Chương 60: Thật sự rất nhớ anh
Mộc Điềm
26/01/2020
Edit: Tà không biết bao giờ hoàn
Trì Diệp bình tĩnh, không cảm thấy Lục Phóng có ý đồ gì khác.
Hai người ngồi cùng bàn lâu như vậy, quan hệ vốn rất tốt, hiện tại lại học cùng một nơi, chăm sóc lẫn nhau một chút cũng là tình nghĩa bạn học thôi.
Cô hỏi kỹ chi tiết đãi ngộ và công việc, sau đó đồng ý, chuẩn bị ngày mai tan học ngồi xe vào thành phố xem.
Đã qua sinh nhật Dịch Thuần hai ngày, Trì Diệp chỉ nói một câu sinh nhật vui vẻ nhạt nhẽo. Trong lòng Trì Diệp có chút sốt ruột, muốn sau khi kết thúc làm thêm 8 ngày dịp Quốc khánh thì mau chóng mua một món quà gửi đi mới được.
Bởi vì trường Dịch Thuần đến 30 tháng 9 mới kết thúc tập huấn quân sự nên Trì Diệp cũng không nói chuyện này với cậu, tự ngồi tàu điện ngầm đi gặp Lục Phóng.
Một kỳ nghỉ trôi qua, Lục Phóng đen hơn trước không ít, vóc dáng cũng cao lớn hơn một chút, đổi một loại kính mắt khác, cả người đúng là có khí chất hơn cây hài ngày trước rất nhiều.
Trì Diệp tấm tắc lấy làm lạ, nhìn khiến Lục Phóng đỏ cả mặt.
"Quả nhiên người đẹp vì lụa!"
Lục Phóng vỗ lên đầu cô, "Đi mau!"
Trì Diệp thở dài, cảm thán nói: "Mình cũng lạ thật, sau này hiền lành với bạn bè quá rồi, đổi lại trước kia, tay cậu sớm đã đứt lìa rồi người anh em ạ."
"..."
Lục Phóng đưa Trì Diệp cùng đi gặp cửa hàng trưởng, phỏng vấn đơn giản. Dù sao cũng là sinh viên làm thêm, yêu cầu không quá nghiêm khắc, cửa hiệu mới đúng là khá thiếu người, cửa hàng trưởng mau mau cầm hợp đồng ký với Trì Diệp, nói: "Mỗi tuần bọn chị đều có ca, em làm được lúc nào thì đến, viết rõ lịch trình của em, nếu có thay đổi thì nhắn WeChat cho chị là được."
Trì Diệp nghiêm túc nói cảm ơn, hỏi tiền lương mỗi giờ, đồng ý làm năm ngày Quốc khánh, sau đó là 8 tiếng sáu ngày mỗi tuần.
Đại học T cách chỗ này rất xa, cô phải ngồi 3 chuyến tàu điện ngầm, bình thường không tiện, thứ Bảy đỡ nhất rồi.
Ký hợp đồng xong, Trì Diệp nhìn thời gian, tiện nói: "Hôm nay cũng phải cảm ơn lớp phó học tập, mình mời cậu ăn cơm nhé?"
Lục Phóng "A" một tiếng, đẩy kính mắt, "Được đấy."
Mai là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, không phải đi học, chơi một lúc về trường muộn cũng không sao.
Khi Trì Diệp tính toán muốn ăn gì, Lục Phóng đột nhiên lên tiếng: "Nghe nói cơm canteen đại học T ngon nhất trong thành phố T, hay là Trì ca mời tớ nếm thử?"
Trì Diệp vui vẻ: "Cậu đúng là tiết kiệm được tiền cho mình! Không sao, Trì ca mời cậu ăn ngon."
Canteen rất rẻ, đi 3 chuyến tàu điện ngầm chỉ để ăn cơm canteen có vẻ hơi kén chọn.
Lục Phóng cười nửa ngày, "Thật mà, tớ muốn ăn thử, sau này bọn mình đi làm hàng ngày đều ăn ở đây, phát chán, có cơ hội thì phải tranh thủ ăn thử chứ."
Cậu ta kéo tay áo Trì Diệp, "Đi nhớ?"
"..."
Trì Diệp mang theo Lục Phóng về đại học T.
Khi đến trường học đã qua 6 giờ tối, tốp tàu cuối cùng kết thúc lúc 9 rưỡi. Ăn một bữa cơm trong ba tiếng chắc là không có vấn đề gì.
"Cậu muốn ăn gì?"
Lục Phóng nhìn cô một chút, "Tớ biết gì đâu, cậu nói ăn gì ngon thì ăn cái đấy!"
Cơm niêu trộn là đặc sản của đại học T, mấy cô gái trong phòng của Trì Diệp cũng từng nói, có vẻ đặc biệt nổi tiếng. Trì Diệp không quá quan tâm cái này, cũng đã biết nó coi như không tệ, quyết định đưa Lục Phóng đi ăn.
Đi ăn phải ngang qua ký túc xá nữ, kỳ nghỉ dài hạn không ít bạn học đều về nhà. Trên đường tùy ý nhìn cũng thấy mấy nhóm người kéo rương hành lý ra cổng trường đại học, ngược hướng nhau, rất dễ thấy hai người.
Trì Diệp đã quen với ánh mắt người khác từ lâu, hoàn toàn không coi là việc gì to tát, thuận miệng hỏi: "Lớp phó học tập này, sao cậu lại không đỗ Thanh Bắc (Thanh Hoa, Bắc Đại – Đại học Bắc Kinh) nhỉ?"
Vì bản thân không đậu mỹ thuật Z, tâm tình Trì Diệp không tốt, không chú ý tới người khác, cũng không biết tình hình Lục Phóng. Nhưng cậu ta dù gì cũng là top 2 trong trường Thập Tứ, muốn vào Thanh Bắc, nếu không phải các chuyên ngành đặc biệt cao thì hẳn là không có áp lực.
Cũng không biết tại sao cậu ta không điền Thanh Bắc mà lại chạy đến trường thành phố T.
Cũng không thể là vì cô đâu nhỉ?
Nguyện vọng của Trì Diệp chỉ khao khát mỹ thuật Z, dù là Gia Cát Lượng cũng không tính được cô sẽ vào đại học T. Đại học T cũng là trường chuyên, nếu không dùng con mắt mỹ thuật chuyên nghiệp mà nhìn, chỉ xét phổ thông chuyên nghiệp, so danh tiếng đại học T có thể mạnh hơn mỹ thuật Z nhiều.
Hẳn là trùng hợp thôi?
Lục Phóng cười cợt: "Thanh Bắc không phải có đơn nguyện vọng riêng sao? Không chung với các trường khác, nhưng mà tớ điền xong lại quên gửi xừ mất."
"..."
Đúng là tu hành đắc đạo.
Trì Diệp cười phì ra tiếng, bật ngón tay cái cho cậu ta, "Trâu bò!"
Lục Phóng không lên tiếng.
Đôi mắt đầy sủng ái giấu sau mắt kính, khiến người ta không nhìn ra đầu mối.
Trì Diệp vẫn luôn đáng yêu như thế.
Vậy cũng là ông trời giúp cậu ta —— nếu biết có cơ duyên như vậy, cậu ta nên sớm chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí có thể mời cô đến cùng nơi trong thành phố T.
Nhưng bây giờ vẫn chưa tính là muộn.
Lục Phóng đang suy nghĩ chuyện gì đó, đi chậm hơn chút.
Trì Diệp đi mấy bước đột nhiên thấy bên cạnh không người, vội quay đầu lại, "Sao vậy?"
"Không có gì..." Lục Phóng cười, chợt đưa tay ra nhẹ vỗ một cái trên tóc cô, "Diệp Tử quay đầu lại đi."
Trời đã vào thu, trong sân trường đại học T có không ít cây phong, lá rơi lất pha lất phất, một ngày không quét sẽ phủ kín lá.
Cũng không biết lá phong rơi xuống đỉnh đầu cô từ khi nào.
Lục Phóng đưa tay nhặt ra cho cô.
Trì Diệp lập tức ra sức lắc đầu, "Còn nữa không?"
"Hết rồi."
Trì Diệp cười, "Đi nhanh chút nào, nếu tí nữa mà hết cơm..."
Cô còn chưa nói hết, cách đó không xa chợt truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Trì Diệp."
Cả người Trì Diệp cứng đờ, tiếp đó khó tin xoay người.
Dịch Thuần đứng cách đó mười bước chân, mặt không biểu cảm nhìn bọn họ. Bên cạnh cậu còn có vali, hẳn là vừa tới không lâu, dáng dấp phong trần mệt mỏi, nhưng không ảnh hưởng đến dung mạo anh tuấn, đúng là ngọc thụ lâm phong(1).
(1) Ngọc thụ lâm phong: Cây ngọc đón gió, ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái.
Nhưng mà nhìn Dịch Thuần có vẻ cũng không vui mừng lắm.
Trì Diệp không chú ý tới sự lạnh nhạt trong mắt cậu, cũng mặc kệ Lục Phóng bên cạnh, lấy tốc độ chạy nước rút 100 mét vọt tới trước mặt Dịch Thuần, lập tức nhảy vào trong ngực cậu.
"Bạn học nhỏ Dịch Thuần! Sao anh lại đến đây!"
Dịch Thuần đưa tay ra ôm cô theo thói quen, lại ảo não nắm thành nắm đấm, dường như hối hận bản thân thật không có nghị lực gì hết, khuất phục quá nhanh.
Giọng Trì Diệp ấp úng trong áo khoác cậu, mang theo sự hờn dỗi hiếm thấy: "Em rất nhớ anh..."
Thật sự rất nhớ.
Cô tới thành phố này chưa tới hai ngày đã muốn chạy trở về.
Muốn ở cùng Lê Vi, muốn ở bên Dịch Thuần.
Ở đây, cô lẻ loi một mình, mỗi ngày chỉ có thể đối mặt màn hình điện thoại di động, thật sự cực kỳ khó chịu.
Sao Trì Diệp có thể nghĩ tới Dịch Thuần đột ngột xuất hiện như vậy.
Xuất hiện như một món quà từ trên trời ban xuống.
Dịch Thuần nghe thấy cô nói, bực bội tiêu tan hết, cười xoa tóc cô, "Ai bảo cái đồ vô lương tâm nhỏ này, sinh nhật anh cũng không về, vậy anh có thể làm gì khác ngoài tự mò đến chứ."
Trì Diệp "A" một tiếng.
Lúc này mới nhớ ra, đã kịp tiết kiệm tiền mua quà đâu, bây giờ đối mặt, khó xử lý ghê ta?
Cô đẩy lồng ngực Dịch Thuần ra, lúng túng sờ mũi, muốn đổi đề tài, "...Em muốn mời Lục Phóng đi ăn tối, anh ngồi đâu đi?"
Dịch Thuần: "..."
Lục Phóng quả thực tri kỷ, thấy Dịch Thuần đã đến, cười với Trì Diệp, "Trì Diệp, tớ không quấy rầy các cậu nữa, cậu chỉ đường cho tớ, tớ tự đi ăn được."
Trong nháy mắt, cảm giác áy náy nhấn chìm Trì Diệp.
Nếu không phải Dịch Thuần nắm chặt cổ tay cô sẵn thì có khi có đã chạy theo Lục Phóng rồi. Nhưng Dịch Thuần giữ cô rất chắc, khiến cô không đi nổi bước nào.
"Dịch Thuần anh..."
Màu môi Dịch Thuần trắng bệnh.
Trì Diệp không thể làm gì khác hơn cực kỳ tội lỗi nhìn Lục Phóng một chút, "Cứ đi thẳng ấy. Xin lỗi nhé, lần sau có cơ hội lại mời ngài ăn cơm ạ."
Lục Phóng cười một tiếng, phất tay, "Không sao đâu, còn nhiều cơ hội lắm."
Nói xong, cậu ta cũng không hề nhìn Dịch Thuần, xoay người đi về phía quán cơm.
Trì Diệp thấy áy náy muốn chết, cũng không chú ý sắc mặt lạnh âm vô cực của Dịch Thuần.
"Trì Diệp."
"Hả?"
"Bọn em còn có cơ hội gì ăn cơm cùng nhau nữa?"
Giọng điệu Dịch Thuần không tốt lắm.
Cuối cùng Trì Diệp cũng phản ứng lại, há miệng, "...Bạn học nhỏ Dịch Thuần, anh ghen đấy à?"
"..."
"Em với lớp phó học tập nào có gì! Cậu ấy chính là đàn em của em..." Dưới ánh mắt Dịch Thuần, cô gãi đầu, nhỏ giọng nói, "Sau này thì em làm cùng chỗ với cậu ấy."
Dịch Thuần không nói gì.
Cậu có chút muốn nhìn xem trong não cô chất cái gì.
Cho dù là tự tin kiêu ngạo như Dịch Thuần, mà đối mặt với khoảng cách mười vạn tám ngàn dặm, cũng khó tránh khỏi hoảng sợ.
Vừa nghĩ tới tình địch ở ngay bên người cô gái nhỏ, cậu đã có chút muốn trói người mang về nhà, miễn cô chạy mất theo người ta.
...
Trì Diệp nhìn sắc mặt cậu, cuối cùng muộn màng phát hiện tâm tình bạn học nhỏ Dịch Thuần không tốt.
Hai bọn họ đứng ngay giữa dưới ký túc xá nữ, người đến người đi, không ít người đã chú ý tới họ. Trì Diệp dứt khoát ôm chặt cánh tay Dịch Thuần, nhỏ giọng nói: "Anh ở đâu thế? Em đi với anh."
Dịch Thuần không nhúc nhích.
Trì Diệp lập tức lôi kéo cậu, "Dịch Thuần..."
Dịch Thuần dùng sức kéo một cái, trở tay ôm cô vào trong ngực mình.
Mãi đến lúc này, cậu mới miễn cưỡng biểu lộ lòng nhung nhớ của mình.
"Tiểu Diệp Tử, anh rất nhớ em."
Nhớ đến nỗi phát điên.
Nhớ đến nỗi hận không thể mang cô về ngay tức khắc.
Nhớ đến nỗi Dịch Thuần có chút hối hận... Hối hận không dẫn cô xuất ngoại, như vậy thì không cần suy xét trường học nào, có thể vẫn bầu bạn nơi đất khách quê người tha hương.
Trì Diệp sửng sốt hồi lâu mới buồn cười vỗ sau lưng cậu, "Em cũng nhớ anh lắm."
Trì Diệp bình tĩnh, không cảm thấy Lục Phóng có ý đồ gì khác.
Hai người ngồi cùng bàn lâu như vậy, quan hệ vốn rất tốt, hiện tại lại học cùng một nơi, chăm sóc lẫn nhau một chút cũng là tình nghĩa bạn học thôi.
Cô hỏi kỹ chi tiết đãi ngộ và công việc, sau đó đồng ý, chuẩn bị ngày mai tan học ngồi xe vào thành phố xem.
Đã qua sinh nhật Dịch Thuần hai ngày, Trì Diệp chỉ nói một câu sinh nhật vui vẻ nhạt nhẽo. Trong lòng Trì Diệp có chút sốt ruột, muốn sau khi kết thúc làm thêm 8 ngày dịp Quốc khánh thì mau chóng mua một món quà gửi đi mới được.
Bởi vì trường Dịch Thuần đến 30 tháng 9 mới kết thúc tập huấn quân sự nên Trì Diệp cũng không nói chuyện này với cậu, tự ngồi tàu điện ngầm đi gặp Lục Phóng.
Một kỳ nghỉ trôi qua, Lục Phóng đen hơn trước không ít, vóc dáng cũng cao lớn hơn một chút, đổi một loại kính mắt khác, cả người đúng là có khí chất hơn cây hài ngày trước rất nhiều.
Trì Diệp tấm tắc lấy làm lạ, nhìn khiến Lục Phóng đỏ cả mặt.
"Quả nhiên người đẹp vì lụa!"
Lục Phóng vỗ lên đầu cô, "Đi mau!"
Trì Diệp thở dài, cảm thán nói: "Mình cũng lạ thật, sau này hiền lành với bạn bè quá rồi, đổi lại trước kia, tay cậu sớm đã đứt lìa rồi người anh em ạ."
"..."
Lục Phóng đưa Trì Diệp cùng đi gặp cửa hàng trưởng, phỏng vấn đơn giản. Dù sao cũng là sinh viên làm thêm, yêu cầu không quá nghiêm khắc, cửa hiệu mới đúng là khá thiếu người, cửa hàng trưởng mau mau cầm hợp đồng ký với Trì Diệp, nói: "Mỗi tuần bọn chị đều có ca, em làm được lúc nào thì đến, viết rõ lịch trình của em, nếu có thay đổi thì nhắn WeChat cho chị là được."
Trì Diệp nghiêm túc nói cảm ơn, hỏi tiền lương mỗi giờ, đồng ý làm năm ngày Quốc khánh, sau đó là 8 tiếng sáu ngày mỗi tuần.
Đại học T cách chỗ này rất xa, cô phải ngồi 3 chuyến tàu điện ngầm, bình thường không tiện, thứ Bảy đỡ nhất rồi.
Ký hợp đồng xong, Trì Diệp nhìn thời gian, tiện nói: "Hôm nay cũng phải cảm ơn lớp phó học tập, mình mời cậu ăn cơm nhé?"
Lục Phóng "A" một tiếng, đẩy kính mắt, "Được đấy."
Mai là ngày đầu tiên của kỳ nghỉ, không phải đi học, chơi một lúc về trường muộn cũng không sao.
Khi Trì Diệp tính toán muốn ăn gì, Lục Phóng đột nhiên lên tiếng: "Nghe nói cơm canteen đại học T ngon nhất trong thành phố T, hay là Trì ca mời tớ nếm thử?"
Trì Diệp vui vẻ: "Cậu đúng là tiết kiệm được tiền cho mình! Không sao, Trì ca mời cậu ăn ngon."
Canteen rất rẻ, đi 3 chuyến tàu điện ngầm chỉ để ăn cơm canteen có vẻ hơi kén chọn.
Lục Phóng cười nửa ngày, "Thật mà, tớ muốn ăn thử, sau này bọn mình đi làm hàng ngày đều ăn ở đây, phát chán, có cơ hội thì phải tranh thủ ăn thử chứ."
Cậu ta kéo tay áo Trì Diệp, "Đi nhớ?"
"..."
Trì Diệp mang theo Lục Phóng về đại học T.
Khi đến trường học đã qua 6 giờ tối, tốp tàu cuối cùng kết thúc lúc 9 rưỡi. Ăn một bữa cơm trong ba tiếng chắc là không có vấn đề gì.
"Cậu muốn ăn gì?"
Lục Phóng nhìn cô một chút, "Tớ biết gì đâu, cậu nói ăn gì ngon thì ăn cái đấy!"
Cơm niêu trộn là đặc sản của đại học T, mấy cô gái trong phòng của Trì Diệp cũng từng nói, có vẻ đặc biệt nổi tiếng. Trì Diệp không quá quan tâm cái này, cũng đã biết nó coi như không tệ, quyết định đưa Lục Phóng đi ăn.
Đi ăn phải ngang qua ký túc xá nữ, kỳ nghỉ dài hạn không ít bạn học đều về nhà. Trên đường tùy ý nhìn cũng thấy mấy nhóm người kéo rương hành lý ra cổng trường đại học, ngược hướng nhau, rất dễ thấy hai người.
Trì Diệp đã quen với ánh mắt người khác từ lâu, hoàn toàn không coi là việc gì to tát, thuận miệng hỏi: "Lớp phó học tập này, sao cậu lại không đỗ Thanh Bắc (Thanh Hoa, Bắc Đại – Đại học Bắc Kinh) nhỉ?"
Vì bản thân không đậu mỹ thuật Z, tâm tình Trì Diệp không tốt, không chú ý tới người khác, cũng không biết tình hình Lục Phóng. Nhưng cậu ta dù gì cũng là top 2 trong trường Thập Tứ, muốn vào Thanh Bắc, nếu không phải các chuyên ngành đặc biệt cao thì hẳn là không có áp lực.
Cũng không biết tại sao cậu ta không điền Thanh Bắc mà lại chạy đến trường thành phố T.
Cũng không thể là vì cô đâu nhỉ?
Nguyện vọng của Trì Diệp chỉ khao khát mỹ thuật Z, dù là Gia Cát Lượng cũng không tính được cô sẽ vào đại học T. Đại học T cũng là trường chuyên, nếu không dùng con mắt mỹ thuật chuyên nghiệp mà nhìn, chỉ xét phổ thông chuyên nghiệp, so danh tiếng đại học T có thể mạnh hơn mỹ thuật Z nhiều.
Hẳn là trùng hợp thôi?
Lục Phóng cười cợt: "Thanh Bắc không phải có đơn nguyện vọng riêng sao? Không chung với các trường khác, nhưng mà tớ điền xong lại quên gửi xừ mất."
"..."
Đúng là tu hành đắc đạo.
Trì Diệp cười phì ra tiếng, bật ngón tay cái cho cậu ta, "Trâu bò!"
Lục Phóng không lên tiếng.
Đôi mắt đầy sủng ái giấu sau mắt kính, khiến người ta không nhìn ra đầu mối.
Trì Diệp vẫn luôn đáng yêu như thế.
Vậy cũng là ông trời giúp cậu ta —— nếu biết có cơ duyên như vậy, cậu ta nên sớm chuẩn bị sẵn sàng, thậm chí có thể mời cô đến cùng nơi trong thành phố T.
Nhưng bây giờ vẫn chưa tính là muộn.
Lục Phóng đang suy nghĩ chuyện gì đó, đi chậm hơn chút.
Trì Diệp đi mấy bước đột nhiên thấy bên cạnh không người, vội quay đầu lại, "Sao vậy?"
"Không có gì..." Lục Phóng cười, chợt đưa tay ra nhẹ vỗ một cái trên tóc cô, "Diệp Tử quay đầu lại đi."
Trời đã vào thu, trong sân trường đại học T có không ít cây phong, lá rơi lất pha lất phất, một ngày không quét sẽ phủ kín lá.
Cũng không biết lá phong rơi xuống đỉnh đầu cô từ khi nào.
Lục Phóng đưa tay nhặt ra cho cô.
Trì Diệp lập tức ra sức lắc đầu, "Còn nữa không?"
"Hết rồi."
Trì Diệp cười, "Đi nhanh chút nào, nếu tí nữa mà hết cơm..."
Cô còn chưa nói hết, cách đó không xa chợt truyền đến một giọng nói quen thuộc.
"Trì Diệp."
Cả người Trì Diệp cứng đờ, tiếp đó khó tin xoay người.
Dịch Thuần đứng cách đó mười bước chân, mặt không biểu cảm nhìn bọn họ. Bên cạnh cậu còn có vali, hẳn là vừa tới không lâu, dáng dấp phong trần mệt mỏi, nhưng không ảnh hưởng đến dung mạo anh tuấn, đúng là ngọc thụ lâm phong(1).
(1) Ngọc thụ lâm phong: Cây ngọc đón gió, ý chỉ người con trai có cốt cách tao nhã như cây ngọc, hiên ngang đứng trước gió để lộ phong thái tiêu sái.
Nhưng mà nhìn Dịch Thuần có vẻ cũng không vui mừng lắm.
Trì Diệp không chú ý tới sự lạnh nhạt trong mắt cậu, cũng mặc kệ Lục Phóng bên cạnh, lấy tốc độ chạy nước rút 100 mét vọt tới trước mặt Dịch Thuần, lập tức nhảy vào trong ngực cậu.
"Bạn học nhỏ Dịch Thuần! Sao anh lại đến đây!"
Dịch Thuần đưa tay ra ôm cô theo thói quen, lại ảo não nắm thành nắm đấm, dường như hối hận bản thân thật không có nghị lực gì hết, khuất phục quá nhanh.
Giọng Trì Diệp ấp úng trong áo khoác cậu, mang theo sự hờn dỗi hiếm thấy: "Em rất nhớ anh..."
Thật sự rất nhớ.
Cô tới thành phố này chưa tới hai ngày đã muốn chạy trở về.
Muốn ở cùng Lê Vi, muốn ở bên Dịch Thuần.
Ở đây, cô lẻ loi một mình, mỗi ngày chỉ có thể đối mặt màn hình điện thoại di động, thật sự cực kỳ khó chịu.
Sao Trì Diệp có thể nghĩ tới Dịch Thuần đột ngột xuất hiện như vậy.
Xuất hiện như một món quà từ trên trời ban xuống.
Dịch Thuần nghe thấy cô nói, bực bội tiêu tan hết, cười xoa tóc cô, "Ai bảo cái đồ vô lương tâm nhỏ này, sinh nhật anh cũng không về, vậy anh có thể làm gì khác ngoài tự mò đến chứ."
Trì Diệp "A" một tiếng.
Lúc này mới nhớ ra, đã kịp tiết kiệm tiền mua quà đâu, bây giờ đối mặt, khó xử lý ghê ta?
Cô đẩy lồng ngực Dịch Thuần ra, lúng túng sờ mũi, muốn đổi đề tài, "...Em muốn mời Lục Phóng đi ăn tối, anh ngồi đâu đi?"
Dịch Thuần: "..."
Lục Phóng quả thực tri kỷ, thấy Dịch Thuần đã đến, cười với Trì Diệp, "Trì Diệp, tớ không quấy rầy các cậu nữa, cậu chỉ đường cho tớ, tớ tự đi ăn được."
Trong nháy mắt, cảm giác áy náy nhấn chìm Trì Diệp.
Nếu không phải Dịch Thuần nắm chặt cổ tay cô sẵn thì có khi có đã chạy theo Lục Phóng rồi. Nhưng Dịch Thuần giữ cô rất chắc, khiến cô không đi nổi bước nào.
"Dịch Thuần anh..."
Màu môi Dịch Thuần trắng bệnh.
Trì Diệp không thể làm gì khác hơn cực kỳ tội lỗi nhìn Lục Phóng một chút, "Cứ đi thẳng ấy. Xin lỗi nhé, lần sau có cơ hội lại mời ngài ăn cơm ạ."
Lục Phóng cười một tiếng, phất tay, "Không sao đâu, còn nhiều cơ hội lắm."
Nói xong, cậu ta cũng không hề nhìn Dịch Thuần, xoay người đi về phía quán cơm.
Trì Diệp thấy áy náy muốn chết, cũng không chú ý sắc mặt lạnh âm vô cực của Dịch Thuần.
"Trì Diệp."
"Hả?"
"Bọn em còn có cơ hội gì ăn cơm cùng nhau nữa?"
Giọng điệu Dịch Thuần không tốt lắm.
Cuối cùng Trì Diệp cũng phản ứng lại, há miệng, "...Bạn học nhỏ Dịch Thuần, anh ghen đấy à?"
"..."
"Em với lớp phó học tập nào có gì! Cậu ấy chính là đàn em của em..." Dưới ánh mắt Dịch Thuần, cô gãi đầu, nhỏ giọng nói, "Sau này thì em làm cùng chỗ với cậu ấy."
Dịch Thuần không nói gì.
Cậu có chút muốn nhìn xem trong não cô chất cái gì.
Cho dù là tự tin kiêu ngạo như Dịch Thuần, mà đối mặt với khoảng cách mười vạn tám ngàn dặm, cũng khó tránh khỏi hoảng sợ.
Vừa nghĩ tới tình địch ở ngay bên người cô gái nhỏ, cậu đã có chút muốn trói người mang về nhà, miễn cô chạy mất theo người ta.
...
Trì Diệp nhìn sắc mặt cậu, cuối cùng muộn màng phát hiện tâm tình bạn học nhỏ Dịch Thuần không tốt.
Hai bọn họ đứng ngay giữa dưới ký túc xá nữ, người đến người đi, không ít người đã chú ý tới họ. Trì Diệp dứt khoát ôm chặt cánh tay Dịch Thuần, nhỏ giọng nói: "Anh ở đâu thế? Em đi với anh."
Dịch Thuần không nhúc nhích.
Trì Diệp lập tức lôi kéo cậu, "Dịch Thuần..."
Dịch Thuần dùng sức kéo một cái, trở tay ôm cô vào trong ngực mình.
Mãi đến lúc này, cậu mới miễn cưỡng biểu lộ lòng nhung nhớ của mình.
"Tiểu Diệp Tử, anh rất nhớ em."
Nhớ đến nỗi phát điên.
Nhớ đến nỗi hận không thể mang cô về ngay tức khắc.
Nhớ đến nỗi Dịch Thuần có chút hối hận... Hối hận không dẫn cô xuất ngoại, như vậy thì không cần suy xét trường học nào, có thể vẫn bầu bạn nơi đất khách quê người tha hương.
Trì Diệp sửng sốt hồi lâu mới buồn cười vỗ sau lưng cậu, "Em cũng nhớ anh lắm."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.