổi bật trong số đó là Lục Bác Uyên, thành tích nửa chừng nửa vời, cũng không biết làm bài thế nào.
Từ sau hôm thi đại học, hầu như ngày nào cậu cũng ra ngoài chơi, ai cũng bị cậu kéo đi một lượt, theo lời cậu thì đó là sự bù đắp cho một năm 12 vất vả.
Hứa Thâm có thể ra ngoài, cũng là nhờ Lục Bác Uyên.
"Vì tình bạn của chúng ta, cạn ly!"
Trong phòng, mười mấy người ngồi quây lại một bàn, bầu không khí hài hoà.
Lục Bác Uyên nâng ly chúc mừng mọi người, nhiệt tình như thể vừa tiếp nhận công ty từ tay ba mình.
Đám người Lâm Thiển Vương Tuấn Võ cũng bật cười hưởng ứng theo, lâu lắm mới được thoải mái như vậy, đương nhiên phải chơi hết mình.
Chủ đề nói chuyện phiếm của mọi người hết từ hai người Lục Bác Uyên Ôn Ánh Tuyết lại sang đến Lâm Thiển và Hứa Thâm.
Chỉ là Hứa Thâm vẫn luôn giữ im lặng, đang vui vẻ trò chuyện, Vương Tuấn Võ vô tình quay đầu qua, khi mắt chạm tới vẻ mặt vô cảm của anh liền thầm hô không ổn, cậu nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện sang một đề tài khác.
Lâm Thiển cũng nhận ra tâm trạng của anh đang trùng xuống, nhưng giữa hai người vẫn còn một vài bạn học, cô cũng không tiện nói gì.
Ngay lúc này, Hứa Thâm đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
"Thâm ca, trong phòng cũng có nhà vệ sinh mà." Vương Tuấn Võ nhắc nhở.
Nhưng Hứa Thâm vẫn không dừng lại, mở cửa rời đi.
Vương Tuấn Võ bối rối muốn hỏi ý kiến đồng đội, nhưng điều kì lạ là ai nấy đều có vẻ rất bất ngờ.
Khi cả đám đang hoá đá tập thể, Lâm Thiển đã nhấc chân đuổi theo.
"Thiển Thiển!" Ôn Ánh Tuyết sốt sắng với tay, cô nàng còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị Lục Bác Uyên giữ lại.
"Chuyện riêng của hai người họ, nhìn cái gì mà nhìn? Ăn đi!"
"À ừ!" Vương Tuấn Võ hàm hồ nói.
Những người còn lại nghe Lục Bác Uyên nói vậy, ít nhiều cũng hiểu ra phần nào.
Ai lại dám đi quấy rầy chứ? Không muốn sống nữa à?
*
Bất chấp lao thẳng ra ngoài, nhìn Hứa Thâm đứng ở cuối hành lang, tuy cách đây không xa nhưng lại ngược chiều ánh sáng, nên cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mờ ảo của anh.
Bên ngoài là ánh hoàng hôn rực rỡ, mà anh ở đó, lại càng thêm cô tịch.
"Sao cậu lại ra đây?" Lâm Thiển chầm chậm bước tới, đứng ở ngay bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm.
"Cậu thì sao?" Hứa Thâm hỏi cô.
"Tự nhiên muốn ra ngoài thôi."
"Nói dối." Anh xì một tiếng.
Lâm Thiển không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Mấy hôm nay cậu đi đâu vậy? Một chút tin tức cũng không có."
Giọng điệu của anh cũng lạnh đi vài phần: "Mẹ mình không cho sử dụng điện thoại, chắc đến đầu năm học mới trả lại."
"Thế Lục Bác Uyên liên hệ với cậu kiểu gì?" Lâm Thiển xoay người, bất mãn nhìn chằm chằm anh.
"Cậu ta đến nhà tìm mình." Nói đến đây, Hứa Thâm nhếch môi, "Cậu ta nói, cậu về E thị rồi, cho nên không tới."
"Liên quan gì đến mình?"
"Mình còn chưa hỏi cậu thi cử thế nào đâu." Hứa Thâm dựa người lan can, nhìn về phía cô.
"Cậu mới là người phải lo lắng đó." Lâm Thiển nhìn mặt trời từ từ khuất lấp sau dãy núi, "Phần thưởng đã nhận, nếu cậu không làm được thì phải làm sao đây?"
"Cậu đến T đại chưa?"
"Đến rồi, sao vậy? Đã là người thành phố S thì nhất định phải qua đó ít nhất một lần, ba mẹ mình cũng từng sống ở đó."
"Cậu có biết trong T đại có một đài phun nước đã lâu không sử dụng không?"
"Chính là cái chỗ ở sau thư viện hả? Mình biết, mình biết."
"5 giờ chiều hôm nhập học, mình ở đó chờ cậu."
Lâm Thiển ngẫm một chút, mới nói: "Vẫn chưa công bố kết quả đâu, tính toán hay thật, nhỡ cậu không đậu thì sao?"
"Đó là chuyện của cậu."
"Tự tin quá nhỉ? Hứa Thâm à, đúng là không ngờ đó." Lâm Thiển nhướn mày nhìn anh.
Hứa Thâm cười cười, sau đó đứng dậy trở về: "Mẹ mình tịch thu điện thoại, mình cũng không còn cách nào. Nếu cậu không tới, mình sẽ đưa phần thưởng cho người khác."
"Phần thưởng? Phần thưởng gì? Này Hứa Thâm, cậu nói gì đi!"
Lâm Thiển híp mắt nhìn tia sáng xuyên qua kẽ lá, cả quãng thời gian cấp ba như hiện ra trước mắt, trở thành một miền kí ức không thể xoá nhoà.
Cổng trường Nhị Trung chật cứng phụ huynh đứng đợi con, đám đông ồn ào náo nhiệt, một hàng lại một hàng.
Cô lách qua dòng người đông đúc, lúc tìm được ba mẹ thì hưng phấn nhào tới.
"Ba, mẹ!"
"Hôm nay Thiển Thiển đã vất vả rồi! Muốn ăn gì nào, mẹ làm cho con!" Đào Thư Âm vui vẻ ôm lấy con gái, nỗi lo lắng mới đó đã tan biến.
"Ăn hết ạ." Lâm Thiển hớn hở nói.
Lâm Kế Niên cũng dành thời gian chạy về thành phố S, lúc đi còn cố ý mang theo chút quà vặt của E thị.
"Thiển Thiển, con xem ba mang về cái gì cho con này? Chúng ta về nhà rồi ăn thôi?"
"Woaaa! Nhiều vậy sao!" Lâm Thiển trố mắt nhìn. Cô biết cha mình giống trẻ con nhưng thế này thì cũng hơi quá rồi?
"Cho con tất! Đi, về nhà rồi ta nói tiếp!"
Trái lại Lâm Thiển lại do dự một hồi, cô đưa mắt nhìn về phía cổng trường, giống như đang chờ đợi ai đó.
"Con có hẹn với bạn học à?" Đào Thư Âm sớm đã thông suốt, nhưng bà lại làm như không biết.
Lâm Thiển lắc đầu, không trả lời.
Lâm Kế Niên quay qua nhìn Đào Thư Âm, bà giơ tay kéo áo ông, ý bảo đừng nói gì cả, đứng chờ thêm một lúc xem thế nào.
Khối 12 thi xong cũng ào ào chạy ra ngoài, đám đông nhanh chóng tản đi. Lâm Thiển cúi đầu nhìn mũi chân, nhìn tới nhìn lui, cuối cùng cũng chờ được Hứa Thâm.
Anh tuỳ ý xách cặp trên vai, chân chậm rãi bước đi, ở trong hoàn cảnh nhốn nháo này đúng là rất khác biệt.
Lâm Thiển hí hửng muốn vẫy tay chào, liền thấy Quý Vân đứng ở cổng trường.
Cái ý nghĩ đó lập tức bị dập tắt.
Từ trong trường đi ra, Hứa Thâm tất nhiên cũng nhìn thấy Quý Vân đứng đợi ở cổng trường. Anh đi qua, đối mặt với sự quan tâm có phần thẳng thừng của bà, anh không nói lấy một lời.
Quý Vân biết tính của con trai, nó đã như vậy được gần một tháng, bà cũng không phải người nhiều lời, hỏi han vài câu, sau đó trực tiếp kéo người về phía bãi đỗ xe.
Hứa Thâm muốn chạy đi tìm Lâm Thiển, thấy anh xoay ngang xoay dọc, biết là anh đang tìm mình, cô liền trốn ra sau lưng bố.
Lâm Kế Niên ngơ ngác hỏi: "Con làm gì vậy Thiển Thiển? Trốn ai đấy?"
Lâm Thiển thò đầu ra, đến khi thấy Hứa Thâm lên xe, cô mới lên tiếng: "Mẹ ơi, con đói quá, mình mau về nhà thôi!"
Lâm Kế Niên nhìn vợ, cả mặt đầy vẻ khó hiểu, Đào Thư Âm chán chả buồn nói, bà cười cười khoác tay Lâm Thiển: "Được, về nhà rồi con muốn ăn gì mẹ cũng chiều!"
*
Thời điểm chưa công bố điểm thi đúng là một khoảng thời gian tuyệt vời đối với một số người. Nổi bật trong số đó là Lục Bác Uyên, thành tích nửa chừng nửa vời, cũng không biết làm bài thế nào.
Từ sau hôm thi đại học, hầu như ngày nào cậu cũng ra ngoài chơi, ai cũng bị cậu kéo đi một lượt, theo lời cậu thì đó là sự bù đắp cho một năm 12 vất vả.
Hứa Thâm có thể ra ngoài, cũng là nhờ Lục Bác Uyên.
"Vì tình bạn của chúng ta, cạn ly!"
Trong phòng, mười mấy người ngồi quây lại một bàn, bầu không khí hài hoà.
Lục Bác Uyên nâng ly chúc mừng mọi người, nhiệt tình như thể vừa tiếp nhận công ty từ tay ba mình.
Đám người Lâm Thiển Vương Tuấn Võ cũng bật cười hưởng ứng theo, lâu lắm mới được thoải mái như vậy, đương nhiên phải chơi hết mình.
Chủ đề nói chuyện phiếm của mọi người hết từ hai người Lục Bác Uyên Ôn Ánh Tuyết lại sang đến Lâm Thiển và Hứa Thâm.
Chỉ là Hứa Thâm vẫn luôn giữ im lặng, đang vui vẻ trò chuyện, Vương Tuấn Võ vô tình quay đầu qua, khi mắt chạm tới vẻ mặt vô cảm của anh liền thầm hô không ổn, cậu nhanh chóng chuyển hướng câu chuyện sang một đề tài khác.
Lâm Thiển cũng nhận ra tâm trạng của anh đang trùng xuống, nhưng giữa hai người vẫn còn một vài bạn học, cô cũng không tiện nói gì.
Ngay lúc này, Hứa Thâm đột nhiên đứng dậy đi ra ngoài.
"Thâm ca, trong phòng cũng có nhà vệ sinh mà." Vương Tuấn Võ nhắc nhở.
Nhưng Hứa Thâm vẫn không dừng lại, mở cửa rời đi.
Vương Tuấn Võ bối rối muốn hỏi ý kiến đồng đội, nhưng điều kì lạ là ai nấy đều có vẻ rất bất ngờ.
Khi cả đám đang hoá đá tập thể, Lâm Thiển đã nhấc chân đuổi theo.
"Thiển Thiển!" Ôn Ánh Tuyết sốt sắng với tay, cô nàng còn chưa kịp đứng dậy thì đã bị Lục Bác Uyên giữ lại.
"Chuyện riêng của hai người họ, nhìn cái gì mà nhìn? Ăn đi!"
"À ừ!" Vương Tuấn Võ hàm hồ nói.
Những người còn lại nghe Lục Bác Uyên nói vậy, ít nhiều cũng hiểu ra phần nào.
Ai lại dám đi quấy rầy chứ? Không muốn sống nữa à?
*
Bất chấp lao thẳng ra ngoài, nhìn Hứa Thâm đứng ở cuối hành lang, tuy cách đây không xa nhưng lại ngược chiều ánh sáng, nên cô chỉ có thể nhìn thấy bóng lưng mờ ảo của anh.
Bên ngoài là ánh hoàng hôn rực rỡ, mà anh ở đó, lại càng thêm cô tịch.
"Sao cậu lại ra đây?" Lâm Thiển chầm chậm bước tới, đứng ở ngay bên cạnh anh, ngẩng đầu nhìn về phía xa xăm.
"Cậu thì sao?" Hứa Thâm hỏi cô.
"Tự nhiên muốn ra ngoài thôi."
"Nói dối." Anh xì một tiếng.
Lâm Thiển không vòng vo nữa, đi thẳng vào vấn đề: "Mấy hôm nay cậu đi đâu vậy? Một chút tin tức cũng không có."
Giọng điệu của anh cũng lạnh đi vài phần: "Mẹ mình không cho sử dụng điện thoại, chắc đến đầu năm học mới trả lại."
"Thế Lục Bác Uyên liên hệ với cậu kiểu gì?" Lâm Thiển xoay người, bất mãn nhìn chằm chằm anh.
"Cậu ta đến nhà tìm mình." Nói đến đây, Hứa Thâm nhếch môi, "Cậu ta nói, cậu về E thị rồi, cho nên không tới."
"Liên quan gì đến mình?"
"Mình còn chưa hỏi cậu thi cử thế nào đâu." Hứa Thâm dựa người lan can, nhìn về phía cô.
"Cậu mới là người phải lo lắng đó." Lâm Thiển nhìn mặt trời từ từ khuất lấp sau dãy núi, "Phần thưởng đã nhận, nếu cậu không làm được thì phải làm sao đây?"
"Cậu đến T đại chưa?"
"Đến rồi, sao vậy? Đã là người thành phố S thì nhất định phải qua đó ít nhất một lần, ba mẹ mình cũng từng sống ở đó."
"Cậu có biết trong T đại có một đài phun nước đã lâu không sử dụng không?"
"Chính là cái chỗ ở sau thư viện hả? Mình biết, mình biết."
"5 giờ chiều hôm nhập học, mình ở đó chờ cậu."
Lâm Thiển ngẫm một chút, mới nói: "Vẫn chưa công bố kết quả đâu, tính toán hay thật, nhỡ cậu không đậu thì sao?"
"Đó là chuyện của cậu."
"Tự tin quá nhỉ? Hứa Thâm à, đúng là không ngờ đó." Lâm Thiển nhướn mày nhìn anh.
Hứa Thâm cười cười, sau đó đứng dậy trở về: "Mẹ mình tịch thu điện thoại, mình cũng không còn cách nào. Nếu cậu không tới, mình sẽ đưa phần thưởng cho người khác."
"Phần thưởng? Phần thưởng gì? Này Hứa Thâm, cậu nói gì đi!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.