Chương 66: Gặp người lớn
Mộc Điềm
07/02/2020
Edit: Tà chơi game-ing~
Giải quyết vấn đề ngày xưa tồn đọng, Dịch Thuần thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian nghỉ đông chỉ có 40 ngày, còn phải về trường sớm, hai người đều rất quý trọng thời gian có thể ở bên nhau. Sinh nhật lần này của Trì Diệp vừa vặn xen giữa kỳ nghỉ đông, kế hoạch lần nữa đến đảo nhỏ ngắm mặt trời mọc cuối cùng cũng coi như có thể tiến hành.
Lần này Dịch Thuần dự định tự mình lái xe đi, từ sớm mua một đống đồ du lịch quãng đường ngắn, đặt ở ghế sau xe.
Trì Diệp ngồi cạnh ghế lái, quay đầu lại nghiên cứu một lúc, hơi kinh ngạc, "Anh mua nhiều quà như vậy để làm gì thế?"
Đồ ăn vặt, quần áo các loại thì thôi, Dịch Thuần còn đặt hai hộp thuốc lớn, hộp to được gói lại đẹp đẽ, bao gói hộp to và hộp nhỏ, hẳn là nhân sâm.
Chẳng lẽ muốn ăn nhân sâm trên đường để nâng cao tinh thần à?
Tưởng tượng một chút ra hình ảnh kia, Trì Diệp bị chính đại não mình chọc cười.
Thế nhưng rất nhanh sau đó cô không cười nổi nữa.
Vẻ mặt Dịch Thuần rất nghiêm túc, giọng điệu cũng vậy, "Trì Diệp, theo anh về nhà gặp bố mẹ đi."
"..."
Nửa ngày sau Trì Diệp không nói gì, nhưng Dịch Thuần nhìn cô chằm chằm không tha.
Cô đầu hàng, điên cuồng lắc đầu, "Không, không được đi..."
Dịch Thuần hỏi: "Tại sao?"
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao cái gì mà tại sao?
Trì Diệp cười gượng một tiếng, "Ừm... Thời gian này... Em cảm thấy quá vội, vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt..."
"Không vội, chúng ta lái xe, trải qua 3 ngày sinh nhật cùng em, lúc quay về thì đi một chút thôi. Có 3 ngày để em chuẩn bị rồi đấy." Dịch Thuần ngừng một chút, cười nói, "Hơn nữa cũng sắp sang năm mới, coi như chúc Tết là được, em đừng cảm thấy áp lực trong lòng."
Có thể không thấy áp lực trong lòng hay sao?!
Trì Diệp cuống đến nỗi lông mày sắp xoắn thành một chỗ, luôn nghĩ mãi tìm từ, muốn Dịch Thuần từ bỏ ý nghĩ đi.
Cuối cùng Dịch Thuần hơi không kiên nhẫn, nắm cằm cô, hôn đến khi thở dốc mới nhướn mi, làm bộ cả giận nói: "Em không muốn sao? Trì Diệp, em không muốn cho anh một danh phận ư?"
"..."
Trì Diệp bị nam sắc hạ gục, yên lặng mà ngậm miệng.
Dịch Thuần thấy vẻ mặt cô, khẽ cười một tiếng, "Không có ý gì khác, không phải muốn "bi" (nguyên gốc) em, chỉ là mẹ anh sau khi nghe nói thì muốn gặp em thôi, ăn một bữa cơm đơn giản."
Lại đơn giản, đơn giản tới mức nào?
Dịch Thuần càng nói vậy, Trì Diệp càng căng thẳng, ngay cả lúc chạy đi ngắm mặt trời mọc cũng suy nghĩ chuyện này.
Hiếm khi có chuyện khiến Trì ca sợ hãi, thế nhưng trong cái "hiếm khi" này đương nhiên bao gồm cả đi gặp người lớn nhà bạn trai.
Cô mới chỉ 19 tuổi thôi đó! Thời gian đại học đẹp như hoa mới chỉ bắt đầu, vẫn còn là một thiếu nữ, đã phải đi gặp người lớn rồi!
Làm sao có thể không lo lắng được!
Dịch Thuần có chút buồn cười, xoa mặt cô, "Này, em còn như vậy, anh muốn vứt em xuống biển lắm rồi đó!"
Thuyền nhỏ trôi nổi trên mặt biển rộng mênh mông vô bờ, bên cạnh còn có cá heo nhảy tới nhảy lui, nhìn có vẻ lãng mạn nhưng trên thực tế là có chút khủng bố.
Trì Diệp nhìn cậu mới cái, "Anh có tin em ban cho anh một đạp để ngã xuống không?"
"..."
Dịch Thuần không đấu võ mồm cùng cô, trực tiếp ôm mặt cô hôn, môi cô chỉ thoa một lớp son mỏng bị anh hôn không còn chút gì.
Lần này tự chú Từ đưa họ ra biển, tuy hai người ở phía sau boong tàu, chú Từ ở trong buồng lái, nhưng xuyên qua lớp kính trong suốt, căn bản cũng có thể nhìn thấy hai thanh niên đang sán vào nhau.
Tròn một năm quay lại, hai người đã lên đại học, cũng không cần trốn tránh.
Ngày hôm qua bọn họ cũng đề cập tới hành trình hôm nay, chú Từ nghe được, thấy hai người phía sau chim chuột, liền trêu nói: "Dịch Nhi, cháu định dẫn cô dâu nhỏ về hả?"
Eo Dịch Thuần bị Trì Diệp véo mấy lần, hít vào một hơi, nghi là sẽ để lại vết bầm xanh tím mất rồi.
Nhưng mà tâm trạng cậu rất tốt, "Đúng ạ, lát nữa buổi trưa sẽ đi."
"Cháu đi kiểu gì?"
"Cháu đỗ xe ở trên đảo, lúc đó sẽ tự lái xe đi."
Chú Từ gật đầu, "Gửi lời hỏi thăm đến ông già nhà cháu giùm chú, tiện thể nói với ông ta, cô bé này lão Từ đã nhìn qua, rất tốt, để ông ta yên tâm đi!"
Trì Diệp đỏ mặt như tôm luộc.
Gần như có thể so với mặt trời màu đó vừa ló lên.
***
Ôm tâm trạng vò đã mẻ còn sứt, Trì Diệp bình tĩnh lại, thật sự đi cùng Trì Diệp về nhà.
Thật ra cũng không tính là nhà, chỉ là nơi ở tạm của bố mẹ Dịch Thuần trên hòn đảo nhỏ, phía trước là cửa hàng, đằng sau là ngôi nhà vườn 5 tầng, tu sửa rất khác biệt, nghe nói mùa đông khách có thể để hai tầng dưới làm phòng trọ, hoặc là chiêu đãi vài người bạn đến du lịch.
Bố mẹ cậu đều ở hai tầng trên cùng nhà vườn, tầng ba là dì giúp việc, tài xế trong nhà ở tầng 3, người làm và người đánh cá ở tầng trệt phía sau.
Bây giờ Trì Diệp mới xem như nhận thức được tài lực nhà Dịch Thuần.
Thẩm Lãng nói "trùm hải sản" quả không ngoa, cái bảng hiệu treo bên ngoài cửa hàng kia, ngay cả Trì Diệp không thích ăn hải sản cũng nghe nói qua.
Cô dừng ở cửa một chút.
Dịch Thuần mang quà trên tay, không nắm tay cô, nhưng cảm giác được cô đang lưỡng lự.
"Sao vậy?"
Trì Diệp nhíu mày, "Vậy em xem như là gả vào nhà giàu hả? Có khi nào bố mẹ anh sẽ ném một tấm thẻ để chúng ta chia tay không?"
"..."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dịch Thuần đổi túi quà tặng sang một bên, để trống một tay búng lên trán cô, "Ôi xin lỗi nha, nhà hộ nghèo, có lẽ phải khiến em thất vọng rồi."
Trì Diệp cũng câm nín.
Nhưng trò đùa này khiến cô nhẹ nhõm hơn không ít, đến khi mẹ Dịch Thuần đi ra, cô duy trì lễ phép chào hỏi.
Mẹ Dịch Thuần nhìn có vẻ rất trẻ, giọng điệu cũng coi như dịu dàng.
Bà đánh giá Trì Diệp từ trên xuống dưới một lượt, cười cười, "Là Tiểu Diệp nhỉ? Con đã lớn vậy rồi... Lần trước thấy con, con mới chỉ cao có chừng này."
Tiện khua tay minh họa, "Sau đó khóc lóc chạy tới... Những năm này con có khỏe không?"
Trì Diệp cúi gập 90 độ, "Bác gái, đã nhiều năm rồi không có cơ hội nói xin lỗi bác."
"Cảm ơn bác."
Mẹ Dịch Thuần nở nụ cười, "Cảm ơn Dịch Thuần là được rồi. Mà cũng không có gì hay mà cảm ơn, nó cứu vợ nó, đây là điều hiển nhiên."
Trong vòng một ngày, mặt Trì Diệp lại đỏ cực mạnh lần 2.
...
Bố mẹ Dịch Thuần đểu rất dễ ở chung. Nói là ở chung, thực ra quan hệ với Dịch Thuần khá lạnh nhạt, có cảm giác tương kính như tân*, vô cùng khách khí, không có chút thân thiết nào.
(*) tôn trọng nhau như khách
Quả nhiên đúng như cậu nói, từ nhỏ sống một mình, bố mẹ đều không ở bên.
Trì Diệp đột nhiên đau lòng cho bạn học nhỏ Dịch Thuần.
Mong muốn gia đình ấm áp cỡ nào, muốn bố mẹ quan tâm yêu thương cỡ nào mới có thể dùng phương pháp trốn nhà rời đi khiến người ta chú ý đây.
Rõ ràng là Dịch Thuần tốt như vậy.
Trên bàn cơm, cô cắn chặt môi, đột nhiên đưa tay, nắm chặt tay Dịch Thuần dưới gầm bàn.
Dịch Thuần chỉ hơi sửng sốt một chút, lập tức nắm lại tay cô.
Hai phụ huynh đều không nói gì, Dịch Thuần nhéo mu bàn tay cô một cái, dùng khẩu hình nói: "Sao vậy?"
Trì Diệp lắc đầu.
Sự đau lòng của cô đều thể hiện ra trong mắt.
Dịch Thuần thông minh lại là thiếu niên hiểu chuyện, gần như chỉ hơi đoán đã biết cô đang suy nghĩ gì.
Cậu cười không ra tiếng.
Tuy không muốn phô thảm thương thu đồng tình, nhưng Trì Diệp lo lắng cho cậu như vậy, thực sự là khiến người ta vui lòng. Dịch Thuần cũng da mặt dày một hồi, kiên quyết nhận sự dịu dàng và thương tiếc của cô.
Lúc lái xe trở về, Trì Diệp ngồi cạnh ghế lái im lặng hồi lâu, đột nhiên ông nói gà bà nói vịt hỏi: "Tại sao anh không chơi tennis nữa?"
Dịch Thuần không ngờ cô chợt hỏi chuyện này.
"Trước đó anh đã nói rồi mà, là vì ông nội anh..."
"Không còn gì khác ư?"
Trì Diệp cũng là bỗng nghĩ tới chuyện này.
Cô cũng không ngốc, đến nhà Dịch Thuần ăn cơm, đại khái cũng đoán ra được tình huống cuộc sống tuổi ấu thơ của Dịch Thuần, chắc chắn là đứa nhỏ đáng thương lẻ loi cô đơn.
Nói như vậy, nhân vật ông nội của Dịch Thuần... Ông ấy hẳn có trọng lượng rất nặng trong lòng cậu, hoặc là người bầu bạn cùng cậu lớn lên.
Nếu là ông nội dạy tennis, tại sao đột nhiên lại không chơi nữa?
Dịch Thuần mím môi.
"...Ngày anh trốn nhà đi, người trong nhà báo cho ông nội trước. Lúc đó sức khỏe ông nội anh không tốt, nghe tin này lập tức bị nhồi máu não."
Trì Diệp há miệng.
Một lúc lâu, cô mới vỗ vai Dịch Thuần, "Dịch Thuần..."
Trên mặt Dịch Thuần không có biểu cảm gì, nhưng giọng điệu trầm trọng, "Vì vậy, chuyện này khiến anh không bao giờ quên được."
Hối hận với ông nội và áy náy với bé gái đan xen khiến Dịch Thuần chôn giấu chuyện này trong lòng, nhưng cậu không muốn nói với bố mẹ, cho nên mới vẫn lén tìm Tiểu Diệp Tử kia.
Cậu vẫn không nghĩ ra, tại sao lúc đó lại nóng đầu rời nhà trốn đi?
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đã từng có cảm giác hối hận đến nỗi muốn chết đi.
...
Trì Diệp không biết phải an ủi như thế nào, cô biết là an ủi thế nào cũng không đủ.
Một điều bất trắc thay đổi cuộc sống của hai người, hoặc là thay đổi cuộc đời của nhiều người. Bởi vì sự thay đổi này "bất ngờ" càng khiến người ta phẫn nộ.
Cô muốn ôm anh trai nhỏ mười tuổi kia, cũng muốn để anh trai nhỏ mười tuổi ôm mình.
"Bạn học nhỏ Dịch Thuần."
"Hả?"
"Sau này em sẽ bảo vệ anh."
Giống như cô bảo vệ mẹ mình.
Trì · đại ca · Diệp thành kính thêm tên Dịch Thuần vào danh sách chăm sóc của mình.
Dịch Thuần bị sự chân thành hài hước của cô chọc cười.
"Được nha, vậy anh sẽ đảm nhận nhiệm vụ đẹp như hoa, những chuyện khác đều giao cho em hết."
Trì Diệp ra sức gật đầu, "Được! Chắc chắn rồi!"
(1) Những ngôi nhà kiểu vườn còn được gọi là những ngôi nhà kiểu phương Tây hay những ngôi nhà nhỏ phương Tây, nghĩa là những biệt thự sân vườn. Nói chung, nó là một ngôi nhà gỗ một gia đình hoặc một tòa nhà nhỏ hai hoặc ba tầng với một sân vườn và nhà để xe.
Giải quyết vấn đề ngày xưa tồn đọng, Dịch Thuần thở phào nhẹ nhõm.
Thời gian nghỉ đông chỉ có 40 ngày, còn phải về trường sớm, hai người đều rất quý trọng thời gian có thể ở bên nhau. Sinh nhật lần này của Trì Diệp vừa vặn xen giữa kỳ nghỉ đông, kế hoạch lần nữa đến đảo nhỏ ngắm mặt trời mọc cuối cùng cũng coi như có thể tiến hành.
Lần này Dịch Thuần dự định tự mình lái xe đi, từ sớm mua một đống đồ du lịch quãng đường ngắn, đặt ở ghế sau xe.
Trì Diệp ngồi cạnh ghế lái, quay đầu lại nghiên cứu một lúc, hơi kinh ngạc, "Anh mua nhiều quà như vậy để làm gì thế?"
Đồ ăn vặt, quần áo các loại thì thôi, Dịch Thuần còn đặt hai hộp thuốc lớn, hộp to được gói lại đẹp đẽ, bao gói hộp to và hộp nhỏ, hẳn là nhân sâm.
Chẳng lẽ muốn ăn nhân sâm trên đường để nâng cao tinh thần à?
Tưởng tượng một chút ra hình ảnh kia, Trì Diệp bị chính đại não mình chọc cười.
Thế nhưng rất nhanh sau đó cô không cười nổi nữa.
Vẻ mặt Dịch Thuần rất nghiêm túc, giọng điệu cũng vậy, "Trì Diệp, theo anh về nhà gặp bố mẹ đi."
"..."
Nửa ngày sau Trì Diệp không nói gì, nhưng Dịch Thuần nhìn cô chằm chằm không tha.
Cô đầu hàng, điên cuồng lắc đầu, "Không, không được đi..."
Dịch Thuần hỏi: "Tại sao?"
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Tại sao cái gì mà tại sao?
Trì Diệp cười gượng một tiếng, "Ừm... Thời gian này... Em cảm thấy quá vội, vẫn chưa chuẩn bị tâm lý thật tốt..."
"Không vội, chúng ta lái xe, trải qua 3 ngày sinh nhật cùng em, lúc quay về thì đi một chút thôi. Có 3 ngày để em chuẩn bị rồi đấy." Dịch Thuần ngừng một chút, cười nói, "Hơn nữa cũng sắp sang năm mới, coi như chúc Tết là được, em đừng cảm thấy áp lực trong lòng."
Có thể không thấy áp lực trong lòng hay sao?!
Trì Diệp cuống đến nỗi lông mày sắp xoắn thành một chỗ, luôn nghĩ mãi tìm từ, muốn Dịch Thuần từ bỏ ý nghĩ đi.
Cuối cùng Dịch Thuần hơi không kiên nhẫn, nắm cằm cô, hôn đến khi thở dốc mới nhướn mi, làm bộ cả giận nói: "Em không muốn sao? Trì Diệp, em không muốn cho anh một danh phận ư?"
"..."
Trì Diệp bị nam sắc hạ gục, yên lặng mà ngậm miệng.
Dịch Thuần thấy vẻ mặt cô, khẽ cười một tiếng, "Không có ý gì khác, không phải muốn "bi" (nguyên gốc) em, chỉ là mẹ anh sau khi nghe nói thì muốn gặp em thôi, ăn một bữa cơm đơn giản."
Lại đơn giản, đơn giản tới mức nào?
Dịch Thuần càng nói vậy, Trì Diệp càng căng thẳng, ngay cả lúc chạy đi ngắm mặt trời mọc cũng suy nghĩ chuyện này.
Hiếm khi có chuyện khiến Trì ca sợ hãi, thế nhưng trong cái "hiếm khi" này đương nhiên bao gồm cả đi gặp người lớn nhà bạn trai.
Cô mới chỉ 19 tuổi thôi đó! Thời gian đại học đẹp như hoa mới chỉ bắt đầu, vẫn còn là một thiếu nữ, đã phải đi gặp người lớn rồi!
Làm sao có thể không lo lắng được!
Dịch Thuần có chút buồn cười, xoa mặt cô, "Này, em còn như vậy, anh muốn vứt em xuống biển lắm rồi đó!"
Thuyền nhỏ trôi nổi trên mặt biển rộng mênh mông vô bờ, bên cạnh còn có cá heo nhảy tới nhảy lui, nhìn có vẻ lãng mạn nhưng trên thực tế là có chút khủng bố.
Trì Diệp nhìn cậu mới cái, "Anh có tin em ban cho anh một đạp để ngã xuống không?"
"..."
Dịch Thuần không đấu võ mồm cùng cô, trực tiếp ôm mặt cô hôn, môi cô chỉ thoa một lớp son mỏng bị anh hôn không còn chút gì.
Lần này tự chú Từ đưa họ ra biển, tuy hai người ở phía sau boong tàu, chú Từ ở trong buồng lái, nhưng xuyên qua lớp kính trong suốt, căn bản cũng có thể nhìn thấy hai thanh niên đang sán vào nhau.
Tròn một năm quay lại, hai người đã lên đại học, cũng không cần trốn tránh.
Ngày hôm qua bọn họ cũng đề cập tới hành trình hôm nay, chú Từ nghe được, thấy hai người phía sau chim chuột, liền trêu nói: "Dịch Nhi, cháu định dẫn cô dâu nhỏ về hả?"
Eo Dịch Thuần bị Trì Diệp véo mấy lần, hít vào một hơi, nghi là sẽ để lại vết bầm xanh tím mất rồi.
Nhưng mà tâm trạng cậu rất tốt, "Đúng ạ, lát nữa buổi trưa sẽ đi."
"Cháu đi kiểu gì?"
"Cháu đỗ xe ở trên đảo, lúc đó sẽ tự lái xe đi."
Chú Từ gật đầu, "Gửi lời hỏi thăm đến ông già nhà cháu giùm chú, tiện thể nói với ông ta, cô bé này lão Từ đã nhìn qua, rất tốt, để ông ta yên tâm đi!"
Trì Diệp đỏ mặt như tôm luộc.
Gần như có thể so với mặt trời màu đó vừa ló lên.
***
Ôm tâm trạng vò đã mẻ còn sứt, Trì Diệp bình tĩnh lại, thật sự đi cùng Trì Diệp về nhà.
Thật ra cũng không tính là nhà, chỉ là nơi ở tạm của bố mẹ Dịch Thuần trên hòn đảo nhỏ, phía trước là cửa hàng, đằng sau là ngôi nhà vườn 5 tầng, tu sửa rất khác biệt, nghe nói mùa đông khách có thể để hai tầng dưới làm phòng trọ, hoặc là chiêu đãi vài người bạn đến du lịch.
Bố mẹ cậu đều ở hai tầng trên cùng nhà vườn, tầng ba là dì giúp việc, tài xế trong nhà ở tầng 3, người làm và người đánh cá ở tầng trệt phía sau.
Bây giờ Trì Diệp mới xem như nhận thức được tài lực nhà Dịch Thuần.
Thẩm Lãng nói "trùm hải sản" quả không ngoa, cái bảng hiệu treo bên ngoài cửa hàng kia, ngay cả Trì Diệp không thích ăn hải sản cũng nghe nói qua.
Cô dừng ở cửa một chút.
Dịch Thuần mang quà trên tay, không nắm tay cô, nhưng cảm giác được cô đang lưỡng lự.
"Sao vậy?"
Trì Diệp nhíu mày, "Vậy em xem như là gả vào nhà giàu hả? Có khi nào bố mẹ anh sẽ ném một tấm thẻ để chúng ta chia tay không?"
"..."
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Dịch Thuần đổi túi quà tặng sang một bên, để trống một tay búng lên trán cô, "Ôi xin lỗi nha, nhà hộ nghèo, có lẽ phải khiến em thất vọng rồi."
Trì Diệp cũng câm nín.
Nhưng trò đùa này khiến cô nhẹ nhõm hơn không ít, đến khi mẹ Dịch Thuần đi ra, cô duy trì lễ phép chào hỏi.
Mẹ Dịch Thuần nhìn có vẻ rất trẻ, giọng điệu cũng coi như dịu dàng.
Bà đánh giá Trì Diệp từ trên xuống dưới một lượt, cười cười, "Là Tiểu Diệp nhỉ? Con đã lớn vậy rồi... Lần trước thấy con, con mới chỉ cao có chừng này."
Tiện khua tay minh họa, "Sau đó khóc lóc chạy tới... Những năm này con có khỏe không?"
Trì Diệp cúi gập 90 độ, "Bác gái, đã nhiều năm rồi không có cơ hội nói xin lỗi bác."
"Cảm ơn bác."
Mẹ Dịch Thuần nở nụ cười, "Cảm ơn Dịch Thuần là được rồi. Mà cũng không có gì hay mà cảm ơn, nó cứu vợ nó, đây là điều hiển nhiên."
Trong vòng một ngày, mặt Trì Diệp lại đỏ cực mạnh lần 2.
...
Bố mẹ Dịch Thuần đểu rất dễ ở chung. Nói là ở chung, thực ra quan hệ với Dịch Thuần khá lạnh nhạt, có cảm giác tương kính như tân*, vô cùng khách khí, không có chút thân thiết nào.
(*) tôn trọng nhau như khách
Quả nhiên đúng như cậu nói, từ nhỏ sống một mình, bố mẹ đều không ở bên.
Trì Diệp đột nhiên đau lòng cho bạn học nhỏ Dịch Thuần.
Mong muốn gia đình ấm áp cỡ nào, muốn bố mẹ quan tâm yêu thương cỡ nào mới có thể dùng phương pháp trốn nhà rời đi khiến người ta chú ý đây.
Rõ ràng là Dịch Thuần tốt như vậy.
Trên bàn cơm, cô cắn chặt môi, đột nhiên đưa tay, nắm chặt tay Dịch Thuần dưới gầm bàn.
Dịch Thuần chỉ hơi sửng sốt một chút, lập tức nắm lại tay cô.
Hai phụ huynh đều không nói gì, Dịch Thuần nhéo mu bàn tay cô một cái, dùng khẩu hình nói: "Sao vậy?"
Trì Diệp lắc đầu.
Sự đau lòng của cô đều thể hiện ra trong mắt.
Dịch Thuần thông minh lại là thiếu niên hiểu chuyện, gần như chỉ hơi đoán đã biết cô đang suy nghĩ gì.
Cậu cười không ra tiếng.
Tuy không muốn phô thảm thương thu đồng tình, nhưng Trì Diệp lo lắng cho cậu như vậy, thực sự là khiến người ta vui lòng. Dịch Thuần cũng da mặt dày một hồi, kiên quyết nhận sự dịu dàng và thương tiếc của cô.
Lúc lái xe trở về, Trì Diệp ngồi cạnh ghế lái im lặng hồi lâu, đột nhiên ông nói gà bà nói vịt hỏi: "Tại sao anh không chơi tennis nữa?"
Dịch Thuần không ngờ cô chợt hỏi chuyện này.
"Trước đó anh đã nói rồi mà, là vì ông nội anh..."
"Không còn gì khác ư?"
Trì Diệp cũng là bỗng nghĩ tới chuyện này.
Cô cũng không ngốc, đến nhà Dịch Thuần ăn cơm, đại khái cũng đoán ra được tình huống cuộc sống tuổi ấu thơ của Dịch Thuần, chắc chắn là đứa nhỏ đáng thương lẻ loi cô đơn.
Nói như vậy, nhân vật ông nội của Dịch Thuần... Ông ấy hẳn có trọng lượng rất nặng trong lòng cậu, hoặc là người bầu bạn cùng cậu lớn lên.
Nếu là ông nội dạy tennis, tại sao đột nhiên lại không chơi nữa?
Dịch Thuần mím môi.
"...Ngày anh trốn nhà đi, người trong nhà báo cho ông nội trước. Lúc đó sức khỏe ông nội anh không tốt, nghe tin này lập tức bị nhồi máu não."
Trì Diệp há miệng.
Một lúc lâu, cô mới vỗ vai Dịch Thuần, "Dịch Thuần..."
Trên mặt Dịch Thuần không có biểu cảm gì, nhưng giọng điệu trầm trọng, "Vì vậy, chuyện này khiến anh không bao giờ quên được."
Hối hận với ông nội và áy náy với bé gái đan xen khiến Dịch Thuần chôn giấu chuyện này trong lòng, nhưng cậu không muốn nói với bố mẹ, cho nên mới vẫn lén tìm Tiểu Diệp Tử kia.
Cậu vẫn không nghĩ ra, tại sao lúc đó lại nóng đầu rời nhà trốn đi?
Advertisement / Quảng cáo(adsbygoogle = window.adsbygoogle || []).push({});
Đã từng có cảm giác hối hận đến nỗi muốn chết đi.
...
Trì Diệp không biết phải an ủi như thế nào, cô biết là an ủi thế nào cũng không đủ.
Một điều bất trắc thay đổi cuộc sống của hai người, hoặc là thay đổi cuộc đời của nhiều người. Bởi vì sự thay đổi này "bất ngờ" càng khiến người ta phẫn nộ.
Cô muốn ôm anh trai nhỏ mười tuổi kia, cũng muốn để anh trai nhỏ mười tuổi ôm mình.
"Bạn học nhỏ Dịch Thuần."
"Hả?"
"Sau này em sẽ bảo vệ anh."
Giống như cô bảo vệ mẹ mình.
Trì · đại ca · Diệp thành kính thêm tên Dịch Thuần vào danh sách chăm sóc của mình.
Dịch Thuần bị sự chân thành hài hước của cô chọc cười.
"Được nha, vậy anh sẽ đảm nhận nhiệm vụ đẹp như hoa, những chuyện khác đều giao cho em hết."
Trì Diệp ra sức gật đầu, "Được! Chắc chắn rồi!"
(1) Những ngôi nhà kiểu vườn còn được gọi là những ngôi nhà kiểu phương Tây hay những ngôi nhà nhỏ phương Tây, nghĩa là những biệt thự sân vườn. Nói chung, nó là một ngôi nhà gỗ một gia đình hoặc một tòa nhà nhỏ hai hoặc ba tầng với một sân vườn và nhà để xe.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.