Chương 44: Tới nhà tớ học thêm
Mộc Điềm
29/11/2019
Edit: Tà hí hửng ("꒳")
Đúng là có nghĩ nát óc cũng không lường được bước phát triển này.
Trì Diệp sững sờ nhìn Dịch Thuần ở trước mặt, nửa ngày không nói nên lời.
Cô nên... phản ứng như thế nào?
Trì Diệp trước giờ đầu óc nhạy bén phản ứng nhanh, miệng lưỡi linh hoạt, thân thủ cũng khá, rất ít khi có thể bị người khác khiến câm lặng thế này.
Nhưng mà bây giờ, quả thực cô có chút bối rối.
Dịch Thuần yên lặng nhìn cô, hồi lâu mới có chút thất vọng véo má cô, mở miệng nói: "Ngốc rồi à?"
Cuối cùng thì hiện tại cậu cũng coi như cảm nhận được một chút cảm giác trước kia của Trì Diệp.
Cái mặt nóng dí vào cái mông lạnh đúng là có chút thất bại.
Trì Diệp bị cậu nhéo hoàn hồn lại.
Cô đối mặt Dịch Thuần một lúc, đột nhiên vỗ tét một cái lên tay Dịch Thuần.
Một phát này dùng hết sức lực, tay Trì Diệp không giống như con gái bình thường, ra tay lại không hề báo trước, mạnh mẽ đánh cho Dịch Thuần cao lớn còn lại lùi lại một chút.
Dịch Thuần: "???"
Trì Diệp nghiêm túc nhìn cậu: "Đau không?"
"Cậu nghĩ sao? Có muốn thử không?"
Trì Diệp đột nhiên nhảy cẫng lên, "Hóa ra không phải là mơ!"
"..."
Cô đứng tại chỗ phởn một hồi lâu, đột nhiên nhào tới Dịch Thuần, ôm thật chặt, toàn bộ nằm trong lồng ngực cậu.
Vòng ôm củ Dịch Thuần rất ấm, còn có mùi thơm bạc hà.
Cẩn thận ngửi kỹ giống như mùi thuốc nhàn nhạt. (thuốc không phải thuốc lá he.)
Thời tiết đang nóng nực, đứng ở bên ngoài một chút mà Trì Diệp đã đổ mồ hôi, còn Dịch Thuần thì chỉ nóng một chút, không có một giọt mồ hôi nào.
Trì Diệp nằm dí đầu trong ngực cậu, "Bạn học nhỏ Dịch Thuần, cuối cùng mình cũng đợi được ngày này."
Dịch Thuần không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô gái nhỏ bình thường 2.580.000 (1) trên thực tế lại đáng yêu muốn chết.
(1) 2.580.000: Cái này xuất phát từ mạt chược, nghĩa là kiêu ngạo.
Ngay cả trái tim cậu cũng mềm nhũn.
Như là trở lại khi còn bé, Tiểu Diệp Tử yếu đuối rụt rè kia, hoàn toàn nương tựa vào cậu.
Cậu cũng nở một nụ cười thật lòng.
Đổi khách thành chủ, cậu vòng tay ôm cả người cô vào lòng.
Hai đứa trẻ tuổi vị thành niên, dường như vẫn chưa hiểu được ý nghĩa quan trọng của tình yêu, chỉ chú tâm ôm nhau một chỗ.
Có một buổi tối mùa hè như thế đó.
Trì Diệp hồi lâu không nói gì.
Một lúc sau, cô khó khăn mở miệng, chỉ là âm thanh ấp úng trong lồng ngực Dịch Thuần, khá mơ hồ.
"Đã nhiều năm không có ai ôm mình như vậy rồi."
"Trì Diệp..."
"Từ sau khi bố mẹ mình ly hôn, mẹ mình sợ chuyện bắt cóc sẽ còn diễn ra nên đã cho mình vào đạo quán. Tuổi thơ của mình hầu như là lớn lên trong đạo quán, không có ai ôm mình cả, huấn luyện viên chỉ dạy bọn mình làm thế nào để bản thân trở nên mạnh mẽ. Ông ấy nói đến khi bọn mình đủ mạnh mẽ, không cần dựa dẫm vào bất cứ ai, đầu đội trời chân đạp đất tồn tại trên cuộc đời này."
Trì Diệp cười, "Lúc đó mình cảm thấy như vậy rất tốt, mặc kệ Trì Giới Nghiên, mình không cần người bố đó. Mình phải thay đổi bản thân thật mạnh mẽ mới có thể bảo vệ người mẹ đáng thương của mình. Sau đó mẹ có người tới bảo vệ, mình cũng có thể đi bảo vệ người khác."
"Mình thích cảm giác được làm Trì ca."
"Nhưng bạn học nhỏ Dịch Thuần này, cậu ôm mình như vậy, mình lại cảm thấy, nếu được ai đó bảo vệ mình thì thật tốt biết mấy."
Dù cô có lợi hại đến đâu, mạnh mẽ đến mấy, cũng chỉ là một bé gái 16 tuổi. Ở trong lồng ngực người khác, lại cảm giác như đang nắm giữ cả thế giới.
Chính là một đứa nhỏ ngây thơ như vậy đấy.
Dịch Thuần im lặng một lúc, chậm rãi mở miệng nói: "Được."
Cậu ho khan một cái, "Tớ cũng rất lợi hại mà."
Lúc nói chuyện, lồng ngực chuyển động làm cho Trì Diệp không nhịn được cười ra tiếng.
"Trì Diệp, tớ có một yêu cầu."
"Gì vậy?"
"Không cho phép cậu thích người khác." Dịch Thuần quay mặt đi, không nhìn vào mắt cô, "Yêu sớm với tớ thì không cho cậu để ý người khác nữa."
Trì Diệp vui vẻ, "Lời này cậu nói khiến mình giống một tra nữ đứng núi này trông núi nọ quá nhỉ."
"...Cũng không cho cậu ở cùng nam sinh khác. Không cho uống rượu. Không cho về nhà muộn. Đi đâu cũng đều phải nói với tớ."
Dịch Thuần nghiêm túc nói nhưng Trì Diệp không nhịn được giật mí mắt, "Trời ạ, cậu nói giống mẹ mình quá rồi đấy!"
Lải nhải không thôi, dài dòng văn tự.
"Không phải nói là tớ sẽ bảo vệ cậu sao? Cậu đi cùng người khác, tớ sẽ bảo vệ cái xe đạp cho cậu xem!"
"..."
***
Sau khi liên hoan với các bạn, cuối cùng nỗ lực cả một năm của Trì Diệp cũng coi như là có thu hoạch.
Hai người lén lút yêu sớm.
Mấy ngày chưa về nhà La Huệ, Trì Diệp tranh thủ từng ngày cứ đúng giờ lại đến cửa hàng "phục thù". Ngồi trong gian phòng nhỏ xem TV, đợi buổi trưa khi Thẩm Lãng đến thì tay trong tay với Dịch Thuần ra phố.
Dịch Thuần biết cô thích ăn mì vằn thắn hàng đối diện, bình thường cô sẽ đặt trước bên đó, đến lúc tới cửa hàng thì sang lấy.
Thỉnh thoảng cũng đổi gió những món khác như là bánh hành, bánh rán, trứng ngâm trà, đều là Dịch Thuần đi mua.
Thẩm Lãng bị hai người này phát cẩu lương đến mức mù mắt chó.
"Anh xin hai đứa đấy, yêu đương thì yêu đương, sao phải nhàm chán như vậy? Xem TV còn phải nắm tay? Cũng có phải hạt hạch đào thơm ngon đâu mà thèm thuồng như thế? Làm ơn suy nghĩ cho cảm nhận của người ở bên nhìn đi!"
Dịch Thuần lạnh lùng cười một tiếng, "Bị Lê Vi mắng trở về phải không?"
"..."
Đây chính là 7 tấc (2) của Thẩm Lãng, một giẫm liền giẫm trúng, hiệu quả 100%, anh lập tức im miệng không hó hé.
(2) 7 tấc: Điểm chính, điểm yếu, xuất phát từ câu "đánh rắn phải đánh bảy tấc".
Trì Diệp tốt bụng lấy một cái kẹo từ trong túi ra ném cho Thẩm Lãng, "Anh Lãng, đừng nản chí, anh xem, em còn đốn ngã được bạn học Dịch Thuần cơ mà, anh nhất định cũng có thể!"
Thẩm Lãng vui vẻ, gõ đầu cô, "Sao trước kia anh không phát hiện Tiểu Diệp Tử còn biết pha trò nữa nhỉ."
Rất có tinh thần tự giễu.
Chỉ là hành động này của anh khiến Dịch Thuần không vui, đưa tay chặn anh sang một bên, "Bọn tôi ra ngoài đây, anh trông cửa hàng đi."
Thẩm Lãng tức giận mà chỉ có thể cười: "Lăn hết đi, biến!"
...
Mùa hè sau giờ ngọ (3), nhiệt độ nóng đến mức không ve sầu muốn động đậy. Ngoài đường không một bóng người, chỉ sợ vừa ra ngoài liền bốc cháy.
(3) Giờ ngọ: Từ 11-13h.
Thế nhưng nhiệt độ cũng không ngăn được các thiếu niên nhiệt tình như lửa.
Trì Diệp nắm chặt tay Dịch Thuần, hai người sắp dán vào nhau.
"Bạn học nhỏ Dịch Thuần, mình phát hiện là cậu thực sự không sợ nóng, sao không đổ mồ hôi nhỉ?"
Dịch Thuần từ chối trả lời câu hỏi thiếu muối này, xách đầu cô tới dưới bóng cây râm mát, che chắn cho cô.
Trước kia cậu bị bệnh, luôn cảm thấy đàn ông con trai không cần chống nắng, lúc bị đen đi cũng không có gì ghê gớm, dù sao lúc vận động cũng không tránh khỏi đổ mồ hôi. Thế nhưng Trì Diệp trắng như vậy, cậu cũng không nỡ để cô bị cháy nắng, chủ động nổi lên trách nhiệm của một cái ô, bảo vệ thật tốt làn da của bạn gái nhỏ.
Trì Diệp không ngờ chỉ hơi thay đổi thân phận mà bạn học nhỏ Dịch Thuần như biến thành một người hoàn toàn khác. Sự dịu dàng săn sóc ẩn giấu bây giờ phát huy mọi lúc, nói cũng nhiều hơn.
Cô cho rằng nam sinh như Dịch Thuần, dù sao cũng là một đại nam thần, không thích ôm ấp làm nũng.
Trên thực tế thì không phải.
Dịch Thuần kiên nhẫn che nắng cho cô, vừa đi vừa nói: "Tuần sau cậu đi Thái Lan à?"
Đây là Trì Diệp nói trước cho cậu.
"Ừ, đi cùng gia đình mẹ mình."
Dịch Thuần cau mày, "Không đi không được à? Không phải nói phải học vẽ sao?"
Trì Diệp cười, "Đương nhiên không được, mẹ mình thích đi du lịch cả nhà, bà ấy là người hơi truyền thống."
"..."
Dịch Thuần không muốn để cô đi, tuy chỉ đi một tuần nhưng có chút không chịu nổi.
Cô gái nhỏ này quá cuốn hút mà quan trọng là bản thân lại không biết điều đó. Ngay cả một con mọt sách như Lục Phóng còn không tránh khỏi bị cô hấp dẫn, chứ đừng nói đến người cố ý.
Sau khi xác lập quan hệ, độ chiếm hữu của Dịch Thuần tăng trưởng với tốc độ lũy thừa.
Nhưng Trì Diệp không hiểu, chỉ nghĩ là cậu quan tâm tới thành tích học của mình.
"...Cậu yên tâm, khi về mình sẽ đến lớp mỹ thuật thì cũng chưa đến thời điểm học thêm. Nếu chúng ta đã yêu nhau thì chắc chắn muốn học cùng nhau, mình khẳng định sẽ nỗ lực đỗ đại học mỹ thuật Z."
Cô liều chết cũng không thể đỗ đại học Z, nhưng không thể để Dịch Thuần phải theo cô học một cái trường vô danh được, chỉ có thể thi vào trường gần đó cũng coi như là học cùng nhau rồi.
Đại học mỹ thuật Z cũng không dễ ăn, học vẽ cả một học kỳ, Trì Diệp vẫn còn chưa hiểu rõ. Thi mỹ thuật nói thì đơn giản nhưng thực tế vô cùng tàn khốc, ngồi vẽ lâu ngày nguy cơ bị bệnh trĩ, tuy nhiên vẫn có vô số người chen chúc để được vào học.
Cô nhất định phải cố gắng mới có thể thành công.
Dịch Thuần chau mày do dự một lúc, đột nhiên nói: "Đừng đăng ký lớp học thêm."
Trì Diệp: "Hả? Sao lại thế?"
"Tớ dạy cậu."
Đảo mắt hai người đã tới nhà hàng, ngồi xuống vị trí được phục vụ hứng dẫn.
Phục vụ đặt thực đơn xuống rồi rời đi, Trì Diệp tiếp tục đề tài vừa rồi hỏi: "Có làm lỡ chuyện kinh doanh của các cậu không?"
Cửa hàng của Dịch Thuần gần cung thể thao, đang nghỉ hè vẫn có người qua mua đồ.
Cũng không vắng đến mức có thể giăng lưới trước nhà để bắt chim.
Mấy ngày nay Trì Diệp qua đều gặp một đám người, nếu như họ thực sự học thêm ở cửa hàng, sẽ làm ảnh hưởng đến chuyện buôn bán của cậu.
Thân phận của cô giờ đã đổi, tư tưởng đương nhiên cũng thay đổi.
"Mình không muốn cậu bị lỗ đâu."
Đây là cửa hàng Dịch Thuần đầu tư rất nhiều tiền, cô chỉ sợ cậu thiệt hại.
Dịch Thuần nở nụ cười.
Lúc cậu cười có chút vẻ lười nhác say mê, có thể quyến rũ biết bao nhiêu là người.
"Ai nói là học ở cửa hàng chứ."
Diện tích cửa hàng nhỏ như thế, kẻ phản nghịch Thẩm Lãng phải ngồi chỗ nào đây.
Trì Diệp "Hả" một tiếng, gọi một cốc kem vị phô mai, ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Thế thì đi đâu? Mình phải báo cho cậu trước là thi thoảng mẹ mình sẽ đến nhà mình xem tiến độ học tập đó."
Ý tứ chính là phải tuân thủ quy định, không được mất tập trung.
Tuy bình thường dáng vẻ La Huệ đều dịu dàng mềm mỏng nhưng trên thực tế hơn nửa thời gian đều là Trì Diệp phải thỏa hiệp với bà.
Nếu như bà thấy Trì Diệp học không tốt, chưa cần tức giận thì Trì Diệp đã tự hổ thẹn rồi.
Đây chính là mẹ cô.
Dịch Thuần cười như không cười.
Một hồi lâu, cậu mới mở miệng, gằn từng chữ: "Đương nhiên, là đến nhà tớ."
Đúng là có nghĩ nát óc cũng không lường được bước phát triển này.
Trì Diệp sững sờ nhìn Dịch Thuần ở trước mặt, nửa ngày không nói nên lời.
Cô nên... phản ứng như thế nào?
Trì Diệp trước giờ đầu óc nhạy bén phản ứng nhanh, miệng lưỡi linh hoạt, thân thủ cũng khá, rất ít khi có thể bị người khác khiến câm lặng thế này.
Nhưng mà bây giờ, quả thực cô có chút bối rối.
Dịch Thuần yên lặng nhìn cô, hồi lâu mới có chút thất vọng véo má cô, mở miệng nói: "Ngốc rồi à?"
Cuối cùng thì hiện tại cậu cũng coi như cảm nhận được một chút cảm giác trước kia của Trì Diệp.
Cái mặt nóng dí vào cái mông lạnh đúng là có chút thất bại.
Trì Diệp bị cậu nhéo hoàn hồn lại.
Cô đối mặt Dịch Thuần một lúc, đột nhiên vỗ tét một cái lên tay Dịch Thuần.
Một phát này dùng hết sức lực, tay Trì Diệp không giống như con gái bình thường, ra tay lại không hề báo trước, mạnh mẽ đánh cho Dịch Thuần cao lớn còn lại lùi lại một chút.
Dịch Thuần: "???"
Trì Diệp nghiêm túc nhìn cậu: "Đau không?"
"Cậu nghĩ sao? Có muốn thử không?"
Trì Diệp đột nhiên nhảy cẫng lên, "Hóa ra không phải là mơ!"
"..."
Cô đứng tại chỗ phởn một hồi lâu, đột nhiên nhào tới Dịch Thuần, ôm thật chặt, toàn bộ nằm trong lồng ngực cậu.
Vòng ôm củ Dịch Thuần rất ấm, còn có mùi thơm bạc hà.
Cẩn thận ngửi kỹ giống như mùi thuốc nhàn nhạt. (thuốc không phải thuốc lá he.)
Thời tiết đang nóng nực, đứng ở bên ngoài một chút mà Trì Diệp đã đổ mồ hôi, còn Dịch Thuần thì chỉ nóng một chút, không có một giọt mồ hôi nào.
Trì Diệp nằm dí đầu trong ngực cậu, "Bạn học nhỏ Dịch Thuần, cuối cùng mình cũng đợi được ngày này."
Dịch Thuần không khỏi cảm thấy buồn cười.
Cô gái nhỏ bình thường 2.580.000 (1) trên thực tế lại đáng yêu muốn chết.
(1) 2.580.000: Cái này xuất phát từ mạt chược, nghĩa là kiêu ngạo.
Ngay cả trái tim cậu cũng mềm nhũn.
Như là trở lại khi còn bé, Tiểu Diệp Tử yếu đuối rụt rè kia, hoàn toàn nương tựa vào cậu.
Cậu cũng nở một nụ cười thật lòng.
Đổi khách thành chủ, cậu vòng tay ôm cả người cô vào lòng.
Hai đứa trẻ tuổi vị thành niên, dường như vẫn chưa hiểu được ý nghĩa quan trọng của tình yêu, chỉ chú tâm ôm nhau một chỗ.
Có một buổi tối mùa hè như thế đó.
Trì Diệp hồi lâu không nói gì.
Một lúc sau, cô khó khăn mở miệng, chỉ là âm thanh ấp úng trong lồng ngực Dịch Thuần, khá mơ hồ.
"Đã nhiều năm không có ai ôm mình như vậy rồi."
"Trì Diệp..."
"Từ sau khi bố mẹ mình ly hôn, mẹ mình sợ chuyện bắt cóc sẽ còn diễn ra nên đã cho mình vào đạo quán. Tuổi thơ của mình hầu như là lớn lên trong đạo quán, không có ai ôm mình cả, huấn luyện viên chỉ dạy bọn mình làm thế nào để bản thân trở nên mạnh mẽ. Ông ấy nói đến khi bọn mình đủ mạnh mẽ, không cần dựa dẫm vào bất cứ ai, đầu đội trời chân đạp đất tồn tại trên cuộc đời này."
Trì Diệp cười, "Lúc đó mình cảm thấy như vậy rất tốt, mặc kệ Trì Giới Nghiên, mình không cần người bố đó. Mình phải thay đổi bản thân thật mạnh mẽ mới có thể bảo vệ người mẹ đáng thương của mình. Sau đó mẹ có người tới bảo vệ, mình cũng có thể đi bảo vệ người khác."
"Mình thích cảm giác được làm Trì ca."
"Nhưng bạn học nhỏ Dịch Thuần này, cậu ôm mình như vậy, mình lại cảm thấy, nếu được ai đó bảo vệ mình thì thật tốt biết mấy."
Dù cô có lợi hại đến đâu, mạnh mẽ đến mấy, cũng chỉ là một bé gái 16 tuổi. Ở trong lồng ngực người khác, lại cảm giác như đang nắm giữ cả thế giới.
Chính là một đứa nhỏ ngây thơ như vậy đấy.
Dịch Thuần im lặng một lúc, chậm rãi mở miệng nói: "Được."
Cậu ho khan một cái, "Tớ cũng rất lợi hại mà."
Lúc nói chuyện, lồng ngực chuyển động làm cho Trì Diệp không nhịn được cười ra tiếng.
"Trì Diệp, tớ có một yêu cầu."
"Gì vậy?"
"Không cho phép cậu thích người khác." Dịch Thuần quay mặt đi, không nhìn vào mắt cô, "Yêu sớm với tớ thì không cho cậu để ý người khác nữa."
Trì Diệp vui vẻ, "Lời này cậu nói khiến mình giống một tra nữ đứng núi này trông núi nọ quá nhỉ."
"...Cũng không cho cậu ở cùng nam sinh khác. Không cho uống rượu. Không cho về nhà muộn. Đi đâu cũng đều phải nói với tớ."
Dịch Thuần nghiêm túc nói nhưng Trì Diệp không nhịn được giật mí mắt, "Trời ạ, cậu nói giống mẹ mình quá rồi đấy!"
Lải nhải không thôi, dài dòng văn tự.
"Không phải nói là tớ sẽ bảo vệ cậu sao? Cậu đi cùng người khác, tớ sẽ bảo vệ cái xe đạp cho cậu xem!"
"..."
***
Sau khi liên hoan với các bạn, cuối cùng nỗ lực cả một năm của Trì Diệp cũng coi như là có thu hoạch.
Hai người lén lút yêu sớm.
Mấy ngày chưa về nhà La Huệ, Trì Diệp tranh thủ từng ngày cứ đúng giờ lại đến cửa hàng "phục thù". Ngồi trong gian phòng nhỏ xem TV, đợi buổi trưa khi Thẩm Lãng đến thì tay trong tay với Dịch Thuần ra phố.
Dịch Thuần biết cô thích ăn mì vằn thắn hàng đối diện, bình thường cô sẽ đặt trước bên đó, đến lúc tới cửa hàng thì sang lấy.
Thỉnh thoảng cũng đổi gió những món khác như là bánh hành, bánh rán, trứng ngâm trà, đều là Dịch Thuần đi mua.
Thẩm Lãng bị hai người này phát cẩu lương đến mức mù mắt chó.
"Anh xin hai đứa đấy, yêu đương thì yêu đương, sao phải nhàm chán như vậy? Xem TV còn phải nắm tay? Cũng có phải hạt hạch đào thơm ngon đâu mà thèm thuồng như thế? Làm ơn suy nghĩ cho cảm nhận của người ở bên nhìn đi!"
Dịch Thuần lạnh lùng cười một tiếng, "Bị Lê Vi mắng trở về phải không?"
"..."
Đây chính là 7 tấc (2) của Thẩm Lãng, một giẫm liền giẫm trúng, hiệu quả 100%, anh lập tức im miệng không hó hé.
(2) 7 tấc: Điểm chính, điểm yếu, xuất phát từ câu "đánh rắn phải đánh bảy tấc".
Trì Diệp tốt bụng lấy một cái kẹo từ trong túi ra ném cho Thẩm Lãng, "Anh Lãng, đừng nản chí, anh xem, em còn đốn ngã được bạn học Dịch Thuần cơ mà, anh nhất định cũng có thể!"
Thẩm Lãng vui vẻ, gõ đầu cô, "Sao trước kia anh không phát hiện Tiểu Diệp Tử còn biết pha trò nữa nhỉ."
Rất có tinh thần tự giễu.
Chỉ là hành động này của anh khiến Dịch Thuần không vui, đưa tay chặn anh sang một bên, "Bọn tôi ra ngoài đây, anh trông cửa hàng đi."
Thẩm Lãng tức giận mà chỉ có thể cười: "Lăn hết đi, biến!"
...
Mùa hè sau giờ ngọ (3), nhiệt độ nóng đến mức không ve sầu muốn động đậy. Ngoài đường không một bóng người, chỉ sợ vừa ra ngoài liền bốc cháy.
(3) Giờ ngọ: Từ 11-13h.
Thế nhưng nhiệt độ cũng không ngăn được các thiếu niên nhiệt tình như lửa.
Trì Diệp nắm chặt tay Dịch Thuần, hai người sắp dán vào nhau.
"Bạn học nhỏ Dịch Thuần, mình phát hiện là cậu thực sự không sợ nóng, sao không đổ mồ hôi nhỉ?"
Dịch Thuần từ chối trả lời câu hỏi thiếu muối này, xách đầu cô tới dưới bóng cây râm mát, che chắn cho cô.
Trước kia cậu bị bệnh, luôn cảm thấy đàn ông con trai không cần chống nắng, lúc bị đen đi cũng không có gì ghê gớm, dù sao lúc vận động cũng không tránh khỏi đổ mồ hôi. Thế nhưng Trì Diệp trắng như vậy, cậu cũng không nỡ để cô bị cháy nắng, chủ động nổi lên trách nhiệm của một cái ô, bảo vệ thật tốt làn da của bạn gái nhỏ.
Trì Diệp không ngờ chỉ hơi thay đổi thân phận mà bạn học nhỏ Dịch Thuần như biến thành một người hoàn toàn khác. Sự dịu dàng săn sóc ẩn giấu bây giờ phát huy mọi lúc, nói cũng nhiều hơn.
Cô cho rằng nam sinh như Dịch Thuần, dù sao cũng là một đại nam thần, không thích ôm ấp làm nũng.
Trên thực tế thì không phải.
Dịch Thuần kiên nhẫn che nắng cho cô, vừa đi vừa nói: "Tuần sau cậu đi Thái Lan à?"
Đây là Trì Diệp nói trước cho cậu.
"Ừ, đi cùng gia đình mẹ mình."
Dịch Thuần cau mày, "Không đi không được à? Không phải nói phải học vẽ sao?"
Trì Diệp cười, "Đương nhiên không được, mẹ mình thích đi du lịch cả nhà, bà ấy là người hơi truyền thống."
"..."
Dịch Thuần không muốn để cô đi, tuy chỉ đi một tuần nhưng có chút không chịu nổi.
Cô gái nhỏ này quá cuốn hút mà quan trọng là bản thân lại không biết điều đó. Ngay cả một con mọt sách như Lục Phóng còn không tránh khỏi bị cô hấp dẫn, chứ đừng nói đến người cố ý.
Sau khi xác lập quan hệ, độ chiếm hữu của Dịch Thuần tăng trưởng với tốc độ lũy thừa.
Nhưng Trì Diệp không hiểu, chỉ nghĩ là cậu quan tâm tới thành tích học của mình.
"...Cậu yên tâm, khi về mình sẽ đến lớp mỹ thuật thì cũng chưa đến thời điểm học thêm. Nếu chúng ta đã yêu nhau thì chắc chắn muốn học cùng nhau, mình khẳng định sẽ nỗ lực đỗ đại học mỹ thuật Z."
Cô liều chết cũng không thể đỗ đại học Z, nhưng không thể để Dịch Thuần phải theo cô học một cái trường vô danh được, chỉ có thể thi vào trường gần đó cũng coi như là học cùng nhau rồi.
Đại học mỹ thuật Z cũng không dễ ăn, học vẽ cả một học kỳ, Trì Diệp vẫn còn chưa hiểu rõ. Thi mỹ thuật nói thì đơn giản nhưng thực tế vô cùng tàn khốc, ngồi vẽ lâu ngày nguy cơ bị bệnh trĩ, tuy nhiên vẫn có vô số người chen chúc để được vào học.
Cô nhất định phải cố gắng mới có thể thành công.
Dịch Thuần chau mày do dự một lúc, đột nhiên nói: "Đừng đăng ký lớp học thêm."
Trì Diệp: "Hả? Sao lại thế?"
"Tớ dạy cậu."
Đảo mắt hai người đã tới nhà hàng, ngồi xuống vị trí được phục vụ hứng dẫn.
Phục vụ đặt thực đơn xuống rồi rời đi, Trì Diệp tiếp tục đề tài vừa rồi hỏi: "Có làm lỡ chuyện kinh doanh của các cậu không?"
Cửa hàng của Dịch Thuần gần cung thể thao, đang nghỉ hè vẫn có người qua mua đồ.
Cũng không vắng đến mức có thể giăng lưới trước nhà để bắt chim.
Mấy ngày nay Trì Diệp qua đều gặp một đám người, nếu như họ thực sự học thêm ở cửa hàng, sẽ làm ảnh hưởng đến chuyện buôn bán của cậu.
Thân phận của cô giờ đã đổi, tư tưởng đương nhiên cũng thay đổi.
"Mình không muốn cậu bị lỗ đâu."
Đây là cửa hàng Dịch Thuần đầu tư rất nhiều tiền, cô chỉ sợ cậu thiệt hại.
Dịch Thuần nở nụ cười.
Lúc cậu cười có chút vẻ lười nhác say mê, có thể quyến rũ biết bao nhiêu là người.
"Ai nói là học ở cửa hàng chứ."
Diện tích cửa hàng nhỏ như thế, kẻ phản nghịch Thẩm Lãng phải ngồi chỗ nào đây.
Trì Diệp "Hả" một tiếng, gọi một cốc kem vị phô mai, ngẩng đầu lên nhìn cậu, "Thế thì đi đâu? Mình phải báo cho cậu trước là thi thoảng mẹ mình sẽ đến nhà mình xem tiến độ học tập đó."
Ý tứ chính là phải tuân thủ quy định, không được mất tập trung.
Tuy bình thường dáng vẻ La Huệ đều dịu dàng mềm mỏng nhưng trên thực tế hơn nửa thời gian đều là Trì Diệp phải thỏa hiệp với bà.
Nếu như bà thấy Trì Diệp học không tốt, chưa cần tức giận thì Trì Diệp đã tự hổ thẹn rồi.
Đây chính là mẹ cô.
Dịch Thuần cười như không cười.
Một hồi lâu, cậu mới mở miệng, gằn từng chữ: "Đương nhiên, là đến nhà tớ."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.