Bạn Học Mềm Mại

Chương 5:

Lương Vân

18/04/2024

Trì Khâm cứ công khai ôm người như vậy lên đến tận tầng sáu, đẩy cửa phòng họp ngày hôm qua ra, Lâm Miên im lặng cảm nhận cái ôm ấm áp của nam sinh cùng hơi thở nóng bỏng đang phả lên đỉnh đầu mình.

“Sao mỗi lần gặp em, đều chật vật như vậy?”

Trì Khâm ngồi ở trên sô pha, lại không hề buông người ra, tư thế này là ôm kiểu công chúa, cho Lâm Miên ngồi trên đùi anh.

Lâm Miên bị âm thanh của anh kéo tinh thần trở lại, quần áo mùa hạ mỏng manh, vì động tác ngồi này của cô nên váy bị kéo lên một đoạn, cơ thể cô cùng làn da Trì Khâm chỉ cách chiếc quần áo đồng phục mỏng manh.

Mông chậm rãi dịch ra ngoài, cơ thể nóng bỏng của chàng trai làm cô hoảng sợ, giãy giụa định đứng lên, rồi lại bị cánh tay của Trì Khâm nhẹ nhàng kéo lại, lần nữa ngã về trên đùi anh.

Lâm Miên rũ mắt xuống, không chịu nhìn anh: “Anh có thể cho tôi xuống được không?”

Âm điệu mang theo vài phần cầu xin.

Hai người vừa đi lên tầng nên có đổ mồ hôi, mỗi khi nói chuyện cả hai gần đến mức hơi thở dường như hòa quyện lẫn nhau.

Trì Khâm ngửi thấy hương chanh thoang thoảng bắt đầu lan tỏa trong không khí, mang đến chút sảng khoái trong mùa hạ nóng bức.

Lòng bàn tay vốn đang ôm eo cô bất giác hơi siết lại, sau đó không làm khó cô nữa, buông lỏng sức lực trên cánh tay, người có dáng vẻ đao to búa lớn tựa vào trên sô pha.

Anh nhìn cô gái rời đi trên người mình, chân tay luống cuống đứng ở trước mặt, hai chân cô trắng nõn thon gầy còn rất thẳng, lộ ra dưới gấu váy muốn làm người ta véo vào lớp da thịt mềm mại.

Ngón tay vừa ôm nữ sinh có chút ngứa ngáy.

“Áo đồng phục sẽ giặt sạch rồi trả cho anh sau, được chứ?”

Tầm mắt Lâm Miên dừng ở chiếc áo khoác đang đặt bên cạnh anh trên sô pha.



Trì Khâm nhướng mày, ý định trêu đùa: “Mấy ngày nữa trời lạnh, không có áo khoác sẽ bị cóng mất.”

“Anh không có áo khác sao?” Lâm Miên nghĩ đến mấy ngày nay Giang Thành rực rỡ ánh nắng mặt trời, cảm thấy người này đang cố ý tìm việc, nhỏ giọng phản bác.

“Trong nhà nghèo, đúng là không có.”

Giọng nói Trì Khâm rơi xuống, giống như lại nghĩ đến gì đó:

“Nếu em muốn bồi thường cho tôi, cũng không phải là không được.”

Lâm Miên nghe thấy ngữ điệu vừa nói vừa cười của anh, cảnh giác lùi về sau một bước.

Trì Khâm nhìn động tác này của cô, ý cười càng sâu, từ trên sô pha đứng lên hai bước đến trước mặt Lâm Miên:

“Sợ cái gì.”

Tuy nhiên, khi cơ thể anh đến gần, một cảm giác áp bức đè ép khiến Lâm Miên phải dựa vào bàn hội nghị, mép bàn bằng gỗ khiến eo cô hơi đau, cô vừa giơ tay lên đã bị chàng trai nhanh tay nhanh nắm lấy.

Xương ngón tay thon dài, mu bàn tay tràn đầy gân xanh rõ ràng, nắm cổ tay Lâm Miên áp xuống, ấn lên mặt bàn, anh cúi đầu mang theo khí thế làm người ta phải thuần phục.

“Đền bù rất đơn giản.”

Biểu tình trên mặt Trì Khâm ra vẻ nhất định phải được, cùng khí thế đến gần, ngũ quan sắc bén phóng đại trước mặt Lâm Miên, chiếc mũi vừa cao vừa thẳng lướt qua da thịt mềm mại trên mặt.

Còn có…. nguy hiểm.

Vào một giây cuối cùng chàng trai đến gần, Lâm Miên đột nhiên quay đầu đi.



Nụ hôn bất cẩn này rơi xuống một bên mặt Lâm Miên, khiến toàn thân cô run rẩy.

Bên ngoài tiếng nhạc thể dục đã ngừng, khu lớp học bắt đầu trở nên ầm ĩ, giống như nhắc nhở cô trò khôi hài này nên kết thúc rồi.

Lâm Miên bị áp chế có chút hoảng hốt, cuối cùng trừng mắt nhìn người mà mình nên tránh xa này: “Anh đứng lên.”

Tiếng nói mềm mại, giọng mũi mang theo muốn người thương tiếc.

“Chúng ta có thể bàn lại điều kiện.”

Âm thanh Trì Khâm trầm khàn, nắm bóp eo nhỏ của nữ sinh, nhấc người lên đặt ở trên bàn, vừa vặn nhìn thẳng đối diện với anh.

Lâm Miên giãy giụa không có kết quả, hai tay đẩy đẩy anh ra, không nói nặng nhẹ.

Lại bị bàn tay rộng của chàng trai đặt ở sau lưng, cả người bị ép tiến về phía trước, dán ở trước ngực Trì Khâm, vì giãy giụa nên sinh ra cơn cọ sát rất nhẹ, tê dại từ ngực xuống dưới, cô phát hiện ra đồ lót cọ sát đang cảm giác được sự khác thường.

Cả người cô tựa như ruồi nhặng không đầu, muốn rời xa nhưng ngược lại bị khống chế dán thêm càng gần, nhìn ánh mắt đen nhánh của Trì Khâm, cả làn da đều cảm nhận được hơi thở nguy hiểm của anh, hốc mắt Lâm Miên bị bức ra nước mắt.

Nước mắt sắp chảy xuống ở trên má, bàn tay chàng trai dùng sức nắm lấy cằm cô, giữ cho không thể quay mặt đi.

Bắt cô đối diện với ánh mắt của anh.

Giây tiếp theo ——

Trên môi rơi xuống một nụ hôn nóng bỏng.

Trộn lẫn với mùi cay đắng trên người Trì Khâm …còn có hơi thở nóng ấm.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Bạn Học Mềm Mại

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook