Chương 28: Cứ thừa nhận đi, cậu động lòng rồi mà
Mộc Điềm
10/09/2019
Edit: Tà trốn việc ( ・"ω・")
Tuy Dịch Thuần không nói gì nhưng vẻ mặt đã đằng đằng sát khí, ánh mắt chặt chẽ khóa vào tay Lục Phóng đang nắm Trì Diệp.
Trì Diệp không biết lí do của cậu ta, cô chỉ không thích người khác can thiệp vào quyết định của mình.
"Buông tay ra."
Lục Phóng mím môi, yên lặng buông lỏng tay ra.
Cậu ta biết nếu bây giờ không buông tay, thì họ không thể nào làm bạn tốt nữa. Có thể Trì Diệp sẽ không bao giờ nói chuyện lại với cậu ta, cũng không còn phóng khoáng vỗ vai cậu ta, cười với cậu ta.
Bây giờ vẫn còn kịp.
Lục Phóng hơi cắn răng, khàn giọng nói: "Xin lỗi, tớ chỉ muốn chơi thêm một chút... Cậu có việc thì có đi đi, thứ hai gặp lại."
Cô nhanh chóng gật đầu, "Được, gặp lại sau."
Trên thực tế cô đã có lựa chọn rồi.
Lục Phóng đeo cặp xoay người rời đi.
Lúc này Trì Diệp mới xoay cổ lại cười với Dịch Thuần, "Bạn học nhỏ Dịch Thuần, cậu thật ra là đến tìm mình phải không?"
Dịch Thuần nhíu mày, "Không ôn thi à?"
"..."
Trì Diệp ngoan ngoãn đi theo Dịch Thuần về cửa hàng.
Vẫn là ánh đèn quen thuộc, băng ghế nhựa nhỏ quen thuộc, chỉ là một tuần không đến, có loại cảm giác như đang mơ.
Tâm trạng Dịch Thuần có vẻ không được tốt, vào trong rót một cốc nước uống hết một hơi.
"...Sao cậu không đến?"
Trì Diệp: "Cái gì cơ?"
Dịch Thuần không nhìn cô: "Sao không đến ôn thi? Một ngày là thầy cả đời là thầy, cậu..."
Trì Diệp trợn to hai mắt, sơ ý đốp lại một câu, "Cậu lại muốn nói cậu là bố tôi đấy à?"
Dịch Thuần: "..."
Ngoại trừ chuyện lúng tung ngày chủ nhật còn có một nguyên do nữa, đó là Trì Diệp đang suy nghĩ chuyện học trường nghệ thuật.
La Huệ lại gọi điện thoại đến, lần này sau khi bà tìm hiểu thêm, càng nói rõ ràng hơn.
"Điểm mỹ thuật tốt là được, điểm các môn văn hóa thấp chút cũng không sao. Dù sao làm tốt ba bài vẽ là được. Tiểu Diệp, không phải mẹ không tin con, mẹ chỉ không muốn con phải quá vất vả... Từ tiểu học con đã học karate, không chịu ngồi yên..."
Vất vả học hành à?
Đối với Trì Diệp mà nói, đáp án này là chắc chắn.
Cô không phải óc bã đậu, chỉ là bản tính không ham học. Cho dù có Dịch Thuần làm mồi câu, cô vẫn rất học miễn cưỡng như cũ.
Dựa theo tình huống thi cử hiện nay, học sinh như cô, hiển nhiên không thích hợp đi học.
Trước đây Trì Diệp cũng từng cân nhắc học trường thể thao, nhưng sau khi cô sơ ý bị tổn thương mắt cá chân trong lúc luyện tập, La Huệ liền không muốn cho cô luyện nữa.
Ban đầu là để phòng thân, sau khi học còn tự khiến mình bị thương, vậy sao mà được.
Mỹ thuật chính là con đường thứ hai La Huệ tìm vì cô.
Một tuần này, Trì Diệp vẫn đang suy nghĩ chuyện này.
Dịch Thuần thấy cô ngẩn người thì mím môi, lấy coca trong tủ lạnh đặt trước mặt cô.
Trì Diệp cười: "Cảm ơn nha."
Dừng một chút, cô híp mắt cười như hồ ly nhỏ, "Mình nói mà, không có ý với mình thì sao có thể săn sóc như thế, đúng là không dễ dàng!"
Đây chính là level khó ở mức vạn lý! Hiện tại còn chưa đến được đích nữa!
Dịch Thuần không quan tâm đến cô, lạnh mặt ngồi trên ghế salon.
Căng thẳng một hồi lâu, cậu mới hỏi: "Có chỗ nào không vui à?"
Một tuần này không giống tác phong của Trì Diệp. Ngay cả lần trước bị cậu đả kích, cô cũng không buông tha. Sau khi tự an ủi bản thân, cô lại tiếp tục đến khiến lòng Dịch Thuần vừa áy náy vừa hối hận. Lần đầu tiên ý thức được mình đã làm tổn thương người khác, không dám nói gì một hồi lâu.
Nhưng hôm nay cô có gì đó không đúng, vẫn cười cười như vậy nhưng Dịch Thuần cứ cảm thấy không đúng, tâm tình của cô không vui.
Trì Diệp cười, vốn chỉ muốn đùa một chút, đột nhiên cảm thấy không cười nổi nữa.
Cô gắng gượng ổn định vẻ mặt, cúi đầu, "Nào có..."
Mắt Dịch Thuần như một hồ nước sâu không thấy đáy, "Nói đi."
"..."
Cô thật sự rất mơ hồ.
Trì Diệp là một người rất hiểu đạo lý sống, mỗi cử chỉ hành động hàng ngày của cô đều là vì mục tiêu khả thi. Ví dụ như học karate để bảo vệ mẹ, ví dụ mỗi ngày đến đây để theo đuổi Dịch Thuần.
Hai chữ tương lai vừa to lớn vừa xa xôi, mãi đến năm mười sáu tuổi mới là lần đầu tiên cô suy nghĩ đến.
Dịch Thuần không ngờ đồ ngốc không tim không phổi cũng sẽ suy xét những việc này, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Không ngờ cậu có vẻ mặt này, Trì Diệp hiểu lầm.
Cô nở nụ cười tự giễu: "Đúng phải không? Cậu cũng cảm thấy mình làm gì cũng sai phải không? Thành tích hay tính cách đều không tốt..."
"Không phải!"
Cô chưa dứt lời, Dịch Thuần đã vội vàng ngắt lời cô.
Hai người cùng sửng sốt một chút.
Dịch Thuần rời mắt khỏi đôi mắt cô, khẽ ho một cái, "Tôi không cảm thấy thế đâu. Cậu... Cậu rất tốt, đừng tự ti."
"Thật ư? Mình đã bảo chắc chắn là cậu thích mình rồi còn gì..."
Nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của cô, Dịch Thuần ngiêm túc đáp: "Sau này cậu vẫn có thể làm con trai tôi."
"..."
Trì Diệp yên lặng siết chặt nắm đấm.
Uống một ngụm coca, ngăn lại sự kích động trong lòng. Cô kể chuyện thi trường nghệ thuật cho cậu: "Thực ra mình không nên tìm học bá như cậu để thương lượng. Nhưng dù sao bây giờ mình vẫn thích cậu, cảm thấy nên hỏi cậu. Bạn học nhỏ Dịch Thuần, sau này cậu muốn thi vào trường nào?"
Dịch Thuần không ngờ cô đã suy nghĩ chuyện này. Cậu dạy thêm Trì Diệp một thời gian, cảm thấy đầu óc cô vốn lanh lợi, không cần thiết phải thi vào trường nghệ thuật.
Nhưng bản thân cô đã quen học kém, ngộ nhỡ... Thực ra đây cũng có thể coi là một con đường lùi.
Dịch Thuần suy nghĩ một chút: "Cậu nghĩ thế nào?"
Trì Diệp cười, nghiêm túc nhìn cậu: "Sau này nghĩ gì chưa biết nữa, bây giờ thì chỉ nghĩ... Nếu cậu muốn vào trường top2, vậy mình sẽ cố gắng, bắt đầu chăm chỉ học hành từ kỳ nghỉ đông này. Nếu cậu muốn ở lại thành phố này, mình có thể tùy tiện chọn ba môn."
Dịch Thuần nắm chặt nắm tay.
"...Cậu để tôi suy nghĩ đã."
***
Hôm sau là Tết Nguyên Đán, trường học cho nghỉ ba ngày, không yêu cầu học bù.
Ngoại trừ ngày đầu tiên Trì Diệp bị Dịch Thuần kéo đến cửa hàng tán gẫu một chút, hai ngày sau đều không tới.
Năm mới chắc chắn phải ở nhà. Cô đã sớm đặt vé tàu điện ngầm tới chỗ La Huệ, ngây ngốc hai ngày trong bầu không khí ngột ngạt.
Qua năm mới là đến kỳ thi cuối kỳ căng thẳng.
Tâm tình Trì Diệp không tốt, cả người đều uể oải. Mỗi ngày gục xuống bàn ngủ bù, cũng không hay chạy ra ngoài.
Trong lớp đã có bạn hẹn học bù kỳ nghỉ đông, Phương Gia Di nhất định phải đi, Lê Vi cũng bị người nhà yêu cầu đi học bù, chỉ có mình Trì Diệp không có tin tức gì.
Nghĩ đến tình hình học tập gần đây của Trì Diệp, Lê Vi cẩn thận dò xét nói: "Diệp Tử, cậu muốn đi học bù với bọn tớ không? Ở nhà một mình cũng chán..."
Trì Diệp "Hả" một tiếng, nửa ngày sau mới phục hồi tinh thần, lắc đầu: "Không đi đâu, các cậu cứ đi đi."
Lê Vi còn chưa dứt lời, Phương Gia Di nhỏ giọng hỏi một câu: "Ờm... Cậu muốn học cùng Dịch Thuần hả?"
Trì Diệp khẽ cười, "Không phải, Trì ca của các cậu giống người trọng sắ khinh bạn lắm à?"
Lê Vi lập tức gật đầu: "Chứ còn gì nữa!"
Trì Diệp làm bộ tức giận trừng cô ấy, "Còn lâu nhá!"
...
Ngay cả Thẩm Lãng cũng phát hiện có điều không đúng, "Sao lâu rồi Tiểu Diệp Tử không đến nhỉ? Sắp thi cuối kỳ rồi phải không? Sao không thấy cậu đoán đề giúp con bé?"
Sắc mặt Dịch Thuần không tốt cho lắm, "Sao tôi biết được."
"Ô? Con bé thay lòng rồi à? Cũng phải, cả một học kỳ rồi, đúng là nên đổi người khác..."
"Thẩm Lãng."
"Ok ok ok, anh không nói nữa là được chứ gì."
Lúc sau, Dịch Thuần mới lạnh giọng nói: "Tạm thời tôi có thể giúp cô ấy đoán đề, nhưng thi đại học thì khác."
Cậu có một cảm giác hữu tâm vô lực(1) không nói ra được.
(1) Hữu tâm vô lực: Có lòng nhưng không có sức
Thẩm Lãng suy nghĩ một chút, "Thích rồi chứ gì."
Dịch Thuần: "..."
"Cậu không phải kiểu người sẽ vì một người không quan trọng mà lãng phí thời gian quý báu của bản thân. Hứng thú nhất thời cũng không thể kéo dài lâu như vậy. Dịch nhi, thừa nhận đi, cậu thích con bé rồi."
"..."
"Anh tin cậu chắc chắn không phải vì áy náy. Cậu không nói chân tướng ra vì cậu sợ cô bé ấy sẽ ghét cậu, hận cậu, nếu không cậu đã sớm nói sự thật, quỳ xuống xin lỗi luôn rồi. Được rồi, Tiểu Diệp Tử rất đáng yêu, thích con bé cũng là điều bình thường thôi."
Ánh mắt Dịch Thuần vô cùng đáng sợ.
Một lúc sau, cậu hời hợt đứng lên, để lại một câu nói "Ra cái vẻ biết tuốt" rồi xoay người rời đi.
Thẩm Lãng vui vẻ: "Cậu dám nghi ngờ anh Lãng hả? Anh đây là người "vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân"(2)! Xử nam nhỏ nhà cậu làm sao mà hiểu được hả!..."
(2) "vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân": đi qua vạn bụi hoa không một phiến lá dính thân, vô cùng đào hoa, vô số người tình – ý ám chỉ công tử lăng nhăng đào hoa, chưa từng thực lòng (chịu trách nhiệm) với ai.
Dịch Thuần đã đi xa khỏi cửa hàng rồi.
Tuy Dịch Thuần không nói gì nhưng vẻ mặt đã đằng đằng sát khí, ánh mắt chặt chẽ khóa vào tay Lục Phóng đang nắm Trì Diệp.
Trì Diệp không biết lí do của cậu ta, cô chỉ không thích người khác can thiệp vào quyết định của mình.
"Buông tay ra."
Lục Phóng mím môi, yên lặng buông lỏng tay ra.
Cậu ta biết nếu bây giờ không buông tay, thì họ không thể nào làm bạn tốt nữa. Có thể Trì Diệp sẽ không bao giờ nói chuyện lại với cậu ta, cũng không còn phóng khoáng vỗ vai cậu ta, cười với cậu ta.
Bây giờ vẫn còn kịp.
Lục Phóng hơi cắn răng, khàn giọng nói: "Xin lỗi, tớ chỉ muốn chơi thêm một chút... Cậu có việc thì có đi đi, thứ hai gặp lại."
Cô nhanh chóng gật đầu, "Được, gặp lại sau."
Trên thực tế cô đã có lựa chọn rồi.
Lục Phóng đeo cặp xoay người rời đi.
Lúc này Trì Diệp mới xoay cổ lại cười với Dịch Thuần, "Bạn học nhỏ Dịch Thuần, cậu thật ra là đến tìm mình phải không?"
Dịch Thuần nhíu mày, "Không ôn thi à?"
"..."
Trì Diệp ngoan ngoãn đi theo Dịch Thuần về cửa hàng.
Vẫn là ánh đèn quen thuộc, băng ghế nhựa nhỏ quen thuộc, chỉ là một tuần không đến, có loại cảm giác như đang mơ.
Tâm trạng Dịch Thuần có vẻ không được tốt, vào trong rót một cốc nước uống hết một hơi.
"...Sao cậu không đến?"
Trì Diệp: "Cái gì cơ?"
Dịch Thuần không nhìn cô: "Sao không đến ôn thi? Một ngày là thầy cả đời là thầy, cậu..."
Trì Diệp trợn to hai mắt, sơ ý đốp lại một câu, "Cậu lại muốn nói cậu là bố tôi đấy à?"
Dịch Thuần: "..."
Ngoại trừ chuyện lúng tung ngày chủ nhật còn có một nguyên do nữa, đó là Trì Diệp đang suy nghĩ chuyện học trường nghệ thuật.
La Huệ lại gọi điện thoại đến, lần này sau khi bà tìm hiểu thêm, càng nói rõ ràng hơn.
"Điểm mỹ thuật tốt là được, điểm các môn văn hóa thấp chút cũng không sao. Dù sao làm tốt ba bài vẽ là được. Tiểu Diệp, không phải mẹ không tin con, mẹ chỉ không muốn con phải quá vất vả... Từ tiểu học con đã học karate, không chịu ngồi yên..."
Vất vả học hành à?
Đối với Trì Diệp mà nói, đáp án này là chắc chắn.
Cô không phải óc bã đậu, chỉ là bản tính không ham học. Cho dù có Dịch Thuần làm mồi câu, cô vẫn rất học miễn cưỡng như cũ.
Dựa theo tình huống thi cử hiện nay, học sinh như cô, hiển nhiên không thích hợp đi học.
Trước đây Trì Diệp cũng từng cân nhắc học trường thể thao, nhưng sau khi cô sơ ý bị tổn thương mắt cá chân trong lúc luyện tập, La Huệ liền không muốn cho cô luyện nữa.
Ban đầu là để phòng thân, sau khi học còn tự khiến mình bị thương, vậy sao mà được.
Mỹ thuật chính là con đường thứ hai La Huệ tìm vì cô.
Một tuần này, Trì Diệp vẫn đang suy nghĩ chuyện này.
Dịch Thuần thấy cô ngẩn người thì mím môi, lấy coca trong tủ lạnh đặt trước mặt cô.
Trì Diệp cười: "Cảm ơn nha."
Dừng một chút, cô híp mắt cười như hồ ly nhỏ, "Mình nói mà, không có ý với mình thì sao có thể săn sóc như thế, đúng là không dễ dàng!"
Đây chính là level khó ở mức vạn lý! Hiện tại còn chưa đến được đích nữa!
Dịch Thuần không quan tâm đến cô, lạnh mặt ngồi trên ghế salon.
Căng thẳng một hồi lâu, cậu mới hỏi: "Có chỗ nào không vui à?"
Một tuần này không giống tác phong của Trì Diệp. Ngay cả lần trước bị cậu đả kích, cô cũng không buông tha. Sau khi tự an ủi bản thân, cô lại tiếp tục đến khiến lòng Dịch Thuần vừa áy náy vừa hối hận. Lần đầu tiên ý thức được mình đã làm tổn thương người khác, không dám nói gì một hồi lâu.
Nhưng hôm nay cô có gì đó không đúng, vẫn cười cười như vậy nhưng Dịch Thuần cứ cảm thấy không đúng, tâm tình của cô không vui.
Trì Diệp cười, vốn chỉ muốn đùa một chút, đột nhiên cảm thấy không cười nổi nữa.
Cô gắng gượng ổn định vẻ mặt, cúi đầu, "Nào có..."
Mắt Dịch Thuần như một hồ nước sâu không thấy đáy, "Nói đi."
"..."
Cô thật sự rất mơ hồ.
Trì Diệp là một người rất hiểu đạo lý sống, mỗi cử chỉ hành động hàng ngày của cô đều là vì mục tiêu khả thi. Ví dụ như học karate để bảo vệ mẹ, ví dụ mỗi ngày đến đây để theo đuổi Dịch Thuần.
Hai chữ tương lai vừa to lớn vừa xa xôi, mãi đến năm mười sáu tuổi mới là lần đầu tiên cô suy nghĩ đến.
Dịch Thuần không ngờ đồ ngốc không tim không phổi cũng sẽ suy xét những việc này, nhất thời sững sờ tại chỗ.
Không ngờ cậu có vẻ mặt này, Trì Diệp hiểu lầm.
Cô nở nụ cười tự giễu: "Đúng phải không? Cậu cũng cảm thấy mình làm gì cũng sai phải không? Thành tích hay tính cách đều không tốt..."
"Không phải!"
Cô chưa dứt lời, Dịch Thuần đã vội vàng ngắt lời cô.
Hai người cùng sửng sốt một chút.
Dịch Thuần rời mắt khỏi đôi mắt cô, khẽ ho một cái, "Tôi không cảm thấy thế đâu. Cậu... Cậu rất tốt, đừng tự ti."
"Thật ư? Mình đã bảo chắc chắn là cậu thích mình rồi còn gì..."
Nhìn vẻ mặt dương dương tự đắc của cô, Dịch Thuần ngiêm túc đáp: "Sau này cậu vẫn có thể làm con trai tôi."
"..."
Trì Diệp yên lặng siết chặt nắm đấm.
Uống một ngụm coca, ngăn lại sự kích động trong lòng. Cô kể chuyện thi trường nghệ thuật cho cậu: "Thực ra mình không nên tìm học bá như cậu để thương lượng. Nhưng dù sao bây giờ mình vẫn thích cậu, cảm thấy nên hỏi cậu. Bạn học nhỏ Dịch Thuần, sau này cậu muốn thi vào trường nào?"
Dịch Thuần không ngờ cô đã suy nghĩ chuyện này. Cậu dạy thêm Trì Diệp một thời gian, cảm thấy đầu óc cô vốn lanh lợi, không cần thiết phải thi vào trường nghệ thuật.
Nhưng bản thân cô đã quen học kém, ngộ nhỡ... Thực ra đây cũng có thể coi là một con đường lùi.
Dịch Thuần suy nghĩ một chút: "Cậu nghĩ thế nào?"
Trì Diệp cười, nghiêm túc nhìn cậu: "Sau này nghĩ gì chưa biết nữa, bây giờ thì chỉ nghĩ... Nếu cậu muốn vào trường top2, vậy mình sẽ cố gắng, bắt đầu chăm chỉ học hành từ kỳ nghỉ đông này. Nếu cậu muốn ở lại thành phố này, mình có thể tùy tiện chọn ba môn."
Dịch Thuần nắm chặt nắm tay.
"...Cậu để tôi suy nghĩ đã."
***
Hôm sau là Tết Nguyên Đán, trường học cho nghỉ ba ngày, không yêu cầu học bù.
Ngoại trừ ngày đầu tiên Trì Diệp bị Dịch Thuần kéo đến cửa hàng tán gẫu một chút, hai ngày sau đều không tới.
Năm mới chắc chắn phải ở nhà. Cô đã sớm đặt vé tàu điện ngầm tới chỗ La Huệ, ngây ngốc hai ngày trong bầu không khí ngột ngạt.
Qua năm mới là đến kỳ thi cuối kỳ căng thẳng.
Tâm tình Trì Diệp không tốt, cả người đều uể oải. Mỗi ngày gục xuống bàn ngủ bù, cũng không hay chạy ra ngoài.
Trong lớp đã có bạn hẹn học bù kỳ nghỉ đông, Phương Gia Di nhất định phải đi, Lê Vi cũng bị người nhà yêu cầu đi học bù, chỉ có mình Trì Diệp không có tin tức gì.
Nghĩ đến tình hình học tập gần đây của Trì Diệp, Lê Vi cẩn thận dò xét nói: "Diệp Tử, cậu muốn đi học bù với bọn tớ không? Ở nhà một mình cũng chán..."
Trì Diệp "Hả" một tiếng, nửa ngày sau mới phục hồi tinh thần, lắc đầu: "Không đi đâu, các cậu cứ đi đi."
Lê Vi còn chưa dứt lời, Phương Gia Di nhỏ giọng hỏi một câu: "Ờm... Cậu muốn học cùng Dịch Thuần hả?"
Trì Diệp khẽ cười, "Không phải, Trì ca của các cậu giống người trọng sắ khinh bạn lắm à?"
Lê Vi lập tức gật đầu: "Chứ còn gì nữa!"
Trì Diệp làm bộ tức giận trừng cô ấy, "Còn lâu nhá!"
...
Ngay cả Thẩm Lãng cũng phát hiện có điều không đúng, "Sao lâu rồi Tiểu Diệp Tử không đến nhỉ? Sắp thi cuối kỳ rồi phải không? Sao không thấy cậu đoán đề giúp con bé?"
Sắc mặt Dịch Thuần không tốt cho lắm, "Sao tôi biết được."
"Ô? Con bé thay lòng rồi à? Cũng phải, cả một học kỳ rồi, đúng là nên đổi người khác..."
"Thẩm Lãng."
"Ok ok ok, anh không nói nữa là được chứ gì."
Lúc sau, Dịch Thuần mới lạnh giọng nói: "Tạm thời tôi có thể giúp cô ấy đoán đề, nhưng thi đại học thì khác."
Cậu có một cảm giác hữu tâm vô lực(1) không nói ra được.
(1) Hữu tâm vô lực: Có lòng nhưng không có sức
Thẩm Lãng suy nghĩ một chút, "Thích rồi chứ gì."
Dịch Thuần: "..."
"Cậu không phải kiểu người sẽ vì một người không quan trọng mà lãng phí thời gian quý báu của bản thân. Hứng thú nhất thời cũng không thể kéo dài lâu như vậy. Dịch nhi, thừa nhận đi, cậu thích con bé rồi."
"..."
"Anh tin cậu chắc chắn không phải vì áy náy. Cậu không nói chân tướng ra vì cậu sợ cô bé ấy sẽ ghét cậu, hận cậu, nếu không cậu đã sớm nói sự thật, quỳ xuống xin lỗi luôn rồi. Được rồi, Tiểu Diệp Tử rất đáng yêu, thích con bé cũng là điều bình thường thôi."
Ánh mắt Dịch Thuần vô cùng đáng sợ.
Một lúc sau, cậu hời hợt đứng lên, để lại một câu nói "Ra cái vẻ biết tuốt" rồi xoay người rời đi.
Thẩm Lãng vui vẻ: "Cậu dám nghi ngờ anh Lãng hả? Anh đây là người "vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân"(2)! Xử nam nhỏ nhà cậu làm sao mà hiểu được hả!..."
(2) "vạn hoa tùng trung quá, phiến diệp bất triêm thân": đi qua vạn bụi hoa không một phiến lá dính thân, vô cùng đào hoa, vô số người tình – ý ám chỉ công tử lăng nhăng đào hoa, chưa từng thực lòng (chịu trách nhiệm) với ai.
Dịch Thuần đã đi xa khỏi cửa hàng rồi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.