Chương 24
SUNQINGtheWriter
04/12/2020
Ba tháng hè êm đẹp cuối cùng cũng trôi qua, hôm nay lại đến cái ngày thân quen đối với học sinh. Là ngày khai trường.
Mùa thu lạnh lẽo lại ùa đến, từng cơn gió sượt qua mấy chiếc lá vàng sẫm, cành cây khẽ rung trước nó.
Dĩnh Thiên trong phòng cũng như mọi năm, cậu thức dậy từ sớm, sau khi thay đồ tươm tất, đầu tóc vuốt gọn gàng, chiếc kính đen nằm ngay ngắn trên sóng mũi.
Cậu ngước nhìn bản thân trong gương, một cảm xúc kỳ lạ chợt ập đến. Dĩnh Thiên bỗng dưng lại thấy vô cùng hồi hộp, bên cạnh đó là đang thầm hy vọng một điều gì đó.
Mộc Nghiên từ dưới nhà đi lên phòng, cô mở cửa bước vào, nhìn thấy con trai thì mỉm cười nhẹ nhàng, " Con trai, xuống ăn sáng rồi đi học nào."
Dĩnh Thiên nghe thấy giọng cô thì giật mình, cậu vội đưa tay ra phía sau che đi vật đang hiện hữu trong lòng bàn tay, khẽ nuốt nước bọt, "..A...con xuống liền đây ạ."
Mộc Nghiên nhìn biểu hiện của con trai có chút nghi hoặc, song cô vẫn tỏ ra bình thường.
Thằng bé có lẽ đã đến cái tuổi phải tìm hiểu mọi thứ xung quanh rồi nhỉ? Thật ra thì nó đang bị làm sao? Cô vừa bước xuống cầu thang vừa suy nghĩ, suốt ba tháng hè, thằng bé hình như cứ giữ khăng khăng cái tấm hình hôm nọ.
Dĩnh Thiên từ trên lầu chạy xuống, cậu ngồi vào bàn, trên đó đã bày ra sẵn một dĩa trứng ốp la với một ly sữa tươi. Đúng món ruột của cậu.
" Ăn từ từ kẻo nghẹn." Mộc Nghiên nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Dĩnh Thiên, bàn tay kia lại theo thói quen mà vò vò tóc.
Dĩnh Thiên vừa nuốt xong một miệng trứng, vội nói, " Mẹ à, con vừa chải tóc gọn gàng rồi, mẹ đừng làm nó rối T.T. "
Mộc Nghiên bị thằng nhỏ từ chối cử chỉ thân mật, cô khẽ bĩu môi, " Rồi rồi, lúc nhỏ con chưa bao giờ như vậy cả. Lớn rồi là khác liền, con trai à, con đáng ghét lắm."
Nói rồi cô xoay người đến bếp rửa vài cái ly.
Dĩnh Thiên nhìn mẹ mình hờn dỗi con nít, cậu khẽ lắc đầu. Mẹ à, con lớn rồi, mẹ đến khi nào mới chịu lớn?
Mười phút sau, Dĩnh Thiên đã đẩy ghế đứng dậy, cậu với lấy cặp đeo lên vai rồi chạy tới chỗ Mộc Nghiên, thơm lên má cô một phát rất nhanh rồi chạy ra cửa.
Mộc Nghiên khẽ nghiêng đầu nhìn cậu, khóe môi cô cong lên.
...
Dĩnh Thiên chạy bình bịch ra đến bến xe, cậu đưa tay lên nhìn đồng hồ, vừa vặn còn ba mươi phút nữa. Chiếc xe buýt ì ạch chạy đến, nó vừa cập vào bến thì cậu đã leo nhanh lên.
Sáng sớm trên xe buýt có rất ít người, chỗ ngồi vô cùng thoải mái. Dĩnh Thiên nhanh chóng tìm ngay một chỗ lý tưởng rồi an tọa. Cậu đeo tai nghe nhạc, dựa người vô ghế, mắt nhắm lại thưởng thức.
Dù sao trên xe cũng không có ai để nói chuyện, nghe nhạc là tốt nhất.
Now here we are
So close yet so far
How did I pass the test?
When will you realise?
Baby, I"m not like the rest
Dont wanna break your heart
Wanna give your heart a break
I know you scared it"s wrong
Like you might make a mistake...
Lời nhạc vang lên lanh lảnh bên tai, Dĩnh Thiên chợt thấy trước mắt mình hiện ra gương mặt của Vệ Manh, gương mặt đó vẫn lạnh lùng như thường ngày, lại còn rất lưu manh. Hắn đang nhìn cậu với đôi mắt sắc lạnh không một cảm xúc.
Dĩnh Thiên bất ngờ giật mình, cậu he hé mắt, chiếc xe vẫn đang ì ạch chạy, không gian vẫn không thay đổi. Vài người ngồi cạnh cậu khẽ ngoái nhìn sang phía bên này.
Cậu nhẹ thở hắt ra, đưa tay lau đi một ít mồ hôi trên trán. Xe buýt cuối cùng cũng cập bến, cậu lẳng lặng đeo cặp rồi leo xuống.
Cánh cổng trường Cao San vẫn như ngày nào, nó vẫn to hơn cậu gấp mấy lần, được sơn phết lại một màu trắng tinh khôi. Dĩnh Thiên nhìn thấy trường học đã khá đông, mọi người đều đang từ ngoài đi vào.
Cậu cũng bước đi theo họ, con đường đi vào trường năm nay lại xuất hiện thêm một bức tượng nghệ thuật to thật to. Cao San đúng là một ngôi trường rất am tường nghệ thuật.
Dĩnh Thiên nhìn ngó xung quanh, cậu là đang đi tìm cái bảng thông báo. Hai chân cứ vô thức bước đi, cuối cùng cũng đến nơi. Cái nơi tập trung đông học sinh nhất cũng chính là nơi mà cậu cần tìm.
Mọi người cứ thế chen lấn nhau, người bên ngoài thì muốn đi vào, người bên trong thì muốn đi ra. Thật là khó khăn a!
" Bạn ơi, cho mình vào xem một chút nhé. " Dĩnh Thiên khều vai một bạn nữ đứng trước mình.
Nữ sinh kia xoay người lại nhìn Dĩnh Thiên vài giây, sau đó thì cũng lùi ra cho cậu đi vào. Ít ra vẫn còn có người tốt bụng đến nhường này.
Cậu chen chân vào bên trong, mắt đảo khắp bảng thông báo một lượt, sau đó thì thấy mình học ở 11B3, giống y hệt năm ngoái.
Xem xong thì Dĩnh Thiên lại cố gắng chen chân ra ngoài, vừa ra khỏi thì cậu đã hít hít thở.
" Ê, Khúc Vệ Manh kìa, anh ấy đó, chính là anh ấy. "
" Đâu? Ừ nhỉ, là Vệ ca. Anh ấy đúng là rất phong trần nha. "
" Hai cái đứa này, mới lớp mười mà nhìn ngó cái gì hở? "
Giọng một nữ sinh có vẻ lớp trên vang lanh lảnh. Hai cô bé lớp mười hoảng sợ nhìn qua, phát hiện cô gái đó rất đẹp, gương mặt sắc sảo nhưng trông hơi vênh váo.
Dĩnh Thiên nghe âm thanh phát ra khá lớn, cậu tò mò nhìn sang thì phát hiện đó chính là Bạch Hy, cô nàng đã châm chọc cậu lúc trước.
Cơ mà...có phải bọn họ vừa nhắc đến Vệ Manh không? Dĩnh Thiên vừa nhớ đến cái tên đó liền bỏ qua khu vực ồn ào bên kia, cậu phóng mắt ra đằng xa để tìm hình dáng kia.
Cậu nhìn ở phía trước mắt, vừa lúc có một bóng dáng nam sinh lướt nhẹ qua, gương mặt băng lãnh, đôi mắt mơ màng, tai hắn đang đeo phone, cái cặp chỉ đeo một quai. Hắn bước đi một cách ngông nghênh và tự tin.
Một chút liếc nhìn cũng không có dành cho mọi thứ xung quanh. Dĩnh Thiên cứ thế đứng ngây ngươi nhìn hắn, nếu như bọn người kia không la lên hai chữ Vệ Manh thì cậu khó mà nhận ra đó là người mà cậu từng biết.
Nếu như đầu năm ngoái, đối với cậu, Vệ Manh chỉ đơn giản là một kẻ hung thần tác oai tác quái, thì năm học mới này, với Dĩnh Thiên, Vệ Manh chính là một kẻ đã lấy đi trái tim nhỏ bé của cậu.
Tiếng chuông trường róng lên từng hồi, tất cả học sinh đều lũ lượt kéo nhau về đúng lớp của mình. Dĩnh Thiên cũng dẹp đi vài suy nghĩ trong đầu, cậu đẩy gọng kính đen ngay ngắn trở lại rồi cất bước đi.
Vừa vào đến lớp, trong tầm mắt của Dĩnh Thiên đã hiện lên hình dáng của Vệ Manh đang ngồi ở bàn số năm. Là do thói quen hay vì...lý do nào khác mà cậu ta vẫn ngồi đấy nhỉ?
Lữ Nhi vừa thấy Dĩnh Thiên thì đã vui mừng gọi một tiếng, " A Tiểu Dĩnh, lại đây nào."
Dĩnh Thiên nghiêng đầu nhìn Lữ Nhi một cái rồi chẳng hiểu vì sao mà hai chân cứ thế di chuyển xuống tận bàn năm.
Cậu đứng tần ngần trước mặt Vệ Manh, vừa định đẩy ghế ngồi vào thì hắn đã hung hăng đá cái ghế ngã sóng soài.
Cả lớp đều bị âm thanh chói tai đó làm cho đứng hình, ánh mắt tò mò bắt đầu chỉa vào hai người bọn họ.
Dĩnh Thiên: "......."
Cậu cúi người dựng lại ghế, sau đó thì cứ đứng im tại chỗ.
Cậu vẫn còn ghét tôi đến thế cơ à? Thật sự là vẫn ghét lắm sao? Không cho tôi ngồi cạnh hay sao?
Vệ Manh bình thản dựa người vào ghế, tóc hắn lòa xòa trước trán, hắn nhắm mắt, " Không ai được ngồi ở đây, kể cả cậu, Hoa Dĩnh Thiên."
Chưa bao giờ hắn gọi tên cậu đầy đủ như thế, lần này gọi như vậy cứ như đang đích danh đuổi thẳng cậu đi chỗ khác vậy.
Vệ Manh, cậu đúng là đồ máu lạnh! Dĩnh Thiên mím chặt môi, tay siết quai cặp lẳng lặng đi lên bàn số ba ngồi cùng Lữ Nhi.
Lữ Nhi cũng khá bất ngờ trước hành động điên rồ của Dĩnh Thiên, nhưng cậu thương bạn mình hơn. Thích hắn đến như vậy mà bây giờ lại bị hắn đối xử như vậy. Tiểu Dĩnh à, tớ bảo cậu đã đặt trái tim nhầm chỗ rồi.
" Ổn chứ?" Lữ Nhi khe khẽ lên tiếng.
Dĩnh Thiên cúi thấp đầu, gật gật, " Tớ ổn mà, ổn lắm. Chúng ta lại ngồi cùng một chỗ rồi ha. "
" Ừm... Gặp lại cậu tớ vui ghê. " Lữ Nhi cố gắng trưng ra nụ cười tươi rói để cho Dĩnh Thiên cảm thấy khá hơn.
Dĩnh Thiên chỉ gật đầu ra vẻ đồng tình, song cũng không nói gì nữa.
Buổi sinh hoạt vẫn diễn ra như thường lệ, năm nay giáo viên chủ nhiệm không thay đổi, Phạm Uyển Như vẫn luôn tươi tắn chào đón học sinh của mình.
Năm nay giáo viên không phát cho học sinh cái vé số phòng ký túc xá nữa. Năm ngoái là vì học sinh mới vào nên nhà trường làm vậy cho đỡ bỡ ngỡ. Hèn gì lúc nãy Dĩnh Thiên đã thấy số phòng của mình nằm cạnh ngay chỗ họ tên.
Hết tiết sinh hoạt, tất cả học sinh đều xách cặp trở về phòng của mình. Dĩnh Thiên cũng lẳng lặng rời khỏi lớp. Cậu đi qua khu B, là dành cho lớp 11.
Đứng trước cửa phòng 530, Dĩnh Thiên chẳng hiểu sao lại có cảm giác bất an. Lúc nãy cậu quên hỏi phòng của Lữ Nhi là phòng nào, hình như năm nay hai người không còn chung phòng nữa.
Cậu mở cửa đi vào, bên trong vì chưa mở điều hòa nên nó khá nóng, cậu nhíu mày đặt cặp xuống ghế.
Dĩnh Thiên nhìn qua chiếc giường thì thấy đã có cặp của ai đó đặt lên đó sẵn rồi, đồ đạc cũng chưa lấy ra, chỉ có mỗi cái cặp nằm chễm chệ trên giường.
Của ai vậy nhỉ? Dĩnh Thiên khá tò mò, cậu bèn đi đến gần chỗ cửa, trên đó có ghi bạn cùng phòng.
Hai cái bảng tên màu trắng, chữ màu đen được in đậm rất rõ ràng. Dĩnh Thiên vừa nhìn vừa lẩm nhẩm trong miệng không ngừng, " Khúc Vệ Manh....Khúc Vệ Manh....Khúc Vệ Manh...."
Cái tên kia cứ vô thức được lặp lại đến n lần, Dĩnh Thiên siết chặt tay, cậu lắc đầu muốn phủ nhận đi cái tên trên bảng. Chuyện này là sự thật à? Cậu với Vệ Manh năm nay ở chung một phòng sao?
Mùa thu lạnh lẽo lại ùa đến, từng cơn gió sượt qua mấy chiếc lá vàng sẫm, cành cây khẽ rung trước nó.
Dĩnh Thiên trong phòng cũng như mọi năm, cậu thức dậy từ sớm, sau khi thay đồ tươm tất, đầu tóc vuốt gọn gàng, chiếc kính đen nằm ngay ngắn trên sóng mũi.
Cậu ngước nhìn bản thân trong gương, một cảm xúc kỳ lạ chợt ập đến. Dĩnh Thiên bỗng dưng lại thấy vô cùng hồi hộp, bên cạnh đó là đang thầm hy vọng một điều gì đó.
Mộc Nghiên từ dưới nhà đi lên phòng, cô mở cửa bước vào, nhìn thấy con trai thì mỉm cười nhẹ nhàng, " Con trai, xuống ăn sáng rồi đi học nào."
Dĩnh Thiên nghe thấy giọng cô thì giật mình, cậu vội đưa tay ra phía sau che đi vật đang hiện hữu trong lòng bàn tay, khẽ nuốt nước bọt, "..A...con xuống liền đây ạ."
Mộc Nghiên nhìn biểu hiện của con trai có chút nghi hoặc, song cô vẫn tỏ ra bình thường.
Thằng bé có lẽ đã đến cái tuổi phải tìm hiểu mọi thứ xung quanh rồi nhỉ? Thật ra thì nó đang bị làm sao? Cô vừa bước xuống cầu thang vừa suy nghĩ, suốt ba tháng hè, thằng bé hình như cứ giữ khăng khăng cái tấm hình hôm nọ.
Dĩnh Thiên từ trên lầu chạy xuống, cậu ngồi vào bàn, trên đó đã bày ra sẵn một dĩa trứng ốp la với một ly sữa tươi. Đúng món ruột của cậu.
" Ăn từ từ kẻo nghẹn." Mộc Nghiên nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Dĩnh Thiên, bàn tay kia lại theo thói quen mà vò vò tóc.
Dĩnh Thiên vừa nuốt xong một miệng trứng, vội nói, " Mẹ à, con vừa chải tóc gọn gàng rồi, mẹ đừng làm nó rối T.T. "
Mộc Nghiên bị thằng nhỏ từ chối cử chỉ thân mật, cô khẽ bĩu môi, " Rồi rồi, lúc nhỏ con chưa bao giờ như vậy cả. Lớn rồi là khác liền, con trai à, con đáng ghét lắm."
Nói rồi cô xoay người đến bếp rửa vài cái ly.
Dĩnh Thiên nhìn mẹ mình hờn dỗi con nít, cậu khẽ lắc đầu. Mẹ à, con lớn rồi, mẹ đến khi nào mới chịu lớn?
Mười phút sau, Dĩnh Thiên đã đẩy ghế đứng dậy, cậu với lấy cặp đeo lên vai rồi chạy tới chỗ Mộc Nghiên, thơm lên má cô một phát rất nhanh rồi chạy ra cửa.
Mộc Nghiên khẽ nghiêng đầu nhìn cậu, khóe môi cô cong lên.
...
Dĩnh Thiên chạy bình bịch ra đến bến xe, cậu đưa tay lên nhìn đồng hồ, vừa vặn còn ba mươi phút nữa. Chiếc xe buýt ì ạch chạy đến, nó vừa cập vào bến thì cậu đã leo nhanh lên.
Sáng sớm trên xe buýt có rất ít người, chỗ ngồi vô cùng thoải mái. Dĩnh Thiên nhanh chóng tìm ngay một chỗ lý tưởng rồi an tọa. Cậu đeo tai nghe nhạc, dựa người vô ghế, mắt nhắm lại thưởng thức.
Dù sao trên xe cũng không có ai để nói chuyện, nghe nhạc là tốt nhất.
Now here we are
So close yet so far
How did I pass the test?
When will you realise?
Baby, I"m not like the rest
Dont wanna break your heart
Wanna give your heart a break
I know you scared it"s wrong
Like you might make a mistake...
Lời nhạc vang lên lanh lảnh bên tai, Dĩnh Thiên chợt thấy trước mắt mình hiện ra gương mặt của Vệ Manh, gương mặt đó vẫn lạnh lùng như thường ngày, lại còn rất lưu manh. Hắn đang nhìn cậu với đôi mắt sắc lạnh không một cảm xúc.
Dĩnh Thiên bất ngờ giật mình, cậu he hé mắt, chiếc xe vẫn đang ì ạch chạy, không gian vẫn không thay đổi. Vài người ngồi cạnh cậu khẽ ngoái nhìn sang phía bên này.
Cậu nhẹ thở hắt ra, đưa tay lau đi một ít mồ hôi trên trán. Xe buýt cuối cùng cũng cập bến, cậu lẳng lặng đeo cặp rồi leo xuống.
Cánh cổng trường Cao San vẫn như ngày nào, nó vẫn to hơn cậu gấp mấy lần, được sơn phết lại một màu trắng tinh khôi. Dĩnh Thiên nhìn thấy trường học đã khá đông, mọi người đều đang từ ngoài đi vào.
Cậu cũng bước đi theo họ, con đường đi vào trường năm nay lại xuất hiện thêm một bức tượng nghệ thuật to thật to. Cao San đúng là một ngôi trường rất am tường nghệ thuật.
Dĩnh Thiên nhìn ngó xung quanh, cậu là đang đi tìm cái bảng thông báo. Hai chân cứ vô thức bước đi, cuối cùng cũng đến nơi. Cái nơi tập trung đông học sinh nhất cũng chính là nơi mà cậu cần tìm.
Mọi người cứ thế chen lấn nhau, người bên ngoài thì muốn đi vào, người bên trong thì muốn đi ra. Thật là khó khăn a!
" Bạn ơi, cho mình vào xem một chút nhé. " Dĩnh Thiên khều vai một bạn nữ đứng trước mình.
Nữ sinh kia xoay người lại nhìn Dĩnh Thiên vài giây, sau đó thì cũng lùi ra cho cậu đi vào. Ít ra vẫn còn có người tốt bụng đến nhường này.
Cậu chen chân vào bên trong, mắt đảo khắp bảng thông báo một lượt, sau đó thì thấy mình học ở 11B3, giống y hệt năm ngoái.
Xem xong thì Dĩnh Thiên lại cố gắng chen chân ra ngoài, vừa ra khỏi thì cậu đã hít hít thở.
" Ê, Khúc Vệ Manh kìa, anh ấy đó, chính là anh ấy. "
" Đâu? Ừ nhỉ, là Vệ ca. Anh ấy đúng là rất phong trần nha. "
" Hai cái đứa này, mới lớp mười mà nhìn ngó cái gì hở? "
Giọng một nữ sinh có vẻ lớp trên vang lanh lảnh. Hai cô bé lớp mười hoảng sợ nhìn qua, phát hiện cô gái đó rất đẹp, gương mặt sắc sảo nhưng trông hơi vênh váo.
Dĩnh Thiên nghe âm thanh phát ra khá lớn, cậu tò mò nhìn sang thì phát hiện đó chính là Bạch Hy, cô nàng đã châm chọc cậu lúc trước.
Cơ mà...có phải bọn họ vừa nhắc đến Vệ Manh không? Dĩnh Thiên vừa nhớ đến cái tên đó liền bỏ qua khu vực ồn ào bên kia, cậu phóng mắt ra đằng xa để tìm hình dáng kia.
Cậu nhìn ở phía trước mắt, vừa lúc có một bóng dáng nam sinh lướt nhẹ qua, gương mặt băng lãnh, đôi mắt mơ màng, tai hắn đang đeo phone, cái cặp chỉ đeo một quai. Hắn bước đi một cách ngông nghênh và tự tin.
Một chút liếc nhìn cũng không có dành cho mọi thứ xung quanh. Dĩnh Thiên cứ thế đứng ngây ngươi nhìn hắn, nếu như bọn người kia không la lên hai chữ Vệ Manh thì cậu khó mà nhận ra đó là người mà cậu từng biết.
Nếu như đầu năm ngoái, đối với cậu, Vệ Manh chỉ đơn giản là một kẻ hung thần tác oai tác quái, thì năm học mới này, với Dĩnh Thiên, Vệ Manh chính là một kẻ đã lấy đi trái tim nhỏ bé của cậu.
Tiếng chuông trường róng lên từng hồi, tất cả học sinh đều lũ lượt kéo nhau về đúng lớp của mình. Dĩnh Thiên cũng dẹp đi vài suy nghĩ trong đầu, cậu đẩy gọng kính đen ngay ngắn trở lại rồi cất bước đi.
Vừa vào đến lớp, trong tầm mắt của Dĩnh Thiên đã hiện lên hình dáng của Vệ Manh đang ngồi ở bàn số năm. Là do thói quen hay vì...lý do nào khác mà cậu ta vẫn ngồi đấy nhỉ?
Lữ Nhi vừa thấy Dĩnh Thiên thì đã vui mừng gọi một tiếng, " A Tiểu Dĩnh, lại đây nào."
Dĩnh Thiên nghiêng đầu nhìn Lữ Nhi một cái rồi chẳng hiểu vì sao mà hai chân cứ thế di chuyển xuống tận bàn năm.
Cậu đứng tần ngần trước mặt Vệ Manh, vừa định đẩy ghế ngồi vào thì hắn đã hung hăng đá cái ghế ngã sóng soài.
Cả lớp đều bị âm thanh chói tai đó làm cho đứng hình, ánh mắt tò mò bắt đầu chỉa vào hai người bọn họ.
Dĩnh Thiên: "......."
Cậu cúi người dựng lại ghế, sau đó thì cứ đứng im tại chỗ.
Cậu vẫn còn ghét tôi đến thế cơ à? Thật sự là vẫn ghét lắm sao? Không cho tôi ngồi cạnh hay sao?
Vệ Manh bình thản dựa người vào ghế, tóc hắn lòa xòa trước trán, hắn nhắm mắt, " Không ai được ngồi ở đây, kể cả cậu, Hoa Dĩnh Thiên."
Chưa bao giờ hắn gọi tên cậu đầy đủ như thế, lần này gọi như vậy cứ như đang đích danh đuổi thẳng cậu đi chỗ khác vậy.
Vệ Manh, cậu đúng là đồ máu lạnh! Dĩnh Thiên mím chặt môi, tay siết quai cặp lẳng lặng đi lên bàn số ba ngồi cùng Lữ Nhi.
Lữ Nhi cũng khá bất ngờ trước hành động điên rồ của Dĩnh Thiên, nhưng cậu thương bạn mình hơn. Thích hắn đến như vậy mà bây giờ lại bị hắn đối xử như vậy. Tiểu Dĩnh à, tớ bảo cậu đã đặt trái tim nhầm chỗ rồi.
" Ổn chứ?" Lữ Nhi khe khẽ lên tiếng.
Dĩnh Thiên cúi thấp đầu, gật gật, " Tớ ổn mà, ổn lắm. Chúng ta lại ngồi cùng một chỗ rồi ha. "
" Ừm... Gặp lại cậu tớ vui ghê. " Lữ Nhi cố gắng trưng ra nụ cười tươi rói để cho Dĩnh Thiên cảm thấy khá hơn.
Dĩnh Thiên chỉ gật đầu ra vẻ đồng tình, song cũng không nói gì nữa.
Buổi sinh hoạt vẫn diễn ra như thường lệ, năm nay giáo viên chủ nhiệm không thay đổi, Phạm Uyển Như vẫn luôn tươi tắn chào đón học sinh của mình.
Năm nay giáo viên không phát cho học sinh cái vé số phòng ký túc xá nữa. Năm ngoái là vì học sinh mới vào nên nhà trường làm vậy cho đỡ bỡ ngỡ. Hèn gì lúc nãy Dĩnh Thiên đã thấy số phòng của mình nằm cạnh ngay chỗ họ tên.
Hết tiết sinh hoạt, tất cả học sinh đều xách cặp trở về phòng của mình. Dĩnh Thiên cũng lẳng lặng rời khỏi lớp. Cậu đi qua khu B, là dành cho lớp 11.
Đứng trước cửa phòng 530, Dĩnh Thiên chẳng hiểu sao lại có cảm giác bất an. Lúc nãy cậu quên hỏi phòng của Lữ Nhi là phòng nào, hình như năm nay hai người không còn chung phòng nữa.
Cậu mở cửa đi vào, bên trong vì chưa mở điều hòa nên nó khá nóng, cậu nhíu mày đặt cặp xuống ghế.
Dĩnh Thiên nhìn qua chiếc giường thì thấy đã có cặp của ai đó đặt lên đó sẵn rồi, đồ đạc cũng chưa lấy ra, chỉ có mỗi cái cặp nằm chễm chệ trên giường.
Của ai vậy nhỉ? Dĩnh Thiên khá tò mò, cậu bèn đi đến gần chỗ cửa, trên đó có ghi bạn cùng phòng.
Hai cái bảng tên màu trắng, chữ màu đen được in đậm rất rõ ràng. Dĩnh Thiên vừa nhìn vừa lẩm nhẩm trong miệng không ngừng, " Khúc Vệ Manh....Khúc Vệ Manh....Khúc Vệ Manh...."
Cái tên kia cứ vô thức được lặp lại đến n lần, Dĩnh Thiên siết chặt tay, cậu lắc đầu muốn phủ nhận đi cái tên trên bảng. Chuyện này là sự thật à? Cậu với Vệ Manh năm nay ở chung một phòng sao?
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.