Bạn Học Đánh Người Thì Đừng Vả Mặt
Chương 14: Oan gia ngõ hẹp (2)
Âm Thư Yểu Yểu
21/07/2021
Editor: Matcha
*
Tần Thiên Nam nhìn phản ứng của đám học sinh phía dưới, mọi người đều giống như không hiểu ý của ông.
Ông giải thích thêm một lần nữa: " Hai người tạo thành một nhóm, gồm một bạn học tốt và một bạn học kém, lấy thừa bù cho phần thiếu, thí nghiệm này kéo dài đến cuối kì, rồi xem có bao nhiêu hiệu quả"
Phó Hướng Chân giơ tay lên tiếng: " Thầy Tần, có thể tự do tạo nhóm không ạ?"
" Không, không" Tần Thiên Nam nhanh chóng lắc đầu nói: " Cụ thể nhóm thế nào thầy đã tự sắp xếp, phía dưới có thay đổi một chút. Vị trí ngồi thì thầy sẽ nói sau, Phó Hướng Chân tan học em ở lại đây, thầy có việc muốn nhờ em"
Đây là tạo thành nhóm học tập nhỏ đó sao, là hình thức đã có từ lâu, mọi người cũng không biết nên phản ứng ra sao.
Nhưng sau khi Tần Thiên Nam đọc tổ hợp thứ nhất, ai ai cũng ngửi thấy mùi bát quái.
" Tổ 1 gồm Lầm Thiển và Hứa Thâm"
"Phốc!" Lục Bác Uyên không nhịn được mà bật cười. Cậu nhanh chóng che miệng, vùi mặt vào quyển sách giáo khoa.
Lão Tần thật lợi hại! Một phát đã trúng!
Ông thật hiểu rõ tiếng lòng của đông đảo quần chúng muốn ăn dưa.
Đương nhiên Tần Thiên Nam cũng nghe thấy Lục Bác Uyên bật cười, ông liếc nhìn anh, trong lòng ông cảm thán đây là một quyết định không tệ.
Sau đó ông nhìn về phía Lâm Thiển, lại thấy bảo bối đệ nhất của ông bày ra biểu tình khiếp sợ. Ông quay sang nhìn Hứa Thâm, anh không chủ không mơ màng buồn ngủ mà thoạt nhìn có vẻ thanh tỉnh, thậm chí còn đeo kính.
" Khụ" Tần Thiên Nam có chút xấu hổ, ho khan một tiếng sau đó giải thích " Hứa Thâm à, thành tích của em không ổn, mà lớp chúng ta học tốt cũng chỉ có Lâm Thiển và Phó Hướng Chân"
Ông nhìn Hứa Thâm, tiếp tục giải thích " Bài làm của bạn học mới tương đối cẩn thận, thầy nghĩ bạn học Lâm Thiển sẽ giúp được em"
Tần Thiên Nam cảm thấy đây là quyết định khá nguy hiểm, dù hơi sợ Hứa Thâm 'dạy hư' Lâm Thiển nhưng ông vẫn để hai người cùng nhóm.
Bởi vì một số truyện trong quá khứ, thực ra ông vẫn luôn tín nhiệm Hứa Thâm, ông cảm thấy anh ' còn có thể cứu chữa '. Anh chỉ thiếu một người dẫn đường thôi. Tần Thiên Nam ông lại thấy cái hi vọng này trên người Lâm Thiển.
Có lẽ là vì ý kiến về báo tường của Lâm Thiển, ông cảm thấy cô bé này rất sáng tạo và có phần can đảm.
Hứa Thâm cần một người có lòng dũng cảm để hỗ trợ cậu.
Thầy Tần dợi vài giây, không thấy Hứa Thâm cùng Lâm Thiển nói gì, ông tiếp tục sắp xếp các nhóm học tập khác. Một hơi Nói xong một hơi, cũng mau chóng tan học. Tần lão sư thấy thời gian cũng không còn bao nhiêu, dứt khoát đi ra khỏi lớp đầu tiên. Trước khi đi còn nhắc nhở Phó Hướng Chân trông lớp.
Thầy Tần vừa rời đi, lớp 3 trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Tất cả đều đang thảo luận về việc phân nhóm học tập.
Tống Tiểu Văn mang theo vẻ mặt đưa đám lôi kéo Lâm Thiển: " Thiển Thiển, mình khẳng định cậu phải ngồi cùng Hứa Thâm, nhưng mình luyến tiếc cậu nha!"
Lâm Thiển cong môi, nụ cười có vài phần ảm đạm:" Trước kia không phải cậu nói Hứa Thâm thích ngồi một mình hay sao? Nếu Hứa Thâm đi nói chuyện với thầy Tần thì mình cùng cậu ta không cần ngồi chung một bàn nữa?"
" Nếu thầy Tần không đồng ý thì sao?"
" Không thể nào....... Mình thấy thầy Tần đặc biệt cưng chiều Hứa Thâm" Lâm Thiển gửi hi vọng nhỏ nhoi đến thầy Tần.
Chỉ là hiện thực đã phá vỡ tất cả. Chuông vào học vang lên, Phó Hướng Chân trở về cầm theo tờ giấy sắp xếp chỗ ngồi mới rồi dán lên tường.
Lâm Thiển nhìn thấy tên mình ở ngay bên cạnh Hứa Thâm.
Thời điểm Lâm Thiển mang theo bộ dáng bi phẫn cầm đồ đạc tới chỗ ngồi mới, Lục Bác Uyên vừa mới trở về chỗ ngồi đã cười ha ha.
" Có phải lão Tần đã nghe thấy lời đồn trong trường rồi hay không? Này cũng tinh ý quá đi?" Lục Bác Uyên vừa cười vừa nói, cậu không biết rằng có hai người mang theo mùi sát khí nồng nặc đang nhìn mình.
" Lâm Thiển mình có thể phỏng vấn cậu được không? Mình rất tò mò" Lục Bác Uyên không dám đi tìm Hứa Thâm đành phải hỏi Lâm Thiển.
Trong ấn tượng của cậu, bạn học mới đến rất thích cười, thế nhưng giờ đây trên khuôn mặt lại có chút không vui.
" Lâm Thiển? Cậu không sao chứ?" Lục Bác Uyên còn không biết sợ chết mà hỏi.
Lâm Thiển không có trả lời cậu, ngược lại cậu thấy Hứa Thâm mở miệng nói chuyện.
" Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm"
Sau giờ học Hứa Thâm đã tháo kính rồi ném sang một bên.
Lâm Thiển nghe được âm thanh của anh, đột nhiên cô nhìn về phía anh như là có chút kinh ngạc khi thấy Hứa Thâm nói chuyện nhưng cô cũng không nói gì.
Thoạt nhìn thì Hứa Thâm không để ý tới phản ứng của cô, sau khi làm Lục Bác Uyên nghẹn họng không nói được câu nào, hình như anh không còn việc gì làm nên đành nằm ra bàn rồi ngủ từ lúc nào không ai hay.
Lâm Thiển thu dọn cũng rất nhanh, thời điểm chuông vào học vang lên thì cô cũng đã chuyển hết đồ sang phía bên này.
Lâm Thiển ngẩng đầu thì thấy Tống Tiểu Văn đang nhìn mình, trong mắt cô nàng đều là không cam lòng cùng bất đắc dĩ.
Ngồi cùng bàn với Tống Tiểu Văn còn có thể nói chuyện bát quái, giờ ngồi cùng Hứa Thâm thì chuyện đó sao có thể xảy ra? Không nói đến chuyện bất cứ lúc nào anh cũng có thể làm ra việc làm kì dị, trên lớp anh hầu như dùng toàn bộ thời gian chỉ để ngủ, quả thật là nhàm chán tới cực điểm!
Lâm Thiển trừng mắt nhìn Hứa Thâm, tức giận mà mở vở học hôm nay ra.
Đại khái đây là tiết tự học, tuy rằng bất mãn khi ngồi cùng anh, nhưng khi học bài Lâm Thiển vẫn rât nghiêm túc.
Qua nửa tiết học, cô đã làm xong bài tập Hóa, vừa mới lấy quyển sách Ngoại ngữ ra thì phát hiện 'thần ngủ' ngồi bên cạnh mình đã tỉnh.
Lâm Thiển dùng dư quang * liếc nhìn anh, người nọ ngồi thẳng lưng, đồng thời duỗi chân chặn đường đi, sau đấy thoải mái sửa lại đồng phục của chính mình.
*Ánh mắt.
Lâm Thiển xem anh như không tồn tại, tiếp tục làm bài tập
Nhưng Hứa Thâm lại không như thế. Anh nhìn thấy cô lấy quyển sách Ngoại ngữ ra rồi cũng làm theo.
Quyển sách này thậm chí đến tên cũng không viết, Hứa Thâm lật hai trang cảm thấy có gì đó thiếu thiếu, anh cầm bút rồi kí tên mình vào đầu trang sách.
"Lâm Thiển."
Lâm Thiển chưa viết được bao nhiêu, Hứa Thâm đã tự tìm đến cửa.
Lâm Thiển suy nghĩ, tốt xấu gì Hứa Thâm anh cũng ' cứu' cô tận hai lần, cô không thể quá đáng, vì thế liền nhẫn nại nhìn về phía anh rồi nói: " Làm sao vậy?"
Trong tiết tự học, hai người nói chuyện không dùng âm thanh quá lớn, có lẽ vì sợ cô không nghe được, Hứa Thâm nhích lại gần hỏi:" Hôm nay giờ Ngoại ngữ học những gì vậy?"
Thật bất ngờ!
Lâm Thiển trợn to mắt nhìn anh, sau khi xác định anh thật sự là Hứa Thâm mới nói: " Đối thoại phiên dịch, lựa chọn và đọc trước đề mục câu đố thứ năm"
Hứa Thâm, người chưa bao giờ làm bài tập thế mà lại hỏi cô hôm nay học gì. Lâm Thiển không thể không nhìn anh thêm vài lần: " Còn chuyện gì nữa không?"
Hứa Thâm lật quyển sách Ngoại ngữ anh đang cầm trong tay: " Cậu làm xong chưa?"
" Đã làm xong phần tiểu luận, còn phần phiên dịch thì chưa có"
" Cậu làm bài tập chậm vậy sao?"
" Hứa Thâm cậu có ý gì?"
Lâm Thiển lần đầu nghe thấy có người nói mình làm bài chậm, cô đã được mẹ mình luyện đến mức ' tẩu hỏa nhập ma'.
" Còn tưởng rằng cậu đã làm xong bài, vốn dĩ mình muốn mượn xem thử" Hứa Thâm không chút để tâm nói.
" Cậu làm bài? Thật hay giả vậy?" Lâm Thiển khẽ hừ một tiếng, cố ý lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Không nghĩ tới Hứa Thâm không chút buồn bực nói: " Đúng vậy, vì sao mà mình phải làm bài?"
Anh nói xong liền đẩy quyển sách Ngoại ngữ của mình và một cuốn vở khả năng viết được vài chữ lên bàn Lâm Thiển.
" Hạng nhất, dù sao cậu viết cũng nhanh, cậu viết cho mình luôn đi"
Lời này của anh không có chút gánh nặng tâm lí nào, như thể Lâm Thiển làm bài tập cho anh là điều đương nhiên.
Lâm Thiển kinh ngạc đến mức trợn mắt nhìn anh, sau đó liền đẩy hai quyển sách về chỗ anh: "Sao mình phải làm bài cho cậu!"
"Lão Tần nói cậu hỗ trợ mình trong học tập"
"Là giúp đỡ chứ không phải là làm bài hộ cậu" Đây quả thật là cưỡng từ đoạt lí.
"Mình thấy chúng không có gì khác nhau" Anh cong khóe môi nhìn cô, hài lòng mà mỉm cười vui vẻ.
Lâm Thiển lườm anh một cái, mặc kệ anh. Như vậy thật là quá đáng, cô nhất định sẽ nói cho thầy Tần biết! Tình cờ cô không muốn ngồi với Hứa Thâm, tốt nhất là để nhóm học tập này giải tán vào tiết tự học vào tối nay!
Tác giả có điều muốn:
Hứa Thâm: Lòng tôi không chút hoang mang.
*
Tần Thiên Nam nhìn phản ứng của đám học sinh phía dưới, mọi người đều giống như không hiểu ý của ông.
Ông giải thích thêm một lần nữa: " Hai người tạo thành một nhóm, gồm một bạn học tốt và một bạn học kém, lấy thừa bù cho phần thiếu, thí nghiệm này kéo dài đến cuối kì, rồi xem có bao nhiêu hiệu quả"
Phó Hướng Chân giơ tay lên tiếng: " Thầy Tần, có thể tự do tạo nhóm không ạ?"
" Không, không" Tần Thiên Nam nhanh chóng lắc đầu nói: " Cụ thể nhóm thế nào thầy đã tự sắp xếp, phía dưới có thay đổi một chút. Vị trí ngồi thì thầy sẽ nói sau, Phó Hướng Chân tan học em ở lại đây, thầy có việc muốn nhờ em"
Đây là tạo thành nhóm học tập nhỏ đó sao, là hình thức đã có từ lâu, mọi người cũng không biết nên phản ứng ra sao.
Nhưng sau khi Tần Thiên Nam đọc tổ hợp thứ nhất, ai ai cũng ngửi thấy mùi bát quái.
" Tổ 1 gồm Lầm Thiển và Hứa Thâm"
"Phốc!" Lục Bác Uyên không nhịn được mà bật cười. Cậu nhanh chóng che miệng, vùi mặt vào quyển sách giáo khoa.
Lão Tần thật lợi hại! Một phát đã trúng!
Ông thật hiểu rõ tiếng lòng của đông đảo quần chúng muốn ăn dưa.
Đương nhiên Tần Thiên Nam cũng nghe thấy Lục Bác Uyên bật cười, ông liếc nhìn anh, trong lòng ông cảm thán đây là một quyết định không tệ.
Sau đó ông nhìn về phía Lâm Thiển, lại thấy bảo bối đệ nhất của ông bày ra biểu tình khiếp sợ. Ông quay sang nhìn Hứa Thâm, anh không chủ không mơ màng buồn ngủ mà thoạt nhìn có vẻ thanh tỉnh, thậm chí còn đeo kính.
" Khụ" Tần Thiên Nam có chút xấu hổ, ho khan một tiếng sau đó giải thích " Hứa Thâm à, thành tích của em không ổn, mà lớp chúng ta học tốt cũng chỉ có Lâm Thiển và Phó Hướng Chân"
Ông nhìn Hứa Thâm, tiếp tục giải thích " Bài làm của bạn học mới tương đối cẩn thận, thầy nghĩ bạn học Lâm Thiển sẽ giúp được em"
Tần Thiên Nam cảm thấy đây là quyết định khá nguy hiểm, dù hơi sợ Hứa Thâm 'dạy hư' Lâm Thiển nhưng ông vẫn để hai người cùng nhóm.
Bởi vì một số truyện trong quá khứ, thực ra ông vẫn luôn tín nhiệm Hứa Thâm, ông cảm thấy anh ' còn có thể cứu chữa '. Anh chỉ thiếu một người dẫn đường thôi. Tần Thiên Nam ông lại thấy cái hi vọng này trên người Lâm Thiển.
Có lẽ là vì ý kiến về báo tường của Lâm Thiển, ông cảm thấy cô bé này rất sáng tạo và có phần can đảm.
Hứa Thâm cần một người có lòng dũng cảm để hỗ trợ cậu.
Thầy Tần dợi vài giây, không thấy Hứa Thâm cùng Lâm Thiển nói gì, ông tiếp tục sắp xếp các nhóm học tập khác. Một hơi Nói xong một hơi, cũng mau chóng tan học. Tần lão sư thấy thời gian cũng không còn bao nhiêu, dứt khoát đi ra khỏi lớp đầu tiên. Trước khi đi còn nhắc nhở Phó Hướng Chân trông lớp.
Thầy Tần vừa rời đi, lớp 3 trở nên náo nhiệt hơn bao giờ hết. Tất cả đều đang thảo luận về việc phân nhóm học tập.
Tống Tiểu Văn mang theo vẻ mặt đưa đám lôi kéo Lâm Thiển: " Thiển Thiển, mình khẳng định cậu phải ngồi cùng Hứa Thâm, nhưng mình luyến tiếc cậu nha!"
Lâm Thiển cong môi, nụ cười có vài phần ảm đạm:" Trước kia không phải cậu nói Hứa Thâm thích ngồi một mình hay sao? Nếu Hứa Thâm đi nói chuyện với thầy Tần thì mình cùng cậu ta không cần ngồi chung một bàn nữa?"
" Nếu thầy Tần không đồng ý thì sao?"
" Không thể nào....... Mình thấy thầy Tần đặc biệt cưng chiều Hứa Thâm" Lâm Thiển gửi hi vọng nhỏ nhoi đến thầy Tần.
Chỉ là hiện thực đã phá vỡ tất cả. Chuông vào học vang lên, Phó Hướng Chân trở về cầm theo tờ giấy sắp xếp chỗ ngồi mới rồi dán lên tường.
Lâm Thiển nhìn thấy tên mình ở ngay bên cạnh Hứa Thâm.
Thời điểm Lâm Thiển mang theo bộ dáng bi phẫn cầm đồ đạc tới chỗ ngồi mới, Lục Bác Uyên vừa mới trở về chỗ ngồi đã cười ha ha.
" Có phải lão Tần đã nghe thấy lời đồn trong trường rồi hay không? Này cũng tinh ý quá đi?" Lục Bác Uyên vừa cười vừa nói, cậu không biết rằng có hai người mang theo mùi sát khí nồng nặc đang nhìn mình.
" Lâm Thiển mình có thể phỏng vấn cậu được không? Mình rất tò mò" Lục Bác Uyên không dám đi tìm Hứa Thâm đành phải hỏi Lâm Thiển.
Trong ấn tượng của cậu, bạn học mới đến rất thích cười, thế nhưng giờ đây trên khuôn mặt lại có chút không vui.
" Lâm Thiển? Cậu không sao chứ?" Lục Bác Uyên còn không biết sợ chết mà hỏi.
Lâm Thiển không có trả lời cậu, ngược lại cậu thấy Hứa Thâm mở miệng nói chuyện.
" Cậu không nói cũng không ai bảo cậu câm"
Sau giờ học Hứa Thâm đã tháo kính rồi ném sang một bên.
Lâm Thiển nghe được âm thanh của anh, đột nhiên cô nhìn về phía anh như là có chút kinh ngạc khi thấy Hứa Thâm nói chuyện nhưng cô cũng không nói gì.
Thoạt nhìn thì Hứa Thâm không để ý tới phản ứng của cô, sau khi làm Lục Bác Uyên nghẹn họng không nói được câu nào, hình như anh không còn việc gì làm nên đành nằm ra bàn rồi ngủ từ lúc nào không ai hay.
Lâm Thiển thu dọn cũng rất nhanh, thời điểm chuông vào học vang lên thì cô cũng đã chuyển hết đồ sang phía bên này.
Lâm Thiển ngẩng đầu thì thấy Tống Tiểu Văn đang nhìn mình, trong mắt cô nàng đều là không cam lòng cùng bất đắc dĩ.
Ngồi cùng bàn với Tống Tiểu Văn còn có thể nói chuyện bát quái, giờ ngồi cùng Hứa Thâm thì chuyện đó sao có thể xảy ra? Không nói đến chuyện bất cứ lúc nào anh cũng có thể làm ra việc làm kì dị, trên lớp anh hầu như dùng toàn bộ thời gian chỉ để ngủ, quả thật là nhàm chán tới cực điểm!
Lâm Thiển trừng mắt nhìn Hứa Thâm, tức giận mà mở vở học hôm nay ra.
Đại khái đây là tiết tự học, tuy rằng bất mãn khi ngồi cùng anh, nhưng khi học bài Lâm Thiển vẫn rât nghiêm túc.
Qua nửa tiết học, cô đã làm xong bài tập Hóa, vừa mới lấy quyển sách Ngoại ngữ ra thì phát hiện 'thần ngủ' ngồi bên cạnh mình đã tỉnh.
Lâm Thiển dùng dư quang * liếc nhìn anh, người nọ ngồi thẳng lưng, đồng thời duỗi chân chặn đường đi, sau đấy thoải mái sửa lại đồng phục của chính mình.
*Ánh mắt.
Lâm Thiển xem anh như không tồn tại, tiếp tục làm bài tập
Nhưng Hứa Thâm lại không như thế. Anh nhìn thấy cô lấy quyển sách Ngoại ngữ ra rồi cũng làm theo.
Quyển sách này thậm chí đến tên cũng không viết, Hứa Thâm lật hai trang cảm thấy có gì đó thiếu thiếu, anh cầm bút rồi kí tên mình vào đầu trang sách.
"Lâm Thiển."
Lâm Thiển chưa viết được bao nhiêu, Hứa Thâm đã tự tìm đến cửa.
Lâm Thiển suy nghĩ, tốt xấu gì Hứa Thâm anh cũng ' cứu' cô tận hai lần, cô không thể quá đáng, vì thế liền nhẫn nại nhìn về phía anh rồi nói: " Làm sao vậy?"
Trong tiết tự học, hai người nói chuyện không dùng âm thanh quá lớn, có lẽ vì sợ cô không nghe được, Hứa Thâm nhích lại gần hỏi:" Hôm nay giờ Ngoại ngữ học những gì vậy?"
Thật bất ngờ!
Lâm Thiển trợn to mắt nhìn anh, sau khi xác định anh thật sự là Hứa Thâm mới nói: " Đối thoại phiên dịch, lựa chọn và đọc trước đề mục câu đố thứ năm"
Hứa Thâm, người chưa bao giờ làm bài tập thế mà lại hỏi cô hôm nay học gì. Lâm Thiển không thể không nhìn anh thêm vài lần: " Còn chuyện gì nữa không?"
Hứa Thâm lật quyển sách Ngoại ngữ anh đang cầm trong tay: " Cậu làm xong chưa?"
" Đã làm xong phần tiểu luận, còn phần phiên dịch thì chưa có"
" Cậu làm bài tập chậm vậy sao?"
" Hứa Thâm cậu có ý gì?"
Lâm Thiển lần đầu nghe thấy có người nói mình làm bài chậm, cô đã được mẹ mình luyện đến mức ' tẩu hỏa nhập ma'.
" Còn tưởng rằng cậu đã làm xong bài, vốn dĩ mình muốn mượn xem thử" Hứa Thâm không chút để tâm nói.
" Cậu làm bài? Thật hay giả vậy?" Lâm Thiển khẽ hừ một tiếng, cố ý lộ ra vẻ mặt nghi ngờ.
Không nghĩ tới Hứa Thâm không chút buồn bực nói: " Đúng vậy, vì sao mà mình phải làm bài?"
Anh nói xong liền đẩy quyển sách Ngoại ngữ của mình và một cuốn vở khả năng viết được vài chữ lên bàn Lâm Thiển.
" Hạng nhất, dù sao cậu viết cũng nhanh, cậu viết cho mình luôn đi"
Lời này của anh không có chút gánh nặng tâm lí nào, như thể Lâm Thiển làm bài tập cho anh là điều đương nhiên.
Lâm Thiển kinh ngạc đến mức trợn mắt nhìn anh, sau đó liền đẩy hai quyển sách về chỗ anh: "Sao mình phải làm bài cho cậu!"
"Lão Tần nói cậu hỗ trợ mình trong học tập"
"Là giúp đỡ chứ không phải là làm bài hộ cậu" Đây quả thật là cưỡng từ đoạt lí.
"Mình thấy chúng không có gì khác nhau" Anh cong khóe môi nhìn cô, hài lòng mà mỉm cười vui vẻ.
Lâm Thiển lườm anh một cái, mặc kệ anh. Như vậy thật là quá đáng, cô nhất định sẽ nói cho thầy Tần biết! Tình cờ cô không muốn ngồi với Hứa Thâm, tốt nhất là để nhóm học tập này giải tán vào tiết tự học vào tối nay!
Tác giả có điều muốn:
Hứa Thâm: Lòng tôi không chút hoang mang.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.