Chương 12: Giải quyết
Tiểu Miêu Miêu
05/12/2023
Đợi không bao lâu, người bên kia đã nhấc máy, Hạ Tư Hàn ngắn gọn nói "Dạ thưa thầy, thầy có thể đến phòng giáo viên được không ạ?"
Người ở đầu dây bên kia không chút do dự liền đồng ý, Hạ Tư Hàn liếc mắt nhìn cô Tô, cười bí hiểm, kéo dài giọng đáp "Được, thầy mau tới đi ạ."
Cô Tô cả người như rơi xuống hầm băng. Bà bỗng dưng có linh cảm không lành.
Quả nhiên linh cảm của bà ta là đúng bởi một lúc sau, bà thấy hiệu trưởng bước vào phòng giáo viên. Lần này, cô Tô hoàn toàn không giữ được vẻ mặt bình tĩnh, cả người bà cứng đờ, đôi mắt không giấu được sự hoảng loạn. Cô Hạ còn thê thảm hơn, trên khuôn mặt cô đầy sự hoảng hốt, cả người run rẩy không ngừng, mắt chỉ dám chăm chăm nhìn vào mũi giày bên dưới.
Thầy hiệu trưởng nhận ra không khí khác thường bên trong phòng giáo viên, nét mặt thầy trở nên nghiêm túc, lạnh giọng hỏi cô Tô "Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"
Không đợi cô Tô trả lời, Hạ Tư Hàn đã lên tiếng "Camera trong mỗi lớp học vẫn luôn luôn hoạt động chứ ạ?"
"Đúng vậy, camera vẫn luôn hoạt động từ đó giờ." Thầy hiệu trưởng trả lời.
Câu khẳng định của thầy hiệu trưởng như một cái tát đau điếng vả vào mặt cô Tô. Bây giờ trong đầu bà hoàn toàn trống rỗng, không thể nghĩ ra được một câu biện minh nào, chỉ có thể lo sợ chờ đợi án tử đến với bà.
"Vậy... phiền thầy có thể cho tụi em kiểm tra camera một chút được không ạ?" Hạ Tư Hàn lễ phép nói.
"Đương nhiên là được chứ!"
Sau đó đoàn người bao gồm Hạ Tư Hàn, Lâm Đạm Vân, thầy hiệu trưởng, cô Tô, cô Hạ liền đến phòng máy, mỗi người đều mang một tâm trạng khác nhau.
Lúc đến phòng máy, Hạ Tư Hàn nhờ chú ở đó giúp hắn chiếu lại băng ghi hình vào cái hôm kiểm tra Tiếng Anh. Camera được lắp đặt ngay gần chỗ ngồi của hai người nên gần như có thể thấy rõ hành vi của Hạ Tư Hàn và Lâm Đạm Vân.
Khi tới đoạn cô Tô kiểm tra tờ đề của Hạ Tư Hàn, Hạ Tư Hàn liền bảo "Dừng. Từ đây, chú tua chậm lại giúp ạ." Người bảo vệ tỏ ý đã hiểu, chú bắt đầu tua chậm lại.
Trên băng hình, từ đầu cho tới khi Lâm Đạm Vân chép xong đề, Hạ Tư Hàn chưa từng đụng đến cây bút để trên bàn. Đoạn về sau càng bình thường hơn, camera chỉ quay được hai bóng hình đang làm bài rất nghiêm túc, không có một chút bất thường nào.
Bằng chứng đã rõ ràng, ai sai ai đúng cũng đã rõ.
"Nhiêu đây đã đủ để chứng minh chứ. Cô Tô?" Hạ Tư Hàn vẫn giữ nụ cười lễ phép, nhìn bà.
"Cô Tô! Đây là một việc mà một người giáo viên như cô nên làm sao?! Cô muốn phá hoại mặt mũi của trường này cô mới vừa lòng à?! Còn không mau qua xin lỗi, đứng đó làm gì!" Thầy hiệu trưởng không giữ được bình tĩnh nữa, lập tức mắng xối xả.
"Tuổi càng cao nên có lẽ mắt cô kém đi mất rồi! Xin lỗi vì đã hiểu lầm tụi em." cô Tô cúi đầu trước Hạ Tư Hàn, nhục nhã nói lời xin lỗi.
"Làm lại." Hạ Tư Hàn hờ hững nói.
Mặt cô Tô dại ra, đó giờ bà chưa hề phải chịu nhục nhã như thế này! Nhưng trước mặt bà là Hạ Tư Hàn, dù căm tức đến đâu, bà cũng chỉ có thể cố nhịn, một lần nữa cúi đầu.
Lời xin lỗi chưa thoát ra miệng, Hạ Tư Hàn lại nói "Dường như cô Tô không hiểu ý em rồi." sau đó hắn kéo Lâm Đạm Vân đang đứng ở gần đó tới bên cạnh mình rồi nói tiếp "Người cô cần xin lỗi không phải em... mà là cậu ấy. Mời cô."
"C... Cô xin lỗi..." Bà một lần nữa cúi đầu trước Lâm Đạm Vân, giọng như muỗi kêu nói.
"Ngày mai khi đến lớp mong cô làm sáng tỏ hết mọi việc để mọi người cùng biết ạ." Lâm Đạm Vân cũng không hề nói có tha thứ cho bà hay không, cậu chỉ lễ phép yêu cầu.
Sau khi nhận được lời đảm bảo không mấy vui vẻ của bà, Lâm Đạm Vân cùng Hạ Tư Hàn liền xin phép rời đi.
"Một lần nữa lại cảm ơn cậu rồi." Lâm Đạm Vân đi phía sau Hạ Tư Hàn, kéo tay áo hắn lại, chân thành nói.
Hạ Tư Hàn có lẽ không biết rằng, ngay từ cái khoảnh khắc hắn mở toang cánh cửa phòng giáo viên ra, Lâm Đạm Vân đã có một niềm tin mãnh liệt rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Bởi Superman của cậu đã tới rồi nè... Giống như bức vẽ trong tiết học hôm đó, nhóc Superman sẽ luôn bảo vệ cậu bé Vân Vân.
Đột nhiên, Hạ Tư Hàn bất chợt dừng lại khiến mặt Lâm Đạm Vân đụng vào bờ lưng hắn, cậu suýt xoa cái trán bị đụng đau của mình "Sao lại đột nhiên dừng lại..."
Chưa kịp nói hết câu, Hạ Tư Hàn lại giở trò cũ, tay bóp lấy hai má của cậu, lần này lực đạo của Hạ Tư Hàn không mạnh như đợt trước, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy hai bên má khiến Lâm Đạm Vân có hơi ngứa ngáy.
Hạ Tư Hàn tinh nghịch đáp "Lần này tớ không nhận lời cảm ơn suông đâu nhé, mau mau thưởng tớ cái gì đi, Vân Vân."
Lâm Đạm Vân gật gật đầu đảm bảo với hắn, dạo gần đây, vì việc của cô Tô mà khiến cậu nhức đầu không thôi, giờ giải quyết xong hết mọi chuyện rồi, cậu mới vỡ lẽ ra là mình vẫn chưa trả ơn Hạ Tư Hàn đàng hoàng.
"Vậy cậu có muốn gì không? Tớ chiều cậu hết." Lâm Đạm Vân mặc kệ cái tay đang xoa nắn má mình, đôi mắt lấp lánh nhìn Hạ Tư Hàn, chờ đợi câu trả lời của hắn.
"Hửm? Tớ muốn gì cũng được à?" Đáy mắt Hạ Tư Hàn lóe lên một tia sáng rồi nhanh chóng vụt đi.
"Ừm!"
"Vậy thì... thứ bảy này đi xem phim với tớ đi."
"Được! Thứ bảy này tớ cũng rảnh!" Lâm Đạm Vân không ngần ngại gật đầu.
"Vậy hứa rồi nhé." Hạ Tư Hàn híp mắt cười, buông bàn tay đang xoa nắn má cậu ra.
Chưa gì mà hắn đã mong thứ bảy tới thật nhanh rồi...
..................................
Sáng hôm sau, những người trong lớp bị hành động của cô Tô khiến cho họ phải trố mắt ra, lộ vẻ không thể tin được, bầu không khí căng thẳng vốn duy trì khi tiết Tiếng Anh đến đã bị phá vỡ.
Cô Tô cúi gập người 90 độ trước mặt Lâm Đạm Vân, nói lời xin lỗi cậu về việc nghi oan cho cậu, đồng thời cô cũng quay xuống lớp xin lỗi và đưa ra lời giải thích về vụ việc vừa xảy ra.
Sự tình đã đến nước này, nếu bà còn làm căng thì e rằng chén cơm này không thể giữ được... Bà không thể để mất việc vì chuyện này được, đến lúc đó mặt mũi của bà sẽ bị mọi người chê cười mất!
Cứ tưởng mọi chuyện rốt cuộc cũng kết thúc nhưng sự việc tiếp theo triệt để khiến những mong ước của cô Tô bị phá hủy tan tành.
Cửa lớp học được kéo ra, người đàn ông với trang phục cảnh sát bước vào, theo sau đó là thầy hiệu trưởng đang không ngừng lau mồ hôi đang nhễ nhại trên trán. Người cảnh sát đó đến gần cô Tô nói:
"Chúng tôi tình nghi cô có liên quan đến cái chết của nữ sinh tên Cố Sênh 6 năm về trước, mời cô theo chúng tôi về đồn để điều tra."
Vừa nghe đến cái tên đó, tim cô Tô hẫng đi một nhịp, cả người lạnh run, bà vùng vẫy không chịu phối hợp, ngoan cố nói "Anh hình như có hiểu lầm gì rồi! S... Sao chuyện này lại liên quan đến tôi cơ chứ?! Tôi không đi!! Không đi!!!"
Cô Tô bị cảnh sát cưỡng chế lôi đi, mọi người cũng không còn tâm trạng để học hành gì nữa, ai nấy cũng liên tục hỏi Lâm Đạm Vân làm cậu nói đến phát mệt.
Sau khi đuổi gần hết mọi người về chỗ, Lâm Đạm Vân đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Hạ Tư Hàn, Hạ Tư Hàn biết tỏng cậu nghĩ gì nhưng hắn vẫn giả ngơ sờ sờ mặt "Bộ mặt tớ có dính gì à?"
Lâm Đạm Vân phồng má bĩu môi "Cậu đừng có giả vờ nữa. Nói xem. Vụ này có liên quan đến cậu đúng không?"
Hạ Tư Hàn cười cười, theo thói quen xoa mái tóc nâu bông xù của cậu đáp "Không phải tớ đã nói sẽ cho cậu một câu trả lời sao?"
Lâm Đạm Vân nhớ lại cái hôm Hạ Tư Hàn nói câu đó, hóa ra dáng vẻ tự tin khi đó của cậu ấy không phải là giả vờ...
Sau mấy ngày, đã có kết quả điều tra. Vụ việc cô Tô cố ý cô lập học sinh dẫn đến nhiều em phải chuyển trường và tệ nhất là tự tử đã được các em học sinh từng là nạn nhân của cô Tô kể lại. Nguyên nhân cô Tô vẫn có thể nhởn nhơ đi dạy là do có người chống lưng, đe dọa không để họ nói ra, một số người bọn họ chỉ có thể ngậm ngùi đắng cay rời đi, một số thì sau khi cầm được số tiền lớn trong tay liền quên đi những nỗi đau mà con mình phải chịu, ém hết tất cả mọi chuyện xuống.
Theo sau đó, người chống lưng cho cô Tô là hiệu phó cũng bị bắt giữ. Càng điều tra thêm, phía bên cảnh sát nhận ra hiệu phó đã nhiều lần tham ô, lén bỏ vào túi riêng mình.
Sau khi sự tình đã được đưa ra ngoài ánh sáng, nhiều người đồng loạt chỉ trích hai người, cái chết của nữ sinh tên Cố Sênh cũng được đào lại một lần nữa.
Lần này, cô đã có thể an tâm yên nghỉ được rồi...
Sau sự việc rùm beng này, lớp của Lâm Đạm Vân cũng đổi kha khá giáo viên.
Cô Lục bất ngờ quay lại làm giáo viên Tiếng Anh của lớp cậu, tiết Toán cũng được giao cho một giáo viên khác, không còn là cô Hạ nữa, điều đó đồng nghĩa với việc lớp cậu sẽ đón nhận một giáo viên chủ nhiệm mới.
Người đó chính là thầy dạy Hóa của lớp cậu... người đã từng giúp cậu và Hạ Tư Hàn không bị mắng nữa.
Nhưng dù sao thì Lâm Đạm Vân rất hài lòng với sự thay đổi này.
Người ở đầu dây bên kia không chút do dự liền đồng ý, Hạ Tư Hàn liếc mắt nhìn cô Tô, cười bí hiểm, kéo dài giọng đáp "Được, thầy mau tới đi ạ."
Cô Tô cả người như rơi xuống hầm băng. Bà bỗng dưng có linh cảm không lành.
Quả nhiên linh cảm của bà ta là đúng bởi một lúc sau, bà thấy hiệu trưởng bước vào phòng giáo viên. Lần này, cô Tô hoàn toàn không giữ được vẻ mặt bình tĩnh, cả người bà cứng đờ, đôi mắt không giấu được sự hoảng loạn. Cô Hạ còn thê thảm hơn, trên khuôn mặt cô đầy sự hoảng hốt, cả người run rẩy không ngừng, mắt chỉ dám chăm chăm nhìn vào mũi giày bên dưới.
Thầy hiệu trưởng nhận ra không khí khác thường bên trong phòng giáo viên, nét mặt thầy trở nên nghiêm túc, lạnh giọng hỏi cô Tô "Có chuyện gì xảy ra ở đây vậy?"
Không đợi cô Tô trả lời, Hạ Tư Hàn đã lên tiếng "Camera trong mỗi lớp học vẫn luôn luôn hoạt động chứ ạ?"
"Đúng vậy, camera vẫn luôn hoạt động từ đó giờ." Thầy hiệu trưởng trả lời.
Câu khẳng định của thầy hiệu trưởng như một cái tát đau điếng vả vào mặt cô Tô. Bây giờ trong đầu bà hoàn toàn trống rỗng, không thể nghĩ ra được một câu biện minh nào, chỉ có thể lo sợ chờ đợi án tử đến với bà.
"Vậy... phiền thầy có thể cho tụi em kiểm tra camera một chút được không ạ?" Hạ Tư Hàn lễ phép nói.
"Đương nhiên là được chứ!"
Sau đó đoàn người bao gồm Hạ Tư Hàn, Lâm Đạm Vân, thầy hiệu trưởng, cô Tô, cô Hạ liền đến phòng máy, mỗi người đều mang một tâm trạng khác nhau.
Lúc đến phòng máy, Hạ Tư Hàn nhờ chú ở đó giúp hắn chiếu lại băng ghi hình vào cái hôm kiểm tra Tiếng Anh. Camera được lắp đặt ngay gần chỗ ngồi của hai người nên gần như có thể thấy rõ hành vi của Hạ Tư Hàn và Lâm Đạm Vân.
Khi tới đoạn cô Tô kiểm tra tờ đề của Hạ Tư Hàn, Hạ Tư Hàn liền bảo "Dừng. Từ đây, chú tua chậm lại giúp ạ." Người bảo vệ tỏ ý đã hiểu, chú bắt đầu tua chậm lại.
Trên băng hình, từ đầu cho tới khi Lâm Đạm Vân chép xong đề, Hạ Tư Hàn chưa từng đụng đến cây bút để trên bàn. Đoạn về sau càng bình thường hơn, camera chỉ quay được hai bóng hình đang làm bài rất nghiêm túc, không có một chút bất thường nào.
Bằng chứng đã rõ ràng, ai sai ai đúng cũng đã rõ.
"Nhiêu đây đã đủ để chứng minh chứ. Cô Tô?" Hạ Tư Hàn vẫn giữ nụ cười lễ phép, nhìn bà.
"Cô Tô! Đây là một việc mà một người giáo viên như cô nên làm sao?! Cô muốn phá hoại mặt mũi của trường này cô mới vừa lòng à?! Còn không mau qua xin lỗi, đứng đó làm gì!" Thầy hiệu trưởng không giữ được bình tĩnh nữa, lập tức mắng xối xả.
"Tuổi càng cao nên có lẽ mắt cô kém đi mất rồi! Xin lỗi vì đã hiểu lầm tụi em." cô Tô cúi đầu trước Hạ Tư Hàn, nhục nhã nói lời xin lỗi.
"Làm lại." Hạ Tư Hàn hờ hững nói.
Mặt cô Tô dại ra, đó giờ bà chưa hề phải chịu nhục nhã như thế này! Nhưng trước mặt bà là Hạ Tư Hàn, dù căm tức đến đâu, bà cũng chỉ có thể cố nhịn, một lần nữa cúi đầu.
Lời xin lỗi chưa thoát ra miệng, Hạ Tư Hàn lại nói "Dường như cô Tô không hiểu ý em rồi." sau đó hắn kéo Lâm Đạm Vân đang đứng ở gần đó tới bên cạnh mình rồi nói tiếp "Người cô cần xin lỗi không phải em... mà là cậu ấy. Mời cô."
"C... Cô xin lỗi..." Bà một lần nữa cúi đầu trước Lâm Đạm Vân, giọng như muỗi kêu nói.
"Ngày mai khi đến lớp mong cô làm sáng tỏ hết mọi việc để mọi người cùng biết ạ." Lâm Đạm Vân cũng không hề nói có tha thứ cho bà hay không, cậu chỉ lễ phép yêu cầu.
Sau khi nhận được lời đảm bảo không mấy vui vẻ của bà, Lâm Đạm Vân cùng Hạ Tư Hàn liền xin phép rời đi.
"Một lần nữa lại cảm ơn cậu rồi." Lâm Đạm Vân đi phía sau Hạ Tư Hàn, kéo tay áo hắn lại, chân thành nói.
Hạ Tư Hàn có lẽ không biết rằng, ngay từ cái khoảnh khắc hắn mở toang cánh cửa phòng giáo viên ra, Lâm Đạm Vân đã có một niềm tin mãnh liệt rằng mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi.
Bởi Superman của cậu đã tới rồi nè... Giống như bức vẽ trong tiết học hôm đó, nhóc Superman sẽ luôn bảo vệ cậu bé Vân Vân.
Đột nhiên, Hạ Tư Hàn bất chợt dừng lại khiến mặt Lâm Đạm Vân đụng vào bờ lưng hắn, cậu suýt xoa cái trán bị đụng đau của mình "Sao lại đột nhiên dừng lại..."
Chưa kịp nói hết câu, Hạ Tư Hàn lại giở trò cũ, tay bóp lấy hai má của cậu, lần này lực đạo của Hạ Tư Hàn không mạnh như đợt trước, chỉ nhẹ nhàng nắm lấy hai bên má khiến Lâm Đạm Vân có hơi ngứa ngáy.
Hạ Tư Hàn tinh nghịch đáp "Lần này tớ không nhận lời cảm ơn suông đâu nhé, mau mau thưởng tớ cái gì đi, Vân Vân."
Lâm Đạm Vân gật gật đầu đảm bảo với hắn, dạo gần đây, vì việc của cô Tô mà khiến cậu nhức đầu không thôi, giờ giải quyết xong hết mọi chuyện rồi, cậu mới vỡ lẽ ra là mình vẫn chưa trả ơn Hạ Tư Hàn đàng hoàng.
"Vậy cậu có muốn gì không? Tớ chiều cậu hết." Lâm Đạm Vân mặc kệ cái tay đang xoa nắn má mình, đôi mắt lấp lánh nhìn Hạ Tư Hàn, chờ đợi câu trả lời của hắn.
"Hửm? Tớ muốn gì cũng được à?" Đáy mắt Hạ Tư Hàn lóe lên một tia sáng rồi nhanh chóng vụt đi.
"Ừm!"
"Vậy thì... thứ bảy này đi xem phim với tớ đi."
"Được! Thứ bảy này tớ cũng rảnh!" Lâm Đạm Vân không ngần ngại gật đầu.
"Vậy hứa rồi nhé." Hạ Tư Hàn híp mắt cười, buông bàn tay đang xoa nắn má cậu ra.
Chưa gì mà hắn đã mong thứ bảy tới thật nhanh rồi...
..................................
Sáng hôm sau, những người trong lớp bị hành động của cô Tô khiến cho họ phải trố mắt ra, lộ vẻ không thể tin được, bầu không khí căng thẳng vốn duy trì khi tiết Tiếng Anh đến đã bị phá vỡ.
Cô Tô cúi gập người 90 độ trước mặt Lâm Đạm Vân, nói lời xin lỗi cậu về việc nghi oan cho cậu, đồng thời cô cũng quay xuống lớp xin lỗi và đưa ra lời giải thích về vụ việc vừa xảy ra.
Sự tình đã đến nước này, nếu bà còn làm căng thì e rằng chén cơm này không thể giữ được... Bà không thể để mất việc vì chuyện này được, đến lúc đó mặt mũi của bà sẽ bị mọi người chê cười mất!
Cứ tưởng mọi chuyện rốt cuộc cũng kết thúc nhưng sự việc tiếp theo triệt để khiến những mong ước của cô Tô bị phá hủy tan tành.
Cửa lớp học được kéo ra, người đàn ông với trang phục cảnh sát bước vào, theo sau đó là thầy hiệu trưởng đang không ngừng lau mồ hôi đang nhễ nhại trên trán. Người cảnh sát đó đến gần cô Tô nói:
"Chúng tôi tình nghi cô có liên quan đến cái chết của nữ sinh tên Cố Sênh 6 năm về trước, mời cô theo chúng tôi về đồn để điều tra."
Vừa nghe đến cái tên đó, tim cô Tô hẫng đi một nhịp, cả người lạnh run, bà vùng vẫy không chịu phối hợp, ngoan cố nói "Anh hình như có hiểu lầm gì rồi! S... Sao chuyện này lại liên quan đến tôi cơ chứ?! Tôi không đi!! Không đi!!!"
Cô Tô bị cảnh sát cưỡng chế lôi đi, mọi người cũng không còn tâm trạng để học hành gì nữa, ai nấy cũng liên tục hỏi Lâm Đạm Vân làm cậu nói đến phát mệt.
Sau khi đuổi gần hết mọi người về chỗ, Lâm Đạm Vân đưa ánh mắt đầy ẩn ý nhìn Hạ Tư Hàn, Hạ Tư Hàn biết tỏng cậu nghĩ gì nhưng hắn vẫn giả ngơ sờ sờ mặt "Bộ mặt tớ có dính gì à?"
Lâm Đạm Vân phồng má bĩu môi "Cậu đừng có giả vờ nữa. Nói xem. Vụ này có liên quan đến cậu đúng không?"
Hạ Tư Hàn cười cười, theo thói quen xoa mái tóc nâu bông xù của cậu đáp "Không phải tớ đã nói sẽ cho cậu một câu trả lời sao?"
Lâm Đạm Vân nhớ lại cái hôm Hạ Tư Hàn nói câu đó, hóa ra dáng vẻ tự tin khi đó của cậu ấy không phải là giả vờ...
Sau mấy ngày, đã có kết quả điều tra. Vụ việc cô Tô cố ý cô lập học sinh dẫn đến nhiều em phải chuyển trường và tệ nhất là tự tử đã được các em học sinh từng là nạn nhân của cô Tô kể lại. Nguyên nhân cô Tô vẫn có thể nhởn nhơ đi dạy là do có người chống lưng, đe dọa không để họ nói ra, một số người bọn họ chỉ có thể ngậm ngùi đắng cay rời đi, một số thì sau khi cầm được số tiền lớn trong tay liền quên đi những nỗi đau mà con mình phải chịu, ém hết tất cả mọi chuyện xuống.
Theo sau đó, người chống lưng cho cô Tô là hiệu phó cũng bị bắt giữ. Càng điều tra thêm, phía bên cảnh sát nhận ra hiệu phó đã nhiều lần tham ô, lén bỏ vào túi riêng mình.
Sau khi sự tình đã được đưa ra ngoài ánh sáng, nhiều người đồng loạt chỉ trích hai người, cái chết của nữ sinh tên Cố Sênh cũng được đào lại một lần nữa.
Lần này, cô đã có thể an tâm yên nghỉ được rồi...
Sau sự việc rùm beng này, lớp của Lâm Đạm Vân cũng đổi kha khá giáo viên.
Cô Lục bất ngờ quay lại làm giáo viên Tiếng Anh của lớp cậu, tiết Toán cũng được giao cho một giáo viên khác, không còn là cô Hạ nữa, điều đó đồng nghĩa với việc lớp cậu sẽ đón nhận một giáo viên chủ nhiệm mới.
Người đó chính là thầy dạy Hóa của lớp cậu... người đã từng giúp cậu và Hạ Tư Hàn không bị mắng nữa.
Nhưng dù sao thì Lâm Đạm Vân rất hài lòng với sự thay đổi này.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.