Chương 15: Máu chó lại thấy máu chó
Hồng Tiểu Ái
04/12/2014
“Lãng phí chính mình?” Tề Lâm hít hít
mũi, đôi mắt hồng hồng nhìn anh: “Đúng vậy, em chính là đang lãng phí
chính mình, anh nói xem sao em lại ti tiện như thế? Biết rất rõ anh
không yêu em, sao còn phải cố chấp như vậy?” Cô dừng một chút, thở dài,
ngữ khí đã dần dần khôi phục bình tĩnh, “Đời này, rốt cuộc việc em hối
hận nhất chính là được bà nội nhận nuôi, sau đó là gặp anh. Sớm biết
rằng yêu anh khó chịu như vậy, em đây sẽ tình nguyện cô đơn yên bình ở
trong cô nhi viện cả đời.”
Không ngờ Tề Lâm lại có thể cố chấp đối với cảm tình như thế, cố chấp của cô lại khiến anh tâm phiền ý loạn. Trình Hoài phiền chán nâng trán, không hề để ý tới cô, dứt khoát mở cửa vào trong xe, rồi sau đó khởi động xe.
Nhìn xe Trình Hoài nhanh chóng rời đi, Tề Lâm chỉ cảm thấy cơ thể có phần xụi lơ, lui ra phía sau một bước, khóc không ra nước mắt.
Tình yêu của cô, trong mắt anh rốt cuộc thì giá trị của nó rẻ bao nhiêu? Lại khiến anh ngoảnh mặt làm ngơ, thờ ơ như vậy.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Tề Lâm chậm rãi đi về hướng Ferrari.
Cô trầm mặt ngồi bên vị trí tay lái phụ trên chiếc Ferrari màu đỏ, trên mặt là trấn định lạnh lùng như bình thường, so với người phụ nữ yếu ớt không chịu nổi một kích động vừa rồi tưởng như hai người.
Đàn bà, cũng chỉ có tại trước mặt người đàn ông mình yêu mới có thể bày ra sự yếu ớt nhìn một phát là thấy hết.
Ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, ban đêm gió thổi phất trên mặt lành lạnh, cảm giác thật sự rất không tồi, Lục Lê nhắm mắt lại, trong lòng không khỏi an tâm.
Lái xe lái qua nhiều nơi, có nơi phồn hoa, còn có nơi là một mảnh hoang vắng còn chờ khai phá.
Chị ta chỉ vào nơi hoang vu nói: “Nơi này nha, đã xây dựng lâu rồi, đến lúc đó cũng không phải là quang cảnh này nữa.”
“Nơi này đã xây dựng lâu rồi sao?”
“Đúng vậy, con gái chị nói ông chủ của chúng Trình Hoài chuẩn bị đầu tư tại đây xây dựng các tòa nhà cao tầng. Đến lúc đó, kinh tế của vùng này sẽ bắt đầu tăng trưởng.”
Nghe chị ta nhắc đến tên Trình Hoài, đáy lòng Lục Lê khẽ run, cô mỉm cười, xoay đầu hướng ra ngoài cửa sổ.
“Cô gái, cô hẳn là biết Trình Hoài nhỉ.”
“Dạ?” Nghe chị hỏi mình về Trình Hoài, Lục Lê sửng sốt một chút, tiếp theo gật đầu, “Có biết.”
“Trình Hoài ở thành phố R của chúng tôi nổi danh như vậy, không biết mới là lạ. Ha ha, tôi thế mà đã gặp qua cậu ta nha.” Chị gái lái xe cười đắc ý, “Mấy ngày trước tôi đến R&N tìm con gái, dưới lầu rõ ràng trùng hợp gặp cậu ta, đây chính là nhìn thấy nhân vật tài năng trên báo nha. Chậc chậc, cô không biết, khí chất của người ta, cách ăn mặc đặc biệt có mode, bộ dạng đó không cách nào nói khác. Con gái tôi nhìn thấy cậu ta thì xông đến chào hỏi, cái kia người ta gọi là tỏ ra lễ phép, một chút kiêu ngạo cũng không có. Cái tố chất tu dưỡng đó mới gọi là ông chủ lớn nha. Aizz …” Chị ta lại thở dài, nói, “Thế nhưng tôi cũng biết, khi người ta có chút chức vị thì sẽ không coi ai ra gì, người ta một khi đã ngồi ở vị trí cao, tố chất và xuất thân đều không giống nhau, tuyệt đối sẽ không có tố chất hào hoa phong nhã của quý tộc. Tôi đây lái taxi cũng đã gặp qua rất nhiều người, cũng không phải nói khó nghe, có người thì cố tình làm ra vẻ nghiêm chỉnh, cao sang, đúng là có tiền mà không có tố chất là đáng sợ nhất rồi.”
“Ừm.” Lục Lê không biết nói tiếp thế nào, đành phải gật đầu tỏ vẻ như muốn nghe.
Chị ta xem ra quả thật có ấn tượng rất tốt với Trình Hoài, lại có thể càng nói càng hăng hái: “Thành phố R của chúng ta có rất nhiều trường học, viện dưỡng lão, cái gì cũng do cậu ta đầu tư xây dựng nên đấy, cô biết chứ? Chậc chậc, mới hơn 30 tuổi mà đã có tiền như vậy.” Nói xong, chị ta lại đột nhiên cười cười thần bí, hài hước nói, “Tôi nói với con gái tôi, con mỗi ngày gặp ông chủ lớn nhà con, vậy thì dùng 36 kế dành lấy cậu ta vào tay đi chứ, đến lúc đó, chúng ta sẽ đếm tiền mà sống.” Chị ta quay đầu liếc mắt nhìn Lục Lê, “Cô đoán con gái tôi nói thế nào?”
Lục Lê cười lắc đầu, nhún nhún vai: “Không biết.”
“Con gái tôi nói, rất nhiều mỹ nữ ngôi sao người mẫu gì gì đó mỗi ngày vây quanh cậu ta, mà người ta đều chẳng động tâm chút nào, con gái của tôi thì tính là gì chứ.”
Rất nhiều mỹ nữ ngôi sao người mẫu vây quanh? Lục Lê khẽ giật mình, xem ra, hiểu biết của cô về anh quả thật quá ít, đẹp trai giàu có như anh, nếu như bên cạnh thiếu đàn bà, thật đúng là không thể nào nói nổi. Chị gái lái xe há hốc mồm còn muốn nói điều gì, nhưng mà lúc này điện thoại của Lục Lê lại vang lên.
Lục Lê liếc mắt nhìn thấy tên Trình Hoài hiện trên màn hình điện thoại di động, vốn không muốn nhận máy, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn nhấn xuống phím nghe.
Khi điện thoại được kết nối không thể nghi ngờ chính là Trình hoài đang rất lo lắng cho cô, bảo cô trở về sớm. Lục Lê nghe giọng nói dịu dàng trước sau như một của Trình Hoài trong điện thoại, nghĩ đến những chuyện anh đã làm tối nay, cô có phần không kiên nhẫn nhíu mày, cảm xúc nhất thời có phần không khống chế được, ngữ khí rất nguội lạnh: “Một lúc nữa em sẽ về, anh không cần lo cho em. Em lớn như vậy rồi, tự mình sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.” Không đợi Trình Hoài kịp phản ứng, Lục Lê liền cúp điện thoại.
Thấy Lục Lê phát hỏa như vậy, chị gái lái xe chép miệng tặc lưỡi: “Sao thế? Cãi nhau với bạn trai à?”
Lục Lê xấu hổ cười cười, không nói tiếng nào, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhận ra lúc nhận điện thoại Lục Lê có chút tức giận không vui, Trình Hoài có phần không nghĩ ra gãi đầu, nhìn đồng hồ, sắp 12 giờ rồi, không có nhiều người trên đường phố lắm, vì vậy anh tăng tốc độ chạy về nhà.
Giữa đường, lại nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, lòng tràn đầy vui mừng tưởng rằng A Lê gọi tới, nhưng khi nhìn màn hình, hiện lên lại là Ivan.
Cầm điện thoại đặt bên tai, nhưng lại nghe thấy tiếng đối thoại.
“Phó cục, ông uống nhiều quá, không được qua đây.” Giọng Ivan rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở.
“Người đẹp. Cô lớn lên đẹp mắt như vậy, dáng người còn nóng bỏng như thế, theo tôi đi, về sau tôi cam đoan sẽ đối xử với cô thật tốt, cô nói xem cô làm trợ lí uổng phí bao nhiêu? Nhất định là cực kì mệt mỏi. Nhưng mà, cô xinh đẹp như vậy, Trình Hoài hẳn là đã giữ lại dùng qua rồi nha?”
“Không được qua đây, cứu mạng.”
Trong điện thoại lại có thể truyền đến loại âm thanh này, Trình Hoài lập tức biết rõ xảy ra chuyện gì, vội vàng liên hệ với người phụ trách khách sạn quốc tế, lại bảo họ lên phòng trước xem sao, rồi sau đó quay đầu xe, tốc độ xe lên đến 150 km, phóng như bay tới khách sạn quốc tế.
Khi Trình Hoài đến, Ivan đã đi ra, tất chân của cô bị xé toang, quần áo cũng bị xé rách tới thất linh bát lạc, thấy Trình Hoài, lập tức bổ nhào vào ngực anh, khóc đến lê hoa đái vũ. Vẫn luôn là một nữ cường nhân cũng có lúc khóc thảm hại như vậy, Trình Hoài an ủi vỗ vỗ bờ vai của cô, sau đó bảo người chăm sóc cô đi thay quần áo.
Đôi mắt của Tiết Tây đang mông lung buồn ngủ cũng đã đến, theo sau anh ta chính là chính cục cục xây dựng.
Chính cục liếc mắt nhìn Trình Hoài mặt mũi tràn đầy giận dữ, lại nhìn Ivan đáng thương, thì cúi đầu khom lưng nói lời xin lỗi, rồi sau đó đi vào phòng.
Tên phó cục đã bị người gom góp thành đầu heo, bộ dạng thoạt nhìn có chút thê thảm.
Chính cục đi vào, phó cục lập tức giống như gặp được cây cỏ cứu mạng, cuống quít đi đến bên cạnh ông, bảo ông ta cứu giúp hắn. Ai ngờ, chính cục lại hung ác đạp phó cục một cước ngay tại chỗ, chửi ầm lên nói: “Lúc đó tôi đã nói thế nào với cậu rồi hả, cậu lần này chính là đào hố chôn mình rồi, không nghĩ tới thân phận của cậu chẳng qua chỉ là một phó cục nhỏ bé, lại có thể sắc tâm dám đánh người dưới tay Trình Hoài. Trình Hoài là ai hả? Không nói tới anh ta quen biết con trai thị trưởng thành phố chúng ta, thiếu gia Tiết Tây, hơn nữa thân phận và giá trị con người anh ta, cũng không phải người bình thường thì có thể trêu trọc, cậu phải nhớ kỹ, anh ta không phải giàu có bình thường có vài trăm triệu đến vài tỷ đâu, người ta là nhà giàu nhất, năng lực của cậu có thể đối đầu không?”
“Khốn nạn, cái người này thật sự là lâu quá không bị ăn đòn.” Tiết Tây tức giận chửi bới một câu, rồi sau đó xắn tay áo muốn vào ghế lô xem cái tên cháu trai sắc tâm đại phát này thế nào. Trình Hoài thấy thế, lạnh lùng quẳng một câu “Sự tình giải quyết thế nào giao cho cậu, tôi đưa Ivan về trước.”
Nhìn bóng lưng Trình Hoài, Tiết Tây tức giận tới mức dậm chân. Lại nói, lúc Trình Hoài gọi điện tới, anh đang ôm người đẹp trong lòng làm việc đại sự, tiếng điện thoại Trình Hoài gọi đột nhiên vang lên, hại anh trút ra sớm không nói, còn phải hơn nửa đêm rời giường tới đây thu dọn cục diện rối rắm.
Thở dài, nổi giận đùng đùng xông vào trong ghế lô… Anh ta muốn phát tiết…
Chị gái lái xe chậm rãi chạy xe trên đường, khi đi qua khách sạn quốc tế, Lục Lê đột nhiên thấy Trình Hoài và một cô gái cùng một chỗ đi ra, dáng người cô gái kia cao gầy, nhưng thoạt nhìn rất yếu ớt, Trình hoài đỡ cô ấy, bộ dạng cẩn thận từng li từng tí. Khoác trên người cô gái kia, là quần áo của Trình Hoài.
Lục Lê quay đầu đi chỗ khác, có phần mỏi mệt hai mắt nhắm nghiền. Lại nói, cô hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy? Vì cái gì mà ở đâu cũng gặp phải Trình Hoài? Lại luôn gặp đúng lúc anh bên cạnh một cô gái khác?
Nhưng trong một đêm lại có thể gặp anh ở cùng với hai cô gái, còn nhớ vừa rồi chị gái nói rất đúng, nhiều mỹ nữ ngôi sao người mẫu… mỗi ngày vây xung quanh anh, trong đầu Lục Lê đột nhiên hiện ra một ý nghĩ không tốt: Ngày bình thường cái gọi là tăng ca làm việc của anh, đến khuya mới về nhà, thật sự đang bận làm việc sao? Cô có chút mỏi mệt xoa xoa đầu, liếc mắt nhìn chị gái lái xe, lễ phép nói: “Đưa em đi Lục Uyển Thanh Thủy.”
“Cô ở Lục Uyển Thanh Thủy à? Giá nhà ở khu phố đó cũng không rẻ.” Chị gái lái xe cười cười, rồi sau đó bắt đầu tăng tốc.
Khi Lục Lê về đến nhà đã vừa rạng sáng, vào nhà, trong phòng tối om một mảnh, Trình Hoài vẫn chưa trở về.
Bật đèn, xem đồng hồ, dì giúp việc cũng đã thu dọn phòng sạch sẽ, Lục Lê di chuyển chậm rãi bước đến ghế sa lon ngồi xuống.
Cô cầm lấy điều khiển từ xa, mở ti vi, chỉnh âm thanh đến mức lớn nhất, rồi sau đó nằm ngã trên ghế sa lon, vùi đầu thật sâu vào trong gối ôm. Hít hít mũi, cô muốn khóc, lại khóc không được.
Hơi khát nước, cô đứng dậy lê dép cầm cốc đi vào phòng bếp rót nước uống. Ai ngờ, nhấc ấm nước lên, lúc rót nước không biết có phải do trượt tay hay thế nào, mà nước nóng rõ ràng rót xuống chân, Lục Lê a một tiếng, cuống quít buông ấm nước, cúi đầu liếc mắt nhìn chân, đã bị phỏng sưng đỏ một mảng lớn.
Nóng rát đau đớn lan tràn từ dưới lên …
Cảm thấy bước chân đau đớn, nhớ tới nhũng chuyện đã thấy đêm nay, Lục Lê rốt cuộc cũng không khống chế nổi cảm xúc, co quắp té trên mặt đất cuồng loạn khóc to lên, cô cảm giác mình thật sự sắp sụp đổ, vì cái gì mà xúi quẩy lúc uống nước lạnh cũng bị lạnh kẽ răng? Đêm nay cô thật sự rất thê thảm, vì cái gì còn bị phỏng nữa?
Sau khi Trình Hoài đưa Ivan về nhà, lúc trở về nhà mình thì đã là rạng sáng hai giờ rồi, đèn đuốc trong phòng sáng trưng, Lục Lê lúc này đang làm ổ trong ghế sô-pha lơ đãng xem tivi, thấy anh về nhà, ủ rũ nhìn anh một cái, lại tiếp tục vùi đầu xem tivi.
Nhìn Lục Lê, Trình Hoài kìm lòng không được nhếch miệng cười cười, chậm rãi đi đến bên người cô, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Về lúc nào thế? Tụ tập với bạn học có phải rất mệt không? Vì sao không tắm rửa rồi ngủ trước đi?” Anh cưng chiều xoa xoa tóc cô, khóe mắt lại trong lúc lơ đãng liếc đến chân Lục Lê, chân của cô lúc này cuộn lên băng vải màu trắng…
“A Lê, chân của em làm sao vậy?”
Nghe giọng anh đầy ân cần, Lục Lê lạnh lùng liếc anh một cái: “Vừa rồi rót nước không cẩn thận bị phỏng.” Sau khi nói xong, thì di chuyển ánh mắt, tùy tiện dừng ánh mắt tại một chỗ, có chút buồn cười hừ lạnh một tiếng, “Tối nay sau khi về nhà thấy khát nước, cho nên em đến phòng bếp rót nước uống, ai ngờ, lại có thể không cẩn thận rót nước lên mu bàn chân, lúc ấy em cảm thấy chân mình đau đớn bứt rứt, làm em đâu đến chết đi sống lại, đau đến mức em khóc không ngừng. Thế nhưng mà khóc xong, em lại có thể vừa cười vừa đứng lên.” Ánh mắt Lục Lê chậm rãi dời đến trên người Trình Hoài, từng chữ hỏi, “Anh biết em cười vì cái gì không?” Thấy Trình Hoài biểu lộ kinh ngạc, Lục Lê hít hít cái mũi, “Bởi vì em biết rõ đau đớn là có thể dời đi, cơ thể đau đớn, trong lòng sẽ không đau.” Dừng một chút, nước mắt lại chảy ra, “Thế nhưng mà, em sai rồi, hóa ra, đau đớn trên người khi đối mặt với vết thương trong lòng lại vô nghĩa như vậy.”
“A Lê, đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt đó của Trình Hoài, Lục Lê có phần chán ghét cười lạnh hai tiếng: “Đã xảy ra chuyện gì? Anh hỏi em đã xảy ra chuyện gì? Trình Hoài, có thể đừng lừa dối em nữa được không? Em không phải một đứa trẻ, không dễ dàng bị lừa như vậy đâu. Mọi người đều nói đã nói dối một lần thì sẽ có lần thứ hai, quả thật không sai. Anh đã lừa gạt em một lần rồi, thấy em đơn giản tha thứ cho anh, anh liền không tiết chế được đúng không.” Giọng nói của Lục Lê đột nhiên lên cao, nói xong, cô đưa di động nặng nề ném trên người anh, “Anh xem thử là ai trong tấm hình này, là anh và Tề Lâm hả?”
Trình Hoài nhìn thấy bức ảnh trên điện thoại di động, đúng lúc khi anh hôn lên trán Tề Lâm.
Nhìn ảnh chụp, lại liếc mắt nhìn Lục Lê, Trình Hoài có phần kinh ngạc …
“Như thế nào? Kinh ngạc nhìn em như vậy làm gì? Có phải nghi ngờ em theo dõi anh? Em không có rảnh rỗi như vậy, Trình Hoài, thật sự là không khéo, tối nay nhà hàng mấy người đến ăn vừa vặn cũng là nhà hàng nơi bọn em tụ tập, mấy người ở tầng một, mà bọn em thì ở tầng hai, nhất cử nhất động của anh đều bị em không cẩn thận thu hết vào mắt rồi, xem toàn bộ quá trình anh trực tiếp nói dối em, thật sự là đã buồn cười lại buồn cười.” Lục Lê nhàn nhạt mở miệng, nói xong, tự giễu nhìn anh, “Hai vị ngồi đối diện hẳn là ba mẹ anh đúng không? Ba mẹ anh, là bố mẹ chồng của em, bọn họ đã đến em lại có thể không biết, hơn nữa theo chân bọn họ ngồi cùng một chỗ ăn cơm lại là người gọi là vợ trước của anh? Anh đặt vị trí của em ở đâu vậy?”
“A Lê, em nghe anh giải thích.”
“Nghe anh giải thích? Giải thích cái gì? Giải thích anh chính là dùng cách kim ốc tàng kiều* yêu em sao? Anh biết không? Ngày hôm qua nhìn bốn người các anh vui vẻ hòa thuận ngồi cùng một chỗ ăn cơm, em liền suy nghĩ, em là thân phận gì đây? Ba mẹ chồng đến em lại không biết, em không thể lộ ra ngoài ánh sáng như vậy sao? Em nhớ em không phải tiểu tam, chúng ta rõ ràng có giấy kết hôn mà.” Viền mắt cô hồng hồng, phẫn nộ nhìn anh, “Anh nhất định đã không nói việc chúng ta kết hôn cho ba mẹ anh đúng không? Cho nên tại hôn lễ của chúng ta, chúng ta không nhận được chúc phúc của bất kì ai bên họ nhà anh. Lúc ấy anh nói ba mẹ anh bận rộn, ở nước ngoài không thể phân thân đến gặp chúng ta, đều là TM nói dối!” Sau khi Lục Lê bất gờ bung ra một câu nói tục, mắt đỏ hồng trừng trừng nhìn anh, “Anh đúng là một tên lừa gạt!”
(*: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình)
“A Lê, em hãy nghe anh nói.” Trình Hoài vội vàng nhìn cô, sờ sờ hai má cô an ủi cô, khẩn cầu, “Anh thừa nhận là đã anh gạt em, thế nhưng mà …”
Không ngờ Tề Lâm lại có thể cố chấp đối với cảm tình như thế, cố chấp của cô lại khiến anh tâm phiền ý loạn. Trình Hoài phiền chán nâng trán, không hề để ý tới cô, dứt khoát mở cửa vào trong xe, rồi sau đó khởi động xe.
Nhìn xe Trình Hoài nhanh chóng rời đi, Tề Lâm chỉ cảm thấy cơ thể có phần xụi lơ, lui ra phía sau một bước, khóc không ra nước mắt.
Tình yêu của cô, trong mắt anh rốt cuộc thì giá trị của nó rẻ bao nhiêu? Lại khiến anh ngoảnh mặt làm ngơ, thờ ơ như vậy.
Cũng không biết đã qua bao lâu, Tề Lâm chậm rãi đi về hướng Ferrari.
Cô trầm mặt ngồi bên vị trí tay lái phụ trên chiếc Ferrari màu đỏ, trên mặt là trấn định lạnh lùng như bình thường, so với người phụ nữ yếu ớt không chịu nổi một kích động vừa rồi tưởng như hai người.
Đàn bà, cũng chỉ có tại trước mặt người đàn ông mình yêu mới có thể bày ra sự yếu ớt nhìn một phát là thấy hết.
Ngơ ngác nhìn ngoài cửa sổ, ban đêm gió thổi phất trên mặt lành lạnh, cảm giác thật sự rất không tồi, Lục Lê nhắm mắt lại, trong lòng không khỏi an tâm.
Lái xe lái qua nhiều nơi, có nơi phồn hoa, còn có nơi là một mảnh hoang vắng còn chờ khai phá.
Chị ta chỉ vào nơi hoang vu nói: “Nơi này nha, đã xây dựng lâu rồi, đến lúc đó cũng không phải là quang cảnh này nữa.”
“Nơi này đã xây dựng lâu rồi sao?”
“Đúng vậy, con gái chị nói ông chủ của chúng Trình Hoài chuẩn bị đầu tư tại đây xây dựng các tòa nhà cao tầng. Đến lúc đó, kinh tế của vùng này sẽ bắt đầu tăng trưởng.”
Nghe chị ta nhắc đến tên Trình Hoài, đáy lòng Lục Lê khẽ run, cô mỉm cười, xoay đầu hướng ra ngoài cửa sổ.
“Cô gái, cô hẳn là biết Trình Hoài nhỉ.”
“Dạ?” Nghe chị hỏi mình về Trình Hoài, Lục Lê sửng sốt một chút, tiếp theo gật đầu, “Có biết.”
“Trình Hoài ở thành phố R của chúng tôi nổi danh như vậy, không biết mới là lạ. Ha ha, tôi thế mà đã gặp qua cậu ta nha.” Chị gái lái xe cười đắc ý, “Mấy ngày trước tôi đến R&N tìm con gái, dưới lầu rõ ràng trùng hợp gặp cậu ta, đây chính là nhìn thấy nhân vật tài năng trên báo nha. Chậc chậc, cô không biết, khí chất của người ta, cách ăn mặc đặc biệt có mode, bộ dạng đó không cách nào nói khác. Con gái tôi nhìn thấy cậu ta thì xông đến chào hỏi, cái kia người ta gọi là tỏ ra lễ phép, một chút kiêu ngạo cũng không có. Cái tố chất tu dưỡng đó mới gọi là ông chủ lớn nha. Aizz …” Chị ta lại thở dài, nói, “Thế nhưng tôi cũng biết, khi người ta có chút chức vị thì sẽ không coi ai ra gì, người ta một khi đã ngồi ở vị trí cao, tố chất và xuất thân đều không giống nhau, tuyệt đối sẽ không có tố chất hào hoa phong nhã của quý tộc. Tôi đây lái taxi cũng đã gặp qua rất nhiều người, cũng không phải nói khó nghe, có người thì cố tình làm ra vẻ nghiêm chỉnh, cao sang, đúng là có tiền mà không có tố chất là đáng sợ nhất rồi.”
“Ừm.” Lục Lê không biết nói tiếp thế nào, đành phải gật đầu tỏ vẻ như muốn nghe.
Chị ta xem ra quả thật có ấn tượng rất tốt với Trình Hoài, lại có thể càng nói càng hăng hái: “Thành phố R của chúng ta có rất nhiều trường học, viện dưỡng lão, cái gì cũng do cậu ta đầu tư xây dựng nên đấy, cô biết chứ? Chậc chậc, mới hơn 30 tuổi mà đã có tiền như vậy.” Nói xong, chị ta lại đột nhiên cười cười thần bí, hài hước nói, “Tôi nói với con gái tôi, con mỗi ngày gặp ông chủ lớn nhà con, vậy thì dùng 36 kế dành lấy cậu ta vào tay đi chứ, đến lúc đó, chúng ta sẽ đếm tiền mà sống.” Chị ta quay đầu liếc mắt nhìn Lục Lê, “Cô đoán con gái tôi nói thế nào?”
Lục Lê cười lắc đầu, nhún nhún vai: “Không biết.”
“Con gái tôi nói, rất nhiều mỹ nữ ngôi sao người mẫu gì gì đó mỗi ngày vây quanh cậu ta, mà người ta đều chẳng động tâm chút nào, con gái của tôi thì tính là gì chứ.”
Rất nhiều mỹ nữ ngôi sao người mẫu vây quanh? Lục Lê khẽ giật mình, xem ra, hiểu biết của cô về anh quả thật quá ít, đẹp trai giàu có như anh, nếu như bên cạnh thiếu đàn bà, thật đúng là không thể nào nói nổi. Chị gái lái xe há hốc mồm còn muốn nói điều gì, nhưng mà lúc này điện thoại của Lục Lê lại vang lên.
Lục Lê liếc mắt nhìn thấy tên Trình Hoài hiện trên màn hình điện thoại di động, vốn không muốn nhận máy, nhưng suy nghĩ một chút, vẫn nhấn xuống phím nghe.
Khi điện thoại được kết nối không thể nghi ngờ chính là Trình hoài đang rất lo lắng cho cô, bảo cô trở về sớm. Lục Lê nghe giọng nói dịu dàng trước sau như một của Trình Hoài trong điện thoại, nghĩ đến những chuyện anh đã làm tối nay, cô có phần không kiên nhẫn nhíu mày, cảm xúc nhất thời có phần không khống chế được, ngữ khí rất nguội lạnh: “Một lúc nữa em sẽ về, anh không cần lo cho em. Em lớn như vậy rồi, tự mình sẽ chăm sóc tốt cho bản thân.” Không đợi Trình Hoài kịp phản ứng, Lục Lê liền cúp điện thoại.
Thấy Lục Lê phát hỏa như vậy, chị gái lái xe chép miệng tặc lưỡi: “Sao thế? Cãi nhau với bạn trai à?”
Lục Lê xấu hổ cười cười, không nói tiếng nào, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Nhận ra lúc nhận điện thoại Lục Lê có chút tức giận không vui, Trình Hoài có phần không nghĩ ra gãi đầu, nhìn đồng hồ, sắp 12 giờ rồi, không có nhiều người trên đường phố lắm, vì vậy anh tăng tốc độ chạy về nhà.
Giữa đường, lại nghe thấy tiếng điện thoại vang lên, lòng tràn đầy vui mừng tưởng rằng A Lê gọi tới, nhưng khi nhìn màn hình, hiện lên lại là Ivan.
Cầm điện thoại đặt bên tai, nhưng lại nghe thấy tiếng đối thoại.
“Phó cục, ông uống nhiều quá, không được qua đây.” Giọng Ivan rõ ràng mang theo tiếng khóc nức nở.
“Người đẹp. Cô lớn lên đẹp mắt như vậy, dáng người còn nóng bỏng như thế, theo tôi đi, về sau tôi cam đoan sẽ đối xử với cô thật tốt, cô nói xem cô làm trợ lí uổng phí bao nhiêu? Nhất định là cực kì mệt mỏi. Nhưng mà, cô xinh đẹp như vậy, Trình Hoài hẳn là đã giữ lại dùng qua rồi nha?”
“Không được qua đây, cứu mạng.”
Trong điện thoại lại có thể truyền đến loại âm thanh này, Trình Hoài lập tức biết rõ xảy ra chuyện gì, vội vàng liên hệ với người phụ trách khách sạn quốc tế, lại bảo họ lên phòng trước xem sao, rồi sau đó quay đầu xe, tốc độ xe lên đến 150 km, phóng như bay tới khách sạn quốc tế.
Khi Trình Hoài đến, Ivan đã đi ra, tất chân của cô bị xé toang, quần áo cũng bị xé rách tới thất linh bát lạc, thấy Trình Hoài, lập tức bổ nhào vào ngực anh, khóc đến lê hoa đái vũ. Vẫn luôn là một nữ cường nhân cũng có lúc khóc thảm hại như vậy, Trình Hoài an ủi vỗ vỗ bờ vai của cô, sau đó bảo người chăm sóc cô đi thay quần áo.
Đôi mắt của Tiết Tây đang mông lung buồn ngủ cũng đã đến, theo sau anh ta chính là chính cục cục xây dựng.
Chính cục liếc mắt nhìn Trình Hoài mặt mũi tràn đầy giận dữ, lại nhìn Ivan đáng thương, thì cúi đầu khom lưng nói lời xin lỗi, rồi sau đó đi vào phòng.
Tên phó cục đã bị người gom góp thành đầu heo, bộ dạng thoạt nhìn có chút thê thảm.
Chính cục đi vào, phó cục lập tức giống như gặp được cây cỏ cứu mạng, cuống quít đi đến bên cạnh ông, bảo ông ta cứu giúp hắn. Ai ngờ, chính cục lại hung ác đạp phó cục một cước ngay tại chỗ, chửi ầm lên nói: “Lúc đó tôi đã nói thế nào với cậu rồi hả, cậu lần này chính là đào hố chôn mình rồi, không nghĩ tới thân phận của cậu chẳng qua chỉ là một phó cục nhỏ bé, lại có thể sắc tâm dám đánh người dưới tay Trình Hoài. Trình Hoài là ai hả? Không nói tới anh ta quen biết con trai thị trưởng thành phố chúng ta, thiếu gia Tiết Tây, hơn nữa thân phận và giá trị con người anh ta, cũng không phải người bình thường thì có thể trêu trọc, cậu phải nhớ kỹ, anh ta không phải giàu có bình thường có vài trăm triệu đến vài tỷ đâu, người ta là nhà giàu nhất, năng lực của cậu có thể đối đầu không?”
“Khốn nạn, cái người này thật sự là lâu quá không bị ăn đòn.” Tiết Tây tức giận chửi bới một câu, rồi sau đó xắn tay áo muốn vào ghế lô xem cái tên cháu trai sắc tâm đại phát này thế nào. Trình Hoài thấy thế, lạnh lùng quẳng một câu “Sự tình giải quyết thế nào giao cho cậu, tôi đưa Ivan về trước.”
Nhìn bóng lưng Trình Hoài, Tiết Tây tức giận tới mức dậm chân. Lại nói, lúc Trình Hoài gọi điện tới, anh đang ôm người đẹp trong lòng làm việc đại sự, tiếng điện thoại Trình Hoài gọi đột nhiên vang lên, hại anh trút ra sớm không nói, còn phải hơn nửa đêm rời giường tới đây thu dọn cục diện rối rắm.
Thở dài, nổi giận đùng đùng xông vào trong ghế lô… Anh ta muốn phát tiết…
Chị gái lái xe chậm rãi chạy xe trên đường, khi đi qua khách sạn quốc tế, Lục Lê đột nhiên thấy Trình Hoài và một cô gái cùng một chỗ đi ra, dáng người cô gái kia cao gầy, nhưng thoạt nhìn rất yếu ớt, Trình hoài đỡ cô ấy, bộ dạng cẩn thận từng li từng tí. Khoác trên người cô gái kia, là quần áo của Trình Hoài.
Lục Lê quay đầu đi chỗ khác, có phần mỏi mệt hai mắt nhắm nghiền. Lại nói, cô hôm nay rốt cuộc là làm sao vậy? Vì cái gì mà ở đâu cũng gặp phải Trình Hoài? Lại luôn gặp đúng lúc anh bên cạnh một cô gái khác?
Nhưng trong một đêm lại có thể gặp anh ở cùng với hai cô gái, còn nhớ vừa rồi chị gái nói rất đúng, nhiều mỹ nữ ngôi sao người mẫu… mỗi ngày vây xung quanh anh, trong đầu Lục Lê đột nhiên hiện ra một ý nghĩ không tốt: Ngày bình thường cái gọi là tăng ca làm việc của anh, đến khuya mới về nhà, thật sự đang bận làm việc sao? Cô có chút mỏi mệt xoa xoa đầu, liếc mắt nhìn chị gái lái xe, lễ phép nói: “Đưa em đi Lục Uyển Thanh Thủy.”
“Cô ở Lục Uyển Thanh Thủy à? Giá nhà ở khu phố đó cũng không rẻ.” Chị gái lái xe cười cười, rồi sau đó bắt đầu tăng tốc.
Khi Lục Lê về đến nhà đã vừa rạng sáng, vào nhà, trong phòng tối om một mảnh, Trình Hoài vẫn chưa trở về.
Bật đèn, xem đồng hồ, dì giúp việc cũng đã thu dọn phòng sạch sẽ, Lục Lê di chuyển chậm rãi bước đến ghế sa lon ngồi xuống.
Cô cầm lấy điều khiển từ xa, mở ti vi, chỉnh âm thanh đến mức lớn nhất, rồi sau đó nằm ngã trên ghế sa lon, vùi đầu thật sâu vào trong gối ôm. Hít hít mũi, cô muốn khóc, lại khóc không được.
Hơi khát nước, cô đứng dậy lê dép cầm cốc đi vào phòng bếp rót nước uống. Ai ngờ, nhấc ấm nước lên, lúc rót nước không biết có phải do trượt tay hay thế nào, mà nước nóng rõ ràng rót xuống chân, Lục Lê a một tiếng, cuống quít buông ấm nước, cúi đầu liếc mắt nhìn chân, đã bị phỏng sưng đỏ một mảng lớn.
Nóng rát đau đớn lan tràn từ dưới lên …
Cảm thấy bước chân đau đớn, nhớ tới nhũng chuyện đã thấy đêm nay, Lục Lê rốt cuộc cũng không khống chế nổi cảm xúc, co quắp té trên mặt đất cuồng loạn khóc to lên, cô cảm giác mình thật sự sắp sụp đổ, vì cái gì mà xúi quẩy lúc uống nước lạnh cũng bị lạnh kẽ răng? Đêm nay cô thật sự rất thê thảm, vì cái gì còn bị phỏng nữa?
Sau khi Trình Hoài đưa Ivan về nhà, lúc trở về nhà mình thì đã là rạng sáng hai giờ rồi, đèn đuốc trong phòng sáng trưng, Lục Lê lúc này đang làm ổ trong ghế sô-pha lơ đãng xem tivi, thấy anh về nhà, ủ rũ nhìn anh một cái, lại tiếp tục vùi đầu xem tivi.
Nhìn Lục Lê, Trình Hoài kìm lòng không được nhếch miệng cười cười, chậm rãi đi đến bên người cô, sau đó ngồi xổm xuống trước mặt cô: “Về lúc nào thế? Tụ tập với bạn học có phải rất mệt không? Vì sao không tắm rửa rồi ngủ trước đi?” Anh cưng chiều xoa xoa tóc cô, khóe mắt lại trong lúc lơ đãng liếc đến chân Lục Lê, chân của cô lúc này cuộn lên băng vải màu trắng…
“A Lê, chân của em làm sao vậy?”
Nghe giọng anh đầy ân cần, Lục Lê lạnh lùng liếc anh một cái: “Vừa rồi rót nước không cẩn thận bị phỏng.” Sau khi nói xong, thì di chuyển ánh mắt, tùy tiện dừng ánh mắt tại một chỗ, có chút buồn cười hừ lạnh một tiếng, “Tối nay sau khi về nhà thấy khát nước, cho nên em đến phòng bếp rót nước uống, ai ngờ, lại có thể không cẩn thận rót nước lên mu bàn chân, lúc ấy em cảm thấy chân mình đau đớn bứt rứt, làm em đâu đến chết đi sống lại, đau đến mức em khóc không ngừng. Thế nhưng mà khóc xong, em lại có thể vừa cười vừa đứng lên.” Ánh mắt Lục Lê chậm rãi dời đến trên người Trình Hoài, từng chữ hỏi, “Anh biết em cười vì cái gì không?” Thấy Trình Hoài biểu lộ kinh ngạc, Lục Lê hít hít cái mũi, “Bởi vì em biết rõ đau đớn là có thể dời đi, cơ thể đau đớn, trong lòng sẽ không đau.” Dừng một chút, nước mắt lại chảy ra, “Thế nhưng mà, em sai rồi, hóa ra, đau đớn trên người khi đối mặt với vết thương trong lòng lại vô nghĩa như vậy.”
“A Lê, đã xảy ra chuyện gì?”
Nhìn bộ dạng giả vờ giả vịt đó của Trình Hoài, Lục Lê có phần chán ghét cười lạnh hai tiếng: “Đã xảy ra chuyện gì? Anh hỏi em đã xảy ra chuyện gì? Trình Hoài, có thể đừng lừa dối em nữa được không? Em không phải một đứa trẻ, không dễ dàng bị lừa như vậy đâu. Mọi người đều nói đã nói dối một lần thì sẽ có lần thứ hai, quả thật không sai. Anh đã lừa gạt em một lần rồi, thấy em đơn giản tha thứ cho anh, anh liền không tiết chế được đúng không.” Giọng nói của Lục Lê đột nhiên lên cao, nói xong, cô đưa di động nặng nề ném trên người anh, “Anh xem thử là ai trong tấm hình này, là anh và Tề Lâm hả?”
Trình Hoài nhìn thấy bức ảnh trên điện thoại di động, đúng lúc khi anh hôn lên trán Tề Lâm.
Nhìn ảnh chụp, lại liếc mắt nhìn Lục Lê, Trình Hoài có phần kinh ngạc …
“Như thế nào? Kinh ngạc nhìn em như vậy làm gì? Có phải nghi ngờ em theo dõi anh? Em không có rảnh rỗi như vậy, Trình Hoài, thật sự là không khéo, tối nay nhà hàng mấy người đến ăn vừa vặn cũng là nhà hàng nơi bọn em tụ tập, mấy người ở tầng một, mà bọn em thì ở tầng hai, nhất cử nhất động của anh đều bị em không cẩn thận thu hết vào mắt rồi, xem toàn bộ quá trình anh trực tiếp nói dối em, thật sự là đã buồn cười lại buồn cười.” Lục Lê nhàn nhạt mở miệng, nói xong, tự giễu nhìn anh, “Hai vị ngồi đối diện hẳn là ba mẹ anh đúng không? Ba mẹ anh, là bố mẹ chồng của em, bọn họ đã đến em lại có thể không biết, hơn nữa theo chân bọn họ ngồi cùng một chỗ ăn cơm lại là người gọi là vợ trước của anh? Anh đặt vị trí của em ở đâu vậy?”
“A Lê, em nghe anh giải thích.”
“Nghe anh giải thích? Giải thích cái gì? Giải thích anh chính là dùng cách kim ốc tàng kiều* yêu em sao? Anh biết không? Ngày hôm qua nhìn bốn người các anh vui vẻ hòa thuận ngồi cùng một chỗ ăn cơm, em liền suy nghĩ, em là thân phận gì đây? Ba mẹ chồng đến em lại không biết, em không thể lộ ra ngoài ánh sáng như vậy sao? Em nhớ em không phải tiểu tam, chúng ta rõ ràng có giấy kết hôn mà.” Viền mắt cô hồng hồng, phẫn nộ nhìn anh, “Anh nhất định đã không nói việc chúng ta kết hôn cho ba mẹ anh đúng không? Cho nên tại hôn lễ của chúng ta, chúng ta không nhận được chúc phúc của bất kì ai bên họ nhà anh. Lúc ấy anh nói ba mẹ anh bận rộn, ở nước ngoài không thể phân thân đến gặp chúng ta, đều là TM nói dối!” Sau khi Lục Lê bất gờ bung ra một câu nói tục, mắt đỏ hồng trừng trừng nhìn anh, “Anh đúng là một tên lừa gạt!”
(*: dùng để chỉ ngôi nhà đẹp, sang trọng bên trong cất giấu giai nhân hoặc người tình)
“A Lê, em hãy nghe anh nói.” Trình Hoài vội vàng nhìn cô, sờ sờ hai má cô an ủi cô, khẩn cầu, “Anh thừa nhận là đã anh gạt em, thế nhưng mà …”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.